Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)

Chương 22: Quá khoa trương

Gần như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Tiêu.
Có nghe nhầm không vậy? Hay là chủ nhiệm lớp đọc sai rồi?
Vương Lũy càng nói thẳng:
"Lý lão sư, có phải thầy đọc nhầm không ạ?"
Lý Minh Triêu liếc hắn một cái, không nói gì mà tiếp tục đọc tiếp:
"Hạng hai mươi bảy Chung Liên Bình, 573 điểm."
Rõ ràng là chủ nhiệm lớp không đọc sai.
Nhưng rất nhiều người khác trong lớp không còn kiên nhẫn nghe điểm số phía sau, tất cả đều bị thứ tự và điểm số của Lâm Tiêu làm cho đầu óc mơ hồ.
So với lần thi tháng trước, tăng lên những hơn hai trăm điểm?
Được thôi, Lâm Tiêu nói mình lén lút cố gắng hơn ba tháng, nhưng điều này cũng quá dọa người rồi.
Ma lực của tình yêu mạnh đến vậy sao?
Mà người càng không dám tin hơn cả là Lý Trung Thiên, Lâm Tiêu nói mình cố gắng ba tháng, người khác không biết, lẽ nào ta lại không biết sao?
Ngươi có cố gắng chỗ nào chứ? Mỗi ngày không làm trang web thì làm quà tặng, không thì lại nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng hắn lại hoàn toàn xác định Lâm Tiêu không gian lận.
Mọi người nhìn Lâm Tiêu trước, rồi lại nhìn sang Liên Y, muốn xem phản ứng của nàng thế nào.
Gương mặt xinh xắn mỹ lệ của Liên Y cũng hoàn toàn ngập tràn vẻ không thể tin nổi, Lâm Tiêu vậy mà nói là thật, nàng còn tưởng là hắn đang nói khoác lác cơ đấy.
Nhất thời, hình ảnh Lâm Tiêu trong mắt nàng trở nên đầy thần bí.
"Hạng bốn mươi bảy Vương Lũy, 523 điểm."
Điểm số này vừa được đọc lên, Vương Lũy lập tức như cha mẹ qua đời. So với lần thi tháng trước, thiếu mất ròng rã hai mươi điểm.
Vốn là đủ điểm hai trường đại học, giờ thành ra không đủ điểm cả hai.
Sau khi chủ nhiệm lớp đọc xong điểm số của tất cả mọi người, mặt ông lạnh tanh.
"Vương Lũy, ngươi làm cái gì thế? Sao lại tụt hai mươi mấy điểm? Ta thấy ngươi đừng mơ thi đậu vào trường nào, suốt ngày không biết lo nghĩ, gọi điện cho ba ba của ngươi, bảo ông ấy đến trường một chuyến."
Nhất thời, mặt Vương Lũy từ trắng bệch chuyển sang xanh lè.
Sau đó, giọng Lý Minh Triêu trở nên ôn tồn hơn:
"Những bạn thi không tốt đừng nản lòng, tháng sau thi giữa kỳ, cố gắng gỡ lại."
"Các bạn thi tốt cũng đừng kiêu ngạo, thành tích thứ này không tiến ắt lùi."
"Vậy thôi, tan học!"
Sau đó, Lý Minh Triêu đi thẳng.
Toàn bộ phòng học triệt để trở nên ồn ào, có người tiến đến chỗ Lâm Tiêu, hỏi hắn làm thế nào mà thi được điểm cao, lập tức tăng lên hơn hai trăm điểm.
Mặc dù ai cũng đều nói kiểu như cẩn thận ghê gớm các loại, nhưng không chỉ trong ánh mắt mà cả sắc mặt đều mang theo sự hoài nghi.
Sự tăng tiến này quá sức tưởng tượng, không hợp lẽ thường.
Lâm Tiêu không hề giải thích gì, thành tích tiếp theo chỉ cần càng ngày càng cao, thì mọi nghi ngờ sẽ tan thành mây khói.
Mà thành tích lần này đối với bản thân hắn, đối với bạn học trong lớp đều không có mấy ý nghĩa.
Chỉ duy có đối với người nhà của hắn mới mang một ý nghĩa to lớn.
Có thể khiến bọn họ hoàn toàn yên tâm, có thể khiến bọn họ tiếp tục tự hào, không còn vì thành tích của Lâm Tiêu mà lo lắng sợ hãi.
Một số người khác thì lại đi trêu Liên Y:
"Sức mạnh của tình yêu thật quá kinh ngạc."
Bí thư chi bộ đoàn Chúc Hoành Bân cau mày, đi đến trước mặt Lâm Tiêu mỉm cười nói:
"Lâm Tiêu, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút?"
Ra ngoài hành lang nhỏ, Chúc Hoành Bân nói:
"Chúc mừng cậu nhé, thành tích một bước lên hương làm ai cũng kinh ngạc. Không ai nghĩ tới thành tích của cậu cả, kể cả tôi."
Lâm Tiêu nói:
"Nói thẳng vào vấn đề đi, chúng ta đều biết mà, mấy lời vừa nãy chẳng có giá trị gì."
Chúc Hoành Bân nói:
"Lâm Tiêu, hôm qua Liên Y không đến lớp tự học buổi tối, nàng đã khóc."
"Hôm qua toàn trường kiểm điểm việc cậu đạo đức bắt cóc nàng, cậu có biết không? Thứ nhất, tuy rằng cậu không nói thẳng, nhưng sẽ khiến tất cả mọi người cảm thấy, nếu như lần này thành tích thi tháng của cậu không tốt, là hoàn toàn do nàng từ chối lời tỏ tình của cậu."
"Thứ hai, cậu với nàng rõ ràng chẳng có quan hệ gì, nhưng vì vụ việc của cậu, chuyện tốt sẽ làm người ta gán ghép hai người vào nhau, chuyện này vô cùng bất lợi với Liên Y."
"Tôi không biết sao dạo gần đây thành tích của cậu tăng nhanh như vậy, tôi cũng không hỏi cậu, vì nó không liên quan gì tới tôi, nhưng xin cậu đừng có kéo Liên Y vào chuyện của cậu."
"Thêm nữa, là một bạn học, tôi chân thành khuyên cậu một câu, làm người tốt nhất nên biết tiết chế một chút, bớt làm chuyện ba hoa chích chòe."
"Chúc cậu tháng sau thi giữa kỳ đạt kết quả tốt."
Nói xong, Chúc Hoành Bân liền trực tiếp trở về phòng học, dưới khung cửa sổ còn vuốt vuốt tóc rất tự nhiên, để mình trông đẹp trai hơn chút nữa.
Sau khi trở lại chỗ ngồi, Chúc Hoành Bân nhã nhặn gật đầu với Liên Y.
Liên Y do dự một hồi lâu, đi tới trước mặt Lâm Tiêu nói:
"Chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện không?"
Lâm Tiêu cạn lời, ta vừa mới về lại chỗ ngồi xong đấy.
Nhưng hắn vẫn gật đầu, đi theo Liên Y ra ngoài hành lang nhỏ.
Trong lớp lại vang lên từng đợt âm thanh ồn ào.
"Thành tích của cậu tiến bộ lớn như vậy, tớ thật sự mừng cho cậu."
Liên Y nói:
"Tớ xuất phát từ đáy lòng mừng cho cậu đấy."
Lâm Tiêu nói:
"Thật sự mừng hay là giả mừng?"
Liên Y nói:
"Đương nhiên là thật sự rồi."
Lâm Tiêu nói:
"Ta vì nàng liều mạng học hành, tăng hơn hai trăm điểm, chẳng lẽ nàng không có chút phần thưởng nào sao?"
Hả?!
Liên Y đã hối hận khi gọi hắn ra ngoài nói chuyện, nàng lập tức cảnh giác như gặp kẻ thù:
"Cậu, cậu lại muốn vay tiền sao?"
"Không vay tiền, bây giờ ta đã rất dư dả rồi."
Lâm Tiêu nói:
"Nhà nàng có máy bàn không?"
"Có chứ."
Liên Y đáp.
Lâm Tiêu nói:
"Nhà nàng có Laptop không?"
Liên Y nói:
"Có."
Lâm Tiêu nói:
"Cuối tuần cho ta mượn dùng nhé."
Tiếp đó, hắn vội vàng nói thêm:
"Mượn thật đấy, nhiều nhất là mượn hai ngày, sẽ trả lại."
Hắn phải dùng thử uy lực virus "Gấu trúc thắp hương", máy tính của hắn có quá nhiều tài liệu quý, không nỡ dùng cho việc có khả năng phải cài lại hệ thống này.
"Được, tớ cho cậu mượn."
Liên Y mặt mày buồn thiu nói:
"Nhưng có chuyện, cậu làm tớ rất ghét đấy."
Lâm Tiêu hỏi:
"Chuyện gì?"
Liên Y nghiêng gương mặt xinh xắn sang một bên, thái độ có chút hờn dỗi:
"Hôm qua trong buổi kiểm điểm toàn trường, cậu nói những lời đó, làm tớ rất khó chịu."
Nào chỉ là khó chịu, nàng quay về chỗ ở xong, còn lén lút khóc hơn nửa giờ, khiến ba mẹ nàng liên tục gọi điện tới hỏi xem sao, cứ như nàng bị bắt nạt vậy.
Liên Y thật lòng nói:
"Trong miệng cậu, tớ phảng phất như biến thành một kẻ hám lợi vậy. Cứ như thể tớ không thích cậu chỉ vì chê nhà cậu nghèo, chê cậu xuất thân ở nông thôn vậy."
Lâm Tiêu cười nhạt:
"Chẳng lẽ không phải vậy sao?"
Liên Y nói:
"Đương nhiên không phải, tớ không phải người hám lợi như thế."
Lâm Tiêu cười lạnh nói:
"Nếu như nhà ta có điều kiện tốt, thành tích học tập rất giỏi, mà còn cao to đẹp trai nữa, lẽ nào nàng sẽ không thích sao? Nàng cùng Chúc Hoành Bân cùng nhau đi hai người khi về một đôi, không phải là do nhà hắn rất có tiền sao? Có thể liên kết với gia đình có tiền quyền của nàng đúng không? Nàng chính là một người con gái hám lợi."
Đôi mắt Liên Y đỏ lên, rơm rớm nước mắt nói:
"Cậu đừng có nói bậy, tớ đâu có đi với anh ấy đi hai người khi về một đôi, tớ không phải loại người hám lợi đó, mà căn bản tớ không thích anh ấy."
Lâm Tiêu nói:
"Nàng bày đặt cái gì? Nhà hắn có tiền như thế, nàng lại không thích hắn?"
Liên Y tức đến phát khóc:
"Cậu nói bậy, tớ nói không thích, chính là không thích."
"Được rồi, ta hiểu rồi."
Lâm Tiêu gật đầu chân thành nói, sau đó quay trở về phòng học.
Liên Y kinh ngạc, không biết Lâm Tiêu muốn làm gì.
Sau khi vào lớp, Lâm Tiêu quay sang Chúc Hoành Bân nói:
"Chúc Hoành Bân, cậu ra đây một chút!"
Chúc Hoành Bân ngơ ngác, liên quan gì đến tôi chứ?
Nhưng hắn vẫn không cam tâm, trực tiếp đi ra ngoài.
Lâm Tiêu nói:
"Liên Y, lúc nãy cậu nói cậu không thích Chúc Hoành Bân đúng không? Cậu dám nói thì đừng có chối nhé."
Liên Y cũng ngơ ngác.
Sao vậy? Sao lại chuyển chủ đề sang chuyện này vậy.
Hai nhà vốn rất thân nhau, mà cả hai cũng thường hay trêu chọc nhau. Hơn nữa, Chúc Hoành Bân vừa có thành tích tốt, vừa đẹp trai, có thể nói là hotboy của lớp 10 trường Lâm Sơn, rất nhiều nữ sinh thích hắn, nhưng Chúc Hoành Bân lại không để ý đến những người này, chỉ thích mình nàng.
Lâm Tiêu nói:
"Ai! Có những người đúng là miệng nam mô bụng một bồ dao găm nhỉ, lời vừa mới nói xong đã không còn giá trị, như đánh rắm ấy."
Liên Y nói:
"Không sai, đúng là tớ đã nói thế, tớ không thích anh ấy."
Liên Y tức giận chạy thẳng về lớp, để lại Chúc Hoành Bân một mặt không thể tin được.
Lâm Tiêu tiến lên, vỗ vỗ vai Chúc Hoành Bân nói:
"Huynh đệ, dung mạo của cậu đẹp trai như vậy, học hành giỏi như vậy, là người chính trực như vậy, gia cảnh lại có tiền như thế, ta còn nhịn không được mà muốn thích đây, mà Liên Y vậy mà lại bảo không thích cậu, ta thấy thật là không đáng cho cậu, mắt nàng ấy mù rồi."
Lâm Tiêu tiếp tục nói lời chân tình:
"Con người Liên Y ấy, ta đã nhìn thấu, còn cậu thì sao?"
Sau đó, Lâm Tiêu trực tiếp trở lại lớp học, để lại Chúc Hoành Bân dáng vẻ anh tuấn thẳng tắp rối bời trong gió.
Tâm hắn triệt để nguội lạnh.
Vì Liên Y chính miệng nói không thích hắn.
Sau đó hắn thở dốc thật sâu, không ngừng động viên chính mình: Nhất định là do mình làm chưa đủ tốt, Liên Y cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng làm tốt hơn nữa, một ngày nào đó tôi sẽ khiến nàng thích tôi.. .
Sau khi trở lại văn phòng, chủ nhiệm lớp Lý Minh Triêu không kìm được cầm điện thoại lên, tìm kiếm số điện thoại Lâm Tiêu để lại, muốn gọi cho cha mẹ hắn.
Nhưng khi đã nhập được nửa số, ông lại buông điện thoại xuống.
Là một người giáo viên, đương nhiên ông mong muốn thành tích của Lâm Tiêu là thật, ai lại không muốn học sinh của mình ưu tú chứ?
Nhưng, ông thật sự không dám chắc thành tích này của Lâm Tiêu là do đâu mà có.
Vì vậy, ông quyết định không gọi cuộc điện thoại này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận