Nàng Là Kiếm Tu

Nàng Là Kiếm Tu - Chương 216: Khí tụ thần hợp cương phong khởi (length: 9096)

Thích Vân Dung dẫn dụ địa ma đi nơi khác, mới có thể để Triệu Thuần trực diện đối mặt với bầy tà ma.
Những con địa ma này đều chịu ảnh hưởng của sương độc, thực lực mạnh hơn trước đây rất nhiều, lại thêm số lượng đông đảo. Ý nghĩ trong lòng Triệu Thuần chợt lóe lên, dưới chân lập tức vội lùi lại mấy bước, kéo dãn khoảng cách giữa mình và lũ tà ma ra vài trượng, đồng thời thúc đẩy Kim Ô Huyết Hỏa tỏa sáng rực rỡ, để có thể thu hết những tà ma ở gần vào tầm mắt.
Nàng dang rộng hai cánh tay, tám thanh kiếm phân thân lập tức ngưng tụ, theo hai ngón tay đưa lên rồi điểm về phía trước. Giữa màn sương độc dày đặc, chỉ có ánh sáng từ thân kiếm là không thể xem thường, trường kiếm màu trắng bạc lao vút ra như cầu vồng, đánh 'ầm' một tiếng rồi xoắn nát nửa thân thể của hai con tiểu địa ma!
Kim Ô Huyết Hỏa vốn có linh tính, thấy vậy, ngọn lửa nhỏ khẽ lắc lư, tách ra hai tia lửa rơi xuống phía trên thi thể, chỉ trong nháy mắt đã bùng cháy dữ dội, máu huyết, da thịt, gân cốt, đều bị thiêu đốt kêu đôm đốp.
Làm như vậy mới xem như khiến đám tiểu địa ma dưới màn sương độc chết hoàn toàn.
Thích Vân Dung đã hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, chỉ hơi có thể nhìn thấy lúc trọng xích phách trảm, ngọn lửa kinh hoàng được chém ra đã cắt một khoảng sương độc, trong chốc lát lộ ra thân thể to lớn đen nhánh của địa ma.
Triệu Thuần trong lòng rõ ràng, điều quan trọng nhất của hai người không phải là quấn đấu với tà ma, mà là tìm cơ hội rời khỏi nơi này, trở về Minh Lộc quan. Bởi lẽ sau lưng đám tà ma này còn có viện binh đông đảo, nếu cứ kéo dài dây dưa, chắc chắn cả hai người sẽ gặp nạn!
"Khư!"
Triệu Thuần quát lớn một tiếng, tám chuôi trường kiếm đâm, quét ngang, chém, cắt ngang, như bóng ảnh bay lượn, liên tục tiêu diệt nhanh chóng nhiều con tiểu địa ma hai sừng, khiến đồng bọn của chúng hoảng hốt bất an, bước chân rối loạn!
Vật mà nàng dùng để dựng thành linh cơ càng phù hợp với bản thân, lại tu hành nhiều năm tháng, từng chịu đủ tai hoạ do kim hỏa linh căn không tương dung, khiến cho đan điền vững chắc bền bỉ, linh cơ rộng lớn bao la, vì thế nên căn cơ sâu dày, chân khí nặng nề cô đọng, như vậy mới có thể ở diễn võ trường chiến đấu với quần hùng mà bất bại, được xem là có chiến lực tuyệt đỉnh trong đại cảnh giới Trúc Cơ.
Hiện giờ đã đột phá tiến vào Trúc Cơ đại viên mãn, chân khí trong đan điền linh cơ đang dần tràn đầy, Triệu Thuần vận dụng kiếm khí, chém hơn mười mấy con tiểu địa ma hai sừng mà chưa cảm thấy chân khí hao tổn chút nào!
Không thể không nói là chân khí hùng hậu vậy!
"Ngày đó đốn ngộ trước trướng, thật sự khiến ta được lợi rất nhiều!"
Nàng thầm nói một tiếng, chỉ cảm thấy tâm định không thôi, khí linh liên sinh ra, ý nghĩa là thần cơ căn bản đã có, có thứ này trấn giữ ở đan điền, chân khí mới có thể bắt đầu cô đọng hóa nguyên. Triệu Thuần hiện giờ cảm thấy chân khí dư dả, cũng là vì nguyên do này.
Tà ma có ngôn ngữ chủng tộc của riêng mình, tu sĩ sau khi học qua thuật phân biệt ngữ giải phẫu liền có thể nghe hiểu ngữ điệu của vạn tộc, đó là pháp thuật bắt buộc đối với tu sĩ của thế giới Trọng Tiêu, Triệu Thuần coi như không bỏ sót.
Nàng nhìn thấy vẻ sợ hãi trong đôi mắt đục ngầu của đám tà ma phía trước, nhưng bên tai nghe được lại từ đầu đến cuối là "giết! giết! giết!".
Chúng nó đã có linh trí, biết bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, biết xu lợi tránh hại, nhưng có thể dập tắt bản năng cầu sinh này, hiệu lệnh chúng nó liều mạng tấn công, chỉ có tà ma cấp bậc cao hơn. Triệu Thuần nhớ lại việc Thích Vân Dung dùng nguyên thần dẫn dắt nàng nhìn thấy tòa thành kém cỏi kia, trong lòng nhất thời nảy sinh một ý nghĩ hoang đường mà đáng sợ.
Nhưng bất kể đáng lo ngại đến đâu, cũng không phải là điều cần cân nhắc trước mắt.
Triệu Thuần gạt bỏ những suy nghĩ miên man, hai tay kết ấn trước ngực, thanh hắc kiếm Quy Sát sau lưng theo tiếng kiếm kêu trong trẻo bay ra khỏi vỏ, rơi vào trong tay nàng.
Kiếm bước vừa xuất, đi nhanh chân ý như dòng nước ấm rót vào toàn thân, nàng thoáng chốc cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, hai bước di chuyển như tàn ảnh, tựa như gió lốc quét qua, theo sau cơn gió là một vầng huyền nguyệt trắng bệch, đẩy lùi vật cản quét tan sương mù, liên tiếp chém rách cổ của ba con tà ma!
Tia lửa chạm vào máu liền bùng cháy, xuyên qua tầng tầng sương độc, khiến tà ma thấy là phải tránh.
Số lượng tà ma có khoảng bảy tám mươi con, dường như con nào cũng hung hãn không sợ chết. Thích Vân Dung vẫn đang quấn đấu với địa ma, thỉnh thoảng có tiếng quát giận dữ cùng tiếng xương cốt va chạm vỡ nát truyền đến.
Trước mắt là đám tiểu địa ma hai sừng, Triệu Thuần ước chừng đã giết hơn ba mươi con, số lượng còn lại trông vẫn còn đáng sợ. Nàng cũng cảm giác được, đám tiểu địa ma đi đầu lúc trước, thực lực hơi yếu, cho nên sau khi tiêu diệt hoàn toàn chúng, rồi giao chiến với đám tà ma đánh tới từ phía sau, bỗng cảm thấy tốn sức không ít.
Nàng bấm thủ quyết, hóa thành kiếm khí màu trắng bạc tuôn ra, thân hình phiêu hốt như ảnh, kiếm khí xuyên qua như cầu vồng, trước tiên đâm xuyên tứ chi tà ma, đợi chúng dừng bước, tức thì theo đôi mắt đục ngầu đâm vào, xoắn nát đầu!
Dùng phương pháp này lại giết thêm hơn ba mươi con tà ma, nhưng đám tiểu địa ma hai sừng nghênh đón tiếp theo lại như thể có gân đồng xương sắt, kiếm khí bay tán loạn trong bầy tà ma, chỉ có thể cắt rách da thịt sâu không quá ba tấc, chưa thấy máu chảy ra thì vết thương đã khép lại!
Cắn răng kiểm đếm số lượng tà ma, chỉ còn lại chín con, nhưng uy hiếp mà chúng mang lại cho nàng lại lớn hơn trước rất nhiều.
Triệu Thuần vội lùi lại mấy bước, đám tiểu địa ma lập tức bám sát phía sau. Kiếm khí tuy đã không thể chém giết địch nhân, nhưng vẫn có thể dùng để cản trở trói buộc, trực diện đối đầu với chín con thật khó đột phá, không bằng chia ra để tiêu diệt!
Nàng nắm chặt chuôi kiếm, dưới sự thúc đẩy của đi nhanh chân ý, di chuyển như tàn ảnh, trong nháy mắt đã vòng ra sau lưng một con tà ma trong số đó, đồng thời một tay kết ấn, đem chân ý cương nhu rót vào kiếm chiêu, nhẹ nhàng chậm chạp đẩy ra tầng tầng sương độc, trong một sát na, ánh trăng trút xuống, kiếm chém vào cổ tà ma, chỉ hơi dừng lại ở nơi cổ, thân kiếm tụ lực rung lên, cái đầu to lớn lập tức bay lên!
Triệu Thuần khẽ thở ra một hơi trọc khí, lại cảm giác có tiếng gió đánh tới bên tai phải, lập tức cảnh giác, bứt người né tránh.
Ngay khoảnh khắc nàng vừa chuyển động thân thể, cách vị trí đứng lúc trước chưa đến hai thước, một luồng độc tương bắn tóe tới, trong khoảnh khắc ăn mòn mặt đất lõm xuống vài thước!
Lúc nàng dùng Minh Nguyệt Tam Phân Trảm Ma, vì để cản trở bước chân của những con tà ma còn lại, đã phân thần điều khiển kiếm khí đề phòng. Lúc này mới nhìn rõ, đám tà ma này toàn thân máu thịt be bét, cứ thế gắng gượng chống đỡ kiếm khí cũng muốn đến giết nàng!
"Quá gần!" Bầy tà ma tụ tập lại, vì để chém con lúc trước, nàng đã mạo hiểm xâm nhập vào giữa chúng. Hiện giờ kiếm khí chưa thể ngăn cản đám tà ma kéo đến, tám con còn lại đã tạo thành thế bao vây, giam nàng ở bên trong!
Triệu Thuần khẽ cắn răng, thầm trấn an tâm cảnh đang dao động, kiếm khí tụ lại thử phá vòng vây.
Không biết có phải đám tiểu địa ma hai sừng này đã dần quen với uy lực của kiếm khí hay không, biết được kiếm khí màu trắng bạc sẽ không lấy mạng chúng, liền không còn để ý đến nỗi đau da thịt bị cắt rách, thấy Triệu Thuần có hành động muốn phá vây, liền liên tục phun độc tương vây khốn muốn đánh chết nàng.
Nàng vận dụng toàn bộ đi nhanh chân ý, né tránh mấy lần, nhưng mà tám con tà ma lại càng tụ lại càng gần, không gian để nàng né tránh đã bị thu hẹp lại chỉ còn vài tấc vuông!
Tuy có Kim Ô Huyết Hỏa chiếu sáng, nhưng không thể nhìn bằng mắt thường thực sự là quá mức gian nan, nàng nhíu mày khép hai mắt lại, chỉ dựa vào cảm nhận gió động của thân thể, để phân biệt hướng phun ra của độc tương.
Người di chuyển giữa thiên địa, có động ắt có tĩnh, tất sẽ mang theo gió. Độc tương cuốn theo gió tanh, kiếm khí phát ra gió mạnh. Triệu Thuần đứng yên trong bóng tối, gió tanh từ bên ngoài tới như tên bay, còn gió mạnh lại vận hành bên trong, quấn quanh thân nàng.
Kiếm xuất ra quét sạch kiếm khí, ẩn chứa sự sắc bén của thiên hạ, có thể nghiền vàng phá ngọc, nhưng chỉ có thể chém rách da thịt tà ma, phá nát gân cốt của chúng, lại không thể từ vết thương rót vào bên trong, cắt đứt kinh mạch phá hủy nội tạng...
Tám con tà ma chỉ cảm thấy khí tức của tu sĩ trước mặt đột nhiên suy kiệt, sự sắc bén của kiếm khí chuyển hướng, ngưng tụ quanh thân mà không phóng ra ngoài.
Bọn nó cẩn thận đánh giá, thấy không có nhiều dị thường, trong lòng cảm thấy là tu sĩ này sắp hết sức lực, sợ nàng đang tụ lực cho sát chiêu, không có con nào dám tùy tiện tiến lên, đều là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hai cánh tay khuỳnh ra trước người trong tư thế đề phòng.
Những luồng kiếm khí màu trắng bạc dần dần tan đi, quấn quanh thân Triệu Thuần tựa như mây sâu sương mù dày đặc, dần dần có gió nhẹ thổi tới, mang theo sương độc khẽ lay động, sau đó sương độc bắt đầu bị đẩy ra từ chỗ Triệu Thuần đang đứng, từ dưới chân lan lên đến đỉnh đầu đều hiện ra trạng thái sương độc bị rút sạch.
Gió nhẹ biến đổi!
Dần dần nghe thấy tiếng cuồng phong gào thét nổi lên từ bốn phương tám hướng, dù là tà ma thân thể to lớn, bị gió lốc cuốn theo, cũng có cảm giác bay lên khỏi mặt đất.
Lúc Triệu Thuần mở mắt, tất cả chuyển động của gió đều ngừng lại trong thoáng chốc.
Kiếm khí màu trắng bạc đánh tới tám hướng, tà ma cười nhạo nàng dùng lại chiêu cũ, dùng thân thể đón đỡ, đến lúc da tróc thịt bong, lại hét lớn một tiếng không ổn!
- Canh thứ hai sẽ ra sau ( bản chương xong )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận