Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)
Chương 166: Chân chính lần thứ nhất ! Hoàn mỹ !
Lời lẽ như hổ như sói, từ miệng ai nói ra sẽ gây ấn tượng nhất? Đương nhiên là từ miệng một cô gái ngây thơ. Vì thế, Lâm Tiêu lập tức đơ người. Tiếp theo, "Bong Bóng" nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc váy. Bên trong, thật bất ngờ là một chiếc quần lót viền ren màu tím, còn có phần che chắn gợi cảm. Nàng thật sự quá mức bắt mắt, làn da quá đẹp. Hơn nữa thân hình đầy đặn, thật quá mê người. Tiếp theo, nàng định nhẹ nhàng cởi bỏ phần trên. "Đừng, đừng, đừng..."
Lâm Tiêu run rẩy nói:
"Từ từ đã... Để ta tự làm."
"Ta đi tắm đã..."
"Nhanh thôi mà..."
Nói rồi, hắn vội vã xông vào phòng tắm. Hắn quả nhiên tắm rất nhanh, chỉ ba phút đã lao ra ngoài. Lúc này, "Bong Bóng" đã có chút ngượng ngùng trốn trong chăn. Lâm Tiêu chậm rãi ngồi xuống mép giường, hướng tới đôi môi nhỏ của nàng hôn xuống. "Mẹ sẽ không đột ngột về đâu nhỉ?"
Lâm Tiêu dịu dàng hỏi. "Sẽ không..."
"Bong Bóng" ngượng ngùng đáp. Sau đó, Lâm Tiêu vén chăn lên. Nhẹ nhàng tháo bỏ mọi "phòng ngự" trên người "Bong Bóng". Lập tức, vẻ đẹp không sao tả xiết! Trong trắng không tì vết. Mặc dù kiếp trước từng thấy, nhưng đây là lần đầu tiên thấy trong kiếp này, vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ngưỡng mộ. "Bong Bóng" vô cùng xấu hổ che chắn. Lâm Tiêu không vội hành động, chỉ chậm rãi ngắm nhìn, từ tốn thưởng thức. "Bé cưng, bỏ tay ra được không?"
"Bong Bóng" cố nén ngượng ngùng, buông hai tay xuống. Lâm Tiêu dịu dàng nói:
"Bé cưng, em chậm rãi ngồi xuống, hai chân mở hình chữ M nhé."
"Anh, anh xấu xa quá..."
Giọng "Bong Bóng" hoàn toàn khác lạ. Nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn làm theo. "Bé cưng, em nhẹ nhàng nằm lên giường, cứ nằm sấp như thường, giống như lúc đọc sách hằng ngày ấy, hai chân nhẹ nhàng gõ."
Lúc này, Tiêu Mạt Mạt đã cảm thấy mình khó thở rồi. Tất cả còn chưa bắt đầu, mà nàng đã cảm thấy mình sắp thua rồi. Nhưng nàng vẫn làm như vậy. Bởi vì trước đây nàng thường xuyên làm vậy, nằm sấp khóc, nằm sấp cười, nằm sấp đọc sách. Rất nhanh, nàng nghe thấy tiếng động. Nàng không kìm được quay đầu nhìn, ngay lập tức đối diện với Lâm Tiêu hơi gầy gò nhưng cường tráng. Nàng xấu hổ che mắt. Nhưng rồi lại có chút tham lam nhìn trộm. Lâm Tiêu thích nhìn nàng, sao nàng lại không thích ngắm Lâm Tiêu? Trong mắt nàng, Lâm Tiêu cũng vô cùng đẹp trai. Thon dài, hơi gầy, đường cong quyến rũ, lại tràn đầy sức mạnh. Sau đó, Lâm Tiêu chậm rãi tiến tới. Vô cùng yêu thương thưởng thức từng chỗ trên người "Bong Bóng". Còn chưa bắt đầu... Nàng đã xụi lơ một lần. Lớn hơn vài tuổi, quả là khác thật. Dù thuần khiết vô ngần, cơ thể dù sao cũng đã trưởng thành. Cuối cùng, hai người mặt đối mặt nhìn nhau. Đôi mắt to của "Bong Bóng" thật sự thể hiện rõ cái gọi là ánh mắt mê hoặc. Thậm chí hơi thở cũng nóng rực, như muốn thiêu đốt người khác. "Tiêu Tiêu, anh thích em không?"
"Anh thích."
"Anh sẽ mãi thích cơ thể em sao, mãi thích về sau?"
"Anh sẽ mãi thích."
"Tiêu Tiêu, anh sẽ mãi yêu em chứ? Đến thật lâu, thật lâu về sau?"
"Anh sẽ, mãi cho đến giây cuối cùng của sinh mệnh. Nếu như chết đi còn linh hồn, anh vẫn sẽ yêu em."
"Bong Bóng" nhìn Lâm Tiêu nói:
"Tiêu Tiêu, sau này cho dù em có tức giận thế nào, dù có buồn bã thế nào, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, em cũng không muốn rời xa anh."
"Dù em có nói gì, có làm gì, anh cũng không cần để ý."
"Dù em có trốn ở đâu, chạy tới đâu, anh cũng phải tìm em ra nhé?"
Lâm Tiêu dịu dàng nói:
"Được."
"Yêu em đi..."
"Bong Bóng" nức nở nói:
"Em đã chờ đợi quá lâu rồi..."
"Ưm..."
Tiếp đó, có lẽ là khoảnh khắc tuyệt vời nhất trên thế gian. Thật sự là 'kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, liền thắng nhân gian vô số'. Nhưng cũng chỉ mười phút thôi. Lâm Tiêu rất mãn nguyện, nhưng cũng có chút hụt hẫng. Mạt Mạt lại vô cùng vui vẻ, nhẹ nhàng an ủi:
"Em đọc tài liệu rồi, đàn ông không có kinh nghiệm đều như vậy."
Lâm Tiêu nói:
"Cũng tại em, quá xinh đẹp, thân hình quá chuẩn, nhiều chỗ thật quá 'chí mạng'."
Không chỉ Mạt Mạt là lần đầu, Lâm Tiêu cũng vậy. Nên hắn biết, mọi thứ đều bình thường thôi. Huống chi Mạt Mạt, quả thật rất "chí mạng". Mạt Mạt ngượng ngùng không thôi, khẽ nói:
"Em như vậy có phải rất tốt không, anh có thích em lắm không?"
Lâm Tiêu nói:
"Đúng vậy, nên lời mẹ em nói là đúng, em là yêu tinh, siêu cấp yêu tinh, ta đây là Đường Tăng trước mặt em không đỡ nổi một hiệp."
Tiếp theo, "Bong Bóng" muốn nói gì đó rồi lại thôi. "Không được, chúng ta đã như thế này rồi, có bí mật gì em nhất định phải chia sẻ."
"Không được, em không nói đâu, quá tà ác."
"Bong Bóng" oằn người muốn né. Lâm Tiêu nói:
"Tiêu lão sư, đâu có ai làm vậy, đã gợi chuyện ra rồi, lại không nói chứ?"
"Bong Bóng": "Thật sự cực kỳ tà ác, sẽ làm hỏng hình tượng của em trong lòng anh mất."
Lâm Tiêu nói:
"Vậy anh lại càng muốn biết."
"Bong Bóng" ngập ngừng mãi, vẫn là nói ra:
"Anh còn nhớ lúc chúng ta hay đối mặt nhau không, em hay đột nhiên đỏ mặt xấu hổ đấy?"
Lâm Tiêu:
"Nhớ, nên anh đã nói lúc đó em chắc chắn đang ảo tưởng mấy hình tượng tà ác rồi."
"Bong Bóng": "Đúng là rất tà ác, bởi vì... bởi vì... lần nào em cũng mường tượng đến lúc anh hơn một tuổi, nhỏ bé xíu, đang bò lên người em... ăn 'Bong Bóng'..."
Nói xong, "Bong Bóng" lập tức rúc vào lòng Lâm Tiêu, chui vào trong chăn, không chịu ra ngoài nữa. Nói ra rồi, nàng cảm thấy không còn mặt mũi nhìn ai. Lâm Tiêu cũng ngơ ngác. Lại hơi tưởng tượng ra cái hình tượng kia, cả người hắn không ổn nữa. "Bong Bóng" cũng lập tức cảm nhận được, trong chăn khẽ nói:
"Tiêu Tiêu, anh... anh còn muốn không?"
"Anh muốn, nhưng... anh không nỡ..."
"Anh bị thương rồi, chảy không ít máu."
Sáng sớm hôm sau, Mạt Mạt thu lại ga giường, đồng thời cắt hết những chỗ đó đi. Nàng tắm rửa sạch sẽ. Cả người vẫn tràn đầy sức sống, không có vẻ gì là đau cả. Lúc đi lại, vẫn còn hơi nhún nhảy. Nhưng khi đến bệnh viện, vẫn bị Lý Phương Phương nhận ra, nhưng cô lại giả vờ như không có chuyện gì không biết. Người ta thường nói, phụ nữ giao thân cho đàn ông, thần thái sẽ khác. Nhưng với "Bong Bóng" thì không đúng, nàng vẫn như trước đây. Vì trước đây đối với Lâm Tiêu, nàng đã chẳng hề giữ gì, bất kể là ánh mắt hay thần thái. Sự lưu luyến không rời, sự yêu thích ấy. Nếu có khác một chút, đó chính là một chút xíu ngượng ngùng. Hơn nữa trong đầu thỉnh thoảng lại hiện lên những hình ảnh tối qua, khiến nàng xấu hổ không thôi. Khoảng mười giờ, Lâm Tiêu nói:
"Anh về nhà nấu cơm nhé."
"Em cũng đi, em cũng đi..."
"Bong Bóng" trực tiếp khoác áo cũng muốn theo ra ngoài. Thật ra nàng không biết nấu ăn, nhưng chỉ là không muốn rời xa Lâm Tiêu, hận không thể lúc nào cũng dính lấy nhau. Sau đó trong phòng bếp, chỉ vài phút, Lâm Tiêu đã đẩy "Bong Bóng" ra. Vẫn là để tự làm. Một mình nấu ăn, vừa nhanh vừa tốt. Hai người nấu cơm, thì một hồi hôn, một hồi sờ, lỡ hết việc. Sau khi cơm xong, bỏ vào hộp giữ ấm, "Bong Bóng" lại vui vẻ đi theo Lâm Tiêu đến bệnh viện. Trên đường đi, không biết lại nghịch ngợm cái gì nữa. Đến bữa trưa, Lý Phương Phương nói:
"Thừa Trạch, chú của con hoàn toàn không có vấn đề gì rồi, tiếp tục nằm viện chỉ là để an dưỡng thôi, chú ấy sinh hoạt bình thường được rồi. Con có nhiều việc phải làm, con cứ làm việc của mình đi."
Lâm Tiêu thoải mái đáp:
"Dạ được."
Ngày hôm sau, Lâm Tiêu đến nhà Liên Chính chúc tết. Tiểu thư ký Liên từ sáng sớm, đã mặc quần áo thật đẹp chờ ở nhà. Với cấp bậc của Liên Chính, cả dịp tết là khỏi mong yên tĩnh, ngày nào cũng có người đến liên tục. Mà Lâm Tiêu phần lớn thời gian, cũng lên thư phòng trên lầu chơi với Liên Y. Tiểu thư ký Liên lo lắng ở trong khuê phòng của mình bầu không khí không ổn, tên bại hoại trước mặt này hở một chút lại muốn đến chiếm tiện nghi của mình. Mặc dù lo xa, hôm nay cái tên cặn bã này căn bản không hề đến chiếm tiện nghi nàng một lần nào. Hai người nói toàn là mấy chuyện nhạt nhẽo. Lúc này, tết xuân đã qua rồi, hai người vẫn đang hăng hái viết câu đối tết. "Hừ, hừ, ta viết đẹp hơn ngươi."
"Lâm Tiêu, chữ của ngươi gầy quá."
"Có phải ngươi đang học chữ Triệu Cát không?"
Lâm Tiêu phát hiện, chữ của Liên Y đúng là tốt hơn hắn, rất có phong cách riêng. Cô ấy là kiểu người điển hình thiên tài, trí thông minh cực cao, làm gì cũng có thể làm rất tốt, không ghen tị không được. Đến bữa trưa, lại có bốn người ăn cơm. "Lâm Tiêu, bên Quảng Đông có chút nghiêm trọng rồi."
Liên Chính nói:
"Tuy các địa phương khác không chịu ảnh hưởng lớn, nhưng đã 'trong chặt ngoài lỏng'."
"Chúng ta phải có dự tính xấu, doanh nghiệp của cháu cũng phải có chuẩn bị tinh thần."
Thư ký Liên có tính phổi bò... Điển. Trên thế giới này có lẽ chỉ có Lâm Tiêu biết, trận dịch bệnh này cuối cùng sẽ lan rộng đến mức nào, sẽ kết thúc vào khi nào. Nhưng hắn sẽ không đưa ra bất kỳ dự đoán, bất kỳ phán xét nào. Hắn sẽ chỉ thuận theo tự nhiên. Sau khi cơm nước xong, Liên Y không chờ được liền lôi kéo Lâm Tiêu đi ra ngoài chơi. Đúng như nàng nói, muốn dẫn Lâm Tiêu đi xem trường tiểu học, trường cấp hai mà nàng từng học, như thể muốn đi theo dấu chân ký ức thuở nhỏ của nàng cùng Lâm Tiêu vậy. Mặc dù Kha Thành có hơi nhỏ bé. Lâm Tiêu gặp Chúc Hoành Bân, bên cạnh hắn còn có hai nam sinh, ba nữ sinh. Nhìn thấy Liên Y thân mật kéo tay Lâm Tiêu. Chúc Hoành Bân vẫn có chút kinh ngạc. Mấy người... đã ở bên nhau khi nào vậy? Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự nhìn thấy cảnh này, Chúc Hoành Bân vẫn cảm thấy có chút đau lòng. "Má ơi, đó không phải là Liên Y sao? Người trong mộng của chúng ta, hoa khôi giảng đường ấy, mà lại. có bạn trai rồi?"
"Tên đàn ông đó là ai vậy?"
"Tên đó đáng chết thật."
Hai nam sinh bên cạnh không khỏi đau lòng. Mà ba nữ sinh lại hứng thú quan sát Lâm Tiêu, cảm thấy chàng trai này đẹp trai thật, rất xứng đôi. "Chúc Hoành Bân, đừng đau lòng quá, thiên nhai đâu đâu chẳng có cỏ thơm."
Nam sinh bên cạnh an ủi Chúc Hoành Bân. "Nhưng mà, tên đó rốt cuộc là ai vậy, mà lại có được Liên Y?"
Chúc Hoành Bân nghiến răng nói:
"Một tên rất khốn nạn."
"Con mẹ nó, vừa nhìn đã biết tên đó ngu xuẩn rồi."
Nam sinh bên cạnh vội nịnh Chúc Hoành Bân. "Im miệng..."
Chúc Hoành Bân nói:
"Hắn dù rất khốn, nhưng mà..."
"Dù sao thì rất 'ngầu' chính là."
"Im miệng, im miệng, đừng nói nữa."
Thứ tình cảm này quá phức tạp đi. Ngươi là tên cướp người trong mộng của ta, ngươi vẫn là thần tượng của ta, ngươi vẫn là bạn học ta. Đi dạo xong, Liên Y lại hăng hái kéo Lâm Tiêu đi leo núi Lạn Kha. Đến chỗ cao nhất, vừa kịp ngắm hoàng hôn. Hai người im lặng ngồi trên một tảng đá, nhìn cảnh mặt trời lặn tuyệt đẹp. Sau khi mặt trời lặn. Cảm xúc của Liên Y bỗng nhiên rất sa sút. "Sao vậy?"
Liên Y trầm giọng không nói. "Không nói thì ta cù lét ngươi nha."
"Ta thật sự cù đấy..."
Thế là, Lâm Tiêu trực tiếp đi cù bên hông "chỗ ngứa" của nàng. Liên Y lại cười khúc khích thành tiếng. Sau đó, nàng có chút hờn dỗi nói:
"Ta... Ta cảm thấy mới cách nhau có mấy ngày gặp lại, ngươi... Ngươi đã không còn thích ta như trước kia."
Hả?! Lâm Tiêu ngạc nhiên. Con gái nhạy cảm vậy sao? Đây chỉ là một sự thay đổi nhỏ thôi mà. "Nói bừa, ngươi có bằng chứng gì?"
Liên Y:
"Không có bằng chứng gì cả, chỉ là một cảm giác."
Lâm Tiêu nói:
"Có phải bởi vì anh không chiếm tiện nghi của em, không ôm em hôn một cái, nên là không thích em không?"
"Đấy chẳng phải là vì lần trước sự việc xảy ra quá đột ngột, sợ em không tiếp nhận được ngay, nên mới để cảm xúc của em chậm lại sao?"
"Ấy ấy ấy, ngoan nào, đừng cố tình gây sự thế chứ!"
"Anh ôm em xuống núi, được không?"
Thế rồi, Lâm Tiêu bế Liên Y xuống núi, tất nhiên chỉ là vài trăm mét. Liên Y lại vui vẻ. "Em em muốn đi vệ sinh, anh giúp em canh chừng nhé."
Lúc này, khu du lịch vẫn còn chưa xây dựng hoàn thiện, nhà vệ sinh công cộng rất ít. Vốn Liên Y còn ổn, kết quả bị Lâm Tiêu bế đi một quãng, ngược lại hơi không nhịn được. Thế rồi nàng trốn sau tảng đá lớn cẩn thận từng li từng tí. "Đồ lưu manh, không được nhìn trộm đấy nhé."
Đợi nàng mặc quần áo tử tế xong, Lâm Tiêu bỗng nhiên trêu:
"Tiểu thư ký Liên bị người khác thấy hết mông rồi kìa."
Liên Y giật mình kêu lên. Lâm Tiêu lại bế nàng lên, hướng xuống dưới chạy. "Chậm thôi, chậm thôi..."
Liên Y ôm chặt lấy cổ Lâm Tiêu, nhanh chóng cười khúc khích. Hai người trở lại xe thì đã tối mịt. "Lâm Tiêu, em..."
"Sao vậy?"
Lâm Tiêu hỏi. Liên Y nói:
"Vừa rồi ở trên núi Lạn Kha, phía trước nơi đó có rất nhiều ổ khóa tình yêu, em... chúng ta chưa làm."
Nhưng bây giờ đã tối, mà chỗ bán ổ khóa cũng đóng cửa rồi. Lâm Tiêu trực tiếp lái xe đi mua một ổ khóa hình trái tim, rồi mua một con dao khắc có mũi kim cương. Khắc tên mình lên ổ khóa đó. Liên Y cũng hết sức chăm chú khắc tên mình lên. Sau đó, hai người trong đêm tối, dùng đèn pin ánh sáng mạnh quay lại khu du lịch. Lâm Tiêu trực tiếp trèo tường, tiến vào bên trong chùa. Trực tiếp khóa chiếc ổ khóa vào dưới gốc cây tùng già kia, hoàn thành tâm nguyện của Liên Y. "Hai người đang làm gì đó?"
Bên trong hai nhân viên bảo vệ, và cả hòa thượng đuổi theo. Lâm Tiêu lôi kéo Liên Y chạy nhanh mang theo đèn pin, vừa chạy vừa cười. "Ngoan ngoan chạy nhanh, chạy nhanh đi..."
Chạy liền mấy chục mét, lúc này mới dừng lại, người phía sau cũng lười đuổi theo. "Bọn họ không đuổi kịp nữa phải không, bọn họ không đuổi theo phải không?"
Liên Y phảng phất chưa tỉnh hồn, ghé vào người Lâm Tiêu, ngó nghiêng phía sau. Lúc này, nàng cảm thấy thật kích thích, thật hạnh phúc, thật vui vẻ. Tuy rằng đâu, thứ hạnh phúc và kích thích này, rất nhanh liền biến chất. Trong bóng đêm, nàng nhạy cảm cảm thấy một loại không khí khác thường. Nhẹ nhàng dựa vào người Lâm Tiêu, rồi ngẩng mặt nhỏ lên, hơi chu môi ra. Lâm Tiêu khẽ hôn lên. Lần này tiểu thư ký Liên lại càng nghiêm túc, càng nhập tâm. Thậm chí lần đầu tiên học được dùng chiếc lưỡi nhỏ xinh xắn của mình. Hơn nữa, buổi tối hai người không về nhà ăn cơm, mà đi theo xu hướng đến quán KFC ở Kha Thành ăn. Chỗ này thì đông nghìn nghịt người. Quán KFC mới mở tháng 8 năm ngoái, làm ăn mỗi ngày đều rất nhộn nhịp. Ở đây mọi người còn xem KFC là nhà hàng cao cấp. Sau khi ăn uống no nê, Lâm Tiêu đưa Liên Y về nhà. Tiểu thư ký Liên lại lẩm bẩm không muốn về nhà. "Không về nhà, là ta muốn chiếm tiện nghi của em đấy."
"Là ta để tay lên nha."
"Là tay ta sắp trượt xuống nha."
Liên Y khẽ giãy giụa, cười khúc khích tránh khỏi bàn tay ma quái của Lâm Tiêu, rồi rúc vào lòng hắn. Như là lấy hết dũng khí, mở dây an toàn bước xuống xe, tự mình đi về nhà. Về đến nhà, Liên Chính không có nhà. Thư Uyển đang ở trên ghế sofa nói:
"Ồ, tiểu thư ký Liên của chúng ta về rồi đấy à, ta còn tưởng phải ở ngoài qua đêm chứ."
Liên Y đi lên, trực tiếp cù lét má má "chỗ ngứa". Lập tức, hai mẹ con náo loạn một trận trên ghế sofa. Thư Uyển phát hiện, từ sau khi yêu đương, con gái bà thật sự càng ngày càng hoạt bát... Tối hôm nay, Lâm Tiêu đã hứa với Lucas, muốn đến phòng stream "ngứa" làm khách. Thế là, Nhị cẩu giáo chủ lại một lần nữa xuất hiện tại phòng stream. Lượng người xem, lại một lần nữa bùng nổ! Gần như tất cả mọi người đều đang hỏi. Ba tác phẩm kia trong buổi họp báo, khi nào thì ra mắt vậy? Chúng ta nhất định sẽ toàn lực ủng hộ! Gần như ai cũng đang chờ xem Lâm Tiêu làm trò cười. Giúp ca sĩ làng cỏ ra album, giúp đạo diễn và diễn viên làng cỏ đóng phim. Kéo một đám người không ai biết tới, làm ra game online 3D cỡ lớn đầu tiên trong nước. Người không có khả năng nhìn nhận, cho dù may mắn kiếm được tiền, cũng sẽ rất nhanh bị mất sạch. Căn bản không có khả năng duy trì sự giàu có. Chỉ có Nhị Cẩu giáo chủ rất nhiều fan cuồng tin tưởng hắn ngầu đến cỡ nào. Cảm thấy hắn sẽ không thất bại. Đồng thời vô cùng chờ đợi ba tác phẩm của hắn. Trong buổi stream, Lâm Tiêu lại một lần nữa 'diệu ngữ' liên tiếp. Chỉ khác lần này, là kiểu Talk Show cao cấp, lại một lần nữa 'triết lý vàng' tuôn ra không ngớt. Mà cuối chương trình, hắn thêm một câu:
"Gần đây mọi người chú ý giữ gìn vệ sinh, thường xuyên rửa tay, nhớ mang khẩu trang."
Sau khi tắt stream, "Bong Bóng" chờ bên ngoài đón Lâm Tiêu về nhà. Lucas trực tiếp phái ba vệ sĩ đi theo sau lưng Lâm Tiêu và "Bong Bóng", hộ tống hai người về nhà. Lâm Tiêu cũng không vội, thong thả đi bộ ở công viên ven sông. Bởi vì ở thị trấn nhỏ, người quen quá nhiều, nên ban ngày hai người cũng không dám ra đây thân mật với nhau. Bên kia Cao Trường Hà không kịp chờ đã gọi điện tới. "Lâm tổng, em chưa về nhà ăn tết, Phoenix Legend, Đao Lang cũng không có về ăn tết."
"Vẫn đang thu âm album."
"Em ở bên cạnh nghe, em cảm thấy vô cùng sung sức."
"Sắp ghi âm xong rồi, em tin chắc rằng lần này chúng ta, có thể nhất định sẽ nổi tiếng."
"Em không biết người khác thế nào, dù sao em thấy như bị ma âm tẩy não."
"Năm nay muốn phát album, còn có mấy ca sĩ lớn, Lạt Anh vừa mới ra album, Điền Tranh cũng sắp ra album mới, còn có mấy ca sĩ lớn khác nữa."
"Bọn họ đều là những diva nổi tiếng, còn ca sĩ của chúng ta đều là dân thường, không có chút tiếng tăm."
"Nếu album phát hành ra, mà lượng tiêu thụ đạt tới một nửa của họ thôi, vậy chúng ta ngầu rồi, là nhất định sẽ nổi tiếng luôn đấy."
Lúc này, "Bong Bóng" khẽ nép vào người Lâm Tiêu, đi đường như hình với bóng. Lắng nghe hắn gọi điện với người khác. Sau khi tắt máy, nàng vui vẻ nói:
"Tác phẩm đầu tiên trong buổi họp báo của Nhị Cẩu giáo chủ sắp ra mắt rồi."
Lâm Tiêu nói:
"Đúng rồi."
"Bong Bóng": "Vậy thì sẽ cho thế giới nhàm chán này một cú hích nhỏ nhé."
Rồi nàng khẽ nói:
"Nửa ngày hôm nay không được gặp em, anh có nhớ em không?"
Lâm Tiêu nói:
"Nhớ đến phát điên."
Nàng ngượng ngùng nói:
"Vậy thì... vậy thì chúng ta nhanh về nhà đi."
Ơ kìa, cái biểu cảm này của em là ý gì đây. Lâm Tiêu thấy nàng đáng yêu, lập tức nói:
"Tiêu lão sư, không được 'chát chát chát chát' đâu nha."
Giáo viên chủ nhiệm của Lâm Tiêu là Lý Minh Triều có thói quen, vào ban đêm mới ra ngoài luyện thái cực một mình. Bởi vì ban ngày có quá nhiều người thấy, nên hắn không quen. Ban đêm hắn tập một mình, không có ai nhìn thì có thể thoải mái hơn, mà hắn cũng thích đến ven sông luyện tập, dù gió hơi to, có chút lạnh. Hôm nay mùng hai tết, sau khi liên hoan có uống chút rượu, hắn lại đến công viên ven sông luyện thái cực, đồng thời thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần. Hắn lại đang chủ nhiệm lớp mới, từ lớp 10, dẫn dắt đến tốt nghiệp luôn. Mặc dù hắn vẫn thỏa mãn, tràn đầy nhiệt huyết. Nhưng mà hắn cảm thấy không tài nào có thể phục chế được kỳ tích của một năm trước. Lâm Tiêu! Mấy chục năm dạy học, hắn chưa từng gặp ai là kỳ tích như vậy. Dù là điểm số thi cử tăng vọt, hay bài văn 'Khái niệm mới' kinh diễm cả nước. Thật sự là một nhân vật truyền kỳ. Hôm liên hoan buổi tối, có gần một nửa thời gian, mọi người đều nói chuyện về Lâm Tiêu nhân vật truyền kỳ này.
Đáng tiếc, sau khi tốt nghiệp thì không còn gặp mặt nữa. Vân vân.... Hắn, kia có phải là Lâm Tiêu không? Hình như đúng là Lâm Tiêu. Cô bé đang ôm nhau với hắn là ai vậy? Bạn gái của hắn sao? Sinh viên đại học yêu đương rất bình thường, cô gái nào có phúc khí thế kia chứ? Thật không ngờ sẽ gặp được học trò cưng nhất của mình ở đây, vào lúc này. Lý Minh Triều lập tức vô cùng kinh ngạc và vui mừng, trực tiếp tiến lên chào hỏi.
Lâm Tiêu run rẩy nói:
"Từ từ đã... Để ta tự làm."
"Ta đi tắm đã..."
"Nhanh thôi mà..."
Nói rồi, hắn vội vã xông vào phòng tắm. Hắn quả nhiên tắm rất nhanh, chỉ ba phút đã lao ra ngoài. Lúc này, "Bong Bóng" đã có chút ngượng ngùng trốn trong chăn. Lâm Tiêu chậm rãi ngồi xuống mép giường, hướng tới đôi môi nhỏ của nàng hôn xuống. "Mẹ sẽ không đột ngột về đâu nhỉ?"
Lâm Tiêu dịu dàng hỏi. "Sẽ không..."
"Bong Bóng" ngượng ngùng đáp. Sau đó, Lâm Tiêu vén chăn lên. Nhẹ nhàng tháo bỏ mọi "phòng ngự" trên người "Bong Bóng". Lập tức, vẻ đẹp không sao tả xiết! Trong trắng không tì vết. Mặc dù kiếp trước từng thấy, nhưng đây là lần đầu tiên thấy trong kiếp này, vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ngưỡng mộ. "Bong Bóng" vô cùng xấu hổ che chắn. Lâm Tiêu không vội hành động, chỉ chậm rãi ngắm nhìn, từ tốn thưởng thức. "Bé cưng, bỏ tay ra được không?"
"Bong Bóng" cố nén ngượng ngùng, buông hai tay xuống. Lâm Tiêu dịu dàng nói:
"Bé cưng, em chậm rãi ngồi xuống, hai chân mở hình chữ M nhé."
"Anh, anh xấu xa quá..."
Giọng "Bong Bóng" hoàn toàn khác lạ. Nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn làm theo. "Bé cưng, em nhẹ nhàng nằm lên giường, cứ nằm sấp như thường, giống như lúc đọc sách hằng ngày ấy, hai chân nhẹ nhàng gõ."
Lúc này, Tiêu Mạt Mạt đã cảm thấy mình khó thở rồi. Tất cả còn chưa bắt đầu, mà nàng đã cảm thấy mình sắp thua rồi. Nhưng nàng vẫn làm như vậy. Bởi vì trước đây nàng thường xuyên làm vậy, nằm sấp khóc, nằm sấp cười, nằm sấp đọc sách. Rất nhanh, nàng nghe thấy tiếng động. Nàng không kìm được quay đầu nhìn, ngay lập tức đối diện với Lâm Tiêu hơi gầy gò nhưng cường tráng. Nàng xấu hổ che mắt. Nhưng rồi lại có chút tham lam nhìn trộm. Lâm Tiêu thích nhìn nàng, sao nàng lại không thích ngắm Lâm Tiêu? Trong mắt nàng, Lâm Tiêu cũng vô cùng đẹp trai. Thon dài, hơi gầy, đường cong quyến rũ, lại tràn đầy sức mạnh. Sau đó, Lâm Tiêu chậm rãi tiến tới. Vô cùng yêu thương thưởng thức từng chỗ trên người "Bong Bóng". Còn chưa bắt đầu... Nàng đã xụi lơ một lần. Lớn hơn vài tuổi, quả là khác thật. Dù thuần khiết vô ngần, cơ thể dù sao cũng đã trưởng thành. Cuối cùng, hai người mặt đối mặt nhìn nhau. Đôi mắt to của "Bong Bóng" thật sự thể hiện rõ cái gọi là ánh mắt mê hoặc. Thậm chí hơi thở cũng nóng rực, như muốn thiêu đốt người khác. "Tiêu Tiêu, anh thích em không?"
"Anh thích."
"Anh sẽ mãi thích cơ thể em sao, mãi thích về sau?"
"Anh sẽ mãi thích."
"Tiêu Tiêu, anh sẽ mãi yêu em chứ? Đến thật lâu, thật lâu về sau?"
"Anh sẽ, mãi cho đến giây cuối cùng của sinh mệnh. Nếu như chết đi còn linh hồn, anh vẫn sẽ yêu em."
"Bong Bóng" nhìn Lâm Tiêu nói:
"Tiêu Tiêu, sau này cho dù em có tức giận thế nào, dù có buồn bã thế nào, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, em cũng không muốn rời xa anh."
"Dù em có nói gì, có làm gì, anh cũng không cần để ý."
"Dù em có trốn ở đâu, chạy tới đâu, anh cũng phải tìm em ra nhé?"
Lâm Tiêu dịu dàng nói:
"Được."
"Yêu em đi..."
"Bong Bóng" nức nở nói:
"Em đã chờ đợi quá lâu rồi..."
"Ưm..."
Tiếp đó, có lẽ là khoảnh khắc tuyệt vời nhất trên thế gian. Thật sự là 'kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, liền thắng nhân gian vô số'. Nhưng cũng chỉ mười phút thôi. Lâm Tiêu rất mãn nguyện, nhưng cũng có chút hụt hẫng. Mạt Mạt lại vô cùng vui vẻ, nhẹ nhàng an ủi:
"Em đọc tài liệu rồi, đàn ông không có kinh nghiệm đều như vậy."
Lâm Tiêu nói:
"Cũng tại em, quá xinh đẹp, thân hình quá chuẩn, nhiều chỗ thật quá 'chí mạng'."
Không chỉ Mạt Mạt là lần đầu, Lâm Tiêu cũng vậy. Nên hắn biết, mọi thứ đều bình thường thôi. Huống chi Mạt Mạt, quả thật rất "chí mạng". Mạt Mạt ngượng ngùng không thôi, khẽ nói:
"Em như vậy có phải rất tốt không, anh có thích em lắm không?"
Lâm Tiêu nói:
"Đúng vậy, nên lời mẹ em nói là đúng, em là yêu tinh, siêu cấp yêu tinh, ta đây là Đường Tăng trước mặt em không đỡ nổi một hiệp."
Tiếp theo, "Bong Bóng" muốn nói gì đó rồi lại thôi. "Không được, chúng ta đã như thế này rồi, có bí mật gì em nhất định phải chia sẻ."
"Không được, em không nói đâu, quá tà ác."
"Bong Bóng" oằn người muốn né. Lâm Tiêu nói:
"Tiêu lão sư, đâu có ai làm vậy, đã gợi chuyện ra rồi, lại không nói chứ?"
"Bong Bóng": "Thật sự cực kỳ tà ác, sẽ làm hỏng hình tượng của em trong lòng anh mất."
Lâm Tiêu nói:
"Vậy anh lại càng muốn biết."
"Bong Bóng" ngập ngừng mãi, vẫn là nói ra:
"Anh còn nhớ lúc chúng ta hay đối mặt nhau không, em hay đột nhiên đỏ mặt xấu hổ đấy?"
Lâm Tiêu:
"Nhớ, nên anh đã nói lúc đó em chắc chắn đang ảo tưởng mấy hình tượng tà ác rồi."
"Bong Bóng": "Đúng là rất tà ác, bởi vì... bởi vì... lần nào em cũng mường tượng đến lúc anh hơn một tuổi, nhỏ bé xíu, đang bò lên người em... ăn 'Bong Bóng'..."
Nói xong, "Bong Bóng" lập tức rúc vào lòng Lâm Tiêu, chui vào trong chăn, không chịu ra ngoài nữa. Nói ra rồi, nàng cảm thấy không còn mặt mũi nhìn ai. Lâm Tiêu cũng ngơ ngác. Lại hơi tưởng tượng ra cái hình tượng kia, cả người hắn không ổn nữa. "Bong Bóng" cũng lập tức cảm nhận được, trong chăn khẽ nói:
"Tiêu Tiêu, anh... anh còn muốn không?"
"Anh muốn, nhưng... anh không nỡ..."
"Anh bị thương rồi, chảy không ít máu."
Sáng sớm hôm sau, Mạt Mạt thu lại ga giường, đồng thời cắt hết những chỗ đó đi. Nàng tắm rửa sạch sẽ. Cả người vẫn tràn đầy sức sống, không có vẻ gì là đau cả. Lúc đi lại, vẫn còn hơi nhún nhảy. Nhưng khi đến bệnh viện, vẫn bị Lý Phương Phương nhận ra, nhưng cô lại giả vờ như không có chuyện gì không biết. Người ta thường nói, phụ nữ giao thân cho đàn ông, thần thái sẽ khác. Nhưng với "Bong Bóng" thì không đúng, nàng vẫn như trước đây. Vì trước đây đối với Lâm Tiêu, nàng đã chẳng hề giữ gì, bất kể là ánh mắt hay thần thái. Sự lưu luyến không rời, sự yêu thích ấy. Nếu có khác một chút, đó chính là một chút xíu ngượng ngùng. Hơn nữa trong đầu thỉnh thoảng lại hiện lên những hình ảnh tối qua, khiến nàng xấu hổ không thôi. Khoảng mười giờ, Lâm Tiêu nói:
"Anh về nhà nấu cơm nhé."
"Em cũng đi, em cũng đi..."
"Bong Bóng" trực tiếp khoác áo cũng muốn theo ra ngoài. Thật ra nàng không biết nấu ăn, nhưng chỉ là không muốn rời xa Lâm Tiêu, hận không thể lúc nào cũng dính lấy nhau. Sau đó trong phòng bếp, chỉ vài phút, Lâm Tiêu đã đẩy "Bong Bóng" ra. Vẫn là để tự làm. Một mình nấu ăn, vừa nhanh vừa tốt. Hai người nấu cơm, thì một hồi hôn, một hồi sờ, lỡ hết việc. Sau khi cơm xong, bỏ vào hộp giữ ấm, "Bong Bóng" lại vui vẻ đi theo Lâm Tiêu đến bệnh viện. Trên đường đi, không biết lại nghịch ngợm cái gì nữa. Đến bữa trưa, Lý Phương Phương nói:
"Thừa Trạch, chú của con hoàn toàn không có vấn đề gì rồi, tiếp tục nằm viện chỉ là để an dưỡng thôi, chú ấy sinh hoạt bình thường được rồi. Con có nhiều việc phải làm, con cứ làm việc của mình đi."
Lâm Tiêu thoải mái đáp:
"Dạ được."
Ngày hôm sau, Lâm Tiêu đến nhà Liên Chính chúc tết. Tiểu thư ký Liên từ sáng sớm, đã mặc quần áo thật đẹp chờ ở nhà. Với cấp bậc của Liên Chính, cả dịp tết là khỏi mong yên tĩnh, ngày nào cũng có người đến liên tục. Mà Lâm Tiêu phần lớn thời gian, cũng lên thư phòng trên lầu chơi với Liên Y. Tiểu thư ký Liên lo lắng ở trong khuê phòng của mình bầu không khí không ổn, tên bại hoại trước mặt này hở một chút lại muốn đến chiếm tiện nghi của mình. Mặc dù lo xa, hôm nay cái tên cặn bã này căn bản không hề đến chiếm tiện nghi nàng một lần nào. Hai người nói toàn là mấy chuyện nhạt nhẽo. Lúc này, tết xuân đã qua rồi, hai người vẫn đang hăng hái viết câu đối tết. "Hừ, hừ, ta viết đẹp hơn ngươi."
"Lâm Tiêu, chữ của ngươi gầy quá."
"Có phải ngươi đang học chữ Triệu Cát không?"
Lâm Tiêu phát hiện, chữ của Liên Y đúng là tốt hơn hắn, rất có phong cách riêng. Cô ấy là kiểu người điển hình thiên tài, trí thông minh cực cao, làm gì cũng có thể làm rất tốt, không ghen tị không được. Đến bữa trưa, lại có bốn người ăn cơm. "Lâm Tiêu, bên Quảng Đông có chút nghiêm trọng rồi."
Liên Chính nói:
"Tuy các địa phương khác không chịu ảnh hưởng lớn, nhưng đã 'trong chặt ngoài lỏng'."
"Chúng ta phải có dự tính xấu, doanh nghiệp của cháu cũng phải có chuẩn bị tinh thần."
Thư ký Liên có tính phổi bò... Điển. Trên thế giới này có lẽ chỉ có Lâm Tiêu biết, trận dịch bệnh này cuối cùng sẽ lan rộng đến mức nào, sẽ kết thúc vào khi nào. Nhưng hắn sẽ không đưa ra bất kỳ dự đoán, bất kỳ phán xét nào. Hắn sẽ chỉ thuận theo tự nhiên. Sau khi cơm nước xong, Liên Y không chờ được liền lôi kéo Lâm Tiêu đi ra ngoài chơi. Đúng như nàng nói, muốn dẫn Lâm Tiêu đi xem trường tiểu học, trường cấp hai mà nàng từng học, như thể muốn đi theo dấu chân ký ức thuở nhỏ của nàng cùng Lâm Tiêu vậy. Mặc dù Kha Thành có hơi nhỏ bé. Lâm Tiêu gặp Chúc Hoành Bân, bên cạnh hắn còn có hai nam sinh, ba nữ sinh. Nhìn thấy Liên Y thân mật kéo tay Lâm Tiêu. Chúc Hoành Bân vẫn có chút kinh ngạc. Mấy người... đã ở bên nhau khi nào vậy? Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự nhìn thấy cảnh này, Chúc Hoành Bân vẫn cảm thấy có chút đau lòng. "Má ơi, đó không phải là Liên Y sao? Người trong mộng của chúng ta, hoa khôi giảng đường ấy, mà lại. có bạn trai rồi?"
"Tên đàn ông đó là ai vậy?"
"Tên đó đáng chết thật."
Hai nam sinh bên cạnh không khỏi đau lòng. Mà ba nữ sinh lại hứng thú quan sát Lâm Tiêu, cảm thấy chàng trai này đẹp trai thật, rất xứng đôi. "Chúc Hoành Bân, đừng đau lòng quá, thiên nhai đâu đâu chẳng có cỏ thơm."
Nam sinh bên cạnh an ủi Chúc Hoành Bân. "Nhưng mà, tên đó rốt cuộc là ai vậy, mà lại có được Liên Y?"
Chúc Hoành Bân nghiến răng nói:
"Một tên rất khốn nạn."
"Con mẹ nó, vừa nhìn đã biết tên đó ngu xuẩn rồi."
Nam sinh bên cạnh vội nịnh Chúc Hoành Bân. "Im miệng..."
Chúc Hoành Bân nói:
"Hắn dù rất khốn, nhưng mà..."
"Dù sao thì rất 'ngầu' chính là."
"Im miệng, im miệng, đừng nói nữa."
Thứ tình cảm này quá phức tạp đi. Ngươi là tên cướp người trong mộng của ta, ngươi vẫn là thần tượng của ta, ngươi vẫn là bạn học ta. Đi dạo xong, Liên Y lại hăng hái kéo Lâm Tiêu đi leo núi Lạn Kha. Đến chỗ cao nhất, vừa kịp ngắm hoàng hôn. Hai người im lặng ngồi trên một tảng đá, nhìn cảnh mặt trời lặn tuyệt đẹp. Sau khi mặt trời lặn. Cảm xúc của Liên Y bỗng nhiên rất sa sút. "Sao vậy?"
Liên Y trầm giọng không nói. "Không nói thì ta cù lét ngươi nha."
"Ta thật sự cù đấy..."
Thế là, Lâm Tiêu trực tiếp đi cù bên hông "chỗ ngứa" của nàng. Liên Y lại cười khúc khích thành tiếng. Sau đó, nàng có chút hờn dỗi nói:
"Ta... Ta cảm thấy mới cách nhau có mấy ngày gặp lại, ngươi... Ngươi đã không còn thích ta như trước kia."
Hả?! Lâm Tiêu ngạc nhiên. Con gái nhạy cảm vậy sao? Đây chỉ là một sự thay đổi nhỏ thôi mà. "Nói bừa, ngươi có bằng chứng gì?"
Liên Y:
"Không có bằng chứng gì cả, chỉ là một cảm giác."
Lâm Tiêu nói:
"Có phải bởi vì anh không chiếm tiện nghi của em, không ôm em hôn một cái, nên là không thích em không?"
"Đấy chẳng phải là vì lần trước sự việc xảy ra quá đột ngột, sợ em không tiếp nhận được ngay, nên mới để cảm xúc của em chậm lại sao?"
"Ấy ấy ấy, ngoan nào, đừng cố tình gây sự thế chứ!"
"Anh ôm em xuống núi, được không?"
Thế rồi, Lâm Tiêu bế Liên Y xuống núi, tất nhiên chỉ là vài trăm mét. Liên Y lại vui vẻ. "Em em muốn đi vệ sinh, anh giúp em canh chừng nhé."
Lúc này, khu du lịch vẫn còn chưa xây dựng hoàn thiện, nhà vệ sinh công cộng rất ít. Vốn Liên Y còn ổn, kết quả bị Lâm Tiêu bế đi một quãng, ngược lại hơi không nhịn được. Thế rồi nàng trốn sau tảng đá lớn cẩn thận từng li từng tí. "Đồ lưu manh, không được nhìn trộm đấy nhé."
Đợi nàng mặc quần áo tử tế xong, Lâm Tiêu bỗng nhiên trêu:
"Tiểu thư ký Liên bị người khác thấy hết mông rồi kìa."
Liên Y giật mình kêu lên. Lâm Tiêu lại bế nàng lên, hướng xuống dưới chạy. "Chậm thôi, chậm thôi..."
Liên Y ôm chặt lấy cổ Lâm Tiêu, nhanh chóng cười khúc khích. Hai người trở lại xe thì đã tối mịt. "Lâm Tiêu, em..."
"Sao vậy?"
Lâm Tiêu hỏi. Liên Y nói:
"Vừa rồi ở trên núi Lạn Kha, phía trước nơi đó có rất nhiều ổ khóa tình yêu, em... chúng ta chưa làm."
Nhưng bây giờ đã tối, mà chỗ bán ổ khóa cũng đóng cửa rồi. Lâm Tiêu trực tiếp lái xe đi mua một ổ khóa hình trái tim, rồi mua một con dao khắc có mũi kim cương. Khắc tên mình lên ổ khóa đó. Liên Y cũng hết sức chăm chú khắc tên mình lên. Sau đó, hai người trong đêm tối, dùng đèn pin ánh sáng mạnh quay lại khu du lịch. Lâm Tiêu trực tiếp trèo tường, tiến vào bên trong chùa. Trực tiếp khóa chiếc ổ khóa vào dưới gốc cây tùng già kia, hoàn thành tâm nguyện của Liên Y. "Hai người đang làm gì đó?"
Bên trong hai nhân viên bảo vệ, và cả hòa thượng đuổi theo. Lâm Tiêu lôi kéo Liên Y chạy nhanh mang theo đèn pin, vừa chạy vừa cười. "Ngoan ngoan chạy nhanh, chạy nhanh đi..."
Chạy liền mấy chục mét, lúc này mới dừng lại, người phía sau cũng lười đuổi theo. "Bọn họ không đuổi kịp nữa phải không, bọn họ không đuổi theo phải không?"
Liên Y phảng phất chưa tỉnh hồn, ghé vào người Lâm Tiêu, ngó nghiêng phía sau. Lúc này, nàng cảm thấy thật kích thích, thật hạnh phúc, thật vui vẻ. Tuy rằng đâu, thứ hạnh phúc và kích thích này, rất nhanh liền biến chất. Trong bóng đêm, nàng nhạy cảm cảm thấy một loại không khí khác thường. Nhẹ nhàng dựa vào người Lâm Tiêu, rồi ngẩng mặt nhỏ lên, hơi chu môi ra. Lâm Tiêu khẽ hôn lên. Lần này tiểu thư ký Liên lại càng nghiêm túc, càng nhập tâm. Thậm chí lần đầu tiên học được dùng chiếc lưỡi nhỏ xinh xắn của mình. Hơn nữa, buổi tối hai người không về nhà ăn cơm, mà đi theo xu hướng đến quán KFC ở Kha Thành ăn. Chỗ này thì đông nghìn nghịt người. Quán KFC mới mở tháng 8 năm ngoái, làm ăn mỗi ngày đều rất nhộn nhịp. Ở đây mọi người còn xem KFC là nhà hàng cao cấp. Sau khi ăn uống no nê, Lâm Tiêu đưa Liên Y về nhà. Tiểu thư ký Liên lại lẩm bẩm không muốn về nhà. "Không về nhà, là ta muốn chiếm tiện nghi của em đấy."
"Là ta để tay lên nha."
"Là tay ta sắp trượt xuống nha."
Liên Y khẽ giãy giụa, cười khúc khích tránh khỏi bàn tay ma quái của Lâm Tiêu, rồi rúc vào lòng hắn. Như là lấy hết dũng khí, mở dây an toàn bước xuống xe, tự mình đi về nhà. Về đến nhà, Liên Chính không có nhà. Thư Uyển đang ở trên ghế sofa nói:
"Ồ, tiểu thư ký Liên của chúng ta về rồi đấy à, ta còn tưởng phải ở ngoài qua đêm chứ."
Liên Y đi lên, trực tiếp cù lét má má "chỗ ngứa". Lập tức, hai mẹ con náo loạn một trận trên ghế sofa. Thư Uyển phát hiện, từ sau khi yêu đương, con gái bà thật sự càng ngày càng hoạt bát... Tối hôm nay, Lâm Tiêu đã hứa với Lucas, muốn đến phòng stream "ngứa" làm khách. Thế là, Nhị cẩu giáo chủ lại một lần nữa xuất hiện tại phòng stream. Lượng người xem, lại một lần nữa bùng nổ! Gần như tất cả mọi người đều đang hỏi. Ba tác phẩm kia trong buổi họp báo, khi nào thì ra mắt vậy? Chúng ta nhất định sẽ toàn lực ủng hộ! Gần như ai cũng đang chờ xem Lâm Tiêu làm trò cười. Giúp ca sĩ làng cỏ ra album, giúp đạo diễn và diễn viên làng cỏ đóng phim. Kéo một đám người không ai biết tới, làm ra game online 3D cỡ lớn đầu tiên trong nước. Người không có khả năng nhìn nhận, cho dù may mắn kiếm được tiền, cũng sẽ rất nhanh bị mất sạch. Căn bản không có khả năng duy trì sự giàu có. Chỉ có Nhị Cẩu giáo chủ rất nhiều fan cuồng tin tưởng hắn ngầu đến cỡ nào. Cảm thấy hắn sẽ không thất bại. Đồng thời vô cùng chờ đợi ba tác phẩm của hắn. Trong buổi stream, Lâm Tiêu lại một lần nữa 'diệu ngữ' liên tiếp. Chỉ khác lần này, là kiểu Talk Show cao cấp, lại một lần nữa 'triết lý vàng' tuôn ra không ngớt. Mà cuối chương trình, hắn thêm một câu:
"Gần đây mọi người chú ý giữ gìn vệ sinh, thường xuyên rửa tay, nhớ mang khẩu trang."
Sau khi tắt stream, "Bong Bóng" chờ bên ngoài đón Lâm Tiêu về nhà. Lucas trực tiếp phái ba vệ sĩ đi theo sau lưng Lâm Tiêu và "Bong Bóng", hộ tống hai người về nhà. Lâm Tiêu cũng không vội, thong thả đi bộ ở công viên ven sông. Bởi vì ở thị trấn nhỏ, người quen quá nhiều, nên ban ngày hai người cũng không dám ra đây thân mật với nhau. Bên kia Cao Trường Hà không kịp chờ đã gọi điện tới. "Lâm tổng, em chưa về nhà ăn tết, Phoenix Legend, Đao Lang cũng không có về ăn tết."
"Vẫn đang thu âm album."
"Em ở bên cạnh nghe, em cảm thấy vô cùng sung sức."
"Sắp ghi âm xong rồi, em tin chắc rằng lần này chúng ta, có thể nhất định sẽ nổi tiếng."
"Em không biết người khác thế nào, dù sao em thấy như bị ma âm tẩy não."
"Năm nay muốn phát album, còn có mấy ca sĩ lớn, Lạt Anh vừa mới ra album, Điền Tranh cũng sắp ra album mới, còn có mấy ca sĩ lớn khác nữa."
"Bọn họ đều là những diva nổi tiếng, còn ca sĩ của chúng ta đều là dân thường, không có chút tiếng tăm."
"Nếu album phát hành ra, mà lượng tiêu thụ đạt tới một nửa của họ thôi, vậy chúng ta ngầu rồi, là nhất định sẽ nổi tiếng luôn đấy."
Lúc này, "Bong Bóng" khẽ nép vào người Lâm Tiêu, đi đường như hình với bóng. Lắng nghe hắn gọi điện với người khác. Sau khi tắt máy, nàng vui vẻ nói:
"Tác phẩm đầu tiên trong buổi họp báo của Nhị Cẩu giáo chủ sắp ra mắt rồi."
Lâm Tiêu nói:
"Đúng rồi."
"Bong Bóng": "Vậy thì sẽ cho thế giới nhàm chán này một cú hích nhỏ nhé."
Rồi nàng khẽ nói:
"Nửa ngày hôm nay không được gặp em, anh có nhớ em không?"
Lâm Tiêu nói:
"Nhớ đến phát điên."
Nàng ngượng ngùng nói:
"Vậy thì... vậy thì chúng ta nhanh về nhà đi."
Ơ kìa, cái biểu cảm này của em là ý gì đây. Lâm Tiêu thấy nàng đáng yêu, lập tức nói:
"Tiêu lão sư, không được 'chát chát chát chát' đâu nha."
Giáo viên chủ nhiệm của Lâm Tiêu là Lý Minh Triều có thói quen, vào ban đêm mới ra ngoài luyện thái cực một mình. Bởi vì ban ngày có quá nhiều người thấy, nên hắn không quen. Ban đêm hắn tập một mình, không có ai nhìn thì có thể thoải mái hơn, mà hắn cũng thích đến ven sông luyện tập, dù gió hơi to, có chút lạnh. Hôm nay mùng hai tết, sau khi liên hoan có uống chút rượu, hắn lại đến công viên ven sông luyện thái cực, đồng thời thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần. Hắn lại đang chủ nhiệm lớp mới, từ lớp 10, dẫn dắt đến tốt nghiệp luôn. Mặc dù hắn vẫn thỏa mãn, tràn đầy nhiệt huyết. Nhưng mà hắn cảm thấy không tài nào có thể phục chế được kỳ tích của một năm trước. Lâm Tiêu! Mấy chục năm dạy học, hắn chưa từng gặp ai là kỳ tích như vậy. Dù là điểm số thi cử tăng vọt, hay bài văn 'Khái niệm mới' kinh diễm cả nước. Thật sự là một nhân vật truyền kỳ. Hôm liên hoan buổi tối, có gần một nửa thời gian, mọi người đều nói chuyện về Lâm Tiêu nhân vật truyền kỳ này.
Đáng tiếc, sau khi tốt nghiệp thì không còn gặp mặt nữa. Vân vân.... Hắn, kia có phải là Lâm Tiêu không? Hình như đúng là Lâm Tiêu. Cô bé đang ôm nhau với hắn là ai vậy? Bạn gái của hắn sao? Sinh viên đại học yêu đương rất bình thường, cô gái nào có phúc khí thế kia chứ? Thật không ngờ sẽ gặp được học trò cưng nhất của mình ở đây, vào lúc này. Lý Minh Triều lập tức vô cùng kinh ngạc và vui mừng, trực tiếp tiến lên chào hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận