Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)
Chương 140: Quá ư là vui, quá ư là kinh diễm !
Cao Trường Hà trở về, xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu và Hạ Tịch.
"Ta gia nhập Lightning Entertainment..."
Câu đầu tiên vừa thốt ra.
Lâm Tiêu hỏi:
"Cao đại ca, sáu triệu kia của anh tiêu hết rồi sao?"
Cao Trường Hà không nói gì, trực tiếp vén áo lên, lộ ra một vết sẹo dao chém trên bụng, vết thương còn mới, vừa được khâu lại.
"Sau khi mượn được sáu triệu từ huynh đệ, ta lập tức muốn quay lại bang hội cũ, muốn giành lại vị trí của mình, nhưng mà... hoàn cảnh người sa cơ lỡ vận thì ngươi cũng biết rồi đấy."
"Không biết đã bao nhiêu lần âm thầm nếm trái đắng, vội vàng hấp tấp thế là bị đám lừa đảo nhắm trúng."
"Bọn chúng cùng với bạn thân ta cấu kết lừa gạt ta, thậm chí còn có cả hai cô minh tinh nữa, tuyệt vọng đến mức ta cái gì cũng dám thử, liền đem tiền phát hết ra."
"Kết quả chưa được bao lâu thì nhà sản xuất biến mất. Tiền của ta thế là bị lừa sạch."
"Ta nản lòng thoái chí, liền nghĩ đến việc đi Tây Tạng trút bỏ con người trước kia của ta, tìm lại chính mình ngày xưa."
"Trên đường đi, ta không có chút giải trí nào, chỉ mang theo cuốn The Graveyard Book của ngươi. Ngươi đừng cười chê ta, trước kia quyển sách này ta cố đọc mấy lần đều không nuốt trôi, lần này thì đọc được."
"Mà lại đọc liền một mạch sáu lần, quá hay, quá đỉnh, Nhị cẩu giáo chủ ngươi đúng là thiên tài."
"Ta cũng ở khu tuyết hơn một tháng, mỗi ngày hít thở không khí loãng nhưng sạch nhất."
"Mỗi ngày ngắm trời cao đất rộng, nhìn đàn bò Tây Tạng đi khắp nơi, thật đẹp a..."
Lâm Tiêu nói:
"Cho nên, ngươi đã tìm lại bản thân rồi? Gột rửa tâm hồn?"
"Không có..."
Cao Trường Hà đáp. "Ta đặc biệt là càng nghĩ càng tức giận, liền trực tiếp quay lại Bắc Kinh, tìm tới gã bạn thân, cầm dao bắt hắn tìm ra cái nhà sản xuất kia, buộc hắn phải trả tiền lại."
Hạ Tịch không khỏi ngạc nhiên, quả nhiên đi Thanh Tạng cũng không gột rửa được tâm hồn a.
Lâm Tiêu hỏi:
"Hắn không trả, nên ngươi cầm dao cãi cọ với bọn họ, bị thương rồi?"
"Cũng không có..."
Cao Trường Hà nói. "Phạm pháp giết người, tự mình hại mình không phạm pháp, ta ngay trước mặt hắn, tự đâm mình một nhát dao."
"Ngươi, ngưu bức."
"Kết quả cuối cùng lấy lại được bốn triệu chín trăm ngàn, còn một triệu một trăm ngàn thì không cách nào lấy lại được."
Cao Trường Hà để thẻ lên bàn.
"Ở vùng cao nguyên hơn một tháng, những thứ khác không nghĩ rõ, nhưng có một chuyện ta đã hiểu rõ."
"Ta chính là đồ ngốc."
"Nếu ngươi còn muốn ta, ta nguyện ý gia nhập Lightning Entertainment."
"Tuy rằng hiện tại Trường Hà truyền hình điện ảnh của ta chỉ có mười mấy người, cũng hoàn toàn không có giá trị."
Lâm Tiêu nói:
"Có hai phương án, thứ nhất, 6 triệu sẽ thu mua toàn bộ Trường Hà truyền hình điện ảnh của anh, đồng thời cho anh mười phần trăm cổ phần."
"Phương án thứ hai, anh mang theo Trường Hà truyền hình điện ảnh trực tiếp sáp nhập vào Lightning Entertainment, cho anh hai mươi phần trăm cổ phần."
Cao Trường Hà hít một hơi thuốc lá, chậm rãi nói:
"Ta chọn loại thứ hai."
Thực ra, hắn căn bản không biết hai mươi phần trăm cổ phần này, sau này mỗi năm sẽ được chia bao nhiêu tiền. Hắn lựa chọn loại thứ hai chỉ là bản năng, thậm chí cảm xúc đã chết lặng.
Hiện tại trong đầu hắn không phải là kiếm tiền, mà là muốn xoay người, muốn trang bức, muốn đánh vào mặt những người kia.
Phùng Khố Tử phải không, Thạc Gia phải không, Vương Trung Lũy phải không, Trương Vi Bình phải không, ta khúm núm trước mặt các người như vậy, các người nhìn cũng không thèm nhìn ta một cái?
Thậm chí cả Lộ Truyền, cái tên tiểu bối như ngươi mà cũng dám khinh thường ta?
"Hoan nghênh gia nhập!"
Lâm Tiêu chìa tay về phía Cao Trường Hà.
Cao Trường Hà đưa tay ra bắt lấy, có chút cay đắng nói:
"Chào Lâm tổng."
"Công việc trọng tâm của ta tiếp theo là gì?"
Lâm Tiêu đáp:
"Hạng mục chủ yếu của công ty chúng ta là Facebook, tiếp theo có khả năng sẽ có sự tăng trưởng kiểu bùng nổ, nguồn vốn hiện có của công ty sẽ không đủ dùng, cần phải sớm khai phá tài nguyên mới."
Cao Trường Hà kinh ngạc:
"Tốt mấy chục triệu, cũng không đủ dùng sao?"
Lâm Tiêu nói:
"Đúng, không đủ."
Cao Trường Hà nói:
"Là trang web gì vậy? Để ta xem chút."
Hắn mở lên xem, trang web này đơn giản vậy thôi à, hơn nữa dường như cũng không có mấy người đăng ký sử dụng.
"Cô em này cũng năng nổ thật, cực phẩm..."
Cao Trường Hà đột nhiên nói.
Giang Li Nhi...
Mặc quần bó chụp ảnh trong phòng tập gym.
Dáng người của cô không mảnh mai, mà có phần hơi mập nhưng săn chắc, mặc áo bó vào trông thật gợi cảm, đặc biệt là chỗ tam giác kia, khác hẳn người thường. Thật muốn thôn phệ linh hồn của người khác.
Lâm Tiêu nói:
"Nhà cung cấp dịch vụ điện thoại di động sắp tới sẽ đối mặt với một đợt bùng nổ nhạc chuông - nhạc chờ cá nhân hóa, khoảng mấy tháng nữa thôi."
Cao Trường Hà nói:
"Việc này ta biết, Miyazaki và Dương Vân có nói chuyện với ta, họ nói phía bên điện thoại đã nói với bọn họ rồi, hoặc có thể nói là với đại đa số Nhà cung cấp dịch vụ, sắp tới trọng điểm là đẩy mạnh khu vực sôi động, muốn đẩy mạnh nhạc chuông - nhạc chờ cá nhân hóa."
"Đây là cơ hội sao?"
Lâm Tiêu đáp:
"Một cơ hội ngắn ngủi thôi."
Cao Trường Hà hỏi:
"Vậy cái trang gây "Ngứa" bán đi, chẳng phải là bỏ lỡ cơ hội sao?"
Lâm Tiêu nói:
"Chúng ta không tranh giành với các nhà cung cấp kia, mà là ngồi không hưởng lợi."
Cao Trường Hà hỏi:
"Có thể kiếm được bao nhiêu?"
Lâm Tiêu đáp:
"Nhiều hơn số tiền trang gây "Ngứa" đã bán."
Ngay lập tức, Cao Trường Hà khó thở.
Hóa ra, vị trí của ta... lại quan trọng như vậy sao?
Vậy... chẳng phải ta lập tức xoay người rồi sao?
Lập tức có thể đánh mặt những người khinh thường ta sao?
Lâm Tiêu nói:
"Nhưng có một điểm khác với những gì chúng ta tưởng tượng, những ca khúc kinh điển, nổi tiếng hiện nay có thể không được ưa chuộng để làm nhạc chuông - nhạc chờ cá nhân hóa."
"Nhạc chuông - nhạc chờ cá nhân hóa phù hợp với loại nhạc dân dã, có tính lan truyền rộng rãi."
Tỷ như Chuột yêu gạo , cầu phật , một vạn cái lý do , hai con hồ điệp , sói yêu cừu ... Mà Lâm Tiêu đã đăng ký bản quyền các bài hát liên quan, tổng cộng mấy chục bài.
Nhưng điều này cũng không đồng nghĩa với việc có thể hoàn toàn ngồi không hưởng lợi, không tốn chút sức nào.
Còn cần phải để các ca khúc này trở nên nổi tiếng.
Nếu không đi quảng bá, thì đến lúc đó các bài hát khác mới trở thành nhạc hot.
"Tiếp theo, chúng ta hãy tổ chức một bữa tiệc khai trương cho Lightning Entertainment!"
"Cao đại ca dùng mối quan hệ của anh, mời một ít nhà sản xuất, người phụ trách của các công ty thu âm đến tham gia."
"Mấy người trong danh sách này, anh có quen ai không?"
A. Cao Trường Hà nhận lấy xem, nào là Tân Thế Diên, Bàng Long, Thang Triều, La Lâm Đao Lang, ca đoàn Khóc lửa... chẳng ai anh từng nghe qua.
Những người này danh tiếng cộng lại, còn không bằng một mình Khu Phi Phi.
Hai ngày nữa là đến vòng chung kết cuộc thi hát thanh niên.
Mọi người đều tràn đầy chờ mong vào màn trình diễn của Khu Phi Phi, vì biểu hiện trước đó của cô trong các trận thi đấu đều quá xuất sắc.
Thêm vào đó, dưới sự chỉ dạy của các giảng viên chuyên nghiệp, kỹ năng ca hát của cô ngày càng cao hơn. Thực sự đã có sự thay đổi từ người nổi tiếng trên mạng thành ca sĩ.
Lâm Tiêu nói:
"Anh tìm cách liên hệ với những người trong danh sách, đồng thời ký kết hợp đồng với Lightning Entertainment."
"Sau đó nhân tiệc khai trương, nhân cơ hội tung các ca sĩ đã ký hợp đồng."
"Đến lúc đó, Facebook của ta có lẽ cũng đã có chút tiếng tăm."
Cao Trường Hà nói:
"Vậy thì buổi tiệc khai trương này rất quan trọng đó nha. Còn phải hấp dẫn mấy lão đại công ty thu âm đến, để bọn họ hợp tác với chúng ta nữa?"
Lâm Tiêu nói:
"Đúng."
Cao Trường Hà nói:
"Mấy người này danh tiếng nhỏ quá, hoàn toàn không có chút tiếng tăm nào, mấy công ty thu âm kia chắc cũng không muốn mạo hiểm."
Lâm Tiêu nói:
"Vậy đến lúc đó cứ dùng tác phẩm để nói chuyện."
"Nhân lúc tiệc khai trương, để họ hát các ca khúc mà chúng ta đã chuẩn bị, gây kinh diễm toàn trường."
"Một ca khúc hay thôi, đã đủ để làm cho bọn họ rung động rồi."
"Mười ca khúc kinh diễm, là đủ để các ông lớn công ty thu âm kia tranh giành nhau."
Cao Trường Hà nói:
"Khu Phi Phi là một ngòi nổ, nếu như cô ấy giành được giải đặc biệt trong cuộc thi hát thanh niên thì thanh thế của chúng ta sẽ còn lớn hơn rất nhiều."
Lâm Tiêu nói:
"Đúng, tuy cuộc thi hát thanh niên bây giờ không còn ảnh hưởng lớn như trước. Nhưng giải nhất vẫn có sức ảnh hưởng nhất định. Mặc dù chỉ dựa vào Khu Phi Phi thôi là chưa đủ, việc buổi tiệc khai trương có thể gây tiếng vang lớn hay không, mấu chốt vẫn là phải dựa vào chính chúng ta."
Cao Trường Hà nói:
"Ta hiểu rồi, vậy buổi tiệc khai trương này đối với chúng ta mà nói là cực kỳ, cực kỳ quan trọng."
"Ta sẽ vận động hết tất cả mối quan hệ, dốc hết toàn lực mời những ngôi sao lớn đến."
Lâm Tiêu nói:
"Bên ta cũng sẽ mời mấy quan chức Bộ văn hóa đến."
Hạ Tịch nói:
"Trong phòng phát trực tiếp, Nhị Cẩu giáo chủ ngươi cũng có không ít fan hâm mộ cấp cao, có lẽ trong đó cũng có điều bất ngờ."
Lâm Tiêu nói:
"Vậy công việc trọng tâm tiếp theo là dồn sức mạnh cho buổi tiệc khai trương này."
"Nhất định phải cho nó có một khởi đầu tốt đẹp!"
Còn công việc quan trọng trong giai đoạn hiện tại, tất nhiên vẫn là điên cuồng quảng bá Facebook.
Đây mới là mạch máu và chiến lược cốt lõi của toàn bộ công ty.
Việc Facebook có gây được tiếng vang lớn hay không, là do Plants vs Zombie quyết định.
Lâm Tiêu nói với Hạ Tịch:
"À phải, cố gắng chào hàng trò chơi ra nước ngoài cho mấy đại lý, nhất là bên Microsoft, có lẽ sẽ có bất ngờ."
Thực ra, trong khoảng thời gian này, chủ đề khởi nghiệp trò chơi của Lâm Tiêu tại các diễn đàn đại học đã giảm nhiệt.
Hết cách, người hot nhất dạo gần đây là Liêu Phong.
Trong khoảng thời gian này, danh tiếng của hắn gần như đã lấn át tất cả.
Không có cách, ai cũng đều thích cái mới mà quên cái cũ cả thôi.
Cho nên, lúc Plants vs Zombie 'Đề mô'vừa được tung ra trên các diễn đàn đại học, kỳ thực cũng không tạo được sự quan tâm lớn lắm, thậm chí chỉ có lèo tèo mấy bài viết, còn do chính Lâm Tiêu nhờ người đăng.
Nhưng cuối cùng vẫn có một số người hoài niệm.
Trong đó những người mong chờ nhất, lại là mấy thành viên của Game Club.
Nhất là hội trưởng Đinh Nguyên.
Cô đi theo xả hơi lâu như vậy, đã sớm đói khát không chịu được nữa rồi.
Tất cả thành viên Game Club đều ngồi đó chờ.
Không ngừng tải lại trang web.
"Tôi cảm thấy chúng ta đang chuẩn bị xem một trò hề lớn."
Trương Vũ Đình đột nhiên nói:
"Mới có hơn hai tháng thôi, làm sao làm ra được trò chơi gì chứ?"
Đám người Game Club này, đừng thấy bọn họ không giỏi làm gì cả.
Nhưng khả năng thẩm định của bọn họ không phải bình thường cao, họ toàn chơi những game đỉnh.
Nên để có được sự khẳng định của họ, thì thật sự rất khó. Không dám nói đến điều gì khác, chí ít mỗi người bọn họ đã chơi hơn trăm trò, toàn những game đỉnh trên thế giới.
"Sao có 65 mê-bai vậy thôi."
"Mau lên, mau lên, tranh thủ tải về nhanh."
Bản đầy đủ còn chưa tới một trăm mê mà, đây mới chỉ có ba mươi mấy màn, đương nhiên chỉ có 65 mê-bai thôi.
Game Club không nói gì nhiều, cấu hình máy tính hạng nhất, tốc độ mạng cũng hạng nhất.
Chưa bao lâu sau, tất cả 'Đề mô'trò chơi đều tải về xong.
Sau đó, một số người liền không chờ được bắt đầu chơi.
Tuy nhiên, khi chơi họ hoàn toàn mang tâm lý trêu chọc.
Vì thực sự rất khó tin một công ty không hề có kinh nghiệm khai phá, lại có thể làm ra được một trò chơi đặc sắc, dù chỉ là trò chơi nhỏ đi nữa.
Nhưng... Vài phút sau.
Mấy người lập tức nhìn nhau.
Vờ cờ lờ !
Thật... Thật mẹ nó là quá vui!
Bọn họ chơi quen những game đỉnh, vốn coi thường mấy game nhỏ như vậy.
Nhưng độ gây nghiện của trò này, thật vượt xa tưởng tượng của họ.
Điểm mấu chốt là nó rất mới lạ, khiến họ vô cùng tò mò.
Cái thể loại trò chơi này, đến bọn họ cũng chưa từng tiếp xúc qua nhiều.
Đỉnh thật, Lâm Tiêu thật sự rất đỉnh.
Người tải trò chơi xuống trước nhất chính là Giang Li Nhi.
Cô không giống Ninh Nguyên Chi, không phải là con mọt game, thậm chí không thích chơi game mấy. Chơi game làm gì khi còn có thú vui xâu liếm chó chứ.
Nhưng trong khoảng thời gian này, cô có tham gia vào bộ phận thiết kế mỹ thuật.
Kết quả là do tiến độ chậm quá, còn bị đuổi ra, làm cho cô tức muốn chết.
Lão nương đây lại muốn xem, cái game quỷ của mày có cái gì hay.
Cái màn thầu quái kia, mặc quần jean.
Rõ ràng không phải quần bó sát người, nhưng vẫn khiến cho người ta có cảm giác muốn nổ tung, đó chính là lý do vì sao dù cô không phải hoa khôi, nhưng vẫn có vô số đàn ông mê đắm.
Lý Đoan Đoan đi ngang qua, cũng phải tặc lưỡi.
Nhìn lại bản thân mình, thật có chút ghen tị.
Giang Li Nhi ngồi xuống, chỗ đó lại càng đầy đặn lên trông rất kinh người.
Quả đúng là không có tên nào sai, chỉ có ngoại hiệu là đúng.
Nén cơn tức giận sau khi tải xong, Giang Li Nhi bắt đầu bước vào trò chơi.
Hừ hừ, ghét nhất trò cũ rích, phải xem ngươi làm ra cái trò quỷ gì.
Cửa thứ nhất, cô qua.
Cửa thứ hai, cô qua.
Cửa thứ ba, cô chết.
Thây ma ăn mất não của bạn.
Sau đó, cô cũng mê mẩn.
Trò chơi này, đúng là quá thú vị a.
Trời ạ, trời ạ, trời ạ...
Giang Li Nhi không nhịn được gửi một tin nhắn cho Lâm Tiêu.
"Trò chơi của cậu quá thú vị, chơi vui phát khóc..."
"Cậu đừng thế chứ, ta vẫn còn đang xâu liếm chó cơ mà, cậu thể hiện xuất sắc như vậy, vạn nhất ta lại thích cậu thì sao bây giờ? Cậu đâu còn thật là mười tám tuổi nữa chứ!"
Lâm Tiêu thấy tin nhắn này, hoàn toàn cạn lời.
Nữ Hải Vương này, còn muốn nuôi ta con cá này nữa sao?
Lâm Tiêu trả lời một tin nhắn: Thỏ không ăn cỏ gần hang.
Tối nay, Liêu Phong và Ngô Linh Hề đang mở tiệc ăn mừng.
Tuy mang danh sinh viên khởi nghiệp, nhưng trên thực tế rất nhiều người trong số họ đều là dân chuyên.
Linh Hề đảo hiện giờ đã có mấy chục nhân viên, thậm chí không thiếu cả sinh viên ưu tú của Thanh Bắc.
Mặc dù mấy cửa hàng có doanh thu hàng năm lên đến hàng chục triệu, nhưng mục tiêu của Liêu Phong và Ngô Linh Hề còn hơn thế.
Có bao nhiêu ông trùm bắt đầu khởi nghiệp từ trong đại học, bọn họ muốn sao chép lại câu chuyện thần thoại đó.
Hơn nữa, hai người họ quyền và tiền kết hợp với nhau, sức mạnh vô cùng lớn.
Dù là cửa hàng Linh Hề đảo, hay là trang web, đều chỉ là sự khởi đầu.
Bây giờ, số lượng hội viên đăng ký trang web Linh Hề đảo đã lên đến 180.000.
Thật sự là nổi tiếng nhanh chóng.
Chỉ hơn nửa tháng thôi mà đã đạt được thành tích như vậy.
Tiếp theo sẽ là việc tiến hành nhân rộng tại các thành phố khác với tốc độ nhanh nhất.
Cố gắng đạt một triệu người sử dụng đăng ký trong hai tháng.
Trong một năm, có thể đạt đến năm triệu người, hoặc thậm chí còn nhiều hơn nữa.
Tư duy khởi nghiệp của Liêu Phong, cùng với những người tinh anh như Chu Vân Phàm, Trần Nhất Chu đều tương tự nhau.
Dùng thời gian ngắn nhất để đẩy cao nhân khí lên mức tối đa, sau đó tung ra thị trường, tạo nên thần thoại.
Cho nên, những người này làm công ty, mỗi bước đều sẽ đạt được đến lợi nhuận lớn nhất.
Chậm thì hai ba năm, nhanh thì thậm chí không đến một năm, sẽ trực tiếp đưa ra thị trường, còn khoa trương hơn cả trong tiểu thuyết.
Tuy vẫn còn trong buổi tiệc ăn mừng, Liêu Phong và Ngô Linh Hề vẫn sẽ để tâm chút ít đến tình hình bên Lâm Tiêu.
Mấy tháng trước, ngươi liền nói muốn khởi nghiệp làm game, hô hào khắp thiên hạ đều biết.
Kết quả đến bây giờ, lại hoàn toàn im hơi lặng tiếng.
"Liêu tổng, em xin kính anh."
Một người đàn ông tiến lên. Đó là Trương Chí Lương, giảng viên của Lâm Tiêu, vì ông cũng là giáo viên của Ngô Linh Hề, cho nên nhận được lời mời.
"Cảm ơn thầy Trương."
Liêu Phong nhã nhặn đáp lễ.
Bí thư đoàn ủy Phan Học Niên tiến lên nói:
"Chúc mừng Liêu tổng nhé."
Liêu Phong vội vàng nói:
"Cảm ơn bí thư Phan."
"Bên anh đã đạt được thành công lớn rồi, còn Lâm Tiêu bên kia chỉ sợ là đang chuẩn bị tạo ra trò cười lớn."
Phan Học Niên nói:
"Chuyện mất mặt của bọn họ không quan trọng, nhưng..."
Lời còn chưa dứt, phía sau là "... đừng làm liên lụy đến viện trưởng Trương thôi."
Vì hai phòng của Game Club vốn là định giao cho Liêu Phong và Linh Hề đảo làm xưởng sản xuất linh kiện máy tính, kết quả Lâm Tiêu lại trực tiếp đi tìm viện trưởng Trương.
Viện trưởng Trương vì việc khởi nghiệp của Lâm Tiêu mà hết lòng.
Kết quả mấy tháng trôi qua, chẳng có động tĩnh gì.
Quan trọng là có rất nhiều người đi hỏi Đinh Nguyên bên Game Club, không những không có chút tin tưởng nào mà thậm chí ngay cả chính họ cũng không biết mình đang làm gì.
Trưởng ban văn nghệ hội sinh viên Ninh Trung Triết cười nói:
"Liêu ca muốn khởi nghiệp, Lâm Tiêu cũng muốn nhào vô khởi nghiệp theo, đúng là học đòi theo người khác mà."
"Hơn nữa người này còn thích lòe thiên hạ, nói là muốn làm game."
"Lúc vừa mới nói ra thì thu hút ánh nhìn lắm, nhưng tác phẩm đâu? Tác phẩm đâu?"
"Thật mất mặt mà!"
Tiếp theo Ninh Trung Triết nói với Trương Chí Lương:
"Thưa thầy Trương, nghe nói gần đây Lâm Tiêu thường xuyên trốn học ạ."
Trương Chí Lương cười cười không nói gì.
Lớp trưởng Hoàng Chí Phong ở bên cạnh nói:
"Đúng đó ạ, bạn Ngô Linh Hề còn lên lớp bình thường, chỉ có riêng cậu ấy là đặc biệt, thường xuyên trốn học thôi."
Lớp trưởng Lâm Tiêu này cũng có chút bản lĩnh, hiện tại đã vào bộ tuyên truyền hội sinh viên.
Đúng lúc này, một nữ sinh tiến lên nói nhỏ vào tai Ngô Linh Hề:
"Trò chơi của Lâm Tiêu ra mắt rồi."
Ngô Linh Hề bỏ ly Coca Cola xuống, mỉm cười xin lỗi mọi người.
Cô đi vào văn phòng bên cạnh, mở máy tính lên.
Mở diễn đàn đại học Aurora ra, phát hiện đã có mấy bài đăng rồi.
"Các người đã chơi game mới của Lâm Tiêu chưa? Thật là đỉnh!"
"Plants vs Zombie, chơi rất vui, quá đỉnh luôn."
"Plants vs Zombie, ai chưa chơi thì vào chơi thử đi, cực kỳ thú vị, ta muốn múa quạt."
Đôi mắt đẹp của Ngô Linh Hề khẽ nheo lại, rốt cuộc đây là thủy quân của Lâm Tiêu, hay là sự thật vậy?
Cô tìm thấy đường link tải game ở một bài đăng, nhấp vào tải về.
Mở game lên!
Cô có chút kinh ngạc, lại là thể loại này sao?
Rất nhẹ nhàng đó nha.
Trong tính cách của cô có điểm tương đồng với Hạ Tịch, tỷ như thích những thứ không giống với con gái bình thường.
Cô thích xe máy, thích mạo hiểm, thích game.
Hơn nữa còn chơi rất nhiều game, thích nhất những trò kích thích của nước ngoài, ngược lại không mấy hứng thú với Tiên kiếm, Kim Dung quần hiệp truyện.
Ấn tượng đầu tiên của cô là âm nhạc.
Rất nhẹ nhàng, lại rất gây nghiện.
Mở cửa thứ nhất.
Trò chơi rất mới lạ.
Cửa thứ hai, cửa thứ ba, cửa thứ tư...
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Ngô Linh Hề lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thật không ngờ trò chơi này lại cuốn đến như vậy?
Người khác có thể xem thường Lâm Tiêu, nhưng Ngô Linh Hề thì không.
Dù sao chuyện của trang gây "Ngứa", cô đều biết rõ, thậm chí còn xem kỹ ba bức ảnh chân dung đó.
Đến nỗi về sau mỗi lần Lâm Tiêu nhìn cô, cô đều có cảm giác là lạ, cứ như bị một tên LSP dùng mắt quét hình qua vậy.
Nhưng không ngờ lại là một tác phẩm kinh diễm đến như vậy, nên cô cảm thấy Lâm Tiêu có thể sẽ làm ra được một tác phẩm không tệ.
"Ta gia nhập Lightning Entertainment..."
Câu đầu tiên vừa thốt ra.
Lâm Tiêu hỏi:
"Cao đại ca, sáu triệu kia của anh tiêu hết rồi sao?"
Cao Trường Hà không nói gì, trực tiếp vén áo lên, lộ ra một vết sẹo dao chém trên bụng, vết thương còn mới, vừa được khâu lại.
"Sau khi mượn được sáu triệu từ huynh đệ, ta lập tức muốn quay lại bang hội cũ, muốn giành lại vị trí của mình, nhưng mà... hoàn cảnh người sa cơ lỡ vận thì ngươi cũng biết rồi đấy."
"Không biết đã bao nhiêu lần âm thầm nếm trái đắng, vội vàng hấp tấp thế là bị đám lừa đảo nhắm trúng."
"Bọn chúng cùng với bạn thân ta cấu kết lừa gạt ta, thậm chí còn có cả hai cô minh tinh nữa, tuyệt vọng đến mức ta cái gì cũng dám thử, liền đem tiền phát hết ra."
"Kết quả chưa được bao lâu thì nhà sản xuất biến mất. Tiền của ta thế là bị lừa sạch."
"Ta nản lòng thoái chí, liền nghĩ đến việc đi Tây Tạng trút bỏ con người trước kia của ta, tìm lại chính mình ngày xưa."
"Trên đường đi, ta không có chút giải trí nào, chỉ mang theo cuốn The Graveyard Book của ngươi. Ngươi đừng cười chê ta, trước kia quyển sách này ta cố đọc mấy lần đều không nuốt trôi, lần này thì đọc được."
"Mà lại đọc liền một mạch sáu lần, quá hay, quá đỉnh, Nhị cẩu giáo chủ ngươi đúng là thiên tài."
"Ta cũng ở khu tuyết hơn một tháng, mỗi ngày hít thở không khí loãng nhưng sạch nhất."
"Mỗi ngày ngắm trời cao đất rộng, nhìn đàn bò Tây Tạng đi khắp nơi, thật đẹp a..."
Lâm Tiêu nói:
"Cho nên, ngươi đã tìm lại bản thân rồi? Gột rửa tâm hồn?"
"Không có..."
Cao Trường Hà đáp. "Ta đặc biệt là càng nghĩ càng tức giận, liền trực tiếp quay lại Bắc Kinh, tìm tới gã bạn thân, cầm dao bắt hắn tìm ra cái nhà sản xuất kia, buộc hắn phải trả tiền lại."
Hạ Tịch không khỏi ngạc nhiên, quả nhiên đi Thanh Tạng cũng không gột rửa được tâm hồn a.
Lâm Tiêu hỏi:
"Hắn không trả, nên ngươi cầm dao cãi cọ với bọn họ, bị thương rồi?"
"Cũng không có..."
Cao Trường Hà nói. "Phạm pháp giết người, tự mình hại mình không phạm pháp, ta ngay trước mặt hắn, tự đâm mình một nhát dao."
"Ngươi, ngưu bức."
"Kết quả cuối cùng lấy lại được bốn triệu chín trăm ngàn, còn một triệu một trăm ngàn thì không cách nào lấy lại được."
Cao Trường Hà để thẻ lên bàn.
"Ở vùng cao nguyên hơn một tháng, những thứ khác không nghĩ rõ, nhưng có một chuyện ta đã hiểu rõ."
"Ta chính là đồ ngốc."
"Nếu ngươi còn muốn ta, ta nguyện ý gia nhập Lightning Entertainment."
"Tuy rằng hiện tại Trường Hà truyền hình điện ảnh của ta chỉ có mười mấy người, cũng hoàn toàn không có giá trị."
Lâm Tiêu nói:
"Có hai phương án, thứ nhất, 6 triệu sẽ thu mua toàn bộ Trường Hà truyền hình điện ảnh của anh, đồng thời cho anh mười phần trăm cổ phần."
"Phương án thứ hai, anh mang theo Trường Hà truyền hình điện ảnh trực tiếp sáp nhập vào Lightning Entertainment, cho anh hai mươi phần trăm cổ phần."
Cao Trường Hà hít một hơi thuốc lá, chậm rãi nói:
"Ta chọn loại thứ hai."
Thực ra, hắn căn bản không biết hai mươi phần trăm cổ phần này, sau này mỗi năm sẽ được chia bao nhiêu tiền. Hắn lựa chọn loại thứ hai chỉ là bản năng, thậm chí cảm xúc đã chết lặng.
Hiện tại trong đầu hắn không phải là kiếm tiền, mà là muốn xoay người, muốn trang bức, muốn đánh vào mặt những người kia.
Phùng Khố Tử phải không, Thạc Gia phải không, Vương Trung Lũy phải không, Trương Vi Bình phải không, ta khúm núm trước mặt các người như vậy, các người nhìn cũng không thèm nhìn ta một cái?
Thậm chí cả Lộ Truyền, cái tên tiểu bối như ngươi mà cũng dám khinh thường ta?
"Hoan nghênh gia nhập!"
Lâm Tiêu chìa tay về phía Cao Trường Hà.
Cao Trường Hà đưa tay ra bắt lấy, có chút cay đắng nói:
"Chào Lâm tổng."
"Công việc trọng tâm của ta tiếp theo là gì?"
Lâm Tiêu đáp:
"Hạng mục chủ yếu của công ty chúng ta là Facebook, tiếp theo có khả năng sẽ có sự tăng trưởng kiểu bùng nổ, nguồn vốn hiện có của công ty sẽ không đủ dùng, cần phải sớm khai phá tài nguyên mới."
Cao Trường Hà kinh ngạc:
"Tốt mấy chục triệu, cũng không đủ dùng sao?"
Lâm Tiêu nói:
"Đúng, không đủ."
Cao Trường Hà nói:
"Là trang web gì vậy? Để ta xem chút."
Hắn mở lên xem, trang web này đơn giản vậy thôi à, hơn nữa dường như cũng không có mấy người đăng ký sử dụng.
"Cô em này cũng năng nổ thật, cực phẩm..."
Cao Trường Hà đột nhiên nói.
Giang Li Nhi...
Mặc quần bó chụp ảnh trong phòng tập gym.
Dáng người của cô không mảnh mai, mà có phần hơi mập nhưng săn chắc, mặc áo bó vào trông thật gợi cảm, đặc biệt là chỗ tam giác kia, khác hẳn người thường. Thật muốn thôn phệ linh hồn của người khác.
Lâm Tiêu nói:
"Nhà cung cấp dịch vụ điện thoại di động sắp tới sẽ đối mặt với một đợt bùng nổ nhạc chuông - nhạc chờ cá nhân hóa, khoảng mấy tháng nữa thôi."
Cao Trường Hà nói:
"Việc này ta biết, Miyazaki và Dương Vân có nói chuyện với ta, họ nói phía bên điện thoại đã nói với bọn họ rồi, hoặc có thể nói là với đại đa số Nhà cung cấp dịch vụ, sắp tới trọng điểm là đẩy mạnh khu vực sôi động, muốn đẩy mạnh nhạc chuông - nhạc chờ cá nhân hóa."
"Đây là cơ hội sao?"
Lâm Tiêu đáp:
"Một cơ hội ngắn ngủi thôi."
Cao Trường Hà hỏi:
"Vậy cái trang gây "Ngứa" bán đi, chẳng phải là bỏ lỡ cơ hội sao?"
Lâm Tiêu nói:
"Chúng ta không tranh giành với các nhà cung cấp kia, mà là ngồi không hưởng lợi."
Cao Trường Hà hỏi:
"Có thể kiếm được bao nhiêu?"
Lâm Tiêu đáp:
"Nhiều hơn số tiền trang gây "Ngứa" đã bán."
Ngay lập tức, Cao Trường Hà khó thở.
Hóa ra, vị trí của ta... lại quan trọng như vậy sao?
Vậy... chẳng phải ta lập tức xoay người rồi sao?
Lập tức có thể đánh mặt những người khinh thường ta sao?
Lâm Tiêu nói:
"Nhưng có một điểm khác với những gì chúng ta tưởng tượng, những ca khúc kinh điển, nổi tiếng hiện nay có thể không được ưa chuộng để làm nhạc chuông - nhạc chờ cá nhân hóa."
"Nhạc chuông - nhạc chờ cá nhân hóa phù hợp với loại nhạc dân dã, có tính lan truyền rộng rãi."
Tỷ như Chuột yêu gạo , cầu phật , một vạn cái lý do , hai con hồ điệp , sói yêu cừu ... Mà Lâm Tiêu đã đăng ký bản quyền các bài hát liên quan, tổng cộng mấy chục bài.
Nhưng điều này cũng không đồng nghĩa với việc có thể hoàn toàn ngồi không hưởng lợi, không tốn chút sức nào.
Còn cần phải để các ca khúc này trở nên nổi tiếng.
Nếu không đi quảng bá, thì đến lúc đó các bài hát khác mới trở thành nhạc hot.
"Tiếp theo, chúng ta hãy tổ chức một bữa tiệc khai trương cho Lightning Entertainment!"
"Cao đại ca dùng mối quan hệ của anh, mời một ít nhà sản xuất, người phụ trách của các công ty thu âm đến tham gia."
"Mấy người trong danh sách này, anh có quen ai không?"
A. Cao Trường Hà nhận lấy xem, nào là Tân Thế Diên, Bàng Long, Thang Triều, La Lâm Đao Lang, ca đoàn Khóc lửa... chẳng ai anh từng nghe qua.
Những người này danh tiếng cộng lại, còn không bằng một mình Khu Phi Phi.
Hai ngày nữa là đến vòng chung kết cuộc thi hát thanh niên.
Mọi người đều tràn đầy chờ mong vào màn trình diễn của Khu Phi Phi, vì biểu hiện trước đó của cô trong các trận thi đấu đều quá xuất sắc.
Thêm vào đó, dưới sự chỉ dạy của các giảng viên chuyên nghiệp, kỹ năng ca hát của cô ngày càng cao hơn. Thực sự đã có sự thay đổi từ người nổi tiếng trên mạng thành ca sĩ.
Lâm Tiêu nói:
"Anh tìm cách liên hệ với những người trong danh sách, đồng thời ký kết hợp đồng với Lightning Entertainment."
"Sau đó nhân tiệc khai trương, nhân cơ hội tung các ca sĩ đã ký hợp đồng."
"Đến lúc đó, Facebook của ta có lẽ cũng đã có chút tiếng tăm."
Cao Trường Hà nói:
"Vậy thì buổi tiệc khai trương này rất quan trọng đó nha. Còn phải hấp dẫn mấy lão đại công ty thu âm đến, để bọn họ hợp tác với chúng ta nữa?"
Lâm Tiêu nói:
"Đúng."
Cao Trường Hà nói:
"Mấy người này danh tiếng nhỏ quá, hoàn toàn không có chút tiếng tăm nào, mấy công ty thu âm kia chắc cũng không muốn mạo hiểm."
Lâm Tiêu nói:
"Vậy đến lúc đó cứ dùng tác phẩm để nói chuyện."
"Nhân lúc tiệc khai trương, để họ hát các ca khúc mà chúng ta đã chuẩn bị, gây kinh diễm toàn trường."
"Một ca khúc hay thôi, đã đủ để làm cho bọn họ rung động rồi."
"Mười ca khúc kinh diễm, là đủ để các ông lớn công ty thu âm kia tranh giành nhau."
Cao Trường Hà nói:
"Khu Phi Phi là một ngòi nổ, nếu như cô ấy giành được giải đặc biệt trong cuộc thi hát thanh niên thì thanh thế của chúng ta sẽ còn lớn hơn rất nhiều."
Lâm Tiêu nói:
"Đúng, tuy cuộc thi hát thanh niên bây giờ không còn ảnh hưởng lớn như trước. Nhưng giải nhất vẫn có sức ảnh hưởng nhất định. Mặc dù chỉ dựa vào Khu Phi Phi thôi là chưa đủ, việc buổi tiệc khai trương có thể gây tiếng vang lớn hay không, mấu chốt vẫn là phải dựa vào chính chúng ta."
Cao Trường Hà nói:
"Ta hiểu rồi, vậy buổi tiệc khai trương này đối với chúng ta mà nói là cực kỳ, cực kỳ quan trọng."
"Ta sẽ vận động hết tất cả mối quan hệ, dốc hết toàn lực mời những ngôi sao lớn đến."
Lâm Tiêu nói:
"Bên ta cũng sẽ mời mấy quan chức Bộ văn hóa đến."
Hạ Tịch nói:
"Trong phòng phát trực tiếp, Nhị Cẩu giáo chủ ngươi cũng có không ít fan hâm mộ cấp cao, có lẽ trong đó cũng có điều bất ngờ."
Lâm Tiêu nói:
"Vậy công việc trọng tâm tiếp theo là dồn sức mạnh cho buổi tiệc khai trương này."
"Nhất định phải cho nó có một khởi đầu tốt đẹp!"
Còn công việc quan trọng trong giai đoạn hiện tại, tất nhiên vẫn là điên cuồng quảng bá Facebook.
Đây mới là mạch máu và chiến lược cốt lõi của toàn bộ công ty.
Việc Facebook có gây được tiếng vang lớn hay không, là do Plants vs Zombie quyết định.
Lâm Tiêu nói với Hạ Tịch:
"À phải, cố gắng chào hàng trò chơi ra nước ngoài cho mấy đại lý, nhất là bên Microsoft, có lẽ sẽ có bất ngờ."
Thực ra, trong khoảng thời gian này, chủ đề khởi nghiệp trò chơi của Lâm Tiêu tại các diễn đàn đại học đã giảm nhiệt.
Hết cách, người hot nhất dạo gần đây là Liêu Phong.
Trong khoảng thời gian này, danh tiếng của hắn gần như đã lấn át tất cả.
Không có cách, ai cũng đều thích cái mới mà quên cái cũ cả thôi.
Cho nên, lúc Plants vs Zombie 'Đề mô'vừa được tung ra trên các diễn đàn đại học, kỳ thực cũng không tạo được sự quan tâm lớn lắm, thậm chí chỉ có lèo tèo mấy bài viết, còn do chính Lâm Tiêu nhờ người đăng.
Nhưng cuối cùng vẫn có một số người hoài niệm.
Trong đó những người mong chờ nhất, lại là mấy thành viên của Game Club.
Nhất là hội trưởng Đinh Nguyên.
Cô đi theo xả hơi lâu như vậy, đã sớm đói khát không chịu được nữa rồi.
Tất cả thành viên Game Club đều ngồi đó chờ.
Không ngừng tải lại trang web.
"Tôi cảm thấy chúng ta đang chuẩn bị xem một trò hề lớn."
Trương Vũ Đình đột nhiên nói:
"Mới có hơn hai tháng thôi, làm sao làm ra được trò chơi gì chứ?"
Đám người Game Club này, đừng thấy bọn họ không giỏi làm gì cả.
Nhưng khả năng thẩm định của bọn họ không phải bình thường cao, họ toàn chơi những game đỉnh.
Nên để có được sự khẳng định của họ, thì thật sự rất khó. Không dám nói đến điều gì khác, chí ít mỗi người bọn họ đã chơi hơn trăm trò, toàn những game đỉnh trên thế giới.
"Sao có 65 mê-bai vậy thôi."
"Mau lên, mau lên, tranh thủ tải về nhanh."
Bản đầy đủ còn chưa tới một trăm mê mà, đây mới chỉ có ba mươi mấy màn, đương nhiên chỉ có 65 mê-bai thôi.
Game Club không nói gì nhiều, cấu hình máy tính hạng nhất, tốc độ mạng cũng hạng nhất.
Chưa bao lâu sau, tất cả 'Đề mô'trò chơi đều tải về xong.
Sau đó, một số người liền không chờ được bắt đầu chơi.
Tuy nhiên, khi chơi họ hoàn toàn mang tâm lý trêu chọc.
Vì thực sự rất khó tin một công ty không hề có kinh nghiệm khai phá, lại có thể làm ra được một trò chơi đặc sắc, dù chỉ là trò chơi nhỏ đi nữa.
Nhưng... Vài phút sau.
Mấy người lập tức nhìn nhau.
Vờ cờ lờ !
Thật... Thật mẹ nó là quá vui!
Bọn họ chơi quen những game đỉnh, vốn coi thường mấy game nhỏ như vậy.
Nhưng độ gây nghiện của trò này, thật vượt xa tưởng tượng của họ.
Điểm mấu chốt là nó rất mới lạ, khiến họ vô cùng tò mò.
Cái thể loại trò chơi này, đến bọn họ cũng chưa từng tiếp xúc qua nhiều.
Đỉnh thật, Lâm Tiêu thật sự rất đỉnh.
Người tải trò chơi xuống trước nhất chính là Giang Li Nhi.
Cô không giống Ninh Nguyên Chi, không phải là con mọt game, thậm chí không thích chơi game mấy. Chơi game làm gì khi còn có thú vui xâu liếm chó chứ.
Nhưng trong khoảng thời gian này, cô có tham gia vào bộ phận thiết kế mỹ thuật.
Kết quả là do tiến độ chậm quá, còn bị đuổi ra, làm cho cô tức muốn chết.
Lão nương đây lại muốn xem, cái game quỷ của mày có cái gì hay.
Cái màn thầu quái kia, mặc quần jean.
Rõ ràng không phải quần bó sát người, nhưng vẫn khiến cho người ta có cảm giác muốn nổ tung, đó chính là lý do vì sao dù cô không phải hoa khôi, nhưng vẫn có vô số đàn ông mê đắm.
Lý Đoan Đoan đi ngang qua, cũng phải tặc lưỡi.
Nhìn lại bản thân mình, thật có chút ghen tị.
Giang Li Nhi ngồi xuống, chỗ đó lại càng đầy đặn lên trông rất kinh người.
Quả đúng là không có tên nào sai, chỉ có ngoại hiệu là đúng.
Nén cơn tức giận sau khi tải xong, Giang Li Nhi bắt đầu bước vào trò chơi.
Hừ hừ, ghét nhất trò cũ rích, phải xem ngươi làm ra cái trò quỷ gì.
Cửa thứ nhất, cô qua.
Cửa thứ hai, cô qua.
Cửa thứ ba, cô chết.
Thây ma ăn mất não của bạn.
Sau đó, cô cũng mê mẩn.
Trò chơi này, đúng là quá thú vị a.
Trời ạ, trời ạ, trời ạ...
Giang Li Nhi không nhịn được gửi một tin nhắn cho Lâm Tiêu.
"Trò chơi của cậu quá thú vị, chơi vui phát khóc..."
"Cậu đừng thế chứ, ta vẫn còn đang xâu liếm chó cơ mà, cậu thể hiện xuất sắc như vậy, vạn nhất ta lại thích cậu thì sao bây giờ? Cậu đâu còn thật là mười tám tuổi nữa chứ!"
Lâm Tiêu thấy tin nhắn này, hoàn toàn cạn lời.
Nữ Hải Vương này, còn muốn nuôi ta con cá này nữa sao?
Lâm Tiêu trả lời một tin nhắn: Thỏ không ăn cỏ gần hang.
Tối nay, Liêu Phong và Ngô Linh Hề đang mở tiệc ăn mừng.
Tuy mang danh sinh viên khởi nghiệp, nhưng trên thực tế rất nhiều người trong số họ đều là dân chuyên.
Linh Hề đảo hiện giờ đã có mấy chục nhân viên, thậm chí không thiếu cả sinh viên ưu tú của Thanh Bắc.
Mặc dù mấy cửa hàng có doanh thu hàng năm lên đến hàng chục triệu, nhưng mục tiêu của Liêu Phong và Ngô Linh Hề còn hơn thế.
Có bao nhiêu ông trùm bắt đầu khởi nghiệp từ trong đại học, bọn họ muốn sao chép lại câu chuyện thần thoại đó.
Hơn nữa, hai người họ quyền và tiền kết hợp với nhau, sức mạnh vô cùng lớn.
Dù là cửa hàng Linh Hề đảo, hay là trang web, đều chỉ là sự khởi đầu.
Bây giờ, số lượng hội viên đăng ký trang web Linh Hề đảo đã lên đến 180.000.
Thật sự là nổi tiếng nhanh chóng.
Chỉ hơn nửa tháng thôi mà đã đạt được thành tích như vậy.
Tiếp theo sẽ là việc tiến hành nhân rộng tại các thành phố khác với tốc độ nhanh nhất.
Cố gắng đạt một triệu người sử dụng đăng ký trong hai tháng.
Trong một năm, có thể đạt đến năm triệu người, hoặc thậm chí còn nhiều hơn nữa.
Tư duy khởi nghiệp của Liêu Phong, cùng với những người tinh anh như Chu Vân Phàm, Trần Nhất Chu đều tương tự nhau.
Dùng thời gian ngắn nhất để đẩy cao nhân khí lên mức tối đa, sau đó tung ra thị trường, tạo nên thần thoại.
Cho nên, những người này làm công ty, mỗi bước đều sẽ đạt được đến lợi nhuận lớn nhất.
Chậm thì hai ba năm, nhanh thì thậm chí không đến một năm, sẽ trực tiếp đưa ra thị trường, còn khoa trương hơn cả trong tiểu thuyết.
Tuy vẫn còn trong buổi tiệc ăn mừng, Liêu Phong và Ngô Linh Hề vẫn sẽ để tâm chút ít đến tình hình bên Lâm Tiêu.
Mấy tháng trước, ngươi liền nói muốn khởi nghiệp làm game, hô hào khắp thiên hạ đều biết.
Kết quả đến bây giờ, lại hoàn toàn im hơi lặng tiếng.
"Liêu tổng, em xin kính anh."
Một người đàn ông tiến lên. Đó là Trương Chí Lương, giảng viên của Lâm Tiêu, vì ông cũng là giáo viên của Ngô Linh Hề, cho nên nhận được lời mời.
"Cảm ơn thầy Trương."
Liêu Phong nhã nhặn đáp lễ.
Bí thư đoàn ủy Phan Học Niên tiến lên nói:
"Chúc mừng Liêu tổng nhé."
Liêu Phong vội vàng nói:
"Cảm ơn bí thư Phan."
"Bên anh đã đạt được thành công lớn rồi, còn Lâm Tiêu bên kia chỉ sợ là đang chuẩn bị tạo ra trò cười lớn."
Phan Học Niên nói:
"Chuyện mất mặt của bọn họ không quan trọng, nhưng..."
Lời còn chưa dứt, phía sau là "... đừng làm liên lụy đến viện trưởng Trương thôi."
Vì hai phòng của Game Club vốn là định giao cho Liêu Phong và Linh Hề đảo làm xưởng sản xuất linh kiện máy tính, kết quả Lâm Tiêu lại trực tiếp đi tìm viện trưởng Trương.
Viện trưởng Trương vì việc khởi nghiệp của Lâm Tiêu mà hết lòng.
Kết quả mấy tháng trôi qua, chẳng có động tĩnh gì.
Quan trọng là có rất nhiều người đi hỏi Đinh Nguyên bên Game Club, không những không có chút tin tưởng nào mà thậm chí ngay cả chính họ cũng không biết mình đang làm gì.
Trưởng ban văn nghệ hội sinh viên Ninh Trung Triết cười nói:
"Liêu ca muốn khởi nghiệp, Lâm Tiêu cũng muốn nhào vô khởi nghiệp theo, đúng là học đòi theo người khác mà."
"Hơn nữa người này còn thích lòe thiên hạ, nói là muốn làm game."
"Lúc vừa mới nói ra thì thu hút ánh nhìn lắm, nhưng tác phẩm đâu? Tác phẩm đâu?"
"Thật mất mặt mà!"
Tiếp theo Ninh Trung Triết nói với Trương Chí Lương:
"Thưa thầy Trương, nghe nói gần đây Lâm Tiêu thường xuyên trốn học ạ."
Trương Chí Lương cười cười không nói gì.
Lớp trưởng Hoàng Chí Phong ở bên cạnh nói:
"Đúng đó ạ, bạn Ngô Linh Hề còn lên lớp bình thường, chỉ có riêng cậu ấy là đặc biệt, thường xuyên trốn học thôi."
Lớp trưởng Lâm Tiêu này cũng có chút bản lĩnh, hiện tại đã vào bộ tuyên truyền hội sinh viên.
Đúng lúc này, một nữ sinh tiến lên nói nhỏ vào tai Ngô Linh Hề:
"Trò chơi của Lâm Tiêu ra mắt rồi."
Ngô Linh Hề bỏ ly Coca Cola xuống, mỉm cười xin lỗi mọi người.
Cô đi vào văn phòng bên cạnh, mở máy tính lên.
Mở diễn đàn đại học Aurora ra, phát hiện đã có mấy bài đăng rồi.
"Các người đã chơi game mới của Lâm Tiêu chưa? Thật là đỉnh!"
"Plants vs Zombie, chơi rất vui, quá đỉnh luôn."
"Plants vs Zombie, ai chưa chơi thì vào chơi thử đi, cực kỳ thú vị, ta muốn múa quạt."
Đôi mắt đẹp của Ngô Linh Hề khẽ nheo lại, rốt cuộc đây là thủy quân của Lâm Tiêu, hay là sự thật vậy?
Cô tìm thấy đường link tải game ở một bài đăng, nhấp vào tải về.
Mở game lên!
Cô có chút kinh ngạc, lại là thể loại này sao?
Rất nhẹ nhàng đó nha.
Trong tính cách của cô có điểm tương đồng với Hạ Tịch, tỷ như thích những thứ không giống với con gái bình thường.
Cô thích xe máy, thích mạo hiểm, thích game.
Hơn nữa còn chơi rất nhiều game, thích nhất những trò kích thích của nước ngoài, ngược lại không mấy hứng thú với Tiên kiếm, Kim Dung quần hiệp truyện.
Ấn tượng đầu tiên của cô là âm nhạc.
Rất nhẹ nhàng, lại rất gây nghiện.
Mở cửa thứ nhất.
Trò chơi rất mới lạ.
Cửa thứ hai, cửa thứ ba, cửa thứ tư...
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Ngô Linh Hề lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thật không ngờ trò chơi này lại cuốn đến như vậy?
Người khác có thể xem thường Lâm Tiêu, nhưng Ngô Linh Hề thì không.
Dù sao chuyện của trang gây "Ngứa", cô đều biết rõ, thậm chí còn xem kỹ ba bức ảnh chân dung đó.
Đến nỗi về sau mỗi lần Lâm Tiêu nhìn cô, cô đều có cảm giác là lạ, cứ như bị một tên LSP dùng mắt quét hình qua vậy.
Nhưng không ngờ lại là một tác phẩm kinh diễm đến như vậy, nên cô cảm thấy Lâm Tiêu có thể sẽ làm ra được một tác phẩm không tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận