Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)

Chương 165: Liệt Hỏa Liệu Nguyên ! Mạt Mạt hiến thân !

Sau khi thả pháo xong. Mẹ Lâm Tiêu và bà nội lại bận rộn trong bếp, rửa chén các thứ. Lâm Diêu cùng Bạch Tiểu Bình, Tô Đào vào giúp một tay. "Bong Bóng" ngại ngùng cũng muốn đi giúp, liền bị bà nội đuổi ra ngoài. Ý trong lời nói là, "Bong Bóng" trời sinh là số thiếu phu nhân, mười ngón tay không được nhúng nước mùa xuân, đôi tay nhỏ xinh đẹp như vậy dùng để rửa chén thì thật đáng tiếc.
Lâm Diêu không nhịn được nói:
"Vậy ta đáng đời rửa chén à."
Bà nội liếc nhìn, chân thành nói:
"Ngươi rửa chén tốt mà."
Ngay lập tức, Bạch Tiểu Bình và Tô Đào bên cạnh cười ha hả. Lâm Diêu cũng không để ý, cũng cười theo.
Ông nội thì sớm đã ra ngoài cùng một đám bạn già chém gió rồi. Còn cha Lâm Hoài Lập thì bị bí thư chi bộ thôn Lâm Nghĩa Cừ mời đi, giúp giám sát sổ sách trong thôn năm nay. Nông thôn rất có ý, sau khi ăn cơm tất niên tối 30 xong, sẽ còn tiến hành thanh toán sổ sách cuối cùng, cũng không biết là phong tục được truyền từ năm nào nữa.
Hiện tại địa vị của Lâm Hoài Lập trong thôn, đã khác xưa nhiều lắm. Mà lại, hắn vậy mà cũng rất nhanh thích ứng với vai trò này.
Trong một năm qua, Lý Hổ ba ngày hai bận đều ghé thăm. Hơn nữa, trưởng trấn và bí thư, mỗi lần thăm hỏi cũng đều đến nhà Lâm Tiêu đầu tiên. Uy vọng của Lâm Hoài Lập cứ như vậy mà được xây dựng nên, và những lúc quan trọng, hắn cũng đều sẵn lòng gánh vác và giúp đỡ.
Con người thật kỳ lạ. Ông nội cả đời cũng chỉ biết làm theo ý mình. Còn cha Lâm Hoài Lập thì đến trung niên mới dần tìm lại được vai trò sở trường của mình.
Còn mẹ Lâm Tiêu thì chẳng có gì thay đổi. Trước kia nhà nghèo như thế nào, giờ vẫn vậy. Mỗi ngày vẫn cứ có việc không hết, không cho nàng làm việc còn không được. Thậm chí, Lâm Hoài Lập bây giờ vẫn tiếp tục làm ruộng, trồng rau, và không từ bỏ cả trà rừng, rừng cây dầu cũng được quản lý tỉ mỉ. Dường như chỉ có như vậy, hắn mới an tâm và thoải mái tận hưởng những gì đang có ở hiện tại.
Sau khi bếp núc xong xuôi, Hạ Tịch, Khu Phi Phi, Đào Tử, "Bong Bóng" bốn người vừa xem ti vi vừa đánh bài poker. Đánh bài đỏ 5. Ba người đánh một người, ăn tiền, thấp nhất là 2 tệ. Một ván thắng thua nhiều nhất, cỡ hai ba chục tệ.
Bạch Tiểu Bình ban đầu hừng hực khí thế vào trận, bởi vì trước ly hôn cô thường xuyên đánh bài, đánh cũng khá lắm. Kết quả là thua sấp mặt.
Còn Hạ Tịch thì như hack vậy, mỗi một lá bài cô ta đều tính toán được. Thế là sau mấy ván, mọi người không thể nhịn được nữa, trực tiếp đuổi Hạ Tịch ra khỏi bàn bài. Sau đó, bốn người liền cân bằng, đánh ngang tài ngang sức, có đi có về.
Mãi cho đến lúc này, khói lửa và tiếng pháo mới dần dần ngớt. Chờ đến thời khắc khác, lại sẽ đến một cao trào khác.
Có vài nhà hàng xóm, trực tiếp vào nhà xem ti vi, vừa nói chuyện phiếm với mẹ Lâm Tiêu và bà nội. Trong nhà mua ti vi LCD 42 inch của Sharp, đây gần như là ti vi lớn nhất trên thị trường hiện tại.
Bên này trong thôn, mấy bà mấy cô đang tán gẫu, còn bên bàn kia, mấy cô gái đang đánh bài. Thỉnh thoảng lại liếc về phía ti vi. Các chương trình cuối năm 2003 vẫn còn rất thú vị chứ chưa nhàm chán.
Còn Lâm Tiêu thì lên mái nhà gọi điện thoại. Chủ yếu cũng chỉ mấy cuộc điện thoại như vậy, Liên Chính, Liên Y, Lý Sương, Âu Dương Đường, viện trưởng Trương của đại học Aurora vân vân. Còn Hạ Tịch thì đứng ở đầu cầu thang canh chừng cho hắn. Một bên canh chừng, vừa mắng đồ cặn bã nam.
Gọi điện cho Liên Chính thì chỉ chúc tết bình thường. Còn gọi điện cho Liên Y thì lại phiền phức, bên kia kiểu gì cũng không chịu gác máy.
"Vểnh lên vểnh lên, năm nay ngươi muốn bao nhiêu tiền mừng tuổi?"
"Làm gì? Ngươi muốn gì?"
Vểnh lên vểnh lên cảnh giác nói:
"Lại muốn lừa tiền ta sao?"
"Rõ ràng là ngươi tự nguyện mà, sao có thể nói lừa gạt?"
"Hừ hừ hừ, lần trước ở khu nghỉ dưỡng trên núi, các ngươi đã không có ý tốt, các ngươi đều không phải là người tốt."
Lâm Tiêu:
"Ngươi đừng oan uổng người khác nha, ta còn đã ngủ ở phòng của Lý Trung Thiên, là ngươi gọi ta về, lẩm bẩm cả đêm, mông còn dụi a dụi, chẳng biết lộn xộn cái gì."
"Im miệng, im miệng, không cho phép nói."
Liên Y gắt gỏng:
"Mau quên hết đi, nếu không ta sẽ tính sổ với ngươi, người ta còn chưa chuẩn bị kỹ càng."
Chóng cả mặt, còn chưa nhìn, cũng không sờ, mà ngươi nói nghe như cái gì rồi.
Lâm Tiêu:
"Được rồi, ta cúp máy đây, còn nhiều cuộc điện thoại khác phải gọi."
"Năm phút, nói thêm năm phút nữa..."
Sau đó, lại buôn thêm năm phút chuyện phiếm. Thư ký Liên ra lệnh liên tục, làm nũng giận dỗi, kêu Lâm Tiêu mau đến tìm nàng, đồng thời lần sau nhất định phải ở bên nàng đón giao thừa 5 cái liền.
Sau đó, mất hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng gọi xong hết các cuộc điện thoại cần gọi. Trong đó, cuộc điện thoại cho Lý Sương thì vô cùng đơn giản.
"Tỷ, sao tỷ không đến nhà ta ăn tết?"
Lý Sương:
"Vì tỷ hy vọng ngươi đến nhà tỷ ăn tết."
"Tỷ đang làm gì vậy?"
Lý Sương:
"Đang đào góc tường đài truyền hình, để lập công ty sản xuất của chúng ta."
Sau đó, hai người rơi vào trầm mặc.
"Chúc mừng năm mới."
"Chúc mừng năm mới."
Sau khi cúp máy, Hạ Tịch đi đến bên cạnh Lâm Tiêu nói:
"Sao thế, đại tỷ mông to không chịu nổi ngươi cặn bã, bắt đầu lùi bước rồi hả?"
Lâm Tiêu lười biếng trả lời.
"Kỳ lạ thật, ngươi có biết sau khi ta đến thôn của các ngươi, người ở đây nói nhiều nhất câu gì không?"
Hạ Tịch hỏi.
Lâm Tiêu nói:
"Câu gì?"
Hạ Tịch:
"Nơi chúng ta nghèo thì nghèo, nhưng không khí rất tốt, cảnh sắc cũng rất tuyệt."
Nàng bắt chước giọng điệu của người dân thôn ở đây để nói.
"Không khí ở đây tốt thì ta công nhận, tất nhiên là trừ tối nay nha."
Hạ Tịch nghi ngờ nói:
"Nhưng nói một cách công bằng, chỗ các ngươi đây là vùng đồi núi điển hình, phong cảnh rất bình thường nha, hoàn toàn không có gì gọi là tốt cả, ngọn núi nào cũng bình thường như nhau."
Lâm Tiêu nói:
"Ngươi đi khắp thế giới, nhìn hết cả danh lam thắng cảnh, còn trong số đó lại có vô số người cả đời chưa từng đi đến huyện, tất nhiên là cảm thấy phong cảnh quê nhà rất tốt."
Hạ Tịch nói:
"Giống như mấy cặp vợ chồng bình thường, rõ ràng rất đỗi bình thường, nhưng nhìn quen rồi cũng thấy rất đẹp sao?"
Lâm Tiêu:
"Cũng gần như ý đó thôi."
"Lảm nhảm nhiều vậy, ngươi thấy chỗ này thế nào?"
Hạ Tịch hỏi.
Hạ Tịch:
"Bình thường, quá bình thường."
"Nhưng đối với ta, nơi đây lại là tốt nhất."
"Thứ ta thiếu nhất chính là khói lửa đời thường."
"Ta rất hạnh phúc."
Lâm Tiêu không nói gì, vì những lời đối phương nói đều là sự thật, tuy có hơi đáng đánh.
"Oa, ngươi vậy mà cao hơn ta một chút."
Hạ Tịch nói.
Lâm Tiêu nói:
"Cũng chỉ hơn một chút thôi, mét tám là vô vọng rồi."
"Rất tốt, rất đẹp trai."
Hạ Tịch nói:
"Đã đẹp trai đến mức nếu ta muốn có hậu duệ, thì đều nguyện ý đến xin của ngươi một phần đấy."
Lâm Tiêu nói:
"Ngươi muốn có hậu duệ sao?"
Hạ Tịch lắc đầu nói:
"Trước mắt thì hoàn toàn không."
"Về sau ngươi cùng "Bong Bóng" sinh con, cho ta chơi là được rồi."
"Ta sẽ chọn một đứa đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất nhận làm con nuôi, sau đó giao hết gia sản khổng lồ cho nó."
"Ý nghĩa của việc phấn đấu, nằm ở quá trình, chứ không nằm ở kết quả."
"Đúng rồi, ngươi có biết hiện tại một ngày ta ngủ được mấy tiếng không?"
Lâm Tiêu nói:
"Trời mới biết."
Hạ Tịch:
"Ngủ được 11 tiếng đấy."
"Trước đó, ta liên tục mấy ngày mấy đêm không ngủ được, thậm chí ăn rất nhiều thuốc ngủ cũng chỉ miễn cưỡng ngủ được bốn tiếng."
"Lúc đó ta còn cảm thấy nhân sinh của mình sắp tàn rồi, ta có thể sẽ tự kết liễu bất cứ lúc nào."
"Các ngươi đã cứu vớt ta."
Hạ Tịch nhẹ nhàng nghiêng đầu trên vai Lâm Tiêu, nhìn về phía núi cao không xa. Không hề mập mờ nửa điểm.
Kiếp trước Hạ Tịch không tự kết thúc, và rèn ra thần kinh thép, nhưng cuối cùng vẫn bị vực sâu vạn trượng nuốt chửng. Còn kiếp này, cô đã dần trở nên mềm yếu hơn.
Sáng hôm sau! Tiếng pháo nổ vang liên hồi. Lâm Tiêu và Lâm Hoài Lập đã dậy sớm, giúp mọi người trong nhà nấu chè trôi nước. Theo phong tục ở đây, sáng mùng 1 sẽ ăn chè trôi nước, hơn nữa còn phải do đàn ông trong nhà làm. Còn phụ nữ thì có thể ngủ nướng. Tiếng pháo nổ to như vậy cũng không đánh thức được Hạ Tịch và "Bong Bóng". Hai người vẫn tiếp tục ngủ vùi trong chăn. Tối qua hai người ngủ chung một phòng, nói chuyện nửa đêm, rồi buồn ngủ lúc nào không hay.
Bỗng nhiên... trong phòng mọi người nháo nhào.
"Nhìn kìa, nhìn bên kia kìa."
Đây là giọng của Bạch Tiểu Bình từ phòng bên cạnh.
Hạ Tịch lờ mờ ngồi dậy, nhìn ra cửa sổ, đối diện xa mấy chục mét trên sân phơi lúa, một người đột nhiên xông ra. Hắn đổ xăng lên người mình. Rồi, một mồi lửa bốc lên. Cả người, biến thành một ngọn đuốc. Đang không ngừng rên la. Dần dần gục xuống.
"Bong Bóng" cũng chui ra khỏi chăn, muốn xem chuyện gì. Kết quả Hạ Tịch trực tiếp che mắt nàng lại.
"Đừng nhìn, không có gì hay ho cả."
Ông nội và cha Lâm Hoài Lập sau khi ăn xong chè trôi nước, cũng không nói gì thêm, vẫn cười ha hả. Vẫy chào một cái rồi ra khỏi nhà. Mùng một đầu năm, có người tự tử. Nên cần phải đi giải quyết mấy chuyện liên quan.
Người tự tử chính là một người đàn ông góa vợ. Lão không nơi nương tựa. Thậm chí không có chỗ ở cố định, vì nhà lão đã sập một nửa rồi. Người này hồi còn trẻ, còn rất năng nổ. Thích khoác lác, người cũng rất xốc nổi. Đến khi về già, thì dần dần trầm mặc hẳn. Cuối cùng, cứ như thể hoàn toàn câm lặng, tan biến vào giữa đám người. Sống nhờ ở nhà người khác trong họ hàng, cũng không mấy khi đi ra ngoài, chỉ có đêm mới thỉnh thoảng đi dạo trong bóng tối, lúc rảnh thì sẽ chào hỏi với người khác.
Năm 2003 các chính sách về tiền trợ cấp, hộ gia đình nghèo đều chưa có, thậm chí thuế nông nghiệp còn chưa hủy bỏ. Vì vậy những người khổ sở sẽ vô cùng khổ sở.
Theo chính sách trước đây, thì trung bình vài thôn, sẽ xây dựng một viện dưỡng lão, chuyên dùng để cho những người goá vợ già cả, không nơi nương tựa dừng chân. Nhưng đó chỉ là chính sách đặc thù trong thời kỳ đặc thù. Mấy năm gần đây, các viện dưỡng lão này cũng dần hoang phế.
"Bong Bóng" không tận mắt chứng kiến cảnh này, nhưng đã nghe chuyện đó. Nàng không chìm vào đau khổ, mà lại bắt đầu suy nghĩ.
"Gâu gâu, chỉ cần trong lòng có thích, người trên thế giới này sẽ không phải là hòn đảo hoang."
"Chỉ cần có ràng buộc mệnh, thì người sẽ không cô đơn."
"Ta không thích sự cô độc trăm năm, cho nên ta không có đi nhìn, nhưng mà ta nghe qua một vài lời, ta cực kỳ không thích."
"Ta yêu ngươi, ta cho ngươi một nửa của mình. Ngươi yêu ta, ngươi cũng cho ta một nửa của mình. Chúng ta chính là một chỉnh thể, sao còn cô đơn được chứ?"
"Sau này chúng ta có con cái, thì ràng buộc số mệnh lại càng không tách rời được, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi."
Tiếp đó, Lâm Tiêu lại dẫn nàng đi leo núi. Leo đến đỉnh núi phía sau. Nơi đây toàn là rừng cây dầu sở, vì đây là một loại cây công nghiệp không tệ, nên toàn bộ cỏ dại của rừng cây dầu sở đều được xử lý sạch sẽ. Mùa hoa cây dầu sở sắp tàn, nhưng vẫn còn. Mà lúc này đây, mật hoa dầu sở là nhiều nhất.
Lâm Tiêu cầm một ống hút, cùng "Bong Bóng" hút mật hoa. Nơi này đã khá cao, nhìn xuống thôn xóm, các ngôi nhà đều bé nhỏ.
"Bong Bóng" phấn khởi tìm ngôi nhà của Lâm Tiêu trong một đống hình vuông nhỏ.
"Nhà chúng ta ở đâu thế?"
"Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi."
"Chính là cái chỗ nhỏ xíu đó."
"Mái nhà của chúng ta khác với các nhà khác."
Nàng rất tự nhiên nói nhà chúng ta.
Nhìn cô Mạt Mạt xinh đẹp. Lâm Tiêu bỗng nhiên nói:
"Bong Bóng", chúng ta quyên góp một khoản tiền, xây một viện dưỡng lão trong thôn, để những người già goá phụ không nơi nương tựa của mấy thôn xung quanh đều có chỗ ở được không?"
"Bong Bóng" kinh hỉ nói:
"Thật sao?"
Lâm Tiêu nói:
"Thật mà, mặc dù số tiền này là do ngươi kiếm. Ngươi viết kịch bản thật hay, sau đó dùng cổ phần lợi nhuận phim truyền hình "Bong Bóng", để trả số tiền kia được không?"
"Không chỉ là xây viện dưỡng lão, mà mỗi năm còn phải có chi tiêu cố định nữa."
"Bong Bóng" tròn xoe mắt nói:
"Thật sự có thể sao?"
Lâm Tiêu nói:
"Đương nhiên có thể."
Chúng ta không thể lo cho nhiều người quá, nhưng những người xung quanh nhà vẫn có thể lo được một chút.
"Bong Bóng" trong đôi mắt to nhìn Lâm Tiêu ánh mắt, tràn đầy ngưỡng mộ và sùng bái.
"Gâu gâu, ngươi đúng là thiên sứ."
Đồ ngốc, ngươi mới là.
Sau khi về nhà, Lâm Tiêu lập tức kể chuyện này cho Hạ Tịch nghe.
"Có thể thành lập một tổ chức phi lợi nhuận, hoạt động riêng lẻ."
"Đầu tư ban đầu không nhiều, cũng chỉ vài chục vạn thôi."
Vấn đề này rất tốt, không chỉ có thể giúp được những người già cần giúp đỡ thật sự, tạo dựng được hình ảnh cho doanh nghiệp chúng ta, mà còn có thể nâng cao uy vọng của Lâm thúc ở địa phương nữa."
"Và cơ hội này rất quý báu, không chỉ xử lý viện dưỡng lão mà còn có thể làm các hoạt động từ thiện khác nữa."
"Bây giờ làm thì chưa rõ rệt, đợi sau này doanh nghiệp chúng ta lớn mạnh, nó sẽ có tác dụng rất lớn với chúng ta."
"Và chúng ta bắt đầu làm từ thiện vào lúc này, mới càng thuần túy hơn, dù sao chúng ta cũng chưa có nhiều tiền, chưa thành công lắm mà."
Buổi trưa, Lâm Tiêu liền nói chuyện này với ông nội và cha Lâm Hoài Lập. Hai người đều vô cùng kích động.
Ông nội liên tục nói:
"Ông cụ nhà ngươi khi xưa là làm từ thiện không ngừng, cầu cống ở bốn thôn tám xã phần lớn là do ông ấy bỏ vốn xây, dùng mãi đến tận bây giờ vẫn còn tốt, bây giờ vẫn còn bia đá khắc tên ông cụ nhà ngươi."
Lâm Hoài Lập nói:
"Cha, chuyện này trước mắt không nên nói ra vội. Nhất định phải chứng thực thật rõ rồi mới nói. Làm xong rồi mới nói thì có trọng lượng hơn."
Lập tức, Lâm Tiêu nhìn lão cha bằng con mắt khác. "Tam Quốc Diễn Nghĩa" và "Tam Quốc Chí" mà cha xem quả không vô ích.
Ông nội nói:
"Cái này còn cần ngươi nói à, lúc nào thì con trai đi dạy bảo cha vậy?"
Nhưng Lâm Tiêu ông nội cũng không phủ nhận. Cậu con trai này ngày càng làm ông phải thay đổi cách nhìn.
Buổi chiều hôm đó, Lâm Tiêu liền lái xe đưa "Bong Bóng" trở lại bệnh viện thăm Tiêu Vạn Lý.
Hai mẹ con lại thủ thỉ tâm tình. "Bong Bóng" kể lại chuyện đã xảy ra vào sáng nay. Nghe xong, Lý Phương Phương tái mặt đi vì sợ hãi, "Bong Bóng" ngây thơ trong sáng như vậy mà lại phải chứng kiến sự việc thảm khốc như thế. "Bong Bóng" lại chân thành nói:
"Mẹ, con không sợ như mẹ nghĩ."
"Ngược lại con nghĩ rất nhiều, cũng hiểu ra nhiều chuyện."
Lý Phương Phương nói:
"À, con hiểu ra được điều gì thế?"
"Bong Bóng" nói:
"Trên thế giới này, có ràng buộc là tốt nhất. Không cần nghĩ quá nhiều, cứ thoải mái bỏ ra là được rồi."
"Dù là với mẹ hay với gâu gâu cũng thế, con bỏ ra càng nhiều, thì nhận lại được càng nhiều."
Lý Phương Phương lập tức không biết nói sao nữa, điều này chỉ đúng với những người tốt với nhau mà thôi. Nhưng cô như cũng mong chờ gặp được những người như "Bong Bóng", vợ chồng trẻ như vậy, nên cũng không có ý định sửa lại suy nghĩ của nàng, mà còn cổ vũ nàng nữa.
"Gâu gâu định dùng danh nghĩa của con, thành lập một tổ chức phi lợi nhuận, xây viện dưỡng lão, để mấy người già neo đơn ở thôn xung quanh đều có chỗ nương tựa."
Lý Phương Phương lại thoáng ngẩn người ra. Trời ơi đất hỡi. Con, con sủng nàng quá đấy.
Vì nàng mà mở cả đài truyền hình điện ảnh "Bong Bóng", bây giờ lại vì nàng xây tổ chức phi lợi nhuận, làm mấy chuyện từ thiện như vậy. Thậm chí, Lý Phương Phương phát hiện ra, Lâm Tiêu cũng đang bảo vệ "Bong Bóng" nhưng khác với những người khác là, hắn vừa bảo vệ vừa để "Bong Bóng" trưởng thành. Không chỉ về sự nghiệp mà cả về tinh thần và nội tâm, cũng cố ý hoặc vô ý để chính "Bong Bóng" dần trở nên mạnh mẽ.
Ai! Những cặp vợ chồng trẻ như vậy, mới đúng là một đôi trời sinh. Sao có thể không làm người ta ngưỡng mộ đố kỵ?
Đến tối, cả nhà bốn người lại cùng ăn cơm trên bàn ở bệnh viện. Dù ăn tương đối đơn giản, chỉ có một bát bún, hai bát bún xào. Còn Tiêu Vạn Lý, thì uống cháo dinh dưỡng. Tuy mới 6 giờ, Lý Phương Phương đã bắt đầu đuổi người.
"Đi, đi, đi về đi!"
"Mẹ ở lại một mình là được rồi, vợ chồng trẻ ở đây tốn thời gian làm gì?"
"Đi ra ngoài chơi đi, về nhà lên mạng chơi đi."
Lâm Tiêu và Mạt Mạt cũng không khách sáo, trực tiếp ra khỏi bệnh viện.
Hai người đi dạo trên con đường mùng một đầu năm. Lúc này đã có vài cửa hàng mở cửa, quán net cũng mở cửa. Hai người tiến vào quán net hoành tráng, lấy hai máy tính, chơi một ván C S.
"Bong Bóng" rất kém trong việc chơi game, có khi thì còn phá game trong LAN nữa, vì vậy đồng đội vừa bắt đầu còn lẩm bẩm chửi, trực tiếp tìm đến xem là thằng nào mà gà mờ thế, kéo chân sau cả đội, đang định xả cho một trận thì thấy hóa ra là "Bong Bóng" xinh đẹp.
Lập tức, im lặng quay trở về. Sau đó, cục diện ban đầu liền thay đổi, mọi người nhớ kỹ tên của "Bong Bóng" trong game.
"Đừng ai giết, không cho giết đâu nha!"
"Ngươi cứ đứng yên đó, để cho cô ấy giết ngươi."
Cứ như vậy, "Bong Bóng" vốn kỹ năng kém nhất, bất luận ở đội nào thì thường thường vẫn thắng. Hai người chơi đến 8 giờ tối, sau đó mau chóng về nhà.
Về đến nhà, "Bong Bóng" trực tiếp đẩy Lâm Tiêu vào phòng của mình. Căn phòng khuê nữ trắng trẻo đầy những con rối búp bê, đủ loại búp bê.
"Không cho phép mở máy tính đâu nha."
"Ngươi, ngươi ngồi ngoan chờ ta."
"Ngồi ở trên giường chờ ta."
Tiếp đó, "Bong Bóng" vặn điều hòa lên mức nóng nhất, còn cho quạt máy thổi vào, bật hết cỡ. Trực tiếp chỉnh nhiệt độ phòng lên khoảng 27 độ.
Sau đó, nàng có chút ngượng ngùng, có chút hưng phấn chui vào nhà tắm. Bên trong truyền đến tiếng nước chảy ào ào. Tắm cỡ gần nửa tiếng, lại nghe thấy tiếng máy sấy tóc.
"Bong Bóng", có muốn ta giúp em sấy tóc không?"
Lâm Tiêu hỏi.
"Không cần..."
"Bong Bóng" nói:
"Ngươi cứ ngồi ngoan ở đó chờ ta, không được động đậy."
Lại mất rất lâu, "Bong Bóng" cuối cùng cũng sấy khô được mái tóc xoăn bồng bềnh. Nàng mặc một chiếc váy rất đẹp bước ra. Dáng điệu thướt tha tiến đến trước mặt Lâm Tiêu.
Thậm chí nàng còn trang điểm nữa. Khuôn mặt xinh xắn kiều diễm, vì ngượng ngùng và hưng phấn nên càng trở nên rạng rỡ. Thậm chí, nhịp thở nhỏ của nàng cũng rất nhanh. Lời nói và động tác đều có chút rung động.
"Tiêu Tiêu, mẹ cứ luôn nói, em lớn hơn anh, bảo em đừng có quyến rũ anh."
"Nói anh vẫn còn nhỏ, thân thể chưa phát triển hoàn thiện."
"Đến 20 tuổi mới phát triển hoàn thiện."
"Bây giờ là mùng 1 đầu năm rồi, anh đã 20 tuổi rồi."
"Vậy, vậy, kia..."
"Bong Bóng" gần như không thốt nên lời, cố nhắm mắt để bình tĩnh lại. Sau đó mở đôi mắt to xinh đẹp, hướng Lâm Tiêu run giọng nói:
"Vậy, vậy chúng ta... làm chuyện... thích nha!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận