Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)
Chương 21: Công bố điểm số !
Ngày hôm sau, bên trong tổ khối lớp 12.
Chủ nhiệm lớp 7 nói:
"Lâm Tiêu bạn học này, nhận thức vấn đề thật sâu sắc, hôm qua kiểm điểm công khai toàn trường, những lời hắn nói, nói rất hay."
Lý Minh Triêu nói:
"Rất hay, khiến cho rất nhiều bạn học xuất thân từ nông thôn đồng cảm thôi, cũng coi như là cứng cỏi. Học sinh ở độ tuổi này quan trọng nhất vẫn là thành tích, thành tích, thành tích. Không có thành tích, cái gì cũng đều là hư vô."
Thầy chủ nhiệm Uông Thiên Quý, cũng là thầy giáo dạy toán của tổ lớp 12, nghe Lý Minh Triêu nói xong liền lập tức nói:
"Lời này thì không đúng rồi, ta ghét nhất loại học sinh khéo léo này. Cũng chỉ vì dồn tâm trí vào mấy thứ đó, mới khiến cho thành tích tệ hại như vậy."
"Hơn nữa mọi người có nghe không, trong lời hắn có ý gì? Hắn lần này thi tháng vốn định gây bất ngờ đó thôi, chỉ vì tỏ tình bị cự tuyệt, bị trường học ghi một lỗi lớn, nên mới phát huy không tốt, điểm số còn chưa có mà đã tìm lý do."
"Đây có giống một học sinh tốt nên nói không?"
"Lý lão sư, lần này điểm thi tháng vừa ra, thầy trực tiếp gọi điện cho phụ huynh Lâm Tiêu, để họ tới trường một chuyến, làm cái gì mà phụ huynh chứ? Con cái học hành không hề quan tâm, lại còn bị che mắt trong bóng tối."
"Cũng để cho ba mẹ hắn xem cho kỹ, con của mình là hạng người gì."
Sau đó, các thầy cô trong tổ khối vẫn đâu vào đấy hủy niêm phong bài thi, đăng ký điểm số.
Dù chỉ là một bài thi tháng, nhưng vẫn rất chính quy, tất cả bài thi đều đóng thành tập có niêm phong tên, rồi giao cho người khác chấm chéo.
Tiêu Mạt Mạt không một tiếng động, cứ liên tục hủy niêm phong bài thi, rồi chuyên tâm tìm bài thi của Lâm Tiêu.
Nàng tìm bài thi môn tiếng Anh trước, hủy niêm phong xong liền bắt đầu tìm kiếm, mấy phút sau đã tìm thấy bài của Lâm Tiêu.
Trong lần thi tháng gần đây nhất, Lâm Tiêu tổng cộng được 353 điểm.
Trong đó, Ngữ Văn 101 điểm, Toán 53 điểm, Tiếng Anh 65 điểm, bài tổng hợp 134 điểm.
Lâm Tiêu nói dồn hết tâm sức mấy tháng học tập, muốn biểu hiện cho Liên Y xem, muốn làm một tiếng vang dậy sóng, người khác không tin, nhưng Tiêu Mạt Mạt nàng tin.
Đương nhiên, hắn nói muốn tăng lên 200 điểm hơi khoa trương, chỉ cần tăng lên 100 điểm, hắn sẽ lại một lần nữa đến trường xin hủy bỏ xử lý ghi lỗi lớn của Lâm Tiêu, dù sao cái này sẽ ghi vào hồ sơ, sẽ đi theo Lâm Tiêu cả đời.
Chính nàng từng ước tính qua, hơn 100 ngày dốc lòng học tập, thành tích tiếng Anh có thể tăng khoảng 30 điểm là có khả năng, vậy nên chỉ cần Lâm Tiêu môn tiếng Anh vượt qua 95 điểm, đó đã là tiến bộ vô cùng lớn rồi.
Rất nhanh, nàng đã tìm được bài thi của Lâm Tiêu.
Tiếng Anh 128 điểm!
Nàng không khỏi ngẩn người, thế mà... Cao vậy sao?
Đương nhiên, cái này thực ra cũng không phải là điểm số gì đặc biệt cao, trong lớp của nàng vượt qua 140 điểm cũng đã có tới bốn người.
Nhưng mà Lâm Tiêu ở kỳ thi tháng gần nhất, cũng chỉ mới được 65 điểm thôi mà, lần này tiến bộ cũng nhanh quá rồi.
Cái sự ngạc nhiên này, cũng không miễn quá lớn đi.
Tiêu Mạt Mạt toàn bộ tâm trạng đều trở nên vô cùng vui vẻ, tinh thần càng thêm phấn chấn, đứng lên nói:
"Lý Minh Triêu lão sư, mau tìm xem, Lâm Tiêu Ngữ Văn được bao nhiêu điểm?"
Lý Minh Triêu không hiểu vì sao Tiêu Mạt Mạt lại kích động như vậy.
Hắn vừa nhìn tên bài thi, vừa ghi điểm nói:
"Vẫn chưa lật đến bài của cậu ta, làm sao vậy?"
Hắn vẫn thong thả lật bài, trong lúc lơ đãng, một con số đập vào mắt.
130 điểm?
Điểm này với môn Ngữ Văn thì khá cao đó, là ai vậy?
Liên Y? Chúc Hoành Bân? Hay là Tiêu Lâm?
Kết quả xem tên, hóa ra là... Lâm Tiêu.
Cái này... Cái này... Hắn không khỏi ngây ra, cả người lập tức căng thẳng.
Lý Minh Triêu vội vàng chỉnh lại kính mắt, lấy luôn bài thi ra, nghiêm túc kiểm tra một lần, xem có phải thầy cô chấm thi nhầm điểm hay không.
Sau khi kiểm tra cẩn thận, phát hiện không sai, đúng là 130 điểm.
Bài chấm không hề có sai sót gì, thậm chí còn chấm rất nghiêm khắc.
Kỳ thi tháng trước Lâm Tiêu được bao nhiêu điểm môn Ngữ Văn? Hắn vội đi tìm xem ghi chép, thấy là 101 điểm.
Ngữ Văn, trực tiếp tăng 29 điểm.
Cái này có chút dọa người rồi.
Tiêu Mạt Mạt tiến lên luôn, cầm lấy bài thi Ngữ Văn của Lâm Tiêu, nhìn con số 130 chói mắt trên đó.
Ngữ Văn vậy mà còn cao hơn?!
Tiếp theo, nàng lập tức chạy đến chỗ thầy Bành Gia Thuận, thầy dạy Toán, nói:
"Thầy Bành ơi, thầy mau tìm bài của Lâm Tiêu đi, Toán của hắn được bao nhiêu điểm?"
Thầy dạy Toán là một người hiền lành, nghe cô giáo trẻ Tiêu Mạt Mạt phân công, cũng không hề khó chịu, cười ha hả dừng ghi điểm, bắt đầu tìm bài của Lâm Tiêu.
"110 điểm, cũng không tệ."
Hắn không tỏ vẻ gì đặc biệt kinh ngạc, vì tinh thần và tâm trí hắn đều dồn hết vào dạy học, ngoại trừ vài học sinh cá biệt, những người còn lại hắn không ghi nhớ tên, cũng không nhớ thành tích.
Tiêu Mạt Mạt lập tức nói với thầy dạy Lý:
"Vậy còn bài tổng hợp?"
Thầy dạy Lý bên kia cũng không chờ Tiêu Mạt Mạt nói đã bắt đầu tìm bài thi của Lâm Tiêu.
"208 điểm."
Sau đó, tất cả mọi người ở đây bắt đầu im lặng tính tổng điểm.
Rất nhanh, con số đã có.
576 điểm.
Sau đó, toàn bộ giáo viên trong tổ khối rơi vào im lặng, mặt đối mặt nhìn nhau, không dám tin.
Lâm Tiêu ở buổi kiểm điểm toàn trường đã nói muốn nâng cao hơn 200 điểm, kết quả thật sự đã tăng đến 223 điểm?
Nhất thời, tất cả giáo viên trong tổ khối đều ào tới, không làm việc gì khác.
Kiểm tra từng bài thi một, từng câu một của Lâm Tiêu, kiểm tra đi kiểm tra lại.
Không hề có bất kỳ vấn đề gì, thực sự là 576 điểm.
"Cái này có chút dọa người, mà lại còn tăng hơn 200 điểm."
"Mặc dù 576 điểm ở trường của chúng ta, cũng chỉ là mức trung bình thôi, nhưng mà cái mức độ tăng này cũng đủ kinh khủng rồi."
"Trong quá trình dạy học của các anh, có gặp học trò như vậy không?"
Thầy chủ nhiệm Uông Thiên Quý nói:
"Có khả năng, là hắn gian lận không?"
Lý Minh Triêu nói:
"Không thể, toàn bộ quá trình thi, tôi đều quan sát hắn."
Uông Thiên Quý lại nói:
"Vậy, có khi hắn đã sớm ăn cắp bài thi không?"
Tiêu Mạt Mạt nói:
"Thầy Uông, sao thầy có thể tùy tiện suy đoán học sinh của chúng ta như vậy?"
Uông Thiên Quý nhíu mày khó chịu, cô ngay cả Uông chủ nhiệm cũng không thèm gọi, thật là không coi thầy chủ nhiệm này ra gì rồi.
Lý Minh Triêu nói:
"Lẽ ra thì khả năng này cũng gần như không có, nhưng mà mức độ tiến bộ thế này thật sự là không thể tưởng tượng nổi."
Một thầy giáo khác nói:
"Thực ra thì, chuyện ăn cắp bài thi trước đây cũng đã xảy ra."
Tiêu Mạt Mạt phản bác lại:
"Chẳng lẽ không thể là hắn thực sự tiến bộ nhiều như vậy? Vì sao cứ phải ác ý suy đoán như thế?"
"Tiêu lão sư đừng nóng giận, không phải là chúng tôi không tin học sinh, thật sự là mức độ tiến bộ này quá kinh người mà thôi."
Lý Minh Triêu cảm thấy không nên để chủ đề này lan rộng.
Hắn trực tiếp gõ nhịp nói:
"Thật không thể giả, giả không thể thật. Tháng sau chính là thi giữa kỳ, đó là kỳ thi chung của toàn thành phố. Có phải thật sự tiến bộ nhiều đến vậy không thì lúc đó sẽ rõ ràng thôi, bây giờ chúng ta không nên làm lớn chuyện, không nên đưa ra bất kỳ suy đoán nào cả."
Buổi chiều tiết học cuối cùng.
Lúc này, bầu không khí có chút căng thẳng.
Vốn là thành tích thi tháng phải ngày mai mới công bố, nhưng lần này hơi đặc biệt một chút, nên sáng nay Lý Minh Triêu đã thông báo, trước buổi tự học tối sẽ công bố điểm số.
Lý Trung Thiên lo lắng cho thành tích của mình bị tụt, nên đã bị ép quay lại ký túc xá trường, như vậy thì sẽ phản bội Lâm Tiêu.
Mà càng nhiều người thì lại muốn xem điểm của Lâm Tiêu.
Dù sao thì Lâm Tiêu hôm qua đã nói trong buổi kiểm điểm toàn trường, rằng hắn âm thầm cố gắng mấy tháng trời, chính là để gây bất ngờ, là để chứng minh cho Liên Y xem.
Rốt cuộc là ngựa chết hay là lừa chết, lôi ra là biết.
Nếu ngươi có thể tăng được 100 điểm, thì coi như ngươi lợi hại.
Nỗi lòng Liên Y thì vô cùng phức tạp.
Hôm qua, Lâm Tiêu tại buổi kiểm điểm đã gây nên sóng gió lớn, khiến cả trường đều biết Lâm Tiêu thầm mến nàng, hay là nói là si mê nàng.
Nàng là hoa khôi của trường, vốn đã rất nổi tiếng, giờ thì càng nổi tiếng, hôm nay có rất nhiều nữ sinh dùng chuyện này để trêu chọc nàng.
Nhưng trong lòng Liên Y, vẫn hy vọng những gì Lâm Tiêu nói là sự thật, hắn thật có thể tiến bộ.
Dù chỉ tăng năm, sáu mươi điểm thôi, sau đó lại tiếp tục tiến bộ không ngừng, vậy thì thi đại học ít nhất cũng phải đỗ vào tốp đầu.
"Lâm Tiêu, lần này cậu định lừa bố mẹ được bao nhiêu điểm thế?"
Chung Liên Bình đột nhiên hỏi.
Lâm Tiêu nói:
"Chung Liên Bình, một lát nữa tôi sẽ xóa bớt điểm trong miệng cậu."
"Được."
Bí thư đoàn Chúc Hoành Bân có chút lớn tiếng nói:
"Mọi người yên lặng chút đi."
Thấy Chung Liên Bình muốn chửi lại, Chúc Hoành Bân nói:
"Chung Liên Bình, cậu ngậm miệng lại."
Lập tức, Chung Liên Bình liền im bặt, dù sao Chúc Hoành Bân là đầu lĩnh của đám nam sinh trong lớp, vẫn có uy tín.
Thực ra, trong lòng cậu ta cũng khó chịu với mấy lời Lâm Tiêu nói ngày hôm qua, vì đem Liên Y ra hứng chịu lửa, bây giờ rất nhiều người đều đem Liên Y và Lâm Tiêu ra làm trò cười.
Hơn nữa, tận sâu trong lòng cậu ta không thích kiểu người thích ba hoa khoác lác, cái gì mà muốn trong vòng 3 tháng tăng 200 điểm, muốn chứng minh cho Liên Y xem.
Nói những lời như vậy trước mặt mọi người có ý gì? Đàn ông phải làm được rồi mới nói.
Vừa lúc này, chủ nhiệm lớp Lý Minh Triêu đi tới.
Hắn nhìn Lâm Tiêu trước một lượt, sau đó nói thẳng:
"Bây giờ bắt đầu công bố điểm thi tháng."
"Hạng nhất Liên Y, 676 điểm."
"Hạng hai Chúc Hoành Bân, 673 điểm."
"Hạng ba Tiêu Lâm, 638 điểm."
"Hạng tư Lý Trân Trân, 629 điểm."
"Hạng năm Trương Thiên Cự, 625 điểm."
"Hạng sáu Lý Trung Thiên, 618 điểm."
Kết quả thứ tự và điểm số vừa được xướng ra, Lý Trung Thiên liền thở phào một hơi, cả người mềm nhũn.
Vì vừa rồi căng thẳng quá độ.
Lần này cậu ta tiến bộ 7 điểm, mà thứ hạng lại lên một.
Cuối cùng thì cũng không phải chuyển về ký túc xá của trường, có thể ở chung với Lâm Tiêu rồi.
Chủ nhiệm lớp cứ mặt không đổi sắc đọc điểm số và thứ tự.
Đến vị trí thứ 26, hơi ngừng lại một chút rồi ngẩng đầu lên.
"Thứ 26 Lâm Tiêu, 576 điểm."
Lập tức, cả lớp đều như muốn nổ tung...
Chủ nhiệm lớp 7 nói:
"Lâm Tiêu bạn học này, nhận thức vấn đề thật sâu sắc, hôm qua kiểm điểm công khai toàn trường, những lời hắn nói, nói rất hay."
Lý Minh Triêu nói:
"Rất hay, khiến cho rất nhiều bạn học xuất thân từ nông thôn đồng cảm thôi, cũng coi như là cứng cỏi. Học sinh ở độ tuổi này quan trọng nhất vẫn là thành tích, thành tích, thành tích. Không có thành tích, cái gì cũng đều là hư vô."
Thầy chủ nhiệm Uông Thiên Quý, cũng là thầy giáo dạy toán của tổ lớp 12, nghe Lý Minh Triêu nói xong liền lập tức nói:
"Lời này thì không đúng rồi, ta ghét nhất loại học sinh khéo léo này. Cũng chỉ vì dồn tâm trí vào mấy thứ đó, mới khiến cho thành tích tệ hại như vậy."
"Hơn nữa mọi người có nghe không, trong lời hắn có ý gì? Hắn lần này thi tháng vốn định gây bất ngờ đó thôi, chỉ vì tỏ tình bị cự tuyệt, bị trường học ghi một lỗi lớn, nên mới phát huy không tốt, điểm số còn chưa có mà đã tìm lý do."
"Đây có giống một học sinh tốt nên nói không?"
"Lý lão sư, lần này điểm thi tháng vừa ra, thầy trực tiếp gọi điện cho phụ huynh Lâm Tiêu, để họ tới trường một chuyến, làm cái gì mà phụ huynh chứ? Con cái học hành không hề quan tâm, lại còn bị che mắt trong bóng tối."
"Cũng để cho ba mẹ hắn xem cho kỹ, con của mình là hạng người gì."
Sau đó, các thầy cô trong tổ khối vẫn đâu vào đấy hủy niêm phong bài thi, đăng ký điểm số.
Dù chỉ là một bài thi tháng, nhưng vẫn rất chính quy, tất cả bài thi đều đóng thành tập có niêm phong tên, rồi giao cho người khác chấm chéo.
Tiêu Mạt Mạt không một tiếng động, cứ liên tục hủy niêm phong bài thi, rồi chuyên tâm tìm bài thi của Lâm Tiêu.
Nàng tìm bài thi môn tiếng Anh trước, hủy niêm phong xong liền bắt đầu tìm kiếm, mấy phút sau đã tìm thấy bài của Lâm Tiêu.
Trong lần thi tháng gần đây nhất, Lâm Tiêu tổng cộng được 353 điểm.
Trong đó, Ngữ Văn 101 điểm, Toán 53 điểm, Tiếng Anh 65 điểm, bài tổng hợp 134 điểm.
Lâm Tiêu nói dồn hết tâm sức mấy tháng học tập, muốn biểu hiện cho Liên Y xem, muốn làm một tiếng vang dậy sóng, người khác không tin, nhưng Tiêu Mạt Mạt nàng tin.
Đương nhiên, hắn nói muốn tăng lên 200 điểm hơi khoa trương, chỉ cần tăng lên 100 điểm, hắn sẽ lại một lần nữa đến trường xin hủy bỏ xử lý ghi lỗi lớn của Lâm Tiêu, dù sao cái này sẽ ghi vào hồ sơ, sẽ đi theo Lâm Tiêu cả đời.
Chính nàng từng ước tính qua, hơn 100 ngày dốc lòng học tập, thành tích tiếng Anh có thể tăng khoảng 30 điểm là có khả năng, vậy nên chỉ cần Lâm Tiêu môn tiếng Anh vượt qua 95 điểm, đó đã là tiến bộ vô cùng lớn rồi.
Rất nhanh, nàng đã tìm được bài thi của Lâm Tiêu.
Tiếng Anh 128 điểm!
Nàng không khỏi ngẩn người, thế mà... Cao vậy sao?
Đương nhiên, cái này thực ra cũng không phải là điểm số gì đặc biệt cao, trong lớp của nàng vượt qua 140 điểm cũng đã có tới bốn người.
Nhưng mà Lâm Tiêu ở kỳ thi tháng gần nhất, cũng chỉ mới được 65 điểm thôi mà, lần này tiến bộ cũng nhanh quá rồi.
Cái sự ngạc nhiên này, cũng không miễn quá lớn đi.
Tiêu Mạt Mạt toàn bộ tâm trạng đều trở nên vô cùng vui vẻ, tinh thần càng thêm phấn chấn, đứng lên nói:
"Lý Minh Triêu lão sư, mau tìm xem, Lâm Tiêu Ngữ Văn được bao nhiêu điểm?"
Lý Minh Triêu không hiểu vì sao Tiêu Mạt Mạt lại kích động như vậy.
Hắn vừa nhìn tên bài thi, vừa ghi điểm nói:
"Vẫn chưa lật đến bài của cậu ta, làm sao vậy?"
Hắn vẫn thong thả lật bài, trong lúc lơ đãng, một con số đập vào mắt.
130 điểm?
Điểm này với môn Ngữ Văn thì khá cao đó, là ai vậy?
Liên Y? Chúc Hoành Bân? Hay là Tiêu Lâm?
Kết quả xem tên, hóa ra là... Lâm Tiêu.
Cái này... Cái này... Hắn không khỏi ngây ra, cả người lập tức căng thẳng.
Lý Minh Triêu vội vàng chỉnh lại kính mắt, lấy luôn bài thi ra, nghiêm túc kiểm tra một lần, xem có phải thầy cô chấm thi nhầm điểm hay không.
Sau khi kiểm tra cẩn thận, phát hiện không sai, đúng là 130 điểm.
Bài chấm không hề có sai sót gì, thậm chí còn chấm rất nghiêm khắc.
Kỳ thi tháng trước Lâm Tiêu được bao nhiêu điểm môn Ngữ Văn? Hắn vội đi tìm xem ghi chép, thấy là 101 điểm.
Ngữ Văn, trực tiếp tăng 29 điểm.
Cái này có chút dọa người rồi.
Tiêu Mạt Mạt tiến lên luôn, cầm lấy bài thi Ngữ Văn của Lâm Tiêu, nhìn con số 130 chói mắt trên đó.
Ngữ Văn vậy mà còn cao hơn?!
Tiếp theo, nàng lập tức chạy đến chỗ thầy Bành Gia Thuận, thầy dạy Toán, nói:
"Thầy Bành ơi, thầy mau tìm bài của Lâm Tiêu đi, Toán của hắn được bao nhiêu điểm?"
Thầy dạy Toán là một người hiền lành, nghe cô giáo trẻ Tiêu Mạt Mạt phân công, cũng không hề khó chịu, cười ha hả dừng ghi điểm, bắt đầu tìm bài của Lâm Tiêu.
"110 điểm, cũng không tệ."
Hắn không tỏ vẻ gì đặc biệt kinh ngạc, vì tinh thần và tâm trí hắn đều dồn hết vào dạy học, ngoại trừ vài học sinh cá biệt, những người còn lại hắn không ghi nhớ tên, cũng không nhớ thành tích.
Tiêu Mạt Mạt lập tức nói với thầy dạy Lý:
"Vậy còn bài tổng hợp?"
Thầy dạy Lý bên kia cũng không chờ Tiêu Mạt Mạt nói đã bắt đầu tìm bài thi của Lâm Tiêu.
"208 điểm."
Sau đó, tất cả mọi người ở đây bắt đầu im lặng tính tổng điểm.
Rất nhanh, con số đã có.
576 điểm.
Sau đó, toàn bộ giáo viên trong tổ khối rơi vào im lặng, mặt đối mặt nhìn nhau, không dám tin.
Lâm Tiêu ở buổi kiểm điểm toàn trường đã nói muốn nâng cao hơn 200 điểm, kết quả thật sự đã tăng đến 223 điểm?
Nhất thời, tất cả giáo viên trong tổ khối đều ào tới, không làm việc gì khác.
Kiểm tra từng bài thi một, từng câu một của Lâm Tiêu, kiểm tra đi kiểm tra lại.
Không hề có bất kỳ vấn đề gì, thực sự là 576 điểm.
"Cái này có chút dọa người, mà lại còn tăng hơn 200 điểm."
"Mặc dù 576 điểm ở trường của chúng ta, cũng chỉ là mức trung bình thôi, nhưng mà cái mức độ tăng này cũng đủ kinh khủng rồi."
"Trong quá trình dạy học của các anh, có gặp học trò như vậy không?"
Thầy chủ nhiệm Uông Thiên Quý nói:
"Có khả năng, là hắn gian lận không?"
Lý Minh Triêu nói:
"Không thể, toàn bộ quá trình thi, tôi đều quan sát hắn."
Uông Thiên Quý lại nói:
"Vậy, có khi hắn đã sớm ăn cắp bài thi không?"
Tiêu Mạt Mạt nói:
"Thầy Uông, sao thầy có thể tùy tiện suy đoán học sinh của chúng ta như vậy?"
Uông Thiên Quý nhíu mày khó chịu, cô ngay cả Uông chủ nhiệm cũng không thèm gọi, thật là không coi thầy chủ nhiệm này ra gì rồi.
Lý Minh Triêu nói:
"Lẽ ra thì khả năng này cũng gần như không có, nhưng mà mức độ tiến bộ thế này thật sự là không thể tưởng tượng nổi."
Một thầy giáo khác nói:
"Thực ra thì, chuyện ăn cắp bài thi trước đây cũng đã xảy ra."
Tiêu Mạt Mạt phản bác lại:
"Chẳng lẽ không thể là hắn thực sự tiến bộ nhiều như vậy? Vì sao cứ phải ác ý suy đoán như thế?"
"Tiêu lão sư đừng nóng giận, không phải là chúng tôi không tin học sinh, thật sự là mức độ tiến bộ này quá kinh người mà thôi."
Lý Minh Triêu cảm thấy không nên để chủ đề này lan rộng.
Hắn trực tiếp gõ nhịp nói:
"Thật không thể giả, giả không thể thật. Tháng sau chính là thi giữa kỳ, đó là kỳ thi chung của toàn thành phố. Có phải thật sự tiến bộ nhiều đến vậy không thì lúc đó sẽ rõ ràng thôi, bây giờ chúng ta không nên làm lớn chuyện, không nên đưa ra bất kỳ suy đoán nào cả."
Buổi chiều tiết học cuối cùng.
Lúc này, bầu không khí có chút căng thẳng.
Vốn là thành tích thi tháng phải ngày mai mới công bố, nhưng lần này hơi đặc biệt một chút, nên sáng nay Lý Minh Triêu đã thông báo, trước buổi tự học tối sẽ công bố điểm số.
Lý Trung Thiên lo lắng cho thành tích của mình bị tụt, nên đã bị ép quay lại ký túc xá trường, như vậy thì sẽ phản bội Lâm Tiêu.
Mà càng nhiều người thì lại muốn xem điểm của Lâm Tiêu.
Dù sao thì Lâm Tiêu hôm qua đã nói trong buổi kiểm điểm toàn trường, rằng hắn âm thầm cố gắng mấy tháng trời, chính là để gây bất ngờ, là để chứng minh cho Liên Y xem.
Rốt cuộc là ngựa chết hay là lừa chết, lôi ra là biết.
Nếu ngươi có thể tăng được 100 điểm, thì coi như ngươi lợi hại.
Nỗi lòng Liên Y thì vô cùng phức tạp.
Hôm qua, Lâm Tiêu tại buổi kiểm điểm đã gây nên sóng gió lớn, khiến cả trường đều biết Lâm Tiêu thầm mến nàng, hay là nói là si mê nàng.
Nàng là hoa khôi của trường, vốn đã rất nổi tiếng, giờ thì càng nổi tiếng, hôm nay có rất nhiều nữ sinh dùng chuyện này để trêu chọc nàng.
Nhưng trong lòng Liên Y, vẫn hy vọng những gì Lâm Tiêu nói là sự thật, hắn thật có thể tiến bộ.
Dù chỉ tăng năm, sáu mươi điểm thôi, sau đó lại tiếp tục tiến bộ không ngừng, vậy thì thi đại học ít nhất cũng phải đỗ vào tốp đầu.
"Lâm Tiêu, lần này cậu định lừa bố mẹ được bao nhiêu điểm thế?"
Chung Liên Bình đột nhiên hỏi.
Lâm Tiêu nói:
"Chung Liên Bình, một lát nữa tôi sẽ xóa bớt điểm trong miệng cậu."
"Được."
Bí thư đoàn Chúc Hoành Bân có chút lớn tiếng nói:
"Mọi người yên lặng chút đi."
Thấy Chung Liên Bình muốn chửi lại, Chúc Hoành Bân nói:
"Chung Liên Bình, cậu ngậm miệng lại."
Lập tức, Chung Liên Bình liền im bặt, dù sao Chúc Hoành Bân là đầu lĩnh của đám nam sinh trong lớp, vẫn có uy tín.
Thực ra, trong lòng cậu ta cũng khó chịu với mấy lời Lâm Tiêu nói ngày hôm qua, vì đem Liên Y ra hứng chịu lửa, bây giờ rất nhiều người đều đem Liên Y và Lâm Tiêu ra làm trò cười.
Hơn nữa, tận sâu trong lòng cậu ta không thích kiểu người thích ba hoa khoác lác, cái gì mà muốn trong vòng 3 tháng tăng 200 điểm, muốn chứng minh cho Liên Y xem.
Nói những lời như vậy trước mặt mọi người có ý gì? Đàn ông phải làm được rồi mới nói.
Vừa lúc này, chủ nhiệm lớp Lý Minh Triêu đi tới.
Hắn nhìn Lâm Tiêu trước một lượt, sau đó nói thẳng:
"Bây giờ bắt đầu công bố điểm thi tháng."
"Hạng nhất Liên Y, 676 điểm."
"Hạng hai Chúc Hoành Bân, 673 điểm."
"Hạng ba Tiêu Lâm, 638 điểm."
"Hạng tư Lý Trân Trân, 629 điểm."
"Hạng năm Trương Thiên Cự, 625 điểm."
"Hạng sáu Lý Trung Thiên, 618 điểm."
Kết quả thứ tự và điểm số vừa được xướng ra, Lý Trung Thiên liền thở phào một hơi, cả người mềm nhũn.
Vì vừa rồi căng thẳng quá độ.
Lần này cậu ta tiến bộ 7 điểm, mà thứ hạng lại lên một.
Cuối cùng thì cũng không phải chuyển về ký túc xá của trường, có thể ở chung với Lâm Tiêu rồi.
Chủ nhiệm lớp cứ mặt không đổi sắc đọc điểm số và thứ tự.
Đến vị trí thứ 26, hơi ngừng lại một chút rồi ngẩng đầu lên.
"Thứ 26 Lâm Tiêu, 576 điểm."
Lập tức, cả lớp đều như muốn nổ tung...
Bạn cần đăng nhập để bình luận