Nàng Là Kiếm Tu

Nàng Là Kiếm Tu - Chương 11: Thấy sư tôn nói tới khó xử (length: 8337)

Triệu Thuần mang theo Liễu Huyên bước vào Chân Dương Thượng Thanh động thiên, liền thấy Hợi Thanh đã ngồi ngay ngắn trong điện, thần sắc cũng không kinh ngạc, có thể thấy chưởng môn tiên nhân sau khi trở về tông đã báo cho nàng biết chuyện Trọng Tiêu ma kiếp được bình ổn.
"Đệ tử bái kiến sư tôn." Triệu Thuần cúi người bái lạy, Liễu Huyên đứng sau lưng cũng quỳ gối theo, hô: "Vãn bối Liễu Huyên, ra mắt Hợi Thanh đại năng."
"Cả hai đứng dậy trước đi." Chân mày Hợi Thanh giãn ra, thấy ái đồ trở về tông môn, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Nàng vội vàng dùng khí nâng Triệu Thuần dậy, rất quan tâm hỏi: "Trở về là tốt rồi, ngươi đi chuyến này hơn mười năm, vi sư đã mấy lần định tự mình đi xem thử, nhưng Tần Tiên Nhân bảo không thể hành động thiếu suy nghĩ, nên mới chưa khởi hành. Cũng không biết tình hình bên giới kia rốt cuộc thế nào."
Trong lời nói, dường như nàng vẫn chưa biết chuyện về Hoàn Viên đại đế, chỉ cho rằng lần ma kiếp này hơi nghiêm trọng một chút mà thôi.
Triệu Thuần trong lòng thầm nghĩ, cũng không đi ngược lại chủ ý của chưởng môn tiên nhân, đáp: "Tuy có chút hung hiểm, nhưng cuối cùng vẫn thành công bình ổn lại. Đệ tử nhân họa đắc phúc, đã thành công ngưng tụ đạo chủng, lại được chưởng môn tiên nhân ban ơn, có thể vào Nguyên Độ động thiên mượn một thiên địa linh huyệt để tu hành. Nghĩ đến chuyện phá kiếp thành anh, đã gần kề ngay trước mắt."
"Ừm, tuy nói Thuần Nhi ngươi thiên tư hơn người, lại có đại đạo công đức gia thân, nhưng việc liên quan đến phá kiếp vẫn không thể xem nhẹ, nhất định phải chuẩn bị thật chu toàn mới được." Hợi Thanh tha thiết căn dặn, thần sắc thoáng có chút không tự nhiên, chỉ là nàng tu vi cao thâm, chút biến hóa nhỏ này Triệu Thuần và Liễu Huyên đều không nhận ra.
Mà Liễu Huyên thấy hai người quan hệ thân cận, giọng điệu của Hợi Thanh lại đặc biệt ôn hòa, sự căng thẳng trong lòng liền vơi đi một nửa. Vị sát tinh Chiêu Diễn trong lời đồn từng đánh lên tận Nhật cung kia thật khó mà liên hệ với nữ tử thân thiện hòa nhã trước mắt này. Chỉ khi Hợi Thanh khẽ mím môi, vẻ uy nghiêm toát ra từ gương mặt sắc sảo của nàng, mới khiến Liễu Huyên cảm thấy, Hợi Thanh có hung danh như vậy tuyệt đối không phải nói ngoa.
"Ngươi nhất định là Liễu Huyên mà Thuần Nhi thường xuyên nhắc tới." Hợi Thanh liếc mắt phượng, ánh mắt nhìn sang.
Có lẽ vì Triệu Thuần từng nhắc rằng Thiên Yêu tôn giả và sư tỷ Liễu Huyên có phần bảo vệ nàng, lại hoặc là vì Liễu Huyên từng xuất thân từ Linh Chân, xem như đồng môn với cả hai đồ đệ của mình, nên ánh mắt Hợi Thanh cũng hàm chứa vẻ quan tâm. Chờ Liễu Huyên lại cúi người đáp một tiếng "Vâng", nàng liền gật đầu nói:
"Chuyện của ngươi, chưởng môn đã nói với bản tọa rồi. Sau này ngươi cứ theo Thuần Nhi cùng nhau tu hành. Có bản tọa ở đây, Diệu Nhật chắc chắn không dám tới Chiêu Diễn đòi người!"
Đạt tới cảnh giới Động Hư, Hợi Thanh chỉ cần dùng thần thức quét qua liền có thể nhìn ra hồn phách của Liễu Huyên không giống người thường. Thêm nữa Phong Thời Cánh đã nói cho nàng biết lý do Liễu Huyên đến đây, nàng liền cười lạnh một tiếng, khẽ nói: "Bản tọa ghét nhất loại người nâng kẻ này đạp kẻ khác, hành xử không hề phóng khoáng. Nếu là thiên tài chân chính, sao phải sợ người khác trỗi dậy? Tự nhiên là có một kẻ thì trấn áp một kẻ, đó mới là bản lĩnh thực sự!"
Dưới trướng nàng có hai danh đệ tử, Trảm Thiên tôn giả thì không cần phải nói, có thể đoạt được ngôi đầu đại đạo đã chứng minh hắn từng áp đảo tu sĩ tam đại. Cùng thời kỳ đó, Chiêu Diễn và Thái Nguyên cũng không thiếu các loại thiên tài, nhưng đều bị hắn trấn áp. Mà hiện giờ Triệu Thuần mặc dù cảnh giới còn hơi kém, nhưng đó cũng là do nàng tuổi tác còn nhỏ, thời gian tu hành chưa đủ mà thôi. Nếu chỉ luận về tư chất, nàng chưa chắc đã thua kém sư huynh Trảm Thiên.
Nhưng dù là ai đi nữa, Hợi Thanh cũng chưa từng ra tay chèn ép các thiên tài khác. Giờ nghe chuyện này, không khỏi cảm thấy tộc Sáu Cánh Thanh Điểu hành sự bất công, khiến nàng khinh thường.
Nghe Hợi Thanh thẳng thắn chỉ ra chuyện này mà trách mắng, mặt ngọc của Liễu Huyên ửng đỏ, nhất thời không biết nên đáp lời thế nào. May mà Hợi Thanh cũng không định bắt nàng trả lời. Nàng vừa quay người lại, thì nghe Triệu Thuần mở miệng nói: "Hiện tại còn có một chuyện, muốn thỉnh sư tôn cho chủ ý."
"Thuần Nhi không cần khách khí, có gì khó xử cứ nói hết cho vi sư là được." Thấy ái đồ dè dặt mở lời, Hợi Thanh lại tỏ rõ vẻ vui mừng. Tiểu đồ đệ này của nàng cũng giống như đại đồ đệ Trảm Thiên, đều là người cực kỳ có chủ kiến, chẳng mấy khi cầu xin sư tôn thứ gì, trên con đường tu hành cũng tự có sắp xếp riêng, rất ít khi cần nàng phải hỏi đến. Hiện giờ đột nhiên có việc cầu xin, ngược lại khiến Hợi Thanh hết sức kinh ngạc.
"Chắc sư tôn cũng đã biết, Liễu Huyên sư tỷ quả thật là hậu duệ của ba tộc Nhật cung. Hiện giờ nàng tuy đã vào Chiêu Diễn, nhưng Thanh Chi thần nữ vẫn phải trở về Nhật cung..." Triệu Thuần tóm tắt sơ lược tình cảnh của Thanh Chi, nhưng bản thân nàng lại không có cách nào giải quyết chuyện này.
Một là vì tu vi của nàng còn thấp, nếu không phải nhờ vào danh tiếng của Hợi Thanh, ba tộc Nhật cung sợ rằng còn chẳng thèm liếc nhìn nàng một cái. Hai là Thanh Chi vốn là hậu duệ ba tộc, mà phàm là người của thiên yêu tộc, ít nhiều đều có chút bài xích nhân tộc, Triệu Thuần dù biết rõ tình cảnh của Thanh Chi cũng không có lý do gì để nhúng tay vào chuyện của tộc khác. Đạo lý này, từ việc chưởng môn có thể đưa Liễu Huyên trở về nhưng lại không cách nào can thiệp vào chuyện của Thanh Chi là có thể thấy được phần nào.
"Hai ngươi khoan hãy lo lắng," Hợi Thanh nhắm mắt phượng lại, trong lòng đã bắt đầu suy tính, "Bởi vì trí giả đời trước đột ngột qua đời, nên vị đại trí giả đời này không thể kế thừa y bát tu vi. Mà thân phận trí giả này lại khá quan trọng trong tộc Sáu Cánh Thanh Điểu, cho nên dù thế nào đi nữa, đám tộc lão đó cũng sẽ không nhượng bộ, để vị đại trí giả này kết làm phu thê với người của hai tộc kia.
"Chỉ sợ rằng, Linh Dực kia lại nguyện ý tự lùi một bước, không cầu Thanh Chi làm phi nữa, mà chỉ cần một giọt tinh huyết của nàng để cùng mình sinh hạ hậu duệ.
"Có thể trở thành đế tử, huyết mạch trong cơ thể hắn chắc chắn vô cùng xuất chúng. Tinh huyết của hai người kết hợp lại, sinh ra hậu duệ cũng rất có khả năng tư chất bất phàm. Mà thiên yêu sinh con, chủng tộc của đời sau sẽ biến đổi theo bên cha mẹ có huyết mạch cường thịnh hơn. Nếu huyết mạch Linh Dực mạnh hơn thì còn tốt, còn nếu huyết mạch Thanh Chi sâu hơn một bậc... đám tộc lão của tộc Sáu Cánh Thanh Điểu, chỉ sợ cũng sẽ không từ chối chuyện này nữa.
"Rốt cuộc đó cũng chỉ là một giọt tinh huyết, chứ không phải nhất quyết phải chiếm lấy Thanh Chi. Đến lúc đó, mẫu thân của Linh Dực kia lại đến trước mặt đại đế cầu xin vài câu, những tộc lão kia liền sẽ thuận thế đồng ý, chấp thuận hoàn toàn."
Còn về việc Thanh Chi có đồng ý hay không, một trí giả hữu danh vô thực chưa kế thừa y bát, nói chung cũng chẳng có quyền lên tiếng.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Bị người khác khống chế như vậy, tôn giả tất nhiên sẽ không chịu đáp ứng..." Liễu Huyên nghiến chặt răng, chỉ hận không thể tự tay đâm chết kẻ xấu kia, để Thanh Chi không phải chịu sự nhòm ngó như vậy nữa.
"Cách giải quyết ngược lại không phải là không có," Hợi Thanh suy tư một lát rồi nói, "Nếu Thanh Chi có thể nhanh chóng đột phá Thông Thần, thành tựu Đại Tôn thì sẽ tốt hơn một chút. Như vậy tuy không thể chống lại đám tộc lão, nhưng sau khi mở được một phần truyền thừa của trí giả, địa vị của nàng trong tộc sẽ được nâng cao thêm một bước. Vì tương lai của vị trí giả dẫn đường này, đám tộc lão đó chưa hẳn đã dám đắc tội mà thay nàng làm quyết định... Chỉ là có đại đế Nhật cung nhúng tay vào thì vẫn hơi phiền phức một chút.
"Huống chi các ngươi cũng đã nói, Thanh Chi vì để nối tiếp thiên lộ đã vứt bỏ ngoại hóa phân thân, hiện giờ cảnh giới thụt lùi, việc bù đắp lại cũng không dễ dàng, nói gì đến chuyện đột phá."
"Thà rằng giải quyết tận gốc, khiến chính Linh Dực phải từ bỏ ý định này!"
- Hợi Thanh: Không sao, ta sẽ ra tay!
Canh hai ở sau (hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận