Nàng Là Kiếm Tu

Nàng Là Kiếm Tu - Chương 290: Chi nữ (length: 9205)

Kiếm phó ra kiếm cực nhanh, dùng 'ổn định, chuẩn xác, hung ác' để khái quát thì tuy hơi thô tục, nhưng lại chuẩn xác.
Hắn không cần vận thế, cũng không cần thu chiêu, tùy ý một kiếm đều dồn đủ mười phần khí lực, nặng như thế của khoảnh khắc, mạnh ở sự bộc phát.
Triệu Thuần dồn chân nguyên xuống đan điền, cổ tay dưới sự rung động của cự lực như vậy đã bắt đầu đau nhức, mất sức.
Nếu là người thường đối mặt loại kiếm tu này, đa phần sẽ lựa chọn phòng thủ chờ cho thế bộc phát này qua đi. Nhưng kiếm phó vốn là thể hồn phách, không hề biết mệt mỏi, mà Triệu Thuần cũng không đủ khả năng chờ hắn kiệt sức rồi mới phản kích. Cả hai đều am hiểu kiếm chiêu bộc phát trong khoảnh khắc, đối đầu chính diện, chỉ có một con đường duy nhất là lấy mạnh thắng mạnh!
"Kiếm pháp của hắn, sao mà giống của ta đến thế," Triệu Thuần nắm chặt chuôi kiếm, hàng mi dài chau lại, gần sát mí mắt, "Dường như cùng nhắm thẳng vào bản chất của sự bộc phát..."
Nàng đột nhiên giãn mày, định thần nhìn lại cách cầm kiếm của kiếm phó, sau đó ném bỏ thanh hắc kiếm trong tay, đổi sang cách cầm kiếm giống hệt hắn: "Tới!"
Kiếm phó cũng không kinh ngạc với hành động này, chỉ dừng chân trên hắc thủy một chớp mắt, liền lại rút kiếm lao tới.
Hắn không dùng tu vi kiếm đạo để vận kiếm, nhưng mũi kiếm lại tự sinh một điểm hàn mang, trên thân kiếm cũng có ánh sáng sắc bén lưu chuyển. Hai thanh hắc kiếm, một thanh cổ phác u ám, một thanh sắc bén tỏa sáng. Triệu Thuần gần như bừng tỉnh, trong lòng kinh ngạc thầm nghĩ:
"Kiếm khí, kiếm cương, đều là thứ độc hữu của người tu đạo, là vật siêu phàm, nhưng kiếm quang cùng kiếm mang thì không phải. Cho dù là phàm nhân không có chút tu vi nào, nếu chân thành với kiếm, là người có thiên tư kỳ tuyệt cũng có thể dùng thân thể phàm thai phá vỡ mà tiến vào cảnh giới thứ hai của kiếm đạo..."
"Cho nên hai cảnh giới đầu cũng không phải là năng lực siêu phàm của kiếm tu, mà là kỹ xảo trụ cột nhất của kiếm tu!"
"Kỹ xảo đạt đến cực hạn, kiếm quang sẽ tự sinh, kiếm mang sẽ tự hiện..." Triệu Thuần đầu óc sáng suốt, từ khi nhập cảnh đến nay, nàng luôn xem tu vi kiếm đạo là mấu chốt hàng đầu, không dám lười biếng. Ngược lại, trong việc rèn luyện và lĩnh hội kiếm chiêu, lại có chỗ thiếu sót.
Từ khi đến Thượng giới, tại Ngộ Kiếm trì học được Minh Nguyệt Tam Phân, sau khi ngưng nguyên lại tu luyện Tiệt Đoạn thức, tự sáng tạo ra kiếm chiêu Tiệt Nguyệt. Tính toán tỉ mỉ, những chiêu thức đã đạt đến viên mãn, chỉ có « Tật Hành Kiếm Pháp » và « Đãng Vân Sinh Lôi Kiếm Pháp » học được ở Hoành Vân là đều công thành viên mãn, lĩnh ngộ được tật hành chân ý cùng cương nhu chân ý, có thể trợ giúp trong chiến đấu.
"Từ khi bản thân nhập đạo đến nay, đã có sư trưởng báo cho, pháp thuật không thể học nhiều học tạp, nếu không sẽ xem nhẹ tu hành tự thân, được không bù mất. Nhưng mà bọn họ cũng nói, cũng không thể không học môn nào, nếu không sẽ chỉ ôm khư khư một thân thực lực mà không cách nào thi triển."
Khi còn bé, nàng tự nhủ, như vậy cũng giống như cây cối sinh trưởng, bất luận cành lá tươi tốt thế nào, nếu rễ cây quá nhỏ bé, liền không chịu nổi gió. Nhưng nếu chỉ có thân cây trơ trụi, dù căn cơ thâm hậu, hiện ra cũng là vẻ khô héo tàn lụi.
Pháp thuật cùng tu vi, cành lá cùng rễ cây, kiếm đạo cùng kiếm chiêu, ba loại bản chất, trăm sông đổ về một biển đều là một loại.
"Minh Nguyệt Tam Phân, Tiệt Đoạn thức, Tiệt Nguyệt. Hai chiêu trước kết hợp sinh ra chiêu sau. Tiệt Đoạn thức lại là chiêu thức tinh thâm nhất trong số đó. Ngày thường vì dùng một chiêu là đã có thể phân thắng bại nên khó có cơ hội rèn luyện, hôm nay lại khác..."
Triệu Thuần ánh mắt hơi tối lại, lúc kiếm phó vung kiếm chém tới, nàng đem cách vận kiếm như nước chảy mây trôi này ghi nhớ trong lòng, vận dụng vào lúc thi triển và thu hồi Tiệt Đoạn thức trong tay. Nàng tu kiếm đã mười mấy năm, muốn thay đổi từ những chỗ cơ bản và nhỏ nhặt nhất, xem như là cực kỳ gian nan, lại khó có thể ổn định.
Tất cả những điều này chẳng qua chỉ là thói quen. Kiếp trước có câu nói 21 ngày hình thành thói quen, huống chi nàng đã ở thế giới này mười mấy năm. Triệu Thuần vừa mới sửa đổi cách vận kiếm, chỉ cảm thấy mọi cử động đều trái với thói quen thường ngày của tứ chi, nhưng nhát kiếm chém ra lại thật sự uy lực hơn hẳn lúc trước.
Dưới chân Triệu Thuần, những mảnh kiếm vỡ trong làn nước đen lấp lóe ánh sáng. Nàng cùng kiếm phó vừa đấu kiếm vừa di chuyển trong biển sao đêm tối.
Đấu kiếm năm trăm chiêu!
Triệu Thuần đã quen với phương thức vận kiếm mới, rút ngắn chênh lệch sức mạnh giữa nàng và kiếm phó xuống còn bảy phần!
Qua một ngàn ba trăm chiêu!
Tật hành chân ý cùng cương nhu chân ý đồng thời xuất hiện, Minh Nguyệt Tam Phân đại thành, chênh lệch còn năm phần lực!
Hơn bốn ngàn một trăm chiêu!
Tiệt Đoạn thức tiểu thành, lực đạo tăng vọt, chênh lệch với kiếm phó còn hai phần lực!
...
Chênh lệch giữa nàng và kiếm phó rõ ràng đang thu hẹp lại. Cùng với việc thanh kiếm trong tay không còn vẻ u ám như trước, sau khi sinh ra kiếm quang và hàn mang, Triệu Thuần đã không còn ở thế bị động. Cứ khoảng mười chiêu, nàng lại có thể nắm bắt được một hai cơ hội phản kích!
Chỉ là Tiệt Đoạn thức vẫn bị kẹt ở cảnh giới tiểu thành, cách cảnh giới đại thành một bức tường ngăn cách mơ hồ không thể diễn tả. Cũng chính vì thế, nàng vẫn chưa thể hoàn toàn san bằng chênh lệch với kiếm phó.
Hai người di chuyển đặt chân trên những mảnh kiếm vỡ, nước đen thủy triều lên xuống, ở giữa tà ma hóa thành bóng tối u ám sinh ra rồi lại hóa tán. Nữ tử đứng trong miếu tròn, trong lòng thầm đếm đến con số một vạn, kiếm phó với khuôn mặt kiên nghị kia liền thu kiếm hạ xuống miếu tròn có hoa văn rực rỡ.
Triệu Thuần vốn đang chiến đấu hăng say, muốn cùng kiếm phó so chiêu để lĩnh ngộ Tiệt Đoạn thức đại thành, nào ngờ thắng bại chưa phân, đối phương lại thu kiếm trước. Theo quy củ luận bàn của kiếm tu, đây chính là ý nhận thua.
"Ta đã không cách nào giúp ngươi tiến thêm một bước, ngươi thắng." Kiếm phó đưa trường kiếm lên không trung, thanh kiếm liền hóa tán biến mất, "Nếu muốn tiến bộ hơn nữa, cần phải có kiếm ý trong người. Cực hạn của kỹ xảo chính là ý, ngươi tự đi mà lĩnh ngộ!"
Nữ tử dường như cũng biết được, kiếm phó trở về, ý nghĩa là tia niệm tưởng cuối cùng của Trảm Thiên tôn giả lưu lại thế gian cũng biến mất sạch sẽ. Nàng ôm khối thiết thạch màu bạc trong quan tài đi tới, ung dung nói: "Nếu có một ngày thân tử đạo tiêu, chỉ nguyện vật lưu lại có thể đúc nên con đường kiếm đạo thông thiên cho hậu nhân, đây là lời hắn từng nói, ngươi hãy mang vật này đi đi."
Tâm thần Triệu Thuần vẫn còn đang suy ngẫm lời của kiếm phó, nghe nữ tử nói vậy, không khỏi nhẹ giọng nghi hoặc: "Hậu nhân?"
"Ta và hắn cũng không có con nối dõi lưu lại, người đồng môn chính là hậu nhân." Lúc này Triệu Thuần mới hiểu ra, hư ảnh nữ tử trước mặt chính là đạo lữ của Trảm Thiên tôn giả.
Nàng đưa Dung Đục Kim Tinh tới, đưa tay điểm vào giữa mi tâm Triệu Thuần.
Vô tận u ám tĩnh mịch đều bị kiềm chế vào lúc này, lúc hồi thần, Triệu Thuần đã nắm Dung Đục Kim Tinh đứng dưới bóng cây tầng tầng lớp lớp của bảo địa.
Cái điểm nhẹ nhàng kia đã nói rõ thân phận của nữ tử —— sinh linh hóa từ Chi Đồng.
Người đời nói: Tham đồng chống đỡ mệnh số, Chi Đồng thông tạo hóa.
Nàng vốn là một gốc Hi Dung Bảo Chi vừa mới sinh ra linh thức, ngoài ý muốn được Trảm Thiên tôn giả Triều Vấn thu nhận. Sau đó luôn bầu bạn đi theo, nguyên thần tương hợp, cùng người này từ thân thể phàm thai tu đến ngoại hóa chi tôn. Tiếc rằng anh kiệt một sớm vẫn lạc, làm linh thức nàng bị tổn thương nặng, được đại năng Hợi Thanh thu vào nơi đây, tránh khỏi việc tiêu tán trong thế giới này.
Hiện giờ kiếm đã vào bao, tiếc nuối của nàng cũng đã viên mãn. Tạo hóa của Chi Đồng là cho người kết thành thần nguyên thần thứ hai, như vậy cho dù là thần hình câu diệt, cũng có thể thông qua nguyên thần thứ hai để chuyển thế trùng sinh.
"Hắn cả đời kiêu hãnh bất kham, đến cả nguyên thần thứ hai mà người thân cận cầu xin cũng không được, lại đưa cho ta. Nhưng mà thế sự trớ trêu... Hiện giờ ta lại không còn gì cầu mong, sắp chuyển thế rời đi, mong ngươi tiên đạo hưng thịnh, không để lại di hận."
Triệu Thuần ngước mắt nhìn bóng cây tầng tầng lớp lớp, rậm rạp xanh tươi đến cực điểm, dù là như vậy, cũng có ánh nắng rực rỡ theo khe hở rủ xuống, chiếu rọi xuống.
Đốt xương ngón tay bị phong ấn trong vòng tay băng giá hiện ra ý lạnh, ngày đại tôn chọn đồ càng ngày càng gần, nàng nghĩ, tất cả di hận và những điều chưa biết, cuối cùng rồi sẽ đi đến viên mãn.
...
Nữ tử Chi Đồng đứng trong miếu tròn, giọng nói uy nghiêm túc mục từ trên trời truyền xuống:
"Di hận ngàn năm cuối cùng cũng có lúc kết thúc, ngươi có thể theo đó mà giải thoát. Có lẽ... bản tọa cũng nên thoát ra khỏi những chuyện xưa cũ."
Một bàn tay to lớn phá vỡ bóng tối u ám, ánh sáng rực rỡ huy hoàng, làm nước đen bốc hơi sạch sẽ, cũng khiến nữ tử Chi Đồng hóa tán rồi ngưng tụ thành thân thể nguyên thần.
Nàng biết, đây là muốn đưa nàng đến Sinh Linh Chi Xuyên.
"Sư tôn," nguyên thần run rẩy hai lần trong bàn tay lớn, "Ta chỉ mong vật hắn để lại không trao nhầm người, ngài cũng biết, hắn..."
Hợi Thanh im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn thở dài nói: "Không cần lo lắng, bản tọa tự sẽ lưu tâm đến hai người các ngươi. Nếu nàng thật là hạng người gian tà, bản tọa đương nhiên sẽ lập tức trừ khử."
- Nằm ngửa ( bản chương xong )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận