Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)

Chương 61: Trở nên nổi bật !

Liên Chính cúp điện thoại, nhìn sắc trời bên ngoài, lại trở về phòng, nằm cạnh vợ.
Thư Uyển nhẹ nhàng ôm hắn:
"Giờ không cần lo lắng nữa, ngủ đi."
Còn Lâm Sơn, Lâm Tiêu vẫn đưa điện thoại lên tai.
Dù đối phương đã cúp máy, hồi lâu sau hắn mới hạ điện thoại xuống.
Khu Phi Phi bên cạnh kinh ngạc hỏi:
"Giải quyết rồi?"
Lâm Tiêu gật đầu:
"Ừm, giải quyết rồi."
Khu Phi Phi nói:
"Vậy mà... chỉ một cuộc điện thoại, chuyện rắc rối to đùng của chúng ta liền xong?"
Có một số việc với người bình thường là chuyện động trời, khiến người ta nghẹt thở.
Nhưng với một số người, nó chỉ là chuyện nửa câu.
"A... A..."
Khu Phi Phi liền hét lên sung sướng.
"Tuyệt quá, tuyệt quá..."
Cô định ôm Lâm Tiêu, ai ngờ lại làm hắn ngã nhào xuống đất, chật vật vô cùng.
"Em có thể đi báo cho chị Đào biết không?"
Khu Phi Phi hỏi.
Lâm Tiêu đáp:
"Đi đi."
Khu Phi Phi vui vẻ chạy biến.
Đi không xa, cô còn ngoái đầu nói:
"Lâm Tiêu, chúng ta nhất định phải nổi bật, nhất định phải nổi bật."
Lâm Tiêu đứng dậy, trên lầu cao nhất, nhìn thị trấn chìm trong bóng đêm, thấp thoáng ánh đèn.
Hắn cũng tự nhủ: Phải, chúng ta phải trở nên nổi bật.
Theo phản xạ lấy điếu thuốc, nhưng rồi lại thôi.
Thay vào đó là cây kẹo mút ngậm trong miệng.
Thuốc lá thì đắng, kẹo ngọt, hà tất phải tự tìm khổ.
Một lát sau, Lâm Tiêu gọi cho Hạ Tịch.
"Đinh linh linh..."
Hạ Tịch vẫn thức, cô vẫn luôn chờ cuộc gọi này.
Ngược lại, bốn người đàn ông trong xe vốn đang ngủ, bị tiếng chuông làm giật mình.
"Á, mẹ kiếp!"
Giật mình quá đà, làm rớt cả màn hình xuống chân.
Hạ Tịch nhận điện thoại:
"Bên thư ký Liên có tin gì?"
Lâm Tiêu đáp:
"Ừ, chiều mai, anh ta sẽ dẫn mấy lãnh đạo tới công ty chúng ta thị sát, dự lễ khai trương."
Hạ Tịch thở phào nhẹ nhõm.
Cơn sóng gió này coi như đã qua.
Lâm Tiêu nói tiếp:
"Bắt đầu chuyển máy tính, chuyển bàn phím đi, thời gian gấp lắm rồi."
"Chúng ta phải sắp xếp xong tất cả bàn làm việc trong buổi chiều mai."
"Máy tính cũng phải xong hết."
"Tất cả thiết bị làm việc, đều phải bày biện đâu ra đấy."
"Nhất định phải chuyên nghiệp, hoành tráng!"
Hạ Tịch khởi động xe, lái "cúp vàng" một lần nữa đến trước B13.
"Rầm rầm..."
Cửa cuốn được kéo lên.
Hạ Tịch xuống xe, mở cửa xe, lớn tiếng hô:
"Động, động tay lên."
"Mang máy tính vào, mang mọi thứ vào."
"Bày trí văn phòng, bày trí công ty!"
"Nắm chắc thời gian, mai có người trên tỉnh xuống thị sát!"
Thế là sáu người bắt đầu hăng hái khuân đồ.
Mấy gã đàn ông vừa khuân vừa oán thán.
"Chỗ này cũng hẻo lánh quá, lại còn làm internet ở huyện nhỏ."
"Nói nhảm, loại nghiệp trạng như chúng ta chỉ có thể làm ở nơi nhỏ, chứ ở Bắc Kinh Thượng Hải thì sao? Tiền thuê nhà còn không đủ đóng ấy chứ, tiền công cũng thế."
"Hạ tổng, thật ra tôi nhận được offer bên Bắc Kinh, điều kiện không tệ, tôi theo chị về đây xem tình hình, chưa chắc đã ở lại."
"Quan trọng là chỗ nhỏ không có nhiều cô gái, tôi đã 29 rồi mà chưa có đối tượng, mẹ tôi đang lo lắm."
Lúc này, chín cô gái xuất hiện.
Chín cô mặc đồng phục váy, trang điểm kỹ lưỡng.
Dung mạo xinh đẹp, dáng người thướt tha, khoác lên bộ tri thức, phải nói là rất bắt mắt.
Mấy gã lập trình viên nhất thời quên cả việc khuân đồ, ngơ ngác nhìn các cô gái.
Sau đó, Tô Đào, Hoàng Yên Nhi đến, ngồi xuống bắt đầu khiêng máy tính.
Váy ngắn vốn hơi bó, giờ lại còn ngồi xuống, đường cong vòng ba gần như muốn nổ tung.
Tròn trịa và đầy cám dỗ.
Bỗng, một lập trình viên nào đó lên tiếng:
"Tôi thấy cái huyện nhỏ này rất tốt, rất yên tĩnh, hợp để sống."
"Đúng đó, mà không khí còn trong lành nữa."
"Ở Bắc Kinh ồn ào quá, cổ họng cũng khó chịu, ông thấy sao?"
"Ừm, ồn ào quá."
.
Sáng hôm sau.
"Cái gì? Bọn họ về hết rồi?"
"Còn thêm mấy người nữa?"
Ngô Viễn kinh ngạc, hôm qua còn chưa kịp ra tay, đám cô nương ở B13 đã chạy hết, làm bọn hắn lỡ cơ.
Hắn thầm than Lâm Tiêu gian xảo, không ngờ hôm nay bọn họ đã quay về?
Đây lại là trò gì?
Hắn lái xe tới đường trước khu ký túc xá B13, thấy bên trong nhộn nhịp hẳn.
Hơn chục người đang quét dọn, vận chuyển cây cối.
Một tấm biển cũng được dựng lên, nhưng vẫn được che bằng vải đỏ.
Không biết là gì, tóm lại trông có vẻ như sắp làm chuyện lớn.
Mấy cô này bị điên sao? Giờ còn dám quay lại?
Ngô Viễn trong xe bấm máy cho Lý Hổ.
"Anh rể, tới bắt người đi."
Ngô Viễn nói.
Lý Hổ hỏi:
"Bắt ai? Mấy cô đó chẳng phải trốn rồi sao?"
"Mà thôi, hôm nay bọn tao sẽ đi tìm Lâm Tiêu kia, tuổi nhỏ mà dám đùa tao, coi bộ không biết tao thông thuộc trường bọn nó sao."
"Tao còn thấy tội nghiệp cho nó, một học sinh cấp hai không dễ gì, không muốn làm lỡ tiền đồ nó. Ai ngờ hôm qua đợi đến 8 giờ rưỡi vẫn không thấy tăm hơi đâu, trơ mắt để tao leo cây."
Ngô Viễn nói:
"Mấy cô đó lại về rồi."
"Mấy cô trang điểm ăn mặc lồng lộn, nghe mùi gà lắm. Với lại hai đàn em tao đảm bảo, bọn nó gặp một cô trong số đó ở Hàng Châu rồi."
"Chắc chắn bên trong có gái, chỉ cần bắt mấy cô về, hỏi han chút, thể nào cũng khai hết, kiểu gì cũng là hoạt động phi pháp."
"Chỉ cần bọn nó khai báo là có thể kết tội, bắt cả Lâm Tiêu lẫn ông chủ của nó, một mẻ lưới là xong."
Lý Hổ luôn miệng muốn bắt Lâm Tiêu, nhưng nghe Ngô Viễn nói vậy, hắn lại cảm thấy không đành lòng.
Rít một hơi thuốc, Lý Hổ nhíu mày:
"Con gái tao cũng học lớp 10 ở Lâm Sơn, Lâm Tiêu còn là học sinh cấp ba, thành tích tốt, thôi đừng làm lỡ tiền đồ nó, ở nông thôn nuôi được đứa trẻ đâu có dễ."
"Mà thằng bé đó còn nhỏ, chắc cũng không lún sâu, chắc chỉ giúp người thuê nhà thôi."
"Mày thì..."
Ngô Viễn không có văn hóa, không nói được câu "lòng dạ đàn bà".
"Thôi, cứ làm rồi tính."
Ngô Viễn nói:
"Dù sao tụi mày làm theo quy định, tất cả đều hợp lệ."
Lý Hổ cười nhạt trong lòng, hợp quy?
Hợp quy có độ co giãn rất lớn.
Rồi hắn nghi ngờ hỏi:
"Mấy cô đó đã chạy còn dám quay lại? Nếu là gái thì cảnh giác lắm chứ, sao không bỏ trốn mất dạng?"
Ngô Viễn nói:
"Ai mà biết, gan bọn nó to quá, quay lại thật là không sợ chết."
Lý Hổ:
"Được, tao đi báo cáo đây."
Ngô Viễn vẫn ngồi trong xe, nhìn nhóm người đang bận rộn ở B13, đàn em bên cạnh nghi hoặc:
"Đại ca, bọn nó trông không giống đang họp chỗ, mà bên trong kê toàn bàn ghế, chắc không phải mát xa giường chứ."
Ngô Viễn nói:
"Kệ mẹ nó, quan trọng là khi tao ra tay, người ta sẽ thấy kết quả. Nếu không ai thấy tao không giải quyết nổi đám ngoại lai này thì sau này còn ai dám hợp tác với tao, còn ai sợ tao nữa?"
"Năm xưa, lúc tranh đấu, chém giết, máu đổ, quên hết rồi sao."
.
Sau khi Lý Hổ báo cáo, thủ trưởng Đỗ Vũ dù nhíu mày vẫn chấp thuận.
Trong khu thương mại lớn nhỏ ba bốn tiệm uốn tóc, bình thường ai quản làm gì?
Dù lão bản tòa nhà B13 không hiểu chuyện, cũng không tới chào hỏi, cũng không đến bái đầu, nhưng việc Lý Hổ làm vẫn hơi khó coi.
Trưởng phòng Đỗ Vũ hiểu, đây là Lý Hổ muốn giúp anh em đồng hao Ngô Viễn tranh giành mối làm ăn, cố tình gây khó dễ những người ở ngoài đến.
Hắn có chút không vừa mắt.
Nhưng Đỗ Vũ cũng không muốn đắc tội mấy tay anh chị Ngô Viễn, dù sao đối phương cũng đã làm ăn lâu năm, lại giao du mật thiết với nhiều nhân vật, còn có chút tình cảm với Đỗ Vũ.
Ít nhất đường huynh Ngô Quốc Đống của Ngô Viễn sắp lên chức.
"Được thôi, ta phê chuẩn."
Đỗ Vũ nói:
"Nhưng phải chú ý chút, đừng làm quá lố."
Lý Hổ đáp:
"Tôi hiểu."
Đỗ Vũ nói:
"Tất cả vẫn phải có bằng chứng, có khẩu cung."
Lý Hổ:
"Tôi rõ, thưa sếp."
Đỗ Vũ:
"Vậy anh đi đi."
Sau đó, hắn dẫn bốn đàn em đi về hướng khu thương mại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận