Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)

Chương 74: Ngô Viễn bị bắt ! Trang web thượng tuyến ! (2)

Khi Lâm Tiêu đến phòng làm việc của hiệu trưởng đón ông nội và bố ra, bố Lâm Hoài Lập vẫn im lặng như thường, ngược lại ông nội không ngừng khen hiệu trưởng các ngươi tốt đấy, chẳng có chút kiêu căng nào.
Một lúc lâu sau, Lâm Hoài Lập chợt lên tiếng:
"Tiêu Tiêu, có phải chúng ta không nên đến đây không?"
Lâm Tiêu ngạc nhiên hỏi:
"Sao bố lại nói thế?"
Lâm Hoài Lập đáp:
"Chúng ta đến đây làm con mất mặt."
Lúc này, Lâm Tiêu tinh ý nhận ra sự nhạy cảm và tự ti trong lòng bố mình.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Liên Y, anh không ngờ cô ấy lại xuất sắc đến vậy, xinh đẹp, ưu tú và có điều kiện tốt đến thế.
Có lẽ khi chỉ có một mình Lâm Tiêu đứng cạnh Liên Y, anh vẫn cảm thấy mình có chút gì đó.
Nhưng Lâm Hoài Lập cảm thấy, khi ông và ông nội Lâm Tiêu xuất hiện, đã trực tiếp làm Lâm Tiêu trở nên càng thêm nhỏ bé và tầm thường.
"Có chuyện gì đâu?"
Lâm Tiêu vừa nói vừa giúp bố đeo bao tải:
"Con đưa mọi người đến chỗ con thuê trọ xem."
Ông nội bỗng lên tiếng:
"Tiêu Tiêu, con bé kia không tệ, có thể cưới về làm vợ."
Lập tức, Lâm Hoài Lập càng im lặng.
Trong lòng ông càng áy náy, thậm chí có chút mặc cảm tội lỗi.
Mình nghèo như vậy, làm hại Lâm Tiêu không xứng với cô bé kia.
Mà ông nội Lâm Tiêu lại không giống, ông năm nay 69 tuổi, sinh năm 1932, là tiểu thiếu gia chính hiệu, từng trải qua một thời gian sống thoải mái.
Mặc dù sau cải cách ruộng đất, cuộc sống nhàn hạ của ông kết thúc, thậm chí còn phải ngồi tù 7 năm, nhưng những kinh nghiệm xa hoa thời thiếu niên đã khiến cả con người ông trở nên rất phóng khoáng.
Còn bố Lâm Hoài Lập sinh ra trong giai đoạn gian khổ nhất, thậm chí vừa mới chào đời không lâu, ông nội Lâm Tiêu đã bị bắt đi tù vì vấn đề lịch sử còn sót lại, bóng ma thời thiếu niên luôn đeo bám cuộc đời ông.
Cho nên, Lâm Hoài Lập cả đời luôn kìm nén, tự ti.
"Tiêu Tiêu, bố không nên bán cây ghita của con đi."
Lâm Hoài Lập đột nhiên nói một câu không đầu không cuối.
Nhưng Lâm Tiêu lại hiểu ngay.
Năm lớp 11, Lâm Tiêu muốn gây ấn tượng với Liên Y nên bắt đầu học ghita, còn đăng ký lớp học năng khiếu ở trường.
Nhưng rõ ràng, đó không phải là điều mà một đứa trẻ nghèo nên học.
Hơn nữa lúc đó Lâm Tiêu không có tiền mua ghita, đã phải gọi điện thoại cho chị gái đang làm công nhân để xin tiền. Cuối cùng, anh đã dùng tiền sinh hoạt phí một tháng để mua một cây ghita.
Mà anh học cũng rất khá, lúc đó trong lớp có 10 học sinh, ghita của anh là kém nhất nhưng đán phải là tốt nhất.
Đến kỳ nghỉ đông, anh mang ghita về nhà, bị không ít người chê cười, nói một học sinh trung học không lo học hành lại đi học đán đàn, không làm chuyện đàng hoàng, Lâm Hoài Lập cũng vô cùng tức giận.
Kết quả có một hôm về nhà, Lâm Tiêu phát hiện ghita biến mất.
Hỏi Lâm Hoài Lập thì ông nói không biết.
Sau đó, Lâm Tiêu hoàn toàn không đến lớp ghita nữa, sau đó thầy giáo kia còn tìm đến mấy lần, hỏi sao anh không đến nữa? Đây là lớp năng khiếu, không cần đóng tiền.
Lâm Tiêu nói không đi.
Lâm Hoài Lập lúc đó rất tức giận, cũng không hiểu nổi, tại sao Lâm Tiêu không lo học hành lại cứ muốn đi học ghita làm gì.
Hôm nay nhìn thấy Liên Y, ông mới hiểu ra.
Lâm Tiêu đưa ông nội và bố về phòng trọ, sau đó gọi hai suất bún gạo.
Hai giờ chiều, hai người liền rời khỏi phòng trọ của Lâm Tiêu, đến nhà anh họ Lâm Hoài Tư.
Lâm Hoài Lập còn hỏi Lâm Tiêu có đi không?
Lâm Tiêu nói không đi.
Nhà bác Lâm Hoài Tư, thời trung học anh học trên anh hai năm, Lâm Tiêu cũng chỉ đến một lần, đó là khi khai giảng, Lâm Hoài Lập đưa anh đến.
Khi ấy một chi tiết, anh nhớ rất rõ.
Lúc ấy anh Lâm Đào thấy em họ tới thì mở tủ lạnh lấy một chai coca muốn cho Lâm Tiêu uống, bác gái thấy vậy liền lập tức ngăn lại, cất coca vào tủ lạnh, ngược lại đưa cho Lâm Tiêu một quả quýt.
Bởi vì coca giá 2 đồng rưỡi một chai, còn quýt thì 1 đồng một cân.
Từ đó trở đi, Lâm Tiêu liền không đến nữa.
Đương nhiên, hôm nay sở dĩ không đi, không phải vì lý do gì khác, mà thực sự là bởi vì.
Bởi vì hôm nay trang web tâm huyết của anh, sẽ chính thức ra mắt.
Năm giờ 59 phút chiều! Tất cả mọi người ở Thiểm Điện Khoa Học Kỹ Thuật đều nín thở.
Còn một phút nữa, trang web sẽ chính thức lên sóng.
Trang web này, quyết định sự sống chết của công ty bọn họ.
Hai ông chủ, bốn lập trình viên, chín cô nhân viên, đều đã bỏ ra một cái giá rất lớn, tham gia vào canh bạc này.
Đương nhiên, cái gọi là lên sóng.
Chính là đem cái gọi là địa chỉ Internet, tên miền và IP máy chủ website kết nối lại với nhau mà thôi.
Năm, bốn, ba, hai, một!
"Chính thức lên sóng!"
Theo Lâm Tiêu và Hạ Tịch cùng lúc gõ bàn phím.
"Ngứa lưới" chính thức ra mắt.
"Ầm!"
Một tiếng vang lên.
Thì ra Phùng Hiến đã mở một chai sâm panh.
Tất cả mọi người đều không khỏi kinh ngạc, sâm panh này từ đâu ra vậy?
"Công ty trước để lại."
"Tôi cảm thấy vào thời điểm quan trọng này, nhất định phải mở sâm panh ăn mừng."
Sau đó, mọi người đều nhìn chằm chằm vào máy tính theo dõi trang web.
Xem lượng IP truy cập.
Một lúc lâu sau.
Vẫn là 1!
Mà một lượt truy cập này vẫn là từ phía bọn họ.
Cứ nhìn, cứ nhìn.
Ròng rã mười phút trôi qua.
Lượt truy cập vẫn là 1.
"Cái máy đếm này, có phải hỏng rồi không?"
Có người hỏi.
Đương nhiên là không hỏng!
Lúc này, trên trời phảng phất có một đàn quạ bay qua kêu lên.
Cùng lúc đó, tại một khách sạn mới nào đó, vô cùng náo nhiệt.
Bởi vì tiệc cưới bên này đang lên cao trào nhất.
"Nhất bái thiên Địa!"
"Nhị bái cao đường!"
"Phu thê giao bái!"
Tất cả mọi người đều muốn chúc mừng tân lang tân nương.
Mà Lâm Hoài Lập và ông nội Lâm Tiêu, ngồi ở một góc bàn khuất nẻo.
Ngồi cùng bàn trừ ba người phụ nữ, còn có 5 đứa trẻ con.
Chiều nay khi đến nhà Lâm Hoài Tư, đối phương vẫn rất nhiệt tình, có điều vì quá bận, hỏi han vài câu xong thì đi tiếp khách.
Buổi tối sắp xếp chỗ ngồi, ở chính giữa vị trí trên cùng, trước tiên là lãnh đạo của Lâm Đào, sau đó là khách của nhà gái, tiếp đến là đồng nghiệp của Lâm Hoài Tư.
Còn Lâm Hoài Lập và ông nội Lâm Tiêu, thì ngồi ở một góc.
Không phải người ta cố ý, chỉ là xếp người quan trọng trước, những người còn lại tự tìm chỗ ngồi.
Lâm Hoài Lập và ông nội Lâm Tiêu luôn chờ chủ nhà sắp xếp họ vào vị trí quan trọng hơn.
Bởi vì theo quy tắc ở nông thôn, người lớn tuổi phải ngồi vị trí quan trọng.
Ông nội Lâm Tiêu xem như người lớn tuổi nhất ở đây, theo quy tắc ở nông thôn thì phải ngồi bàn chủ.
Nhưng cứ chờ, cứ chờ đến khi khai tiệc mà vẫn không ai gọi họ đi.
Thế là, họ ngồi cùng bàn với phụ nữ và trẻ con.
Ông nội rất tức giận, nói đám người này không tuân theo quy củ, còn Lâm Hoài Lập thì quyết định về sau cũng không đến nữa.
Trong nhà Tiêu Vạn Lý.
Tiêu Vạn Lý, Lý Phương Phương và bà của Mạt Mạt, đều đang ngắm nghía Mạt Mạt với vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo và yêu chiều.
Lúc này, Tiêu Mạt Mạt đang ở giữa phòng khách, kéo đàn violon. Cô đang kéo bản nhạc trầm tư .
Khác với Lâm Tiêu, Lâm Tiêu muốn học một loại nhạc cụ thì bị người nhà ngăn cản. Còn Mạt Mạt thì lại là tự mình không muốn học, kết quả bị Lý Phương Phương ép học gần 10 năm.
Lý Phương Phương cũng căn bản không nghĩ Mạt Mạt học được giỏi đến thế nào, chỉ là thêm một chút tài nghệ, có thể bồi dưỡng khí chất.
Cho nên, Mạt Mạt kéo đàn cũng khá tốt.
Đã vậy bài hát này còn du dương dễ nghe.
Chỉ là lúc này Mạt Mạt có chút hối hận lúc mình học đàn, sao không nghiêm túc một chút, như vậy có thể kéo tốt hơn, có thể an ủi lòng bố hơn.
Trong khoảng thời gian này, Tiêu Vạn Lý dù đã trở về nhưng vẫn duy trì phong cách làm việc trước đây, vẫn luôn vui cười trong nhà.
Nhưng có bao nhiêu là miễn cưỡng gượng cười?
Có bao nhiêu là cố gắng gắng gượng, chỉ có mình anh biết.
Đàn ông mà sự nghiệp thất bại, thật rất khó bù đắp.
Thành phố Kha Thành!
Mấy chục cảnh sát đứng thành hàng ngay ngắn, xe cảnh sát nhấp nháy ánh đèn.
Một người lãnh đạo đang phát biểu:
"Giữa thanh thiên bạch nhật, Lâm Sơn lại có những thế lực hắc ám như vậy?"
"Đây là sự khiêu khích đối với uy nghiêm của chúng ta, đây là sự xâm phạm đối với tài sản của nhân dân."
"Hành động lần này, tôi chỉ có một yêu cầu."
"Đó là phải nhổ cỏ tận gốc!"
"Xuất phát!"
Theo một tiếng hô.
Mấy chục chiếc xe cảnh sát rú lên, tiến về Lâm Sơn.
Nhưng... . thế giới này không có bí mật.
Ngô Viễn sớm hơn mười lăm phút đã biết, hắn cũng rất muốn chạy trốn, nhưng có thể chạy đi đâu?
Hơn một giờ trước, đã có mấy người đến nhà hắn thăm hỏi, rồi ở lại luôn không đi.
Bảy giờ rưỡi tối!
Hắn liên tiếp nhận được điện thoại.
Hắn bị cơ quan quét sới trong khu trò chơi thương mại, ngay sau đó khu trò chơi ở đường giải phóng cũng bị càn quét, rồi sau đó không đầy mười mấy phút, trường gà của hắn cũng bị niêm phong.
Từ đầu tới cuối, mối quan hệ xã hội của hắn không hề phát huy tác dụng gì.
Khoảng tám giờ.
Mười mấy cảnh sát xông thẳng vào nhà hắn.
"Có phải Ngô Viễn không?"
"Anh bị bắt."
Cặp còng tay lạnh ngắt, trực tiếp khóa vào.
Lúc này, Ngô Viễn phảng phất như từ trong cơn mộng tỉnh lại, lớn tiếng nói:
"Là tôi báo cáo đấy, tôi tố cáo thì có công mà."
"Ngô Quốc Đống là do tôi báo cáo đấy, tôi muốn lập công chuộc tội mà."
Một cảnh sát cầm đầu lạnh lùng nói:
"Đây là việc của kỷ ủy, không thuộc thẩm quyền của chúng tôi."
"Đưa đi!"
Lúc này, lòng Ngô Viễn tràn ngập thê lương, hắn không hiểu, vì sao chỉ một lá đơn tố cáo mà lại khiến hắn rơi vào tình cảnh này.
Đừng quan tâm cái đơn đó có phải do tôi phát hay không, nhưng những điều tôi vạch trần là tội ác của Ngô Quốc Đống mà, đâu phải của Ngô Viễn tôi.
Trong khoảng thời gian này, Ngô Quốc Đống cảm nhận rõ sự khác biệt từ Thiên Đường xuống Địa Ngục.
Thực ra, ngay từ đầu, hắn vẫn ôm hy vọng.
Bởi vì mấy bài đăng nóng trên diễn đàn chủ yếu đều bị xóa, hơn nữa cũng không có tạo ra cơn bão dư luận nào.
Thậm chí còn có người âm thầm nhắn cho hắn, bảo giải quyết xong mọi chuyện rồi lau sạch mông đi.
Như vậy vẫn có thể xuống thang êm đẹp.
Dù sao, không ai muốn chuyện này bị khuếch đại, càng không ai muốn làm ảnh hưởng tới danh tiếng của Lâm Sơn.
Quan trọng là lần này không được để xảy ra tiền lệ, nếu không sau này ai cũng giở trò đăng bài tố cáo thì sao chúng ta làm ăn được?
Những người bị tố giác có còn muốn làm việc không? Nhưng không hiểu sao, sự việc cứ đột ngột thay đổi như vậy.
Đầu tiên là chiều nay, hắn gọi điện cho mấy vị lãnh đạo, đối phương hoàn toàn không nghe máy.
Sau đó là có người âm thầm cảnh cáo hắn, tốt nhất nên ở nhà, đừng đi đâu cả, và nên suy nghĩ kỹ xem mình nên nói cái gì.
Sau đó, hết tin dữ này đến tin dữ khác truyền đến.
Sòng bạc của Ngô Viễn bị càn quét, hết cái này đến cái khác, sau đó thì Ngô Viễn bị bắt.
Sau đó, hắn tự giễu, tiếp theo chắc đến lượt mình.
Cứ vậy, hắn ngồi trong nhà chờ đợi, chờ đợi mãi.
Ban đầu thì sợ hãi, nhưng chờ đợi mãi lại thấy như một sự tra tấn.
Thanh kiếm treo trên đầu, muốn rơi thì cứ rơi nhanh lên đi.
Đừng tra tấn tôi nữa.
Đến 9 rưỡi tối, cuối cùng có người gõ cửa phòng.
Ngô Quốc Đống ra mở cửa, là hai người đàn ông mặc vest đen lịch sự, vẻ mặt nghiêm nghị.
"Có phải là Ngô Quốc Đống không?"
"Vâng, là tôi."
"Xin mời đi theo chúng tôi, đúng thời gian quy định, đúng địa điểm quy định, trình bày vấn đề của anh."
Ngô Quốc Đống trong lòng thê lương, chỉ còn lại một loại cảm giác.
Không còn cách nào nữa, hoa tàn rồi, ba mươi năm phấn đấu đã hôi phi yên diệt.
Tiêu Vạn Lý, Tiêu Vạn Lý.
Anh cho rằng chỉ có anh là người có học thức à, lão tử cũng tốt nghiệp đại học danh tiếng đấy nhé.
Sau đó, Ngô Quốc Đống theo bản năng giơ hai tay lên.
Đối phương ngạc nhiên:
"Anh làm gì vậy? Chúng tôi không phải cảnh sát, không có còng tay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận