Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)
Chương 20: Đinh tai nhức óc, quan trọng trên hết
Lần kiểm điểm toàn trường này đã gây ra sự đồng cảm mạnh mẽ trong rất nhiều người.
Buổi tối, Lâm Tiêu không đến lớp tự học, thầy chủ nhiệm Lý Minh Triêu lần đầu tiên không nói gì.
Ta ngay trước mặt toàn thể thầy trò kiểm điểm, phân tích bản thân như vậy, lột trần vết thương máu me cho các người nhìn, nên việc ta tự liếm láp vết thương trong phòng cũng rất bình thường thôi.
Mấy người có thể bỏ qua cho ta chuyện trốn học được không?
Mà trên thực tế, Lâm Tiêu đang mang máy tính đến quán net.
"Rơi xuống đất bong bóng" vừa lên mạng.
"Ngươi đang làm gì vậy? Hôm nay ta thực sự rất buồn, khóc nức nở rất lâu."
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Ta đang làm trang web, có chuyện gì vậy?
Sau đó, Tiêu Mạt Mạt kể lại đầu đuôi sự tình, tất nhiên là đã bỏ đi tên của mình, tên trường học và tên Lâm Tiêu, chỉ nói đó là học sinh của nàng.
"Rơi xuống đất bong bóng": Ta thực sự không thể nào tưởng tượng nổi, nó còn nhỏ tuổi mà nội tâm đã bị tổn thương đến thế, ta thậm chí không dám đối mặt với nó.
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Chuyện này bình thường thôi, có một câu nói rất hình tượng để diễn tả mối quan hệ nam nữ.
"Rơi xuống đất bong bóng": Câu gì?
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Hoặc là trên bàn ăn, chọn lựa người khác. Hoặc là trong thực đơn, bị người khác chọn lựa.
"Rơi xuống đất bong bóng": Ngươi nói chuyện thực dụng quá, quá thực tế, lẽ nào không có tình yêu chân chính sao?
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Tình yêu chân chính là gì?
"Rơi xuống đất bong bóng": Đó là sự hấp dẫn giữa các gien, đó là một loại hương vị.
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Ngươi nói gien hấp dẫn, ngươi nói hương vị, kỳ thực chính là ngoại hình và khí chất. Ngoại hình cần dựa vào gien tốt từ cha mẹ, thêm dinh dưỡng và rèn luyện, cả thói quen sinh hoạt tốt và gu ăn mặc đẹp. Còn khí chất thì càng cần điều kiện vật chất tốt, và cả một thời gian dài nuôi dưỡng mới có được.
"Rơi xuống đất bong bóng": Theo lời ngươi nói, chẳng phải tất cả mọi người đều bị phân biệt đối xử theo điều kiện gia đình, giàu nghèo hay sao?
"Xin gọi ta Nhị cẩu": 95% người là như vậy. Loài người có tính bầy đàn, gần như mỗi người trông đặc biệt đều có một tập hợp hình mẫu chung.
"Rơi xuống đất bong bóng": Ta không thể phản bác được, nhưng ta không thích cách nói của ngươi.
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Nhân loại có 99% tính bầy đàn, chỉ 1% là khác biệt, thậm chí còn ít hơn. Chính cái 1% khác biệt này tạo nên sự cuốn hút cho một con người.
"Rơi xuống đất bong bóng": Thế những người tầm thường thì không có lối thoát sao? Cả đời đều vô danh vô tích sao?
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Người tầm thường tìm được một người bạn đời thật sự, trở nên độc nhất vô nhị trong mắt đối phương, vậy là đủ rồi. Cả hai trở thành nhân vật chính của nhau, hai người chính là cả thế giới.
"Rơi xuống đất bong bóng": Ngươi nói thật hay, thật đẹp.
Sau đó, nàng lại nói: Có một chuyện ta vô cùng nghi hoặc không hiểu, rõ ràng bạn trai ta đã đứng trước mặt ta cầu xin hiệu trưởng, hiệu trưởng cũng đã đồng ý. Vì sao đột ngột xảy ra biến cố, chẳng những không hủy bỏ thông báo phê bình toàn trường đối với học trò ta, mà còn bắt nó phải kiểm điểm trước mặt toàn thể thầy trò, thậm chí còn không đợi đến thứ hai, mà trực tiếp hủy bỏ luôn tiết nghỉ giữa giờ.
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Xác suất lớn là do hắn trước mặt ngươi cầu xin hiệu trưởng, sau đó về nhà lại kể chuyện này với bố hoặc mẹ, rồi ba mẹ hắn gọi điện cho hiệu trưởng bày tỏ sự giận dữ.
"Rơi xuống đất bong bóng": Hắn vô sỉ đến thế sao?
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Không đến nỗi vô sỉ, chỉ là... tầm thường.
"Rơi xuống đất bong bóng": Vậy ta có tầm thường không?
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Ngươi không tầm thường.
"Rơi xuống đất bong bóng": Vậy ngươi có tầm thường không?
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Ta cũng không tầm thường, ta phóng đãng.
"Rơi xuống đất bong bóng": Ngươi ở đâu?
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Thượng Hải.
"Rơi xuống đất bong bóng": Ngươi đẹp trai không?
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Cực kỳ cực kỳ cực kỳ đẹp trai!
"Rơi xuống đất bong bóng": Ta không tin.
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Khi nào ngươi đủ dũng khí, ta sẽ gặp ngươi, để ngươi tận mắt thấy ta đẹp trai đến mức nào.
"Rơi xuống đất bong bóng": Ngươi đang làm trang web gì vậy?
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Đã nói rồi còn gì, web khiêu dâm.
"Rơi xuống đất bong bóng": Ta không tin, trừ khi ngươi gửi cho ta xem địa chỉ web.
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Lấy ngực đổi ngực, lấy mông đổi mông, dùng "nude" trả "nude".
"Rơi xuống đất bong bóng": Ngươi thật là vô liêm sỉ, mặt dày, hạ lưu.
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Lần sau nói gì ta chưa biết đi, cảm ơn.
Sau đó, Tiêu Mạt Mạt rất lâu không để ý đến "Nhị cẩu". Trong danh sách bạn bè QQ của cô tổng cộng có mười mấy người, nhưng cơ bản đều không ai trò chuyện, bởi vì những người khác quá nhàm chán, quá tầm thường.
Cái tên "Nhị cẩu" này rất thú vị, rất sâu sắc, chỉ có điều thỉnh thoảng lại trêu chọc cô, thật đáng ghét.
"Rơi xuống đất bong bóng": Có một bí mật, ta chưa từng nói với ai, ta đang do dự không biết có nên cho ngươi xem không.
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Vậy thì cho ta xem đi.
"Rơi xuống đất bong bóng": Tại sao? Dựa vào cái gì?
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Khiến ngươi phải do dự nghĩa là ngươi muốn mà.
"Rơi xuống đất bong bóng": Ngươi thích phim không?
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Thích.
"Rơi xuống đất bong bóng": Ngươi xem "2001: A Space Odyssey" chưa?
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Xem rồi.
"Rơi xuống đất bong bóng": Ta viết hai bài bình luận phim, về "2001: A Space Odyssey" và "Ngọa hổ tàng long", ta thấy mình viết rất hay, đã gửi cho mấy tạp chí điện ảnh rồi, ngươi có muốn xem không?
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Gửi cho ta xem đi.
"Rơi xuống đất bong bóng" gửi hai bài viết qua hộp thư.
Rất nhanh, Lâm Tiêu đã xem hết hai bài phân tích về phim "2001: A Space Odyssey" và "Ngọa hổ tàng long".
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Xem xong rồi.
"Rơi xuống đất bong bóng": Sao rồi?
Lâm Tiêu im lặng không trả lời mấy phút.
"Rơi xuống đất bong bóng": Nói gì đi chứ.
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Ta thấy bài của ngươi sẽ không qua vòng duyệt đâu, sẽ bị trả lại bản thảo.
"Rơi xuống đất bong bóng": Hừ, ta rõ ràng viết rất tốt, rất tự tin.
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Ba ngày sau ta sẽ cho ngươi lời bình, đồng thời giúp ngươi sửa chữa, đảm bảo bản thảo của ngươi được đăng, thậm chí mấy tạp chí điện ảnh sẽ tranh giành để đăng bài của ngươi.
"Rơi xuống đất bong bóng": Cố ra vẻ, làm như mình giỏi lắm ấy, bực cả mình.
"Rơi xuống đất bong bóng": Không nói chuyện nữa, ta xuống đây.
Sau đó, nàng trực tiếp thoát QQ, ôm lấy cái gối mềm, giận dữ ngồi trên giường, hung hăng đấm gối hai cái.
Chết Nhị cẩu, đồ hỗn đản Nhị cẩu!
Ta chỉ chia sẻ hai bài viết này cho mỗi mình ngươi, muốn được ngươi khen một câu, kết quả ngươi còn bảo ta chắc chắn sẽ bị trả bản thảo.
Đến khi tạp chí cho đăng bài của ta, ta sẽ vả mặt ngươi.
Tức chết mất thôi.
Lâm Tiêu cũng tắt luôn QQ, sau đó tiếp tục làm việc.
Hắn thực sự đang làm trang web hoàng sắc, đương nhiên là loại hoàn toàn hợp pháp.
Bây giờ hắn có bao nhiêu tiền đều muốn kiếm, kiếm được thùng tiền đầu tiên càng nhiều càng tốt.
Virus "Gấu trúc thắp hương" sắp viết xong rồi, số tiền đó tuy không ít, nhưng cũng chỉ kiếm được một lần.
Còn cần phải mở ra các con đường khác, con đường tài lộc liên tục, không ngừng nghỉ, mà trong cái thế giới này, tiền của bọn "LSP" là dễ kiếm nhất.
Hắn muốn xây dựng một trang web khiêu dâm hợp pháp, kiếm được lợi nhuận nhiều nhất, tốt nhất để bắt đầu sự nghiệp của mình.
Nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ rồi.
Sau đó, Lâm Tiêu bắt đầu công việc cuối cùng và quan trọng nhất trong tối nay.
Hắn viết một bức thư, nội dung đại khái như sau.
Ta vô tình nhặt được một chiếc USB, bên trong có một loại virus vô cùng đáng sợ, khiến cho Kim Sơn diệt độc, Giang Dân sát độc, Rising trong nháy mắt sụp đổ, ngay cả Kaspersky, Norton, McAfee cũng không ngoại lệ.
Ta cảm thấy căm hận loại virus này đến tận xương tủy. Để làm sạch môi trường mạng, ta muốn tiêu diệt mầm mống tai họa này khi nó chưa bùng phát.
Tôi vô cùng ngưỡng mộ sự chuyên nghiệp của quý công ty, cùng quyết tâm và dũng khí bảo vệ tài sản cho toàn dân. Cho nên ta muốn giao loại virus này cho các ngài, nếu thuận tiện, ta muốn mang chiếc USB này đến bái phỏng.
Người gửi là một gà mờ máy tính vô tri.
Sau đó, hắn gửi lá thư này cho sáu công ty diệt virus trong và ngoài nước. Không chỉ vậy, hắn còn gửi trực tiếp cho những người phụ trách tương ứng của họ.
Bề ngoài thì có vẻ nho nhã lễ độ, nhưng trên thực tế là muốn các công ty phần mềm diệt virus trả tiền bảo hộ.
Đương nhiên, nếu như virus đủ mạnh, đối phương sẽ rất vui vẻ mà trả tiền, bởi vì điều này sẽ có lợi cho cả hai bên.
Nếu như virus quá yếu, thì thư chào hàng thu phí bảo hộ này của Lâm Tiêu sẽ chẳng khác nào một trò cười.
Vì sao không gửi virus trực tiếp?
Tuyệt đối không thể, dù sao đối phương đều là cao thủ chuyên nghiệp, nếu gửi trực tiếp, lập tức bị người khác nghiên cứu triệt để ngay.
Hơn nữa, virus này tuy hắn viết gần xong rồi, nhưng còn chưa qua kiểm nghiệm nữa.
Sau đó, Lâm Tiêu mở tài khoản PayPal, thấy bên trong có tới 800 đô la Mỹ.
Rõ ràng đây là chủ quán net ở khu thương mại chuyển khoản, quả thực rất tích cực.
Dù hắn hoàn toàn không hiểu PayPal là gì, nhưng không hề ngăn cản hắn trong hai ngày tìm hiểu, đồng thời đăng ký tài khoản nhận tiền và đưa cho Lâm Tiêu thu tiền.
Tuy số tiền này không lớn, Lâm Tiêu cũng lập tức yên lòng, có điều việc rút tiền có chút phức tạp, còn cần một chút thời gian.
Nói cho cùng, đây chỉ là một số tiền nhỏ.
Bán virus mới là việc quan trọng, có thể kiếm được nhiều tiền, nếu như mọi chuyện suôn sẻ, thì sau này sẽ không cần phải lo lắng về chuyện tiền bạc nữa.
Lúc Lâm Tiêu về đến phòng trọ thì đã hơn mười hai giờ.
Vừa vào phòng, hắn đã thấy Lý Trung Thiên ngồi thẳng đơ ở bên trong, khiến Lâm Tiêu giật mình.
"Sao giờ này còn chưa ngủ? Ngươi muốn tu tiên à?"
Lâm Tiêu nói.
Lý Trung Thiên nói:
"Không tài nào ngủ được, ngày mai kết quả khảo sát hàng tháng sẽ công bố rồi."
Hắn đã hứa với thầy chủ nhiệm rồi, nếu như thành tích giảm sút, thứ hạng tụt xuống thì chỉ còn cách quay lại ký túc xá của trường.
"Lâm Tiêu, hôm nay buổi sáng mày nói hay quá, cảm giác như mỗi câu nói đều thấm vào tim tao vậy."
Lý Trung Thiên nói:
"Phảng phất như mỗi một chữ đều nói cho tao nghe vậy, cảm giác đinh tai nhức óc, nhiều bạn cùng lớp cũng bị ảnh hưởng theo."
Lâm Tiêu ngồi xuống, chân thành nói:
"Trung Thiên, hãy quên những lời tao đã nói đi."
Lý Trung Thiên kinh ngạc nói:
"Vì sao? Chẳng lẽ những điều mày nói không đúng sao? Chẳng lẽ không phải là lời nói thật từ trong lòng sao?"
"Những lời tao nói đều đúng, đều là chuẩn mực chung và đúng đắn."
Lâm Tiêu nói.
Lý Trung Thiên nói:
"Vậy tại sao lại muốn tao quên nó đi?"
Lâm Tiêu nói:
"Những thứ hợp chuẩn mực đúng đắn nghĩa là có rất nhiều người tuân theo nó."
"Nhiều người, chính xác, có nghĩa đó không phải đường tắt."
"Rất nhiều người vạch ra một con đường chính xác chỉ để một số ít người trong đó có thể đi đường tắt."
"Phần lớn người tuân thủ quy tắc, thì một số ít không tuân thủ quy tắc sẽ thu được lợi ích khổng lồ."
"Sự thật của thế giới này là chỉ có những người dũng cảm mới có thể tận hưởng nó. Âm thầm nỗ lực đợi đến khi bản thân ưu tú, mới đi theo đuổi những gì mình muốn? Đến lúc đó món ăn đã nguội lạnh cả rồi, quá muộn."
"Điều cần làm là coi mọi chuyện như việc thăng cấp đánh quái. Cho dù là phụ nữ, hay công việc, sự nghiệp, đến khi tinh thần ngươi không còn phải lo chi phí nữa, thì hãy dũng cảm thử sức."
"Không thử nhiều thì làm sao biết cái nào tốt hơn? Không thử nhiều thì sao biết mức giới hạn?"
"Tại sao lời kiểm điểm của tao lại có thể khiến mọi người đồng cảm? Bởi vì lời tao nói là tâm lý điển hình của kẻ yếu, thế giới này có quá nhiều người yếu đuối, tao chỉ đang chiều theo những loại tâm lý đó mà thôi."
"Thế giới này, được người ngu thì sẽ được thiên hạ!"
"Khi một người nói ra câu nào cũng đều chạm đến được tâm can của bạn, thì người đó nhiều khả năng chính là một thằng khốn nạn."
Nhất thời, Lý Trung Thiên ngây người một hồi lâu.
"Vậy mày có phải là một thằng khốn nạn không?"
Lý Trung Thiên bỗng hỏi.
Lâm Tiêu lắc đầu nói:
"Tao không phải, tao biết rõ mọi chuyện nhưng lại không làm được, ngủ đi!"
Lý Trung Thiên trở về phòng của mình, trằn trọc không ngủ được.
Một phần là do lời của Lâm Tiêu tác động đến hắn quá lớn, một phần là vì ngày mai sẽ công bố kết quả khảo sát hàng tháng, hắn thực sự sợ hãi sẽ bị tụt hạng.
Buổi tối, Lâm Tiêu không đến lớp tự học, thầy chủ nhiệm Lý Minh Triêu lần đầu tiên không nói gì.
Ta ngay trước mặt toàn thể thầy trò kiểm điểm, phân tích bản thân như vậy, lột trần vết thương máu me cho các người nhìn, nên việc ta tự liếm láp vết thương trong phòng cũng rất bình thường thôi.
Mấy người có thể bỏ qua cho ta chuyện trốn học được không?
Mà trên thực tế, Lâm Tiêu đang mang máy tính đến quán net.
"Rơi xuống đất bong bóng" vừa lên mạng.
"Ngươi đang làm gì vậy? Hôm nay ta thực sự rất buồn, khóc nức nở rất lâu."
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Ta đang làm trang web, có chuyện gì vậy?
Sau đó, Tiêu Mạt Mạt kể lại đầu đuôi sự tình, tất nhiên là đã bỏ đi tên của mình, tên trường học và tên Lâm Tiêu, chỉ nói đó là học sinh của nàng.
"Rơi xuống đất bong bóng": Ta thực sự không thể nào tưởng tượng nổi, nó còn nhỏ tuổi mà nội tâm đã bị tổn thương đến thế, ta thậm chí không dám đối mặt với nó.
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Chuyện này bình thường thôi, có một câu nói rất hình tượng để diễn tả mối quan hệ nam nữ.
"Rơi xuống đất bong bóng": Câu gì?
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Hoặc là trên bàn ăn, chọn lựa người khác. Hoặc là trong thực đơn, bị người khác chọn lựa.
"Rơi xuống đất bong bóng": Ngươi nói chuyện thực dụng quá, quá thực tế, lẽ nào không có tình yêu chân chính sao?
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Tình yêu chân chính là gì?
"Rơi xuống đất bong bóng": Đó là sự hấp dẫn giữa các gien, đó là một loại hương vị.
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Ngươi nói gien hấp dẫn, ngươi nói hương vị, kỳ thực chính là ngoại hình và khí chất. Ngoại hình cần dựa vào gien tốt từ cha mẹ, thêm dinh dưỡng và rèn luyện, cả thói quen sinh hoạt tốt và gu ăn mặc đẹp. Còn khí chất thì càng cần điều kiện vật chất tốt, và cả một thời gian dài nuôi dưỡng mới có được.
"Rơi xuống đất bong bóng": Theo lời ngươi nói, chẳng phải tất cả mọi người đều bị phân biệt đối xử theo điều kiện gia đình, giàu nghèo hay sao?
"Xin gọi ta Nhị cẩu": 95% người là như vậy. Loài người có tính bầy đàn, gần như mỗi người trông đặc biệt đều có một tập hợp hình mẫu chung.
"Rơi xuống đất bong bóng": Ta không thể phản bác được, nhưng ta không thích cách nói của ngươi.
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Nhân loại có 99% tính bầy đàn, chỉ 1% là khác biệt, thậm chí còn ít hơn. Chính cái 1% khác biệt này tạo nên sự cuốn hút cho một con người.
"Rơi xuống đất bong bóng": Thế những người tầm thường thì không có lối thoát sao? Cả đời đều vô danh vô tích sao?
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Người tầm thường tìm được một người bạn đời thật sự, trở nên độc nhất vô nhị trong mắt đối phương, vậy là đủ rồi. Cả hai trở thành nhân vật chính của nhau, hai người chính là cả thế giới.
"Rơi xuống đất bong bóng": Ngươi nói thật hay, thật đẹp.
Sau đó, nàng lại nói: Có một chuyện ta vô cùng nghi hoặc không hiểu, rõ ràng bạn trai ta đã đứng trước mặt ta cầu xin hiệu trưởng, hiệu trưởng cũng đã đồng ý. Vì sao đột ngột xảy ra biến cố, chẳng những không hủy bỏ thông báo phê bình toàn trường đối với học trò ta, mà còn bắt nó phải kiểm điểm trước mặt toàn thể thầy trò, thậm chí còn không đợi đến thứ hai, mà trực tiếp hủy bỏ luôn tiết nghỉ giữa giờ.
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Xác suất lớn là do hắn trước mặt ngươi cầu xin hiệu trưởng, sau đó về nhà lại kể chuyện này với bố hoặc mẹ, rồi ba mẹ hắn gọi điện cho hiệu trưởng bày tỏ sự giận dữ.
"Rơi xuống đất bong bóng": Hắn vô sỉ đến thế sao?
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Không đến nỗi vô sỉ, chỉ là... tầm thường.
"Rơi xuống đất bong bóng": Vậy ta có tầm thường không?
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Ngươi không tầm thường.
"Rơi xuống đất bong bóng": Vậy ngươi có tầm thường không?
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Ta cũng không tầm thường, ta phóng đãng.
"Rơi xuống đất bong bóng": Ngươi ở đâu?
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Thượng Hải.
"Rơi xuống đất bong bóng": Ngươi đẹp trai không?
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Cực kỳ cực kỳ cực kỳ đẹp trai!
"Rơi xuống đất bong bóng": Ta không tin.
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Khi nào ngươi đủ dũng khí, ta sẽ gặp ngươi, để ngươi tận mắt thấy ta đẹp trai đến mức nào.
"Rơi xuống đất bong bóng": Ngươi đang làm trang web gì vậy?
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Đã nói rồi còn gì, web khiêu dâm.
"Rơi xuống đất bong bóng": Ta không tin, trừ khi ngươi gửi cho ta xem địa chỉ web.
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Lấy ngực đổi ngực, lấy mông đổi mông, dùng "nude" trả "nude".
"Rơi xuống đất bong bóng": Ngươi thật là vô liêm sỉ, mặt dày, hạ lưu.
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Lần sau nói gì ta chưa biết đi, cảm ơn.
Sau đó, Tiêu Mạt Mạt rất lâu không để ý đến "Nhị cẩu". Trong danh sách bạn bè QQ của cô tổng cộng có mười mấy người, nhưng cơ bản đều không ai trò chuyện, bởi vì những người khác quá nhàm chán, quá tầm thường.
Cái tên "Nhị cẩu" này rất thú vị, rất sâu sắc, chỉ có điều thỉnh thoảng lại trêu chọc cô, thật đáng ghét.
"Rơi xuống đất bong bóng": Có một bí mật, ta chưa từng nói với ai, ta đang do dự không biết có nên cho ngươi xem không.
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Vậy thì cho ta xem đi.
"Rơi xuống đất bong bóng": Tại sao? Dựa vào cái gì?
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Khiến ngươi phải do dự nghĩa là ngươi muốn mà.
"Rơi xuống đất bong bóng": Ngươi thích phim không?
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Thích.
"Rơi xuống đất bong bóng": Ngươi xem "2001: A Space Odyssey" chưa?
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Xem rồi.
"Rơi xuống đất bong bóng": Ta viết hai bài bình luận phim, về "2001: A Space Odyssey" và "Ngọa hổ tàng long", ta thấy mình viết rất hay, đã gửi cho mấy tạp chí điện ảnh rồi, ngươi có muốn xem không?
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Gửi cho ta xem đi.
"Rơi xuống đất bong bóng" gửi hai bài viết qua hộp thư.
Rất nhanh, Lâm Tiêu đã xem hết hai bài phân tích về phim "2001: A Space Odyssey" và "Ngọa hổ tàng long".
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Xem xong rồi.
"Rơi xuống đất bong bóng": Sao rồi?
Lâm Tiêu im lặng không trả lời mấy phút.
"Rơi xuống đất bong bóng": Nói gì đi chứ.
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Ta thấy bài của ngươi sẽ không qua vòng duyệt đâu, sẽ bị trả lại bản thảo.
"Rơi xuống đất bong bóng": Hừ, ta rõ ràng viết rất tốt, rất tự tin.
"Xin gọi ta Nhị cẩu": Ba ngày sau ta sẽ cho ngươi lời bình, đồng thời giúp ngươi sửa chữa, đảm bảo bản thảo của ngươi được đăng, thậm chí mấy tạp chí điện ảnh sẽ tranh giành để đăng bài của ngươi.
"Rơi xuống đất bong bóng": Cố ra vẻ, làm như mình giỏi lắm ấy, bực cả mình.
"Rơi xuống đất bong bóng": Không nói chuyện nữa, ta xuống đây.
Sau đó, nàng trực tiếp thoát QQ, ôm lấy cái gối mềm, giận dữ ngồi trên giường, hung hăng đấm gối hai cái.
Chết Nhị cẩu, đồ hỗn đản Nhị cẩu!
Ta chỉ chia sẻ hai bài viết này cho mỗi mình ngươi, muốn được ngươi khen một câu, kết quả ngươi còn bảo ta chắc chắn sẽ bị trả bản thảo.
Đến khi tạp chí cho đăng bài của ta, ta sẽ vả mặt ngươi.
Tức chết mất thôi.
Lâm Tiêu cũng tắt luôn QQ, sau đó tiếp tục làm việc.
Hắn thực sự đang làm trang web hoàng sắc, đương nhiên là loại hoàn toàn hợp pháp.
Bây giờ hắn có bao nhiêu tiền đều muốn kiếm, kiếm được thùng tiền đầu tiên càng nhiều càng tốt.
Virus "Gấu trúc thắp hương" sắp viết xong rồi, số tiền đó tuy không ít, nhưng cũng chỉ kiếm được một lần.
Còn cần phải mở ra các con đường khác, con đường tài lộc liên tục, không ngừng nghỉ, mà trong cái thế giới này, tiền của bọn "LSP" là dễ kiếm nhất.
Hắn muốn xây dựng một trang web khiêu dâm hợp pháp, kiếm được lợi nhuận nhiều nhất, tốt nhất để bắt đầu sự nghiệp của mình.
Nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ rồi.
Sau đó, Lâm Tiêu bắt đầu công việc cuối cùng và quan trọng nhất trong tối nay.
Hắn viết một bức thư, nội dung đại khái như sau.
Ta vô tình nhặt được một chiếc USB, bên trong có một loại virus vô cùng đáng sợ, khiến cho Kim Sơn diệt độc, Giang Dân sát độc, Rising trong nháy mắt sụp đổ, ngay cả Kaspersky, Norton, McAfee cũng không ngoại lệ.
Ta cảm thấy căm hận loại virus này đến tận xương tủy. Để làm sạch môi trường mạng, ta muốn tiêu diệt mầm mống tai họa này khi nó chưa bùng phát.
Tôi vô cùng ngưỡng mộ sự chuyên nghiệp của quý công ty, cùng quyết tâm và dũng khí bảo vệ tài sản cho toàn dân. Cho nên ta muốn giao loại virus này cho các ngài, nếu thuận tiện, ta muốn mang chiếc USB này đến bái phỏng.
Người gửi là một gà mờ máy tính vô tri.
Sau đó, hắn gửi lá thư này cho sáu công ty diệt virus trong và ngoài nước. Không chỉ vậy, hắn còn gửi trực tiếp cho những người phụ trách tương ứng của họ.
Bề ngoài thì có vẻ nho nhã lễ độ, nhưng trên thực tế là muốn các công ty phần mềm diệt virus trả tiền bảo hộ.
Đương nhiên, nếu như virus đủ mạnh, đối phương sẽ rất vui vẻ mà trả tiền, bởi vì điều này sẽ có lợi cho cả hai bên.
Nếu như virus quá yếu, thì thư chào hàng thu phí bảo hộ này của Lâm Tiêu sẽ chẳng khác nào một trò cười.
Vì sao không gửi virus trực tiếp?
Tuyệt đối không thể, dù sao đối phương đều là cao thủ chuyên nghiệp, nếu gửi trực tiếp, lập tức bị người khác nghiên cứu triệt để ngay.
Hơn nữa, virus này tuy hắn viết gần xong rồi, nhưng còn chưa qua kiểm nghiệm nữa.
Sau đó, Lâm Tiêu mở tài khoản PayPal, thấy bên trong có tới 800 đô la Mỹ.
Rõ ràng đây là chủ quán net ở khu thương mại chuyển khoản, quả thực rất tích cực.
Dù hắn hoàn toàn không hiểu PayPal là gì, nhưng không hề ngăn cản hắn trong hai ngày tìm hiểu, đồng thời đăng ký tài khoản nhận tiền và đưa cho Lâm Tiêu thu tiền.
Tuy số tiền này không lớn, Lâm Tiêu cũng lập tức yên lòng, có điều việc rút tiền có chút phức tạp, còn cần một chút thời gian.
Nói cho cùng, đây chỉ là một số tiền nhỏ.
Bán virus mới là việc quan trọng, có thể kiếm được nhiều tiền, nếu như mọi chuyện suôn sẻ, thì sau này sẽ không cần phải lo lắng về chuyện tiền bạc nữa.
Lúc Lâm Tiêu về đến phòng trọ thì đã hơn mười hai giờ.
Vừa vào phòng, hắn đã thấy Lý Trung Thiên ngồi thẳng đơ ở bên trong, khiến Lâm Tiêu giật mình.
"Sao giờ này còn chưa ngủ? Ngươi muốn tu tiên à?"
Lâm Tiêu nói.
Lý Trung Thiên nói:
"Không tài nào ngủ được, ngày mai kết quả khảo sát hàng tháng sẽ công bố rồi."
Hắn đã hứa với thầy chủ nhiệm rồi, nếu như thành tích giảm sút, thứ hạng tụt xuống thì chỉ còn cách quay lại ký túc xá của trường.
"Lâm Tiêu, hôm nay buổi sáng mày nói hay quá, cảm giác như mỗi câu nói đều thấm vào tim tao vậy."
Lý Trung Thiên nói:
"Phảng phất như mỗi một chữ đều nói cho tao nghe vậy, cảm giác đinh tai nhức óc, nhiều bạn cùng lớp cũng bị ảnh hưởng theo."
Lâm Tiêu ngồi xuống, chân thành nói:
"Trung Thiên, hãy quên những lời tao đã nói đi."
Lý Trung Thiên kinh ngạc nói:
"Vì sao? Chẳng lẽ những điều mày nói không đúng sao? Chẳng lẽ không phải là lời nói thật từ trong lòng sao?"
"Những lời tao nói đều đúng, đều là chuẩn mực chung và đúng đắn."
Lâm Tiêu nói.
Lý Trung Thiên nói:
"Vậy tại sao lại muốn tao quên nó đi?"
Lâm Tiêu nói:
"Những thứ hợp chuẩn mực đúng đắn nghĩa là có rất nhiều người tuân theo nó."
"Nhiều người, chính xác, có nghĩa đó không phải đường tắt."
"Rất nhiều người vạch ra một con đường chính xác chỉ để một số ít người trong đó có thể đi đường tắt."
"Phần lớn người tuân thủ quy tắc, thì một số ít không tuân thủ quy tắc sẽ thu được lợi ích khổng lồ."
"Sự thật của thế giới này là chỉ có những người dũng cảm mới có thể tận hưởng nó. Âm thầm nỗ lực đợi đến khi bản thân ưu tú, mới đi theo đuổi những gì mình muốn? Đến lúc đó món ăn đã nguội lạnh cả rồi, quá muộn."
"Điều cần làm là coi mọi chuyện như việc thăng cấp đánh quái. Cho dù là phụ nữ, hay công việc, sự nghiệp, đến khi tinh thần ngươi không còn phải lo chi phí nữa, thì hãy dũng cảm thử sức."
"Không thử nhiều thì làm sao biết cái nào tốt hơn? Không thử nhiều thì sao biết mức giới hạn?"
"Tại sao lời kiểm điểm của tao lại có thể khiến mọi người đồng cảm? Bởi vì lời tao nói là tâm lý điển hình của kẻ yếu, thế giới này có quá nhiều người yếu đuối, tao chỉ đang chiều theo những loại tâm lý đó mà thôi."
"Thế giới này, được người ngu thì sẽ được thiên hạ!"
"Khi một người nói ra câu nào cũng đều chạm đến được tâm can của bạn, thì người đó nhiều khả năng chính là một thằng khốn nạn."
Nhất thời, Lý Trung Thiên ngây người một hồi lâu.
"Vậy mày có phải là một thằng khốn nạn không?"
Lý Trung Thiên bỗng hỏi.
Lâm Tiêu lắc đầu nói:
"Tao không phải, tao biết rõ mọi chuyện nhưng lại không làm được, ngủ đi!"
Lý Trung Thiên trở về phòng của mình, trằn trọc không ngủ được.
Một phần là do lời của Lâm Tiêu tác động đến hắn quá lớn, một phần là vì ngày mai sẽ công bố kết quả khảo sát hàng tháng, hắn thực sự sợ hãi sẽ bị tụt hạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận