Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)

Chương 91: Thu hoạch bắt đầu, quá hời !

Hạ Tịch đến Hàng Châu ký hợp đồng. Sau đó, nhận được một mã số, cùng một bộ hệ thống liên quan đến Nhà cung cấp dịch vụ. Vì nội dung, hậu mãi các thứ đều do Lightning Technology phụ trách, Chi Giang di động chỉ phụ trách mã số, loại hình chia tỷ lệ này là 15, 85. Bên Lightning Technology cầm 85%, bên di động cầm 15%. Sở dĩ có tỷ lệ này, xác suất lớn là do bên di động đánh giá thấp năng lực kiếm tiền của Nhà cung cấp dịch vụ. Đương nhiên có lẽ cũng là vì ban đầu muốn dùng ngàn vàng mua lấy bộ xương. Trên thực tế mấy năm sau, bên di động dần dần giảm tỷ lệ xuống, mãi đến 50, 50. Đến lúc đó, Nhà cung cấp dịch vụ sớm đã suy thoái rồi. Nhất là đợi đến khi người dùng phải xác nhận hai lần đặt mua dịch vụ, thì những trang web Nhà cung cấp dịch vụ cơ bản đã lụi tàn. Bất quá, đó là chuyện mấy năm sau, hiện tại vẫn còn đang kiếm lời lớn. Lý Tam Phục vẫn đưa ra những chỉ thị liên quan. "Chúng ta ở phương nam coi trọng dịch vụ hơn, coi trọng trải nghiệm người dùng, nên các ngươi ở một số mặt phải biết thu liễm một chút."
"Đừng để quá nhiều người dùng khiếu nại, một khi lượng khiếu nại nhiều thì không những tiền kiếm được phi pháp, mà thậm chí có thể bị hủy tư cách Nhà cung cấp dịch vụ."
"Ăn cũng đừng nên quá khó coi."
Hạ Tịch đảm bảo hết lần này đến lần khác, ăn chắc chắn phải đẹp mắt, chắc chắn ổn thỏa. Mấy ngày sau đó, Lâm Tiêu vẫn không sử dụng cái Nhà cung cấp dịch vụ này để kiếm tiền. Vì hắn không muốn dùng cách lừa gạt để kiếm tiền của người dùng. Nội dung hội viên đặc quyền đã được chuẩn bị xong, mấy ngày nay đang cố gắng cập nhật. Sẽ có hơn hai ngàn tấm ảnh nude, chụp trộm, chân dung gợi cảm, nghệ thuật khỏa thân được tải vào kho hội viên của trang web, chỉ có hội viên mới được xem. Ngoài ra, ba bộ kỳ thư Giang Sơn , Phong Nguyệt , Kim Lân đã được phát tán trên mạng gần một tháng, trong cái thời đại hoang sơ về nội dung này thì đã rất nổi, lan khắp các diễn đàn, các trang web văn học. Và khi những diễn đàn, trang web này đăng lậu, thậm chí không hề chỉnh sửa, mà trong mỗi chương đều ẩn địa chỉ quảng cáo của trang gây "Ngứa". Nên trong thời gian này, Lâm Tiêu tuy rõ ràng đã ngừng cái chiêu "chiến thuật nhà vệ sinh công cộng", nhưng lưu lượng trang web vẫn đang tăng cao. Có rất nhiều người vì ba bộ kỳ thư lưu truyền quá rộng, những người đó chưa đọc được nội dung phía sau, nên đã rần rần vào trang gây "Ngứa" xem có cập nhật gì mới không. Kết quả phát hiện trang gây "Ngứa" quả thực có ba cuốn này, nhưng dường như chưa có chương mới. Nên tiếp theo, các chương mới nhất của ba bộ kỳ thư, cũng sẽ trở thành nội dung đặc quyền của kho hội viên. Lâm Tiêu đã mất trọn sáu ngày, mới xây dựng xong nội dung liên quan đến kho hội viên chuyên dụng của trang gây "Ngứa". Hắn mới quyết định, bắt đầu con đường kiếm tiền bằng Nhà cung cấp dịch vụ.
Tối ngày 11 tháng 1, 7 giờ 30 phút. Mọi người đều chen chúc trước màn hình máy tính chủ. Sắp sửa tiến vào khâu Nhà cung cấp dịch vụ kiếm tiền. Thời khắc chứng kiến kỳ tích sắp bắt đầu. Nghe nói di động Nhà cung cấp dịch vụ kiếm tiền, rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền, bây giờ sẽ xem thử. "Chúng ta mua cơ sở dữ liệu số điện thoại của mấy nhà mạng?"
Lâm Tiêu hỏi. Hạ Tịch đáp:
"Tám vạn số, phần lớn ở thành phố Kha Thành, là thư ký của Lý Tam Phục bán cho chúng ta, hắn nói là để thử xem tình hình."
Lâm Tiêu soạn một tin nhắn: Quan Chi Lâm lộ hàng, Britney Spears để lọt, vận động viên bơi lội bị tụt quần, hàng vạn tấm chân dung khỏa thân của nữ giới, nhấp vào để xem. Lý Trung Thiên tiến đến nói:
"Cái này chẳng khác nào tuyên truyền quảng cáo cho trang web của chúng ta mà."
Lâm Tiêu nói:
"Đúng vậy, là quảng cáo. Nhưng không phải chúng ta dùng tiền, ngược lại chúng ta lấy tiền của họ, chỉ cần họ nhấp vào địa chỉ WAP này thì sẽ thu phí hội viên của họ."
Lý Trung Thiên hỏi:
"Bao nhiêu tiền?"
Lâm Tiêu đáp:
"Mỗi tháng 9.9 tệ, nếu không hủy sẽ tự động gia hạn."
Lý Trung Thiên:
"Má, có chút không biết xấu hổ rồi."
Lâm Tiêu hỏi:
"Trình Hải, hệ thống hội viên của chúng ta làm xong chưa?"
Trình Hải nói:
"Làm xong rồi, mà còn liên thông trực tiếp với hệ thống Nhà cung cấp dịch vụ, chỉ cần người dùng điện thoại đặt mua thì có thể dùng số điện thoại trực tiếp đăng nhập vào trang web của chúng ta, mật mã là sáu số cuối của số điện thoại. Bất quá phải đợi một lát, kể cả tự động ghi vào kho dữ liệu cũng cần thời gian nhất định."
Cho nên, Lâm Tiêu không hẳn là hoàn toàn lừa gạt, chỉ cần đặt mua thì sẽ thực sự trở thành hội viên tháng của trang gây "Ngứa". Mà nội dung dành riêng cho hội viên sẽ lập tức ra mắt, chất lượng sẽ càng cao, càng kích thích hơn. Lâm Tiêu nói:
"Lý Trung Thiên, nếu như ngươi nhận được tin nhắn kiểu này, có nhấp vào xem không?"
Lý Trung Thiên nói:
"Chắc... có."
Người dùng điện thoại thời đại này chưa từng trải qua sự tẩy lễ của tin nhắn lừa đảo, một bộ phận khá lớn thấy được tin nhắn giật gân thế này vẫn là sẽ bản năng muốn xem thử. Đương nhiên, nếu là con gái thì sẽ không có hứng thú. Bất quá, một tin nhắn mà Lâm Tiêu gửi đi, cũng mất một hào. Sáu vạn tài khoản, một lần gửi hết cũng tốn sáu ngàn tệ. Trừ chia cho bên di động thì nếu ít hơn tám trăm người dùng đặt mua, vậy coi như là lỗ. Lâm Tiêu nói với Hạ Tịch:
"Cùng nhấp chuột nào."
Sau đó, Hạ Tịch tiến lại, cùng nhau cầm chuột. Trực tiếp nhấn gửi đi! Sáu ngàn tệ không cánh mà bay. Sáu vạn tin nhắn được gửi đi. Sau đó, bắt đầu chờ đợi. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào máy tính phía sau, sẽ hiện ra có bao nhiêu người dùng đã đặt mua. Chỉ thấy trên màn hình máy tính, số lượng bắt đầu tăng vọt. Ba trăm, năm trăm, tám trăm, một ngàn, một ngàn rưỡi, hai ngàn năm trăm, ba ngàn... Số liệu đặt mua liên tục tăng cao. Mọi người đều trợn tròn mắt. Dựa vào, trên đời này Nhà cung cấp dịch vụ dạng L nhiều vậy sao? Tối đó, hiệu trưởng Trương Khải Triệu của trường cấp ba Lâm Sơn đang ngồi trước máy tính để đọc tài liệu liên quan. Bỗng dưng, điện thoại di động vang lên. Mở ra xem thì đó là một tin nhắn: Quan Chi Lâm lộ hàng, Britney Spears để lọt... Cái quái gì vậy? Trương Khải Triệu suýt nữa ném luôn điện thoại, ông ta là cái loại người có địa vị và độ tuổi gì chứ, ta sẽ thấy hứng thú với mấy cái này sao? Mà điện thoại di động này của ta lại là màn hình trắng đen, làm sao xem được? Trên thực tế, điện thoại năm 2001 phần lớn đều là màn hình trắng đen. Nhưng một lát sau, Trương Khải Triệu vẫn là không nhịn được cầm điện thoại lên, nhấp vào cái link WAP đó.
Lập tức bị trừ 9.9 tệ. Dựa vào?! Vậy mà lại giở trò này? Lừa đảo sao? Một lát sau lại có một tin nhắn được gửi tới. Chúc mừng bạn đã trở thành hội viên tháng cao quý của trang gây "Ngứa", bạn có thể đăng nhập vào ích ích ích chấm com, trong đó có hàng vạn tấm ảnh chân dung, sao lộ... điểm xem vận động viên lộ hàng, nghệ thuật khỏa thân... Tài khoản của bạn là số điện thoại, mật mã là 6 số cuối của số điện thoại, chúc bạn xem vui vẻ. Mới 9.9 tệ mà thôi, xem như là bị lừa đi cũng được, không sao. Mà nếu như bình thường mà có người gửi quảng cáo này cho Trương Khải Triệu thì chưa chắc ông ấy đã chủ động vào cái trang web này, nhưng giờ đã bỏ tiền mua hội viên rồi, vậy thì đăng nhập vào xem thử. Thế là, Trương Khải Triệu cầm điện thoại lên rồi nhập cái địa chỉ Internet đơn giản này. Sau đó... ông ta mở ra một cánh cửa đến thế giới mới. Oa! Không phải là lừa gạt sao.
Đúng là có thứ để xem nha. Chất lượng còn rất cao. Cứ như vậy, thời gian từng giây từng phút trôi qua. Trương Khải Triệu cũng thường xuyên tiếp xúc Internet nên cũng có một gu thẩm mỹ nhất định. Ông cũng nhận thấy trang gây "Ngứa" này thiết kế thật sự xuất sắc. Quan trọng là, lại dùng kiểu trình bày như video thế này. Thậm chí ông không cần nhấn vào xem, chỉ cần để ở đó thì những tấm ảnh chân dung cứ liên tục chuyển. Không những thế mà nó còn di chuyển từ trên xuống dưới để làm nổi bật những bộ phận quan trọng, lại còn phóng to ra để nhìn rõ hơn. Bất quá, ông dù sao cũng đã có tuổi nên không quá hứng thú với mấy cái này. Xem được một lúc rồi ông tắt đi, thấy còn có chuyên mục tiểu thuyết nên nhấp vào xem.
Thấy có ba cuốn sách là Giang Sơn , Phong Nguyệt và Kim Lân . Tùy tiện bấm vào chương đầu đọc thử. Sau đó... ông đã thật sự chìm đắm vào trong đó, không thể tự kiềm chế. Cái này... trong này thật là có đồ hay nha. Mấy cuốn tiểu thuyết này viết quá hay. Trương Khải Triệu cũng từng là một người mê truyện kiếm hiệp, nói đi cũng phải nói lại thì cái thời đại đó, có ai mà không mê? Thời buổi thiếu thốn giải trí, tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung, Cổ Long là lương thực tinh thần của biết bao nhiêu người. Tức khắc, Trương Khải Triệu thật sự không thấy mình bị lừa gạt, cảm thấy cái dịch vụ này thật đáng đồng tiền bát gạo.
Điều kiện gia đình của Chúc Hoành Bân cũng khá tốt, cậu cũng có điện thoại và máy tính. Liên Y chuyển trường, cậu đau lòng muốn chết. Thậm chí cậu còn muốn chuyển trường theo, mặc dù hộ khẩu của cậu ở Lâm Sơn, nhưng phần lớn việc kinh doanh của nhà cậu ở Kha Thành, mà cha cậu thì cũng ở Kha Thành dài ngày. Nhưng ý định đó đã bị cha cậu gạt đi. Còn có nửa năm nữa là tốt nghiệp cấp ba rồi, không cần thiết phải làm khổ mình. Cậu ở nhà tại Lâm Sơn, mẹ thì nửa thời gian ở Lâm Sơn, nửa thời gian ở Kha Thành nên cậu vẫn khá tự do. Một khoảng thời gian trước, cậu vô tình thấy được trên mạng bộ tiểu thuyết Phong Nguyệt . Lập tức cậu thấy nó rất cuốn hút. Tiếp đó lại thấy Kim Lân , ngay lập tức cậu cảm thấy còn hay hơn, vì nó có bối cảnh đô thị, càng dễ nhập vai. Đương nhiên cậu cũng theo dõi Giang Sơn , cảm thấy quyển này tuy hành văn tốt hơn nhưng không hay bằng hai quyển kia. Nhưng cả ba quyển này đều mới chỉ có hai mươi vạn chữ, rồi hết mất. Cậu cũng không ngừng tìm, cũng theo địa chỉ bên trong để tìm đến trang gây "Ngứa". Sau đó... cậu cũng bước vào thế giới mới, không còn muốn rời đi. Cậu đã biết được rất nhiều, cả những trang web nước ngoài. Nhưng mà, cậu cũng là có chọn lọc, những trang web nước ngoài đó quá trực tiếp, những đồ trên trang gây "Ngứa" vẫn là vừa tầm hơn. Mà hôm nay cậu cũng như thường ngày mở trang gây "Ngứa" lên, chủ yếu là xem Phong Nguyệt có chương mới không. Sau đó cậu rất ngạc nhiên khi phát hiện. Vậy mà có cập nhật chương mới, mà một lần là cập nhật tận hai vạn chữ. Quá tuyệt vời, cậu lập tức nhấp vào. Kết quả trang web hiện lên: Chương này thuộc nội dung đặc quyền của hội viên trang gây "Ngứa", muốn trở thành hội viên thì vui lòng soạn tin nhắn gửi đến tổng đài.
Chúc Hoành Bân không nói hai lời, trực tiếp cầm điện thoại lên làm theo tin nhắn trên đó. Một lát sau, hệ thống gửi tin nhắn đến. Chúc mừng bạn đã trở thành hội viên của trang gây "Ngứa", phí tháng là 9.9 tệ, số điện thoại di động là tài khoản hội viên của bạn, sáu số cuối của điện thoại là mật mã, bắt đầu sử dụng sau khoảng mười phút nữa, cảm ơn. Thực tế là chưa đến mười phút, chỉ sau ba phút. Chúc Hoành Bân đã thành công đăng nhập vào hệ thống hội viên của trang gây "Ngứa", thành công đọc được những chương tiếp theo của Phong Nguyệt , Giang Sơn , Kim Lân . Cả ba quyển, một lần cập nhật hai vạn chữ. Quá hài lòng, quá đủ. Vương Lũy rất kiêu ngạo, vì cậu ta cũng có điện thoại di động, là người thứ ba trong lớp có điện thoại. Mặc dù, điện thoại này là do chị cậu ta bỏ đi đưa lại cho. Điều kiện gia đình cậu không tồi, bố mẹ ở trấn mở quán cơm, chị gái ở Hàng Châu mở cửa hàng bán buôn quần áo. Đáng tiếc là, Lâm Tiêu vậy mà lại nghỉ học, bằng không mà để cho nó thấy ta có điện thoại, thì tốt biết bao.
Lúc này, cậu ta và Chung Liên Bình đang lướt web tại quán net sang trọng. Tiếng chuông điện thoại inh tai nhức óc vang lên. Thực ra, tin nhắn thì đâu cần phải có tiếng chuông to và dài đến thế. Nhưng nếu không như vậy thì làm sao cho người khác chú ý đến việc mình có điện thoại? Vương Lũy rất đắc ý, sau khi lấy điện thoại ra thì không vội mở tin nhắn lên, cứ để tiếng chuông tùy ý vang hết. Đợi khi có nhiều người nhìn điện thoại của cậu ta rồi, cậu ta mới mở tin nhắn. Thực ra, đây là số điện thoại di động của chị cậu ta. Nhưng sau khi nhìn thấy tin nhắn, cả người cậu ta sáng rực, nhấp vào link WAP ngay. Sau đó, cậu ta phát hiện mình bị trừ 9.9 tệ, lập tức đau lòng muốn chết. Nhưng vẫn ôm hy vọng mở trang gây "Ngứa" lên. Cái trang web này làm tốt thế nào, thiết kế đẹp mắt ngầu như thế nào thì cậu ta hoàn toàn không quan tâm, cậu ta chỉ quan tâm đến nội dung bên trong. Mẹ nó, cái hình động này đúng là ngầu thật. Nhưng mà... hình như không hay bằng mấy cái web nước ngoài mình hay xem. Cậu nhóc mới vào nghề này vẫn rất khó cảm nhận được cái hay của trang gây "Ngứa". Cậu cảm thấy cũng được thôi, nhưng mà... vẫn kém xa mấy cái trang web nước ngoài hay xem, lừa tiền ông đây à. Trả tiền lại, trả tiền lại.
Nhưng... lấy ở đâu ra mà trả bây giờ? Cậu mới có điện thoại thôi, sao mà biết được?
Khoảng hai tiếng sau, số lượng người đặt mua ở phía sau giảm dần. Cũng phải nói rằng, giờ tin nhắn rác vẫn chưa nhiều, mọi người đều vừa mới có điện thoại chưa lâu, đối với từng tin nhắn ngắn vẫn còn rất nghiêm túc, lập tức đọc ngay. Cho nên trong vòng hai tiếng đồng hồ, những ai mà không đặt mua, xác suất lớn là cũng sẽ không đặt mua nữa. Cuối cùng số lượng dừng lại ở mức 9000 người. Mọi người đều ngơ ngác, cái lũ người xem L nhiều vậy sao? Tỷ lệ đặt mua cao vậy sao?"
"Kiếm được bao nhiêu tiền rồi? Bao nhiêu tiền?"
Lâm Tiêu nói:
"Khoảng tám, chín vạn tệ."
Lý Trung Thiên không dám tin nói:
"Chỉ... chỉ có một chút xíu thế mà đã kiếm được tám, chín vạn tệ rồi?"
Đây mới chỉ là chút ít, chính vì Lâm Tiêu muốn giữ danh tiếng cho trang gây "Ngứa" nên không lừa gạt, không hoàn toàn chỉ thấy lợi trước mắt. Nếu không thì còn kiếm được nhiều hơn thế này nhiều, lưu lượng trang gây "Ngứa" lại bắt đầu tăng lên không rõ nguyên do. Vì vừa rồi phát ra mấy vạn tin nhắn ngắn, đồng thời còn là quảng cáo cho trang gây "Ngứa", phần lớn những người dùng đặt mua này không hề biết đến trang gây "Ngứa" trước đó, nên đây đều là những người dùng mới tăng thêm. Ngay khi mọi người cảm thấy sắp kết thúc. Số người dùng đặt mua ở phía sau lại bắt đầu tăng, mà còn càng lúc càng nhanh hơn. "Chuyện gì xảy ra? Sao lại có chuyện hai tiếng sau mới xem được tin nhắn, rồi mới đặt mua? Cái này không bình thường nha."
Trình Hải nói. Lâm Tiêu đáp:
"Bình thường thôi, vì ba bộ kỳ thư đã có chương mới, những người tìm sách kia đã phát hiện ra trang gây "Ngứa" có chương mới rồi, còn mấy trang web lậu, diễn đàn đều chưa kịp phản ứng, chưa lập tức đăng lậu được. Những người đọc sách kiểu này không đợi được, đã trực tiếp vào trang gây "Ngứa" đặt mua dịch vụ rồi."
Ra là vậy. Vì chương mới có ghi rõ ràng, soạn tin nhắn gửi đến tổng đài. Đây không phải là người dùng do gửi tin nhắn mà đến, mà là người dùng trên internet mang đến. Chỉ tiếc rằng, Lâm Tiêu vẫn là Nhà cung cấp dịch vụ cấp tỉnh chứ không phải liên tỉnh nên chỉ có người dùng của di động Chi Giang mới đặt mua được dịch vụ hội viên. Nhưng cũng không sao, Lâm Tiêu còn đặc biệt mở thêm một kênh nạp tiền khác. Chính là trực tiếp mua thẻ điện thoại, rồi nhập trực tiếp mã thẻ nạp vào phía sau. Đương nhiên phải đăng ký hội viên trước, sau đó mới nhập mã số thẻ nạp, như vậy mới có thể nạp vào tài khoản hội viên, sẽ hơi rắc rối một chút. Mặc dù số điện thoại di động bị phân theo tỉnh, nhưng rất nhiều thẻ nạp đều dùng được trên toàn quốc. Cũng may lúc Lâm Tiêu thực hiện cái chiến thuật nhà vệ sinh công cộng kia, thời gian về sau tập trung chủ yếu là vào mấy thành phố lớn ở tỉnh Chi Giang. Cho nên trong số người dùng của trang gây "Ngứa" có khoảng một phần bảy là đến từ Chi Giang. Đương nhiên đó là tỷ lệ trước kia, giờ chắc chắn đã tăng lên rồi. Cũng may Chi Giang là một tỉnh phát triển kinh tế. Sau đó, rõ ràng đã quá nửa đêm rồi nhưng vẫn có không ngừng người dùng tràn vào. Lâm Tiêu vào những diễn đàn mình mở lên, quả nhiên thấy đâu đâu cũng là bài đăng, Phong Nguyệt ra chương mới rồi, Giang Sơn ra chương mới rồi, Kim Lân ra chương mới rồi, vào trang gây "Ngứa" xem ngay, vào xem ngay. Hoàn toàn là người đọc tự phát, sức lan tỏa này mạnh hơn nhiều so với việc mười mấy người đi rải bài viết khắp nơi. Khó trách trong thời gian này lại có nhiều người dùng tràn vào như vậy. Còn những diễn đàn, trang web văn học kia cũng đang tìm cách dùng thời gian nhanh nhất để đăng lậu chương mới lên. Nhưng... Nội dung chương mới của trang gây "Ngứa" không chỉ dùng kiểu chữ đặc thù, mà còn dùng hiệu ứng flash để biểu hiện, không thể sao chép được. Mà giờ mạng lưới văn học căn bản chưa phát triển, những trang web lậu không chuyên nghiệp, chủ yếu vẫn dựa vào sao chép, kỹ thuật bò sát còn chưa phổ biến. Nên phương pháp đăng lậu duy nhất của bọn họ chính là gõ tay. Trong khoảng thời gian quý giá này thì có thể tranh thủ có thêm càng nhiều người dùng hội viên càng tốt. Lý Tam Phục cũng nhận được tin nhắn từ Lightning Technology. Thư ký bên cạnh hỏi:
"Lão đại, nội dung tin nhắn mà bọn họ gửi đi có phải là hơi quá lố không, có cần bảo bọn họ thu liễm lại một chút không?"
Lý Tam Phục lắc đầu, năm nay những tin nhắn quá đáng như thế còn nhiều hơn thế này nữa kìa. Có bao nhiêu Nhà cung cấp dịch vụ đang lừa đảo tiền người dùng, Lightning Technology ít nhất còn là dịch vụ có thật, mà lại là dịch vụ chất lượng cao. "Hỏi bọn họ tỷ lệ chuyển hóa xem sao."
Lý Tam Phục nói:
"Hình như cô đã bán cho họ 8 vạn số điện thoại thì phải?"
Thư ký nói:
"Dạ đúng."
Lý Tam Phục nói:
"Nếu có ba ngàn người dùng đặt mua thì đã xem như là tỷ lệ chuyển hóa rất cao rồi."
Thư ký trực tiếp gọi điện cho Hạ Tịch:
"Hạ tổng, hiện giờ anh đã có bao nhiêu người đặt mua rồi?"
Hạ Tịch nói:
"Một vạn ba, thư ký Lưu ạ."
Tức khắc, thư ký Lưu trợn tròn mắt. Cái này... tỷ lệ chuyển hóa này hoàn toàn không thể xảy ra mà. Lý Tam Phục cũng ngạc nhiên, kể cả tin nhắn này có quá mức, có giật gân cỡ nào thì cái tỷ lệ này cũng quá đáng sợ rồi. Hạ Tịch nói:
"Vì chúng tôi ra mắt nội dung mới nhất của ba cuốn sách, mà ba cuốn này đã có vô số người đọc trên internet, vì trang gây "Ngứa" là bên ra trước nên bọn họ đều tràn vào, những người không đợi được lậu, một bộ phận cũng đã đăng ký dịch vụ hội viên rồi."
Thì ra là vậy! Nhưng kể cả thế, tỷ lệ chuyển hóa này cũng rất kinh người. Lý Tam Phục nói:
"Ngày mai lại cho bọn họ mười vạn số điện thoại nữa."
"Không, năm ngày sau mới cho."
Năm 2002, tỷ lệ điện thoại di động phổ cập cả nước là 15%.
Khoảng 3%, Chiết Giang là một tỉnh phát triển nên tỷ lệ phổ cập sẽ cao hơn mức này khá nhiều. Nên người dùng di động Chi Giang vượt quá sáu, bảy triệu người trở lên. Vì cân nhắc đến tính địa phương nên số điện thoại di động mà thư ký Lưu vừa bán cho Lightning Technology phần lớn là của Kha Thành. Vì tỷ lệ chuyển đổi đã cao như vậy, thì việc bán thêm dữ liệu số điện thoại di động cho hắn là điều tất yếu. Đương nhiên, việc này chắc chắn là không hợp quy định. Nhưng... giờ còn quy định nào nữa chứ? Tin rằng bên Lightning Technology sẽ hiểu chuyện, mọi người cùng nhau kiếm tiền. Năm ngày sau! Thư ký Lưu dùng một số mới để gọi cho Hạ Tịch:
"Bên này có một lô dữ liệu số điện thoại di động, cậu kiểm tra và nhận đi, khoảng mười vạn số."
Hạ Tịch dùng mặt và vai kẹp lấy điện thoại, rồi giơ một ngón tay cái về phía Lâm Tiêu. "Được rồi, cảm ơn thư ký Lưu."
Rất nhanh, email công ty đã xuất hiện một tệp đính kèm. Kho dữ liệu mười vạn số điện thoại. Thư ký Lưu vẫn hỏi một câu:
"Đến giờ, bên các cậu đã có bao nhiêu người dùng hội viên rồi?"
Hạ Tịch nói:
"Hai vạn hai."
Con số này vẫn làm thư ký Lưu hơi bất ngờ. Hai vạn hai, tức là gần hai mươi vạn tệ. Mới có mấy ngày mà đã thu về hai mươi vạn rồi. Biết Nhà cung cấp dịch vụ dễ kiếm, nhưng cái này cũng mẹ nó kiếm quá dễ rồi. Đúng là lượm tiền như rác. Lại thêm hôm nay cho thêm mười vạn số điện thoại. Với tỷ lệ chuyển đổi cao thế này thì sắp tới lại là một bữa tiệc thu hoạch lớn rồi. Tỷ lệ chuyển đổi cao như thế này mà tỷ lệ khiếu nại lại còn thấp, quả thật là Lý quản lý đã đào được một kho báu là Nhà cung cấp dịch vụ buôn bán rồi. Thư ký Lưu nhịn không được thốt lên:
"Các cậu... đúng là sắp phát rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận