Nàng Là Kiếm Tu

Nàng Là Kiếm Tu - Chương 73: Hùng cứ miếu bên trong làm thần quan (length: 8409)

Triệu Thuần cũng thầm nghĩ một lát, đáy lòng hiểu rõ Thân Đồ Long này không có ý tốt, nhưng người ta đã đưa lời mời đến tận cửa, làm sao có lý do không nhận, liền quay ánh mắt lại, mím môi cười nói: "Vậy xin mời Thân Đồ gia chủ dẫn đường một phen."
Hai người đều mang tâm tư riêng, nên cũng chẳng trò chuyện với nhau bao lâu. Thân Đồ Long đã quyết tâm muốn lừa gạt nàng vào trong miếu, lần này thấy Triệu Thuần nhanh chóng nhận lời, càng thêm vui mừng trong lòng, vội vàng ấn định ngày vào núi, mỉm cười đưa nàng ra cửa phòng.
Đợi đến sáng sớm ngày kế tiếp, liền có hạ nhân ở bên ngoài truyền lời. Triệu Thuần theo lời đến nơi, thấy Thân Đồ Long đang chờ xuất phát, tuy phong thái như thường, nhưng vẫn nhìn ra được mấy phần vội vàng. Nàng cười thầm trong bụng, đáy lòng càng thêm khinh thường.
Hắn cho những người khác lui ra, lại một lần nữa mang theo Triệu Thuần vào núi. Lần này lại không dừng lại ở phủ đệ sườn núi kia nữa, mà đi thẳng lên đỉnh núi.
Đúng lúc bình minh vừa ló rạng, gió sớm thổi nhẹ qua mặt, trong Vũ sơn vẫn còn sót lại mấy phần sương mù, đi lại giữa cảnh này càng thêm thi vị. Triệu Thuần đi theo sau lưng Thân Đồ Long, trong thức hải chợt nghe một tiếng "Triệu cô nương". Nàng theo tiếng nhìn xuống chân núi, liền cảm giác mơ hồ dưới lòng đất có thứ gì đó đang di chuyển, trong lòng lập tức hiểu ra, biết rằng đây là thổ địa Vũ sơn đến.
Như vậy, tính toán trong lòng lại thêm mấy phần chắc chắn. Nàng thu ánh mắt về, vừa lúc sương mù gần đó tan hết, một ngôi miếu thờ với cánh cổng lớn đóng chặt hiện ra trước mắt.
Ngói xanh tường trắng, không nhìn thấy tấm biển, bên trong ngược lại có mấy gian sương phòng, nhưng trông có vẻ hơi cổ xưa, thậm chí còn có vẻ bám đầy bụi. Triệu Thuần âm thầm cười lạnh một tiếng, trên mặt hơi cau mày, quay sang hỏi Thân Đồ Long: "Thân Đồ gia chủ, sơn thần miếu này sao không thấy hương khói thờ cúng, ngược lại âm phong từng trận, không giống dáng vẻ nơi thần linh trú ngụ."
Phía Thân Đồ Long thầm nghĩ một tiếng không hay rồi, thầm mắng sơn thần này biết rõ có người muốn vào núi mà ngay cả công phu bề ngoài cũng không muốn làm cho đủ. Lần này khiến Triệu Thuần giật mình, e là trong lòng đã có chút cảnh giác.
Hắn đột nhiên sinh ra mấy phần vội vàng, sợ Triệu Thuần cất bước muốn rời đi, liền vuốt râu ngắn dưới cằm, giải thích nói: "Sơn thần đại nhân thích thanh tĩnh hơn, cũng không ham hương khói nhân gian, bọn ta ngày thường cũng không dám làm phiền nhiều. Lần này là do đạo hữu có việc cần, mới đến đây bái kiến một phen."
Triệu Thuần không tỏ rõ ý kiến, chỉ nhẹ gật đầu, nói: "Thì ra là thế... Thân Đồ gia chủ, chúng ta mau chóng đi vào thôi. Hôm nay vì muốn mượn sức sơn thần nơi này, bần đạo còn chuẩn bị vật phẩm bái tế."
Lời này đúng ý muốn của Thân Đồ Long, hắn liền luôn miệng đáp ứng, cùng Triệu Thuần đáp xuống trước cửa miếu. Khi đẩy cửa vào, một luồng âm phong đập vào mặt đánh tới. Triệu Thuần ngũ giác nhạy bén, từ trong đó ngửi được một chút mùi máu tanh cùng mùi hôi thối. Lông mày nàng khẽ nhíu lại, nhưng không mở miệng thăm dò thêm.
Hai người đi thẳng một mạch đến chính phòng của miếu thờ. Giữa hương án đặt một cái bài vị, chữ viết trên đó đã mơ hồ một mảng. Lư hương bên dưới cũng trong trạng thái đổ rạp, tàn hương vương vãi khắp nơi.
Hổ yêu vốn đang âm thầm rình mò, giờ phút này đợi Thân Đồ Long mang người vào, không khỏi ló đầu ra xem xét kỹ người vừa tới. Thấy trên người nàng linh khí ẩn chứa dồi dào, giữa hai hàng lông mày thanh quang lấp lánh, vừa nhìn đã biết là người thuộc hàng thiên tài có căn cơ sâu dày, khí vận hùng mạnh. Nó thầm nghĩ lần này nếu ăn được người này vào bụng, e rằng có thể tăng tiến trăm năm đạo hạnh không chỉ. Nghĩ đến đây, càng thêm thèm thuồng khó nhịn, lập tức từ trong bài vị hiện hình, hóa thành một đại hán râu ria có thân hình cực kỳ cao lớn, hai cánh tay cường tráng nhưng bụng lại tròn vo.
Triệu Thuần dùng thần thức xem xét, có lẽ do chiếm giữ thần vị thổ địa Vũ sơn nên trên người hổ yêu này cũng không có yêu khí tỏa ra. Giờ phút này, nó đầu đội ô sa mũ quan hai cánh, mặc một thân áo bào đỏ sẫm bằng sa, trông lại thật có mấy phần dáng vẻ thần quan.
Thân Đồ Long liền vội vàng tiến lên nói cho Triệu Thuần biết thân phận của đại hán, rồi lại có phần tha thiết chắp tay vái chào hổ yêu, nói rằng Triệu Thuần muốn mượn sức mạnh sơn thần, hôm nay còn cố ý chuẩn bị hậu lễ để dâng lên thần linh.
Hổ yêu kia vốn định trực tiếp há miệng ăn luôn Triệu Thuần, lúc này nghe nói có lễ vật dâng lên, không khỏi lại nổi lên lòng tham, một đôi mắt nâu nhạt đảo qua đảo lại, cười nói: "Hậu lễ gì, mau mau cho bản thần xem nào!"
Triệu Thuần theo lời tiến lên, tay phải nắm chặt chìa ra. Đợi hổ yêu kia tiến tới nhìn kỹ, nàng liền mở lòng bàn tay, lộ ra một con chim tam túc kim ô, kêu lên khàn khàn. Ngay lúc hổ yêu còn đang nghi hoặc, đã thấy kim ô thoáng chốc hóa thành một đạo huyền quang. Nàng lật bàn tay xuống, đạo huyền quang kia trong khoảnh khắc hóa thành một thanh trường kiếm đen nhánh, nhanh như kinh lôi đâm thẳng vào miệng hổ yêu!
Không hề phòng bị, thân thể máu thịt làm sao chống đỡ nổi kiếm khí như hồng thủy? Hổ yêu toàn thân run lên, cả cái lưỡi mập liền bị Triệu Thuần khoét ra. Máu trong miệng nó chảy ra như suối. Chỉ tiếc giờ phút này có một luồng sức mạnh nặng nề chặn Trường Tẫn lại, hổ yêu kia thừa cơ rút kiếm ra, vội vàng lùi lại mấy bước, kinh sợ không yên nhìn về phía nàng.
Thân Đồ Long sao có thể ngờ tới biến cố kinh người như vậy, đợi khi hoàn hồn, lập tức liền vọt ra cửa, định đứng dậy bỏ chạy.
Triệu Thuần không cho phép hắn tiết lộ chuyện này, tức thời vung kiếm xoay người lại, kiếm khí xuyên phá sương mù buổi sớm, chém bay đầu Thân Đồ Long ngay tức khắc. Mà trong nháy mắt đó, hổ yêu đã dùng yêu lực bù đắp lại lưỡi, ngẩng mắt thấy nàng gọn gàng giết chết Thân Đồ Long, liền hiểu ra là sự việc đã bại lộ!
Nó tự cho rằng có thần vị sơn thần trong tay, mặc dù cảm thấy thực lực Triệu Thuần kinh người, nhưng cũng tự tin là nàng không thắng nổi mình. Vì thế, mắt hổ đảo một vòng, phất tay tế ra mấy cái ngọc bài, cười lên dữ tợn từng trận.
Ngọc bài kia vừa xuất hiện, trong thức hải của Triệu Thuần liền vang lên giọng nhắc nhở của thổ địa Vũ sơn. Nguyên lai thứ này chính là thần vật được sơn thần thổ địa truyền lại. Hổ yêu chiếm được thần vị mấy trăm năm, lần này e là có thể dựa vào thần lực gia tăng để điều khiển chúng. Mà uy năng của mỗi phương ngọc bài lại không giống nhau. Do thiên đình đã tan rã, ngọc bài Thần Thụ mạnh nhất đã mất đi hiệu lực, nhưng các ngọc bài còn lại gồm Phong Lôi, Mưa Trạch, Băng Sơn, Ngự Thổ vẫn còn có thể phát huy tác dụng, dặn nàng nhất định phải cẩn thận.
Hổ yêu hai tay trái phải mỗi tay cầm một phương ngọc bài, miệng lẩm bẩm niệm chú. Chỉ trong mấy hơi thở, trời đất liền ầm vang biến sắc, ánh nắng ẩn đi, mây đen kéo đến, một bộ dạng gió mưa sắp tới, càng thêm tiếng sấm vang dội, tia chớp loé lên không ngừng.
Triệu Thuần tâm tư khẽ động, biết rằng đây hẳn là tác dụng của ngọc bài Mưa Trạch và Phong Lôi, có thể hiệu triệu sức mạnh tự nhiên trong phạm vi Vũ sơn. Có điều, cách hổ yêu vận dụng chúng hiển nhiên không có gì tinh diệu, chỉ biết được thuật hô phong hoán vũ và triệu lôi chi thuật thô thiển.
Nàng ngự kiếm bay lên, chỉ thấy kiếm khí phân tách, khi sét đánh xuống cũng không thể làm phi kiếm lay động nửa phần. Mười mấy đạo phi kiếm ngân quang lấp lánh tung hoành ngang dọc, từng bước ép sát hổ yêu kia, khiến nó nhìn thấy mà hoảng sợ.
Hổ yêu cũng không phải lần đầu đối phó với tu sĩ Phân Huyền, nhưng không ngờ người này lại mạnh mẽ đến thế. Trong lúc tức giận gào thét, nó lại vội vàng triệu lôi điện bổ xuống, chỉ là không biết quanh thân nữ tu này có thứ gì hư ảo vờn quanh mà ngay cả lôi điện cũng bị đánh tan. Nó liên tiếp ra tay mà vô dụng, ngược lại phi kiếm của Triệu Thuần sắp chém tới nơi. Hổ yêu đành phải lại ném lên một phương ngọc bài, lần này trên bài viết hai chữ Băng Sơn. Lực này không phải thực sự làm rung chuyển đỉnh núi, sụp đổ mặt đất, mà là mang sức mạnh của băng sơn, ầm vang đẩy lùi phi kiếm về!
Triệu Thuần nhíu mày, thầm nghĩ con yêu này mượn thần lực, quả thực có mấy phần khó đối phó. Ngọc bài Băng Sơn vừa rồi ẩn chứa sức mạnh không phải thứ mà tu sĩ Phân Huyền có thể chạm tới...
- Hôm nay một chương, đầu đau như búa bổ (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận