Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)

Chương 168: Lại gặp Ngô Viễn ! Cấp cao hợp tác !

"Sương tỷ tỷ tìm ngươi làm gì vậy?"
"Bong Bóng" vừa thổi trà sữa, vừa đút vào miệng Lâm Tiêu.
"Không muốn đút như vậy, muốn đút như thế này này."
Lâm Tiêu chỉ vào môi nhỏ của cô nàng.
Thế là, "Bong Bóng" nhẹ nhàng ngậm một ngụm trà sữa, sau đó môi đối môi nhẹ nhàng đút vào miệng Lâm Tiêu.
Đút đút, hai người môi lại hút vào nhau.
"Ngươi còn nhớ Ngô Viễn không?"
Lâm Tiêu hỏi.
"Nhớ chứ, cái tên đó rất là hư hỏng."
Lâm Tiêu:
"Sương tỷ ngày mai muốn đi thăm hắn, muốn để ta cùng đi."
Hắn ở đây nói là cùng, mà không phải là đi cùng cho vui.
"Bong Bóng" muốn hỏi tại sao, vì sao Sương tỷ lại đi thăm Ngô Viễn cái tên hỗn đản này.
Nhưng, cuối cùng vẫn là không hỏi ra miệng.
Mà lúc này, Lâm Tiêu đã tắt máy vi tính.
Nhẹ nhàng nâng mông của cô nàng lên, đi lên trên giường.
"Ngủ đi, bảo bối."
"Bong Bóng" lại nhỏ giọng nói:
"Ngươi, ngươi không muốn sao?"
"Ngươi cái yêu tinh này, đừng có dụ dỗ ta nữa."
Lâm Tiêu vỗ một cái vào mông của cô nàng.
"Chờ miệng ngươi khỏi rồi rồi nói tiếp, vội vàng như vậy làm gì?"
"Bong Bóng" lại cảm thấy thật oan uổng, cô, cô rõ ràng là muốn làm vừa lòng gâu gâu thôi, là sợ hắn nôn nóng muốn... Ngày hôm sau, Lâm Tiêu lái xe đi đón Lý Sương, đến nhà tù giam giữ Ngô Viễn.
Cách Kha Thành hai mươi mấy cây số, đây là một nhà tù rất lớn.
Mười dặm gió.
"Vợ của hắn đời thứ hai, năm nay tầm ba mươi lăm tuổi, còn có hai con trai, một trong số đó là con của Ngô Viễn."
Lý Sương nói:
"Ngô Viễn trước khi biết mình xảy ra chuyện, đã tìm cách đưa hơn hai triệu cho vợ."
"Mấy tháng trước, người vợ này làm thủ tục ly hôn với hắn, sau đó trở thành tiểu tam của lão bản quán net sang trọng đối địch với hắn."
Dựa vào, vậy đúng là quá thê thảm.
Lý Sương đưa cho một tấm hình.
Đây chính là vợ Ngô Viễn, vẫn còn phong độ không kém.
"Dưới sự xúi giục của tình nhân, người phụ nữ này đã tố cáo Ngô Viễn một lượt, khiến Ngô Viễn lại bị tăng thêm án phạt. Đúng là người đàn bà đê tiện, ác thật, Ngô Viễn không suy sụp cũng thật là lạ. Vợ đời thứ hai này của Ngô Viễn đúng là ngoan nhân."
"Sau đó Ngô Viễn liền bắt đầu tuyệt thực, người bên trong gọi điện thoại cho ta, để ta đến thăm hắn."
Đây chính là lý do tối hôm qua ngươi uống say nổi điên sao?
Ngoài mặt có vẻ vô tình vô nghĩa, nhưng kỳ thực trong lòng vẫn chưa dứt bỏ được?
Hai người vô cùng hiểu ý, không nhắc gì đến chuyện tối hôm qua.
Trải qua quá trình phức tạp, Lâm Tiêu và Lý Sương đi vào phòng thăm phạm.
"Chờ một chút."
Hai người ngồi xuống chờ một lúc, Ngô Viễn xuất hiện.
Lâm Tiêu cơ hồ không dám tin vào mắt mình.
Hắn đâu chỉ già đi mười tuổi, còn gầy mất ba mươi cân.
Ngô Viễn trước kia vừa cao vừa to khỏe, dù đã hơn năm mươi tuổi, trông vẫn chỉ như khoảng bốn mươi.
Vì có trong tay một đám đàn em, rất nhiều tiền, rất nhiều bất động sản, nên khi nhìn người xung quanh, vẫn còn chút bá khí.
Cho dù khi hắn nói những lời nịnh nọt, vẫn có một luồng khí thế ngầm ẩn chứa bên trong.
Còn bây giờ, đã hoàn toàn suy sụp.
Không chỉ gầy, già, mà thậm chí còn thấp đi rất nhiều.
Mà ánh mắt thì xám xịt.
Đã suy yếu đến nỗi đi đường cũng cần người dìu.
Bởi vì dạo gần đây hắn đang tuyệt thực.
Chỉ khi gặp Lý Sương, trong mắt hắn mới có một chút ánh sáng.
Còn lúc gặp Lâm Tiêu, hắn có chút ngạc nhiên, lại có chút mơ hồ.
Người này là ai?
Hắn và Lâm Tiêu tuy có ân oán, nhưng số lần gặp mặt thực sự không nhiều, chỉ có hai lần.
Hơn nữa so với lúc đó, Lâm Tiêu đã có chút thay đổi.
Nên mới thấy lạ, cảm thấy người này như đã từng gặp.
Mà hiện tại tinh thần hắn đang rất kém, thậm chí không muốn suy nghĩ hay hồi tưởng gì nữa.
Run rẩy một hồi rồi mới ngồi xuống được.
Cầm ống nghe lên, Ngô Viễn và Lý Sương đều không nói gì.
Nước mắt cứ thế tự động rơi xuống.
Hắn thậm chí không kiềm được đưa tay lên chạm vào lớp kính, như muốn sờ mặt Lý Sương.
Người vợ dâm đãng kia đã khiến người thân duy nhất của hắn, hóa ra chỉ còn lại người con gái này.
"Đây... Đây là người đàn ông của con sao?"
Lý Sương:
"Đây là chỗ dựa của con."
Ngô Viễn lại nhìn Lâm Tiêu một chút, gật đầu nói:
"Rất tốt, rất tốt."
Lý Sương:
"Ba ở trong đó còn bày đặt tuyệt thực làm gì, mấy chục tuổi người rồi."
Ngô Viễn:
"Sống không nổi nữa."
Lý Sương nói:
"Anh ta chuẩn bị xây một viện dưỡng lão đợi ba ra ngoài, dù gì cũng đã già cả rồi, con trực tiếp cho ba đến viện dưỡng lão, khi nào rảnh thì đến thăm một chút."
Đây đã là một sự cam kết rất qua loa rồi.
Không hề có lời lẽ như ta sẽ nuôi ba, ta sẽ chăm sóc ba kiểu vậy.
Nhưng mà, đối với Ngô Viễn mà nói, đây như một loại thuốc trợ tim.
Người đang tuyệt vọng, cho dù chỉ được trao cho một cành cây, cũng là một chỗ dựa lớn lao.
Lý Sương nói:
"Đừng dày vò nữa, mặc dù trong lòng con ba không có bao nhiêu cân lượng. Nhưng mà bây giờ con cũng không dễ dàng gì, ba mà ở trong đó dày vò chết rồi, sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của con đấy."
Mặt Ngô Viễn bắt đầu run rẩy, môi cũng bắt đầu run lên, lúc này trông ông ta càng giống một ông lão.
Mím môi một cái, cả người liền ở trong trạng thái lão già.
Nước mắt tuôn trào.
"Sương Nhi, xin lỗi, thật sự xin lỗi con."
Không hiểu vì sao, ông ta trực tiếp gục lên bàn khóc òa.
Hơn nữa cả người hoàn toàn không ngồi yên, dường như muốn ngã xuống đất.
Lý Sương cũng không an ủi hắn, cứ như vậy mà im lặng nhìn hắn.
Sau khi khóc xong, hắn cố hết sức ngồi xuống, thấp giọng nói:
"Sương Nhi, đừng đi tìm cái tên Nhị Cẩu, đừng có đụng vào chuyện đó, nguy hiểm."
Lý Sương:
"Con sớm đã không đụng đến rồi, con rời khỏi Kha Thành đi Thượng Hải, làm người dẫn chương trình của đài truyền hình Thượng Hải."
"Rời đi là tốt, rời đi là tốt rồi..."
Ngô Viễn:
"Nơi đó toàn ác lang, mà con thì lại xinh đẹp như vậy, lại không nơi nương tựa, ở Thượng Hải có ai bắt nạt con không? Có ai ép buộc con không?"
Bản thân Ngô Viễn là người xấu, quá biết ý nghĩ của những người đàn ông kia.
Gặp phải người đẹp như Lý Sương không có chỗ dựa, thì đầu tiên là muốn chiếm đoạt thành của riêng mình.
"Anh ấy là chỗ dựa của con, chỗ dựa của con..."
Lý Sương chỉ vào Lâm Tiêu.
"Tốt, tốt..."
Ngô Viễn nhìn Lâm Tiêu trẻ tuổi anh tuấn, mặc dù còn nhỏ hơn rất nhiều, nhưng... Cũng rất tốt.
"Cậu em à, chúng ta có phải đã từng gặp nhau rồi không?"
Ngô Viễn đột nhiên nói.
Lý Sương nói:
"Ba thật sự không nhớ gì sao? Anh ấy là Lâm Tiêu."
Lập tức... Ngô Viễn trừng mắt lớn không dám tin.
Hắn, hắn, hắn là Lâm Tiêu? !
Chuyện này sao có thể?
Lâm Tiêu không phải là học sinh cấp ba sao?
Sao lại ở cùng một chỗ với con gái của mình? Hắn, làm sao có thể bảo vệ được con gái mình đây?
Lý Sương nói:
"Anh ấy đã có hàng trăm triệu tài sản."
Ngô Viễn càng không dám tin.
Cái này. Cái này cũng quá nhanh đi.
Mới có hơn một năm thôi mà, cậu đã có cả trăm triệu tài sản rồi sao?
Đương nhiên, hiện tại Lâm Tiêu không có trăm triệu, chỉ có mấy chục triệu thôi, hơn nữa chẳng mấy chốc cũng sẽ tiêu hết rồi.
Nhưng mà cái này cũng đủ để làm Lý Sương khoác lác rồi.
Thậm chí trong lòng Lý Sương, Lâm Tiêu chính là người có trăm triệu tài sản.
Nhưng ở trong lòng Ngô Viễn, chỉ cảm thấy là chuyện hoang đường, mình liều mạng cả một đời, cũng chỉ để dành được mấy chục triệu tài sản.
Người trẻ tuổi trước mắt này, chỉ có hơn một năm mà đã có hàng trăm triệu tài sản rồi?
Nhưng mà sau khi kinh hãi!
Hắn lại khôi phục lại bình tĩnh.
"Rất tốt, rất tốt, rất tốt..."
Con gái của mình có người bảo hộ, có người chăm sóc là tốt rồi.
Trong mắt hắn, phụ nữ xinh đẹp như vậy đều là chim hoàng yến, ngay cả con gái mình cũng không ngoại lệ.
Còn chuyện Lâm Tiêu hình như yêu đương với thư ký Liên con gái à? Hắn loáng thoáng nhớ hình như có chuyện đó.
Nhưng cái loại người như hắn ngược lại xem nhẹ được.
Huống hồ trong suy nghĩ của Ngô Viễn, Lâm Tiêu là người tương đối độc ác, chắc là cũng sẽ có thể bảo vệ tốt hơn cho con gái hắn.
Lý Sương nói:
"Ba đừng có mà chơi bời lung tung nữa nhé, ba mà còn dày vò cho dù chết ở trong đó, con cũng sẽ không tới thăm đâu."
"Ba phải sống thật tốt, sau này con sẽ đón ba ra, đưa ba đi viện dưỡng lão."
Ngô Viễn mong chờ nói:
"Ba không dày vò nữa, sau này con có còn đến thăm ba không?"
Lý Sương nói:
"Không biết."
"Vậy thôi!"
Lý Sương hơi mất kiên nhẫn đã cúp máy.
Nhưng mà ngược lại cái thái độ của Lý Sương như vậy, lại khiến cho Ngô Viễn càng có thêm động lực.
Con gái của mình đây đúng là ngoài miệng thì không nhưng trong lòng lại có.
Ngô Viễn nhìn Lâm Tiêu, vốn định dùng thân phận người lớn nói đôi câu, đại loại như hãy chăm sóc tốt cho con gái ta này nọ.
Nhưng cuối cùng lại chỉ biến thành nụ cười lấy lòng, chắp tay trước ngực, hướng về phía Lâm Tiêu liên tục cúi đầu khom lưng.
"Xin nhờ, xin nhờ."
Hai người đi tới, định dìu ông ta về phòng giam, nhưng lúc này ông ta lại có sức để tự mình đi trở về.
Vừa đi, còn vừa ngoái đầu vẫy tay.
Trở lại trên xe.
Lý Sương lấy ra một điếu thuốc mỏng ngậm vào miệng.
Lâm Tiêu giơ tay cướp lấy điếu thuốc.
"Đừng hút, hôn thì mất mùi hương."
Lâm Tiêu nói.
Lý Sương:
"Cậu lo xa quá rồi đấy, miệng có mùi hay không cũng đâu liên quan đến cậu."
Sau đó, cô nàng từ tay Lâm Tiêu đoạt lấy điếu thuốc, tiếp tục ngậm vào miệng.
Dựa vào, ở cái tuổi này mà còn nghịch ngợm là sao?
Từ sau khi biết Lâm Tiêu đứng hai thuyền thì thái độ của Lý Sương cũng có chút thay đổi.
Đương nhiên, không phải xa lánh và lạnh nhạt.
Mà là một loại cảm xúc phức tạp hơn.
Là kiểu như.
Đã hắn đã cặn bã như thế rồi, thì. Vậy ta cũng có thể...
Nhưng vừa có ý nghĩ này, cô lại tự chửi mình sa đọa.
"Đưa tôi đến nhà ga."
Lý Sương nói.
Lâm Tiêu:
"Cô đi đâu?"
Lý Sương:
"Thượng Hải, gặp Vương Thế Khanh."
Vương Thế Khanh, tổng giám đốc bộ phận sản xuất của đài truyền hình Thượng Hải, năm nay mới ba mươi ba tuổi, tuyệt đối là trẻ tuổi tài cao.
Sau này hắn cũng lên như diều gặp gió, cuối cùng trở thành người đứng đầu đài truyền hình Thượng Hải.
Hơn nữa, hắn cũng được xem như là Bá Nhạc của Lý Sương. Lúc ấy khi xem tin tức trên kênh truyền hình Phượng Hoàng thấy được Lý Sương, hắn liền gửi thư mời hợp tác.
Lý Sương:
"Kế hoạch của chúng ta về Nếu Bạn Là Người Duy Nhất đã làm xong rồi, cũng sắp phải bàn bạc với đài truyền hình."
Lâm Tiêu:
"Tôi cùng cô đi."
Lý Sương:
"Sao? Sợ tôi chạy theo người khác à?"
"Tránh ra, để tôi lái xe."
Sau đó, Lâm Tiêu trở lại ngồi vào ghế phụ, để Lý Sương lái xe.
Trên đường đi, anh gọi điện cho "Bong Bóng": "Bảo bối, anh đi Thượng Hải nói chuyện với tổng giám đốc đài Thượng Hải đây, hai hôm nữa về nha."
"Ừm ừm, vậy em sẽ ở trong bệnh viện chăm sóc ba mẹ."
"Gâu gâu, lái xe cẩn thận nhé."
Buổi tối!
Tại một nhà hàng tư nhân cao cấp ở Thượng Hải, Lâm Tiêu và Lý Sương mở tiệc chiêu đãi tổng giám đốc trung tâm sản xuất của đài truyền hình Thượng Hải, Vương Thế Khanh.
Đối phương quả nhiên trẻ tuổi tài cao, trên tay không đeo nhẫn cưới.
"Giáo chủ Nhị Cẩu, nghe danh đã lâu."
"Những điều ngài nói vào cái đêm Facebook quả thực quá tuyệt."
Thái độ của Vương Thế Khanh đối với Lâm Tiêu rất nhiệt tình.
"Điều thu hút tôi nhất ở Lý Sương, là cái khí chất này, một loại cảm xúc vô cùng phức tạp."
"Mạnh mẽ, nguyên thủy, tràn đầy sức mạnh."
"Cho nên khi thấy cô ấy ở trên kênh tin tức của Phượng Hoàng ti vi, tôi liền muốn ngay lập tức đào cô ấy về đài."
"Thời gian cô ấy ở trong đài vẫn chưa đủ, mà tôi cũng quá trẻ, lên vị trí này vẫn còn quá ngắn."
Vương Thế Khanh nói:
"Cho nên lúc này cần thời gian, cần chút kinh nghiệm."
"Lý Sương làm dẫn chương trình thời sự, cho nên cách ăn mặc quá nghiêm túc, rất nhiều mị lực không cách nào bộc phát được."
"Tôi định sẽ để cô ấy lên sân khấu trong dạ tiệc Trung Thu năm nay."
"Làm như vậy, mị lực của cô ấy có thể thỏa sức bộc lộ, sẽ có một loại khí chất áp đảo."
"Lâm tổng, ngài có biết không? Người dẫn chương trình chỉ dựa vào vẻ xinh đẹp là không có tác dụng gì, bởi vì có một số người đẹp lại quá lố, không có khí chất để khống chế chương trình."
"Mà Lý Sương không chỉ xinh đẹp, mà lại còn mang một vẻ đầy sức mạnh."
Vương Thế Khanh coi như nói trúng tim đen rồi, khí chất mạnh mẽ của Lý Sương là đến từ mọi phương diện.
Cô vừa xinh đẹp, thân hình nóng bỏng, lại còn có kinh nghiệm và khí chất, nên khiến vẻ đẹp của cô thêm phần mạnh mẽ.
Sau ba ly rượu.
Phía Lý Sương đưa ra ý định hợp tác.
Công ty sản xuất "Sương Gặp" thuộc Lightning Entertainment muốn cùng đài truyền hình Thượng Hải hợp tác một chương trình truyền hình mới, và cho ra mắt màn ảnh nhỏ trong vòng mấy tháng.
Sau khi nghe xong, Vương Thế Khanh liền im lặng.
Thật ra chuyện này anh đã nghe qua, Lý Sương trong thời gian này một mực tìm người, hơn nữa còn ẩn ý nói với anh rồi.
Thấy thế, Lâm Tiêu mỉm cười nói:
"Tôi ra ngoài hút điếu thuốc."
Anh rõ ràng không hút thuốc.
Vương Thế Khanh nói:
"Lâm tổng xin cứ tự nhiên."
Sau khi Lâm Tiêu đi ra ngoài, trên bàn chỉ còn lại Vương Thế Khanh và Lý Sương hai người.
Trầm mặc một lúc lâu, Vương Thế Khanh:
"Sương, tôi mở đường cho em, không tốt sao?"
Đây là lần đầu tiên anh gọi như vậy.
"Không cần phải vội nha, theo như kế hoạch của tôi, ba, bốn năm nữa, em sẽ có thể trở thành hoa đán số một của đài truyền hình Thượng Hải, vì khí chất và ngoại hình của em quá xuất sắc."
"Vì sao em cứ nhất thiết phải đi theo con đường nguy hiểm này vậy?"
Bên phía Lightning Entertainment, trước mắt có hai dự án, một là cho ca sĩ vô danh ra album, một là cho đạo diễn và diễn viên điện ảnh vô danh.
"Tôi vô cùng ngưỡng mộ, nhưng mà tôi lại không xem trọng."
"Giáo chủ Nhị Cẩu quá lý tưởng, tuy rằng lý tưởng của cậu ấy rất có tính kích động, nhưng... Xác suất thất bại quá lớn."
"Những người dẫn chương trình của đài, tự mình thành lập công ty bên ngoài không phải là không có, nhưng đều là những người có vai vế rất lớn, không kể là kinh nghiệm hay là chỗ dựa đều vô cùng vững chắc."
"Em căn cơ còn quá yếu, tự mình thành lập công ty bên ngoài, trong giới thì lại nhiều tin đồn thất thiệt, chỉ trích vô cùng lớn."
"Đương nhiên, tôi có thể ngăn được, cũng có thể bảo vệ được em."
"Các em hãy tự hỏi lòng, sau khi tôi nhận em vào đài, có câu nào nói xằng bậy không, có hành động nào ép buộc không?"
Vương Thế Khanh giơ ngón áp út trống rỗng của mình:
"Ý của tôi, em rõ quá rồi."
"Đương nhiên, tôi không có ý định cho đi để được báo đáp, tôi muốn thuận theo tự nhiên, cùng nhau hấp dẫn lẫn nhau, mà tôi cũng tự nhận mình có sức hấp dẫn."
Vương Thế Khanh đương nhiên là có sức hấp dẫn, mới ba mươi tuổi mà đã leo lên vị trí cao như thế, hơn nữa tướng mạo lại có chút anh tuấn, dáng người cao lớn.
Quả thực là Kim cương Vương lão ngũ.
Trong giới không biết có bao nhiêu cô gái xinh đẹp muốn lao vào anh ta.
Nhưng con mắt của anh ta rất tinh, liếc một cái là có thể nhìn ra cô nào chỉ muốn lợi dụng và cô nào đơn thuần.
Giống như Lý Sương đây, vừa đầy tham vọng, lại đầy mạnh mẽ, lại còn đơn thuần, hơn nữa còn rất xinh đẹp, đúng là hiếm thấy.
Năm đó Lý Sương vừa mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh tuy rằng đẹp, nhưng so với bây giờ mị lực còn kém rất nhiều.
Cái vẻ tự tôn, tự cường, xinh đẹp, nhưng lại mang một chút khí chất sắp sụp đổ, lại càng khiến cho đàn ông mê mẩn.
"Sương, nghe lời tôi đi, đừng mạo hiểm."
"Đi theo con đường tôi vạch ra cho em, càng ổn thỏa, càng huy hoàng hơn."
Vương Thế Khanh thành thật khuyên nhủ.
"Về nhà hay là về công ty?"
Lâm Tiêu hỏi.
"Về công ty."
Lý Sương nói.
Lâm Tiêu:
"Anh ta đang theo đuổi cô?"
Lý Sương:
"Kỳ thực bình thường anh ta rất cẩn trọng, rất thanh cao, hơn nữa lại có vẻ rất giữ hình tượng, nên thể hiện không rõ ràng lắm."
Lâm Tiêu hiểu, anh ta ở trong đài là kim cương Vương lão ngũ, rất nhiều phụ nữ theo đuổi anh ta, anh ta vì để duy trì hình tượng của mình, cho nên cũng không biểu lộ ra hảo cảm và ý đồ với Lý Sương.
Bởi vì anh ta rất kiêu ngạo, cảm thấy mình rất xuất sắc, có cái kiểu ngồi đợi cá cắn câu.
Anh ta có lẽ càng hi vọng rằng, sẽ có thể hấp dẫn được Lý Sương đến với mình.
Để Lý Sương chủ động phát tín hiệu.
Hơn nữa, anh ta cũng có tự tin đó.
Nhưng, buổi tối hôm nay Lý Sương dẫn Lâm Tiêu đi ăn tiệc, đã phá vỡ cái vẻ bình tĩnh của anh ta, cuối cùng cũng đã lộ ra ý đồ.
Tuy không nói ra miệng, nhưng lại biểu hiện rất rõ ràng.
Tôi Vương Thế Khanh trẻ tuổi tài cao, hơn nữa còn là lãnh đạo của cô, tôi mở cho cô một con đường huy hoàng.
Tôi không hề có ác ý gì với cô.
Tôi có thể cho cô một cuộc hôn nhân.
Đây là ước mơ của rất nhiều cô gái ở trong đài.
"Sương tỷ, có bao nhiêu người theo đuổi cô vậy?"
Lâm Tiêu không nhịn được nói.
Lý Sương:
"Chẳng lẽ những cô gái thích cậu không nhiều à?"
Sau đó, Lý Sương nói:
"Thế nào, muốn khuyên tôi đi theo con đường của anh ta?"
Đó đúng là một con đường rất tốt, còn có thể thật sự khiến Lý Sương tỏa sáng khắp nơi, hơn nữa còn rất an toàn.
Lâm Tiêu:
"Tôi không khuyên."
Lý Sương:
"May là cậu không khuyên, nếu không thì tôi sẽ đấm cậu đấy."
Sau đó, cô nhìn mặt Lâm Tiêu:
"Tỷ tỷ đi theo cậu, một đường đi tới bóng tối."
Sau đó, cô cười nói:
"Sao? Có áp lực hả? Đánh cược cả vận mệnh của người phụ nữ vào đấy nhé."
"Sau này coi cậu còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt nữa không?"
"Bản thân cậu ra sao thì cậu tự hiểu rõ đi, đừng có mà mù quáng đi trêu chọc, không gánh nổi đâu."
Quả thật là có chút áp lực.
Người phụ nữ trước mắt này, rõ ràng có một con đường tốt đẹp khác không đi, quả thực là muốn đi theo anh đến cùng trời cuối đất.
Vậy thì càng chỉ có thể thành công, không thể thất bại.
Nhưng mà Lâm Tiêu tin chắc Nếu bạn là người duy nhất ở thế giới này, cũng vẫn sẽ nổi tiếng và được chú ý, sẽ đẩy Lý Sương lên vị trí càng rạng rỡ hơn.
Bởi vì cô không chỉ là người dẫn chương trình, mà còn là nhà sản xuất.
Hơn nữa, chỉ cần dự án đầu tiên này thành công, thì những dự án sau này của công ty này có thể liên tiếp nổ ra những thành công khác.
Có thể khiến cho Lightning Entertainment dù là trong lĩnh vực sản xuất truyền hình, cũng có thể có một địa vị nhỏ bé.
Thậm chí, có thể chuyển nhượng bản quyền cho các bên ngoài.
Phải biết rằng những chương trình giải trí bùng nổ như Nếu Bạn Là Người Duy Nhất , China Got Talent vốn chính là những chương trình hot của đài truyền hình hải ngoại, rồi mới được du nhập vào trong nước.
Lâm Tiêu từ đầu đến cuối không quên mục tiêu ban đầu, chuyển giao văn hóa.
Cho dù không làm được Netflix toàn cầu, thì ít nhất cũng làm một Netflix của châu Á.
Lâm Tiêu:
"Xem ra con đường đài Thượng Hải này không đi được rồi."
Lý Sương nói:
"Vậy tiếp theo làm gì? Đến đài Mango Ti Vi sao? Âu Dương đài trưởng rất táo bạo, mà hơn nữa giữa chúng ta cũng từng hợp tác với nhau, Cuộc hẹn hoa hồng đang có tỷ lệ người xem trượt dốc, vừa hay có thể triệt để kết thúc, thay vào đó chương trình Nếu bạn là người duy nhất của chúng ta lại tiếp tục một kỷ lục người xem mới, giúp thành tựu chúng ta, cũng thành tựu cả họ."
Ngày hôm sau!
Lâm Tiêu, Lý Sương và Cao Trường Hà ba người bay thẳng đến Trường Sa, hẹn gặp phó đài trưởng của Mango Ti Vi, Âu Dương.
Vị phó đài trưởng Âu Dương này nói năng rất ý vị, cũng khá nghiêm túc.
"Lâm tổng, tôi xem buổi tối Facebook của cậu rồi, rất tuyệt vời."
"Quan điểm rất sâu sắc."
"Dự án đầu tiên của cậu sắp được ra mắt rồi nhỉ?"
Dự án đầu tiên, album của mấy ca sĩ vô danh, bị coi là phát súng đầu tiên của Giáo chủ Nhị Cẩu.
Vốn chỉ là chuyện bình thường, nhưng bây giờ lại được nâng lên thành việc giúp người bình thường hoàn thành ước mơ.
Thời khắc kiểm chứng năng lực của Giáo chủ Nhị Cẩu.
"Quyết định của chúng ta là ba phát súng đầu tiên vô cùng quan trọng."
"Nếu thành công, thì tương lai sự nghiệp cũng thành công được một nửa."
"Nếu như thất bại, ba phát súng đầu không gây tiếng vang, thì dù có hùng tâm tráng chí, cũng vô lực xoay chuyển càn khôn."
"Thế giới này, vốn dùng sự thành bại để luận anh hùng."
"Tuy tuổi tác của ta và cậu cách xa nhau rất lớn, nhưng ta vẫn tiếc một người anh hùng, phát súng đầu tiên của cậu, nếu cần đài truyền hình Mango Ti Vi chúng ta tuyên truyền, cứ mở miệng, ta có thể cho cậu một cái giá thấp nhất."
Hiện tại Lâm Tiêu tùy tiện gặp được một nhân vật lớn, đối phương đều nhắc đến cái đêm Facebook của Lâm Tiêu, còn cả ba tác phẩm của hắn.
Gần như trong mắt mọi người, ba phát súng này liên quan đến sự thành bại của Nhị Cẩu giáo chủ.
"Cảm ơn Âu Dương đài trưởng."
Lâm Tiêu nói:
"Lần này đến, chủ yếu là muốn cùng quý đài tiến hành một sự hợp tác, đây là bản kế hoạch của chúng tôi."
Theo Lâm Tiêu, vị Âu Dương đài trưởng này vô cùng nhạy bén và quả quyết.
Hơn nữa hiện tại Cuộc hẹn hoa hồng xác thực đang vô cùng bế tắc, vô lực xoay chuyển tình thế.
Huống hồ, Lâm Tiêu trước đó đã để Khu Phi Phi và Miranda lên chương trình Cuộc hẹn hoa hồng lên một kế hoạch, quả thật đã làm cho tỷ lệ người xem có một sự tăng vọt ngắn ngủi, cả hai bên có một cơ sở hợp tác rất tốt.
Hơn nữa Nếu bạn là người duy nhất với đài Mango Ti Vi, quả thật là trời sinh một cặp.
"Để tôi xem qua một chút..."
Âu Dương đài trưởng nhận lấy bản kế hoạch này.
Ông ta xem một cách rất chăm chú, xem hết lần này đến lần khác.
Lâm Tiêu, Lý Sương, Cao Trường Hà im lặng chờ đợi sự hồi đáp của đối phương.
Thậm chí Lâm Tiêu còn đang nghĩ thầm, đây chẳng phải là điểm xuất phát con đường Netflix của mình sao?
Ước chừng mười mấy phút sau, Âu Dương đài trưởng xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần mới dừng lại.
"Đây là tác phẩm thứ tư của cậu, Nhị Cẩu giáo chủ?"
Âu Dương đài trưởng nói:
"Cậu gửi gắm hi vọng vào tác phẩm này, cũng có thể tạo ra những dấu ấn mới lạ?"
Lâm Tiêu nói:
"Ngài cảm thấy thế nào?"
Âu Dương đài trưởng:
"Tôi cảm thấy rất tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận