Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)

Chương 29: Tiền đến tay ! Kinh diễm tứ tọa

Sau một lúc lâu, tổng thanh tra Lý Hiểu Cần đến, nói:
"Cấp trên đã duyệt, một tay giao tiền, một tay giao dấu hiệu."
"Ngài cho ta một số tài khoản, ta sẽ bảo bộ phận tài vụ chuyển tiền."
Lâm Tiêu đưa ra một tấm thẻ ngân hàng chiêu thương, đây là thẻ mới làm gần đây ở Hàng Châu.
Lẽ ra nên tiếp tục giao dịch bằng PAYPAL, nhưng không cần thiết chút nào.
"Tiền đã vào tài khoản rồi, ngươi kiểm tra và xác nhận một chút."
Lý Hiểu Cần nói.
Vốn tưởng rằng Lâm Tiêu sẽ lấy điện thoại ra xem tin nhắn ngân hàng, ai ngờ Lâm Tiêu lại cầm thẻ chạy ra ngoài.
Hắn ngập ngừng đi tới cây ATM gần đó.
Cái tên cao thủ này so với tưởng tượng của chúng ta còn nghèo hơn, ngay cả điện thoại cũng không có.
Cắm thẻ vào máy ATM, nhập mã và kiểm tra.
Số dư còn lại 200010!
Hai mươi vạn đã vào tài khoản, thậm chí không có cả thuế.
Thật sảng khoái!
Tuy đã chuẩn bị tinh thần từ trước, Lâm Tiêu vẫn có chút tê cả da đầu vì thoải mái.
Hai mươi vạn, đúng là hai mươi vạn đó nha.
Thật sự là đã quen với cái nghèo rồi!
Số tiền này bằng hai mươi lần thu nhập cả năm của gia đình.
Khoản tiền đầu tiên đã vào tay... Lúc Lâm Tiêu quay lại quán cà phê, người đàn ông đeo kính kia đang kiểm tra dấu hiệu virus.
"Thế nào rồi?"
Lý Hiểu Cần hỏi.
Người đeo kính nói:
"Rất thô sơ, rất giang hồ."
Lý Hiểu Cần nói:
"Thế chẳng phải rất kém sao?"
"Không, rất thiên tài."
Người đeo kính nói:
"Dấu hiệu này cũng giống như viết văn, cũng cần dựa vào thiên phú. Mấy người đã bị thuần hóa như chúng ta không thể viết ra được, chỉ có những kẻ hoang dã không câu nệ như hắn mới có thể viết ra."
Lý Hiểu Cần hỏi:
"Vậy thì thương vụ này?"
Người đeo kính nói:
"Cực kỳ có lợi, đây là một loại virus vĩ đại! Có thể được ghi vào sử sách, có thể vơ vét được bao nhiêu lợi ích từ đó, mấu chốt là đạo đức của chúng ta có thể hạ thấp tới đâu."
Khi Lâm Tiêu trở về chỗ ngồi, Lý Hiểu Cần đột nhiên nói:
"Lâm đồng học, sau khi tốt nghiệp có muốn đến công ty Kim Sơn chúng tôi làm việc không?"
Lâm Tiêu nói:
"Cảm ơn."
Lời cảm ơn này còn thẳng thắn cự tuyệt hơn cả từ chối.
"Vậy có duyên xin gặp lại ở giang hồ."
Tổng thanh tra Lý Hiểu Cần vươn tay về phía Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu cũng đưa tay bắt lấy.
Sau đó, Lý Hiểu Cần và kỹ sư Trình công chuẩn bị rời đi.
Lâm Tiêu đột nhiên lên tiếng:
"Xin lỗi... không biết tên của vị kỹ sư này là gì, có thể cho tôi xin số QQ của anh được không?"
Người đeo kính bất đắc dĩ nói:
"Tôi tên Trình Hải."
Sau đó, anh ta để lại số điện thoại di động lên một tờ giấy ăn.
Lý Hiểu Cần lại phát hiện Hạ Tịch vẫn ngồi im không nhúc nhích, không khỏi lên tiếng:
"Hồi hồn đi, đi thôi."
Hạ Tịch nói:
"Mọi người cứ đi trước đi, tôi muốn nói chuyện với cậu ấy một lát."
Lý Hiểu Cần kinh ngạc, cô với cậu ta có gì mà nói?
Tuy Hạ Tịch khởi nghiệp thất bại, nhưng vẫn là thiên kim tiểu thư tài năng tuyệt đối. Lý Hiểu Cần biết rõ bạn mình ngạo mạn đến mức nào, cao ngạo đến mức nào.
Nếu không phải vì cơ duyên trùng hợp, cùng nàng ở chung một ký túc xá hơn nửa năm, cộng thêm sự thông minh và chủ động lấy lòng của Lý Hiểu Cần, thì cô ấy cũng không thể kết bạn được với người này.
Thật sự, Hạ Tịch rất ít bạn bè.
"Cậu muốn tôi ở lại cùng sao?"
Lý Hiểu Cần hỏi.
Hạ Tịch lắc đầu:
"Không cần."
Một lát sau, trên chỗ ngồi chỉ còn lại Lâm Tiêu và Hạ Tịch.
"Buổi sáng ở ngoài cửa nhà tôi, cậu nói nguyên nhân thất bại khi tôi khởi nghiệp là gì?"
Lâm Tiêu nói:
"Mơ mộng viển vông, chí lớn tài mọn."
"Lúc cô lựa chọn web portal làm hướng khởi nghiệp, đã định sẵn sẽ thất bại."
"Lúc đó cô muốn làm web portal địa phương ở Kinh Thành phải không?"
"Làm web portal, chắc chắn chết!"
Hạ Tịch hơi nhíu mày, theo bản năng ngả người ra sau.
Rõ ràng, đây là một tư thế vừa tấn công, vừa phòng thủ.
Lúc này, web portal chính là con đường rộng lớn của Internet, Yahoo đơn giản như mặt trời buổi trưa.
Trương Triều Dương hiện là người đứng đầu trong giới Internet ở nước nhà, một nhân vật nổi tiếng nhất nhì, còn lợi hại hơn Tiểu Mã Ca nhiều.
Lưới Dễ ban đầu dựa vào email mà phá vây, ba năm trước đã chuyển hình sang web portal, năm ngoái đã niêm yết ở sàn Nasdaq.
Trung Hoa Lưới mới thành lập chưa đến một năm cũng đã niêm yết ở Nasdaq.
Trên phạm vi toàn thế giới, Google vẫn là em út, Yahoo là vua của Internet, như mặt trời giữa trưa.
Có thể nói, web portal là một ngành vô cùng hot, ngay cả Lý Gia Thành cũng xông vào lĩnh vực này, thành lập TOM.
"Cô nghĩ rằng thất bại của mình chỉ đơn giản là do địa phương thay đổi điều kiện, từ bỏ một số cổng dịch vụ đã hứa cho cô, như giáo dục thi cử, như giấy phép lái xe, hay đăng ký chữa bệnh các kiểu?"
"Những cổng dịch vụ đó vốn dĩ không thể cho các cô được, chỉ là những đối tác của cô có chút bối cảnh, nên cảm thấy mình có thể đạt được nó, đang ra sức vẽ bánh thôi."
Hạ Tịch nói:
"Nói một chút điều gì đó mà tôi không biết xem."
Lâm Tiêu nói:
"Nhưng những điều này đều không phải là nguyên nhân thất bại của cô, nguyên nhân thất bại của cô chỉ có một!"
"Web portal, không có tương lai!"
"Đừng nói web portal địa phương mà cô định làm không có tương lai, ngay cả những web portal đang như mặt trời buổi trưa bây giờ, Sohu, Sina, Lưới Dễ gì đó, nếu không chuyển đổi thì cũng chẳng có tương lai."
"Thậm chí cả Yahoo hùng mạnh như cột trụ trời cũng chẳng có tương lai!"
Mấy câu nói của Lâm Tiêu có thể coi là đinh tai nhức óc, khiến người nghe phải kinh sợ.
Hạ Tịch cầm tách cà phê, từ từ ngồi thẳng người dậy.
"Hiện tại đang là thời đại mạng lưới 1.0, ai có được cổng vào thì sẽ có được thiên hạ."
"Cư dân mạng bị động xem nội dung trên trang web, mà không thể tham gia vào quá trình đó. Nhưng mà, dựa vào đội ngũ biên tập trang web thì có thể vận chuyển được bao nhiêu nội dung? Bọn họ có thể thực sự đáp ứng được thị hiếu của vô số dân mạng hay không? Chắc chắn là không thể!"
"Cho nên, tiếp theo sẽ tiến vào thời đại mạng lưới 2.0."
"Cái gọi là 2.0, chính là để vô số dân mạng tham gia vào sáng tạo nội dung, internet mới hình thành nên một vụ nổ nội dung đúng nghĩa."
"Hơn nữa, các loại hình trang web sẽ càng chuyên môn và cụ thể hơn. Ví dụ, cung cấp dịch vụ video thì chuyên làm video. Làm game thì chuyên làm game. Làm diễn đàn thì chuyên làm diễn đàn."
"Web portal thì lớn mà không chuyên, vẫn là tư duy của thời đại báo giấy, chứ không phải tư duy internet thật sự, nó không lụi thì ai lụi!"
"Thời đại internet thứ nhất là ai có được cổng vào sẽ có được thiên hạ."
"Thời đại internet thứ hai là các trang chuyên nghiệp mới là thiên hạ."
"Thời đại 2.5 là nền tảng làm chủ."
Nghe Lâm Tiêu nói về viễn cảnh internet tương lai, vẻ mặt của Hạ Tịch có chút xao động, hỏi:
"Trong tất cả các hướng đi, cậu xem trọng nhất hướng nào? Game, video, thương mại điện tử, vân vân."
Lâm Tiêu nói:
"Mạng xã hội! Bởi vì, mạng xã hội có thể làm nảy sinh ra vạn vật."
Hai người im lặng một lát, Hạ Tịch dường như đang quen với việc lắng nghe, chứ không muốn bày tỏ gì.
Sau một hồi lâu, cô ấy ngẩng đầu lên nói:
"Buổi sáng hôm nay, cậu nói muốn giúp tôi vực dậy?"
Lâm Tiêu đáp:
"Đúng."
Hạ Tịch nói:
"Vì sao? Chúng ta trước giờ chưa hề quen biết."
"Ừm..."
Lâm Tiêu lúng túng.
Hạ Tịch nói:
"Lý do khó mở miệng à?"
Lâm Tiêu nói:
"Đúng."
Nếu là người bình thường thì có lẽ đã rời đi rồi. Nhưng Hạ Tịch xuất thân là thiên tài thiếu nữ, suy nghĩ đôi khi rất đơn giản, ngược lại cô ấy thấy lý do này có lý.
Hạ Tịch nói:
"Nếu cho cậu một cơ hội để khởi nghiệp, cậu sẽ chọn làm gì?"
Trong thời đại internet hoang dại, tràn đầy những điều mới lạ này, sẽ làm cái gì đây?
Lâm Tiêu cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm, ngồi thẳng người dậy, chân thành nói:
"Làm... hoàng... sắc."
Ngay lập tức, Hạ Tịch suýt chút nữa phun cả ngụm cà phê ra ngoài.
Anh nói trào dâng khí thế, hào phóng vô song, chỉ điểm giang sơn, bác bỏ những điều tầm thường, nhưng cuối cùng thì lại là làm đồ người lớn.
Lâm Tiêu nói:
"Không làm mấy thứ đó thì biết làm gì bây giờ? Trong tay tôi chỉ có hai mươi vạn, hoàn toàn không có chút bối cảnh nào. Còn cô có bối cảnh sao, cô còn bao nhiêu tiền?"
Hạ Tịch nói:
"Tôi đang nợ nần chồng chất, toàn bộ số tiền trước đó kiếm được đều bị lỗ hết rồi, bây giờ những người kia nhìn thấy tôi là trốn, cũng không có nhân mạch hay bối cảnh gì cả."
Lâm Tiêu hỏi:
"Trên báo nói cô thua lỗ hàng chục triệu, là thật hay giả?"
"Giả."
Hạ Tịch nói:
"Chỉ thua lỗ mấy triệu, trong đó phần lớn là tiền của nhà đầu tư, bọn họ đều vì danh tiếng thiên tài thiếu nữ của tôi mà rót vốn, giờ danh tiếng của tôi sụp đổ rồi, bọn họ nhìn tôi như nhìn phải quỷ."
Đâu chỉ thế?
Năm nay còn là thời đại mà bong bóng internet đời đầu bị vỡ tung, quá đáng sợ.
Sau khi chỉ số Nasdaq đạt đỉnh năm ngoái, liền bắt đầu rớt. Mỗi ngày đều có không biết bao nhiêu trang web đóng cửa, dù là những trang web còn sống sót, cũng không thấy có lợi nhuận.
Những trang web thoạt nhìn thì rất oai phong lẫm liệt đó, thực chất chưa từng kiếm được lợi nhuận. Toàn đốt tiền của nhà đầu tư, sắp phải đóng cửa đến nơi rồi.
Lúc này, chính là đợt rét đầu tiên của Internet.
Lâm Tiêu nói:
"Chúng ta không có nhiều vốn liếng, không có bối cảnh, cũng không cần làm mấy chuyện lớn lao hoành tráng đó. Cô đội danh tiếng thiên tài thiếu nữ, dốc hết tiền tiết kiệm, đốt tiền của nhà đầu tư mấy triệu, kết quả thì sao? Cái web portal của cô còn chưa tạo được gợn sóng nào đã tàn lụi rồi."
"Mấy kẻ yếu ớt như chúng ta đây, trong tay chỉ có vài chục vạn. Chúng ta không có tiền để đốt, cho nên dự án mà chúng ta làm nhất định phải thực tế, nhất định phải có lời."
"Chúng ta không gánh nổi rủi ro, chúng ta phải lựa chọn những dự án gần như chắc chắn sinh lời."
Sinh lời? !
Một từ thật xa lạ.
Giờ internet có kiếm được tiền sao? Chẳng phải toàn kể chuyện để lừa tiền nhà đầu tư, mở rộng lãnh thổ thôi sao?
Hiện nay phần lớn các công ty internet đều chưa kiếm được tiền, thậm chí nhiều nơi còn chưa từng thấy tiền là gì.
Thế mà Lâm Tiêu lại dám nói, phải dùng mấy chục vạn xông vào internet rồi kiếm lời?
Chẳng phải hơi viển vông sao?
"Nói một chút ý tưởng của cậu xem."
Hạ Tịch nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận