Nàng Là Kiếm Tu

Nàng Là Kiếm Tu - Chương 331: Xử trí (length: 8821)

Lời này vừa lọt vào tai, Khúc Ý Đường liền dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn hắn một cái.
Vị phân huyền vừa mở miệng nói chuyện chỉ cảm thấy thức hải như bị người xuyên thủng, toàn thân lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.
"Đã có lá gan đến đây trợ chiến, thì kết quả thắng thua nên cùng nhau thừa nhận mới phải, làm gì có cái kiểu nói không phải chủ mưu nên không gánh hậu quả như trong miệng đạo hữu kia chứ?" Nàng hai tay buông thõng bên người, vuốt lại ống tay áo rồi mới nói tiếp: "Nếu như hôm nay Thất tàng phái thất bại, thì Hòa Quang cùng Túc Dương tất nhiên cũng sẽ bị xử trí cùng với Trọng Tiêu môn của ta, chứ không phải vì hai chữ 'trợ chiến' mà được nương nhẹ. Đạo lý như vậy, lẽ nào các vị đạo hữu không biết hay sao?"
Liên tiếp hai câu hỏi, làm cho hai vị phân huyền của Thượng Thần tông sau lưng Không Cốc đạo nhân nghẹn họng không nói nên lời. Hai người nhìn nhau, e dè thực lực mạnh mẽ của Khúc Ý Đường, lại thật sự không dám nói thêm gì sau khi nàng đã từ chối, đành phải im lặng, nhìn nàng cùng Triệu Thuần ngự không bay đi, rời khỏi cổ địa.
"Hòa Quang môn coi như xong, chỉ là Túc Dương phái có tới năm vị phân huyền đều rơi vào tay Trọng Tiêu môn, bọn họ chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, chúng ta biết bàn giao với chưởng môn thế nào đây!"
Nghe thấy hai người sau lưng lải nhải, Không Cốc đạo nhân cũng không quay người lại, ngược lại chắp hai tay sau lưng, khẽ cười một tiếng nói: "Chuyện của Túc Dương, thì liên quan gì đến hai người các ngươi chứ..."
Trong lòng thoáng suy đoán một chút, hắn chợt đứng dậy rời đi, ném lại một câu: "Ta có chuyện quan trọng phải làm, các ngươi tự mình về tông môn đi", rồi bỏ lại hai người kia phía sau mà đi thẳng.
Hiện tại Hòa Quang môn đã thất bại, tông chỉ tọa lạc ven hồ này tức khắc rơi vào tay Thất tàng phái. Lại nhìn thực lực của chưởng môn Trọng Tiêu môn kia, việc cướp đoạt Túc Dương phái đối với nàng chẳng khác nào dễ như trở bàn tay. Sự lo lắng trong lòng Không Cốc đạo nhân gần đây cuối cùng cũng có thể tạm thời thả lỏng một chút. Chỉ là hai phái này lần lượt thất thế sụp đổ, Thượng Thần tông có thể nói là rơi vào thế một cây chẳng chống vững nhà. Lựa chọn bày ra trước mắt, hoặc là ngả về phe Hòa Quang, Trọng Tiêu, hoặc là bị các tu sĩ thần đạo thao túng hoàn toàn, biến thành công cụ cho bọn họ lợi dụng.
Với tính nết của vị sư điệt kia của hắn, e rằng khả năng sau lại càng lớn hơn...
Nghĩ đến đây, Không Cốc đạo nhân hừ lạnh một tiếng, trong lòng đã có quyết định.
. . .
Hậu sơn Trọng Tiêu môn, tiền điện Ẩn Linh điện.
Tám vị phân huyền bị Khúc Ý Đường bắt giữ đang chật vật nằm rạp trên mặt đất, sợi 'phược linh tác' làm từ tơ tằm ly diện vững vàng trói chặt tay chân bọn họ. Tu sĩ bị trói giãy dụa càng lợi hại, tốc độ phược linh tác thôn phệ chân nguyên trong cơ thể họ lại càng nhanh hơn.
Các phân huyền này lúc còn ở trong tay áo đã phát giác được tình trạng kỳ lạ này, để bản thân không bị phược linh tác xâm chiếm hoàn toàn, đều thu liễm chân nguyên trên người, cố gắng giữ tỉnh táo.
Ba người của Hòa Quang môn mặt xám như tro, sáu con mắt tràn ngập vẻ chết lặng. Năm người còn lại mặc dù hoảng loạn, nhưng cũng chưa đến mức tuyệt vọng, họ mở to mắt đánh giá xung quanh một cách lặng lẽ, môi mím chặt thành một đường thẳng.
Đại điện nơi đây cổ kính mà mộc mạc, trừ mấy tấm bình phong cùng đồ bài trí đặt trên các giá đỡ cao thấp khác nhau, thì chỉ còn lại vài chiếc bàn án, mấy chiếc ghế gỗ lớn sơn màu đỏ sậm. Bọn họ bị tiện tay ném vào khoảng trống giữa đại điện, Khúc Ý Đường thì có vẻ thản nhiên tìm một chiếc ghế lớn ngồi xuống, mắt lim dim nhìn các tu sĩ trước mặt. Sau đó, nàng lại lật tay lấy ra một cái lư hương tròn chạm rỗng sơn vàng, đầu ngón tay gõ nhẹ lên trên, chỉ thấy khói trắng như mây chậm rãi tỏa ra, giống hệt mùi hương thanh u thoang thoảng trên người nàng không sai biệt.
Bồ Hựu đạo nhân giật giật chóp mũi, người tu đạo ngũ giác vốn cực kỳ nhạy bén. Trước đó, lúc bị Khúc Ý Đường thả ra từ trong tay áo, hắn đã phát hiện ra mùi thơm kỳ lạ này vốn đã tồn tại trong điện, chỉ là vô cùng nhạt nhòa, dường như tỏa ra từ hậu điện. Sau khi người ngồi trên ghế đốt lư hương, mùi thơm lại nồng đậm thêm mấy phần, dần dần che lấp đi trạng thái lạ lùng đó. Hương trong lò và hương khí vốn có trong điện dần hòa quyện vào nhau, khiến người ta khó lòng phân biệt được nữa.
Phược linh tác tuy phong bế chân nguyên, nhưng lại chưa phong bế thần thức của các phân huyền. Bồ Hựu đạo nhân cắn răng thầm hận, không nén được sự hiếu kỳ trong lòng, liền hướng vào bên trong hai cánh cửa lớn khắc hoa cao bằng mấy người phía sau Khúc Ý Đường, dùng một tia thần thức dò xét.
Trong mơ hồ, mắt hắn hiện ra tầng tầng mây mù dày đặc, phiêu đãng hư ảo không giống cảnh tượng nhân gian.
Thần thức thăm dò tìm kiếm bên trong đó, một lát sau đột nhiên nghe được một tiếng quát vang dội:
"Lũ chuột nhắt các ngươi sao dám đến đây!"
Dù sao cũng là thần thức của phân huyền đại viên mãn, thế mà dưới tiếng quát này lại như một làn khói xanh bị bóp nát!
Bồ Hựu đạo nhân chỉ cảm thấy một cây kim thép mang theo hàn quang đâm thẳng vào thức hải, cùng với cơn đau nhức kịch liệt như xé rách. Lực lượng nguyên thần bên trong bỗng nhiên tuôn ra từ lỗ thủng nhỏ, thức hải của hắn cũng nhanh chóng khô héo teo tóp lại, ngày càng co nhỏ, cuối cùng biến thành một cái xác không dúm dó.
Các phân huyền bị bắt trong tiền điện không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ thấy Bồ Hựu đạo nhân vốn còn có chút tinh thần đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, "Oa" phun ra một ngụm máu tươi, cả người co quắp trên mặt đất không ngừng co giật. Từ cổ đến mặt nổi lên nhiều gân xanh, chỉ trong mấy hơi thở, khuôn mặt vốn tuấn dật phóng khoáng liền sưng vù lên, cực kỳ thống khổ lấy đầu đập đất. Cuối cùng, hắn ho dữ dội vài tiếng, thân thể nghiêng sang một bên đổ xuống, không thấy động tĩnh gì nữa.
Khúc Ý Đường đứng dậy xem xét, đưa hai ngón tay điểm vào mi tâm hắn, dò xét thấy thức hải của Bồ Hựu đạo nhân đã suy yếu không chịu nổi, giống như lá úa khô héo, tàn lụi không ra hình dáng, không khỏi che miệng cười khẽ nói: "Cũng coi như là ngươi tự làm tự chịu."
Thấy những người còn lại hoảng sợ nhìn sang, nàng liền lạnh mặt nhắc nhở: "Phược linh tác tuy chưa cấm được lực lượng nguyên thần của các ngươi, nhưng không có nghĩa là bản đạo không có thủ đoạn xử lý hành vi như vậy. Đã rơi vào tay bản đạo, mặc kệ các ngươi có trăm ngàn tính toán gì đi nữa, cũng đều ngoan ngoãn cất hết vào trong bụng đi, nếu còn dám nảy sinh ý đồ xấu, sẽ xử trí như kẻ này."
Thức hải bị tổn hại, xem ra là thủ đoạn của vị hồn tu thuộc Nguyệt Thương môn trong số thập nhị phân huyền kia. Đối phương tuy chỉ xếp thứ mười hai trên sông bảng, nhưng thủ đoạn chuyên công kích nguyên thần gần như khiến đối thủ khó lòng phòng bị, ngay cả Khúc Ý Đường cũng không muốn là địch với người đó. Bồ Hựu đạo nhân lỗ mãng dùng thần thức tìm kiếm, đối với hồn tu mà nói, không nghi ngờ gì chính là sự mạo phạm, không trách hắn lại rơi vào kết cục như vậy.
Các phân huyền trong điện im như thóc, chống đỡ qua mấy khắc đồng hồ dài như một năm, mới thấy cửa điện mở rộng, Triệu Thuần thong dong đi vào.
"Vừa rồi trao đổi với Thất tàng phái hơi lâu một chút, bây giờ mới đến, mong chưởng môn đừng trách."
Khúc Ý Đường đối với nàng lại cực kỳ ôn hòa, đưa tay chỉ chiếc ghế bên cạnh nói: "Không sao, việc này ngươi cũng vất vả rồi. Mau ngồi đi!"
Triệu Thuần cũng không từ chối, ngồi xuống rồi nói thẳng: "Sau khi Thất tàng phái thắng, tông chỉ của Hòa Quang môn trước đây liền phải nhường lại, hiện tại Phù Cảnh đạo nhân đang chuẩn bị công việc di dời tông môn. Khoảng cách giữa hai phái không tính là quá xa, lại có phân huyền tọa trấn tại đây, việc dời tông sẽ không cần nhiều thời gian. Về phần chưởng môn Thất tàng và Trì Chu đạo nhân, hai vị ấy có thể hỗ trợ phái ta trong các sự việc tiếp theo."
Lời này truyền vào tai ba người Hòa Quang môn đang nằm rạp trên mặt đất, chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang. Bọn họ sớm đã đoán được Thất tàng phái sẽ chiếm tông chỉ của bản môn, nhưng chỉ đến khi thật sự nghe điều này từ miệng Triệu Thuần, mới thật sự cảm nhận được nỗi bi thương của kẻ binh bại như núi đổ.
"Ba vị phân huyền của Hòa Quang môn đều ở đây rồi, vậy những người còn lại bọn họ định xử trí thế nào?"
Triệu Thuần lại gật đầu, đáp: "Các trưởng lão cấp bậc Ngưng Nguyên trở lên thế lực đã thành, theo ý của Thất tàng phái, là phải giết hết không thể để sót. Về phần đệ tử Trúc Cơ, Luyện Khí... những ai bằng lòng quy thuận, sẽ thu nhận vào môn hạ quan sát mấy năm, nếu không có dị tâm, vẫn giữ lòng trung thành thì chính thức nhận làm đệ tử bản môn. Còn những kẻ lòng mang ý đồ bất chính, sẽ bị giết cùng với những người không chịu quy thuận."
- Chương thứ hai sẽ cập nhật sau - (Hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận