Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)
Chương 138: Tình thâm hội tụ ! Facebook thượng tuyến !
Không biết vì sao, lúc này nội tâm Lý Sương hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Lực lượng đã mất trước đó, phảng phất lại tràn đầy toàn thân. Cảm giác cô đơn, lạnh lẽo kia, cũng phảng phất tan biến. Nàng vui vẻ cùng mọi người hát ca mừng sinh nhật, cùng nhau ăn bánh kem.
Sau khi bảy chú lùn đều rút lui, nàng đi lên bảo tọa, cầm lấy chiếc váy công chúa màu tím này.
"Tiêu Tiêu, ngươi đi đóng cửa lại."
Lâm Tiêu đi đóng cửa lâu đài, rồi cũng đi ra ngoài. Toàn bộ lâu đài, chỉ còn lại một mình Lý Sương.
Nàng nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo trên người. Bên trong chỉ còn bộ đồ lót vô cùng gợi cảm. Đứng trước gương, nàng say sưa ngắm nhìn thân thể xinh đẹp đến mê người của mình.
Thật đẹp làm sao. Thật sự trưởng thành. Thật trắng trẻo. Thật to lớn. Nàng đã bỏ ra bao nhiêu tiền, bao nhiêu thời gian, bao nhiêu sức lực mới có được dáng người này.
"Tiêu Tiêu, ngươi vào đi."
Lý Sương nhẹ giọng nói.
Lâm Tiêu đi vào, thấy nàng vẫn chưa mặc váy.
"Ta hơi say, động tác không được linh hoạt, ngươi giúp tỷ tỷ mặc chiếc váy công chúa này được không?"
Giọng Lý Sương thật dịu dàng.
"Được."
Lâm Tiêu tiến lên, từ từ mặc chiếc váy công chúa màu tím lên người Lý Sương, người đẹp vô cùng gợi cảm và trưởng thành.
Thật là đẹp mắt. Hoặc phải nói, sở dĩ đẹp là vì chiếc váy này quá ngắn. Váy ngắn vừa đủ, càng tôn lên đường cong nảy nở của nàng.
Sau khi mặc xong váy, Lý Sương tỏa ra vẻ đẹp rạng ngời.
"Cùng tỷ tỷ khiêu vũ một điệu."
Lý Sương nhẹ nhàng nói.
Vừa vặn, bên ngoài có một ông lão đang thổi saxophone. Thật ra thì, tiếng thổi không được hay lắm, bài hát là "Về nhà".
Hai người nhẹ nhàng khiêu vũ trong lâu đài. Nàng có chút say, nhưng từng bước nhảy lại càng mê người, toát lên vẻ đẹp của một quý phi say rượu đặc biệt. Toàn thân nàng tỏa ra một mùi thơm mê người.
Chậm rãi, toàn bộ thân thể mềm mại của nàng dựa vào lồng ngực Lâm Tiêu. Gương mặt xinh đẹp cũng áp lên vai hắn.
"Mạt Mạt thật xin lỗi, thật xin lỗi."
"Ta chỉ muốn trộm mấy giờ vui vẻ và hạnh phúc."
Hết một khúc lại một khúc. Ông lão bên ngoài hình như mệt mỏi nên dừng lại. Lâm Tiêu và Lý Sương cũng ngừng nhảy.
"Tiêu Tiêu, đưa tỷ tỷ về nhà."
Lý Sương nói.
"Được."
Lâm Tiêu đỡ Lý Sương ra công viên, bắt taxi, về lại Nhân Hằng Yanlord Garden.
Đỡ nàng nằm lên giường.
"Sương tỷ, có muốn nôn không?"
Lâm Tiêu dịu dàng hỏi.
"Không."
Lý Sương lắc đầu.
Lâm Tiêu đi rót một cốc nước ấm, đặt lên tủ đầu giường.
"Ngươi về đi, ta một mình được."
Lý Sương nhỏ nhẹ nói.
Lâm Tiêu đáp:
"Chờ chị ngủ say em mới đi, chị muốn thay đồ ngủ không?"
"Không cần, tối nay ta muốn mặc váy công chúa ngủ, đêm nay công chúa là nhất."
Sau đó, nàng nhìn Lâm Tiêu với đôi mắt say mơ màng. Dần dần, nàng khép mắt, chìm vào giấc ngủ say. Lâm Tiêu đắp chăn tơ lên cho nàng.
Không lâu sau, Lý Sương ngủ say dường như đang mơ. Đồng thời nàng bắt đầu lảm nhảm.
"Tiêu Tiêu, ngươi lớn gan rồi, lại kê lên người ta."
"Lần trước ở phía sau, lần này ở phía trước, coi chừng ta mách với Mạt Mạt."
Tiếp theo nàng không biết mơ thấy gì, toàn thân co rúm lại, hai chân kẹp lấy một tay. Thân thể hơi cong lại, khẽ run, mũi phát ra tiếng nức nở nghèn nghẹn.
Màn đêm mờ ảo.
Lúc này, Cao Trường Hà vẫn chưa nhận lời mời của Lâm Tiêu và Hạ Tịch. Hắn vẫn đang giãy giụa cuối cùng. Trường Hà truyền hình điện ảnh là tâm huyết của hắn, đã hao phí vô số tâm sức, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ.
Hắn gọi hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác, cố gắng cứu vãn lần cuối.
"Lục dẫn, ta tìm được tiền rồi, ta tìm được tiền rồi, dự án trước kia của chúng ta có thể tiếp tục không?"
"Xin lỗi, tôi không rảnh."
"Hoa tỷ, Hoa tỷ, ta tìm được tiền rồi, dự án chúng ta đã hẹn có thể tiếp tục, những minh tinh chị đã liên lạc có thể tiếp tục tham gia không?"
"Dự án kia á? Tiểu Cao, đừng ảo tưởng, nó đã hoàn toàn nát rồi, không cứu nổi."
Cao Trường Hà không cam tâm, lại gọi tiếp một cuộc nữa.
"Lỗi ca, Lỗi ca, trước anh đã đồng ý dự án "Điện thoại", chấp nhận đầu tư của em, giờ em đã tìm được tiền."
"Xin lỗi, dự án này hiện tại không cần tiền lắm."
Đùa gì chứ, dự án này đang hot như vậy, chút tiền lẻ của Cao Trường Hà cậu sao có cửa mà chen vào.
Cao Trường Hà gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, muốn chen chân trở lại vòng tròn đó. Nhưng phát hiện hoàn toàn không lọt. Trước đây cậu có mấy chục triệu, người ta còn muốn chơi cùng, còn gọi Cao tổng Cao tổng. Giờ công ty phá sản, tiền hết sạch. Khó khăn lắm mới kiếm được mấy trăm vạn, muốn cứu sống dự án cũ. Kết quả phát hiện người ta không thèm chơi với mình. Mấy mối quan hệ trước kia đều chỉ là phù phiếm khi hết tiền. Chẳng lẽ thật sự phải đầu quân cho Nhị Cẩu?
Thế nhưng, cậu ta còn quá non, không có chút nền tảng hay quan hệ nào trong ngành giải trí. Thậm chí, còn phải dựa vào quan hệ của mình. Công ty của mình không thể cứu nổi, liệu đầu tư vào Lightning Entertainment có sống được không? Liệu có xoay chuyển tình thế được không?
Buổi tối, Pizza Hut.
Tiệc sinh nhật Liên Y. Rất nhiều bạn học tới, còn có cả Chúc Hoành Bân, Lý Trung Thiên, Tiêu Lâm. Hoặc nói, toàn bộ học sinh lớp 10 Lâm Sơn đang học đại học ở Thượng Hải đều tới. Tổng cộng hơn mười người.
Cả đám người gọi một bàn lớn đồ ăn ở Pizza Hut, ăn bánh gato lớn. Cùng nhau hát mừng sinh nhật náo nhiệt.
Cuối cùng Liên Y nói:
"Hôm nay nhân dịp sinh nhật, có chuyện muốn nói với mọi người."
"Sau này bạn Lâm Tiêu sẽ khởi nghiệp, phương hướng và trọng tâm chính là tại các trường đại học."
"Đặc biệt là các trường đại học ở Thượng Hải, tất cả chúng ta đều là học sinh lớp 10 Lâm Sơn. Khi nào dự án của Lâm Tiêu ra mắt, mong mọi người giúp đỡ quảng bá."
Lâm Tiêu nhất thời có chút ngẩn người. Lúc trước hắn còn thấy lạ, Liên Y vốn không thích náo nhiệt, vì sao sinh nhật lần này lại ồn ào mời nhiều người như vậy. Không ngờ, lại là vì nguyên nhân này. Mọi người lập tức hứng thú, Lâm Tiêu lại muốn khởi nghiệp sao? Trước kia bạn học giỏi, sáng tác giỏi bọn mình đều biết rồi, giờ lại còn muốn khởi nghiệp?"
"Dự án gì vậy?"
Lâm Tiêu đáp:
"Trước mắt dự án đầu tiên, là một trò chơi, game offline."
Mọi người ở đó càng thêm ngạc nhiên. Trò chơi? ! Còn là game offline?
Nhưng mọi người đều vỗ ngực, bảo rằng khi nào game của Lâm Tiêu ra, nhất định sẽ giúp quảng bá. Nhưng trong lòng lại đầy những lời xì xào.
Trình độ game trong nước dường như vẫn luôn rất kém, game online đều nhập từ Hàn Quốc, game offline lại càng tệ hại. Lâm Tiêu mới chân ướt chân ráo vào đại học, vậy mà lại chọn game làm dự án khởi nghiệp? Điều này... quá điên rồ rồi.
Sau đó, mọi người tản đi.
Lâm Tiêu cùng Liên Y đi dạo trong cửa hàng.
"Quà của em đâu?"
Liên Y nhẹ giọng nói.
"Chẳng phải em bảo không muốn quà sao?"
Lâm Tiêu đáp.
Liên Y nói:
"Vì anh đã chuẩn bị rồi mà."
Lâm Tiêu đưa cho Liên Y một bản nhạc, nhạc phổ dương cầm. Không phải là "Exodus", cũng chẳng phải "Croatian Rhapsody", mà là một bản nhạc rất vui tươi. "Pirates Of The Caribbean".
Liên Y rất vui vẻ.
Vừa khéo trong trung tâm thương mại có một cây đàn piano. Nàng liền ngồi xuống, mở nhạc phổ ra, bắt đầu biểu diễn.
Nàng thực sự rất có năng khiếu đàn piano. Hầu như không cần học, cầm lên liền bắt đầu tấu. Càng đàn càng hay, càng đàn càng vui. Cuối cùng mọi người trong cửa hàng đều dừng lại lắng nghe, quan sát.
Nhìn cô gái nhỏ xinh xắn, mặc váy trắng, tấu một bài hát vui tươi như một nàng tiên.
"Để anh đưa em về nhé."
Lâm Tiêu nói.
"Không muốn..."
Liên Y lắc đầu:
"Sinh nhật em vẫn chưa hết, em muốn đi một chỗ nữa."
Rồi nàng nắm tay Lâm Tiêu, dựa vào vai hắn. Lâm Tiêu chỉ thấy đường đi càng lúc càng quen, lại là công viên Hoàng Hưng. Chính là cái chỗ có lâu đài công chúa. Liên Y kéo hắn vào lâu đài, đôi mắt ánh lên vẻ rạng rỡ.
"Hừ hừ, còn muốn cho em bất ngờ."
"Hôm qua lúc đang chuẩn bị, bạn cùng phòng em đã phát hiện, lén lút mách cho em."
"Đáng ghét thật, họ phá hỏng bất ngờ của em rồi."
Liên Y kéo tay Lâm Tiêu, vui vẻ tiến vào lâu đài. Lúc này, tranh chữ và bóng bay đã được dỡ xuống. Ngay cả chiếc váy công chúa trên ngai vàng cũng không còn. Càng không có cả bảy chú lùn. Nhưng que kẹo mút hình võ sĩ vẫn còn đó. Vì đã đưa cho Lý Sương một lần rồi, nên Lâm Tiêu cũng không định đưa Liên Y đến, mà cũng không bảo người tổ chức tiệc cưới gỡ xuống ngay. Ai ngờ, vì quá gần đại học Ánh Sao mà lại có tên của Liên Y trước đó. Nên lại bị cô ấy phát hiện trước.
Liên Y nhẹ nhàng ngồi trên ngai công chúa, nhìn Lâm Tiêu:
"Có người, anh thấy váy của em không? Giống hệt bộ váy của nàng công chúa nhỏ anh tặng cho em trước kia nha."
"Cám ơn anh vì món bất ngờ này, cám ơn anh vì sự lãng mạn này."
"Em sẽ mãi nhớ ngày hôm nay."
"Em rất thích những điều bất ngờ và lãng mạn anh chuẩn bị cho em, nhưng em càng thích hơn là, anh không nói cho em biết mà lặng lẽ để ở đó chờ em khám phá."
"Nếu như em không phát hiện ra, có phải anh sẽ luôn lặng lẽ đứng ở đó chờ em không."
Lâm Tiêu đứng im tại chỗ, không thể nhúc nhích. Liên Y nghiêng mặt nói:
"Lúc đầu đấy, món quà này em định đến sinh nhật anh sẽ tặng."
"Nhưng bây giờ em không đợi được nữa rồi."
"Tên lưu manh nhỏ, anh nhắm mắt lại đi."
Lâm Tiêu vẫn mở mắt, Liên Y bèn lấy tay che mắt Lâm Tiêu lại.
Sau đó, môi nhỏ xinh xắn chậm rãi tiến lên.
Đặt lên môi Lâm Tiêu một nụ hôn ngọt ngào.
Đây vẫn là nụ hôn đầu của Liên Y.
Sau khi hôn, Liên Y ngượng ngùng nhìn Lâm Tiêu, nói:
"Sao anh lại che chỗ trái tim thế?"
"A, em hiểu rồi."
"Anh có chút được một tấc lại muốn tiến một thước rồi đấy."
Sau đó, nàng lại nhẹ nhàng hôn lên ngực Lâm Tiêu một cái.
Hai ngày sau!
Hơn 12 lập trình viên xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu. Nhưng tên của những người này, Lâm Tiêu chẳng hề quen biết một ai. Không đúng, có một cái tên Lâm Tiêu có biết, đó là Hoàng Hải Suối, một người thuộc Mục Tiêu Phần Mềm. Hắn là một trong những lập trình viên của "Ngạo Thế Tam Quốc", còn những lập trình viên khác tuy đều là được các công ty game khác chiêu mộ về, nhưng thực sự không có danh tiếng gì.
Tuy ngành nghề này đang xuống dốc, rất nhiều tựa game được kỳ vọng lớn nhưng lại có kết quả không mấy khả quan. Cho dù là Tổ công ty Tổ Long do tài tử Thanh Hoa lập ra, các tác phẩm của họ hai năm nay cũng không tệ, nhất là tháng 7 vừa ra mắt "Đại Tần Hãn Tướng" có lối tư duy rất lớn, tính chơi cũng khá tốt, đốt không ít tiền. Nhưng... lượng tiêu thụ vẫn không tốt, hay có thể nói là rất kém.
"Giới game offline trong nước rất nhỏ, chúng ta bỏ ra số tiền lớn để chiêu mộ 12 người các anh, đã làm chấn động toàn bộ giới rồi."
"Do đó mà rất nhiều công ty game khác nhau dò hỏi, xem cái công ty Lightning game này là ai."
"Chúng ta sắp làm một game thủ thành, tên là 'Plants vs Zombie'."
"Toàn bộ kế hoạch game, mỹ thuật đều do một mình tôi phụ trách."
"Mười hai anh đều là lập trình viên."
"Mục tiêu của chúng ta là, trong vòng 50 ngày, phát triển hai mươi màn chơi đầu, hay có thể gọi là bản 'Đề mô'."
Nghe xong lời này, cả 12 thành viên đều ngơ ngác. Cảm thấy mình bị lừa, đến một cái công ty nghiệp dư siêu cấp rồi.
"Ông chủ, anh là chuyên gia game sao? Anh học khoa máy tính hay thiết kế mỹ thuật?"
Lâm Tiêu đáp:
"Không, tôi học kinh tế quốc tế."
"A? !"
"Ông chủ, có lẽ anh không hiểu lắm về quá trình phát triển game đâu."
Hoàng Hải Suối nói:
"Game offline Tổ Long sản xuất ra game "Đại Tần Hãn Tướng" cũng phải mất tròn một năm."
"Chúng ta bắt đầu từ con số không, không có bất kỳ kinh nghiệm phát triển game, mà lại muốn trong một tháng rưỡi cho ra sản phẩm, dù là 'Đề mô', cũng không thể nào."
Trong lịch sử, "Plants vs Zombie" chỉ có một lập trình viên, mà còn phải đổi tới đổi lui, mất ba năm mới hoàn thành. Nhưng mà phần lớn thời gian họ đều dùng để chỉnh sửa. Vì ban đầu bọn chúng căn bản không phải cương thi mà là côn trùng gây hại các loại. Hiện tại trong nước đội ngũ game, ví dụ như đội lập trình của "Ngạo Thế Tam Quốc" cũng chỉ có ba bốn người mà thôi. Lâm Tiêu dùng mười mấy người để phát triển một game nhỏ, đã có thể coi là xa xỉ rồi, hoàn toàn là ném tiền qua cửa sổ. Mà cái phần tốn thời gian nhất là kế hoạch trò chơi thì đã được hoàn thành hết rồi.
Còn có mỹ thuật nữa, chỉ cần trực tiếp lấy là được. Game này dùng C hai cộng soạn thảo, dựa theo 'đi-rếch' 9.0 mà viết là được rồi. Baidu thì lại nói nó dựa theo engine Unity, cơ bản là vớ vẩn. Vì thế mà trong 50 ngày còn không xong 'Đề mô'thì có vấn đề rồi.
Lâm Tiêu không nói hai lời, trực tiếp đưa bản kế hoạch game dày cộp ra.
"Ký kết hiệp ước bảo mật trước đã rồi hãy xem!"
Mọi người sau khi ký xong hiệp ước bảo mật thì bắt đầu đọc bản kế hoạch game. Mẹ nó! Ngay lập tức, ai cũng đều kinh ngạc. Bởi vì bản kế hoạch game này quá hoàn chỉnh.
Toàn bộ cơ chế game, các giá trị, mỗi một màn chơi, tất cả các ô, đều rõ ràng. Thậm chí ở sau còn có những thiết kế mỹ thuật về nhân vật liên quan. Cùng với các điểm nổi bật cốt lõi, cách chơi đều rất chi tiết. Có thể nói, cái phần khó nhất của một game đã được hoàn thành toàn bộ.
Cái này... là sinh viên kinh tế quốc tế làm à? Mấy lập trình viên cốt cán dù sao cũng là dân chuyên nghiệp, tuy bọn họ vẫn chưa được chơi cái game này. Và cũng vì thực ra game thủ thành ngầu thật sự vẫn chưa xuất hiện, game "World of Warcraft 3: The Frozen Throne" thì phải đợi tới năm 2003 mới ra. Còn "Castle" mặc dù được mệnh danh là game thủ thành thuỷ tổ nhưng đó là chuyện của những năm 90, quá xa xôi.
Đổi thành người khác thì có lẽ sẽ không hình dung ra trong đầu. Nhưng những lập trình viên này lại có thể tưởng tượng ra trong đầu một cách dễ dàng. Sau đó cả đám bắt đầu hưng phấn. Game này quá mới mẻ, hoàn toàn khác biệt so với tất cả game trên thị trường. Có thành công hay không thì chưa biết, nhưng nó thật sự rất hấp dẫn. Mà việc chế tác thì thực sự đơn giản hơn, đơn giản hơn rất nhiều so với những game hiện có trên thị trường.
Lâm Tiêu nói:
"Mấy anh cùng mọi người trong công ty, đều đến giúp một tay, tôi còn mời cả chuyên gia phối nhạc, mời cả chuyên gia thiết kế mỹ thuật của Đại học Ánh Sao, sẽ có hơn 30 người hoàn thành dự án này."
"50 ngày để hoàn thành 'Đề mô'game này, có vấn đề gì không?"
"Không vấn đề gì!"
Sau đó, Lâm Tiêu lại tiếp tục trạng thái làm việc điên cuồng.
Mấy thành viên cốt cán của Game Club cũng bắt đầu đua nhau trốn học, sau khi ký kết hiệp định bảo mật thì bắt đầu học game và chuẩn bị tài liệu. Giang Li Nhi dẫn theo mấy bạn thiết kế mỹ thuật, dựa theo yêu cầu của Lâm Tiêu thì bắt đầu thiết kế mỹ thuật các nhân vật.
Thời điểm đông nhất, có hơn 36 người cùng nhau làm vì game này. Cao Trường Hà tìm đến chuyên gia phối nhạc để phối nhạc cho game. Nhạc nền các màn ban ngày là "Grasswalk", nhạc nền các màn ban đêm là "Moongrains" và nhạc nền các màn bể bơi là "WateryGraves".
Lâm Tiêu đương nhiên không thể nào nhớ hết được, chỉ có thể hát bừa ra, sau đó để chuyên gia phối nhạc dùng piano, đàn kalimba, nhạc điện tử, phối hợp lại, rồi để Lâm Tiêu tìm cảm giác và chỉnh sửa. Trong quá trình làm game, Lâm Tiêu lo lắng tiến độ của bộ phận lập trình không kịp. Nhưng không ngờ, bên lập trình thì đội hình mạnh, thêm vào người hỗ trợ, gần 20 người, chia việc rõ ràng, tiến độ rất nhanh. Ngược lại bên thiết kế mỹ thuật, thì tiến độ lại chậm nhất. Giang Li Nhi cùng thạc sĩ và tiến sĩ ở đại học Ánh Sao, tổng cộng 8 người. Đang miệt mài trên máy tính vẽ từng khung cảnh, từng hình ảnh. Dù game này bối cảnh thực ra rất đơn giản và có độ lặp lại cao, các hiệu ứng anime lại đơn giản. Nhưng... tiến độ vẫn chậm nhất. Vì yêu cầu của Lâm Tiêu quá cao. Quan trọng nhất là, anh ta có ấn tượng quá sâu sắc với bản game gốc, có cái đối chiếu rõ ràng.
Giang Li Nhi hết lần này đến lần khác tức giận:
"Không thèm làm nữa, bà đây không làm nữa."
"Bà đây đang vẽ ngon lành, kết quả lại bị anh bắt tới làm khổ sai, lại còn không vừa ý."
"Bà đây không làm nữa."
Nàng giận dữ ném bút vẽ và chuột đi. Nhưng... mấy phút sau lại ngoan ngoãn nhặt lên tiếp tục làm việc.
Mà trong khoảng thời gian này, tin tức liên quan đến việc Lâm Tiêu khởi nghiệp làm game đã được lan truyền với tốc độ chóng mặt. Tác giả đoạt giải "Khái Niệm Mới" đặc biệt của Lâm Tiêu cũng bị đào ra. Quá không hợp lẽ thường mà. Người đoạt giải "Khái Niệm Mới" đặc biệt, không lo viết văn, không đi xuất bản tiểu thuyết, mà lại khởi nghiệp làm game? Lại còn là game offline? Điều này có phải là quá điên rồ không?
Để duy trì độ nóng, Lâm Tiêu điều động tất cả bạn bè trên từng forum trường học khuấy động. Và còn để người chê bai chính mình. Mọi người không phải muốn chế nhạo sao? Muốn xem trò hề sao? Như vậy cũng có đầy huyền cơ mà. Chính là không ngừng tung bài viết bôi nhọ, kéo mọi giá trị kỳ vọng xuống mức thấp nhất.
Có người trên diễn đàn Đại học Ánh Sao hỏi, game của anh tên gì vậy? Lâm Tiêu nói đùa trả lời:
"Huyết Thi 2". Ngay lập tức, những người vẫn chưa quên ký ức đã hồi sinh lại.
Huyết Thi ư? Một tựa game đã hủy đi bao nhiêu trái tim người yêu game nội địa đấy. Anh nói muốn làm "Huyết Thi 2", chẳng phải là muốn chơi tới cùng rồi sao?
Thời gian lên men lâu dài, khiến Bạch Vãn Tình cuối cùng cũng phải gọi điện đến.
"Lâm Tiêu, nghe nói em muốn làm game à?"
Liên Chính cũng gọi điện đến, có chút không dám tin:
"Lâm Tiêu, dự án khởi nghiệp của cậu lại là game á?"
"Tin là cậu có lý do của mình, chúc cậu thành công."
Cứ thế, trong những cuộc bàn tán, lên men. Thời gian trôi qua nhanh như thoi đưa. Hơn một tháng đã qua.
Ngày 11 tháng 11!
Ngày này là sinh nhật Lâm Tiêu! Nhưng hôm nay còn có một thời khắc quan trọng hơn nữa. Facebook sẽ chính thức ra mắt.
Sau khi bảy chú lùn đều rút lui, nàng đi lên bảo tọa, cầm lấy chiếc váy công chúa màu tím này.
"Tiêu Tiêu, ngươi đi đóng cửa lại."
Lâm Tiêu đi đóng cửa lâu đài, rồi cũng đi ra ngoài. Toàn bộ lâu đài, chỉ còn lại một mình Lý Sương.
Nàng nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo trên người. Bên trong chỉ còn bộ đồ lót vô cùng gợi cảm. Đứng trước gương, nàng say sưa ngắm nhìn thân thể xinh đẹp đến mê người của mình.
Thật đẹp làm sao. Thật sự trưởng thành. Thật trắng trẻo. Thật to lớn. Nàng đã bỏ ra bao nhiêu tiền, bao nhiêu thời gian, bao nhiêu sức lực mới có được dáng người này.
"Tiêu Tiêu, ngươi vào đi."
Lý Sương nhẹ giọng nói.
Lâm Tiêu đi vào, thấy nàng vẫn chưa mặc váy.
"Ta hơi say, động tác không được linh hoạt, ngươi giúp tỷ tỷ mặc chiếc váy công chúa này được không?"
Giọng Lý Sương thật dịu dàng.
"Được."
Lâm Tiêu tiến lên, từ từ mặc chiếc váy công chúa màu tím lên người Lý Sương, người đẹp vô cùng gợi cảm và trưởng thành.
Thật là đẹp mắt. Hoặc phải nói, sở dĩ đẹp là vì chiếc váy này quá ngắn. Váy ngắn vừa đủ, càng tôn lên đường cong nảy nở của nàng.
Sau khi mặc xong váy, Lý Sương tỏa ra vẻ đẹp rạng ngời.
"Cùng tỷ tỷ khiêu vũ một điệu."
Lý Sương nhẹ nhàng nói.
Vừa vặn, bên ngoài có một ông lão đang thổi saxophone. Thật ra thì, tiếng thổi không được hay lắm, bài hát là "Về nhà".
Hai người nhẹ nhàng khiêu vũ trong lâu đài. Nàng có chút say, nhưng từng bước nhảy lại càng mê người, toát lên vẻ đẹp của một quý phi say rượu đặc biệt. Toàn thân nàng tỏa ra một mùi thơm mê người.
Chậm rãi, toàn bộ thân thể mềm mại của nàng dựa vào lồng ngực Lâm Tiêu. Gương mặt xinh đẹp cũng áp lên vai hắn.
"Mạt Mạt thật xin lỗi, thật xin lỗi."
"Ta chỉ muốn trộm mấy giờ vui vẻ và hạnh phúc."
Hết một khúc lại một khúc. Ông lão bên ngoài hình như mệt mỏi nên dừng lại. Lâm Tiêu và Lý Sương cũng ngừng nhảy.
"Tiêu Tiêu, đưa tỷ tỷ về nhà."
Lý Sương nói.
"Được."
Lâm Tiêu đỡ Lý Sương ra công viên, bắt taxi, về lại Nhân Hằng Yanlord Garden.
Đỡ nàng nằm lên giường.
"Sương tỷ, có muốn nôn không?"
Lâm Tiêu dịu dàng hỏi.
"Không."
Lý Sương lắc đầu.
Lâm Tiêu đi rót một cốc nước ấm, đặt lên tủ đầu giường.
"Ngươi về đi, ta một mình được."
Lý Sương nhỏ nhẹ nói.
Lâm Tiêu đáp:
"Chờ chị ngủ say em mới đi, chị muốn thay đồ ngủ không?"
"Không cần, tối nay ta muốn mặc váy công chúa ngủ, đêm nay công chúa là nhất."
Sau đó, nàng nhìn Lâm Tiêu với đôi mắt say mơ màng. Dần dần, nàng khép mắt, chìm vào giấc ngủ say. Lâm Tiêu đắp chăn tơ lên cho nàng.
Không lâu sau, Lý Sương ngủ say dường như đang mơ. Đồng thời nàng bắt đầu lảm nhảm.
"Tiêu Tiêu, ngươi lớn gan rồi, lại kê lên người ta."
"Lần trước ở phía sau, lần này ở phía trước, coi chừng ta mách với Mạt Mạt."
Tiếp theo nàng không biết mơ thấy gì, toàn thân co rúm lại, hai chân kẹp lấy một tay. Thân thể hơi cong lại, khẽ run, mũi phát ra tiếng nức nở nghèn nghẹn.
Màn đêm mờ ảo.
Lúc này, Cao Trường Hà vẫn chưa nhận lời mời của Lâm Tiêu và Hạ Tịch. Hắn vẫn đang giãy giụa cuối cùng. Trường Hà truyền hình điện ảnh là tâm huyết của hắn, đã hao phí vô số tâm sức, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ.
Hắn gọi hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác, cố gắng cứu vãn lần cuối.
"Lục dẫn, ta tìm được tiền rồi, ta tìm được tiền rồi, dự án trước kia của chúng ta có thể tiếp tục không?"
"Xin lỗi, tôi không rảnh."
"Hoa tỷ, Hoa tỷ, ta tìm được tiền rồi, dự án chúng ta đã hẹn có thể tiếp tục, những minh tinh chị đã liên lạc có thể tiếp tục tham gia không?"
"Dự án kia á? Tiểu Cao, đừng ảo tưởng, nó đã hoàn toàn nát rồi, không cứu nổi."
Cao Trường Hà không cam tâm, lại gọi tiếp một cuộc nữa.
"Lỗi ca, Lỗi ca, trước anh đã đồng ý dự án "Điện thoại", chấp nhận đầu tư của em, giờ em đã tìm được tiền."
"Xin lỗi, dự án này hiện tại không cần tiền lắm."
Đùa gì chứ, dự án này đang hot như vậy, chút tiền lẻ của Cao Trường Hà cậu sao có cửa mà chen vào.
Cao Trường Hà gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, muốn chen chân trở lại vòng tròn đó. Nhưng phát hiện hoàn toàn không lọt. Trước đây cậu có mấy chục triệu, người ta còn muốn chơi cùng, còn gọi Cao tổng Cao tổng. Giờ công ty phá sản, tiền hết sạch. Khó khăn lắm mới kiếm được mấy trăm vạn, muốn cứu sống dự án cũ. Kết quả phát hiện người ta không thèm chơi với mình. Mấy mối quan hệ trước kia đều chỉ là phù phiếm khi hết tiền. Chẳng lẽ thật sự phải đầu quân cho Nhị Cẩu?
Thế nhưng, cậu ta còn quá non, không có chút nền tảng hay quan hệ nào trong ngành giải trí. Thậm chí, còn phải dựa vào quan hệ của mình. Công ty của mình không thể cứu nổi, liệu đầu tư vào Lightning Entertainment có sống được không? Liệu có xoay chuyển tình thế được không?
Buổi tối, Pizza Hut.
Tiệc sinh nhật Liên Y. Rất nhiều bạn học tới, còn có cả Chúc Hoành Bân, Lý Trung Thiên, Tiêu Lâm. Hoặc nói, toàn bộ học sinh lớp 10 Lâm Sơn đang học đại học ở Thượng Hải đều tới. Tổng cộng hơn mười người.
Cả đám người gọi một bàn lớn đồ ăn ở Pizza Hut, ăn bánh gato lớn. Cùng nhau hát mừng sinh nhật náo nhiệt.
Cuối cùng Liên Y nói:
"Hôm nay nhân dịp sinh nhật, có chuyện muốn nói với mọi người."
"Sau này bạn Lâm Tiêu sẽ khởi nghiệp, phương hướng và trọng tâm chính là tại các trường đại học."
"Đặc biệt là các trường đại học ở Thượng Hải, tất cả chúng ta đều là học sinh lớp 10 Lâm Sơn. Khi nào dự án của Lâm Tiêu ra mắt, mong mọi người giúp đỡ quảng bá."
Lâm Tiêu nhất thời có chút ngẩn người. Lúc trước hắn còn thấy lạ, Liên Y vốn không thích náo nhiệt, vì sao sinh nhật lần này lại ồn ào mời nhiều người như vậy. Không ngờ, lại là vì nguyên nhân này. Mọi người lập tức hứng thú, Lâm Tiêu lại muốn khởi nghiệp sao? Trước kia bạn học giỏi, sáng tác giỏi bọn mình đều biết rồi, giờ lại còn muốn khởi nghiệp?"
"Dự án gì vậy?"
Lâm Tiêu đáp:
"Trước mắt dự án đầu tiên, là một trò chơi, game offline."
Mọi người ở đó càng thêm ngạc nhiên. Trò chơi? ! Còn là game offline?
Nhưng mọi người đều vỗ ngực, bảo rằng khi nào game của Lâm Tiêu ra, nhất định sẽ giúp quảng bá. Nhưng trong lòng lại đầy những lời xì xào.
Trình độ game trong nước dường như vẫn luôn rất kém, game online đều nhập từ Hàn Quốc, game offline lại càng tệ hại. Lâm Tiêu mới chân ướt chân ráo vào đại học, vậy mà lại chọn game làm dự án khởi nghiệp? Điều này... quá điên rồ rồi.
Sau đó, mọi người tản đi.
Lâm Tiêu cùng Liên Y đi dạo trong cửa hàng.
"Quà của em đâu?"
Liên Y nhẹ giọng nói.
"Chẳng phải em bảo không muốn quà sao?"
Lâm Tiêu đáp.
Liên Y nói:
"Vì anh đã chuẩn bị rồi mà."
Lâm Tiêu đưa cho Liên Y một bản nhạc, nhạc phổ dương cầm. Không phải là "Exodus", cũng chẳng phải "Croatian Rhapsody", mà là một bản nhạc rất vui tươi. "Pirates Of The Caribbean".
Liên Y rất vui vẻ.
Vừa khéo trong trung tâm thương mại có một cây đàn piano. Nàng liền ngồi xuống, mở nhạc phổ ra, bắt đầu biểu diễn.
Nàng thực sự rất có năng khiếu đàn piano. Hầu như không cần học, cầm lên liền bắt đầu tấu. Càng đàn càng hay, càng đàn càng vui. Cuối cùng mọi người trong cửa hàng đều dừng lại lắng nghe, quan sát.
Nhìn cô gái nhỏ xinh xắn, mặc váy trắng, tấu một bài hát vui tươi như một nàng tiên.
"Để anh đưa em về nhé."
Lâm Tiêu nói.
"Không muốn..."
Liên Y lắc đầu:
"Sinh nhật em vẫn chưa hết, em muốn đi một chỗ nữa."
Rồi nàng nắm tay Lâm Tiêu, dựa vào vai hắn. Lâm Tiêu chỉ thấy đường đi càng lúc càng quen, lại là công viên Hoàng Hưng. Chính là cái chỗ có lâu đài công chúa. Liên Y kéo hắn vào lâu đài, đôi mắt ánh lên vẻ rạng rỡ.
"Hừ hừ, còn muốn cho em bất ngờ."
"Hôm qua lúc đang chuẩn bị, bạn cùng phòng em đã phát hiện, lén lút mách cho em."
"Đáng ghét thật, họ phá hỏng bất ngờ của em rồi."
Liên Y kéo tay Lâm Tiêu, vui vẻ tiến vào lâu đài. Lúc này, tranh chữ và bóng bay đã được dỡ xuống. Ngay cả chiếc váy công chúa trên ngai vàng cũng không còn. Càng không có cả bảy chú lùn. Nhưng que kẹo mút hình võ sĩ vẫn còn đó. Vì đã đưa cho Lý Sương một lần rồi, nên Lâm Tiêu cũng không định đưa Liên Y đến, mà cũng không bảo người tổ chức tiệc cưới gỡ xuống ngay. Ai ngờ, vì quá gần đại học Ánh Sao mà lại có tên của Liên Y trước đó. Nên lại bị cô ấy phát hiện trước.
Liên Y nhẹ nhàng ngồi trên ngai công chúa, nhìn Lâm Tiêu:
"Có người, anh thấy váy của em không? Giống hệt bộ váy của nàng công chúa nhỏ anh tặng cho em trước kia nha."
"Cám ơn anh vì món bất ngờ này, cám ơn anh vì sự lãng mạn này."
"Em sẽ mãi nhớ ngày hôm nay."
"Em rất thích những điều bất ngờ và lãng mạn anh chuẩn bị cho em, nhưng em càng thích hơn là, anh không nói cho em biết mà lặng lẽ để ở đó chờ em khám phá."
"Nếu như em không phát hiện ra, có phải anh sẽ luôn lặng lẽ đứng ở đó chờ em không."
Lâm Tiêu đứng im tại chỗ, không thể nhúc nhích. Liên Y nghiêng mặt nói:
"Lúc đầu đấy, món quà này em định đến sinh nhật anh sẽ tặng."
"Nhưng bây giờ em không đợi được nữa rồi."
"Tên lưu manh nhỏ, anh nhắm mắt lại đi."
Lâm Tiêu vẫn mở mắt, Liên Y bèn lấy tay che mắt Lâm Tiêu lại.
Sau đó, môi nhỏ xinh xắn chậm rãi tiến lên.
Đặt lên môi Lâm Tiêu một nụ hôn ngọt ngào.
Đây vẫn là nụ hôn đầu của Liên Y.
Sau khi hôn, Liên Y ngượng ngùng nhìn Lâm Tiêu, nói:
"Sao anh lại che chỗ trái tim thế?"
"A, em hiểu rồi."
"Anh có chút được một tấc lại muốn tiến một thước rồi đấy."
Sau đó, nàng lại nhẹ nhàng hôn lên ngực Lâm Tiêu một cái.
Hai ngày sau!
Hơn 12 lập trình viên xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu. Nhưng tên của những người này, Lâm Tiêu chẳng hề quen biết một ai. Không đúng, có một cái tên Lâm Tiêu có biết, đó là Hoàng Hải Suối, một người thuộc Mục Tiêu Phần Mềm. Hắn là một trong những lập trình viên của "Ngạo Thế Tam Quốc", còn những lập trình viên khác tuy đều là được các công ty game khác chiêu mộ về, nhưng thực sự không có danh tiếng gì.
Tuy ngành nghề này đang xuống dốc, rất nhiều tựa game được kỳ vọng lớn nhưng lại có kết quả không mấy khả quan. Cho dù là Tổ công ty Tổ Long do tài tử Thanh Hoa lập ra, các tác phẩm của họ hai năm nay cũng không tệ, nhất là tháng 7 vừa ra mắt "Đại Tần Hãn Tướng" có lối tư duy rất lớn, tính chơi cũng khá tốt, đốt không ít tiền. Nhưng... lượng tiêu thụ vẫn không tốt, hay có thể nói là rất kém.
"Giới game offline trong nước rất nhỏ, chúng ta bỏ ra số tiền lớn để chiêu mộ 12 người các anh, đã làm chấn động toàn bộ giới rồi."
"Do đó mà rất nhiều công ty game khác nhau dò hỏi, xem cái công ty Lightning game này là ai."
"Chúng ta sắp làm một game thủ thành, tên là 'Plants vs Zombie'."
"Toàn bộ kế hoạch game, mỹ thuật đều do một mình tôi phụ trách."
"Mười hai anh đều là lập trình viên."
"Mục tiêu của chúng ta là, trong vòng 50 ngày, phát triển hai mươi màn chơi đầu, hay có thể gọi là bản 'Đề mô'."
Nghe xong lời này, cả 12 thành viên đều ngơ ngác. Cảm thấy mình bị lừa, đến một cái công ty nghiệp dư siêu cấp rồi.
"Ông chủ, anh là chuyên gia game sao? Anh học khoa máy tính hay thiết kế mỹ thuật?"
Lâm Tiêu đáp:
"Không, tôi học kinh tế quốc tế."
"A? !"
"Ông chủ, có lẽ anh không hiểu lắm về quá trình phát triển game đâu."
Hoàng Hải Suối nói:
"Game offline Tổ Long sản xuất ra game "Đại Tần Hãn Tướng" cũng phải mất tròn một năm."
"Chúng ta bắt đầu từ con số không, không có bất kỳ kinh nghiệm phát triển game, mà lại muốn trong một tháng rưỡi cho ra sản phẩm, dù là 'Đề mô', cũng không thể nào."
Trong lịch sử, "Plants vs Zombie" chỉ có một lập trình viên, mà còn phải đổi tới đổi lui, mất ba năm mới hoàn thành. Nhưng mà phần lớn thời gian họ đều dùng để chỉnh sửa. Vì ban đầu bọn chúng căn bản không phải cương thi mà là côn trùng gây hại các loại. Hiện tại trong nước đội ngũ game, ví dụ như đội lập trình của "Ngạo Thế Tam Quốc" cũng chỉ có ba bốn người mà thôi. Lâm Tiêu dùng mười mấy người để phát triển một game nhỏ, đã có thể coi là xa xỉ rồi, hoàn toàn là ném tiền qua cửa sổ. Mà cái phần tốn thời gian nhất là kế hoạch trò chơi thì đã được hoàn thành hết rồi.
Còn có mỹ thuật nữa, chỉ cần trực tiếp lấy là được. Game này dùng C hai cộng soạn thảo, dựa theo 'đi-rếch' 9.0 mà viết là được rồi. Baidu thì lại nói nó dựa theo engine Unity, cơ bản là vớ vẩn. Vì thế mà trong 50 ngày còn không xong 'Đề mô'thì có vấn đề rồi.
Lâm Tiêu không nói hai lời, trực tiếp đưa bản kế hoạch game dày cộp ra.
"Ký kết hiệp ước bảo mật trước đã rồi hãy xem!"
Mọi người sau khi ký xong hiệp ước bảo mật thì bắt đầu đọc bản kế hoạch game. Mẹ nó! Ngay lập tức, ai cũng đều kinh ngạc. Bởi vì bản kế hoạch game này quá hoàn chỉnh.
Toàn bộ cơ chế game, các giá trị, mỗi một màn chơi, tất cả các ô, đều rõ ràng. Thậm chí ở sau còn có những thiết kế mỹ thuật về nhân vật liên quan. Cùng với các điểm nổi bật cốt lõi, cách chơi đều rất chi tiết. Có thể nói, cái phần khó nhất của một game đã được hoàn thành toàn bộ.
Cái này... là sinh viên kinh tế quốc tế làm à? Mấy lập trình viên cốt cán dù sao cũng là dân chuyên nghiệp, tuy bọn họ vẫn chưa được chơi cái game này. Và cũng vì thực ra game thủ thành ngầu thật sự vẫn chưa xuất hiện, game "World of Warcraft 3: The Frozen Throne" thì phải đợi tới năm 2003 mới ra. Còn "Castle" mặc dù được mệnh danh là game thủ thành thuỷ tổ nhưng đó là chuyện của những năm 90, quá xa xôi.
Đổi thành người khác thì có lẽ sẽ không hình dung ra trong đầu. Nhưng những lập trình viên này lại có thể tưởng tượng ra trong đầu một cách dễ dàng. Sau đó cả đám bắt đầu hưng phấn. Game này quá mới mẻ, hoàn toàn khác biệt so với tất cả game trên thị trường. Có thành công hay không thì chưa biết, nhưng nó thật sự rất hấp dẫn. Mà việc chế tác thì thực sự đơn giản hơn, đơn giản hơn rất nhiều so với những game hiện có trên thị trường.
Lâm Tiêu nói:
"Mấy anh cùng mọi người trong công ty, đều đến giúp một tay, tôi còn mời cả chuyên gia phối nhạc, mời cả chuyên gia thiết kế mỹ thuật của Đại học Ánh Sao, sẽ có hơn 30 người hoàn thành dự án này."
"50 ngày để hoàn thành 'Đề mô'game này, có vấn đề gì không?"
"Không vấn đề gì!"
Sau đó, Lâm Tiêu lại tiếp tục trạng thái làm việc điên cuồng.
Mấy thành viên cốt cán của Game Club cũng bắt đầu đua nhau trốn học, sau khi ký kết hiệp định bảo mật thì bắt đầu học game và chuẩn bị tài liệu. Giang Li Nhi dẫn theo mấy bạn thiết kế mỹ thuật, dựa theo yêu cầu của Lâm Tiêu thì bắt đầu thiết kế mỹ thuật các nhân vật.
Thời điểm đông nhất, có hơn 36 người cùng nhau làm vì game này. Cao Trường Hà tìm đến chuyên gia phối nhạc để phối nhạc cho game. Nhạc nền các màn ban ngày là "Grasswalk", nhạc nền các màn ban đêm là "Moongrains" và nhạc nền các màn bể bơi là "WateryGraves".
Lâm Tiêu đương nhiên không thể nào nhớ hết được, chỉ có thể hát bừa ra, sau đó để chuyên gia phối nhạc dùng piano, đàn kalimba, nhạc điện tử, phối hợp lại, rồi để Lâm Tiêu tìm cảm giác và chỉnh sửa. Trong quá trình làm game, Lâm Tiêu lo lắng tiến độ của bộ phận lập trình không kịp. Nhưng không ngờ, bên lập trình thì đội hình mạnh, thêm vào người hỗ trợ, gần 20 người, chia việc rõ ràng, tiến độ rất nhanh. Ngược lại bên thiết kế mỹ thuật, thì tiến độ lại chậm nhất. Giang Li Nhi cùng thạc sĩ và tiến sĩ ở đại học Ánh Sao, tổng cộng 8 người. Đang miệt mài trên máy tính vẽ từng khung cảnh, từng hình ảnh. Dù game này bối cảnh thực ra rất đơn giản và có độ lặp lại cao, các hiệu ứng anime lại đơn giản. Nhưng... tiến độ vẫn chậm nhất. Vì yêu cầu của Lâm Tiêu quá cao. Quan trọng nhất là, anh ta có ấn tượng quá sâu sắc với bản game gốc, có cái đối chiếu rõ ràng.
Giang Li Nhi hết lần này đến lần khác tức giận:
"Không thèm làm nữa, bà đây không làm nữa."
"Bà đây đang vẽ ngon lành, kết quả lại bị anh bắt tới làm khổ sai, lại còn không vừa ý."
"Bà đây không làm nữa."
Nàng giận dữ ném bút vẽ và chuột đi. Nhưng... mấy phút sau lại ngoan ngoãn nhặt lên tiếp tục làm việc.
Mà trong khoảng thời gian này, tin tức liên quan đến việc Lâm Tiêu khởi nghiệp làm game đã được lan truyền với tốc độ chóng mặt. Tác giả đoạt giải "Khái Niệm Mới" đặc biệt của Lâm Tiêu cũng bị đào ra. Quá không hợp lẽ thường mà. Người đoạt giải "Khái Niệm Mới" đặc biệt, không lo viết văn, không đi xuất bản tiểu thuyết, mà lại khởi nghiệp làm game? Lại còn là game offline? Điều này có phải là quá điên rồ không?
Để duy trì độ nóng, Lâm Tiêu điều động tất cả bạn bè trên từng forum trường học khuấy động. Và còn để người chê bai chính mình. Mọi người không phải muốn chế nhạo sao? Muốn xem trò hề sao? Như vậy cũng có đầy huyền cơ mà. Chính là không ngừng tung bài viết bôi nhọ, kéo mọi giá trị kỳ vọng xuống mức thấp nhất.
Có người trên diễn đàn Đại học Ánh Sao hỏi, game của anh tên gì vậy? Lâm Tiêu nói đùa trả lời:
"Huyết Thi 2". Ngay lập tức, những người vẫn chưa quên ký ức đã hồi sinh lại.
Huyết Thi ư? Một tựa game đã hủy đi bao nhiêu trái tim người yêu game nội địa đấy. Anh nói muốn làm "Huyết Thi 2", chẳng phải là muốn chơi tới cùng rồi sao?
Thời gian lên men lâu dài, khiến Bạch Vãn Tình cuối cùng cũng phải gọi điện đến.
"Lâm Tiêu, nghe nói em muốn làm game à?"
Liên Chính cũng gọi điện đến, có chút không dám tin:
"Lâm Tiêu, dự án khởi nghiệp của cậu lại là game á?"
"Tin là cậu có lý do của mình, chúc cậu thành công."
Cứ thế, trong những cuộc bàn tán, lên men. Thời gian trôi qua nhanh như thoi đưa. Hơn một tháng đã qua.
Ngày 11 tháng 11!
Ngày này là sinh nhật Lâm Tiêu! Nhưng hôm nay còn có một thời khắc quan trọng hơn nữa. Facebook sẽ chính thức ra mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận