Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)
Chương 163: Thẳng thắn ! Thăng hoa !
Xe chạy được mấy chục cây số, Lâm Tiêu một mực suy nghĩ về một chuyện. Có nên nói cho Mạt Mạt hay không. Lý Phương Phương đã nhiều lần bảo Lâm Tiêu đừng nói cho Mạt Mạt, rõ ràng vẫn coi nàng như trẻ con mà cưng chiều. Nhưng Mạt Mạt đã trưởng thành rồi. Lúc này mà còn lừa gạt Mạt Mạt thì thật không công bằng. Lâm Tiêu lấy điện thoại di động ra, bấm gọi cho Tô Đào.
"Lão bản."
Lâm Tiêu nói:
"Có chuyện này, cha của Mạt Mạt là cục trưởng Tiêu Vạn Lý, vì tiếp khách nên uống rượu bị tổn thương dạ dày, dẫn đến dạ dày xuất huyết. Ngươi đi mua vé, cùng Mạt Mạt về Lâm Sơn."
"Hiện giờ đã sắp hết năm, qua giờ cao điểm rồi, nhưng vé chắc vẫn khó mua, nếu mua không được thì ngươi cứ mua vé chợ đen giá cao, chắc chắn sẽ có."
Tô Đào gật đầu nói:
"Được rồi lão bản, tôi biết phải làm sao."
Sau đó Tô Đào lập tức gọi Bạch Tiểu Bình:
"Cô đi với tôi."
Bạch Tiểu Bình nói:
"Sao thế? Đào tử tỷ."
Tô Đào kể đơn giản lại sự tình cho Bạch Tiểu Bình nghe, cô lập tức chạy về ký túc xá thu dọn đồ đạc.
Sau đó, Hạ Tịch sắp xếp xe đưa Tô Đào và Bạch Tiểu Bình đến ga xe lửa, tìm mua vé chợ đen giá cao.
Sắp xếp xong mọi việc, Lâm Tiêu mới gọi điện thoại cho Mạt Mạt.
"Bong bóng..."
Mạt Mạt rất nhạy cảm, nàng lập tức nghe ra được có gì đó không ổn trong giọng nói của Lâm Tiêu.
"Ừm, sao vậy, Tiêu Tiêu."
Lâm Tiêu hỏi:
"Em đang ở đâu thế? Ký túc xá hay ở nhà?"
Mạt Mạt trả lời:
"Em đang ở nhà, đang viết kịch bản."
Lâm Tiêu nói:
"Mấy ngày huấn luyện thế nào rồi?"
Mạt Mạt:
"Cũng không tệ lắm anh ạ, người ta dạy tụi em nhiều kỹ xảo lắm, nhiều chỗ nghe xong liền bừng tỉnh ngộ ra, hóa ra là thế này."
Lâm Tiêu nói:
"Chuyện là như vậy, chú Tiêu đi tiếp khách, không cẩn thận uống nhiều rượu quá, bị tái phát bệnh dạ dày. Anh đang trên đường về Lâm Sơn, anh đã bảo Tô Đào đi mua vé rồi, lát nữa cô ấy sẽ cùng em về Lâm Sơn bằng tàu, được không?"
Mắt Mạt Mạt lập tức đỏ hoe, nước mắt đang chực trào ra.
"Dạ, dạ được ạ."
Nhưng nàng lại rất bình tĩnh.
"Tiêu Tiêu, anh đang lái xe sao?"
Nàng hỏi.
Lâm Tiêu đáp:
"Không có, chị Sương đang lái giúp anh, tụi anh thay phiên nhau."
Mạt Mạt dặn dò:
"Anh với chị Sương lái xe cẩn thận, tuyệt đối đừng vội, mệt thì nghỉ ngơi, đừng có cố lái."
Lâm Tiêu:
"Ừ, anh biết rồi, vậy em ở nhà với tỷ Đào nha."
"Dạ."
Mạt Mạt:
"Anh yên tâm."
Sau đó, Mạt Mạt bắt đầu im lặng thu dọn đồ đạc.
Lần nào cũng vậy, cứ gặp phải chuyện gì, nàng liền tỏ ra rất tỉnh táo, giống như một người lớn. Chỉ khi hạnh phúc, nàng mới giống một đứa trẻ. Chuyện này, mẹ Lý Phương Phương không gọi điện thoại cho nàng, nhưng Lâm Tiêu lại gọi. Mạt Mạt cảm nhận được tình ý này.
Nàng lập tức gửi một tin nhắn: Cảm ơn anh Tiêu Tiêu, em yêu anh!
Nàng thu dọn nhanh nhất có thể rồi lặng lẽ ở nhà chờ đợi. Rất nhanh, Tô Đào và Bạch Tiểu Bình đã đến dưới lầu cao ốc Yongye, liên hệ với Mạt Mạt rồi cùng đến ga tàu.
Trong xe!
Lý Sương vừa lái xe vừa dịu dàng nhìn Lâm Tiêu. Trong lòng có chút cảm khái, Lâm Tiêu có lẽ là một tên cặn bã. Nhưng cho dù là đối với ai, Mạt Mạt hay thậm chí là nàng Lý Sương cũng vậy, đều rất tốt. Trái lại với Liên Y thì hắn lại quá thua thiệt.
Khoảng chừng một tiếng sau, Lâm Tiêu nói:
"Chị, để em lái một lát."
"Ừ."
Lý Sương cho xe vào khu vực dừng chân, rồi hai người đổi vị trí. Hai người thay phiên nhau lái, đầu năm xe cộ không quá đông đúc, dù đã gần Tết, nhưng ban đêm thật sự không quá lộn xộn, chỉ khoảng bốn tiếng sau là đã về tới huyện Lâm Sơn, rồi lái thẳng đến bệnh viện nhân dân.
"Tiêu Tiêu, chị không lên trên đâu."
Lý Sương dịu dàng nói:
"Nếu chị đi theo em lên thì mẹ của Mạt Mạt sẽ suy nghĩ nhiều."
Lâm Tiêu gật đầu:
"Vâng."
Lý Sương dặn dò:
"Chị ở dưới này chờ em, có việc gì thì gọi điện cho chị."
Lâm Tiêu đáp:
"Chị đừng đợi ở đây, hoặc là chị đến khách sạn nào đó nghỉ ngơi, hoặc là..."
"Thôi, em cứ thuê phòng khách sạn mà ở đi."
Căn phòng kia là của Ngô Viễn, Lý Sương có lẽ cũng không muốn đến chỗ đó. Lúc này Lý Sương phát hiện, Lâm Tiêu quan tâm người khác thật tinh tế, tỉ mỉ và dịu dàng.
Lâm Tiêu xuống xe, đi vào bệnh viện, trực tiếp hỏi thăm Tiêu Vạn Lý ở đâu. Rất nhanh, anh đã đến phòng phẫu thuật. Vừa vặn gặp Lý Phương Phương và những người khác.
"Thừa Trạch, con đến rồi."
Lý Phương Phương lập tức đứng lên.
Lâm Tiêu vội vàng tiến lên, nắm chặt hai tay bà nói:
"Dì, chú vào phòng phẫu thuật được bao lâu rồi?"
"Hơn ba tiếng rồi."
Lý Phương Phương đáp:
"Chú Tiêu con trên bàn tiệc thì bị thổ huyết, xe cứu thương vừa đến đưa đi thì dì đã gọi điện cho con."
Lâm Tiêu hỏi qua các bác sĩ, thông thường thì phẫu thuật dạ dày xuất huyết không quá hai tiếng. Bây giờ đã hơn ba tiếng rồi, có lẽ tình hình vẫn còn khá nghiêm trọng. Hoặc có thể là trình độ kỹ thuật của bệnh viện này không tốt lắm, mặc dù trong những tình huống khẩn cấp như thế, thời gian là quan trọng nhất, nên chỉ có thể tiến hành chữa trị tại bệnh viện gần nhất.
Lý Phương Phương kể tiếp:
"Vừa hay chủ nhiệm Lý của bệnh viện số 1 đang họp ở Hoàng Sơn, nên chúng ta đã mời ông ấy đến Lâm Sơn, để đích thân ông ấy phẫu thuật."
Lâm Tiêu đỡ Lý Phương Phương ngồi xuống nói:
"Dì cứ yên tâm, có chủ nhiệm Lý ở đây thì đây chỉ là tiểu phẫu, không cần phải lo lắng đâu."
"Nhưng đã vào hơn ba tiếng rồi."
Lại qua hai mươi mấy phút, đột nhiên có một cô y tá bước ra.
"Bệnh nhân xuất huyết nhiều quá, mất máu nhiều, đã xin máu từ kho máu."
"Nhưng tốt nhất thì người nhà các cô cũng nên chuẩn bị để hiến máu."
Lý Phương Phương vội vàng giơ tay nói:
"Dùng máu của tôi, dùng máu của tôi đi."
Y tá nói:
"Bệnh nhân thuộc nhóm máu O, tốt nhất vẫn là người nhà có nhóm máu O hiến máu."
Lâm Tiêu nói:
"Tôi cũng nhóm máu O."
Y tá nhìn một lượt nói:
"Được, anh còn trẻ khỏe, máu của anh càng tốt."
"Lát nữa sẽ có người dẫn anh đi lấy mẫu máu, tiến hành kiểm tra máu."
Một lát sau, có một cô y tá đến nói:
"Anh là người nhà hiến máu phải không? Mời anh đi theo tôi."
Lâm Tiêu vỗ nhẹ lưng Lý Phương Phương:
"Dì, con đi một chút rồi quay lại ngay."
Tiếp đó, Lâm Tiêu đi theo y tá để lấy máu xét nghiệm.
"Cho tôi xem thẻ căn cước."
Y tá nói.
Lâm Tiêu hơi ngạc nhiên, rồi đưa thẻ căn cước ra.
"Tôi sẽ làm nhẹ thôi, không đau đâu."
Giọng cô y tá rất dịu dàng.
Sau đó, cô thật sự thao tác rất nhẹ nhàng, hầu như không có cảm giác đau. Sau khi lấy một ống máu, lập tức đi làm các xét nghiệm.
"Đây là ca cấp cứu, sẽ có kết quả rất nhanh thôi."
Y tá nói.
Quả nhiên rất nhanh, không đầy một lát thì đã có kết quả.
"Anh rất khỏe mạnh, mà nhóm máu lại hoàn toàn tương thích với bệnh nhân."
"Chủ nhiệm Lý muốn lấy 400cc máu, anh có ý kiến gì không?"
Lâm Tiêu lắc đầu đáp:
"Không có ạ!"
Sau đó, y tá lấy đến đây rất nhiều thứ như ống tiêm, dung dịch đường.
"Tôi xin phép lấy máu."
Cứ vậy, Lâm Tiêu bị rút 400cc máu.
"Ăn ít gì đó vào đi, uống chút đường, có lẽ đi đứng sẽ hơi lảo đảo một chút, nhưng không sao đâu, anh còn trẻ khỏe như vậy, sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe đâu."
Sau khi rút máu, máu được lập tức đưa vào phòng phẫu thuật.
Lại qua hơn bốn mươi phút. Ca phẫu thuật cuối cùng cũng kết thúc.
Chủ nhiệm Lý khoảng năm mươi tuổi đi ra, ông tỏ vẻ bất bình:
"Sao lại là mời rượu, đây rõ ràng là mưu sát!"
"Dạ dày người bệnh vốn đã không tốt, còn bắt uống hết chừng đấy rượu đế, còn ra cái gì?"
"Tôi làm bao nhiêu ca phẫu thuật dạ dày xuất huyết rồi, nhưng chưa bao giờ thấy ai chảy máu nhiều như thế này."
"Tập tục xấu, thiên hạ tập tục xấu!"
Lâm Tiêu và Lý Phương Phương bước lên phía trước hỏi:
"Chủ nhiệm Lý, thế nào rồi ạ?"
Chủ nhiệm Lý nói:
"Không sao, ca phẫu thuật rất thành công, tĩnh dưỡng một thời gian thì sẽ ổn thôi. Nhưng sau đó vẫn phải chú ý theo dõi, tuyệt đối không được xuất huyết lại, không được tái phát."
"Còn nữa, về sau phải tẩm bổ thật tốt, tuyệt đối không được uống rượu nữa, còn phải ăn uống điều độ lành mạnh nữa."
Lý Phương Phương thật sự không còn cách nào khác, bà đã từng mắng chửi, làm ầm lên và cãi nhau cũng nhiều. Nhưng Tiêu Vạn Lý là người cuồng công việc, yêu cầu cao với người khác, còn đối với mình thì lại quá khắt khe. Người khác làm cục trưởng có thể rất nhàn hạ, còn ông làm cục trưởng thì luôn tất bật, đến bữa cơm cũng không thể ăn cho yên ổn. Hơn nữa trong cục còn nhiều sổ sách rối tung, toàn do nhiệm kỳ trước để lại, thật ra ông không cần phải quản nhiều như vậy, chỉ cần không phát sinh việc gì trong tay ông là được rồi, nhưng ông thì không thể, nhất định phải giải quyết mọi việc cho xong. Ông thuộc loại người muốn ôm đồm tất cả mọi chuyện.
"Cậu thanh niên, là cậu hiến máu đúng không? Không tệ, không tệ..."
Chủ nhiệm Lý hướng Lâm Tiêu nói:
"Sau này phải quản thúc cha cậu cho tốt, biết quý trọng thân thể thì mới là cách tốt nhất để giao phó với gia đình."
Lâm Tiêu đáp:
"Ông nói đúng ạ, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc ông ấy thật tốt."
Lý Phương Phương bên cạnh cũng gật đầu lia lịa:
"Vâng ạ, ông cứ yên tâm, sau lần này chúng tôi nhất định sẽ quản tốt sức khỏe của ông ấy."
Từ phòng phẫu thuật ra, đi vào phòng bệnh đặc biệt.
Những người thân thích khác cùng đồng nghiệp đều đã về trước, chỉ còn Lâm Tiêu và Lý Phương Phương ở lại trông coi.
"Thừa Trạch, con đi tìm khách sạn nghỉ ngơi đi, dì một mình trông là được rồi."
Lâm Tiêu:
"Con không hề thấy mệt mỏi."
Tiếp đó, Lâm Tiêu ra bệnh viện, mua hai phần cháo. Một phần cháo gan heo, một phần cháo tôm, rồi quay lại phòng bệnh. Anh cũng không khuyên Lý Phương Phương đi ngủ, vì biết lúc này bà chắc chắn không ngủ được.
"Dì, dì không ăn được thì cũng nên uống chút cháo ạ."
Lý Phương Phương nhìn Lâm Tiêu, gật đầu:
"Ừm, ừm, dì sẽ uống, con cũng uống đi, con đã hiến nhiều máu như vậy thì càng phải bồi bổ."
Lâm Tiêu:
"Không có nhiều đâu, con khỏe mạnh mà, đâu có đáng gì."
"Sao lại không nhiều chứ, tận 400cc đó, dì đều nghe y tá nói hết cả rồi."
Lý Phương Phương mắt đỏ ngầu nói:
"Thừa Trạch, chúng ta chỉ có mình ‘Bong Bóng’, giờ lại có thêm cả con nữa."
"Không nói gạt con, lúc con chưa tới thì cả người dì đều bối rối, nhưng từ lúc con tới, dì lập tức thấy an lòng."
"‘Bong Bóng’ có con, thật tốt quá."
Lâm Tiêu không nói thêm gì về sau này sẽ là con ruột, mà chỉ nhẹ nhàng khoác tay lên vai bà, để bà cảm nhận được sức mạnh tình thân.
"Uống cháo đi!"
Hai người cùng ăn cháo, dù đều không thấy ngon miệng, nhưng hai người đều đã ăn hết. Vì có như vậy mới làm cho đối phương yên lòng. Từ đầu đến cuối, Lâm Tiêu đều rất tỉnh táo, không kích động, không hề hoảng loạn. Điều này thật sự cho Lý Phương Phương một cảm giác an toàn rất lớn, cho dù bà làm cán bộ nhiều năm, nhưng tối nay bà đã thực sự rất bối rối.
Đợi đến khi cảm xúc của Lý Phương Phương ổn định hơn một chút. Lâm Tiêu nói:
"Dì, dì dặn con đừng nói với ‘Bong Bóng’, nhưng con nghĩ lại thì thấy ‘Bong Bóng’ đã trưởng thành rồi, giấu giếm nó như vậy là không công bằng. Nên con đã nói với nó rồi, nhưng con chỉ nói chú bị vấn đề ở dạ dày thôi, không cần phải lo. Hơn nữa con đã bảo hai người ở công ty đi cùng nó về, bằng đường tàu."
Lý Phương Phương nghĩ một lát, gật đầu:
"Con sắp xếp rất tốt, con còn chu đáo hơn cả dì."
"Chúng ta từ nhỏ quả thực quản ‘Bong Bóng’ quá chặt, lại bảo vệ con bé quá kỹ, muốn biến nó thành bông hoa trong nhà kính."
"Nhưng kỳ thật vào những lúc quan trọng thì ‘Bong Bóng’ lại rất hiểu chuyện."
Gần đây, một lần Tiêu Vạn Lý bị thua trong cuộc cạnh tranh chức cục trưởng, Mạt Mạt đã tỏ ra rất thành thục, không chỉ tự mình trở nên mạnh mẽ hơn mà còn biết chăm lo cảm xúc của ba mẹ, dù rằng có chút non nớt và vụng về.
Một lát sau, Tiêu Vạn Lý đã tỉnh lại sau cơn mê man. Ngay khi tỉnh lại, ông liền nhìn thấy Lý Phương Phương và Lâm Tiêu.
"Không sao, không sao..."
"Sau đây chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là có thể xuất viện."
"Thường ngày tôi khuyên anh đừng làm việc quá sức thì anh đâu có nghe, có phải mọi việc có mình anh làm được đâu, anh quả thật là không chịu nghe lời, về sau phải rút kinh nghiệm chứ."
Lý Phương Phương vừa an ủi chồng vừa nhẹ nhàng trách móc.
"Con xem, Thừa Trạch vừa nghe tin liền chạy về, lái xe suốt đêm để về đây, còn hiến cho con cả cân máu nữa chứ."
"Về sau hai người các con chắc sẽ còn thân nhau hơn nữa đó."
Tiêu Vạn Lý hướng Lý Phương Phương nói ba chữ:
"Xin lỗi..."
"Còn nói cái này làm gì?"
Lý Phương Phương nói:
"Chỉ cần anh khỏe lại thì em sẽ vui hơn mọi thứ."
Lúc này, trong lòng Tiêu Vạn Lý thật sự rất hối hận. Thật ra ông cũng biết rằng công việc là không bao giờ hết, hơn nữa phần nhiều là dựa vào ông thì không thể nào làm hết được. Nhưng ông cứ không chịu buông mình, nhiều chuyện không thể mắt nhắm mắt mở làm qua được. Kết quả công việc càng ngày càng nhiều, còn sức khỏe của bản thân thì càng ngày càng kém đi. Lần này bị dạ dày xuất huyết cũng xem như là một lời cảnh cáo. Ông cũng biết lần xuất huyết này tuyệt đối không phải do đột ngột mà là do tích lũy tới mức nào đó rồi mới bùng phát ra mà thôi.
"Thôi được rồi, anh nghỉ ngơi cho tốt."
"Có con và Thừa Trạch ở đây trông nom, anh cứ an tâm nhé."
"Lát nữa con gái bảo bối của anh sẽ đến, anh cứ yên tâm, nó đi tàu hỏa đến, sẽ an toàn thôi."
Trong mắt Tiêu Vạn Lý rưng rưng, có chút gật đầu. Sau đó, hai người lặng lẽ trông nom Tiêu Vạn Lý, Lâm Tiêu biết lúc này không nên quá im ắng, mà ngược lại có chút âm thanh thì mới có thể khiến Tiêu Vạn Lý cảm thấy an tâm ấm áp, chứ không phải là một loại cô tịch. Càng không muốn truyền lại những cảm xúc sợ hãi, hoảng loạn, nên cứ bình tĩnh mà thôi. Vì thế, anh chủ động trò chuyện cùng Lý Phương Phương về một vài chuyện thú vị. Có nhiều chuyện liên quan tới Mạt Mạt, cũng có chuyện liên quan tới anh khi còn bé, hồi mà anh là một sói con nghịch ngợm. Nói chuyện một hồi, tinh thần Lý Phương Phương cũng dễ chịu hơn, rồi cũng kể lại vô số chuyện xấu hổ của "Bong Bóng" hồi nhỏ. Còn Tiêu Vạn Lý thì nghe thấy âm thanh trò chuyện của hai người, cảm thấy rất an tâm, tràn đầy cảm giác an toàn. Hơn nữa hiện tại tác dụng của thuốc tê cũng chưa hết, nên bệnh nhân tốt nhất là không nên ngủ. Cho nên ông cứ mơ mơ màng màng lắng nghe, có chút thì nghe rõ, có chút thì nghe không rõ, nhưng cũng cảm thấy rất ấm áp.
Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Lâm Tiêu đi ra, là cô y tá khi nãy.
"Anh à, đây là giấy xét nghiệm máu và giấy truyền máu lúc nãy của anh ạ."
Lâm Tiêu nhận lấy:
"Cảm ơn."
"Không có gì ạ, có gì cần thì cứ gọi tôi ha."
Lâm Tiêu nhìn vào tờ giấy bên trên, có ghi rõ tên của mình và số chứng minh nhân dân.
"Thừa Trạch, là giấy gì vậy con?"
Lý Phương Phương hỏi.
Lâm Tiêu:
"Dạ giấy xét nghiệm máu của con hồi nãy đó dì, y tá vừa mang tới."
Lý Phương Phương:
"Cô y tá thấy con đẹp trai nên quan tâm đó mà, chắc cô ta nghĩ con là con trai của lão Tiêu ấy chứ, mà đâu có quản họ của con là gì."
"Các chỉ số của con bình thường hết chứ? Con bận rộn công việc, cũng nên chú ý đến sức khỏe của mình nha."
Lý Phương Phương không trực tiếp đòi xem giấy, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo tờ giấy trên tay anh, vì bà thực sự rất quan tâm Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu nghĩ một lát rồi đưa giấy xét nghiệm máu cho bà, nói:
"Mọi chỉ số đều bình thường hết, ngẫu nhiên có một hai thứ hơi cao một chút, nhưng hoàn toàn không đáng kể, rất khỏe mạnh."
Lý Phương Phương sau khi nhận lấy liền nhìn sơ qua.
"Ừm, khỏe mạnh lắm, cơ thể cường tráng."
Sau đó, bà thấy tên trên đó là Lâm Tiêu! Bà không khỏi giật mình. Chẳng phải là tên Lâm Thừa Trạch sao? Sao lại thành Lâm Tiêu rồi? Mà cái tên này hình như quen quen a.
Sau đó, Lý Phương Phương hoàn toàn kinh ngạc, phải một lúc lâu sau, bà mới ra ngoài gọi điện thoại cho ‘Bong Bóng’. Rồi sau đó, bà đẩy cửa bước ra ngoài hành lang. Lâm Tiêu không lập tức theo ra, mà ở bên trong sắp xếp lại một chút, đồng thời liếc mắt xem các chỉ số trên thiết bị xung quanh Tiêu Vạn Lý.
"Chú Tiêu, cháu ra ngoài xem dì một chút."
Tiêu Vạn Lý mơ màng gật đầu.
Lâm Tiêu khoác áo, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bước ra hành lang. Lúc này, Lý Phương Phương đang ngồi ngẩn người trên ghế. Lâm Tiêu tiến lên, nhẹ nhàng khoác áo lên người bà. Rồi anh cất giọng vô cùng bình tĩnh:
"Dì, con xin lỗi."
"Con phải thẳng thắn với dì, nhận nhầm người rồi."
"Lâm Thừa Trạch chỉ là tên trên gia phả nhà con thôi, con tên Lâm Tiêu."
"Đúng đó, Lâm Tiêu đó."
"Con là học sinh lớp 10 trường Lâm Sơn, lúc đó cũng là bạn cùng lớp với thầy Tiêu."
"Lúc đó ‘Bong Bóng’ gặp con ở Thượng Hải, rồi trốn ra ngoài, cũng là vì phát hiện Nhị Cẩu là Lâm Tiêu, con bé không thể chấp nhận được, nên đã bỏ trốn."
"Con không nỡ bỏ cuộc nên đã theo tới tận nhà."
Dù biết được đáp án, nhưng khi nghe Lâm Tiêu nói ra thì Lý Phương Phương vẫn còn ngơ ngác. Trời ạ! Lúc này, sau khi xuống xe lửa, Mạt Mạt không nghỉ ngơi mà chạy thẳng đến đây. Vừa rồi trên tàu hỏa, nàng vẫn còn rất bình tĩnh, đến khi vào tới bệnh viện, cả người mới có vẻ hơi hoảng hốt. Nàng vội hỏi thăm các bác sĩ và y tá, rồi chạy ngay đến phòng bệnh. Và đã thấy cảnh tượng trước mắt, nàng cũng lập tức ngây người. Thế nào? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao mẹ và Tiêu Tiêu đều có vẻ mặt như thế này, lúc nãy bác sĩ và y tá nói là ba không sao mà?
"Thế nào rồi? Ba thế nào rồi?"
Mạt Mạt run rẩy cất tiếng hỏi.
Lâm Tiêu tiến lên, nhẹ nhàng ôm nàng, dịu dàng nói:
"Chú Tiêu không sao, sau phẫu thuật rất ổn định."
"Là con đã thẳng thắn với dì, con là Lâm Tiêu."
Thân thể mềm mại của Mạt Mạt run lên, nhìn Lâm Tiêu rồi lại nhìn sang Lý Phương Phương. Tiếp đó, nàng đi vào phòng bệnh nhìn Tiêu Vạn Lý. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve trán Tiêu Vạn Lý:
"Ba, con về rồi nè, ba đừng lo nha, ba sẽ khỏe lên thôi."
Tiếp đó, nàng bước ra ngoài, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Lâm Tiêu, dịu dàng nói:
"Mẹ à, con với Tiêu Tiêu yêu nhau thật lòng."
"Hơn nữa, không phải mọi người vẫn muốn tìm ân nhân đã cứu con từ tay bọn lưu manh hôm đó sao?"
"Người đã cứu con, chính là Tiêu Tiêu đó."
"Lão bản."
Lâm Tiêu nói:
"Có chuyện này, cha của Mạt Mạt là cục trưởng Tiêu Vạn Lý, vì tiếp khách nên uống rượu bị tổn thương dạ dày, dẫn đến dạ dày xuất huyết. Ngươi đi mua vé, cùng Mạt Mạt về Lâm Sơn."
"Hiện giờ đã sắp hết năm, qua giờ cao điểm rồi, nhưng vé chắc vẫn khó mua, nếu mua không được thì ngươi cứ mua vé chợ đen giá cao, chắc chắn sẽ có."
Tô Đào gật đầu nói:
"Được rồi lão bản, tôi biết phải làm sao."
Sau đó Tô Đào lập tức gọi Bạch Tiểu Bình:
"Cô đi với tôi."
Bạch Tiểu Bình nói:
"Sao thế? Đào tử tỷ."
Tô Đào kể đơn giản lại sự tình cho Bạch Tiểu Bình nghe, cô lập tức chạy về ký túc xá thu dọn đồ đạc.
Sau đó, Hạ Tịch sắp xếp xe đưa Tô Đào và Bạch Tiểu Bình đến ga xe lửa, tìm mua vé chợ đen giá cao.
Sắp xếp xong mọi việc, Lâm Tiêu mới gọi điện thoại cho Mạt Mạt.
"Bong bóng..."
Mạt Mạt rất nhạy cảm, nàng lập tức nghe ra được có gì đó không ổn trong giọng nói của Lâm Tiêu.
"Ừm, sao vậy, Tiêu Tiêu."
Lâm Tiêu hỏi:
"Em đang ở đâu thế? Ký túc xá hay ở nhà?"
Mạt Mạt trả lời:
"Em đang ở nhà, đang viết kịch bản."
Lâm Tiêu nói:
"Mấy ngày huấn luyện thế nào rồi?"
Mạt Mạt:
"Cũng không tệ lắm anh ạ, người ta dạy tụi em nhiều kỹ xảo lắm, nhiều chỗ nghe xong liền bừng tỉnh ngộ ra, hóa ra là thế này."
Lâm Tiêu nói:
"Chuyện là như vậy, chú Tiêu đi tiếp khách, không cẩn thận uống nhiều rượu quá, bị tái phát bệnh dạ dày. Anh đang trên đường về Lâm Sơn, anh đã bảo Tô Đào đi mua vé rồi, lát nữa cô ấy sẽ cùng em về Lâm Sơn bằng tàu, được không?"
Mắt Mạt Mạt lập tức đỏ hoe, nước mắt đang chực trào ra.
"Dạ, dạ được ạ."
Nhưng nàng lại rất bình tĩnh.
"Tiêu Tiêu, anh đang lái xe sao?"
Nàng hỏi.
Lâm Tiêu đáp:
"Không có, chị Sương đang lái giúp anh, tụi anh thay phiên nhau."
Mạt Mạt dặn dò:
"Anh với chị Sương lái xe cẩn thận, tuyệt đối đừng vội, mệt thì nghỉ ngơi, đừng có cố lái."
Lâm Tiêu:
"Ừ, anh biết rồi, vậy em ở nhà với tỷ Đào nha."
"Dạ."
Mạt Mạt:
"Anh yên tâm."
Sau đó, Mạt Mạt bắt đầu im lặng thu dọn đồ đạc.
Lần nào cũng vậy, cứ gặp phải chuyện gì, nàng liền tỏ ra rất tỉnh táo, giống như một người lớn. Chỉ khi hạnh phúc, nàng mới giống một đứa trẻ. Chuyện này, mẹ Lý Phương Phương không gọi điện thoại cho nàng, nhưng Lâm Tiêu lại gọi. Mạt Mạt cảm nhận được tình ý này.
Nàng lập tức gửi một tin nhắn: Cảm ơn anh Tiêu Tiêu, em yêu anh!
Nàng thu dọn nhanh nhất có thể rồi lặng lẽ ở nhà chờ đợi. Rất nhanh, Tô Đào và Bạch Tiểu Bình đã đến dưới lầu cao ốc Yongye, liên hệ với Mạt Mạt rồi cùng đến ga tàu.
Trong xe!
Lý Sương vừa lái xe vừa dịu dàng nhìn Lâm Tiêu. Trong lòng có chút cảm khái, Lâm Tiêu có lẽ là một tên cặn bã. Nhưng cho dù là đối với ai, Mạt Mạt hay thậm chí là nàng Lý Sương cũng vậy, đều rất tốt. Trái lại với Liên Y thì hắn lại quá thua thiệt.
Khoảng chừng một tiếng sau, Lâm Tiêu nói:
"Chị, để em lái một lát."
"Ừ."
Lý Sương cho xe vào khu vực dừng chân, rồi hai người đổi vị trí. Hai người thay phiên nhau lái, đầu năm xe cộ không quá đông đúc, dù đã gần Tết, nhưng ban đêm thật sự không quá lộn xộn, chỉ khoảng bốn tiếng sau là đã về tới huyện Lâm Sơn, rồi lái thẳng đến bệnh viện nhân dân.
"Tiêu Tiêu, chị không lên trên đâu."
Lý Sương dịu dàng nói:
"Nếu chị đi theo em lên thì mẹ của Mạt Mạt sẽ suy nghĩ nhiều."
Lâm Tiêu gật đầu:
"Vâng."
Lý Sương dặn dò:
"Chị ở dưới này chờ em, có việc gì thì gọi điện cho chị."
Lâm Tiêu đáp:
"Chị đừng đợi ở đây, hoặc là chị đến khách sạn nào đó nghỉ ngơi, hoặc là..."
"Thôi, em cứ thuê phòng khách sạn mà ở đi."
Căn phòng kia là của Ngô Viễn, Lý Sương có lẽ cũng không muốn đến chỗ đó. Lúc này Lý Sương phát hiện, Lâm Tiêu quan tâm người khác thật tinh tế, tỉ mỉ và dịu dàng.
Lâm Tiêu xuống xe, đi vào bệnh viện, trực tiếp hỏi thăm Tiêu Vạn Lý ở đâu. Rất nhanh, anh đã đến phòng phẫu thuật. Vừa vặn gặp Lý Phương Phương và những người khác.
"Thừa Trạch, con đến rồi."
Lý Phương Phương lập tức đứng lên.
Lâm Tiêu vội vàng tiến lên, nắm chặt hai tay bà nói:
"Dì, chú vào phòng phẫu thuật được bao lâu rồi?"
"Hơn ba tiếng rồi."
Lý Phương Phương đáp:
"Chú Tiêu con trên bàn tiệc thì bị thổ huyết, xe cứu thương vừa đến đưa đi thì dì đã gọi điện cho con."
Lâm Tiêu hỏi qua các bác sĩ, thông thường thì phẫu thuật dạ dày xuất huyết không quá hai tiếng. Bây giờ đã hơn ba tiếng rồi, có lẽ tình hình vẫn còn khá nghiêm trọng. Hoặc có thể là trình độ kỹ thuật của bệnh viện này không tốt lắm, mặc dù trong những tình huống khẩn cấp như thế, thời gian là quan trọng nhất, nên chỉ có thể tiến hành chữa trị tại bệnh viện gần nhất.
Lý Phương Phương kể tiếp:
"Vừa hay chủ nhiệm Lý của bệnh viện số 1 đang họp ở Hoàng Sơn, nên chúng ta đã mời ông ấy đến Lâm Sơn, để đích thân ông ấy phẫu thuật."
Lâm Tiêu đỡ Lý Phương Phương ngồi xuống nói:
"Dì cứ yên tâm, có chủ nhiệm Lý ở đây thì đây chỉ là tiểu phẫu, không cần phải lo lắng đâu."
"Nhưng đã vào hơn ba tiếng rồi."
Lại qua hai mươi mấy phút, đột nhiên có một cô y tá bước ra.
"Bệnh nhân xuất huyết nhiều quá, mất máu nhiều, đã xin máu từ kho máu."
"Nhưng tốt nhất thì người nhà các cô cũng nên chuẩn bị để hiến máu."
Lý Phương Phương vội vàng giơ tay nói:
"Dùng máu của tôi, dùng máu của tôi đi."
Y tá nói:
"Bệnh nhân thuộc nhóm máu O, tốt nhất vẫn là người nhà có nhóm máu O hiến máu."
Lâm Tiêu nói:
"Tôi cũng nhóm máu O."
Y tá nhìn một lượt nói:
"Được, anh còn trẻ khỏe, máu của anh càng tốt."
"Lát nữa sẽ có người dẫn anh đi lấy mẫu máu, tiến hành kiểm tra máu."
Một lát sau, có một cô y tá đến nói:
"Anh là người nhà hiến máu phải không? Mời anh đi theo tôi."
Lâm Tiêu vỗ nhẹ lưng Lý Phương Phương:
"Dì, con đi một chút rồi quay lại ngay."
Tiếp đó, Lâm Tiêu đi theo y tá để lấy máu xét nghiệm.
"Cho tôi xem thẻ căn cước."
Y tá nói.
Lâm Tiêu hơi ngạc nhiên, rồi đưa thẻ căn cước ra.
"Tôi sẽ làm nhẹ thôi, không đau đâu."
Giọng cô y tá rất dịu dàng.
Sau đó, cô thật sự thao tác rất nhẹ nhàng, hầu như không có cảm giác đau. Sau khi lấy một ống máu, lập tức đi làm các xét nghiệm.
"Đây là ca cấp cứu, sẽ có kết quả rất nhanh thôi."
Y tá nói.
Quả nhiên rất nhanh, không đầy một lát thì đã có kết quả.
"Anh rất khỏe mạnh, mà nhóm máu lại hoàn toàn tương thích với bệnh nhân."
"Chủ nhiệm Lý muốn lấy 400cc máu, anh có ý kiến gì không?"
Lâm Tiêu lắc đầu đáp:
"Không có ạ!"
Sau đó, y tá lấy đến đây rất nhiều thứ như ống tiêm, dung dịch đường.
"Tôi xin phép lấy máu."
Cứ vậy, Lâm Tiêu bị rút 400cc máu.
"Ăn ít gì đó vào đi, uống chút đường, có lẽ đi đứng sẽ hơi lảo đảo một chút, nhưng không sao đâu, anh còn trẻ khỏe như vậy, sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe đâu."
Sau khi rút máu, máu được lập tức đưa vào phòng phẫu thuật.
Lại qua hơn bốn mươi phút. Ca phẫu thuật cuối cùng cũng kết thúc.
Chủ nhiệm Lý khoảng năm mươi tuổi đi ra, ông tỏ vẻ bất bình:
"Sao lại là mời rượu, đây rõ ràng là mưu sát!"
"Dạ dày người bệnh vốn đã không tốt, còn bắt uống hết chừng đấy rượu đế, còn ra cái gì?"
"Tôi làm bao nhiêu ca phẫu thuật dạ dày xuất huyết rồi, nhưng chưa bao giờ thấy ai chảy máu nhiều như thế này."
"Tập tục xấu, thiên hạ tập tục xấu!"
Lâm Tiêu và Lý Phương Phương bước lên phía trước hỏi:
"Chủ nhiệm Lý, thế nào rồi ạ?"
Chủ nhiệm Lý nói:
"Không sao, ca phẫu thuật rất thành công, tĩnh dưỡng một thời gian thì sẽ ổn thôi. Nhưng sau đó vẫn phải chú ý theo dõi, tuyệt đối không được xuất huyết lại, không được tái phát."
"Còn nữa, về sau phải tẩm bổ thật tốt, tuyệt đối không được uống rượu nữa, còn phải ăn uống điều độ lành mạnh nữa."
Lý Phương Phương thật sự không còn cách nào khác, bà đã từng mắng chửi, làm ầm lên và cãi nhau cũng nhiều. Nhưng Tiêu Vạn Lý là người cuồng công việc, yêu cầu cao với người khác, còn đối với mình thì lại quá khắt khe. Người khác làm cục trưởng có thể rất nhàn hạ, còn ông làm cục trưởng thì luôn tất bật, đến bữa cơm cũng không thể ăn cho yên ổn. Hơn nữa trong cục còn nhiều sổ sách rối tung, toàn do nhiệm kỳ trước để lại, thật ra ông không cần phải quản nhiều như vậy, chỉ cần không phát sinh việc gì trong tay ông là được rồi, nhưng ông thì không thể, nhất định phải giải quyết mọi việc cho xong. Ông thuộc loại người muốn ôm đồm tất cả mọi chuyện.
"Cậu thanh niên, là cậu hiến máu đúng không? Không tệ, không tệ..."
Chủ nhiệm Lý hướng Lâm Tiêu nói:
"Sau này phải quản thúc cha cậu cho tốt, biết quý trọng thân thể thì mới là cách tốt nhất để giao phó với gia đình."
Lâm Tiêu đáp:
"Ông nói đúng ạ, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc ông ấy thật tốt."
Lý Phương Phương bên cạnh cũng gật đầu lia lịa:
"Vâng ạ, ông cứ yên tâm, sau lần này chúng tôi nhất định sẽ quản tốt sức khỏe của ông ấy."
Từ phòng phẫu thuật ra, đi vào phòng bệnh đặc biệt.
Những người thân thích khác cùng đồng nghiệp đều đã về trước, chỉ còn Lâm Tiêu và Lý Phương Phương ở lại trông coi.
"Thừa Trạch, con đi tìm khách sạn nghỉ ngơi đi, dì một mình trông là được rồi."
Lâm Tiêu:
"Con không hề thấy mệt mỏi."
Tiếp đó, Lâm Tiêu ra bệnh viện, mua hai phần cháo. Một phần cháo gan heo, một phần cháo tôm, rồi quay lại phòng bệnh. Anh cũng không khuyên Lý Phương Phương đi ngủ, vì biết lúc này bà chắc chắn không ngủ được.
"Dì, dì không ăn được thì cũng nên uống chút cháo ạ."
Lý Phương Phương nhìn Lâm Tiêu, gật đầu:
"Ừm, ừm, dì sẽ uống, con cũng uống đi, con đã hiến nhiều máu như vậy thì càng phải bồi bổ."
Lâm Tiêu:
"Không có nhiều đâu, con khỏe mạnh mà, đâu có đáng gì."
"Sao lại không nhiều chứ, tận 400cc đó, dì đều nghe y tá nói hết cả rồi."
Lý Phương Phương mắt đỏ ngầu nói:
"Thừa Trạch, chúng ta chỉ có mình ‘Bong Bóng’, giờ lại có thêm cả con nữa."
"Không nói gạt con, lúc con chưa tới thì cả người dì đều bối rối, nhưng từ lúc con tới, dì lập tức thấy an lòng."
"‘Bong Bóng’ có con, thật tốt quá."
Lâm Tiêu không nói thêm gì về sau này sẽ là con ruột, mà chỉ nhẹ nhàng khoác tay lên vai bà, để bà cảm nhận được sức mạnh tình thân.
"Uống cháo đi!"
Hai người cùng ăn cháo, dù đều không thấy ngon miệng, nhưng hai người đều đã ăn hết. Vì có như vậy mới làm cho đối phương yên lòng. Từ đầu đến cuối, Lâm Tiêu đều rất tỉnh táo, không kích động, không hề hoảng loạn. Điều này thật sự cho Lý Phương Phương một cảm giác an toàn rất lớn, cho dù bà làm cán bộ nhiều năm, nhưng tối nay bà đã thực sự rất bối rối.
Đợi đến khi cảm xúc của Lý Phương Phương ổn định hơn một chút. Lâm Tiêu nói:
"Dì, dì dặn con đừng nói với ‘Bong Bóng’, nhưng con nghĩ lại thì thấy ‘Bong Bóng’ đã trưởng thành rồi, giấu giếm nó như vậy là không công bằng. Nên con đã nói với nó rồi, nhưng con chỉ nói chú bị vấn đề ở dạ dày thôi, không cần phải lo. Hơn nữa con đã bảo hai người ở công ty đi cùng nó về, bằng đường tàu."
Lý Phương Phương nghĩ một lát, gật đầu:
"Con sắp xếp rất tốt, con còn chu đáo hơn cả dì."
"Chúng ta từ nhỏ quả thực quản ‘Bong Bóng’ quá chặt, lại bảo vệ con bé quá kỹ, muốn biến nó thành bông hoa trong nhà kính."
"Nhưng kỳ thật vào những lúc quan trọng thì ‘Bong Bóng’ lại rất hiểu chuyện."
Gần đây, một lần Tiêu Vạn Lý bị thua trong cuộc cạnh tranh chức cục trưởng, Mạt Mạt đã tỏ ra rất thành thục, không chỉ tự mình trở nên mạnh mẽ hơn mà còn biết chăm lo cảm xúc của ba mẹ, dù rằng có chút non nớt và vụng về.
Một lát sau, Tiêu Vạn Lý đã tỉnh lại sau cơn mê man. Ngay khi tỉnh lại, ông liền nhìn thấy Lý Phương Phương và Lâm Tiêu.
"Không sao, không sao..."
"Sau đây chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là có thể xuất viện."
"Thường ngày tôi khuyên anh đừng làm việc quá sức thì anh đâu có nghe, có phải mọi việc có mình anh làm được đâu, anh quả thật là không chịu nghe lời, về sau phải rút kinh nghiệm chứ."
Lý Phương Phương vừa an ủi chồng vừa nhẹ nhàng trách móc.
"Con xem, Thừa Trạch vừa nghe tin liền chạy về, lái xe suốt đêm để về đây, còn hiến cho con cả cân máu nữa chứ."
"Về sau hai người các con chắc sẽ còn thân nhau hơn nữa đó."
Tiêu Vạn Lý hướng Lý Phương Phương nói ba chữ:
"Xin lỗi..."
"Còn nói cái này làm gì?"
Lý Phương Phương nói:
"Chỉ cần anh khỏe lại thì em sẽ vui hơn mọi thứ."
Lúc này, trong lòng Tiêu Vạn Lý thật sự rất hối hận. Thật ra ông cũng biết rằng công việc là không bao giờ hết, hơn nữa phần nhiều là dựa vào ông thì không thể nào làm hết được. Nhưng ông cứ không chịu buông mình, nhiều chuyện không thể mắt nhắm mắt mở làm qua được. Kết quả công việc càng ngày càng nhiều, còn sức khỏe của bản thân thì càng ngày càng kém đi. Lần này bị dạ dày xuất huyết cũng xem như là một lời cảnh cáo. Ông cũng biết lần xuất huyết này tuyệt đối không phải do đột ngột mà là do tích lũy tới mức nào đó rồi mới bùng phát ra mà thôi.
"Thôi được rồi, anh nghỉ ngơi cho tốt."
"Có con và Thừa Trạch ở đây trông nom, anh cứ an tâm nhé."
"Lát nữa con gái bảo bối của anh sẽ đến, anh cứ yên tâm, nó đi tàu hỏa đến, sẽ an toàn thôi."
Trong mắt Tiêu Vạn Lý rưng rưng, có chút gật đầu. Sau đó, hai người lặng lẽ trông nom Tiêu Vạn Lý, Lâm Tiêu biết lúc này không nên quá im ắng, mà ngược lại có chút âm thanh thì mới có thể khiến Tiêu Vạn Lý cảm thấy an tâm ấm áp, chứ không phải là một loại cô tịch. Càng không muốn truyền lại những cảm xúc sợ hãi, hoảng loạn, nên cứ bình tĩnh mà thôi. Vì thế, anh chủ động trò chuyện cùng Lý Phương Phương về một vài chuyện thú vị. Có nhiều chuyện liên quan tới Mạt Mạt, cũng có chuyện liên quan tới anh khi còn bé, hồi mà anh là một sói con nghịch ngợm. Nói chuyện một hồi, tinh thần Lý Phương Phương cũng dễ chịu hơn, rồi cũng kể lại vô số chuyện xấu hổ của "Bong Bóng" hồi nhỏ. Còn Tiêu Vạn Lý thì nghe thấy âm thanh trò chuyện của hai người, cảm thấy rất an tâm, tràn đầy cảm giác an toàn. Hơn nữa hiện tại tác dụng của thuốc tê cũng chưa hết, nên bệnh nhân tốt nhất là không nên ngủ. Cho nên ông cứ mơ mơ màng màng lắng nghe, có chút thì nghe rõ, có chút thì nghe không rõ, nhưng cũng cảm thấy rất ấm áp.
Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Lâm Tiêu đi ra, là cô y tá khi nãy.
"Anh à, đây là giấy xét nghiệm máu và giấy truyền máu lúc nãy của anh ạ."
Lâm Tiêu nhận lấy:
"Cảm ơn."
"Không có gì ạ, có gì cần thì cứ gọi tôi ha."
Lâm Tiêu nhìn vào tờ giấy bên trên, có ghi rõ tên của mình và số chứng minh nhân dân.
"Thừa Trạch, là giấy gì vậy con?"
Lý Phương Phương hỏi.
Lâm Tiêu:
"Dạ giấy xét nghiệm máu của con hồi nãy đó dì, y tá vừa mang tới."
Lý Phương Phương:
"Cô y tá thấy con đẹp trai nên quan tâm đó mà, chắc cô ta nghĩ con là con trai của lão Tiêu ấy chứ, mà đâu có quản họ của con là gì."
"Các chỉ số của con bình thường hết chứ? Con bận rộn công việc, cũng nên chú ý đến sức khỏe của mình nha."
Lý Phương Phương không trực tiếp đòi xem giấy, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo tờ giấy trên tay anh, vì bà thực sự rất quan tâm Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu nghĩ một lát rồi đưa giấy xét nghiệm máu cho bà, nói:
"Mọi chỉ số đều bình thường hết, ngẫu nhiên có một hai thứ hơi cao một chút, nhưng hoàn toàn không đáng kể, rất khỏe mạnh."
Lý Phương Phương sau khi nhận lấy liền nhìn sơ qua.
"Ừm, khỏe mạnh lắm, cơ thể cường tráng."
Sau đó, bà thấy tên trên đó là Lâm Tiêu! Bà không khỏi giật mình. Chẳng phải là tên Lâm Thừa Trạch sao? Sao lại thành Lâm Tiêu rồi? Mà cái tên này hình như quen quen a.
Sau đó, Lý Phương Phương hoàn toàn kinh ngạc, phải một lúc lâu sau, bà mới ra ngoài gọi điện thoại cho ‘Bong Bóng’. Rồi sau đó, bà đẩy cửa bước ra ngoài hành lang. Lâm Tiêu không lập tức theo ra, mà ở bên trong sắp xếp lại một chút, đồng thời liếc mắt xem các chỉ số trên thiết bị xung quanh Tiêu Vạn Lý.
"Chú Tiêu, cháu ra ngoài xem dì một chút."
Tiêu Vạn Lý mơ màng gật đầu.
Lâm Tiêu khoác áo, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bước ra hành lang. Lúc này, Lý Phương Phương đang ngồi ngẩn người trên ghế. Lâm Tiêu tiến lên, nhẹ nhàng khoác áo lên người bà. Rồi anh cất giọng vô cùng bình tĩnh:
"Dì, con xin lỗi."
"Con phải thẳng thắn với dì, nhận nhầm người rồi."
"Lâm Thừa Trạch chỉ là tên trên gia phả nhà con thôi, con tên Lâm Tiêu."
"Đúng đó, Lâm Tiêu đó."
"Con là học sinh lớp 10 trường Lâm Sơn, lúc đó cũng là bạn cùng lớp với thầy Tiêu."
"Lúc đó ‘Bong Bóng’ gặp con ở Thượng Hải, rồi trốn ra ngoài, cũng là vì phát hiện Nhị Cẩu là Lâm Tiêu, con bé không thể chấp nhận được, nên đã bỏ trốn."
"Con không nỡ bỏ cuộc nên đã theo tới tận nhà."
Dù biết được đáp án, nhưng khi nghe Lâm Tiêu nói ra thì Lý Phương Phương vẫn còn ngơ ngác. Trời ạ! Lúc này, sau khi xuống xe lửa, Mạt Mạt không nghỉ ngơi mà chạy thẳng đến đây. Vừa rồi trên tàu hỏa, nàng vẫn còn rất bình tĩnh, đến khi vào tới bệnh viện, cả người mới có vẻ hơi hoảng hốt. Nàng vội hỏi thăm các bác sĩ và y tá, rồi chạy ngay đến phòng bệnh. Và đã thấy cảnh tượng trước mắt, nàng cũng lập tức ngây người. Thế nào? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao mẹ và Tiêu Tiêu đều có vẻ mặt như thế này, lúc nãy bác sĩ và y tá nói là ba không sao mà?
"Thế nào rồi? Ba thế nào rồi?"
Mạt Mạt run rẩy cất tiếng hỏi.
Lâm Tiêu tiến lên, nhẹ nhàng ôm nàng, dịu dàng nói:
"Chú Tiêu không sao, sau phẫu thuật rất ổn định."
"Là con đã thẳng thắn với dì, con là Lâm Tiêu."
Thân thể mềm mại của Mạt Mạt run lên, nhìn Lâm Tiêu rồi lại nhìn sang Lý Phương Phương. Tiếp đó, nàng đi vào phòng bệnh nhìn Tiêu Vạn Lý. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve trán Tiêu Vạn Lý:
"Ba, con về rồi nè, ba đừng lo nha, ba sẽ khỏe lên thôi."
Tiếp đó, nàng bước ra ngoài, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Lâm Tiêu, dịu dàng nói:
"Mẹ à, con với Tiêu Tiêu yêu nhau thật lòng."
"Hơn nữa, không phải mọi người vẫn muốn tìm ân nhân đã cứu con từ tay bọn lưu manh hôm đó sao?"
"Người đã cứu con, chính là Tiêu Tiêu đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận