Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)

Chương 123: Lý Sương phát hỏa ! Ăn vụng Bong Bóng

Trong căn nhà mới còn có một phòng thay đồ riêng, đây là Lâm Tiêu cố ý bỏ đi một phòng, làm rất nhiều tủ để đồ, chuyên dành cho "Bong Bóng" làm phòng chứa quần áo.
Nàng vừa hát nho nhỏ vừa cẩn thận treo từng bộ quần áo của mình lên.
Còn Lý Phương Phương thì không biết mệt mỏi quét dọn phòng, lúc này đang dùng giẻ lau từng chút một phòng bếp.
Mà Lý Trung Thiên thì ngơ ngác như gà gỗ ngồi trên ghế sô pha phòng khách, bình thường hắn rất nhanh nhạy và ân cần giúp đỡ, nhưng hôm nay tình huống đặc biệt, trong phòng chỗ nào cũng bay đầy bóng bay đủ màu sắc, hắn hoàn toàn không biết có nên dọn chúng đi không.
Thế nên đành ngồi im trên ghế sô pha ngẩn người.
"Bong Bóng" vừa treo quần áo vừa cầm lên soi gương ngắm nghía.
Lúc này, bên ngoài Lý Trung Thiên nói:
"Lâm, Lâm Thừa Trạch, ta về đây."
Không khí ở đây thật sự quá kỳ lạ, hắn cứ như ngồi trên đống lửa.
Lâm Tiêu:
"Được, ta tiễn ngươi."
"Bong Bóng" do dự một lát rồi nói:
"Ta cũng đi cùng."
Lý Phương Phương vẫn đang lau trong bếp, tuy không còn dầu mỡ bắn ra nữa nhưng cô vẫn phải quyết chiến với mọi vết bẩn có thể tồn tại đến cùng.
Lâm Tiêu và Mạt Mạt cùng nhau tiễn Lý Trung Thiên xuống lầu.
Xuống đến nơi, Lý Phương Phương không ở cạnh bên, Lý Trung Thiên cuối cùng cũng thoải mái hơn chút.
Ánh mắt hắn phức tạp, cuối cùng nhìn Tiêu Mạt Mạt, dường như muốn hỏi điều gì nhưng lại thôi.
"Tạm biệt, Lý Trung Thiên học sinh."
Tiêu Mạt Mạt vẫy tay.
Lý Trung Thiên khàn giọng nói:
"Tiêu lão sư, chúc cô hạnh phúc."
Nói xong, hắn cảm thấy câu này mình thốt ra rất kỳ quặc.
Lâm Tiêu nói:
"Ngươi lên xe đi, ta đưa hắn đến đại học Đồng Tế."
Rồi, Lâm Tiêu vẫy một chiếc taxi lên xe cùng hướng đến đại học Đồng Tế.
Lý Trung Thiên đương nhiên không cần tiễn, nhưng mà... Hai người có chuyện muốn nói.
Kết quả lên xe rồi, Lý Trung Thiên có cả ngàn lời muốn nói, nhưng lại không nói được.
"Tối hôm trước lễ quốc khánh năm ngoái, ngươi tỏ tình với Tiêu lão sư, mọi người đều nghĩ ngươi đùa thôi, là trò hề sau khi bị Liên Y từ chối, không ngờ lại là thật..."
"Tiêu lão sư đẹp như vậy, như vậy..."
Lâm Tiêu nói:
"Ý ngươi là ta không xứng với Tiêu lão sư sao?"
Lý Trung Thiên rất nghiêm túc gật đầu.
"Thực ra, ta cảm thấy không ai xứng với Tiêu lão sư cả, nàng nên sống cô độc cả đời mới phải."
Lý Trung Thiên thốt ra một câu ngớ ngẩn.
Nhưng trong lòng hắn nghĩ như vậy, tình cảm của thiếu niên dành cho cô giáo tiếng Anh đã được tô vẽ quá hoàn mỹ.
Nhất là đối với một người có tính cách quyến rũ, xinh đẹp và đáng yêu như cô giáo tiếng Anh này.
"Hai người bắt đầu từ khi nào vậy?"
Lý Trung Thiên hỏi.
Lâm Tiêu đáp:
"Năm ngoái ngày 11 tháng 11."
Lý Trung Thiên ngay lập tức không dám tin nhìn Lâm Tiêu, lúc đó ngươi còn nghèo rớt mồng tơi mà.
Mà hơn nữa lúc đó ngươi còn không đẹp trai như bây giờ nữa chứ.
Một lúc lâu sau, Lý Trung Thiên bỗng nhiên nói:
"Nàng đi theo ngươi cũng tốt, dù vẫn khiến người ta đau lòng, nhưng đau lòng đồng thời cũng thấy có chút vui mừng."
Má ơi, cái tên này nói nghe có lý lẽ ghê.
Mấy tên cuồng si thật nhiều trò quá.
Nhưng câu này Lý Trung Thiên nói từ đáy lòng, nữ thần bị một tên đàn ông nào đó "vấy bẩn" thì rất đau lòng, nhưng tên đàn ông "vấy bẩn" đó lại là huynh đệ mình, thì lại dễ chịu hơn một chút.
"Má nó, mình nhất định phải có người yêu, nhất định phải có người yêu."
Lý Trung Thiên thầm thề.
Mấy chuyện "cẩu lương" này khiến mình muốn phát nổ.
Taxi chạy tầm mười cây số, đến khu vực đại học Đồng Tế ở YP, xe dừng lại.
Lý Trung Thiên xuống xe xách vali, lại thấy Lâm Tiêu vẫn ngồi trong xe.
"Sao không xuống xe?"
Lý Trung Thiên hỏi.
"Sao hả? Còn muốn anh đưa chú mày đến ký túc xá nữa hả, cậu em."
"Cút!"
Lý Trung Thiên đeo ba lô, kéo vali đi vào cổng trường.
Lâm Tiêu bỗng gọi:
"Lý Trung Thiên, lúc chọn người yêu đừng tự ti, cứ mạnh dạn lên, đừng vì cảm thấy mình không "cua" được mà không dám theo đuổi."
"Biết rồi."
Lý Trung Thiên nói.
Sau khi Lý Trung Thiên đi, "Bong Bóng" vội vàng đi tắm.
Sau đó cả người liền ở lỳ trong phòng thay đồ không chịu ra ngoài.
Mang mấy chục bộ quần áo ra, nàng thử hết bộ này đến bộ khác.
Lý Phương Phương đi ra ngoài, vì trong nhà hết dầu muối tương dấm, nàng ra chợ mua về.
Lúc Lâm Tiêu dùng chìa khóa mở cửa, "Bong Bóng" cảnh giác nói:
"Ai vậy?"
"Anh đây mà..."
"À..."
"Bong Bóng" giãn người ra.
Sau đó nhìn mình trong gương, thấy mình chỉ mặc áo lót và quần lót thì không vừa ý, tranh thủ mặc vội chiếc áo thun rộng.
Áo thun rộng thùng thình như một chiếc váy ngắn, mặc lên người cô trông vừa đáng yêu lại vừa quyến rũ.
Áo che kín cả đùi, trông cứ như không mặc gì vậy.
Lâm Tiêu tiến thẳng vào phòng thay đồ.
"Bong Bóng" lập tức căng thẳng.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Lâm Tiêu tiến tới, dồn "Bong Bóng" vào một góc:
"Tiêu lão sư, hôm nay em không ngoan nha."
"Từ đầu đến giờ đối với anh rất lạnh nhạt, tính ra cộng lại không nói với anh đến năm câu."
"Đã vậy, tương tác thân mật cũng không có, lúc đầu còn tay trong tay, kết quả về giường lại buông nhau ra."
"Em đã khiến trái tim anh chịu tổn thương sâu sắc."
"Nói đi, em tính đền bù cho anh như thế nào?"
"Bong Bóng" khẽ nói:
"Có mẹ ở đó, có Lý Trung Thiên ở đó, em. . Em thật sự không tiện."
Lâm Tiêu nói:
"Bây giờ họ không có ở đây, em sẽ đền bù cho anh như thế nào?"
"Bong Bóng" nép vào một góc, e dè nói:
"Em... Em thật sự chưa quen."
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Lâm Tiêu nói:
"Lần trước anh hôn bên mông trái của em, hay bên mông phải vậy?"
"Bên trái..."
"Bong Bóng" theo bản năng thốt lên.
"Hôm nay anh muốn cắn nhẹ bên phải."
Lâm Tiêu nói.
"Bong Bóng" lập tức trừng to đôi mắt đẹp, cảm thấy yêu cầu của đối phương quá vô lễ, nhưng nàng lại không biết làm thế nào để từ chối.
"Nhưng mà. . Nhưng mà. ."
Lâm Tiêu thở dài nói:
"Thôi vậy!"
"Ép dưa ép mãi không ngọt, đừng như lần trước, em lại chạy mất."
"Anh nghe nói có một lý thuyết, phụ nữ cơ thể kháng cự đàn ông, là vì không thích mà ra..."
Vừa nói, lại sắp khiến "Bong Bóng" phát khóc.
"Anh đừng nói thế mà..."
"Bong Bóng" nhẹ nhàng tựa vào cái bàn trang điểm giữa phòng thay đồ, sau đó vén áo thun lên, lộ cặp mông trắng nõn.
"Anh nhanh lên đi, không mẹ lại về mất."
Thật là quá dễ bắt nạt đi mà.
Lâm Tiêu nhìn thấy hình ảnh xinh đẹp này lại không nỡ ra tay.
"Em nhanh lên đi, mẹ sắp về rồi."
"Bong Bóng" thúc giục, chỉ muốn mọi chuyện nhanh chóng kết thúc.
Tim cả hai người đập như sấm, không khí mờ ám bao trùm cả phòng thay đồ.
Ngọt ngào và rung động.
Trong thoáng chốc cả hai quên đi xung quanh.
Mà lúc này, Lý Phương Phương im hơi lặng tiếng đi đến.
"Đồ ở Thượng Hải đắt thật đấy, trí nhớ mình tệ quá, vừa đi ra lại quên đóng..."
Á? !
Lý Phương Phương thấy cảnh này liền sững người.
Một lúc lâu sau, cô mang theo dầu muối tương dấm đi vào bếp.
Vừa đi vừa nói:
"Thật là, mọi người đi đâu hết rồi? Không thấy ai cả."
Lúc này, "Bong Bóng" mới hoàn hồn, vội vàng thả áo thun xuống.
"Đều tại anh cả, đều tại anh."
"Sau này em không muốn gặp mặt mẹ nữa."
Rồi nàng chạy vội ra ngoài.
Lâm Tiêu thì ba chân bốn cẳng chạy trốn, trong vòng hai tiếng nữa, hắn sẽ không dám bén mảng tới trước mặt Lý Phương Phương.
Trời mới biết mọi chuyện lại trùng hợp như vậy.
Nàng lại đi vào đúng lúc.
Mặt "Bong Bóng" đỏ bừng đi vào bếp, muốn giúp mẹ làm việc nhà.
Do dự một hồi lâu, Lý Phương Phương mới lên tiếng:
"Bong Bóng", mấy chuyện này lẽ ra mẹ không nên nói."
"Nhưng Thừa Trạch còn nhỏ, mẹ cảm thấy vẫn đang trong tuổi dậy thì thôi, con lớn hơn vài tuổi, đừng có cứ lôi kéo nó như vậy chứ."
"Bong Bóng" vội vàng nói:
"Con không có mà, con không có."
Lý Phương Phương nói:
"Tư thế đó của con, còn không phải đang quyến rũ nó sao?"
"Nó vẫn còn là đứa trẻ ngoan ngoãn, chưa từng thấy chuyện như này, mẹ thấy rõ, lúc đó nó cả người ngơ ngác, hoàn toàn không biết làm gì, chứ đổi lại là người khác, sớm đã lao tới rồi."
"Mẹ còn nói cái gì nữa vậy, mẹ nhanh lên đi, mẹ sắp về rồi, con còn hối nữa."
"Con gái tụi mình, cho dù trong lòng thích người ta, cũng phải cẩn thận chút chứ, đừng làm người ta sợ."
"Bong Bóng" lập tức muốn khóc.
Không phải vậy, không phải vậy mà.
Rõ ràng là hắn đang ép mình, hắn đang bắt nạt mình.
Nhưng nàng lại không thể nói ra, lỡ như nói ra khiến mẹ có ấn tượng xấu về hắn thì không hay.
Thật là tức chết mà.
"Hừ..."
"Bong Bóng" không giải thích được, chỉ đành cáu kỉnh, hậm hực ném nửa củ hành vào chậu rồi phẫn nộ bỏ về phòng.
Lý Phương Phương nhìn bóng lưng con gái, trong lòng thở dài.
Cô con gái bé bỏng của mình, rốt cuộc là di truyền của ai vậy, cái khí chất hồ ly tinh này chứ...
Buổi tối, ba người ngồi ăn cơm.
Không khí có chút ngượng ngùng.
Nhưng Lý Phương Phương dường như không có chuyện gì xảy ra vậy.
"Dì ơi, bắt đầu từ ngày mai, cháu sẽ về ký túc xá ở đại học ạ."
"À, tốt, tốt, như thế cũng được."
Lý Phương Phương nói.
Ba người vừa ăn cơm vừa xem tivi.
Đúng lúc đài Phượng Hoàng đang phát sóng.
Lý Sương, vậy mà thấy Lý Sương.
Cô đi công tác ở nước ngoài rồi lại quay về Afghanistan, đưa tin tình hình chiến sự và tai nạn ở đó.
"Bong Bóng" ngạc nhiên:
"Sương tỷ, cô ấy. . Sao lại ở Afghanistan vậy?"
Lý Phương Phương nói:
"Có phải là cô Lý Sương hồi cấp hai hay giúp con đánh nhau đó không? Không phải cô ấy ở đài truyền hình thành phố à?"
"Bong Bóng" đáp:
"Đầu năm bị sa thải, cô ấy lại chuyển qua đài Phượng Hoàng, lợi hại thật nha."
Lý Phương Phương nhận xét:
"Cô gái này không tầm thường, có nghị lực ghê."
"Bong Bóng" nói:
"Nhị cẩu, ngươi có biết Sương tỷ không?"
Lòng Lâm Tiêu dâng lên sự cảnh giác, ngốc "Bong Bóng", em nói thế sẽ lộ đó, anh đâu phải là Lâm Tiêu, sao lại biết Lý Sương chứ?
Lý Phương Phương nói:
"Con ngốc, sao Thừa Trạch lại biết Lý Sương chứ?"
"Bong Bóng" lúc này mới biết mình lỡ lời, vội lè lưỡi, vẻ đáng yêu của nàng làm Lâm Tiêu hận không thể ôm chặt vào lòng, không để nàng rụt lưỡi lại được.
Lúc này đài Phượng Hoàng lại đang phát sóng trực tiếp tại hiện trường.
Nơi Lý Sương đứng là một bãi chiến trường vừa kết thúc, xung quanh toàn là tường đổ, có hai đứa trẻ con đang đứng xem cô.
"Chào các bạn khán giả, ngôi nhà phía sau đây, từng là nhà của những đứa trẻ này, không lâu trước đã bị quân đội Mỹ ném bom, biến thành đống đổ nát."
"Cuộc chiến này, khiến hàng triệu trẻ em vô tội mất đi mái nhà."
Và đúng lúc này.
Sau lưng cô bỗng có một chấm đen rơi xuống.
"Oành."
Sau đó đột nhiên nổ tung.
Lâm Tiêu, "Bong Bóng", Lý Phương Phương đều sững sờ.
Cái này. . Lúc nãy là bom nổ sao?
Trong màn hình Lý Sương dường như cũng ngơ ngác, người quay phim thì hô to:
"Có bom, có bom, chạy mau, chạy mau..."
Sau đó một loạt các chấm đen lại rơi xuống phía sau Lý Sương.
Người quay phim khiêng máy quay vội vàng bỏ chạy, còn Lý Sương cũng chạy theo.
Chạy được vài mét, cô lại quay người chạy trở lại, một tay xốc lấy hai đứa trẻ Afghanistan, tiếp tục chạy như điên.
"Ầm ầm ầm."
Bom nổ ở phía xa.
Toàn bộ ống kính rung chuyển dữ dội, trong hình ảnh rung lắc, Lý Sương một tay ôm hai đứa trẻ, cắm đầu chạy.
Thấy cảnh này.
Lâm Tiêu biết, Lý Sương muốn nổi tiếng rồi!
Thực ra, những quả bom này rơi khá xa, không quá nguy hiểm.
Nhưng mà. . Sự việc xảy ra đột ngột, mọi thứ trông thật đến như vậy.
Thêm vào đó ống kính lại rung lắc dữ dội.
Khiến cho khung cảnh trở nên vô cùng nguy hiểm.
Ngay cả trong khoảnh khắc nguy hiểm như vậy, một người phụ nữ lại trực tiếp nhấc hai đứa trẻ lên.
Trong thoáng chốc, tinh thần yêu thương của cô đã được thể hiện vô cùng rõ nét.
"Bong Bóng" nhìn Lâm Tiêu nói:
"Sương tỷ không sao chứ, Sương tỷ không sao chứ?"
Lý Sương không sao cả!
Sau đó, đài Phượng Hoàng đưa tin, Lý Sương và hai đứa trẻ Afghanistan chỉ bị thương nhẹ ngoài da, đã được đưa đến bệnh viện quan sát, hoàn toàn bình an.
Rồi, họ dùng rất nhiều thời lượng để đưa tin về lý lịch và sự tích của Lý Sương.
"Lý Sương là phóng viên thường trú tại nước ngoài của đài Phượng Hoàng, trong hơn nửa năm qua, cô đã nhiều lần có mặt tại những nơi gian khổ và nguy hiểm nhất."
"Cô tốt nghiệp tại đại học ngoại ngữ Thượng Hải, trình độ nghiên cứu sinh thạc sĩ."
Sau đó tại một bệnh viện dã chiến, một phóng viên khác của đài Phượng Hoàng phỏng vấn Lý Sương.
"Lúc đó căn bản không kịp nghĩ gì, cứ thế ôm hai đứa trẻ chạy thôi."
"Tôi luyện tập thể dục thường xuyên, sức cũng không nhỏ."
"Hai đứa trẻ đó gầy quá, mỗi đứa chắc chỉ nặng tầm mười mấy ký."
"Mà mọi người đừng thấy lúc đó nguy hiểm vậy, thật ra bom xa lắm, mấy vết trầy này của tôi là do vấp ngã đấy."
Trong suốt quá trình phỏng vấn, cô nửa điểm cũng không cường điệu, không nói gì về lòng nhân ái bao la hay tinh thần quốc tế chủ nghĩa.
"Sao? Nếu còn lần sau, tôi có làm vậy nữa không?"
"Tôi hi vọng là không có lần sau."
"Tôi càng hi vọng, bom của người Mỹ không tiếp tục rơi nữa."
Buổi tối, Lâm Tiêu lên mạng.
Quả nhiên, rất nhiều trang tin tức lớn bắt đầu đưa tin về Lý Sương.
Hình ảnh cô ôm hai đứa trẻ chạy nước rút, phía sau bom nổ tung, được cắt lại làm khoảnh khắc tiêu biểu, phủ sóng dày đặc trên các phương tiện truyền thông.
Phía dưới mục bình luận, tất cả đều là những lời khen ngợi.
Hơn nữa còn so sánh cô với nữ MC Trương Tuyền.
"Lý Sương quá đỉnh!"
"Lý Sương vừa xinh đẹp lại vừa chân thật, hoàn toàn vượt mặt Trương Tuyền!"
Không hề khoác lác, không hề giả tạo, thực sự rất yêu!"
"Lý Sương từng là hoa đán của đài truyền hình Kha Thành, cho mọi người xem mấy bức ảnh trước đây của cô ấy này, thế nào là quyến rũ, thế nào là vóc dáng ma quỷ, thế nào là vẻ đẹp đi liền với sự nghiêm túc."
"Cho mọi người biết một bí mật, những MC xinh đẹp thực sự đều ở đài truyền hình địa phương cả đấy."
Rồi, rất nhiều hình ảnh xinh đẹp của Lý Sương ở đài truyền hình Kha Thành xuất hiện trên mạng.
Đông đảo cư dân mạng để lại bình luận làm sai lệch hết cả trọng tâm.
"Má ơi, thân hình này có cần phải quá đáng vậy không?"
"Cái mông này, tuyệt vời."
"Cô ấy đúng là nữ thần quyến rũ mà, cái mông này còn quyến rũ hơn cả chuông cầu vồng, một nữ thần như vậy mà lại đi làm phóng viên hải ngoại à? Không phải quá lãng phí tài năng sao?"
"Chuyện này đã chứng minh được điều gì? Đã chứng minh tinh thần độc lập của cô ấy, đã chứng minh ý chí phấn đấu của cô ấy, hoàn toàn là hình mẫu phụ nữ ưu tú nhất."
Tuy nhiên, trong diễn đàn "Thật hay giả?"
xuất hiện một bài đăng khiến Lâm Tiêu toát mồ hôi lạnh.
"Mình đã từng gặp nữ thần Lý Sương, ở khoang giường nằm trên tàu hỏa, cô ấy đi cùng bạn trai, một người hơi "man rợ" nhưng lại rất trẻ, cô ấy còn rất cẩn thận đút cho chàng trai kia ăn trứng, vì vụn trứng rơi ra nên cô ấy còn dùng khăn giấy hứng ở cằm anh ta nữa."
Phía dưới người trả lời:
"Có khi đó là em trai của cô ấy thì sao, chứ không phải bạn trai. Người xinh đẹp và quyến rũ như vậy, đâu cần phải có bạn trai."
Người yếu ớt kia đáp:
"Hai người nằm chen chúc trong cùng một giường, buổi tối còn có tiếng sột soạt, tối đó tôi còn nghe được tiếng rên của cô ấy, đây mà là em trai sao?"
Má nó, thế giới này nhỏ vậy sao?
Ngươi là ai? !
Sau đó, phần hồi đáp phía dưới lập tức đồng loạt "Trứng thát nam đi chết!"
Nhị Cẩu Giáo Chủ cũng trả lời bên dưới:
"Trứng thát nam đi chết!"
"Bong Bóng" lặng lẽ đến gần, đụng tay vào hỏi:
"Anh đang làm gì đấy? Lén lút thế, có phải là đang chat chit với người khác không?"
Lâm Tiêu thoải mái cho cô xem màn hình máy tính.
Thấy cả Nhị Cẩu Giáo Chủ cũng trả lời "Trứng thát nam đi chết", "Bong Bóng" không khỏi phì cười.
Sau đó cô ngồi bên cạnh, tỉ mỉ đọc từ đầu đến cuối bài đăng.
"Cái bài này là bịa đặt, Sương tỷ không phải người như vậy, cô ấy rất cẩn thận, rất độc lập, cô ấy luôn nói với em, cô ấy không cần đàn ông, một mình cô ấy vẫn sống rất tốt."
Lâm Tiêu ôm lấy eo nhỏ nhắn của cô, hỏi:
"Còn em thì sao?"
Trong bóng tối, Mạt Mạt nhỏ giọng xấu hổ nói:
"Em không được, em chẳng có chút độc lập nào cả, em là một "Bong Bóng" vô dụng."
Mà đúng lúc này, diễn đàn "Thật hay giả?"
đột nhiên hiện lên thông báo tin nhắn.
Lập tức, toàn thân Lâm Tiêu dựng hết cả tóc gáy lên.
Má ơi, má nó ơi!
Không hiểu sao hắn có một trực giác, tin nhắn này là của Lý Sương gửi đến.
Tuyệt đối không thể để "Bong Bóng" mở ra.
Lâm Tiêu ôm "Bong Bóng", ôn nhu nói:
"Dì đi tản bộ dưới nhà thật sao? "Bong Bóng", anh muốn xem "Bong Bóng" mà."
Sau đó, tay hắn không trung thực liền luồn lên trên.
Trực tiếp đánh lạc hướng, khiến "Bong Bóng" hoảng sợ.
Đáng lẽ lúc này, "Bong Bóng" sẽ xấu hổ chạy mất.
Nhưng... Phản ứng đầu tiên của người phụ nữ, khiến cô chộp lấy con chuột, quyết định trực tiếp mở tin nhắn này lên.
Tốc độ nhanh đến mức Lâm Tiêu hoàn toàn không kịp trở tay.
Mỗi lần gặp phải tình địch tiềm ẩn, cô đều lập tức khôi phục lại là một "Bong Bóng" mẫn cảm thông minh.
Tất cả dây thần kinh chiến đấu đều tập trung lại.
Thậm chí còn không quan tâm tiếp theo sẽ bị Nhị Cẩu chiếm tiện nghi.
Bấm vào tin nhắn, quả nhiên là của người đàn bà điên Lý Sương.
Biệt danh:
"Anh còn thiếu tôi một chiếc quần lót".
Nội dung mà cô gửi cho Nhị Cẩu càng giật gân hơn:
"Tôi chợt nhớ ra, không chỉ thiếu tôi một chiếc quần lót, mà là hai chiếc, vì đã làm ướt mất một chiếc."
"Bong Bóng" bỗng nhiên trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn này.
Lâm Tiêu lập tức cảm thấy năm chi tê dại.
Nhị cẩu, đừng hoảng, đừng hoảng sợ.
Thời khắc kiểm nghiệm của anh đã đến rồi.
Nhưng không ngờ hành động tiếp theo của "Bong Bóng" lại khiến hắn chết lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận