Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)

Chương 95: Thân tỷ rung động, Lý Sương tiếp xúc thân mật

Lâm Diêu là một người có phần xúc động, nên hiện tại đã phạm phải một sai lầm. Nàng không nên dễ dàng tin tưởng Lý Trung Thiên như vậy. May mắn Lý Trung Thiên không phải kẻ lừa đảo, nếu không nàng đã gặp nguy hiểm rồi. Lý Trung Thiên nói với nàng ta là bạn tốt của Lâm Tiêu, ta dẫn ngươi đi tìm hắn, kết quả Lâm Diêu hầu như không có chút nghi ngờ nào liền trực tiếp đi theo.
Lâm Diêu nói:
"Lâm Tiêu không đi học, ở bên ngoài làm cái gì?"
Nàng thật là một người tính nóng nảy, hai người không ở trên cùng một chiếc xe xích lô, lời nàng nói Lý Trung Thiên cũng chưa chắc nghe rõ được.
Lý Trung Thiên nghĩ một lát rồi nói:
"Ta lập tức cũng không nói rõ được, lát nữa ngươi cứ tự mình xem đi."
Tức thì, trong lòng Lâm Diêu rối loạn. Trong đầu lập tức có rất nhiều đáp án cùng hình tượng. Ví như, Lâm Tiêu sa đà vào quán net, suốt ngày lên mạng không đi học. Hoặc là Lâm Tiêu mải mê đọc tiểu thuyết, ở ngoài phòng thuê, suốt ngày đọc tiểu thuyết không đi học... Vân vân và vân vân. Đối với đứa em trai này, nàng dù có không phục chỗ này, có ghen tỵ chỗ kia, nhưng càng nhiều vẫn là mong chờ em trai có thể trở nên nổi bật, có thể thi đậu đại học trọng điểm, có một tương lai tốt, trở thành niềm tự hào của gia đình.
Chẳng bao lâu, xe xích lô dừng trước tòa nhà B13 khu thương mại.
"Lâm Tiêu ở bên trong."
Lý Trung Thiên đưa ba đồng tiền xe, hai chiếc xe ba đồng, trước khi đến đã bàn bạc xong.
"Không cần, để ta trả."
Lâm Diêu đẩy Lý Trung Thiên ra, nhất quyết mình trả ba đồng tiền này.
Sau đó, nàng vội vàng tiến vào bên trong tòa nhà. Nhưng vừa vào cửa đã gặp mấy chục máy tính ngay ngắn chỉnh tề, còn có dụng cụ chiếu, còn có màn hình lớn trình chiếu. Cùng mấy cô gái xinh đẹp mặc đồng phục tinh xảo. Tức thì, Lâm Diêu kinh ngạc. Đối với hoàn cảnh này, nàng quá xa lạ, nàng tổng cộng đã từng làm công ở ba nhà máy, hai nhà máy may mặc, một nhà máy tơ lụa. Công ty sang trọng, trang nhã và hào nhoáng thế này, nàng thật sự chưa từng tới. Đối với máy tính, đối với sự sang trọng, trang nhã và hào nhoáng, nàng bản năng kính sợ.
"Tỷ..."
Lâm Tiêu ngạc nhiên tiến lên.
"Dáng dấp ngươi cao vậy rồi..."
Câu đầu tiên Lâm Diêu thốt ra. Đã gần một năm không gặp, Lâm Tiêu thật sự đã cao hơn rất nhiều. Hiện tại, cũng đã gần một mét bảy. Chiều cao này đương nhiên vẫn chưa đủ, nhưng đối với Lâm Diêu mà nói, đã rất cao.
"Ngươi không đi học, ở đây làm cái gì?"
Lâm Diêu hỏi tiếp:
"Cha mẹ biết sẽ thất vọng biết bao? Cả nhà đều kỳ vọng ngươi thi đậu đại học trọng điểm, đều hy vọng tương lai ngươi tìm được một công việc tốt, không cần phải như ta đi làm thuê."
"Ngươi mau về trường học đi."
Lâm Diêu liên tục nói một tràng.
"Lâm Diêu phải không?"
Hạ Tịch đi ra.
Lâm Diêu gần như bản năng ngả người ra sau, bởi vì Hạ Tịch quá cao, quá đẹp, quá thu hút.
"Cô đi theo tôi, chuyện của Lâm Tiêu tôi sẽ nói với cô."
Hạ Tịch nói. Sau đó, nàng tiến lên ôm Lâm Diêu đi lên lầu vào phòng của nàng. Đối với nàng mà nói, đây là hành động rất hiếm thấy, ngoại trừ trước mặt Lâm Tiêu, nàng luôn tỏ ra rất lạnh lùng, người lạ chớ tiến, người quen chớ gần. Việc ôm người khác đi đường nói chuyện càng không thể nào. Nhưng nàng lại làm như vậy với Lâm Diêu, bởi vì nàng cảm nhận được sự bất an mạnh mẽ của Lâm Diêu.
Sau khi Hạ Tịch cùng Lâm Diêu đi rồi, mấy cô nương lập tức phấn khích nhảy nhót trên mặt đất.
"Trời ạ, cô ấy là Lâm Diêu đó hả."
"Lão bản, cô ấy là chị gái mà trước kia anh nói từng đi làm thuê, lúc đầu khóc lóc không chịu đi, sau lại khóc khóc lại nói muốn đi hả?"
"Trông cô ấy nhỏ nhắn ghê."
Sao có thể không nhỏ được chứ? Lâm Tiêu mới mười chín tuổi, Lâm Diêu cũng chỉ mới hai mươi mốt tuổi thôi. Hơn nữa chiều cao của nàng chỉ 158, cho nên trông có vẻ nhỏ bé.
"Lát nữa phải nịnh nọt cô ấy cho tốt, ai cũng đừng tranh cơ hội này với tôi nha."
Tô Đào lớn tiếng nói.
Bạch Tiểu Bình lại cảm thấy, mọi người không cần cơ hội này, chỉ mình ta là đầu bếp mới cần nó thôi. Công việc của các người rất ổn định, còn công việc của ta, lại có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.
Lý Trung Thiên nói:
"Lâm Tiêu, nghe nói hai ngày nữa là thi cuối kỳ, ngươi có tham gia không?"
Đúng vậy, có nên tham gia không? Sau khi phát thưởng cuối năm, công ty chỉ còn lại hơn mười vạn tiền mặt. Nên việc đi Thượng Hải bán bản thảo sách lại càng trở nên gấp rút. Đương nhiên, nếu không đi Thượng Hải bán bản thảo sách The Graveyard Book , vẫn có cách để kiếm tiền. Bên phía nhà xuất bản của Loan Loan, đối với ba cuốn sách Phong Nguyệt , Giang Sơn , Tru Tiên đều nóng lòng muốn mua, chắc chắn nguyện ý chi tiền.
Nhưng Lâm Tiêu không muốn bán. Bởi vì hắn muốn nắm giữ tất cả bản quyền của những cuốn sách này. Nên việc đi Thượng Hải bán The Graveyard Book rất quan trọng, không chỉ để kiếm được một khoản tiền duy trì lượng tiền của công ty, mà còn để tô đậm thêm sự thần thánh và tạo nên phong cách thượng lưu, trang nhã, hào nhoáng cho IP Nhị cẩu giáo chủ. Nhưng hắn lại ẩn ẩn đồng ý với hiệu trưởng Trương Khải Triệu, tốt nhất nên tham gia thi cuối kỳ.
"Ta cố hết sức."
Lâm Tiêu nói. Tiếp đó, Lâm Tiêu nói:
"Đúng rồi, tuyên bố một việc."
Dù công ty mới khai trương mấy tháng, nhưng mọi người đều vất vả, nhất là tổ chương trình bốn anh em, các anh hết ngày dài lại đêm thâu liều mạng làm việc, gần như mỗi ngày đều tăng ca, chưa từng có ngày nào tan làm trước chín giờ tối. "Còn có bạn học Khu Phi Phi, vì ba cái chân dung này mà đã bỏ ra rất nhiều công sức."
Còn có Đào Tử tỷ, Hoàng Yên Nhi... Lâm Tiêu gọi ra tên của tất cả mọi người. "Mọi người mỗi ngày đều đang cố gắng làm việc, lại làm những công việc không thuộc về mình, ngày nào cũng phải tăng ca."
"Bạch Tiểu Bình, mỗi ngày đều phải nấu cơm cho hơn mười người, làm rất ngon miệng, rất dinh dưỡng, cô cũng vất vả."
"Còn có bạn học Lý Trung Thiên, mỗi ngày đều đến công ty làm công không công, có đôi khi còn trốn tự học buổi tối. Cho nên ngày mốt thi cuối kỳ, tốt nhất là cậu đừng bỏ thi, nếu không ta muốn cắt ngang sự nghiệp làm công của cậu, dù sao danh tiếng thi đại học rất quan trọng đó nha."
Công ty đang phát triển rất tốt, tiền đồ rộng lớn. "Không chỉ có công lao của ta và Hạ tổng, mà là công lao của tất cả mọi người chúng ta."
"Cho nên..."
"Trước kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, sẽ phát thưởng cuối năm!"
Ngay tức thì, cả hội trường vang lên tiếng reo hò.
Một lát sau, Lâm Diêu đi xuống. Hoàn toàn không thể tin nhìn Lâm Tiêu. Đây... đây là em trai của mình sao? Em trai của mình dù rất thông minh, nhưng cũng rất nhạy cảm và hướng nội mà. Trong thời gian ngắn ngủi một năm, mà nó đã mở được một công ty lớn như vậy. Nó mới học lớp 12 thôi đó? Hai chúng ta đều là con của ba mẹ, mà khác biệt sao lại lớn đến vậy? Đương nhiên, Lâm Diêu kỳ thực không hề ghen tỵ. Vì lợi hại đến mức này, nàng đã không kịp để ghen tỵ nữa rồi. Mà vẫn cảm thấy từng đợt không chân thật.
"Vậy còn việc thi đại học của em thì sao?"
Lâm Diêu hỏi.
"Thi chứ, nhất định sẽ thi đậu đại học."
Tiếp đó, Lâm Tiêu dẫn Lâm Diêu vào nhà ăn nói:
"Bạch tỷ, cho tỷ tỷ của em..."
Hắn còn chưa kịp nói hết, đã thấy Bạch Tiểu Bình mang đồ ăn nóng hổi đến. Cô thật nhanh tay đó.
"Lão bản, mọi người cứ ăn trước, để em đi xào thêm hai món nữa."
Bạch Tiểu Bình không nói hai lời, lại nhanh chóng chui vào bếp.
"Ăn cơm đi..."
Lâm Tiêu nói. Dù hắn đã ăn rồi, nhưng vẫn cầm đũa gắp thức ăn, xem như là bồi tỷ tỷ cùng ăn.
Lâm Diêu ăn những món ngon. Thật sự quá ngon miệng, so với đồ ăn trong nhà ăn của xưởng nàng làm còn ngon hơn nhiều, so với cơm hộp trên xe đường dài cũng ngon hơn. Nhưng vừa ăn vừa ăn, nàng không kìm được mà rơi nước mắt, chính nàng thậm chí cũng không biết tại sao mình lại khóc.
"Năm nay ta kiếm được tám ngàn đồng..."
Ban đầu định cho em bốn trăm đồng."
"Trả lại em để mua cái máy nghe nhạc."
Lâm Tiêu không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe. Một lát sau, xác định Lâm Diêu không còn gì muốn nói, Lâm Tiêu mới lên tiếng:
"Tỷ, tỷ cứ ở chỗ em chơi mấy ngày đi, rồi về nhà ăn Tết. Vừa chơi, cũng vừa nghĩ xem, tiếp theo tỷ muốn làm gì."
"Làm gì cũng được."
"Không kể là tiếp tục học, hay là mở cửa hàng, hoặc là làm gì khác."
"Gì cũng được, chỉ cần tỷ muốn."
"Nếu tỷ muốn học, em sẽ tìm cho tỷ một trường trung cấp kỹ thuật."
Hiện tại các trường trung cấp kỹ thuật đã không còn phổ biến, Lâm Tiêu tìm Liên Chính thì mọi việc sẽ dễ dàng giải quyết thôi. Dù có vẻ không hay lắm khi liên tục tìm Liên Chính như vậy, nhưng chỉ cần là chuyện tích cực, Liên Chính ngược lại còn mong Lâm Tiêu thường xuyên tìm đến ông. Có lẽ như vậy, mới có thể bù đắp được cảm giác áy náy trong lòng thư ký Liên. Dù rằng ông ấy vốn không cần phải áy náy.
"Ừm, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ."
Lâm Diêu nói. Sau đó, hai người lại rơi vào im lặng. Đây có lẽ chính là một kiểu tình thân khác lạ, rất quan tâm, rất lo lắng cho nhau, nhưng thường không tìm thấy điều gì để nói. Nhưng Lâm Tiêu mong rằng về sau tỷ tỷ Lâm Diêu sẽ không như vậy, nàng vẫn còn rất trẻ, vẫn còn có không gian để thay đổi lớn.
Tiếp đó, Lâm Tiêu liền tiếp tục công việc, tiếp tục điên cuồng gõ chữ. Lâm Diêu ngủ một lát, nhưng thế nào cũng không ngủ được, nên dứt khoát xuống lầu, giúp quét dọn công ty. Sau khi quét dọn xong, lại đi giúp Bạch Tiểu Bình nấu cơm.
"Đừng, đừng, đừng..."
Cô là tỷ tỷ của lão bản mà, sao lại làm những việc nặng nhọc thế này."
Bạch Tiểu Bình vội vàng ngăn cản.
Lâm Diêu nói:
"Ta không làm việc là thấy khó chịu, càng rảnh rỗi càng khó chịu."
"Mà lại, ở bên Phổ Ninh, ông chủ với bà chủ đều tự tay làm việc."
Bạch Tiểu Bình nói:
"Vậy cô thấy đều là nhà máy nhỏ, công ty nhỏ thôi, cô biết công ty của chúng ta tuy không nhiều người, nhưng kiếm tiền khủng đến cỡ nào không?"
"Công ty chúng ta doanh thu một năm, có khả năng lên đến mấy triệu!"
Tức thì, Lâm Diêu trực tiếp bị con số này làm cho ngây người. Hơn mấy triệu?! Với con số này, nàng đã nghe qua, nhưng không có khái niệm gì, phảng phất như ở tận trời xanh. Vì nàng vất vả một năm, cũng chỉ kiếm được tám ngàn đồng. Hơn mấy triệu, nàng không ăn không uống, cũng phải mất cả ngàn năm mới kiếm được. Đây, đây là em trai ta sao? Mà có thể phát triển nhanh đến vậy, lợi hại đến thế sao? Trương Văn Xuyên ở thôn bên cạnh là người có tiền đồ nhất, tốt nghiệp cao học đại học trọng điểm, ở lại Bắc Kinh làm việc, một năm chắc cũng chỉ kiếm được chưa đến mười vạn. Mà công ty em trai ta, một năm kiếm được mấy triệu?
Sau đó, Bạch Tiểu Bình, bao gồm những người trong công ty, đều rất quý mến Lâm Diêu. Bởi vì nàng rất cần cù, lại rất rụt rè. Tính cách của Lâm Diêu cực đoan, đa số thời gian chỉ thể hiện ra đối với người nhà, còn đối với người ngoài, nàng chỉ có một biểu hiện duy nhất, đó chính là ngại ngùng hướng nội. Và lại vô thức muốn lấy lòng mọi người xung quanh.
Buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm tối, một đám người xôn xao nói chuyện, bàn luận những công việc của công ty. Lâm Diêu cũng hầu như không nói gì, nhưng lại tràn đầy hứng thú lắng nghe mọi người trò chuyện. Từ ánh mắt của nàng có thể thấy được, nội tâm nàng vẫn hướng đến sự hoạt bát, vẫn còn rất có sức sống. Không phải là một người thực sự trầm uất.
Ban đêm, mấy người tranh nhau cho Lâm Diêu ngủ phòng của mình, kết quả bị Bạch Tiểu Bình cướp đi, bị nàng dẫn về nhà.
Khu Phi Phi còn châm chọc:
"Cái cô Bạch Tiểu Bình này, đúng là nịnh bợ."
Hoàng Yên Nhi nói:
"Tao thấy cô ta, chắc về sau không muốn làm đầu bếp nữa đâu, mà muốn được giống chúng ta."
"Đúng đó, đúng đó, tao thấy cô ta vụng trộm học theo chúng ta trang điểm, còn theo chúng ta cùng nhau xem video, xem phim nữa."
Tô Đào vỗ bàn một cái nói:
"Chú ý nhé, phá hỏng đoàn kết là không được nói đó."
Sau đó, tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng. Đào Tử tỷ, sao cô cũng học được cách lên mặt vậy?
"Giáo sư Bạch, em ngày mai với ngày kia thi cuối kỳ, tối ngày mốt thi xong, em lập tức bắt tàu đi Thượng Hải, sáng ngày 24 tháng 1 tới Thượng Hải được không?"
Bạch Vãn Tình nói:
"Được, bọn họ ngày 25 mới rời khỏi Thượng Hải mà."
"À đúng rồi, chị đã khen ngợi em lên tận mây xanh, nói em là thiên tài văn học hiếm có."
"Nên bản thảo tiểu thuyết dài của em, tốt nhất là phải thật sự kinh diễm đó, nếu không chị sẽ thất tín với người ta đấy."
Lúc này, Lâm Tiêu mới để ý rằng, bản thảo The Graveyard Book hắn còn chưa cho giáo sư Bạch Vãn Tình xem. Mà giáo sư Bạch Vãn Tình cũng không nhắc tới, có lẽ là vì lo lắng Lâm Tiêu nghĩ nhiều chăng?
Hai ngày sau đó, Lâm Tiêu vẫn xuất hiện ở trường thi cuối kỳ của lớp 12. Chỉ là mỗi lần vừa thi xong, hắn liền lập tức rời khỏi trường, đến công ty bắt đầu điên cuồng làm việc. Bất quá đến trưa, hắn lại bị Chúc Hoành Bân chặn lại. "Tao chuẩn bị thổ lộ với Liên Y, một màn thổ lộ oanh oanh liệt liệt."
Lâm Tiêu nói:
"Ừm, tốt, nhưng vì sao mày muốn nói với tao?"
Chúc Hoành Bân nói:
"Bởi vì hai chúng ta đều là kẻ thất bại, có một người từng nói với tao, thanh niên muốn chủ động chặt đứt những ảo tưởng của mình, mới có thể nghênh đón tình cảm mới mẻ, tao thấy anh ta nói rất đúng."
"À mà, người đó là một người cực kỳ có trí tuệ đó, mày thích lướt mạng phải không? Có thể lên diễn đàn "Giả Ư?"
, tao tin là ở đó mày sẽ nhận được rất nhiều lời khuyên đấy."
Đây là địa chỉ trang web, không cần cảm ơn."
Chúc Hoành Bân đưa cho Lâm Tiêu một tờ giấy, trên đó viết địa chỉ trang web của "Giả Ư?"
Tức thì, Lâm Tiêu ngây người.
"Bầu trời không mưa" lại là mày sao?
Mà lúc này, Vương Lũy nhìn dáng hình uyển chuyển của Vu Đình Đình, cả người lâm vào giãy giụa. Mình đã rất vất vả mới có được điện thoại của tỷ tỷ, có nên đưa cho Vu Đình Đình không? Đưa cho Vu Đình Đình, liệu có thể khiến nàng trở thành bạn gái mình không? Có nên liều một phen không? Rồi hắn lại nhớ tới một chuyện, lần trước ở quán net, hắn mở phải virus, trực tiếp khiến người nhà phải bồi thường một vạn đồng cho lão bản. Một cái điện thoại di động cũng lắm thì hơn một ngàn mà thôi. Một vạn đồng đã phải đền, lại còn bị đánh một trận nữa. Một ngàn đồng, đổi lấy một cô bạn gái xinh đẹp, rất có lời a.
Thế là, hắn lấy hết can đảm, trực tiếp chặn đường Vu Đình Đình. "Hôm trước, tao đến một cửa hàng điện thoại ở Hàng Châu, thấy có một chiếc điện thoại di động rất xinh, tao thấy rất hợp với mày, nên đã mua để tặng cho mày."
"Không được từ chối, nếu mày không nhận, nó sẽ không có chủ đâu."
Chung Liên Bình bên cạnh trực tiếp nhìn ngây người, Vương Lũy ơi là Vương Lũy, mày tán gái đúng là liều vốn quá ha. Nhưng tên này có lực hành động, quả thực không phải bình thường mạnh mẽ.
Thi xong, Lâm Tiêu trực tiếp vác máy tính, vác bản thảo in ra thẳng đến nhà ga. Ước chừng hơn nửa canh giờ, leo lên chuyến tàu đi Thượng Hải. Có lẽ là gần cuối năm, với lại không đặt vé trước, nên không mua được bất kỳ vé nào có chỗ ngồi, chỉ mua được một tấm vé đứng. Nhưng Lâm Tiêu lại không muốn đến toa xe ghế cứng, chỗ đó người chen chúc đông nghịt, hắn tranh thủ lúc đông người, trực tiếp chạy vào toa giường nằm. Bất quá, vẫn bị nhân viên tàu gọi lại. "Chị ơi, em mua vé giường nằm giá gốc."
Hắn không nói hai lời trực tiếp móc ra mấy trăm đồng.
Nhân viên tàu nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Tiêu, phất tay nói:
"Vào đi, lát nữa tìm em mua vé bổ sung."
Sau khi vào toa giường nằm, Lâm Tiêu tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, nơi này rộng rãi hơn nhiều. Ngay đối diện bốn cái giường nằm là bốn cô sinh viên đang trên đường về nhà ăn tết. Lâm Tiêu cùng các cô trò chuyện rôm rả. Rất nhanh liền khiến các nàng cười khúc khích.
"Na Na là của đại học Đồng Tế, chị với Tiểu Sam là của đại học Sư Phạm Hoa Đông, Quả Quả giỏi nhất là đại học Aurora, hoa khôi của khoa đó nha."
"Tiểu học đệ, em muốn thi đại học Aurora thì nên nịnh bợ Quả Quả sư tỷ của em trước đi, khoa luật nhiều gái đẹp lắm, đến lúc đó nhờ chị ấy giới thiệu bạn gái cho."
Lâm Tiêu nói:
"Bạn gái thì em cũng không để ý lắm. Em chủ yếu cảm thấy hứng thú với ngành luật."
"Quả Quả sư tỷ, xin mời ăn kẹo cao su..."
Lâm Tiêu thực sự đưa cho cô một thanh kẹo cao su.
Mà ngay lúc này, điện thoại di động của Lâm Tiêu reo lên, mở ra xem, thì là một tin nhắn, lại là Lý Sương gửi tới.
"Nhóc con, chị nhìn thấy em rồi, đừng có mà liếc mắt đưa tình nữa, đến quầy số 31 đi."
Lâm Tiêu lưu luyến cáo biệt với bốn cô sinh viên, hướng đến quầy số 31 mà đi tới! Nơi này thật là náo nhiệt, bốn cái giường nằm, có sáu người đang ngồi, bên ngoài còn có hai người. Mà lại toàn bộ đều là đàn ông, tất cả đều là hướng về phía Lý Sương mà đến. Nhan sắc này, vóc dáng này, ở đâu cũng là tâm điểm. "Em đi Thượng Hải làm gì vậy?"
Lý Sương nhẹ nhàng hỏi, sau đó đứng dậy giúp Lâm Tiêu cởi ba lô, nhét vào dưới gầm giường.
Tức thì, con mắt của những người đàn ông xung quanh đều như muốn bốc hỏa. Vóc dáng của cô nàng, chỉ cần một chút cử động lớn thôi, đều có thể khiến đường cong cơ thể bùng nổ. Đáng yêu trước sự gợi cảm, thật sự không đáng một xu. Sự quyến rũ và mê hoặc của cô ấy, thật sự đã đến mức độ yêu tinh rồi. Đánh bại Tây Du Ký, một mình cô ấy có thể tạo nên một kiếp nạn. "Em đi gặp một giáo sư, bàn về một cuốn sách."
Lâm Tiêu nói:
"Sương tỷ, tỷ đi Thượng Hải làm gì? Sao còn mang theo cái túi to thế này?"
"Chuyện của người lớn, trẻ con đừng có hỏi nhiều."
Lâm Tiêu có chút xẵng giọng:
"Cởi áo khoác ra đi, trong này máy điều hòa bật nóng lắm."
Tiếp đó, nàng lại đưa tay giúp Lâm Tiêu cởi áo khoác. Mấy gã đàn ông xung quanh nhìn ánh mắt gần như đố kị muốn điên lên, hận không thể đôi tay nhỏ nhắn trắng ngần kia của Lý Sương cởi áo giúp họ. "Về sau ở bên ngoài ít trêu chọc mấy cô gái trẻ, đừng có ỷ vào nhan sắc xinh đẹp mà khắp nơi liếc mắt đưa tình."
Lý Sương nói, sau đó nhìn tóc Lâm Tiêu:
"Tóc em bao lâu chưa sửa lại?"
Lâm Tiêu nói:
"Hai tháng rồi, thật sự không có thời gian."
Lý Sương khẽ vuốt tóc dài của Lâm Tiêu một chút, sau đó ngắm nghía một chút mặt nói:
"Ừm, vẫn rất đẹp, đẹp trai nhóc con."
"Em ăn cơm chưa?"
Lý Sương lại hỏi.
"Ăn rồi."
Lâm Tiêu nói:
"Ăn một cái bánh mì, trên đường vừa đi vừa ăn."
Lý Sương lại lấy từ trong túi ra một hộp trứng gà non:
"Mau ăn đi."
Lâm Tiêu cầm trứng gà non lên ăn, nhưng món này ăn lại hay rớt vụn, Lý Sương liền lấy giấy ăn ở dưới hứng những vụn bánh rơi ra. "Uống nước không?"
Lý Sương lại vặn nắp cốc giữ nhiệt đưa cho cậu.
Không biết vì sao, sau đêm say rượu hôm đó, quan hệ của ba người bỗng nhiên có sự tiến triển một cách khó hiểu. Ít nhất hiện tại, Lý Sương xem Lâm Tiêu như em trai của mình mà chăm sóc, vô cùng tự nhiên. Nàng cố gắng trốn tránh người nhà, nhưng lại rất cần một gia đình. Mấy gã đàn ông vẫn không cam tâm, ngồi ở đó muốn bắt chuyện với Lý Sương.
"Sương tỷ, hay là chị chui vào trong chăn đi."
Lâm Tiêu nói.
Trong toa tàu, Lý Sương ăn mặc khá mỏng manh, đường cong cơ thể hiện rõ, đàn ông đều không nhịn được nhìn chằm chằm. Vóc dáng của nàng thực sự là quá hút mắt. "Ừm."
Lý Sương lấy một tấm ga giường dùng một lần, bọc vào chăn ở giường nằm, sau đó chui vào trong chăn. Lâm Tiêu ngồi ở trên giường của mình trò chuyện với cô. Hỏi cô đi Thượng Hải làm gì, thì cô cái gì cũng không chịu nói. Mà điện thoại hết lần này đến lần khác vang lên, cuối cùng để không bị làm phiền, cô trực tiếp tắt máy. "Là hắn sao?"
Lâm Tiêu hỏi. "Không phải."
Lý Sương nói:
"Chị đã từ chức không làm nữa rồi, mắng hắn cũng uổng công thôi, cùng lắm về sau không qua lại với Kha Thành nữa là được rồi."
Mấy ngày nay, Lâm Tiêu thực sự mệt đến chết ngất, mỗi ngày đi ngủ không quá năm tiếng, mới một lát đã buồn ngủ. Tiếp đó, đèn trong toa giường nằm của tàu cũng tắt hết.
Lý Sương ở trong chăn nhẹ nhàng nhúc nhích, cởi chiếc quần tây đắt tiền ra, mặc quần ngoài ngủ không dễ chịu, bất quá bên trong còn có một chiếc quần giữ ấm bó sát người.
Trong lúc trò chuyện, Lâm Tiêu liền trực tiếp co quắp vào một góc ngủ thiếp đi.
"Tiêu Tiêu, mau dậy."
Lý Sương ngồi dậy, khẽ vỗ vào mặt Lâm Tiêu nói:
"Lên đây ngủ đi, ngủ thế này mệt lắm..."
"Không muốn."
Lâm Tiêu lắc đầu.
"Bảo ngươi lên là lên, đâu có ai ngủ chung một ổ chăn."
Lý Sương nói:
"Chị coi em như em trai, bây giờ em lại giả bộ nghiêm túc."
Tiếp đó, nàng một phát trực tiếp kéo Lâm Tiêu lên giường, rồi cúi người cởi giày cho Lâm Tiêu. Trong không gian giường nằm chật hẹp này, hai người liền chen chúc trên cùng một chiếc giường. Lý Sương đắp kín chăn, Lâm Tiêu đắp áo khoác lông, hai người cách nhau hai lớp.
Nửa đêm, áo khoác lông của Lâm Tiêu bị tuột xuống đất, ngay lập tức cậu cảm thấy lạnh. Thế là, cậu mơ mơ màng màng kéo chăn lên người, chen vào trong chăn ấm áp. Bên trong vừa thơm vừa mềm, lại hơi ấm nóng. Lý Sương mắt nhắm mơ màng vặn vẹo cái mông, ôn nhu nói:
"Tiêu Tiêu, đừng đẩy chị..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận