Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)
Chương 8: Quá lợi hại, cao thủ a !
"Ngươi?"
Ông chủ quán net hỏi:
"Ngươi làm gì?"
Lâm Tiêu nói:
"Ta là sinh viên năm nhất Khoa Khoa học Máy tính, Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc, ta thấy ngươi nên quyết định nhanh lên. Ngươi có thể tìm người chuyên nghiệp từ Hàng Châu đến giải quyết, nhưng có một điều ngươi cần chú ý, hiện tại virus này đang không ngừng xóa các tài liệu quan trọng trong ổ cứng của ngươi, hơn nữa còn không ngừng chèn rác vào. Sau khi xóa virus thành công, còn cần khôi phục dữ liệu. Nếu kéo dài thời gian, rất nhiều tài liệu sẽ không thể khôi phục được."
Ngay lập tức, ông chủ quán net nhìn về phía giáo viên dạy tin học.
Giáo viên dạy tin học cảm thấy Lâm Tiêu nói rất có lý, bất giác gật đầu.
Lâm Tiêu tiếp tục nói:
"Trong vòng một giờ, ta sẽ giúp ngươi giải quyết triệt để, không chỉ xóa hết virus, khôi phục các file dữ liệu quan trọng, mà còn giúp quán net của ngươi hoạt động lại bình thường."
"Đồng thời, sau khi xong việc mới lấy tiền."
Ông chủ quán net suy nghĩ một lúc, cũng có thể để Lâm Tiêu thử xem, dù sao vẫn còn một máy chủ dự phòng. Nếu Lâm Tiêu thất bại, vẫn có thể nhờ cao thủ chuyên nghiệp đến khôi phục máy chủ dự phòng, dù sao máy chủ dự phòng đã được ngắt mạng tắt máy.
"Được, vậy để cậu thử xem."
Ông chủ quán net nói.
Lâm Tiêu trực tiếp ngồi vào trước máy chủ, xác nhận xung quanh đều là gà mờ, đặc biệt là giáo viên tin học kia, lại càng là một gà mờ chính hiệu.
Vì đã không ai hiểu gì, vậy ta bắt đầu thể hiện bản lĩnh.
Thật ra, con virus này đã có biện pháp giải quyết hoàn chỉnh trên diễn đàn Hacker thiểu số kia.
Nhưng làm vậy chẳng phải quá nhàm chán sao?
Lâm Tiêu mở hệ thống DOS, đồng thời phóng to hết cỡ, bên trong toàn là các loại số và tiếng Anh, nhìn đã thấy đẳng cấp cao.
Sau đó, hắn nhập liên tục các ký tự, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Màn hình máy tính không ngừng biến đổi, không ngừng hiện lên một loạt các ký tự tiếng Anh.
Tốc độ gõ bàn phím của Lâm Tiêu, mười ngón tay như đang nhảy múa, nhanh đến nỗi không nhìn rõ các ngón tay.
Toàn bộ hình tượng, các ký tự tiếng Anh không ngừng lóe lên, hoạt động.
Dựa vào, chỉ riêng màn này thôi, đã tuyệt đối là cao thủ rồi.
Hacker cao thủ trong phim ảnh Mỹ cũng diễn như thế này.
Trực tiếp thu phục những công cụ diệt virus chuyên nghiệp, nhìn đã thấy áp chế, đây mới là phong thái cao thủ, khiến ông chủ cảm thấy đồng tiền này bỏ ra đáng giá.
Ông chủ không hiểu gì cũng cảm thấy yên tâm hơn mấy phần, đừng thấy cậu thanh niên này còn trẻ, nhìn đã biết là cao thủ.
Cả giáo viên tin học cũng không khỏi kính nể.
Còn trên thực tế, Lâm Tiêu hoàn toàn là đang gõ bừa.
Tiếp theo, Lâm Tiêu không ngừng chuyển đổi màn hình, nhanh chóng tải các công cụ khác nhau.
Sau khi mở các công cụ để diệt virus, lập tức chuyển về giao diện DOS phóng to, che khuất quá trình diệt virus của các công cụ đó, còn cả quá trình khôi phục tài liệu về sau.
Nên nhìn có vẻ như, hắn đang ở dưới hệ thống DOS, không ngừng đấu tranh với virus, không ngừng cứu vãn hệ thống, cứu vãn các tập tin trong ổ cứng.
Quá cao cấp, quá lợi hại.
Trọn vẹn hơn một giờ sau.
Việc diệt virus hoàn tất, rồi dùng phần mềm tương ứng để khôi phục dữ liệu, những tài liệu quan trọng bị nhiễm cũng đã được khôi phục.
Lâm Tiêu nhanh chóng xóa hết các công cụ đã tải xuống trong hệ thống DOS.
"Rầm!"
Cuối cùng, hắn tiêu sái gõ một tiếng xuống bàn phím.
Hắn thở dài một hơi.
"Xong rồi."
Sau đó, tắt hệ thống DOS đi.
Quay lại màn hình máy tính nhẹ nhàng khoan khoái.
Ông chủ quán net không dám tin hỏi:
"Thật sự xong rồi?"
Lâm Tiêu nói:
"Ngươi cứ thử xem."
Ông chủ quán net tiến lên thao tác máy tính, kinh ngạc phát hiện, đúng là đã giải quyết triệt để.
Máy tính không bị giật, hơn nữa những thứ lộn xộn cũng không còn, quan trọng hơn là dữ liệu của các hội viên cũng đã được khôi phục.
Hệ thống quản lý của quán net cũng khôi phục.
Khi kết nối với những máy tính khác, tất cả đều có thể vận hành trơn tru.
"Cao thủ, đúng là cao thủ mà!"
"Cảm ơn cậu rất nhiều, cậu em."
"Thật không hổ là sinh viên hàng đầu khoa Khoa học Máy tính, Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc, cậu em cho tôi xin số điện thoại, sau này chúng ta còn liên lạc."
"Sau này muốn lên mạng, cứ đến quán net của tôi, không thu tiền của cậu."
Ông chủ quán net vô cùng nhiệt tình nắm tay Lâm Tiêu, thật may mắn mà có cậu, nếu không không biết sẽ tổn thất bao nhiêu nữa.
Lâm Tiêu nói:
"Không cần khách sáo, tôi chỉ là đến thăm người thân, không phải người ở đây, lát nữa tôi sẽ đi ngay."
"À, à."
Ông chủ quán net nói:
"Tôi đi lấy tiền cho cậu ngay đây."
Rất nhanh, ông chủ quán net quay lại, đưa cho Lâm Tiêu một xấp tiền.
"Cậu em, cậu đếm thử xem, tròn bốn ngàn, không thiếu một đồng nào."
Ông chủ quán net nói:
"Hôm nay thật sự nhờ có cậu, nếu không tôi thiệt hại không biết bao nhiêu nữa. Cậu để lại phương thức liên lạc, sau này có vấn đề gì, tôi còn có thể thỉnh giáo."
Lâm Tiêu lấy bút ra, để lại số QQ, chính là cái số của xin gọi ta Nhị cẩu kia.
Cất bốn ngàn đồng vào túi, Lâm Tiêu nhanh chóng rời khỏi quán net.
Về sau, hắn sẽ không còn xuất hiện ở đây.
Từ đây, toàn bộ quán net này đã lưu truyền truyền thuyết về hắn.
"Ai bảo Trung Quốc không có cao thủ Hacker? Tôi đã tận mắt thấy một người, không chừng là một cao thủ trong liên minh hacker nào đó."
"Người ta là thiếu niên ban của Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc, toàn bộ đều là những thiên tài hàng đầu."
Lâm Tiêu sau khi đi khỏi, ông chủ thở phào một hơi nói:
"Mọi người tiếp tục lên mạng, nhưng nhớ đừng xem linh tinh gì nhé, lại làm hỏng máy tính, tôi bắt đền cho sạt nghiệp đó."
Tiếp theo, ông chủ quán net bước ra khỏi quán, đi vào một căn phòng sát vách.
Bên trong, bốn tên đàn em đang vây quanh một học sinh cấp 3, mặt mày đã bầm dập.
Chính là Vương Lũy, hắn lại bị bắt rồi.
Dựa vào, đây là kiểu gì mà bị bắt vậy chứ?
Chỉ trách bản thân ngu xuẩn, sau khi máy tính bị virus thì không chạy đi, lại còn la oai oái với ông chủ, nói máy tính có chuyện, mau tìm cách giải quyết.
Kết quả, trơ mắt nhìn virus từ máy tính của hắn lan ra, làm cho toàn bộ hệ thống quán net bị sập.
Ông chủ quán net lập tức tiến lên, tặng cho hắn mấy cái tát trời giáng, nói:
"Mày có biết tao mất bao nhiêu tiền không hả? Một vạn hai!"
Vương Lũy khóc lớn:
"Tao không có làm gì hết, chỉ là bấm mở một tấm ảnh 'sếch', máy tính đột nhiên liền hỏng... Không liên quan đến tao, không liên quan gì đến tao mà..."
Ông chủ quán net vỗ mặt hắn, uy hiếp nói:
"Gọi điện thoại cho người nhà, bảo bọn họ mang một vạn tới chuộc người."
"Ông đây hắc bạch lưỡng đạo đều có người, mày dám không đưa tiền hả? Cứ thử xem."
"Khóc hả? Khóc thì cũng phải đền tiền chứ!"
Vương Lũy vừa khóc, vừa gọi điện cho nhà:
"Ba, ba, cứu con với..."
Sau khi có tiền, Lâm Tiêu đi siêu thị mua mấy hộp sữa bột cho người già, sau đó trở về ký túc xá của trường, thu dọn hành lý về nhà.
Hắn rất nhớ ông bà nội, ba mẹ, nỗi nhớ nhung thật sự quá da diết.
Không thể chịu đựng nổi nỗi nhớ nhung này!
Lý Trung Thiên vẫn đang cắm đầu làm bài, Lâm Tiêu qua chào hắn.
"Ngày mai cậu cũng về nhà à, còn chuẩn bị chút đồ, hai ngày cuối lễ quốc khánh chúng ta sẽ đi thuê phòng, cậu chuẩn bị dọn nhà nhé."
Lý Trung Thiên đang chìm trong bài tập, ngơ ngác ngẩng đầu hỏi:
"Hả? Vì sao vậy?"
Lâm Tiêu không để ý đến hắn, mà là về phòng ngủ thu xếp hành lý đơn giản, liền chạy ra nhà ga, lên chiếc xe ba bánh cũ nát.
Sau hơn bốn mươi cây số gập ghềnh, xe cuối cùng cũng đến thị trấn, sau đó đổi xe ba bánh nhỏ đi tiếp mười cây số đến rìa làng.
Thôn Đại Diệp nơi hắn ở đến xe ba bánh nhỏ cũng không tới được, cho nên hai cây số cuối cùng đành phải đi bộ.
Năm 2001, đường từ thị trấn vào làng, hơn chục cây số đều là đường đất, chưa được rải nhựa.
Cũng may không có mưa nên không có vũng lầy, nhưng mỗi khi xe đi qua, thường hay bị ăn đầy miệng bụi đất.
Con đường đất cũ, đã lâu không gặp, thôn xóm nhỏ đã nuôi lớn ta.
Đi trên con đường này, những ký ức trẻ thơ bụi bặm vẫn hiện rõ trong tâm trí, ngay lập tức những cảm xúc lẫn lộn trào dâng.
Thật khó mà tưởng tượng, một thanh niên trên đường về nhà lại mang trong lòng một nỗi nhớ quê hương.
Từ trường về nhà chỉ có khoảng năm mươi cây số, vậy mà phải mất đến hơn ba giờ.
Quê hương, ta đã về rồi.
Cha mẹ, ông bà nội, con đã về rồi.
Khi đến đầu thôn, đã hơn sáu giờ, trời sắp tối.
Ven hai bên con đường đất quen thuộc, đã có không ít nhà lầu, nhưng nhà Lâm Tiêu vẫn là nhà đất.
Trên đường đi, có rất nhiều người chào hỏi.
"Lâm Tiêu về à? Nghỉ lễ Quốc khánh à?"
"Ba mẹ mày còn nói mày không về, ở trường ôn bài tập, buổi sáng mẹ mày còn ra cửa thôn ngóng."
Đây là hàng xóm Hoa tỷ, đang giặt quần áo bên cạnh cái ao gần máy nước.
Phụ nữ nông thôn là như vậy, tùy tiện tắm ở ngoài cửa, đương nhiên là mặc quần đùi và áo yếm, dưới dòng nước, bộ ngực đen nhánh ẩn hiện mờ ảo.
Trước đây, Lâm Tiêu rất thẹn thùng quay đầu đi không dám nhìn, bây giờ lại nhìn rất kỹ.
Người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, vì thường xuyên làm việc nên dáng người cũng không tệ lắm, eo thon mông vểnh, chỉ là làn da hơi ngăm đen.
Nhưng vùng kín, vẫn rất trắng.
Hoa tỷ không hề quan tâm bị Lâm Tiêu nhìn, ngược lại còn nhiệt tình hơn, khiến cho một Lâm Tiêu trong tâm hồn đã hơn bốn mươi tuổi cũng phải chịu thua.
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Tiêu luôn là người nổi tiếng trong làng, học sinh giỏi.
Thời này, số người học hành thành đạt còn không nhiều, vài năm nữa thôi, sinh viên trong làng sẽ trở nên bình thường, thậm chí thạc sĩ tiến sĩ đều có.
Chỉ là người trong làng không biết, bây giờ Lâm Tiêu đã là học sinh đếm ngược, đứng cuối bảng. Chuyện này phải cảm ơn người cha, ngày nào cũng khoe khoang thành tích của hắn trong làng, cho nên hắn trở thành niềm tự hào giả tạo của cả thôn.
Chưa kịp về đến nhà, ba mẹ, ông bà đã chạy ùa ra, mẹ còn đang nấu cơm cũng bỏ cả nồi xuống.
Niềm tự hào và hy vọng của cả nhà đã về rồi.
"Không phải bảo không về sao?"
"Sao lại về muộn như vậy, trời sắp tối rồi."
Ông nội cười móm mém, trong miệng chỉ còn bốn cái răng sâu.
Ba mẹ, ông bà trách mắng hắn về muộn, sợ đi đường không an toàn, nhưng ý vui mừng thì không giấu được.
"Đi mua ít thịt, đi mua ít thịt."
"Bây giờ làm gì có thịt, vài ngày nữa mới có người mổ heo."
"Vậy ra tiệm mua cá hố, mua cá ướp lạnh cũng được."
Ông nội không chút khách khí sai ba Lâm Tiêu đi ra tiệm mua đồ ăn mặn.
Nhà vẫn nghèo như vậy, chỉ có hai gian nhà ngói đất.
Đặc biệt là phía tây bức tường bị sát vách chuồng heo, bị heo đào thành một cái lỗ lớn, chỉ lấy ván gỗ che tạm. Trong nhà nền xi măng cũng không có, vẫn là vôi trộn xi măng, đã sớm mấp mô, trên mặt còn có phân gà vịt.
Đồ điện duy nhất trong nhà là chiếc ti vi đen trắng nhãn hiệu Kim Lợi 17 inch, đa số mọi nhà trong thôn đã đổi ti vi rồi. Đây là do chiếc ti vi 14 inch trước bị hư vì kê gần bồn nước tiểu, mới phải đổi thành chiếc 17 inch.
Bóng đèn 30 ngọn, lộ ra vô cùng lờ mờ.
Cả nhà vui vẻ ăn cơm tối, tất cả những món ngon đều bày ra trước mặt Lâm Tiêu, người khác không ai được gắp một miếng.
Dưới gầm bàn có một con chó vườn, cứ chui ra chui vào.
Mười mấy con vịt con mải chơi bên ngoài cuối cùng cũng chịu về nhà, kêu cạc cạc xuyên qua nhà, đi vào hậu viện.
Trong đó có một con vịt cái lắc mông.
"Phốc..."
Ngay lập tức, nó đi ỉa lên chân Lâm Tiêu.
Cùng lúc đó.
Trong một căn hộ bốn tầng tự xây ở thị trấn, ánh đèn ấm áp.
Nhà được trang trí ấm áp và tỉ mỉ, hoàn toàn khác biệt so với nhà gạch mộc của Lâm Tiêu.
Cô giáo dạy tiếng Anh xinh đẹp Tiêu Mạt Mạt chán nản, đang viết linh tinh trên giấy, vì cảm thấy vướng víu, đã cởi đôi vòng ngực gợi cảm đặt trên mặt bàn.
Chiếc máy tính trước mặt nàng, giá mười sáu ngàn tệ, mua về chỉ dùng cho có lệ, đó là toàn bộ thu nhập của gia đình Lâm Tiêu gần hai năm.
Lúc này, xin gọi ta Nhị cẩu vẫn chưa online.
Trong tay nàng cầm cây bút, viết lung tung trên giấy, viết vài chữ Nhị Cẩu, rồi hung hăng gạch một dấu x.
Mẹ cô đi vào nói:
"Con yêu, ba mẹ đi uống rượu ở nhà chú Ngô, thức ăn mẹ đã chuẩn bị cho con rồi, sữa bò cũng đã hâm nóng, nhớ uống hết nhé, chocolate chỉ được ăn một cái, kem thì chỉ được một cây, mẹ đánh dấu cả rồi đấy."
Sau đó mẹ cô lại nói:
"Đừng có suốt ngày cắm đầu vào máy tính, có ai gõ cửa thì đừng mở ra ngay nhé, con biết chưa?"
"Biết rồi, biết rồi..."
Tiêu Mạt Mạt sốt ruột lẩm bẩm.
Mẹ cô bước tới nói:
"Ôi con yêu, sao lại không mặc áo ngực thế này."
Tiêu Mạt Mạt nói:
"Có ai nhìn đâu mà mặc, siết khó chịu chết, cũng tại mẹ hết, làm cho con to ra thế này."
Mẹ cô nói:
"Đồ ngốc này, người ta muốn còn không được ấy chứ? Mẹ phải đi rồi, hôn mẹ một cái nào."
Sau đó hai mẹ con thân mật hôn lên má nhau, nhìn Tiêu Mạt Mạt khuôn mặt xinh đẹp, ngắm mãi không thôi.
Còn ba cô, phó cục trưởng Tiêu đứng dưới lầu bên chiếc xe Santana, kiên nhẫn chờ đợi, theo bản năng muốn rút điếu thuốc ra, nhưng lại ngại ngùng bỏ tay xuống.
Mỗi lần ông động vào thuốc lá, vợ sẽ mắng, còn con gái bảo bối Tiêu Mạt Mạt cũng sẽ bảo thối chết đi được, thối chết đi được.
Trong một căn biệt thự ở thành phố, đèn đuốc sáng trưng.
Biệt thự này tuy là của cơ quan, nhưng nhà Liên Y mới là chủ nhân nơi này.
Nơi đây được trang hoàng rất xa hoa, phòng khách lớn đặt một cây đàn piano đắt tiền thuộc hàng hiếm có ở thời đại này.
Liên Y mặc bộ váy xinh đẹp bình thường ở trường không mặc, ngồi trước piano đánh bản nhạc thứ ba của Chopin, thân hình uyển chuyển thon dài.
Khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ, tràn đầy kiêu ngạo và hiếu thắng.
Ngồi bên cạnh, một người phụ nữ trung niên là giáo viên âm nhạc của nhạc viện Chi Giang, đặc biệt từ Hàng Châu đến dạy đàn cho cô.
Ba Liên Chính, mẹ Từ Uyển chăm chú theo dõi con gái chơi đàn.
Trong mắt Liên Chính ánh lên vẻ cưng chiều, còn trong ánh mắt nghiêm nghị của Từ Uyển cũng tràn đầy vẻ tự hào về con gái.
Trên bàn ăn ở phòng ăn cách đó không xa, đã bày đầy món ngon, còn có rượu vang nhập khẩu.
Người làm cơm cẩn thận từng ly từng tí đi tới, không dám cắt ngang Liên Y đánh đàn, lặng lẽ chờ ở một bên.
Sau khi Liên Y đánh xong, mọi người nhiệt liệt vỗ tay.
Bà giúp việc mới lên tiếng:
"Thư ký Liên, chủ nhiệm Từ, cơm chín rồi, mời cả nhà cùng dùng bữa ạ."
Màn đêm buông xuống, nhà nhà lên đèn.
Những ánh đèn không giống nhau, khói lửa không giống nhau.
Ông chủ quán net hỏi:
"Ngươi làm gì?"
Lâm Tiêu nói:
"Ta là sinh viên năm nhất Khoa Khoa học Máy tính, Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc, ta thấy ngươi nên quyết định nhanh lên. Ngươi có thể tìm người chuyên nghiệp từ Hàng Châu đến giải quyết, nhưng có một điều ngươi cần chú ý, hiện tại virus này đang không ngừng xóa các tài liệu quan trọng trong ổ cứng của ngươi, hơn nữa còn không ngừng chèn rác vào. Sau khi xóa virus thành công, còn cần khôi phục dữ liệu. Nếu kéo dài thời gian, rất nhiều tài liệu sẽ không thể khôi phục được."
Ngay lập tức, ông chủ quán net nhìn về phía giáo viên dạy tin học.
Giáo viên dạy tin học cảm thấy Lâm Tiêu nói rất có lý, bất giác gật đầu.
Lâm Tiêu tiếp tục nói:
"Trong vòng một giờ, ta sẽ giúp ngươi giải quyết triệt để, không chỉ xóa hết virus, khôi phục các file dữ liệu quan trọng, mà còn giúp quán net của ngươi hoạt động lại bình thường."
"Đồng thời, sau khi xong việc mới lấy tiền."
Ông chủ quán net suy nghĩ một lúc, cũng có thể để Lâm Tiêu thử xem, dù sao vẫn còn một máy chủ dự phòng. Nếu Lâm Tiêu thất bại, vẫn có thể nhờ cao thủ chuyên nghiệp đến khôi phục máy chủ dự phòng, dù sao máy chủ dự phòng đã được ngắt mạng tắt máy.
"Được, vậy để cậu thử xem."
Ông chủ quán net nói.
Lâm Tiêu trực tiếp ngồi vào trước máy chủ, xác nhận xung quanh đều là gà mờ, đặc biệt là giáo viên tin học kia, lại càng là một gà mờ chính hiệu.
Vì đã không ai hiểu gì, vậy ta bắt đầu thể hiện bản lĩnh.
Thật ra, con virus này đã có biện pháp giải quyết hoàn chỉnh trên diễn đàn Hacker thiểu số kia.
Nhưng làm vậy chẳng phải quá nhàm chán sao?
Lâm Tiêu mở hệ thống DOS, đồng thời phóng to hết cỡ, bên trong toàn là các loại số và tiếng Anh, nhìn đã thấy đẳng cấp cao.
Sau đó, hắn nhập liên tục các ký tự, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Màn hình máy tính không ngừng biến đổi, không ngừng hiện lên một loạt các ký tự tiếng Anh.
Tốc độ gõ bàn phím của Lâm Tiêu, mười ngón tay như đang nhảy múa, nhanh đến nỗi không nhìn rõ các ngón tay.
Toàn bộ hình tượng, các ký tự tiếng Anh không ngừng lóe lên, hoạt động.
Dựa vào, chỉ riêng màn này thôi, đã tuyệt đối là cao thủ rồi.
Hacker cao thủ trong phim ảnh Mỹ cũng diễn như thế này.
Trực tiếp thu phục những công cụ diệt virus chuyên nghiệp, nhìn đã thấy áp chế, đây mới là phong thái cao thủ, khiến ông chủ cảm thấy đồng tiền này bỏ ra đáng giá.
Ông chủ không hiểu gì cũng cảm thấy yên tâm hơn mấy phần, đừng thấy cậu thanh niên này còn trẻ, nhìn đã biết là cao thủ.
Cả giáo viên tin học cũng không khỏi kính nể.
Còn trên thực tế, Lâm Tiêu hoàn toàn là đang gõ bừa.
Tiếp theo, Lâm Tiêu không ngừng chuyển đổi màn hình, nhanh chóng tải các công cụ khác nhau.
Sau khi mở các công cụ để diệt virus, lập tức chuyển về giao diện DOS phóng to, che khuất quá trình diệt virus của các công cụ đó, còn cả quá trình khôi phục tài liệu về sau.
Nên nhìn có vẻ như, hắn đang ở dưới hệ thống DOS, không ngừng đấu tranh với virus, không ngừng cứu vãn hệ thống, cứu vãn các tập tin trong ổ cứng.
Quá cao cấp, quá lợi hại.
Trọn vẹn hơn một giờ sau.
Việc diệt virus hoàn tất, rồi dùng phần mềm tương ứng để khôi phục dữ liệu, những tài liệu quan trọng bị nhiễm cũng đã được khôi phục.
Lâm Tiêu nhanh chóng xóa hết các công cụ đã tải xuống trong hệ thống DOS.
"Rầm!"
Cuối cùng, hắn tiêu sái gõ một tiếng xuống bàn phím.
Hắn thở dài một hơi.
"Xong rồi."
Sau đó, tắt hệ thống DOS đi.
Quay lại màn hình máy tính nhẹ nhàng khoan khoái.
Ông chủ quán net không dám tin hỏi:
"Thật sự xong rồi?"
Lâm Tiêu nói:
"Ngươi cứ thử xem."
Ông chủ quán net tiến lên thao tác máy tính, kinh ngạc phát hiện, đúng là đã giải quyết triệt để.
Máy tính không bị giật, hơn nữa những thứ lộn xộn cũng không còn, quan trọng hơn là dữ liệu của các hội viên cũng đã được khôi phục.
Hệ thống quản lý của quán net cũng khôi phục.
Khi kết nối với những máy tính khác, tất cả đều có thể vận hành trơn tru.
"Cao thủ, đúng là cao thủ mà!"
"Cảm ơn cậu rất nhiều, cậu em."
"Thật không hổ là sinh viên hàng đầu khoa Khoa học Máy tính, Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc, cậu em cho tôi xin số điện thoại, sau này chúng ta còn liên lạc."
"Sau này muốn lên mạng, cứ đến quán net của tôi, không thu tiền của cậu."
Ông chủ quán net vô cùng nhiệt tình nắm tay Lâm Tiêu, thật may mắn mà có cậu, nếu không không biết sẽ tổn thất bao nhiêu nữa.
Lâm Tiêu nói:
"Không cần khách sáo, tôi chỉ là đến thăm người thân, không phải người ở đây, lát nữa tôi sẽ đi ngay."
"À, à."
Ông chủ quán net nói:
"Tôi đi lấy tiền cho cậu ngay đây."
Rất nhanh, ông chủ quán net quay lại, đưa cho Lâm Tiêu một xấp tiền.
"Cậu em, cậu đếm thử xem, tròn bốn ngàn, không thiếu một đồng nào."
Ông chủ quán net nói:
"Hôm nay thật sự nhờ có cậu, nếu không tôi thiệt hại không biết bao nhiêu nữa. Cậu để lại phương thức liên lạc, sau này có vấn đề gì, tôi còn có thể thỉnh giáo."
Lâm Tiêu lấy bút ra, để lại số QQ, chính là cái số của xin gọi ta Nhị cẩu kia.
Cất bốn ngàn đồng vào túi, Lâm Tiêu nhanh chóng rời khỏi quán net.
Về sau, hắn sẽ không còn xuất hiện ở đây.
Từ đây, toàn bộ quán net này đã lưu truyền truyền thuyết về hắn.
"Ai bảo Trung Quốc không có cao thủ Hacker? Tôi đã tận mắt thấy một người, không chừng là một cao thủ trong liên minh hacker nào đó."
"Người ta là thiếu niên ban của Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc, toàn bộ đều là những thiên tài hàng đầu."
Lâm Tiêu sau khi đi khỏi, ông chủ thở phào một hơi nói:
"Mọi người tiếp tục lên mạng, nhưng nhớ đừng xem linh tinh gì nhé, lại làm hỏng máy tính, tôi bắt đền cho sạt nghiệp đó."
Tiếp theo, ông chủ quán net bước ra khỏi quán, đi vào một căn phòng sát vách.
Bên trong, bốn tên đàn em đang vây quanh một học sinh cấp 3, mặt mày đã bầm dập.
Chính là Vương Lũy, hắn lại bị bắt rồi.
Dựa vào, đây là kiểu gì mà bị bắt vậy chứ?
Chỉ trách bản thân ngu xuẩn, sau khi máy tính bị virus thì không chạy đi, lại còn la oai oái với ông chủ, nói máy tính có chuyện, mau tìm cách giải quyết.
Kết quả, trơ mắt nhìn virus từ máy tính của hắn lan ra, làm cho toàn bộ hệ thống quán net bị sập.
Ông chủ quán net lập tức tiến lên, tặng cho hắn mấy cái tát trời giáng, nói:
"Mày có biết tao mất bao nhiêu tiền không hả? Một vạn hai!"
Vương Lũy khóc lớn:
"Tao không có làm gì hết, chỉ là bấm mở một tấm ảnh 'sếch', máy tính đột nhiên liền hỏng... Không liên quan đến tao, không liên quan gì đến tao mà..."
Ông chủ quán net vỗ mặt hắn, uy hiếp nói:
"Gọi điện thoại cho người nhà, bảo bọn họ mang một vạn tới chuộc người."
"Ông đây hắc bạch lưỡng đạo đều có người, mày dám không đưa tiền hả? Cứ thử xem."
"Khóc hả? Khóc thì cũng phải đền tiền chứ!"
Vương Lũy vừa khóc, vừa gọi điện cho nhà:
"Ba, ba, cứu con với..."
Sau khi có tiền, Lâm Tiêu đi siêu thị mua mấy hộp sữa bột cho người già, sau đó trở về ký túc xá của trường, thu dọn hành lý về nhà.
Hắn rất nhớ ông bà nội, ba mẹ, nỗi nhớ nhung thật sự quá da diết.
Không thể chịu đựng nổi nỗi nhớ nhung này!
Lý Trung Thiên vẫn đang cắm đầu làm bài, Lâm Tiêu qua chào hắn.
"Ngày mai cậu cũng về nhà à, còn chuẩn bị chút đồ, hai ngày cuối lễ quốc khánh chúng ta sẽ đi thuê phòng, cậu chuẩn bị dọn nhà nhé."
Lý Trung Thiên đang chìm trong bài tập, ngơ ngác ngẩng đầu hỏi:
"Hả? Vì sao vậy?"
Lâm Tiêu không để ý đến hắn, mà là về phòng ngủ thu xếp hành lý đơn giản, liền chạy ra nhà ga, lên chiếc xe ba bánh cũ nát.
Sau hơn bốn mươi cây số gập ghềnh, xe cuối cùng cũng đến thị trấn, sau đó đổi xe ba bánh nhỏ đi tiếp mười cây số đến rìa làng.
Thôn Đại Diệp nơi hắn ở đến xe ba bánh nhỏ cũng không tới được, cho nên hai cây số cuối cùng đành phải đi bộ.
Năm 2001, đường từ thị trấn vào làng, hơn chục cây số đều là đường đất, chưa được rải nhựa.
Cũng may không có mưa nên không có vũng lầy, nhưng mỗi khi xe đi qua, thường hay bị ăn đầy miệng bụi đất.
Con đường đất cũ, đã lâu không gặp, thôn xóm nhỏ đã nuôi lớn ta.
Đi trên con đường này, những ký ức trẻ thơ bụi bặm vẫn hiện rõ trong tâm trí, ngay lập tức những cảm xúc lẫn lộn trào dâng.
Thật khó mà tưởng tượng, một thanh niên trên đường về nhà lại mang trong lòng một nỗi nhớ quê hương.
Từ trường về nhà chỉ có khoảng năm mươi cây số, vậy mà phải mất đến hơn ba giờ.
Quê hương, ta đã về rồi.
Cha mẹ, ông bà nội, con đã về rồi.
Khi đến đầu thôn, đã hơn sáu giờ, trời sắp tối.
Ven hai bên con đường đất quen thuộc, đã có không ít nhà lầu, nhưng nhà Lâm Tiêu vẫn là nhà đất.
Trên đường đi, có rất nhiều người chào hỏi.
"Lâm Tiêu về à? Nghỉ lễ Quốc khánh à?"
"Ba mẹ mày còn nói mày không về, ở trường ôn bài tập, buổi sáng mẹ mày còn ra cửa thôn ngóng."
Đây là hàng xóm Hoa tỷ, đang giặt quần áo bên cạnh cái ao gần máy nước.
Phụ nữ nông thôn là như vậy, tùy tiện tắm ở ngoài cửa, đương nhiên là mặc quần đùi và áo yếm, dưới dòng nước, bộ ngực đen nhánh ẩn hiện mờ ảo.
Trước đây, Lâm Tiêu rất thẹn thùng quay đầu đi không dám nhìn, bây giờ lại nhìn rất kỹ.
Người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, vì thường xuyên làm việc nên dáng người cũng không tệ lắm, eo thon mông vểnh, chỉ là làn da hơi ngăm đen.
Nhưng vùng kín, vẫn rất trắng.
Hoa tỷ không hề quan tâm bị Lâm Tiêu nhìn, ngược lại còn nhiệt tình hơn, khiến cho một Lâm Tiêu trong tâm hồn đã hơn bốn mươi tuổi cũng phải chịu thua.
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Tiêu luôn là người nổi tiếng trong làng, học sinh giỏi.
Thời này, số người học hành thành đạt còn không nhiều, vài năm nữa thôi, sinh viên trong làng sẽ trở nên bình thường, thậm chí thạc sĩ tiến sĩ đều có.
Chỉ là người trong làng không biết, bây giờ Lâm Tiêu đã là học sinh đếm ngược, đứng cuối bảng. Chuyện này phải cảm ơn người cha, ngày nào cũng khoe khoang thành tích của hắn trong làng, cho nên hắn trở thành niềm tự hào giả tạo của cả thôn.
Chưa kịp về đến nhà, ba mẹ, ông bà đã chạy ùa ra, mẹ còn đang nấu cơm cũng bỏ cả nồi xuống.
Niềm tự hào và hy vọng của cả nhà đã về rồi.
"Không phải bảo không về sao?"
"Sao lại về muộn như vậy, trời sắp tối rồi."
Ông nội cười móm mém, trong miệng chỉ còn bốn cái răng sâu.
Ba mẹ, ông bà trách mắng hắn về muộn, sợ đi đường không an toàn, nhưng ý vui mừng thì không giấu được.
"Đi mua ít thịt, đi mua ít thịt."
"Bây giờ làm gì có thịt, vài ngày nữa mới có người mổ heo."
"Vậy ra tiệm mua cá hố, mua cá ướp lạnh cũng được."
Ông nội không chút khách khí sai ba Lâm Tiêu đi ra tiệm mua đồ ăn mặn.
Nhà vẫn nghèo như vậy, chỉ có hai gian nhà ngói đất.
Đặc biệt là phía tây bức tường bị sát vách chuồng heo, bị heo đào thành một cái lỗ lớn, chỉ lấy ván gỗ che tạm. Trong nhà nền xi măng cũng không có, vẫn là vôi trộn xi măng, đã sớm mấp mô, trên mặt còn có phân gà vịt.
Đồ điện duy nhất trong nhà là chiếc ti vi đen trắng nhãn hiệu Kim Lợi 17 inch, đa số mọi nhà trong thôn đã đổi ti vi rồi. Đây là do chiếc ti vi 14 inch trước bị hư vì kê gần bồn nước tiểu, mới phải đổi thành chiếc 17 inch.
Bóng đèn 30 ngọn, lộ ra vô cùng lờ mờ.
Cả nhà vui vẻ ăn cơm tối, tất cả những món ngon đều bày ra trước mặt Lâm Tiêu, người khác không ai được gắp một miếng.
Dưới gầm bàn có một con chó vườn, cứ chui ra chui vào.
Mười mấy con vịt con mải chơi bên ngoài cuối cùng cũng chịu về nhà, kêu cạc cạc xuyên qua nhà, đi vào hậu viện.
Trong đó có một con vịt cái lắc mông.
"Phốc..."
Ngay lập tức, nó đi ỉa lên chân Lâm Tiêu.
Cùng lúc đó.
Trong một căn hộ bốn tầng tự xây ở thị trấn, ánh đèn ấm áp.
Nhà được trang trí ấm áp và tỉ mỉ, hoàn toàn khác biệt so với nhà gạch mộc của Lâm Tiêu.
Cô giáo dạy tiếng Anh xinh đẹp Tiêu Mạt Mạt chán nản, đang viết linh tinh trên giấy, vì cảm thấy vướng víu, đã cởi đôi vòng ngực gợi cảm đặt trên mặt bàn.
Chiếc máy tính trước mặt nàng, giá mười sáu ngàn tệ, mua về chỉ dùng cho có lệ, đó là toàn bộ thu nhập của gia đình Lâm Tiêu gần hai năm.
Lúc này, xin gọi ta Nhị cẩu vẫn chưa online.
Trong tay nàng cầm cây bút, viết lung tung trên giấy, viết vài chữ Nhị Cẩu, rồi hung hăng gạch một dấu x.
Mẹ cô đi vào nói:
"Con yêu, ba mẹ đi uống rượu ở nhà chú Ngô, thức ăn mẹ đã chuẩn bị cho con rồi, sữa bò cũng đã hâm nóng, nhớ uống hết nhé, chocolate chỉ được ăn một cái, kem thì chỉ được một cây, mẹ đánh dấu cả rồi đấy."
Sau đó mẹ cô lại nói:
"Đừng có suốt ngày cắm đầu vào máy tính, có ai gõ cửa thì đừng mở ra ngay nhé, con biết chưa?"
"Biết rồi, biết rồi..."
Tiêu Mạt Mạt sốt ruột lẩm bẩm.
Mẹ cô bước tới nói:
"Ôi con yêu, sao lại không mặc áo ngực thế này."
Tiêu Mạt Mạt nói:
"Có ai nhìn đâu mà mặc, siết khó chịu chết, cũng tại mẹ hết, làm cho con to ra thế này."
Mẹ cô nói:
"Đồ ngốc này, người ta muốn còn không được ấy chứ? Mẹ phải đi rồi, hôn mẹ một cái nào."
Sau đó hai mẹ con thân mật hôn lên má nhau, nhìn Tiêu Mạt Mạt khuôn mặt xinh đẹp, ngắm mãi không thôi.
Còn ba cô, phó cục trưởng Tiêu đứng dưới lầu bên chiếc xe Santana, kiên nhẫn chờ đợi, theo bản năng muốn rút điếu thuốc ra, nhưng lại ngại ngùng bỏ tay xuống.
Mỗi lần ông động vào thuốc lá, vợ sẽ mắng, còn con gái bảo bối Tiêu Mạt Mạt cũng sẽ bảo thối chết đi được, thối chết đi được.
Trong một căn biệt thự ở thành phố, đèn đuốc sáng trưng.
Biệt thự này tuy là của cơ quan, nhưng nhà Liên Y mới là chủ nhân nơi này.
Nơi đây được trang hoàng rất xa hoa, phòng khách lớn đặt một cây đàn piano đắt tiền thuộc hàng hiếm có ở thời đại này.
Liên Y mặc bộ váy xinh đẹp bình thường ở trường không mặc, ngồi trước piano đánh bản nhạc thứ ba của Chopin, thân hình uyển chuyển thon dài.
Khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ, tràn đầy kiêu ngạo và hiếu thắng.
Ngồi bên cạnh, một người phụ nữ trung niên là giáo viên âm nhạc của nhạc viện Chi Giang, đặc biệt từ Hàng Châu đến dạy đàn cho cô.
Ba Liên Chính, mẹ Từ Uyển chăm chú theo dõi con gái chơi đàn.
Trong mắt Liên Chính ánh lên vẻ cưng chiều, còn trong ánh mắt nghiêm nghị của Từ Uyển cũng tràn đầy vẻ tự hào về con gái.
Trên bàn ăn ở phòng ăn cách đó không xa, đã bày đầy món ngon, còn có rượu vang nhập khẩu.
Người làm cơm cẩn thận từng ly từng tí đi tới, không dám cắt ngang Liên Y đánh đàn, lặng lẽ chờ ở một bên.
Sau khi Liên Y đánh xong, mọi người nhiệt liệt vỗ tay.
Bà giúp việc mới lên tiếng:
"Thư ký Liên, chủ nhiệm Từ, cơm chín rồi, mời cả nhà cùng dùng bữa ạ."
Màn đêm buông xuống, nhà nhà lên đèn.
Những ánh đèn không giống nhau, khói lửa không giống nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận