Nàng Là Kiếm Tu

Nàng Là Kiếm Tu - Chương 230: Thần niệm chi thân (length: 8338)

Có được cửa khe hở của thế giới này, tu sĩ liền có thể theo đó thoát thân, đến bên ngoài thiên địa này để tìm kiếm Cổ Dung chi căn.
Nhưng xem ý tứ của Thanh Chi thần nữ, chuyện này dường như lại không dễ dàng như đã nghĩ. Liền thấy nàng đôi môi mím nhẹ, hàng mi thanh tú như lá liễu rủ xuống, lại nói: "Muốn tìm được Cổ Dung chi căn, thì nhất định phải thâm nhập vào nơi giới nguyên tọa lạc, có lẽ ngươi đã phát giác ra, ma kiếp lần này của Trọng Tiêu cũng không đơn giản, e rằng sau lưng có người ngoài giới âm thầm nhúng tay, ta ngày xưa tuy biết được phương pháp này, nhưng lại không thể hành động thiếu suy nghĩ.
"Người kia hành tẩu trong hư không ngoại giới, lại thời thời chú ý tình thế bên trong giới này, may mà có thiên đạo duy trì sự tồn vong của ba ngàn thế giới, mới khiến hắn không dám tự mình động thủ, nhưng một khi theo cửa khe hở thế giới tiến vào hư không, hắn liền có thể hoàn toàn không còn cố kỵ mà hung ác hạ sát thủ, mà với thực lực của người kia, cho dù là ngoại hóa tôn giả cũng e là không thoát khỏi một chữ chết.
"Huống chi Trọng Tiêu hiện giờ, đã hoàn toàn nằm dưới sự giám thị của người kia, nếu tu sĩ theo cửa khe hở mà ra, thì tất nhiên sẽ bị hắn cảm ứng được tung tích, biện pháp duy nhất xem như khả thi, chính là nguyên thần rời khỏi thân thể, lấy thần niệm chi thân tiến vào nơi giới nguyên tọa lạc, so với pháp thân của tu sĩ, nguyên thần biến thành thân thần niệm chính là hư ảnh, tự nhiên sẽ khó bị người khác phát giác hơn so với pháp thân."
Triệu Thuần nghe nàng nói vậy, lại ngẫm lại một chút, liền phỏng đoán ra vì sao chính mình lại là ứng cử viên không có người thứ hai đó.
Tu sĩ ngoại hóa bên trong giới này, phần lớn nguyên thần đều ở trong thể nội bản tôn, mà bản tôn lại đang tu hành trong hư không ngoại giới, nếu muốn tới gần Trọng Tiêu, thì căn bản không thể tránh khỏi người ngoài giới kia, về phần tu sĩ dưới cảnh giới ngoại hóa thì lại càng không thể, không có tu vi ngoại hóa, nguyên thần một khi tiến vào hư không, lập tức sẽ bị nguyên khí cuồng bạo xoắn nát, thôn tính, tiêu diệt.
Mà ngay cả cảnh giới Chân Anh cũng chưa có, nếu như nguyên thần rời thân thể quá lâu, nhục thân không cách nào tự vận chuyển chu thiên, chân nguyên trong cơ thể rất có thể sẽ nhảy loạn lên, gây thương tổn kinh mạch huyệt khiếu.
Triệu Thuần thì khác, trong thức hải của nàng có một đôi nguyên thần, tự nhiên có thể khiến một nguyên thần trong đó rời khỏi thân thể hóa thành thần niệm chi thân, lại để nguyên thần còn lại trấn giữ bình ổn thức hải, như vậy sẽ không vì nguyên thần rời thân thể quá lâu mà dẫn đến cơ thể không có thần thức, khiến chu thiên kinh mạch bị đình trệ.
Về phần làm thế nào để bảo vệ nguyên thần bất diệt trong hư không, nàng cũng có biện pháp giải quyết.
Thiên địa lô ngay cả giới bích cũng có thể nuốt chửng luyện hóa, làm sao lại sợ nguyên khí cuồng bạo kia, Triệu Thuần chỉ cần giấu thân thần niệm vào trong đó, liền có thể tự do đi lại trong hư không. Đây cũng là ý tưởng đột nhiên nảy ra sau khi nàng dùng thiên địa lô luyện hóa tinh nguyên Thủy Hủy.
Lại đem thân thần niệm giấu vào trong lò, cũng tiện để che giấu khí tức, không để người khác tùy tiện phát giác.
Liền đem ý tưởng này nói với Thanh Chi thần nữ xong, thấy nàng khẽ gật đầu, ấm giọng nói: "Chỉ dựa vào thiên địa lô còn chưa đủ để ta an tâm, ta còn có bảo vật khác của tộc, có thể dùng thiên đạo tạm thời giáng xuống che chở, che lấp khí tức của ngươi một phen, như vậy cũng tốt để tránh né người ngoài giới kia đi.
"Chỉ là nguyên thần rời thân thể cũng không phải chuyện dễ dàng, hóa ra thần niệm chi thân càng là gian nan, nếu là ngươi trước kia thì chỉ sợ khó mà làm được, hiện nay đã minh ngộ kiếm tâm, mới có mấy phần khả năng."
Nếu chỉ ở cảnh giới Quy Hợp, muốn hóa ra thân thần niệm thì gần như là không thể, Thanh Chi cũng là nhờ đọc qua cổ tịch, mới tìm thấy trong ghi chép về tu sĩ liệt thần thượng cổ, rằng có kiếm tu ở cảnh giới kiếm tâm, có thể gửi nguyên thần lên trên thức kiếm, hóa ra thần niệm chi thân ngay tại kỳ Quy Hợp. Hiện giờ Triệu Thuần đã có hai nguyên thần, lại đã minh ngộ kiếm tâm, đạt đủ điều kiện về thần niệm chi thân trong cổ tịch, Thanh Chi lúc này mới cảm thấy phương pháp phá giải kim lồng có hi vọng.
"Việc này đã hữu ích cho đại sự kết thúc trường ma kiếp này, ta tự nhiên sẽ cố gắng hết sức." Triệu Thuần trịnh trọng gật đầu, muốn thử nghiệm phương pháp được nói trong cổ tịch kia một phen.
May mắn là pháp môn kia bản thân cũng không tính là tối nghĩa khó khăn, về mặt nguyên thần, Triệu Thuần lại vượt xa các tu sĩ thượng cổ dùng pháp môn liệt thần để thành tựu chủ hư nhị thần, cho nên chỉ mới nửa ngày công phu, nàng liền thành công hóa ra thần niệm chi thân, còn thử giấu nó vào trong thiên địa lô.
Thanh Chi thần nữ thấy vậy tự nhiên vô cùng vui mừng, liền lại lấy bảo vật của tộc Sáu Cánh Thanh Điểu ra, thi triển một đạo cấm chế lên thiên địa lô. Cấm chế kia vừa mới hạ xuống chưa đến một hơi thở, Triệu Thuần liền mơ hồ cảm thấy vật ấy dường như đã cắt đứt liên hệ với chính mình, làm thế nào cũng không cảm ứng được, chỉ có thử hạ thần thức thúc đẩy nó, mới có thể xác định vật này vẫn còn nhận chủ, cũng không thoát khỏi sự khống chế của nàng.
Sau khi đã chuẩn bị vạn toàn như vậy, Thanh Chi vốn định lệnh cho Tạ Tịnh hộ tống Triệu Thuần tiến vào Man Hoang, nhưng lại bị Triệu Thuần lắc đầu bác bỏ.
Chưa cần nói đến cổ địa Man Hoang sớm đã rơi vào tay tà ma, hiện nay nguy hiểm đến mức nào, mà chính việc để Tạ Tịnh cùng nàng tiến vào Man Hoang mới lại càng dễ bại lộ tung tích, kinh động người ngoài giới. Rốt cuộc các cường giả bên trong Trọng Tiêu giới, đa số đã đánh về phía tà ma trên biển, lúc này bỗng nhiên xuất hiện một vị ngoại hóa tôn giả trong Man Hoang, thật sự là vô cùng khả nghi, không thể không khiến người ta suy nghĩ nhiều.
Lời này của Triệu Thuần cũng có lý, Thanh Chi thần nữ tuy lo lắng cho nàng, cũng không thể không cân nhắc đến nguy cơ bại lộ tung tích, liền mới đáp ứng như vậy.
Việc phá giải đại trận kim lồng, chỉ nên sớm chứ không nên chậm trễ, để kịp tiến vào nơi giới nguyên tọa lạc trước khi cấm chế Thanh Chi bày ra biến mất, Triệu Thuần căn dặn xong những cân nhắc này, lập tức liền khiến nguyên thần rời thân thể, đem bản thể giao cho Thanh Chi chăm sóc, trốn vào bên trong thiên địa lô hướng về Man Hoang mà đi.
Mà mấy canh giờ sau, Liễu Huyên mới thong thả đi tới, cúi người nói với Thanh Chi: "Tôn giả, ta đã chuẩn bị xong xuôi, có thể lập tức ra biển."
"Cũng tốt, hiện giờ các tu sĩ ngoại hóa trong cảng Hành Quy đều đã đi ra biển cả, sau khi ngươi ra biển liền đi thẳng đến thu lấy dư hồn kia, đây là hồn của đại yêu thượng cổ, đối với ngươi có ích lợi rất nhiều, đợi sau khi ma kiếp nơi này qua đi, chúng ta liền có thể trở về nhật cung, để ngươi đến đại thiên thế giới tu hành."
Thủy Hủy chôn xương tại Vô Ngân hải rất nhiều năm tháng, nhưng dư uy vẫn mạnh đến kinh người, trong đó cố nhiên có nguyên nhân là vĩ lực cường hãn của đại yêu thượng cổ, mặt khác lại là bởi vì yêu hồn của yêu vật này cũng không rời đi, mà là vỡ nát ẩn giấu bên trong hài cốt, hiện giờ tuy chỉ còn sót lại một phần nhỏ nhất, nhưng đối với Liễu Huyên mà nói vẫn vô cùng trân quý.
Liễu Huyên tự nhiên nghe lời dặn dò này, dịu dàng đáp vâng, đợi đến khi nghe được Thanh Chi đã quyết định trở về thượng giới, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ lo lắng.
"Tôn giả không ngại ở lại Trọng Tiêu tĩnh dưỡng thêm một thời gian, chờ ngưng tụ xong phân thân rồi trở về cũng không muộn mà."
"Huyên Nhi đừng lo lắng cho ta," Thanh Chi xua tay, "Việc ngưng tụ lại thân ngoại hóa thân tốn bao nhiêu công phu, ngươi và ta đều lòng dạ biết rõ, việc này với ta không sao, chỉ sợ làm chậm trễ ngươi, không sớm ngày tiến vào đại thiên thế giới, cuối cùng sẽ bất lợi cho việc ngộ đạo tu hành của ngươi."
Thấy Liễu Huyên muốn lắc đầu, trong ánh mắt Thanh Chi lại thêm mấy phần sắc bén lạnh lùng, mà sự tàn khốc này lại không phải nhắm vào Liễu Huyên:
"Huyên Nhi phải biết, ta năm đó hạ giới thực sự là vì tiếp dẫn ngươi, chứ không phải như lời bọn họ nói, là vì chọc giận đại đế nên mới bất đắc dĩ làm vậy, về phần Linh Dực...
"Bằng hắn mà cũng muốn cưới ta làm vợ, nằm mơ đi thôi!"
Thanh Chi cười lạnh, lại đưa tay kéo Liễu Huyên vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán nàng, vừa để trấn an, vừa khiến cơn tức giận của bản thân dần dần bình ổn lại.
- Canh hai sẽ ra sau (hết chương này) -
Bạn cần đăng nhập để bình luận