Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)
Chương 5: Ngươi thật quá vô sỉ
Trở về phòng ngủ, Lý Trung Thiên lập tức hỏi:
"Thế nào? Thế nào?"
Lâm Tiêu nói:
"Ghi một lỗi lớn."
"Nghiêm trọng vậy sao?"
Lý Trung Thiên nói, đối với loại học sinh ngoan như hắn, việc ghi một lỗi lớn giống như trời sập xuống.
Nhưng Lâm Tiêu thì chẳng hề để ý, chỉ cần không bị đuổi học, mọi thứ đều ổn. Hơn nữa, có khi trường học còn muốn cúng bái hắn ấy chứ.
"Ngươi về nhà không?"
Lâm Tiêu hỏi.
"Không về."
Lâm Tiêu nói:
"Vì sao?"
"Không có tiền."
Lâm Tiêu nói:
"Sao lại không có tiền?"
Rất nhanh hắn liền không hỏi nữa, Lý Trung Thiên vì sao không có tiền, trong lòng ngươi chẳng lẽ không biết sao? Vì ngươi tỏ tình với Liên Y, hắn đã đưa hết hai trăm đồng tiền sinh hoạt cho ngươi mượn rồi, ngươi Lâm Tiêu nghèo như vậy, tán gái thật đúng là bỏ hết cả vốn liếng a.
Mình lúc còn trẻ đúng là ngu xuẩn không bình thường, khó trách lãng phí mấy chục năm mà vẫn cứ kém như vậy, con nhà nghèo không có cha mẹ chỉ điểm, thật sẽ đi quá nhiều đường vòng, phải đến ba mươi mấy tuổi mới thành thục hiểu chuyện, tới lúc đó thì đã muộn, phần lớn đều không thể xoay chuyển được.
Tiếp đó, Lâm Tiêu phát hiện bản thân mình cũng không có tiền, lục lọi khắp túi, vẻn vẹn chỉ có mười hai đồng, như này thì đến tiền xe về nhà cũng không đủ.
"Ngươi còn bao nhiêu tiền?"
Lâm Tiêu hỏi.
"Hai mươi ba."
Lý Trung Thiên nói.
Như này thì xong đời rồi, hai người cộng lại chỉ có ba mươi lăm đồng, không dùng đến mấy ngày là chết đói mất.
Nhất định phải tranh thủ kiếm tiền thôi!
Lâm Tiêu dậy thì muộn, cho nên hiện tại mới chưa đến một mét bảy, hai ba năm này là giai đoạn mấu chốt dậy thì, hắn nhất định phải liều mạng ăn thịt bò, uống sữa tươi, còn phải cố gắng rèn luyện. Bây giờ là thời điểm vàng để phát triển, một khi bỏ qua thì về sau sẽ không bù lại được nữa.
Tương lai, một tháng ít nhất cũng phải tiêu mấy ngàn đồng, hơn nữa bạn tốt Lý Trung Thiên cũng không thể bỏ mặc, cậu ấy còn kém phát triển hơn cả mình, còn muốn hỏng đâu.
Trong nhà rất khó khăn, cha mẹ gánh vác chuyện học của hắn cũng đã kiệt sức, không thể xin thêm tiền của cha mẹ được. Hơn nữa, trước đây cảm thấy hắn đã hiểu chuyện, cho nên đã đưa trước cho hắn tiền sinh hoạt của mấy tháng sau.
Chỉ có trời mới biết hắn dùng tiền đó đi tán gái, hiện tại đến cả tiền ăn cũng không có.
Làm sao để kiếm tiền trong thời gian ngắn đây? Ngay lập tức, Lâm Tiêu nghĩ ra một kế.
"Đi, dẫn ngươi đi kiếm tiền."
Lâm Tiêu nói.
Lý Trung Thiên nói:
"Kiếm tiền, làm sao kiếm tiền?"
Lâm Tiêu nói:
"Ngươi cứ theo ta là được."
Sau đó, Lâm Tiêu mang theo Lý Trung Thiên đi lên sân thượng lầu dạy học.
"Trung Thiên, tiếp theo mặc kệ chuyện gì xảy ra, ngươi cũng đừng lên tiếng, cứ lặng lẽ đứng bên cạnh xem là được."
Lâm Tiêu nói:
"Bây giờ ngươi đi tìm Liên Y, bảo nàng lên sân thượng gặp ta."
Lý Trung Thiên nói:
"Gọi nàng đến làm gì?"
Lâm Tiêu nói:
"Ngươi cứ đi gọi là được, nhanh đi."
Lý Trung Thiên không hiểu ra sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi gọi. Từ trước đến nay đều là như vậy, Lâm Tiêu nói gì, Lý Trung Thiên đều sẽ nghe theo...
Lâm Tiêu ngồi trên mép sân thượng, một chân buông thõng ra ngoài lắc lư, nhìn ngắm phương xa. Từ góc độ này nhìn phong cảnh huyện thành, thật sự rất đặc biệt.
Đợi đúng hai mươi phút, Lý Trung Thiên cuối cùng cũng đưa Liên Y đến.
"Lâm Tiêu, ngươi giở trò quỷ gì? Gọi ta tới đây làm gì?"
Liên Y nói.
Lâm Tiêu quay đầu, một lần nữa nghiêm túc nhìn cô gái này.
Nàng thật... rất xinh đẹp. Vẻ đẹp thuần khiết này, dù hắn ở kiếp trước đã gặp qua rất nhiều người, cũng chưa có ai có thể sánh bằng.
Gương mặt này, thật sự rất tinh xảo. Hơn nữa còn mang theo vẻ kiêu ngạo, trời sinh đã có khí thế ra lệnh người khác. Khó trách cả đời trước, mình lại bị ma xui quỷ khiến yêu thầm nàng như vậy.
Bất quá, bây giờ quan trọng nhất là kiếm tiền, hít một hơi thật sâu, lập tức diễn kỹ nhập vai.
"Ta đã tỉnh rượu rồi..."
Lâm Tiêu rên rỉ nói:
"Dư âm đêm qua, ta tựa như một thằng hề từ đầu đến cuối."
"Trường học tìm ta nói chuyện, muốn ghi một lỗi lớn, còn muốn thông báo phê bình toàn trường, kiểm điểm công khai trước toàn trường."
"Nhưng người thật sự tổn thương ta, vẫn là câu nói kia của ngươi, không có cảm giác gì với ta."
"Thật sự mất hết dũng khí, bi thương đến tận cùng."
"Người sống, thật không thể quá bất cẩn được. Cho nên ta ở đây nói lời từ biệt cuối cùng với ngươi, kiếp sau gặp lại..."
Sau đó, Lâm Tiêu làm bộ nghiêng người về phía trước.
Chiêu này dùng tốt thật, lần trước dùng một lần thì tiếc quá.
Chiêu thức phải dùng cho nhừ, phải không?
Liên Y lập tức sợ hãi hồn bay phách tán nói:
"Lâm Tiêu, ngươi đừng nhảy, ngươi đừng nhảy..."
Lâm Tiêu nói:
"Ta cũng không muốn nhảy, nhưng ta thật không sống nổi nữa rồi."
Liên Y khóc lóc nói:
"Van xin ngươi Lâm Tiêu, ngươi đừng nghĩ quẩn, van xin ngươi..."
Lâm Tiêu nói:
"Ngươi thật không muốn ta nhảy sao?"
Liên Y nói:
"Ngươi thật đừng nhảy, nếu không ta sẽ áy náy cả đời."
Lâm Tiêu nói:
"Vậy ngươi đồng ý với ta một điều kiện."
Liên Y nói:
"Điều kiện gì?"
Lâm Tiêu nói:
"Ngươi cứ đồng ý trước đã."
Nước mắt Liên Y rơi xuống, vô cùng tủi thân nói:
"Ta đồng ý, ta đồng ý."
Nàng cảm thấy Lâm Tiêu nhất định là muốn mượn chuyện nhảy lầu để uy hiếp nàng, ép nàng đồng ý cho hắn một cơ hội, lại một lần nữa tỏ tình với hắn.
Nàng thật không muốn đồng ý a!
Mẹ nàng thường xuyên nói với nàng, cấp ba tuyệt đối không được yêu đương, không những ảnh hưởng đến việc học hành, mà mấu chốt là chọn sai đối tượng.
Trường học này mặc dù thành tích tốt, nhưng phần lớn đều là con em nhà bình thường, xuất phát điểm thấp, hiểu biết cạn. Cho dù sau này có phát đạt thì cũng là chuyện của mười mấy năm sau, mà đây lại là khoảng thời gian vài chục năm đẹp nhất của cuộc đời.
Muốn yêu thì phải ra thành phố lớn tìm người mà yêu, phải tìm con trai có gia cảnh tốt.
Những chàng trai như vậy, mặc kệ khí chất, sự tự tin, kiến thức đều khác biệt, về sau chiều cao trong cuộc đời cũng sẽ khác. Nếu cứ nhất quyết muốn tìm người xung quanh, thì người mà mẹ cô bây giờ có thể vừa mắt, cũng chỉ có Chúc Hoành Bân xuất thân từ gia đình thương gia giàu có.
Liên Y mỗi lần đều phản bác, cảm thấy mẹ cô quá thực dụng, quá ham danh lợi. Nhưng sâu trong lòng cô, lại ẩn ẩn cảm thấy mẹ nói có lý.
Cho nên cho dù có học sinh lớp trên thi đậu Thanh Bắc viết thư theo đuổi cô, cô cũng thờ ơ, mà mẹ cô biết chuyện này thì cũng chỉ nói một câu, thi đậu Thanh Bắc thì có tư cách theo đuổi con gái nhà chúng ta sao? Đường phía trước còn dài mà.
Nhưng tình hình trước mắt, khiến cô không thể không đồng ý, cô thật không gánh nổi hậu quả này.
Cho nên, cô cảm thấy thật tủi thân.
Cảm thấy Lâm Tiêu thật ích kỷ, vậy mà dùng cách này để ép cô đồng ý theo đuổi hắn.
"Ngươi có điều kiện gì, nói đi..."
Liên Y tức giận nói.
Lâm Tiêu nói:
"Ngươi cho ta mượn tiền."
"Hả..."
Liên Y lập tức ngây người.
Ngươi, ngươi chẳng phải là lại muốn mượn cơ hội tỏ tình, dùng việc nhảy lầu ép ta chấp nhận lời tỏ tình của ngươi sao?
Lâm Tiêu nói:
"Để chuẩn bị quà cho ngươi, ta đã tiêu hết mấy tháng tiền sinh hoạt, còn dùng đến cả tiền sinh hoạt của Lý Trung Thiên, hiện tại chúng ta đến cả cơm cũng không có mà ăn, ta mượn tiền ngươi, có gì sai sao?"
Liên Y thật không ngờ lại là mượn tiền, cái tên con trai rụt rè, đáng ghét này, vậy mà lại đi mượn tiền của cô sao?
Mượn tiền đối với hắn mà nói, chẳng phải là một chuyện rất mất mặt sao?
"Ngươi muốn mượn bao nhiêu?"
Liên Y hỏi.
Lâm Tiêu nói:
"Ngươi có bao nhiêu?"
"Tám trăm đồng."
Liên Y nói.
Lâm Tiêu cất cao giọng nói:
"Ngươi đường đường là thiên kim tiểu thư, sao lại chỉ có tám trăm đồng trên người?"
Liên Y giận dữ nói:
"Thật xin lỗi nhé, đã làm ngươi thất vọng rồi."
Lâm Tiêu nói:
"Tám trăm thì tám trăm, đưa đây."
Liên Y nói:
"Ngươi lên đây trước đã."
Lâm Tiêu không nói hai lời, rời khỏi mép sân thượng, đi đến bên cạnh Liên Y, không khách sáo chút nào mà chìa tay ra.
Liên Y lấy từ trong túi ra ví tiền, móc tám trăm đồng bên trong đưa cho Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu còn đếm lại một lần, không hề khách khí nhét tiền vào túi quần. Tiếp đó lấy mười hai đồng của mình ra, quay sang nói với Lý Trung Thiên:
"Trung Thiên, hai mươi ba đồng của ngươi cũng lấy ra đi."
Lý Trung Thiên ngơ ngác cả mặt, lấy ra hai mươi ba đồng trong túi áo đưa cho Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu gom hết ba mươi đồng tiền đưa kín đáo cho Liên Y nói:
"Đây là tiền xe về nhà của ngươi."
"Cám ơn ngươi, không cần."
Liên Y nói:
"Buổi trưa cha ta sẽ lái xe đến đón ta."
Sau đó, nàng trừng mắt nhìn Lâm Tiêu một cái, tức giận quay đầu rời đi.
Sau khi Liên Y đi rồi, Lâm Tiêu đếm ra hai trăm đồng từ tám trăm đồng đưa cho Lý Trung Thiên nói:
"Đến, chia cho ngươi hai trăm."
Gặp ai cũng có phần sao? Tiền này có được hơi vô sỉ, ta không quá muốn phải làm sao bây giờ?
Lý Trung Thiên vẫn còn ngơ ngác, một lúc lâu sau, cậu ta nhịn không được nói:
"Lâm Tiêu, làm như vậy, có phải có hơi... không biết xấu hổ không?"
Lâm Tiêu thở dài một tiếng nói:
"Trung Thiên, ngươi tin không? Ở cái trường học này, ở cái thế giới này, không tìm được người thứ hai nào thích Liên Y hơn ta, không ai có tình cảm sâu sắc hơn ta."
Là bạn tốt, Lý Trung Thiên đương nhiên hiểu, thế là cậu ta gật đầu thành khẩn nói:
"Ta tin."
"Cho nên,... thêm tiền."
Lâm Tiêu nói:
"Ta có tình cảm sâu đậm như vậy, mượn cô ta tám trăm đồng có gì sai sao?"
"Ta có đòi thêm một xu nào không?"
Hả?!
Lý Trung Thiên lập tức hóa đá tại chỗ.
Cái sự vô sỉ này, có còn là bạn tốt của mình không? Vì sao từ sau đêm qua, người bạn này giống như biến thành người khác vậy?
Lâm Tiêu nhìn sáu trăm đồng trong tay, vẫn còn thiếu rất nhiều tiền mua thịt bò và sữa tươi, vẫn là nên đi kiếm thêm một khoản nữa.
"Đi thôi, Trung Thiên, dẫn ngươi đi chơi net."
Lâm Tiêu nói:
"Nhân lúc nghỉ lễ Quốc Khánh, cứ thả lỏng một chút."
Lý Trung Thiên nói:
"Ta không đi, ngươi cũng đừng đi. Cách kỳ thi đại học chỉ còn ba trăm ngày, nên nắm chặt từng phút từng giây mà học tập, ta cảm thấy bây giờ ngươi không thể từ bỏ được, ngươi vẫn còn có hy vọng thi đậu đại học hệ hai."
Thấy Lý Trung Thiên lại định líu lo không ngừng, Lâm Tiêu dứt khoát nói:
"Ta phát hiện một trang web hay lắm, mấy em gái nước ngoài bên trong không mặc quần áo gì cả, hay cực."
Mắt Lý Trung Thiên rung lên, ngượng ngùng nói:
"Vậy thì... vậy thì đi thôi. Thỉnh thoảng thư giãn một chút cũng được, tiện thể ta lên mạng tra tư liệu học tập."
Sau đó, hai người rời khỏi trường học, hướng tới tiệm net hào môn đi đến.
Lâm Tiêu vừa đi vừa tính toán trong đầu, làm sao để moi được món tiền thứ hai từ quán net...
"Thế nào? Thế nào?"
Lâm Tiêu nói:
"Ghi một lỗi lớn."
"Nghiêm trọng vậy sao?"
Lý Trung Thiên nói, đối với loại học sinh ngoan như hắn, việc ghi một lỗi lớn giống như trời sập xuống.
Nhưng Lâm Tiêu thì chẳng hề để ý, chỉ cần không bị đuổi học, mọi thứ đều ổn. Hơn nữa, có khi trường học còn muốn cúng bái hắn ấy chứ.
"Ngươi về nhà không?"
Lâm Tiêu hỏi.
"Không về."
Lâm Tiêu nói:
"Vì sao?"
"Không có tiền."
Lâm Tiêu nói:
"Sao lại không có tiền?"
Rất nhanh hắn liền không hỏi nữa, Lý Trung Thiên vì sao không có tiền, trong lòng ngươi chẳng lẽ không biết sao? Vì ngươi tỏ tình với Liên Y, hắn đã đưa hết hai trăm đồng tiền sinh hoạt cho ngươi mượn rồi, ngươi Lâm Tiêu nghèo như vậy, tán gái thật đúng là bỏ hết cả vốn liếng a.
Mình lúc còn trẻ đúng là ngu xuẩn không bình thường, khó trách lãng phí mấy chục năm mà vẫn cứ kém như vậy, con nhà nghèo không có cha mẹ chỉ điểm, thật sẽ đi quá nhiều đường vòng, phải đến ba mươi mấy tuổi mới thành thục hiểu chuyện, tới lúc đó thì đã muộn, phần lớn đều không thể xoay chuyển được.
Tiếp đó, Lâm Tiêu phát hiện bản thân mình cũng không có tiền, lục lọi khắp túi, vẻn vẹn chỉ có mười hai đồng, như này thì đến tiền xe về nhà cũng không đủ.
"Ngươi còn bao nhiêu tiền?"
Lâm Tiêu hỏi.
"Hai mươi ba."
Lý Trung Thiên nói.
Như này thì xong đời rồi, hai người cộng lại chỉ có ba mươi lăm đồng, không dùng đến mấy ngày là chết đói mất.
Nhất định phải tranh thủ kiếm tiền thôi!
Lâm Tiêu dậy thì muộn, cho nên hiện tại mới chưa đến một mét bảy, hai ba năm này là giai đoạn mấu chốt dậy thì, hắn nhất định phải liều mạng ăn thịt bò, uống sữa tươi, còn phải cố gắng rèn luyện. Bây giờ là thời điểm vàng để phát triển, một khi bỏ qua thì về sau sẽ không bù lại được nữa.
Tương lai, một tháng ít nhất cũng phải tiêu mấy ngàn đồng, hơn nữa bạn tốt Lý Trung Thiên cũng không thể bỏ mặc, cậu ấy còn kém phát triển hơn cả mình, còn muốn hỏng đâu.
Trong nhà rất khó khăn, cha mẹ gánh vác chuyện học của hắn cũng đã kiệt sức, không thể xin thêm tiền của cha mẹ được. Hơn nữa, trước đây cảm thấy hắn đã hiểu chuyện, cho nên đã đưa trước cho hắn tiền sinh hoạt của mấy tháng sau.
Chỉ có trời mới biết hắn dùng tiền đó đi tán gái, hiện tại đến cả tiền ăn cũng không có.
Làm sao để kiếm tiền trong thời gian ngắn đây? Ngay lập tức, Lâm Tiêu nghĩ ra một kế.
"Đi, dẫn ngươi đi kiếm tiền."
Lâm Tiêu nói.
Lý Trung Thiên nói:
"Kiếm tiền, làm sao kiếm tiền?"
Lâm Tiêu nói:
"Ngươi cứ theo ta là được."
Sau đó, Lâm Tiêu mang theo Lý Trung Thiên đi lên sân thượng lầu dạy học.
"Trung Thiên, tiếp theo mặc kệ chuyện gì xảy ra, ngươi cũng đừng lên tiếng, cứ lặng lẽ đứng bên cạnh xem là được."
Lâm Tiêu nói:
"Bây giờ ngươi đi tìm Liên Y, bảo nàng lên sân thượng gặp ta."
Lý Trung Thiên nói:
"Gọi nàng đến làm gì?"
Lâm Tiêu nói:
"Ngươi cứ đi gọi là được, nhanh đi."
Lý Trung Thiên không hiểu ra sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi gọi. Từ trước đến nay đều là như vậy, Lâm Tiêu nói gì, Lý Trung Thiên đều sẽ nghe theo...
Lâm Tiêu ngồi trên mép sân thượng, một chân buông thõng ra ngoài lắc lư, nhìn ngắm phương xa. Từ góc độ này nhìn phong cảnh huyện thành, thật sự rất đặc biệt.
Đợi đúng hai mươi phút, Lý Trung Thiên cuối cùng cũng đưa Liên Y đến.
"Lâm Tiêu, ngươi giở trò quỷ gì? Gọi ta tới đây làm gì?"
Liên Y nói.
Lâm Tiêu quay đầu, một lần nữa nghiêm túc nhìn cô gái này.
Nàng thật... rất xinh đẹp. Vẻ đẹp thuần khiết này, dù hắn ở kiếp trước đã gặp qua rất nhiều người, cũng chưa có ai có thể sánh bằng.
Gương mặt này, thật sự rất tinh xảo. Hơn nữa còn mang theo vẻ kiêu ngạo, trời sinh đã có khí thế ra lệnh người khác. Khó trách cả đời trước, mình lại bị ma xui quỷ khiến yêu thầm nàng như vậy.
Bất quá, bây giờ quan trọng nhất là kiếm tiền, hít một hơi thật sâu, lập tức diễn kỹ nhập vai.
"Ta đã tỉnh rượu rồi..."
Lâm Tiêu rên rỉ nói:
"Dư âm đêm qua, ta tựa như một thằng hề từ đầu đến cuối."
"Trường học tìm ta nói chuyện, muốn ghi một lỗi lớn, còn muốn thông báo phê bình toàn trường, kiểm điểm công khai trước toàn trường."
"Nhưng người thật sự tổn thương ta, vẫn là câu nói kia của ngươi, không có cảm giác gì với ta."
"Thật sự mất hết dũng khí, bi thương đến tận cùng."
"Người sống, thật không thể quá bất cẩn được. Cho nên ta ở đây nói lời từ biệt cuối cùng với ngươi, kiếp sau gặp lại..."
Sau đó, Lâm Tiêu làm bộ nghiêng người về phía trước.
Chiêu này dùng tốt thật, lần trước dùng một lần thì tiếc quá.
Chiêu thức phải dùng cho nhừ, phải không?
Liên Y lập tức sợ hãi hồn bay phách tán nói:
"Lâm Tiêu, ngươi đừng nhảy, ngươi đừng nhảy..."
Lâm Tiêu nói:
"Ta cũng không muốn nhảy, nhưng ta thật không sống nổi nữa rồi."
Liên Y khóc lóc nói:
"Van xin ngươi Lâm Tiêu, ngươi đừng nghĩ quẩn, van xin ngươi..."
Lâm Tiêu nói:
"Ngươi thật không muốn ta nhảy sao?"
Liên Y nói:
"Ngươi thật đừng nhảy, nếu không ta sẽ áy náy cả đời."
Lâm Tiêu nói:
"Vậy ngươi đồng ý với ta một điều kiện."
Liên Y nói:
"Điều kiện gì?"
Lâm Tiêu nói:
"Ngươi cứ đồng ý trước đã."
Nước mắt Liên Y rơi xuống, vô cùng tủi thân nói:
"Ta đồng ý, ta đồng ý."
Nàng cảm thấy Lâm Tiêu nhất định là muốn mượn chuyện nhảy lầu để uy hiếp nàng, ép nàng đồng ý cho hắn một cơ hội, lại một lần nữa tỏ tình với hắn.
Nàng thật không muốn đồng ý a!
Mẹ nàng thường xuyên nói với nàng, cấp ba tuyệt đối không được yêu đương, không những ảnh hưởng đến việc học hành, mà mấu chốt là chọn sai đối tượng.
Trường học này mặc dù thành tích tốt, nhưng phần lớn đều là con em nhà bình thường, xuất phát điểm thấp, hiểu biết cạn. Cho dù sau này có phát đạt thì cũng là chuyện của mười mấy năm sau, mà đây lại là khoảng thời gian vài chục năm đẹp nhất của cuộc đời.
Muốn yêu thì phải ra thành phố lớn tìm người mà yêu, phải tìm con trai có gia cảnh tốt.
Những chàng trai như vậy, mặc kệ khí chất, sự tự tin, kiến thức đều khác biệt, về sau chiều cao trong cuộc đời cũng sẽ khác. Nếu cứ nhất quyết muốn tìm người xung quanh, thì người mà mẹ cô bây giờ có thể vừa mắt, cũng chỉ có Chúc Hoành Bân xuất thân từ gia đình thương gia giàu có.
Liên Y mỗi lần đều phản bác, cảm thấy mẹ cô quá thực dụng, quá ham danh lợi. Nhưng sâu trong lòng cô, lại ẩn ẩn cảm thấy mẹ nói có lý.
Cho nên cho dù có học sinh lớp trên thi đậu Thanh Bắc viết thư theo đuổi cô, cô cũng thờ ơ, mà mẹ cô biết chuyện này thì cũng chỉ nói một câu, thi đậu Thanh Bắc thì có tư cách theo đuổi con gái nhà chúng ta sao? Đường phía trước còn dài mà.
Nhưng tình hình trước mắt, khiến cô không thể không đồng ý, cô thật không gánh nổi hậu quả này.
Cho nên, cô cảm thấy thật tủi thân.
Cảm thấy Lâm Tiêu thật ích kỷ, vậy mà dùng cách này để ép cô đồng ý theo đuổi hắn.
"Ngươi có điều kiện gì, nói đi..."
Liên Y tức giận nói.
Lâm Tiêu nói:
"Ngươi cho ta mượn tiền."
"Hả..."
Liên Y lập tức ngây người.
Ngươi, ngươi chẳng phải là lại muốn mượn cơ hội tỏ tình, dùng việc nhảy lầu ép ta chấp nhận lời tỏ tình của ngươi sao?
Lâm Tiêu nói:
"Để chuẩn bị quà cho ngươi, ta đã tiêu hết mấy tháng tiền sinh hoạt, còn dùng đến cả tiền sinh hoạt của Lý Trung Thiên, hiện tại chúng ta đến cả cơm cũng không có mà ăn, ta mượn tiền ngươi, có gì sai sao?"
Liên Y thật không ngờ lại là mượn tiền, cái tên con trai rụt rè, đáng ghét này, vậy mà lại đi mượn tiền của cô sao?
Mượn tiền đối với hắn mà nói, chẳng phải là một chuyện rất mất mặt sao?
"Ngươi muốn mượn bao nhiêu?"
Liên Y hỏi.
Lâm Tiêu nói:
"Ngươi có bao nhiêu?"
"Tám trăm đồng."
Liên Y nói.
Lâm Tiêu cất cao giọng nói:
"Ngươi đường đường là thiên kim tiểu thư, sao lại chỉ có tám trăm đồng trên người?"
Liên Y giận dữ nói:
"Thật xin lỗi nhé, đã làm ngươi thất vọng rồi."
Lâm Tiêu nói:
"Tám trăm thì tám trăm, đưa đây."
Liên Y nói:
"Ngươi lên đây trước đã."
Lâm Tiêu không nói hai lời, rời khỏi mép sân thượng, đi đến bên cạnh Liên Y, không khách sáo chút nào mà chìa tay ra.
Liên Y lấy từ trong túi ra ví tiền, móc tám trăm đồng bên trong đưa cho Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu còn đếm lại một lần, không hề khách khí nhét tiền vào túi quần. Tiếp đó lấy mười hai đồng của mình ra, quay sang nói với Lý Trung Thiên:
"Trung Thiên, hai mươi ba đồng của ngươi cũng lấy ra đi."
Lý Trung Thiên ngơ ngác cả mặt, lấy ra hai mươi ba đồng trong túi áo đưa cho Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu gom hết ba mươi đồng tiền đưa kín đáo cho Liên Y nói:
"Đây là tiền xe về nhà của ngươi."
"Cám ơn ngươi, không cần."
Liên Y nói:
"Buổi trưa cha ta sẽ lái xe đến đón ta."
Sau đó, nàng trừng mắt nhìn Lâm Tiêu một cái, tức giận quay đầu rời đi.
Sau khi Liên Y đi rồi, Lâm Tiêu đếm ra hai trăm đồng từ tám trăm đồng đưa cho Lý Trung Thiên nói:
"Đến, chia cho ngươi hai trăm."
Gặp ai cũng có phần sao? Tiền này có được hơi vô sỉ, ta không quá muốn phải làm sao bây giờ?
Lý Trung Thiên vẫn còn ngơ ngác, một lúc lâu sau, cậu ta nhịn không được nói:
"Lâm Tiêu, làm như vậy, có phải có hơi... không biết xấu hổ không?"
Lâm Tiêu thở dài một tiếng nói:
"Trung Thiên, ngươi tin không? Ở cái trường học này, ở cái thế giới này, không tìm được người thứ hai nào thích Liên Y hơn ta, không ai có tình cảm sâu sắc hơn ta."
Là bạn tốt, Lý Trung Thiên đương nhiên hiểu, thế là cậu ta gật đầu thành khẩn nói:
"Ta tin."
"Cho nên,... thêm tiền."
Lâm Tiêu nói:
"Ta có tình cảm sâu đậm như vậy, mượn cô ta tám trăm đồng có gì sai sao?"
"Ta có đòi thêm một xu nào không?"
Hả?!
Lý Trung Thiên lập tức hóa đá tại chỗ.
Cái sự vô sỉ này, có còn là bạn tốt của mình không? Vì sao từ sau đêm qua, người bạn này giống như biến thành người khác vậy?
Lâm Tiêu nhìn sáu trăm đồng trong tay, vẫn còn thiếu rất nhiều tiền mua thịt bò và sữa tươi, vẫn là nên đi kiếm thêm một khoản nữa.
"Đi thôi, Trung Thiên, dẫn ngươi đi chơi net."
Lâm Tiêu nói:
"Nhân lúc nghỉ lễ Quốc Khánh, cứ thả lỏng một chút."
Lý Trung Thiên nói:
"Ta không đi, ngươi cũng đừng đi. Cách kỳ thi đại học chỉ còn ba trăm ngày, nên nắm chặt từng phút từng giây mà học tập, ta cảm thấy bây giờ ngươi không thể từ bỏ được, ngươi vẫn còn có hy vọng thi đậu đại học hệ hai."
Thấy Lý Trung Thiên lại định líu lo không ngừng, Lâm Tiêu dứt khoát nói:
"Ta phát hiện một trang web hay lắm, mấy em gái nước ngoài bên trong không mặc quần áo gì cả, hay cực."
Mắt Lý Trung Thiên rung lên, ngượng ngùng nói:
"Vậy thì... vậy thì đi thôi. Thỉnh thoảng thư giãn một chút cũng được, tiện thể ta lên mạng tra tư liệu học tập."
Sau đó, hai người rời khỏi trường học, hướng tới tiệm net hào môn đi đến.
Lâm Tiêu vừa đi vừa tính toán trong đầu, làm sao để moi được món tiền thứ hai từ quán net...
Bạn cần đăng nhập để bình luận