Nàng Là Kiếm Tu

Nàng Là Kiếm Tu - Chương 128: Huyễn tượng hiện trùng điệp chỗ (length: 8794)

Phi Tuyết hành động cực nhanh, ném con rối vải ra, liền dẫn bốn người chạy trốn về hướng ngược lại với sâm đồng.
Những người còn lại dù căm ghét hắn, nhưng lại không dám tùy tiện dời tầm mắt, sợ đuổi theo nhầm sâm đồng giả, đến lúc đó lại thành công dã tràng.
Có kẻ tâm tư sâu xa hơn, đoán rằng bạch y tu sĩ này đã dám ném con rối vải ra thì chắc chắn phải có cách phân biệt hai cái sâm đồng, vì thế cũng quay ngược phương hướng, đuổi theo nhóm năm người.
Sau khi tiến vào hiệp gian, dư uy của đại năng bỗng nhiên tiêu tán, những pháp khí lúc trước không thể sử dụng, bây giờ cũng có thể dùng được. Phi Tuyết gọi ra con yến tước màu vàng mà ngày đó Triệu Thuần từng thấy, tiện tay kéo Miêu Nha bên cạnh lên, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một chấm nhỏ, dần dần không thể nhìn thấy.
Triệu Thuần ngự kiếm mà đi, tốc độ vượt xa pháp khí phi hành thông thường. Minh Nguyệt dùng pháp khí của bản thân chở Đỗ Thập Tam, đuổi theo Phi Tuyết.
Tốc độ của ba người này đều nhanh phi thường, đám tu sĩ phía sau chỉ đành cắn răng thầm hận, vào thời điểm mấu chốt, pháp khí của bản thân lại thua kém người khác một bậc.
Sau khi bay một hồi lâu, phần lớn tu sĩ bám đuôi phía sau đã bị bỏ lại, dần dần chỉ còn dư một hai người, vẫn kiên trì đuổi theo không bỏ, nhưng lại không dám tiến lên trước, e dè việc năm người liên thủ, sợ khó đối phó.
Thấy vậy, Triệu Thuần và Minh Nguyệt liếc nhìn nhau, xoay người đánh về phía sau, khiến hai kẻ kia vội vàng né tránh, đến khi hoàn hồn lại thì ngay cả bóng người cũng không thấy đâu.
"Biện pháp này của Minh Nguyệt đạo hữu quả là thuận tiện."
Trên thực tế, năm người cũng không đi xa, là do Minh Nguyệt dùng một cây linh hào tuyệt bút, vung lên vẽ ra trận văn, lập tức quấy nhiễu nhận thức của kẻ truy đuổi, khiến chúng cho rằng đã mất dấu.
Nghe Triệu Thuần khen ngợi, Minh Nguyệt chắp hai tay lại, thu hồi tuyệt bút, cười đáp: "Thường gặp phải chuyện này nên tích lũy được chút kinh nghiệm thôi."
Dù sao nàng cũng đã có một năm rèn luyện trên chiến trường, nên ở những khía cạnh nhỏ nhặt ngoài chiến đấu, nàng nhạy bén hơn nhiều so với người thường.
Ba người lại đi về phía trước, Phi Tuyết và Miêu Nha đã dừng lại chờ sẵn.
"Tiếp theo thế nào đây, ta chờ có nên đi tranh đoạt sâm đồng kia không?" Đỗ Thập Tam lộ vẻ hơi buồn rầu, dường như cũng lo lắng liệu chuyện này có thành công hay không.
Phi Tuyết im lặng một lúc rồi nói: "Bảo vật ở ngay trước mắt, sao có lý do bỏ lỡ." Nhưng khi nhớ lại những tu sĩ cùng tiến vào hiệp gian, kẻ nào cũng không phải dạng hiền lành, giọng hắn trầm xuống, "Nghĩ Tương ngẫu và tâm thần của ta có liên kết, bất kể nó ở đâu, chỉ cần còn trong phạm vi hiệp gian này, ta đều có thể biết được vị trí của nó. Nó lại đang bám theo sâm đồng, nên có thể dựa vào đó để xác định phương vị của sâm đồng, có điều..."
Vẻ phiền muộn trong mắt hắn càng đậm, nói tiếp: "Nghĩ Tương ngẫu chỉ có thể mô phỏng hình dáng sâm đồng trong ba ngày. Nếu muốn thành công, trong vòng ba ngày ta chờ cần phải bắt được sâm đồng, lại không thể để kẻ khác biết được, nếu không sẽ rất phiền phức."
Ba ngày, nghe qua thì không cảm thấy quá ngắn, nhưng nếu xét đến hoàn cảnh tối tăm không rõ của hiệp gian, cùng với sự vây chặn của rất nhiều tu sĩ xung quanh, rồi cho dù tìm được sâm đồng đi nữa, thì làm thế nào để bắt giữ, làm thế nào để bắt giữ một cách thần không biết quỷ không hay, đều là những vấn đề nan giải chồng chất.
"Cớ gì phải tự làm khó mình vì chuyện sâm đồng?" Triệu Thuần dựa vào kiếm đứng thẳng, ánh mắt trong trẻo, "Mục đích ban đầu của ta chờ chẳng phải chỉ là vào hiệp gian lấy thạch kim hổ phách sao? Sâm đồng chỉ là niềm vui bất ngờ ngoài dự kiến. Nếu có thể đoạt được thì là chuyện tốt, dù không được thì mục đích ban đầu của chuyến đi này cũng đã viên mãn, không có gì phải tiếc nuối."
"Lời của Ô Thước đạo hữu rất có lý." Minh Nguyệt cũng tán đồng lời của Triệu Thuần, đang định mở miệng khuyên giải đồng bạn thì nghe Triệu Thuần khẽ quát:
"Có người đến!"
Năm người lập tức vào thế phòng ngự, nhìn về bóng người màu xanh ở cách đó không xa.
Nếu nói về độ nhạy cảm với xung quanh, kiếm tu và hồn tu tất nhiên không ai bì kịp. Hai loại tu sĩ này phần lớn đều có tâm thần vững chắc, linh thức mạnh mẽ, do đó khả năng cảm giác vượt trội hơn người thường rất nhiều. Triệu Thuần tuy chưa đến Phân Huyền, chưa có thần thức, nhưng có thể điều khiển kiếm khí ra ngoài cơ thể, xét về khả năng cảm giác trong số tu sĩ cùng cấp, rất ít người có thể sánh bằng nàng.
Nhưng dù vậy, tu sĩ áo xanh này đã đến gần nhóm năm người như thế mà Triệu Thuần cũng không cảm nhận được chút khí tức nào, chỉ thuần túy dùng mắt thường nhìn xa mới biết người này đang đến gần, không thể không khiến người ta kinh dị.
"Quanh thân không có nửa điểm khí tức nào tỏa ra, là Phân Huyền? Hay là Quy Hợp..." Minh Nguyệt không biết người này có ác ý hay không. Nếu là kẻ mang ác ý đến, với tu vi đó, chỉ cần trở tay là có thể nghiền chết năm người bọn họ. Dù không đến mức thật sự tử vong, nhưng cơ hội khó khăn lắm mới vào được hiệp gian này coi như uổng phí.
Nhưng trong Nhất Trọng Thiên, sao lại có thể xuất hiện cường giả từ Phân Huyền kỳ trở lên?
Mang theo nghi vấn đó, Minh Nguyệt tiến lên thi lễ, trấn tĩnh nói: "Vị tiền bối này, ta chờ là những đệ tử Trúc Cơ đến hiệp gian này tìm bảo vật, không biết tiền bối ở đây, đã làm phiền nhiều rồi. Nếu tiền bối không có việc gì, ta chờ sẽ tự động rời đi."
Tu sĩ áo xanh chậm rãi bước tới, dường như không nghe thấy lời nói đó, hai tay chắp sau lưng, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào.
Năm người chỉ có thể đứng nhìn hắn càng lúc càng đến gần, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cho đến khi hắn sắp đi lướt qua bọn họ, Phi Tuyết nghiêm giọng nói: "Đây là bảo địa hiệp gian của Nhất Trọng Thiên, là nơi dành cho đệ tử Trúc Cơ. Tiền bối cảnh giới cao thâm như vậy, sao không đến Tam Trọng Thiên mà lại đến đây tìm phiền phức cho ta chờ!"
Lời này gần như có thể xem là giọng điệu mạo phạm, nhưng cũng không thấy sắc mặt tu sĩ áo xanh biến đổi. Triệu Thuần tâm niệm vừa động, bỗng nhiên đưa tay chạm vào người tu sĩ áo xanh.
"Ô Thước đạo hữu!"
Minh Nguyệt vội muốn quát ngăn nàng lại, nhưng cảnh tượng diễn ra trước mắt lại khiến mọi người chết lặng, nhất thời im bặt.
Cánh tay Triệu Thuần xuyên thẳng qua cơ thể tu sĩ áo xanh, tùy ý huơ qua lại, nhưng tu sĩ kia vẫn giữ vẻ trấn định như trước, chắp tay thong thả đi về phía trước.
"Hắn hẳn là không cảm nhận được ta chờ."
Thật kỳ quái. Là huyễn tượng hay đây đúng là người thật?
Nguy cơ tan biến trong tình huống hoang đường như vậy, nhưng sắc mặt mọi người không hề thả lỏng chút nào. Trong nhóm, Minh Nguyệt xác nhận đã từng vào hiệp gian, nhưng nhìn dáng vẻ của nàng thì dường như cũng chưa từng gặp qua chuyện kỳ lạ thế này. Rốt cuộc bọn họ đã đến nơi nào?
Nơi đang ở có thật sự còn là bảo địa hiệp gian không?
Trong lúc nhất thời, trong lòng đầy rẫy nghi vấn, ngón tay cái của Triệu Thuần không ngừng vân vê trên chuôi kiếm, tâm tư quay cuồng.
"Nghĩ Tương ngẫu đang dẫn sâm đồng đi thẳng về phía trước!" Giọng Phi Tuyết vang lên như sấm giữa trời quang, kéo suy nghĩ của mọi người trở lại.
Cũng đành tạm gác chuyện này lại, việc của sâm đồng quan trọng và cấp bách hơn. Triệu Thuần âm thầm phân định nặng nhẹ, những người khác cũng giống như nàng, đều tập trung tinh thần vào sâm đồng, để Phi Tuyết dẫn đường, đuổi theo phương hướng mục tiêu.
Toàn bộ hiệp gian là một vùng tĩnh mịch, tối tăm, không thấy ánh sáng, hoàn toàn phải dựa vào chân khí của tu sĩ tỏa ra bên ngoài làm linh thức mới có thể nhìn rõ phương hướng.
Triệu Thuần không biết đã ngự kiếm bao lâu, vẫn chưa thấy bóng dáng Nghĩ Tương ngẫu hay sâm đồng đâu, nhưng tu sĩ xung quanh lại dần đông lên.
Có những người có thể cảm nhận được, đó là nhóm tu sĩ Trúc Cơ cùng tiến vào từ đỉnh thiên khung; còn những người không thể cảm nhận được thì giống như tu sĩ áo xanh lúc trước, phảng phất là nhân vật trong huyễn tượng.
Điểm khác biệt là, những huyễn tượng này cũng có mừng giận, có tranh đấu, vung tay là pháp quang vạn trượng, nhưng trong mắt những người ở hiệp gian, tất cả chỉ giống như một vở kịch câm, không thanh không tiếng. Uy thế dường như có thể làm đất trời chấn động lại hoàn toàn bị ngăn cách ở thế giới bên ngoài này.
Giống như hai không gian chồng lên nhau tại cùng một chỗ, phía Triệu Thuần có thể quan sát phía bên kia, nhưng người ở phía bên kia lại hoàn toàn không biết gì về sự tồn tại của các nàng.
Sau khi biết những 'người' đó sẽ không gây ra uy hiếp cho bản thân, cuộc tranh đoạt sâm đồng lại lần nữa trở thành tâm điểm.
Sau một hồi tìm kiếm không có kết quả, hai luồng linh quang trắng như tuyết quấn lấy nhau đột ngột xuất hiện trước mắt mọi người, bỗng nhiên lại có hàng vạn điểm sáng li ti nổi lên trong bóng tối, từng điểm từng điểm bao phủ lấy các tu sĩ vào bên trong.
( Hết chương )
Bạn cần đăng nhập để bình luận