Nàng Là Kiếm Tu

Nàng Là Kiếm Tu - Chương 79: Vào chiến (length: 7577)

Ba cửa ải chính là khảo vấn đạo tâm, sau khi Phương Độ Niên thi pháp khiến các tu sĩ nhập định, người nào phá được tâm chướng trước tiên, thoát khỏi nhập định là người xuất sắc nhất.
Trong tay Phương Độ Niên là một viên thận ảnh châu, vật này cực kỳ quý giá, chỉ có ở vùng đất cát vàng đầy trời của Tây vực mới sinh ra thận ảnh cát bối. Ngàn năm mới kết được một viên bối châu, nó có công dụng phóng chiếu huyễn tượng vào lòng người, thường được dùng trong việc tu luyện đạo tâm của tu sĩ.
Người bên ngoài vẫn chưa biết tình hình thế nào, chỉ thấy các tu sĩ ngồi xếp bằng trên đài cao bỗng cảm thấy trong đầu nặng trĩu, nhưng thân thể lại nhẹ như mây khói, phiêu diêu bay lên, đặt mình vào một vùng trời đất huy hoàng. Do nhân quả ràng buộc của mỗi người khác nhau, vùng trời đất này lại huyễn hóa ra những cảnh tượng khác biệt trong lòng mỗi người.
Có người trong huyễn tượng báo được huyết hải thâm thù, tâm kết đời này tan biến, không biết nên vui hay buồn; có người vũ hóa thành tiên, tiêu dao tự tại, nhất thời khó phân biệt thật giả; cũng có người rơi vào vô tận tham, sân, si, không thể tự mình thoát ra.
"A?" Tiếng nghi hoặc vang lên, phần nhiều là từ các đệ tử lần đầu đến đây, còn các trưởng lão của các phái thì vẫn như thường, chẳng hề tỏ ra kinh ngạc.
Người đầu tiên phá được cửa ải trên đài lại không phải là người đã gây chú ý ở hai cửa trước. Ngược lại, hắn cực kỳ không nổi bật, đã chìm lẫn giữa hai trăm người từ lâu. Thấy chính mình lại là người đầu tiên vượt qua cửa ải này, hắn vô cùng kinh ngạc, sau khi trấn tĩnh lại liền triệu hồi yên chu xuống đài vào chỗ ngồi.
Hắn chỉ xuất thân từ một tông môn thuộc hạng cuối, lần này cũng là một niềm vui ngoài dự kiến. Hắn liên tục nhận được lời chúc mừng của các đệ tử khác nhưng cũng chưa từng đắc ý quên mình. Trưởng lão trong môn hắn hơi gật đầu, nhắc nhở nói: "Trong ba cửa ải, đây là cửa ải ít xem trọng tu vi cá nhân nhất, vì đây là hồng trần luyện tâm. Mối bận tâm lo lắng của chúng ta không phức tạp như các đệ tử đại tông, ngược lại lại dễ dàng nổi bật hơn. Ngươi có thể giành được vị trí thứ nhất cố nhiên là tốt, nhưng tuyệt đối đừng vì thế mà kiêu căng, vẫn phải khắc khổ tu hành mới đúng."
Người nọ chắp tay đáp "vâng", trong lòng đã thấy thanh thản.
Trưởng lão cũng hài lòng, có được đạo tâm này, sau này nếu chuyên cần không ngừng nghỉ, ắt có thể thành tài lớn.
Sau đó, mấy người liên tiếp phá quan đều là những người không có tên tuổi. Mãi đến vị thứ mười chín mới có một đệ tử của Phong Hải Lâu phá quan. Liễu Huyên thì xếp ở vị trí thứ ba mươi hai, kết hợp với thành tích hai cửa trước, nàng được xem là cực kỳ ưu tú.
Đệ tử của Xích Thú Môn mặt lộ vẻ giãy dụa, phá quan ở vị trí thứ sáu mươi tám, lúc hồi tỉnh thần trí còn hơi hoảng hốt.
Hai vị đệ tử của Dung Thanh Sơn thì người xếp hạng hơn chín mươi, người lại ngoài trăm hạng đầu. Trưởng lão tông môn này thở dài một tiếng, cuối cùng cũng không thể tránh khỏi kết quả này.
Hai trăm tu sĩ Trúc Cơ này đã trải qua ba cửa ải, thành tích đã được ghi chép lại, nhưng chưa thể công bố thứ hạng ngay lập tức, phải đợi đến khi tất cả tu sĩ Trúc Cơ Kỳ hoàn thành thử thách mới có thể biết được.
Quá trình này kéo dài rất lâu. Tu sĩ từ Trúc Cơ trở lên sớm đã có thể tích cốc (nhịn ăn), nhưng lại khổ cho các tu sĩ Luyện Khí Kỳ, vẫn phải dùng ích cốc đan để xua đi cảm giác đói mệt. Không biết Chí Nhạc Tông đã dùng pháp khí cao cấp bậc nào mà bao phủ toàn bộ đạo tràng Thôn Kỳ Trì, khiến ngày đêm không phân biệt, tựa như vĩnh viễn dừng lại ở giờ Thần (7-9 giờ sáng).
Sau này, lại diễn ra thêm nhiều lượt thử thách nữa. Đỗ Phàn Chi cửa thứ nhất hạng chín, cửa thứ hai hạng mười tám, cửa thứ ba hạng tám mươi lăm, khiến Lý Sấu có chút hài lòng. Tuy có Liễu Huyên như châu ngọc phía trước làm hắn không xuất chúng như tưởng tượng, nhưng có được thành tích này cũng khiến Linh Chân Phái nở mày nở mặt không ít. Ngoài ra còn có Giang Uẩn, cửa thứ nhất hạng bốn, cửa thứ hai hạng bảy, cửa thứ ba hạng ba mươi mốt, cũng là hết sức xuất sắc.
Hắn khác với Liễu và Đỗ, là từ ngoại môn từng bước đi lên, lại là người si mê kiếm đạo (thị kiếm thành si), tâm không tạp niệm. Ngày hôm nay có thể tỏa sáng rực rỡ đều là do bản thân không ngừng cố gắng mà đạt được. Tông môn có được đệ tử này, ba vị Ngưng Nguyên trong tòa đều vô cùng vui mừng.
Mười vị Trúc Cơ của Linh Chân, có ba người sánh ngang với đệ tử của tam đại tông, bảy vị còn lại vượt xa trình độ của các tông môn hạng bét, khác biệt rất lớn so với tình hình của kỳ đại hội trước, khiến các tông khác phải không ngừng than thở, đồng thời cũng khiến tông môn đã suy tàn từ lâu này lại có được khí thế phục hưng.
Cũng không trách người khác phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa, tông môn từ thịnh đến suy thì dễ, nhưng ngược lại thì khó như lên trời. Tu sĩ nào mà không hướng tới đại tông, tìm đến những động thiên phúc địa mà đi. Dần dần, đại tông ngày càng củng cố thế lực, thâu tóm vô số tài nguyên. Chỉ khi nào đại tông suy yếu, tan rã, tài nguyên được phân chia lại, các tông môn khác mới có thể tìm được cơ hội hưng thịnh.
Trong đó, chỉ có một trường hợp ngoại lệ, đó chính là khi có tuyệt thế thiên tài xuất thế. Loại thiên tài này một khi trưởng thành, có thể trấn áp mấy đời tu sĩ, tông môn cũng sẽ theo đó mà trỗi dậy mạnh mẽ.
Chí Nhạc Tông chính là một ví dụ như vậy. Khi đó Linh Chân là tông môn đứng đầu Nam Vực, còn Chí Nhạc bất quá chỉ nằm trong top mười của Nam Vực. Nhưng trời phù hộ tông môn này, xuất hiện một vị tuyệt thế thiên tài, thực lực cường đại đến mức thậm chí có thể dẹp yên cả Hoành Vân, khiến bốn vực phải tâm phục khẩu phục. Sau cùng, hắn được thượng giới tiếp dẫn, rời khỏi thế giới này, nhưng phúc phận để lại vẫn giúp Chí Nhạc Tông hưởng lợi suốt ngàn năm, cho đến tận bây giờ.
Thiên tài được tông môn che chở, sau khi trưởng thành, vận thế lại quay về báo đáp tông môn. Sau khi mười hai vị Phân Huyền của Linh Chân đều đi đến thượng giới, chính là lúc Chí Nhạc Tông không ngừng hưng khởi, đoạt lấy vị trí đứng đầu.
Hiện giờ quần hùng cùng nổi lên, trong hai người chói mắt nhất, Chí Nhạc Tông vẫn chiếm một vị, có thể nói là được thiên đạo ưu ái.
Lý Sấu cũng không ảo tưởng Linh Chân có thể phục hưng chỉ trong một thế hệ. Trăm Tông Triều Hội lần này đã khiến hắn cực kỳ hài lòng rồi, còn phải cần nhiều thế hệ gây dựng, mới có thể nhìn thấy lại được sự huy hoàng năm xưa.
Qua ba vòng khảo nghiệm, vẫn là tam đại tông chói sáng nhất. Giải Ngạn Thư của Chí Nhạc Tông, Ninh Phục của Dung Thanh Sơn, Thịnh Tuyết Đình của Phong Hải Lâu, ba người này lần lượt là người đứng đầu trong mười đại Trúc Cơ của tông môn mình, đều giành được hạng nhất ở hai cửa đầu trong nhóm của mình, thành tích ở cửa ải đạo tâm cũng phi thường ưu tú. Ngay cả các đệ tử Trúc Cơ còn lại trong ba tông cũng thể hiện ra phong phạm của thiên tài.
Từ đây, có thể thấy được nội tình của đại tông.
Do trưởng lão của tam đại tông cùng Đan Thăng Môn, bốn phái cùng nhau đánh giá, cuối cùng đã xác định được trăm vị trí dẫn đầu, trao danh ngạch tham gia đoạt vận chiến, tranh đoạt khí vận.
Trong đó, Giải Ngạn Thư nghiễm nhiên chiếm giữ vị trí đầu bảng, Ninh Phục cùng Thịnh Tuyết Đình lần lượt xếp thứ hai và ba. Trong top hai mươi, phần nhiều là đệ tử của tam đại tông, lại có Liễu Huyên xếp hạng mười hai, Giang Uẩn hạng mười chín. Linh Chân Phái tại đại hội lần này, nhất thời phong quang vô hạn.
Đỗ Phàn Chi dù chưa vào được top hai mươi, cũng xếp ở vị trí bốn mươi tám, làm Lý Sấu gật đầu, lộ vẻ tươi cười.
Điều càng khiến hắn vui mừng hơn là vẫn còn một vị đệ tử Trúc Cơ tên Hoàng Lệ, vừa vặn xếp hạng một trăm, cũng lọt vào danh sách tham dự đoạt vận chiến.
Mười người tham dự có bốn người lọt vào danh sách, thành tích của Linh Chân lần này đại thắng so với trước đây, trong vòng trăm tông cũng được coi là rất ưu tú, có thể lọt vào top mười tông môn hàng đầu, dần dần lấy lại được phong thái của ngày trước.
- Ta ngốc thật, hơn trăm tông môn làm sao có được mấy ngàn Trúc Cơ chứ, đã đổi năm trăm người một nhóm thành hai trăm người một nhóm, sửa lại một số dữ liệu ở phía trước rồi, mọi người xem thử còn chỗ nào không đúng không, cứ đụng tới mấy cái số liệu kiểu này là ta lại bó tay (khóc) (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận