Nàng Là Kiếm Tu

Nàng Là Kiếm Tu - Chương 471: Vào thành cùng mời ( 2 ) (length: 8620)

Đột nhiên, bầu trời Chử phủ ẩn hiện một vòng xoáy, một luồng linh khí cuồn cuộn dâng trào, phanh một tiếng đánh tan vòng xoáy đó!
"Đây là!"
Giữa không trung chợt lướt đến một bóng người, ung dung hạ xuống trước mặt đám người, liền nghe Thích Vân Dung giọng đầy áy náy, hơi cúi chào nói: "Trong lúc tu hành bỗng cảm thấy thời cơ đột phá, không dám bỏ lỡ, vì thế mới trễ hẹn hôm nay, còn mong chư vị rộng lòng tha thứ!"
Đám người định thần nhìn lại, khí tức trên người nàng vẫn chưa ổn định, rõ ràng là dáng vẻ vừa mới đột phá, mà tu vi cảnh giới cũng từ Ngưng Nguyên hậu kỳ lúc gặp mặt, biến thành Ngưng Nguyên Đại Viên Mãn như hiện tại!
Nhìn cảnh tượng chân nguyên dẫn động linh khí cuồn cuộn lúc đột phá kia, liền biết nàng tuyệt không phải thiên tài bình thường!
Chử Chấn Quần mắt sáng lên, vội vàng khoát tay chúc mừng nói: "Chuyện này có gì đâu, chúng ta vốn lấy tu hành làm trọng, đột phá cảnh giới lại càng là chuyện quan trọng hàng đầu, đừng nói Thích tiểu hữu hôm nay chỉ khiến mấy người chúng ta chờ một canh giờ ngắn ngủi thôi, cho dù phải chờ thêm mấy ngày mấy đêm, vậy cũng phải để việc đột phá của Thích tiểu hữu ngươi được ưu tiên."
"Đúng vậy, Thích đạo hữu chính là thiếu niên anh tài, nay lại đột phá thì càng nên ăn mừng một phen mới đúng, chờ đến nội thành, tại hạ nhất định sẽ đứng ra làm chủ, để chúc mừng đạo hữu một phen." Phan Dư đang sầu không có cơ hội kết giao, mắt thấy Thích Vân Dung đột phá tới Ngưng Nguyên Đại Viên Mãn, liền lập tức tiến lên nịnh nọt, chỉ sợ bỏ lỡ.
Chỉ là Thích Vân Dung không hề có phản ứng gì, nghe vậy chỉ nói một câu "Tạ ơn hảo ý của đạo hữu", liền không nói thêm lời nào khác.
Việc này khiến Phan Dư âm thầm tức giận, nhưng cũng không dám phát tác.
Người đã tụ tập đông đủ, Hứa Thượng Lan liền ra lệnh cho thương đội lên đường.
Định Tiên thành cực kỳ rộng lớn, khoảng cách giữa nội thành và ngoại thành rất xa, ngay cả tu sĩ Ngưng Nguyên điều khiển pháp bảo bay cũng phải mất trọn một ngày, mà thương đội lớn như vậy nếu muốn thông qua trận pháp truyền tống, cũng phải tiêu tốn một món tiền lớn, không bằng dùng linh mã kéo xe, tiền cỏ khô lại tiết kiệm hơn nhiều.
Thời gian hao tổn thêm cũng chỉ nhiều hơn mấy ngày mà thôi.
Hứa Thượng Lan cần trông coi thương đội, cho nên không thể đi trước, Thích Vân Dung lại phải nhờ nàng giúp đỡ vào thành, nên cũng chỉ có thể đi cùng thương đội.
Về phần Phan Dư, hắn tuy nóng lòng tới dự yến tiệc của Thanh Dương Thượng Nhân, nhưng chỉ có đi trước kết giao với Thích Vân Dung mới có thể tạo dựng danh tiếng trong bữa tiệc. Vì lẽ đó, cuối cùng không một ai tự mình đi trước, ngược lại tất cả đều ngồi xe ngựa, tốn mấy ngày công phu mới nhìn thấy được quang cảnh nội thành.
Xuống khỏi xe, Hứa Thượng Lan liền tiến đến làm thủ tục cho thương đội vào thành, chuyện vào thành của Thích Vân Dung cũng thuận tiện giải quyết cùng lúc.
Có thế lực gia tộc chống lưng phía sau, nàng ngược lại rất tự tin nhận lời.
Những người còn lại chờ đợi tại Lăng Vân đạo, đứng dưới tường thành cao ngất, qua cổng thành khổng lồ đang mở rộng, có thể nhìn được khung cảnh bên trong.
Thích Vân Dung thu tầm mắt trở lại, ánh mắt liền thuận theo cửa thành nhìn vào trong, hướng về một nơi rất xa trên bầu trời.
Giờ phút này đang là buổi trưa, trời trong xanh, gần như vạn dặm không mây, mà nơi đó lại trông có vẻ tối tăm ẩn hiện, bằng vào thị lực hơn người của bản thân, nàng còn có thể phát giác những vì sao lấp lóe bên trong, thực sự thần kỳ!
Sự nghi hoặc này bị Phan Dư nhìn thấy, còn chưa đợi nàng mở miệng đặt câu hỏi, hắn đã ân cần đáp: "Thích đạo hữu có phải hiếu kỳ đó là nơi nào không?"
Thích Vân Dung tính tình ngay thẳng, ghét nhất những kẻ quanh co lòng vòng, lúc này cho dù trong lòng hiếu kỳ, cũng không muốn đáp lại lời mào đầu này.
Phan Dư thấy hồi lâu không người trả lời, sắc mặt thoáng âm trầm, lại không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt, liền nói tiếp: "Đó là một kỳ địa bên trong nội thành Định Tiên thành của chúng ta, lại có mỹ danh là 'Nơi ngày buông xuống', nơi tọa lạc của Trích Tinh cao lâu, lên tới đỉnh là có thể 'đưa tay hái sao' (trích tinh), từ xưa đến nay, đã thu hút vô số tu sĩ đến đây lên lầu, chỉ tiếc leo lên đỉnh còn khó hơn lên trời (thậm ư đăng thiên), lần trước có người lên đỉnh đã là chuyện hơn hai ngàn năm trước!"
Hắn vừa nói, lại vừa có rất nhiều tu sĩ lần lượt theo Lăng Vân đạo vào thành, kinh ngạc hô lên:
"Thật là một chuyện lạ, nghe nói có một vị đạo hữu tu sĩ rõ ràng đã leo lên đỉnh thành công, nhưng lại bị kẹt trong tháp không thấy rơi xuống, hiện giờ đã sắp qua tròn bảy ngày, chẳng lẽ lại thật sự chết trong lầu rồi sao?"
"Ngươi cũng vì chuyện này mà vào nội thành à? Ta thấy gần đây không ít cường giả trong thành đều đang triệu tập đệ tử bên ngoài trở về thành, chẳng lẽ lại có liên quan đến chuyện này?"
"Không phải vậy! Đây lại là một chuyện lớn khác."
Thấy có người biết chuyện, lập tức có một đám đông tu sĩ xúm lại, rửa tai lắng nghe.
"Thanh Dương Thượng Nhân lúc trước có rạn nứt với Đức Hợp tôn giả, giận dữ rời khỏi Định Tiên thành, hiện giờ lưng tựa vào nhất lưu tông môn Vọng Tâm Cốc, lại thu được tuyệt thế giai đồ làm môn hạ, đã là 'mở mày mở mặt' trở về thành, Phục Gia Thượng Nhân vì ngài ấy mà bày yến tiệc tại Minh Lôi động, lại rộng rãi phát thiệp mời, các cường giả vì muốn kết giao với ngài ấy, hiện đều đang triệu tập đệ tử chuẩn bị đi gặp."
Nghe thấy lời ấy, xung quanh nhất thời vang lên một tràng tiếng phụ họa "Nguyên là như thế".
Thích Vân Dung cũng nghe được say sưa ngon lành.
Duy chỉ có Phan Dư bị cắt ngang lời nói, sắc mặt trì trệ, trong lòng thất kinh về chuyện có người lên đỉnh Trích Tinh lâu.
Nhưng đối với hắn mà nói, cuối cùng vẫn là yến tiệc ở Minh Lôi động quan trọng hơn một bậc, liền tạm gác chuyện này lại, ngược lại đang muốn đáp lời Thích Vân Dung thì Hứa Thượng Lan đã làm xong việc trở về.
Nàng cũng vừa liên tiếp biết được những chuyện xảy ra gần đây trong nội thành, vẻ mặt còn lưu lại chút kinh ngạc, ý niệm về phủ gặp mẫu thân càng thêm mãnh liệt, liền vội vàng gọi mọi người vào thành.
"Thích tiểu hữu mới vào nội thành, không ngại đến Hứa phủ của ta ở tạm, đợi thiếp thân giải quyết xong chuyện thương đội, sẽ có thể dẫn tiểu hữu đi dạo một vòng trong thành."
Dọc đường Phan Dư cũng không gây khó dễ như tưởng tượng, ngược lại còn tỏ ra khá ân cần với Thích Vân Dung, Hứa Thượng Lan hơi suy nghĩ liền hiểu rõ ý đồ này, đoán là Phan Dư trong lòng có ý muốn kết thân, nhưng nàng cũng đối với chuyện này khịt mũi coi thường.
Lấy thực lực cùng thiên tư mà Thích Vân Dung thể hiện ra, hẳn là rất được vị bán yêu cường giả kia coi trọng, là thân truyền đệ tử môn hạ, còn Phan Dư chẳng qua chỉ là môn đồ bình thường, dựa vào uy danh của Thượng Nhân mới có ngày hôm nay, bất cứ ai cũng nhìn ra được hai người họ khác nhau một trời một vực, cũng sợ chỉ có Phan Dư tự cao tự đại, mới dám sinh ra ý nghĩ xằng bậy.
Mà ý nghĩ xằng bậy nếu không thành, sợ rằng hắn sẽ sinh ác ý, trưởng bối sư môn của Thích Vân Dung lại không ở bên cạnh, nếu nàng có thể mời được nàng ấy đến Hứa phủ, cũng coi như tận lực che chở đôi chút.
Quả nhiên, nghe lời mời của nàng, Phan Dư lập tức liền mở miệng ngăn lại, cười nói: "Phu nhân còn đang bận việc khác, chắc hẳn Thích đạo hữu cũng không muốn làm phiền nhiều, tại hạ ngược lại là có chút nhàn rỗi, có thể dẫn đạo hữu tiến đến đi dạo chơi."
Nói rồi, lại quay đầu hướng Hứa Mãn nói: "Vừa hay tại hạ có hẹn với lệnh lang, muốn đưa hắn đến Minh Lôi động xem thử, lần này trở về cũng có thể để lệnh lang đi cùng chúng ta."
Hứa Thượng Lan biết thâm ý trong lời hắn, đơn giản là dùng chuyện bái sư để áp chế chính mình, chỉ là nàng xác thực nhớ đến chuyện này, lúc này không khỏi có chút do dự.
Hứa Mãn sợ bỏ lỡ cơ hội này, liền vội mở miệng nói: "Mẫu thân, hài nhi đã đồng ý với Phan gia huynh trưởng, đây đã là ước định không thể tùy tiện vi phạm, ngài cứ để hài nhi đi đi!"
Nàng bực bội vì con trai hành sự lỗ mãng, lập tức liếc mắt một cái trừng đi, đang muốn mở miệng hòa giải thì lại nghe Thích Vân Dung gật đầu nói: "Không sao, phu nhân nếu bận việc, người khác làm thay cũng được."
Như thế, chính là chặn hết đường lui rồi.
Hứa Thượng Lan nhướng mày, đành phải đồng ý.
--- *Ghi chú của tác giả:* *- Hai chương gộp làm một.* *- Nghỉ ngơi lại đổi loại thuốc uống tốt một chút rồi.* *- Ngày kia hẳn là bắt đầu gấp đôi nguyệt phiếu, trong lúc đó đều sẽ có thêm chương.* *- Cũng không có gì lưu trữ sẵn, dựa vào viết trong ngày, lại càng thêm trân quý đi.* *(Hết chương này)*
Bạn cần đăng nhập để bình luận