Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)

Chương 134: Mị lực chết người, hai lần lập nghiệp !

Còn một người không đến dự tiệc tối, đó chính là Liên Y. Thạch Ngạn cũng thích nàng, mà buổi diễn hôm nay lại do công ty hắn sắp xếp, hoàn toàn là một cơ hội tốt để tỏa sáng. Cho nên Thạch Ngạn từ đầu đã hào hứng mời Liên Y tham gia buổi diễn. "Bé nhỏ à, " Thạch Ngạn nói, "ta đã sắp xếp thế này, để Tôn Nam, Lạt Anh và Dương côn ba người hỗ trợ em."
"Bề ngoài là em đệm dương cầm cho ba người, nhưng khi ti vi phát sóng trực tiếp sẽ cố gắng hướng ống kính về em nhiều hơn, tạo cảm giác 'khách át chủ'."
"Hơn nữa, em sẽ một mình diễn xen giữa ba ca sĩ, sau khi cả ba biểu diễn xong thì em sẽ độc tấu Canon ."
"Tất nhiên, việc này có rủi ro nhất định, ba ca sĩ này không hề biết, nhưng chắc chắn sẽ giúp em nổi tiếng."
Không thể không nói, cách sắp xếp của Thạch Ngạn quả thực rất hợp lý, rất có thể khiến Liên Y tỏa sáng.
Liên Y trực tiếp lắc đầu:
"Không, cảm ơn, em không muốn tham gia."
Thạch Ngạn hỏi:
"Vì sao?"
Hắn thấy, không cần thiết phải bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy chứ, mà hắn đã phải cố gắng hết sức mới tạo ra được cơ hội này.
Trong lòng Liên Y rất rõ nguyên nhân. Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng được cha mẹ dạy dỗ nên nàng rất giỏi nhìn thấu thế sự. Ví dụ như lập trường! Nàng dù không hiểu sâu, vẫn biết Thạch Dẫn tuy là bạn cũ của cha, nhưng lập trường hai người đã khác nhau. Bởi Thạch Ngạn và hai nhà Liêu, Ngô có lợi ích liên kết quá chặt chẽ. Mà người nhà họ Liêu và Ngô lại có mâu thuẫn lợi ích với Lâm Tiêu. Hôm đó Thạch Dẫn làm tiệc, thực ra không chủ động mời Lâm Tiêu, thậm chí còn không muốn mời. Hắn chỉ muốn tìm cách kéo Liên Chính vào vòng quan hệ này, theo Thạch Dẫn thì đây là cơ hội tốt cho Liên Chính. Liên Chính tuy trẻ tuổi xuất sắc, dù sao cũng chỉ là phó sở ở thành phố xa xôi thuộc Chi Giang, cách xa quyền lực và tiền bạc. Mượn cớ con gái học cùng trường, hắn tiện kéo quan hệ đôi bên, cả hai cùng có lợi, tại sao không làm?
Liên Chính không thể từ chối buổi tiệc đó, nhưng để thể hiện lập trường của mình, ông đã chủ động trò chuyện với Thạch Dẫn về Lâm Tiêu, để Thạch Dẫn buộc phải mời người này vào. Vậy nên mục đích ban đầu của bữa tiệc cũng tan thành mây khói. Liên Chính đã dùng cách đó để từ chối, mặc dù đó là một sự hấp dẫn lớn, đối phương quả thực là một liên minh quyền tiền rất mạnh. Lâm Tiêu cũng rất thông minh, đến đó không khoe khoang, không thể hiện, chỉ im lặng đứng nghe. Liên Y cũng rất thông minh, lập tức nhận ra các mối quan hệ, từ đó về sau ít chủ động đến nhà Thạch Dẫn hơn.
Liên Y đưa ra lý do từ chối:
"Em muốn tập đàn, chuẩn bị cho vòng chung kết cúp Tinh Hải."
Thạch Ngạn muốn nói, việc em tiến xa đến thế ở cúp Tinh Hải, được lên sóng ti vi liên tục, không phải hoàn toàn nhờ vào thực lực của bản thân đâu. Nhưng cuối cùng hắn không nói ra. Nhưng Liên Y lại nói:
"Thạch sư huynh, có thể phiền anh sau này đừng gọi em là 'bé nhỏ' được không?"
Lúc ấy, mặt Thạch Ngạn có chút sầm xuống rồi bỏ đi.
Thế nên, trong khi Liêu Phong và Ngô Linh Hề tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu, Liên Y lại một mình luyện đàn trong phòng. Nàng hoàn toàn không để ý bên ngoài ồn ào thế nào, cả người đắm chìm vào thế giới của riêng mình. Tập suốt một tiếng rưỡi, nàng gọi điện thoại cho Lâm Tiêu. "Đồ lưu manh, ngươi đang làm gì đó?"
"Ở quán net."
Lâm Tiêu đáp. Giang Li Nhi đứng bên cạnh nói:
"Ngươi là ai? Ta với đệ đệ Lâm Tiêu đang thuê phòng đó, ngươi đừng làm phiền tụi ta, trừ phi ngươi chủ động nhập hội."
Liên Y khẽ cười. Giang Li Nhi này không quen Liên Y, nhưng Liên Y lại biết rõ về nàng, như sấm bên tai. "Ta tập đàn mệt rồi, ngươi qua đây giúp ta chút đi."
Liên Y nhẹ giọng nói. "Được được, đến liền đây."
Lâm Tiêu bực bội nói:
"Mông thì nhỏ mà yêu cầu thì không ít, ta còn sắp có mạng người trong tay."
Khoảng hơn mười phút sau, Lâm Tiêu tìm được Liên Y trong phòng đàn. "Ngươi vừa mới nói gì đó? Ngươi đã hứa với ta, sau này không được nói vậy nữa."
Liên Y giả bộ giận dỗi. Sau đó, hai người đứng bên cửa sổ, nhìn sân vận động biểu diễn ở phía xa. "Ngươi sắp khởi nghiệp thật sao?"
Liên Y chợt hỏi. Lâm Tiêu đáp:
"Sao ngươi biết?"
Liên Y:
"Ta cảm giác được thôi, ngươi vốn định chơi thêm chút nữa, nhưng Liêu Phong có chút kích thích ngươi rồi."
Lâm Tiêu nói:
"Thư ký Liên vì ta, chủ động từ chối cơ hội bên kia, ta cũng nên làm chút thành tích thật cho thư ký Liên xem chứ."
"Hừ, chỉ có thư ký Liên thôi sao?"
Lâm Tiêu nói:
"Còn có thư ký Liên mông nhỏ nữa."
Liên Y:
"Ngươi đừng nói bậy, mông ta rõ ràng rất bình thường, ta có xem phòng ngủ chung của các bạn nữ mà."
Nàng thật ra muốn nói, mông của ta rõ ràng vừa tròn vừa cong, nhưng vẫn không thốt nên lời. Lâm Tiêu đương nhiên chỉ nói đùa, Liên Y có dáng người thiếu nữ rất chuẩn, cực kỳ uyển chuyển quyến rũ. "Lần này ngươi khởi nghiệp, cũng cho ta góp một tay, được không?"
Liên Y nói. "Được."
Liên Y lại tiếp tục nhìn ra phía buổi diễn, người đánh dương cầm đã là một cô gái khác. "Lưu manh à, có phải ta quá cố chấp không? Đã vươn lên được rồi lại không nỡ bỏ xuống, còn không chịu thua nữa."
Liên Y đột nhiên hỏi. Lâm Tiêu:
"Ngươi nghe thấy gì à? Về cuộc thi dương cầm ở cúp Tinh Hải, còn chuyện em lên ti vi liên tục thời gian trước? ".
"Ngươi giỏi quá. " Liên Y:
"Ta còn chưa nói gì, ngươi đã biết."
Lâm Tiêu thở dài:
"Chính ngươi cũng vậy mà."
Vừa rồi Lâm Tiêu có vài lời không nói ra miệng, Liên Y cũng nhìn ra được. Liên Y tiếp lời:
"Họ không nói rõ trước mặt ta, toàn lảng tránh thôi, nhưng ta đoán được họ muốn nói gì."
"Cho nên ta muốn bỏ thi đấu!"
"Ta không muốn mượn sức của họ, nhưng đôi khi ta lại nghĩ, dựa vào cái gì chứ?"
"Ta thấy mình rõ ràng có năng lực thế này, có tài năng này, tại sao lại phải từ bỏ?"
"Nên ta nhận ra mình có hơi không chịu thua."
Lâm Tiêu nói:
"Không cần bỏ thi đấu, em muốn theo đuổi thành công đó, vậy cứ tiến tới đi."
Liên Y:
"Nhưng em không muốn đánh tiếp Canon nữa, vì lần đầu hắn nhìn thấy em, chính là ở nhà hát Chi Giang em đàn Canon , giờ em có hơi không thích bài này nữa rồi."
Mỗi người dường như đều có bài hát của mình, khi đàn bài đó có thể chơi hay một cách đặc biệt, hay hơn tất cả mọi người. Liên Y với Canon là như thế. Dù độ khó của bài hát không cao, chính vì vậy nên rất khó nổi bật. Nhưng lần nào Liên Y cũng có thể đàn bài này rất kinh diễm. Các cuộc thi cúp Tinh Hải trước, nàng đều không chơi Canon vì muốn để bài này đến cuối cùng, thể hiện hết tài năng của mình. Nhưng bây giờ nàng không muốn chơi nữa.
"Em thích bị động à?"
Lâm Tiêu hỏi. "Em không thích bị động, em thích chủ động."
Liên Y nói:
"Nhưng... với ngươi thì khác, em thích ngươi cho em bị động."
Ối, ối, ối! Thư ký Liên mông cong này, em giỏi thật đó. Lâm Tiêu nói:
"Vậy ta chuẩn bị cho em một bài hát khác nhé."
"Dạ!"
Liên Y vui vẻ nói, mắt tràn đầy mong chờ. Trong mắt cô gái này thực sự có ánh sáng, sau đó nàng nhìn Lâm Tiêu một hồi lâu. "Sao vậy? Có phải phát hiện ra ta đẹp trai quá không?"
Lâm Tiêu nói:
"Em chuyển trường đúng là một quyết định đúng đắn, nếu không mỗi ngày nhìn ta thì sao nhận ra được ta đẹp trai đến thế này chứ?"
"Đúng vậy, tất cả đều là sự sắp đặt tốt nhất mà."
Liên Y đáp. Má! Thư ký Liên nhỏ bé à, em đỉnh quá rồi.
Theo Lâm Tiêu đoán thì Liên Y chắc sẽ nói kiểu 'tự luyến' gì đó. Nhưng ai ngờ, mỗi lời nàng nói đều nằm ngoài dự đoán, lại vô cùng vui vẻ. "Quan hệ giữa chúng ta, có ba cột mốc quan trọng."
Liên Y nói:
"Lần đầu là thầy Tiêu Mạt Mạt bắt ngươi phải đưa lại tòa lâu đài công chúa cho ta."
Lâm Tiêu theo phản xạ che tim lại. "Lần hai, mẹ ép ta chuyển trường, nhưng nó lại càng khiến ta kiên định hơn."
"Lần ba, một người chẳng hiểu từ đâu công khai đòi ta thổ lộ, làm ta sợ mất ngươi, nên không kịp chờ đợi thổ lộ với ngươi."
Thực ra còn nhiều chi tiết nhỏ hơn thế nữa. "Ví dụ như trong bài văn cuộc thi 'Khái Niệm Mới', ngươi đã viết tên ta."
"Rồi ví như, điểm thi đại học của chúng ta giống hệt nhau, cùng đứng thứ nhất."
"Vậy nên, tất cả dường như đều là sự sắp xếp tốt nhất của ông trời."
Lâm Tiêu im lặng. Hắn chợt nhận ra, tuyệt đối không được tùy tiện đi tìm hiểu thế giới nội tâm của con gái. Nếu cô gái này có một nội tâm xấu xí, vậy thì ngươi xui xẻo rồi. Còn nếu cô gái này có một nội tâm rất tươi đẹp, thì... ngươi lại càng xui xẻo. "Mẹ muốn ta theo đuổi sự mạnh mẽ, cha muốn ta theo đuổi vẻ đẹp."
Liên Y nói:
"Ta đã có thời gian dài hơi bối rối, không biết nên nghe ai. Nhưng ta nghĩ mẹ cũng chỉ nói vậy thôi, nếu không sao bản thân mẹ không theo đuổi sức mạnh, mà lại theo đuổi vẻ đẹp, sao có thể si mê theo đuổi cha đến vậy?"
"Chắc mẹ nghĩ cha là người độc nhất vô nhị, còn ta không có cái may mắn đó."
"Vậy nên chúng ta phải dùng sự thật để nói cho mẹ thấy là bà sai rồi."
Lâm Tiêu lại ôm tim, cảm thấy có chút đau.
"Nhưng mẹ cũng có lý, chỉ là không phải theo đuổi sức mạnh, mà là trở nên mạnh mẽ hơn."
Liên Y nói:
"Chỉ khi mạnh mẽ, ta mới có thể thong dong được."
"Liêu Phong và Ngô Linh Hề là một cặp, chúng ta cũng là một cặp."
"Cuộc đời cần có đối thủ, vậy thì hai người đó sẽ là đối thủ đầu tiên của chúng ta nhé."
"đánh bại họ!"
Lâm Tiêu nói:
"Được."
Tiếp đó Lâm Tiêu theo bản năng nhìn vào eo của cô gái, bản năng đối chọi với Ngô Linh Hề. "Ghét thế, ngươi có phải định nói là mông của Ngô Linh Hề to hơn đúng không? Ta có quan sát rồi, cũng có phải đâu."
Cô gái đánh vào người Lâm Tiêu một cái. "Nếu ngươi thấy ta không xinh đẹp bằng Ngô Linh Hề thì cũng đơn giản thôi..."
Liên Y ngừng lại. Nếu là các cô gái khác, chắc chắn sẽ nói là vậy thì ngươi đi tìm cô ta đi. Nhưng Liên Y lại nói:
"Chỉ cần ngươi đẹp trai hơn Liêu Phong, là được rồi, không phải sao?"
Lâm Tiêu lần thứ ba che tim lại. Thư ký Liên nhỏ bé ơi, em... em giỏi quá đi.
Hạ Tịch còn chưa kịp về Thượng Hải, Cao Trường Hà đã đến trước rồi. Chiếc Benz S600 của hắn hình như không thấy đâu, hắn chỉ xách theo một cái túi đến. Hắn gầy đi nhiều, râu ria xồm xoàm, không còn dáng vẻ khoe khoang như trước nữa. Có điều, bụng thì vẫn rất to, áo sơ mi Versace trên người hắn khiến thương hiệu Mỹ Đỗ Toa cũng phải biến dạng theo.
"Huynh đệ, ngươi thấy ta đối xử với ngươi thế nào?"
"Không đúng, phải nói ta đối với Hạ Tịch thế nào? Nhưng hai người các ngươi xem như là một thể."
Lâm Tiêu gật đầu đáp:
"Rất tốt."
Cao Trường Hà quả thật rất tốt với Hạ Tịch. Khi Hạ Tịch làm chủ cửa hàng thì Cao Trường Hà đã chủ động ném tiền đầu tư nhưng rồi tiền mất tật mang, sau đó hắn lại cho Hạ Tịch vay 5 triệu. Đến khi đòi nợ thì chẳng những không hề xin lỗi, lại để cho Hạ Tịch mang hết hai mươi mấy chiếc máy tính đi. Sau đó hắn muốn thúc đẩy Miyazaki mua lại trang game 'Ngứa' để lấy tiền huê hồng, cũng như đòi lại nợ cũ. Cuối cùng thương vụ mua bán không thành, ngược lại hắn còn cho thêm một thùng XO. Rồi sau chuyện của Miranda và Khu Phi Phi trong chương trình 'Hẹn hò hoa hồng' hay là việc Khu Phi Phi tham gia 'Cuộc thi hát Thanh niên', tất cả đều là do hắn hỗ trợ. Mà Hạ Tịch nợ tiền Cao Trường Hà thì lại bán lại 'Ngứa' và 'tên lửa ngứa' với giá trên trời để trả nợ. "Bây giờ anh gặp khó khăn, thiếu 6 triệu, có thể cho anh vay không?"
Cao Trường Hà nhìn Lâm Tiêu. Lâm Tiêu hỏi:
"Anh không đi tìm Hạ Tịch à?"
Cao Trường Hà nói:
"Cái cô nàng đó chỉ có tình có nghĩa với mỗi ngươi, với người khác thì lạnh lùng vô tình. Cô ta trả xong tiền xong, lại còn block cả anh nữa chứ."
Má nó, Hạ Tịch, ngươi đúng là tàn nhẫn. Lâm Tiêu đột nhiên hỏi:
"Có phải tại anh thích cô ấy, theo đuổi cô ấy, quấy rối cô ấy không?"
Cao Trường Hà bỗng ngại ngùng, lúng túng đáp:
"Thích thì có gì sai chứ? Nhưng anh không theo đuổi cô ấy mà, cũng không quấy rối, chỉ là anh thầm thích thôi, vậy cũng là sai sao? Cô ta đáng ghét đến mức phải block cả anh ư?"
Anh chỉ hỏi mày thôi, có vay cho anh 6 triệu này không? Thật ra thì Lâm Tiêu không chắc là sẽ cho vay. Bởi vì sắp tới hắn cần rất nhiều tiền cho công việc làm ăn. Số tiền cả hắn và Hạ Tịch cộng lại thì không nhỏ, nhưng để mà nói cho công cuộc khởi nghiệp sắp tới, thì không đủ thật. Đương nhiên, cái gọi là không đủ là ám chỉ tình hình sẽ thiếu hụt lâu dài. Còn trước mắt thì vẫn đủ.
Cao Trường Hà là một người có số làm 'trùm', xem ra cũng có gia thế, nhưng xuất thân của hắn lại quá xa so với những người như Liêu Tứ bọn họ. Hơn nữa, con người này rất thích giao du, đặc biệt sĩ diện, thế nên không hề hợp để khởi nghiệp. Lúc trước là do có chút vận may mà kiếm được một khoản lớn, rồi sau đó thì dùng năng lực của bản thân mà mất hết cả. Công ty truyền thông điện ảnh Trường Hà của hắn hoàn toàn là mua vui bằng tiền, cuối cùng lại tay trắng. Bên trong ngành và cả ngoài ngành hắn có một đống người quen biết, nhưng chẳng hề kiếm được một xu. Cho nên, cho hắn mượn tiền thì khả năng cao lại mất trắng. Nhưng, người này tuy không thích hợp để làm chủ nhưng lại là người có tài trong chuyện hợp tác làm ăn. Giao du rộng, duyên tốt, biết cách làm việc. Nếu có thể chiêu mộ hắn dưới trướng, sẽ là hổ thêm cánh. Công ty của Lâm Tiêu hiện tại thật sự quá thiếu một người như vậy, thậm chí nửa người cũng không có. Lâm Tiêu dứt khoát nói:
"Được, đưa số tài khoản cho ta."
Lập tức, Cao Trường Hà lại ngây người ra, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi. "Huynh đệ à, đây là 6 triệu đó, anh làm ăn toàn thua lỗ không đấy."
Lâm Tiêu nói:
"6 triệu này, không phải vì anh làm ăn giỏi hay dở, mà là vì mị lực nhân cách của anh."
Cả người Cao Trường Hà ngây ra như phỗng. Mị lực nhân cách! Câu nói kia, như thể đánh trúng huyệt tinh thần của hắn. Hắn xởi lởi, hào phóng như vậy, chẳng phải là để theo đuổi bốn chữ mị lực nhân cách này hay sao? Từ bé đến lớn, hắn luôn lẽo đẽo theo sau người trong 'sân lớn', dáng dấp không đẹp trai, địa vị cũng không quá cao, vì vậy mà càng muốn người khác khẳng định, rồi lấy tiền mua lấy mị lực nhân cách. Mà hắn lại là người quá coi trọng sĩ diện, đến cả tiệm "thiên thượng nhân gian" cũng không dám đến, bởi vì cảm thấy bản thân chưa đủ địa vị, không có tư cách đứng ở đó ra dáng đại ca khoe khoang. Dạo gần đây tiền của hắn đã hết sạch, mới nếm trải thế nào là ấm lạnh của lòng người. Hắn đến cầu cạnh mấy đứa huynh đệ tốt ngày thường giúp đỡ, người ta đều từ chối. Thậm chí còn chẳng thèm gặp mặt. Ngày thường còn huynh huynh đệ đệ thân thiết với nhau biết bao mà. Quan trọng là lúc trước hắn đã cho mượn biết bao tiền rồi, ăn nhậu tiêu xài không biết bao nhiêu mà kể hết. Trở mặt nhanh như chớp, thất vọng đau khổ! Mà bây giờ hắn hết tiền, túng thiếu, lại được chính Lâm Tiêu khẳng định cái thứ mị lực nhân cách hắn khát khao. Mà người nói những lời này không phải ai khác, là cái người vừa bán công ty với giá một ngàn vạn đô la Mỹ đấy. Trong nháy mắt, mắt của hắn thấy chua xót. Hắn thế mà đã phải bán cả xe Benz S rồi, còn đi tàu đến nữa chứ. "Đưa số tài khoản cho ta đi."
Lâm Tiêu thúc giục. Cao Trường Hà ngượng ngùng nói:
"Huynh đệ à, để anh nói rõ trước, tiền này có khi anh sẽ rất chật vật mới trả được đấy, nhưng anh sẽ bán nhà bán đất ra mặt để trả cho mày."
Lâm Tiêu:
"Đưa số tài khoản đây."
Cao Trường Hà lấy ra một tấm thẻ. Lâm Tiêu không nói một lời, đi thẳng đến ngân hàng làm thủ tục chuyển khoản. Khi tiền đã chuyển đến tài khoản của Cao Trường Hà, hắn nhìn 6 triệu trong tài khoản mà ngẩn người ra. Người cứ nóng bừng lên, cảm xúc hỗn độn khó diễn tả hết bằng lời.
Lúc này Lâm Tiêu mới lên tiếng:
"Anh Cao à, tiền đã chuyển xong."
Sau đó, ta sẽ nói thật với anh."
"Anh à, bỏ công ty kia của anh đi, qua đây làm chung với ta."
"Tiền đồ của cái công ty kia nhỏ bé quá."
"Tất nhiên không vội, đợi đến khi Hạ Tịch và mọi người trở về, ta sẽ cho họ họp một buổi."
"Chúng ta muốn cùng nhau khởi nghiệp lại lần nữa, lần này ta muốn làm lớn."
"Nếu anh không vội đi thì ở lại nghe xem tụi ta nói gì đã rồi hãy quyết định."
Cao Trường Hà ngây người ra. Mối giao tình của chúng ta, hình như cũng cạn mà, sao ngươi dám nói chuyện sâu sắc với ta vậy? Dù nói thì cũng không đúng lắm, ngươi trực tiếp chuyển 6 triệu cho ta rồi còn gì, tình này vẫn còn cạn sao? Người này so với cả anh em ruột thịt còn thân hơn ấy chứ. Nhưng hắn vẫn gật đầu:
"Được, anh ở lại xem tụi mày nói gì đã, rồi anh quyết định."
Ngày hôm sau! Hạ Tịch đã bay về Thượng Hải. Lâm Tiêu, 'Bong Bóng' Lý Sương cùng đi đón cô. Hạ Tịch nhìn chằm chằm Mạt Mạt một hồi, nhìn đến mức nàng cũng ngượng ngùng cả mặt. Rồi, cô đưa bốn ngón tay lên với Lâm Tiêu. 'Bong Bóng' thì ngơ ngác khó hiểu, thế này là ý gì đây? Lý Sương lại liếc Hạ Tịch một cái sắc lẹm. Đồ lẳng lơ, bảo là ba người một nhà, vậy mà thấy Mạt Mạt đáng yêu xinh đẹp, lại đổi thành bốn người.
Từ sân bay về nhà Lâm Tiêu, 'Bong Bóng' thì thầm với Lâm Tiêu:
"Oa, chị Hạ Tịch siêu thật đó, xinh quá chừng, ngưỡng mộ quá."
"Chắc chị là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà em từng gặp đó."
Không ngờ một gương mặt phụ nữ có thể khiến người ta trầm trồ đến vậy."
Lâm Tiêu nghi ngờ hỏi, thật thế sao? Sao hắn lại ngày càng thấy mặt cô ta không còn gì đặc biệt nữa nhỉ? Hạ Tịch à, nàng đã xóa sạch định nghĩa về vẻ đẹp của nàng trong ta rồi. Lý Sương vì cảm xúc phức tạp và cả chút đau lòng, nên không thể ở cùng nhà với Lâm Tiêu và 'Bong Bóng'. Nhưng Hạ Tịch lại chẳng ngại ngùng gì cả, cứ chiếm luôn một phòng, Mà còn ở trong nhà tự do thoải mái như đang ở nhà mình. "'Bong Bóng', em không có bí mật gì với chị hết đó nha."
Hạ Tịch nói. "Bong Bóng" vui vẻ đáp:
"A, gâu gâu nói hết cho chị biết rồi hả."
Hạ Tịch hơi bất ngờ, rồi gật đầu:
"Cũng có thể coi là vậy."
Một vài chuyện thì là do hắn kể lại, còn có chuyện thì là ta tận mắt thấy. Như chuyện em lăng xăng nhảy nhót đó, rồi chuyện lắc mông qua lại nữa."
Lúc trước không phải cô gọi hắn là Nhị cẩu sao?"
Hạ Tịch hỏi:
"Sao giờ lại đổi biệt danh rồi?"
"Bong Bóng" ngượng ngùng nói:
"Lúc trước em tưởng anh ấy lớn hơn em, nên em mới gọi Nhị cẩu, giờ em mới biết ảnh nhỏ tuổi hơn em, nên em đổi thành gâu gâu luôn."
Hạ Tịch gật gù nói:
"Ra là từ Nhị cẩu, biến thành chó săn nhỏ, gọi là gâu gâu nghe thân thiết hơn, cấm kỵ hơn, nghe có khoái cảm hơn đúng không?"
Yêu thầy trò quả thật kích thích mà, đáng tiếc là còn chưa đủ kích thích, Hạ Tịch tự nhủ. Sau hai ngày, Phùng Hiến, Trình Hải, Lý Thành Trụ, Trương Ngọc Phong bốn lập trình viên tài ba, Tô Đào, Khu Phi Phi, Hoàng Yên Nhi, Miranda cùng 13 cô gái cũng đã tới. Bạch Tiểu Bình cũng đến nữa, cô bây giờ chỉ biết xu nịnh mỗi người, đó là Lâm Diêu, chị gái ruột của Lâm Tiêu. Cả Lý Trung Thiên cũng đến! Tính thêm cả "Bong Bóng", tổng cộng 19 người quây quần trong phòng khách. Nhà của Lâm Tiêu cũng không nhỏ, nhưng 19 người ngồi trong phòng khách, vẫn có vẻ chật chội. Rất nhiều người không có chỗ ngồi, nên ngồi trực tiếp xuống dưới đất luôn. Nhưng không hiểu sao, càng chật chội lại càng thấy vui. Không khí nồng nhiệt, mọi người đồng tâm hiệp lực. "Bong Bóng" cũng rất vui vẻ, trong nhà đột nhiên có nhiều người đến vậy. Mà tất cả đều là những người bạn đồng hành trên con đường khởi nghiệp của Lâm Tiêu.
Tuy vậy, nàng hoàn toàn không có chút ý thức nào của bà chủ, vẫn cứ lo cắt hoa quả, pha trà, bận rộn quên cả trời đất. Lâm Diêu cũng vội đến giúp một tay, Bạch Tiểu Bình còn tích cực chủ động hơn.
Trong phòng bếp không có người ngoài. Hồi lâu sau, cuối cùng Lâm Diêu cũng nhịn không được hỏi:
"Tiêu lão sư, cô... cô với em trai tôi có quan hệ gì?"
"Bong Bóng" mặt lập tức đỏ bừng, nhỏ giọng nói:
"Tôi... tôi là bạn gái của anh ấy."
Lâm Diêu nhất thời ngẩn người. Cô không kìm được mà nhìn về phía em trai trong phòng khách. Ngươi... ngươi vẫn là em trai của ta sao?
"Bong Bóng" ngượng ngùng xong lại liếc nhìn Bạch Tiểu Bình đang bưng trà rót nước ở ngoài. A, thì ra cô là Bạch Tiểu Bình đó sao, cô chính là người mà đang nợ ta một cái quần lót đó hả? Là người đang dụ dỗ con chó săn nhà ta đúng không? Cũng có chút nhan sắc đấy. Mặc dù ta tha thứ cho cô rồi. Ai bảo con chó săn nhà ta đẹp trai lại còn tài giỏi đến vậy làm gì?
"Lão bản, có phải chúng ta sắp làm chuyện lớn không?"
"Mau bắt đầu đi, em thấy nghẹn phát điên mất rồi."
"Ngày nào cũng sống buông thả, khó mà chấp nhận nổi."
Mọi người trong phòng khách đều trông ngóng nhìn Lâm Tiêu. Sau đó, Lâm Tiêu tự mình đi nấu món cháo hỗn loạn. Cháo trứng muối thịt nạc. Mỗi người đều được một bát nhỏ. Đúng là cái thứ nghi thức chết tiệt này mà. Vốn dĩ mọi người đang hò hét ầm ĩ tán gẫu, thấy Lâm Tiêu đứng lên đi đến bên bàn trà thì đều im lặng lại, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Hạ Tịch, cô không đứng lên sao?"
Lâm Tiêu hỏi. "Không, ta sợ cướp mất hào quang của ngươi."
Hạ Tịch lười biếng ngồi trên ghế sofa đáp. Mỗi người một bát cháo trên tay, nhìn Lâm Tiêu đang đứng trên bàn trà. Khung cảnh bất chợt trở nên có chút thiêng liêng. "Các huynh đệ, lần khởi nghiệp trước quá vội vàng, mà lại lựa chọn kiếm tiền nhanh chóng, mặc dù rất thành công nhưng lại để lại trong chúng ta những tiếc nuối lớn."
"Ta biết, lúc đó khi bán công ty, ai ai cũng đau lòng, không nỡ!"
"Nhưng lần này sẽ không như vậy nữa, chúng ta sẽ chọn một ngành nghề tràn đầy tương lai."
"Một câu chuyện thật sự có thể vĩ đại."
"Một câu chuyện mà ta có thể theo đuổi cả đời, viết nên truyền kỳ."
"Uống hết bát cháo này, chúng ta lại một lần nữa xuất phát, lần thứ hai khởi nghiệp!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận