Nàng Là Kiếm Tu

Nàng Là Kiếm Tu - Chương 74: Nghiền ép cùng dây dưa (length: 8443)

Cảnh giới kiếm quang ở kỳ Luyện Khí, tu sĩ vẫn còn từng nghe nói. Nhưng cảnh giới kiếm mang ở tu vi bực này, thật sự có thể xem là chưa từng nghe thấy bao giờ.
Lý Sấu ban đầu nghe Đỗ Phàn Chi báo cáo, dường như vẫn còn nghi ngờ, đợi sau khi Giang Uẩn chứng thực, mới vui mừng khôn xiết, khen rằng tông môn có hy vọng phục hưng.
Dù Thương Nguyên phái có dám nghĩ, e rằng cũng không dám suy đoán bên trong Linh Chân lại có thiên tài như thế. Lý Sấu chắc chắn điểm này, cùng Hoắc Tử Tuần ngồi ngay ngắn trong lầu các, nói cười vui vẻ.
"Sư huynh, ta thấy bên Linh Chân kia, dường như quá mức trấn tĩnh."
Mạnh Viễn nghe đệ tử bên cạnh mở miệng, khoanh hai tay, nhíu mày nói: "Tôn sư muội chính là thân truyền của Thạch trưởng lão, thực lực có thể sánh với Luyện Khí tầng chín, chỉ là ra vẻ trấn tĩnh thôi, hãy xem sư muội đối địch thế nào!"
Triệu Thuần nhảy vọt lên trên đài, một tay cầm kiếm.
Nói là cầm kiếm, thật ra không hoàn toàn chính xác. Lúc mua Xích Phong chủy, nàng chẳng qua vẫn là một tiểu nữ oa, vóc người chưa phát triển, đợi đến nay đã đến tuổi dậy thì, vóc dáng đột nhiên cao lên, trong số nữ tử đã được tính là cao gầy. Xích Phong chủy giữ trong tay, không giống dáng vẻ tiểu kiếm, có thể nhìn ra là một thanh chủy thủ thon dài.
Tôn Ấu Nghi thấy nàng tay cầm một thanh dao găm, lại giữ tư thế cầm kiếm, mắt hạnh híp lại, nghi hoặc nói: "Ngươi tu kiếm?"
Triệu Thuần nâng kiếm trước người, chắp tay nói: "Kiếm tu phái Linh Chân, Triệu Thuần!" Như vậy, chính là đáp lại câu hỏi của nàng ấy.
Người tu kiếm chưa nhập cảnh giới, người khác cũng sẽ gọi là kiếm tu, nhưng đó chẳng qua là lời nịnh nọt, không tính là thật. Triệu Thuần lại tự xưng là kiếm tu, ý tứ trong đó, không cần nói cũng biết.
Quả nhiên, Tôn Ấu Nghi biến sắc, thoáng chốc trở nên nghiêm túc. Tu sĩ hai đạo đao kiếm đối đãi đại đạo bản thân tu luyện vô cùng quý trọng, trên phương diện cảnh giới, trước giờ không dám, cũng là trước giờ không muốn nói ngoa. Nếu đối phương dám tự xưng như thế, tất nhiên cũng giống như chính mình, đã bước vào đạo cảnh!
Thiên tài đạo cảnh hiếm có biết bao, hôm nay ở trên thuyền, vậy mà lại đồng thời xuất hiện hai vị.
Lý Sấu đấm ngực cười một tiếng, truyền âm cho Thạch Thông ở đối diện, nói: "Vừa hay cũng là một sự trùng hợp, môn hạ bản tọa cũng thu được một đồ đệ tốt, có thể để Thạch đạo hữu xem qua." Lời lẽ tương tự, trả lại nguyên vẹn lời khiêu khích của Thạch Thông.
Thính lực của đại tu sĩ Ngưng Nguyên kinh người biết bao, lời nói của Triệu Thuần đã lọt vào tai Thạch Thông, không khỏi sắc mặt khó coi, thầm nghĩ sao Linh Chân cũng xuất hiện một đệ tử đạo cảnh kỳ Luyện Khí?
Bất quá Tôn Ấu Nghi là môn hạ của hắn, chịu hắn dốc lòng chỉ điểm đã lâu, một thân đao pháp đều là thân truyền. Lý Sấu là pháp tu, kiếm đạo không phải sở trường của hắn, thực lực hai nữ này thế nào, còn phải đợi đánh qua mới thấy rõ ràng.
"Thương Nguyên Tôn Ấu Nghi!" Nàng theo thường lệ đáp lễ thi lễ, trường đao trước người vẽ một đường nghiêng, dựng thẳng bên người.
Hai người mặc dù cùng là Luyện Khí tầng tám, nhưng đều là tu sĩ đạo cảnh, trận chiến này thu hút sự chú ý của vạn người, nhất thời những người quan chiến đều nín thở tập trung tinh thần.
Chuyện Tôn Ấu Nghi dẫn tới sự phẫn nộ của các đệ tử Linh Chân chính là việc nàng ta trêu đùa làm nhục Biên Như trên đài đấu võ, không chịu lập tức đánh nàng ấy xuống đài.
Trong đó, đúng là có nguyên nhân do tài nghệ của Biên Như không bằng người. Kẻ mạnh ức hiếp cướp đoạt kẻ yếu, trong giới tu chân có thể nói là chân lý bất thành văn, bất quá mọi thứ đều có giới hạn, vượt quá giới hạn thì là sai. Chính đạo sở dĩ là chính đạo, là vì nghiêm ngặt tuân thủ giới hạn của bản thân, hầu như không bao giờ ra tay với phàm nhân.
Thiên hành hữu thường, thế gian nhân quả ràng buộc lẫn nhau. Tu sĩ vì tranh đoạt lợi ích mà có nhân quả, mới có thể đấu pháp giết địch. Kẻ vô cớ giết chóc bừa bãi, thậm chí lấy thân gia tính mạng người khác để tăng cường bản thân, mới gọi là tà tu, người người có thể tru diệt.
Cho nên trong việc này, hành vi của Tôn Ấu Nghi, chính là do bản tính ngang bướng của nàng ta gây ra, không thể gọi là ác. Trong mắt người ngoài, cũng chẳng qua là bốn chữ 'ỷ thế hiếp người'. Mà thứ nàng ta dựa vào, lại là thực lực của chính mình, vì vậy chỉ có phe Linh Chân tức giận, các tu sĩ còn lại sẽ không như thế.
Áp chế thực lực bản thân, làm ra hành vi làm nhục người khác, Triệu Thuần tất nhiên là không muốn lấy việc đó làm vui. Bản tính tu sĩ khác nhau, sẽ khiến họ đưa ra những lựa chọn hoàn toàn trái ngược. Điều Triệu Thuần muốn làm là nhắm vào thứ mà Tôn Ấu Nghi cậy vào, đánh bại, chính là đại bại nàng ta. Đối với hạng người tự phụ như vậy mà nói, tài nghệ không bằng người, nhận rõ thực lực bản thân và đối phương cách biệt một trời một vực, mới là sự làm nhục lớn nhất!
Triệu Thuần có ý nghĩ này, liền tiện tay chặn lại hai đòn công kích của Tôn Ấu Nghi, phản thủ xuất kiếm, kiếm mang như điểm sao, đâm tới trước cổ họng nàng ta, rồi chuyển thành dùng thân kiếm đánh ra, dùng lực tù của thân kiếm đánh bay nàng ta xuống đài!
Lúc nàng ở tầng sáu, đã có thể dùng một kích toàn lực đánh bại Thẩm Hữu Trinh. Hiện giờ thân pháp kiếm thuật đều đã đại thành, tu vi đến tầng tám, lại mới luyện được cực phẩm kiếm pháp, luận bàn cùng Giang Uẩn đều có thể có qua có lại, huống chi là Tôn Ấu Nghi, hạng tu sĩ mới nhập cảnh giới thứ nhất này.
Tôn Ấu Nghi từ khi bắt đầu tu đao đạo, chưa từng bại trận, hôm nay mới nếm mùi thất bại đầu tiên. Suy nghĩ của Triệu Thuần không sai, bị người ta một kiếm đánh văng khỏi đài, khiến nàng ta thật sự khó có thể chấp nhận. Vừa rồi trong nháy mắt đã thấy, nhất định là kiếm mang không thể nghi ngờ. Tương ứng với nó, trong đao đạo cũng có cảnh giới đao mang, nàng cách cảnh giới đó hãy còn rất xa, thế nhưng trong số tu sĩ cùng thế hệ với nàng, đã có người làm được, đây mới là chỗ khiến nàng ta bị đả kích nhất!
"Đã nhường."
Triệu Thuần thu kiếm vào vỏ, cũng có nghĩa là trận chiến luận đạo giữa hai phái Linh Chân và Thương Nguyên đến đây kết thúc, và phần thắng thuộc về Linh Chân.
Các đệ tử Linh Chân sớm đã biết thiên phú của nàng, hiện giờ chỉ còn lại lời tán thưởng và niềm vui sướng sau chiến thắng. Những người quan chiến bốn phía mới là kinh hãi thất sắc!
Thanh niên kiếm tu của đại tông kia chấn kinh thế nào không cần nói, vị sư thúc của Nguyên Thương phái vuốt râu thở dài, chưởng môn nói khí vận Linh Chân đã suy đến tận đáy vực, ấy thế mà lại hiếm khi tính sai. Theo hắn thấy, phía trước có Thu Tiễn Ảnh, sau có hai người Trịnh, Triệu, Linh Chân đáng lẽ phải đại thịnh mới đúng.
Người khác đồn đãi về trận chiến này thế nào, Triệu Thuần không kịp quan tâm, còn mấy ngày lộ trình nữa là đến Thôn Kỳ trì, nàng đang có chuyện khác phiền lòng.
Trên boong tàu của đại thuyền du lịch Tiên Hạc Mời.
"Trịnh đạo hữu, hôm qua đã nhờ ngươi chuyển lời đến Tôn sư muội của phái ta, hôm nay vẫn phải cần ngươi giúp đỡ mới được." Mạnh Viễn ngăn Trịnh Thần Thanh lại, nhẹ giọng nói.
Trịnh Thần Thanh cũng xấu hổ, trả lời: "Không phải là ta không muốn giúp đỡ, mà là Tôn đạo hữu của quý phái không chịu nghe, đủ kiểu khuyên bảo cũng vô dụng."
Kể từ sau khi thua Triệu Thuần, Tôn Ấu Nghi uể oải một trận, rồi lại phấn chấn tinh thần, không tin tà mà nhiều lần đến đây khiêu chiến, lúc thắng lúc bại, nhưng lại là lúc bại nhiều hơn lúc thắng. Đến sau cùng, thậm chí tuyên bố muốn ở lại trên đại thuyền của Linh Chân, để tiện cho nàng luận bàn luận đạo. Tu sĩ khác luận đạo là để thể hiện phong thái bản thân, còn trên người nàng, ngược lại thật sự phù hợp với hai chữ luận đạo.
Triệu Thuần ở trên thuyền, luận bàn cùng Giang Uẩn đã chiếm rất nhiều thời gian, thật sự không còn sức lực để phân tâm lo đến nàng ta.
Nhưng mà Tôn Ấu Nghi tình nguyện ngồi khô một bên, xem hai người đấu kiếm, cũng không muốn trở về Lưu Ly thuyền của Thương Nguyên phái.
Mạnh Viễn lần này quay về đã là lần thứ ba, Thạch Thông ở trên thuyền giận dữ nói: "Nếu không muốn trở về, liền đưa nàng ta đến Linh Chân phái, thành toàn tâm nguyện của nàng ta đi!" Lời này cũng là nói đùa, thiên tài đạo cảnh sao Thương Nguyên có thể chắp tay nhường cho người khác được. Vả lại Thạch Thông đối đãi đồ nhi cũng là yêu thương sâu sắc, trách mắng nghiêm khắc (yêu chi sâu, trách chi thiết), nghĩ đến việc nàng ta cứ ở lỳ trên đại thuyền của môn phái Lý Sấu, mới đủ kiểu không tình nguyện.
Xem sắc mặt Trịnh Thần Thanh, Mạnh Viễn biết được, lần này trở về lại phải thất vọng rồi.
Thôi cũng được, đến Thôn Kỳ trì kia, mỗi tông môn đều có chỗ ở riêng, Thạch trưởng lão tự khắc sẽ đích thân bắt nàng ta về.
- Ban ngày có việc, sau sáu giờ chiều mới có thời gian rảnh gõ chữ, đại khái đều cập nhật vào khoảng mười giờ tối nhé, mong các bạn đọc (bối bối nhóm) thông cảm nhiều hơn (nước mắt) (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận