Nàng Là Kiếm Tu

Nàng Là Kiếm Tu - Chương 187: Đồ bên trong ngộ thánh vật tin tức (length: 8383)

Triệu Thuần gật đầu, hai người liền khởi độn quang, hướng về nơi có sinh cơ hơi thịnh kia mà đi tới.
Bên trong bãi săn toàn là rừng rậm đầm lầy, hòa quyện thành không ít hơi nước ẩm ướt, đi chưa được bao lâu liền cảm giác hai tay áo thấm ướt, bắt đầu thấy hoa mắt chóng mặt. May mà cả hai người đều có thần thức cường đại, lập tức tĩnh tâm ngưng thần, dùng khí chấn động đánh bay luồng hơi ẩm ập tới, tinh thần lập tức khôi phục sự tỉnh táo.
"Sớm biết tình hình trong bãi săn là thế này, thì đã chuẩn bị trước một ít đan dược trừ ẩm giải chướng, hôm nay đã thoải mái hơn nhiều rồi." Liễu Huyên nhíu đôi mày thanh tú lại, hai mắt quét qua phía trên đầm lầy, thấy trong vùng nước kia dâng lên sương mù mờ ảo, liền biết nơi đây tất nhiên có chướng khí sinh sôi, may mà trong chướng khí không có độc, tạm thời sẽ không gây ra trở ngại gì cho bọn nàng.
Triệu Thuần cười nhẹ một tiếng, lại không lo lắng cho những đồng bạn ở nơi khác, dù sao bên trong bãi săn chỉ hơi nhiều ẩm khí một chút, chỉ cần thi triển chút thủ đoạn là có thể xua đi. Nếu như gặp phải sương độc kỳ dị bên trong rừng cây Thiên Tu, đó mới thực sự là 'phiền phức quấn thân'!
Ước chừng qua hai khắc, cách đích đến cũng chỉ còn một đoạn đường ngắn. Hai người đang bước nhanh về phía trước lại cùng lúc dừng lại, đưa mắt nhìn nhau.
Có người tới!
Triệu Thuần thu liễm toàn bộ khí tức, cúi mắt nhìn xuống dưới, lại nghe tiếng cành cây gãy và tiếng nước chảy tí tách đang từng bước đến gần, khiến nàng trong lòng hơi thả lỏng mấy phần, khẽ ra hiệu cho Liễu Huyên.
Tu sĩ Nhân tộc sau khi đột phá đến cảnh giới Ngưng Nguyên, liền có thể 'phùng hư ngự phong', nhẹ nhàng bay cao trăm trượng. Mà Hoang tộc lại không thể như vậy, các thủ đoạn của bọn họ đều dựa vào sức mạnh thân thể, khi cả tộc di chuyển lại càng cần thuần phục đà thú, mới có thể đi được mấy ngàn dặm một ngày trong đại mạc. Có điều, khí lực của Hoang tộc cực kỳ đặc biệt, tuy không thể bay lượn trên không, nhưng khi vận dụng toàn bộ khí lực, cũng có thể một bước đi trăm dặm, không hề thua kém thần thông 'súc địa thành thốn'!
Chỉ là sự tiêu hao như vậy thường khiến bọn họ khó lòng chịu đựng nổi, vì thế chỉ có thể dùng trong thời gian ngắn để chạy trốn, không thể thi triển kéo dài.
Người đang tới trước mắt đang lội nước đi tới, lúc di chuyển lại gây ra động tĩnh khá lớn, vậy hẳn là dũng sĩ Hoang tộc, chứ không phải tà tu Nhân tộc.
Quả nhiên, khi Liễu Huyên đưa mắt nhìn sang, bóng dáng người tới đã hiện ra rõ ràng không thể nghi ngờ. Hắn thân hình cao lớn vạm vỡ, làn da vàng đen bóng loáng, dễ thấy nhất là đôi mắt đen nhánh trên mặt, không có chút lòng trắng nào, nhìn qua chính là người của Hoang tộc!
Triệu Thuần cũng không có quá nhiều sát ý với người này, liền phất tay áo hiện thân, quát: “Vị dũng sĩ này, nơi có sinh cơ phía trước kia đã có chủ rồi. Nếu ngươi quay đầu trở về ngay lúc này, ta có thể tha cho ngươi.” Vừa nói, nàng lại vung bàn tay trắng nõn lên, phóng ra một đạo ‘canh kim kiếm khí’, chém xuống vị trí cách trước người dũng sĩ Hoang tộc kia nửa tấc. Trong nháy mắt, chỉ thấy sóng nước chấn động, khí tức sắc bén làm người ta sởn gai ốc tỏa ra từ nơi kiếm rơi xuống. Dũng sĩ Hoang tộc kia vốn đang trừng mắt đi tới chỗ hai người, sau khi nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy cũng biến sắc, đảo mắt không dám động đậy.
Hai tộc qua lại rất ít, ngôn ngữ giữa hai bên không thông, may mà Triệu Thuần đã sớm chuẩn bị, lúc này liền lấy ra một lá phù lục màu vàng hạnh từ trong tay áo, ném vỡ giữa không trung.
Đây là ‘thông ngữ phù lục’, khi Yêu tộc ở Tùng Châu còn sử dụng cổ ngữ, người của ba châu chính là dùng phương pháp này để giao tiếp với họ, bây giờ lại vừa vặn có thể dùng được với Hoang tộc.
Nói đến đây, năm đó bên trong Thanh Um Cổ Quốc vẫn từng có thủ đoạn có thể giao lưu với Hoang tộc, đáng tiếc đã thất truyền từ lâu, đến nay không ai dùng được. Mà Bồ Nguyệt, hậu duệ của vương tộc cổ quốc, hiện cũng đang ở lại Động Minh Quan chưa từng tới đây. Cân nhắc đến Man Hoang đầy rẫy nguy cơ, Tạ Tịnh lại không thể tiến vào sâu trong đại mạc, còn bọn nàng thì phải tranh đoạt ‘bãi săn thiên mệnh’, nhất thời không ai có thể che chở cho Bồ Nguyệt. Ý của tông môn là, đợi sau khi mọi chuyện liên quan đến ‘bãi săn thiên mệnh’ kết thúc cả rồi, mới đưa Bồ Nguyệt tới đây cũng không muộn.
Triệu Thuần trong lòng xoay chuyển trăm ngàn ý nghĩ, nhưng trên mặt vẫn chỉ nhìn dũng sĩ Hoang tộc kia, lặp lại lời vừa nói một lần nữa.
Mà Hoang tộc kia đột nhiên hiểu ý của Triệu Thuần, sau một hồi do dự bất định mới mở miệng nói: “Nhân tộc, hiện tại vẫn chưa tới lúc thánh vật xuất thế, nơi có sinh cơ phía trước chỉ là nơi có ‘đằng mộc anh thực’. Thứ đó chỉ hữu dụng với tộc ta, các ngươi lấy xuống cũng chỉ là lãng phí.” Triệu Thuần im lặng nghe hắn nói xong, trong lòng nhất thời suy nghĩ, thầm nghĩ thánh vật kia tất nhiên chính là ‘dung linh quả thực’, còn ‘đằng mộc anh thực’ thì trước đây chưa từng nghe Tạ Tịnh nhắc tới.
Nàng không để lộ cảm xúc đánh giá Hoang tộc kia một lượt, thấy hắn nhắc đến ‘đằng mộc anh thực’ thì hô hấp hơi dồn dập, trong mắt cũng lóe lên vẻ tham lam, liền biết vật này đối với Hoang tộc quả thực rất trân quý. Chỉ là lời nói của người này là thật hay giả, còn phải quan sát thêm.
“Vậy ngươi có biết khi nào thánh vật xuất thế, và sẽ có dấu hiệu gì xuất hiện không?” Triệu Thuần dịu giọng, tỏ vẻ rất tò mò về thánh vật kia.
Mà thấy nàng có hứng thú với ‘dung linh quả thực’, sắc mặt Hoang tộc lại có chút không tốt, liền nhíu mày, không muốn trả lời nàng.
“Bảo vật giữa thế gian, kẻ mạnh mới có thể sở hữu. Khí lực của ngươi cũng không cường thịnh lắm, có thể thấy ngươi cũng không phải là kẻ mạnh nhất trong Hoang tộc. Dù cho đợi được thánh vật xuất thế, cũng chưa chắc rơi vào tay ngươi đâu. Chi bằng ngươi nói hết những gì mình biết cho ta, để đền đáp, ta cũng có thể đưa ‘đằng mộc anh thực’ này cho ngươi, thế nào?” Triệu Thuần trong lòng đã có sự lựa chọn, bất kể ‘đằng mộc anh thực’ kia rốt cuộc có công dụng với tu sĩ Nhân tộc hay không, chuyện cấp bách nhất trước mắt vẫn là đoạt lấy ‘bãi săn thiên mệnh’.
Hoang tộc kia nghe nửa câu đầu, sắc mặt hơi đỏ lên, có chút lúng túng vì thẹn quá hóa giận. Nhưng đợi Triệu Thuần nói ra nửa câu sau, hắn lại đảo mắt, âm thầm tính toán lợi ích của cuộc giao dịch này.
Tu sĩ Nhân tộc này quả thực có chút bản lĩnh, đạo kiếm khí vừa rồi sắc bén vô cùng, chỉ cần tiến thêm nửa tấc là có thể chém thân thể hắn làm đôi. Bây giờ lại có nhãn lực kinh người, liếc mắt đã nhìn ra thực lực của hắn trong Hoang tộc không được tính là mạnh. Mà trên thực tế, hắn cũng xác thực xuất thân từ một bộ tộc nhỏ, trong số rất nhiều dũng sĩ Huyết Phách cảnh cùng tiến vào bãi săn, chỉ có thể xem là hạng trung hạ, tỷ lệ đoạt được ‘dung linh quả thực’ thực sự có thể nói là cực nhỏ!
Hắn trong lòng rõ ràng, mấy ngàn năm nay, gần như chưa từng có dũng sĩ Hoang tộc nào ngoài bảy đại bộ tộc đoạt được thiên mệnh. Mà những tộc nhân dám tranh giành với đám dũng sĩ đó, cuối cùng đều không thoát khỏi con đường chết. Cho nên so với thánh vật, ‘đằng mộc anh thực’ sinh trưởng trong bãi săn lại hấp dẫn bọn họ nhiều hơn.
Lời hắn nói cũng không sai, ‘đằng mộc anh thực’ kia đối với Hoang tộc mà nói là bảo vật quý giá giúp củng cố cảnh giới, nhưng rơi vào tay Nhân tộc thì lại chẳng bằng cả linh dược bình thường, tính ra đúng là lãng phí.
Tiếp tục nhòm ngó thánh vật hư vô mờ mịt, hay là nắm lấy ‘đằng mộc anh thực’ có thể có được ngay trước mắt? Chỉ trong khoảnh khắc, dũng sĩ Hoang tộc này liền đưa ra quyết định.
“Có thể thì có thể, nhưng ta cần phải hái ‘đằng mộc anh thực’ xuống trước, rồi mới có thể nói cho các ngươi chuyện về thánh vật.” Hắn trong lòng vô cùng kiêng dè Triệu Thuần, chỉ sợ đối phương sau khi biết được dấu hiệu thánh vật xuất hiện sẽ lại ra tay trở mặt giết người.
“Có thể.” Triệu Thuần nhíu mày, thoáng cái đã nhìn thấu tâm tư của hắn.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận