Nàng Là Kiếm Tu

Nàng Là Kiếm Tu - Chương 183: Man La mới gặp, Tạ Tịnh hiện thân! (length: 8532)

Bạch dạ tộc lấy sự nhẹ nhàng làm vẻ đẹp, nam nữ trong tộc đều có thân hình cao dài, dáng người mảnh mai.
Xét về hình dáng tướng mạo, Man La gần như không khác gì nữ tử nhân tộc, chỉ là vóc người cao gần hai trượng, nơi vai rủ xuống một đôi cánh chim trắng muốt, trông như tơ lụa lụa mỏng, giữa lúc quang hoa lưu chuyển, lại ánh lên màu đen chói mắt. Nàng là dòng chính trực hệ của bạch dạ tộc, cùng Ngâm Hàn yêu tôn tự có mấy phần thân duyên, từ lúc sinh ra đã được gửi gắm kỳ vọng, sau đó từng bước bộc lộ thiên tư bất phàm, địa vị bên trong tộc lại càng siêu nhiên.
Giờ phút này Man La cùng Giác Hốt đang giằng co một phương, một kim một bạch, hai đạo thân ảnh mỗi người tỏa ra huyết khí bành trướng. Các yêu tu còn lại không phân biệt được ai có thể nhỉnh hơn một bậc, chỉ cảm thấy hai yêu này đều rất là cường đại, hắn chờ khó mà là đối thủ của họ.
Lúc Triệu Thuần bước đến đứng cạnh Liễu Huyên, mấy đạo ánh mắt liền không hẹn mà cùng quét tới, sau đó thấy Man La rung đôi cánh, cùng Giác Hốt của kim hồng tộc đối một chưởng, những ánh mắt này tức thì lại phân tán đi không ít.
"A Thuần cho rằng, ai có thể đắc thắng?" Liễu Huyên quay đầu sang, có phần hứng thú đặt câu hỏi.
"Kia yêu tu mọc đôi cánh sau lưng thắng qua quá nhiều, trong vòng ba chiêu tất ra thắng bại." Triệu Thuần ánh mắt quét qua, trong lòng liền có đáp án. Nàng thản nhiên trả lời Liễu Huyên, thanh lượng cũng tuyệt không tính là nhỏ, xung quanh không ít yêu tu đem lời nói này nghe lọt vào tai, lập tức liền có chút ghé mắt.
Lần giao thủ trước, mặc dù cũng là Man La giành thắng lợi, nhưng Giác Hốt lại không giống như lời Triệu Thuần nói, bại trận nhanh chóng như vậy. Hai yêu tối thiểu cũng phải đối mặt nhau trăm chiêu mới bị Man La thắng được, hiện nay lại đã qua hơn nửa năm, còn ở dưới huyết cốt của đại tôn luyện hóa không ít tinh khí huyết nhục, bọn họ ngược lại không cảm thấy Giác Hốt sẽ khó xử như lời tu sĩ nhân tộc này nói.
Liễu Huyên cười liếc nhìn đám yêu tu kia một cái, lại nhất thời chưa nói gì.
Hai người cùng nhìn về phía cảnh tượng trên đài đấu, chỉ thấy đôi cánh sau lưng Man La như đám mây che trời, ngàn vạn lông vũ sắc bén như lưỡi kiếm càn quét tám phương. Thủ đoạn này trước kia khi đối mặt Giác Hốt còn chưa từng thi triển, hiện nay đánh cho đối phương khó lòng phòng bị. Mặc cho Giác Hốt da dày thịt béo, man lực kiên cường, nhưng cũng là tránh cũng không thể tránh, bị đợt tấn công mạnh mẽ này làm cho phải lùi lại từng bước!
Mà Man La nhãn châu xoay động, liền muốn nhân cơ hội này nhất cổ tác khí bắt lấy hắn. Nàng khẽ quát lên tiếng, thúc đẩy toàn thân huyết khí, đám người chỉ nhìn thấy sau lưng nàng ẩn ẩn hiện ra hình ảnh hoàng chân tuyết vũ trĩ chim, giữa không trung một tiếng rít vang lên, một luồng huyết khí từ trên ép xuống trấn áp Giác Hốt.
Phanh! Phanh! Phanh!
Cả tòa đài đấu vì vậy mà có dấu hiệu sụp đổ, dưới đôi chân to của Giác Hốt, những vết nứt giống như mạng nhện lan ra từng khúc. Huyết khí trong cơ thể hắn sôi trào, nhưng lại không phải là chiến ý dạt dào, ngược lại bị Man La áp chế lại, chỉ có thể quay cuồng bất bình trong đan điền!
"A!" Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, dường như không chịu nổi lực lượng khổng lồ như vậy, ầm một tiếng quỳ rạp xuống đất, tòa đài đấu cuối cùng không còn chịu nổi gánh nặng, theo sự gục ngã của Giác Hốt mà hoàn toàn tan vỡ!
Quả thật như lời Triệu Thuần nói, bại trận trong vòng ba chiêu!
Thấy tình hình này, đám yêu tu nào còn nhớ Triệu Thuần đã nói gì, chỉ mỗi người đều kinh ngạc thán phục thực lực của Man La cường hãn như thế, có thể nói là có một không hai trong các tộc ở Tùng châu!
"Huyết tương đồ đằng đã có hình thức ban đầu, ngày sau Man La thiếu chủ tất thành yêu vương chi cảnh!" Có yêu tu cảm niệm đồ văn trĩ chim vừa rồi, trong lòng một mảnh ao ước.
Tu sĩ bên cạnh lại khinh miệt hừ một tiếng với kẻ đó, trong mắt lộ vẻ cuồng nhiệt nói: "Chỉ là yêu vương thì tính là gì, với tư chất của Man La thiếu chủ, hẳn phải là vị yêu tôn tiếp theo của bạch dạ tộc!"
Lập tức lại có không ít yêu tu phụ họa theo hắn, giờ phút này đều vung tay hô to tục danh của Man La.
Tu sĩ yêu tộc xưa nay kính trọng cường giả, hôm nay thắng bại đã phân, danh vọng của Man La chỉ sợ là muốn triệt để đè ép Giác Hốt tới!
Mà Triệu Thuần không hiểu rõ những khúc mắc quanh co của hai tộc bạch dạ và kim hồng, hiện nay nhìn Man La, trong lòng chỉ có mấy phần tán thưởng, đối với chuyến đi Man Hoang tăng thêm mấy phần tin tưởng.
Yêu tộc Tùng châu chính là lập trường chính đạo, có thể nói là đồng minh chi hữu với nhân tộc ba châu. Đến lúc đó đi Man Hoang tranh đoạt bãi săn thiên mệnh, liền sẽ đứng về phía mình, cùng nhau đối kháng rất nhiều tu sĩ tà tông. Triệu Thuần tất nhiên không có chút thiên vị nào, hy vọng minh hữu càng mạnh càng tốt.
Bất luận thế nào, dung linh quả cũng không thể rơi vào tay tà tu.
Lúc Triệu Thuần quan sát Man La, vị thiếu chủ bạch dạ tộc này cũng dời sự chú ý khỏi người Giác Hốt, hướng ánh mắt về phía nàng.
Trong mắt yêu tộc, tu sĩ nhân tộc từ trước đến nay đều gầy yếu thấp bé, nhưng Man La lại chưa bao giờ dám khinh thường hắn chờ. Nghe yêu tôn đại nhân nói, vị nữ tử họ Triệu này ở ba châu cũng khá có tiếng tăm, trước kia từng ở thiên kiếm đài đánh bại Bùi Bạch Ức của Thái Nguyên đạo phái để đoạt lấy khôi thủ, hiện giờ chính là người đứng đầu hoàn toàn xứng đáng dưới chân anh!
Nhắc tới Bùi Bạch Ức, Man La ngược lại là nhớ ra.
Năm đó nàng một đường phá quan không trở ngại, lại nhất cử chiến thắng Giác Hốt của kim hồng tộc, khiến uy phong của bạch dạ tộc tăng mạnh, chính là lúc mười phần ngạo khí. Thế nhưng Ngâm Hàn yêu tôn lại đưa nàng đến Thái Nguyên đạo phái, cùng Tịch kiếm chân nhân đương thời là Bùi Bạch Ức đánh một trận.
Một kiếm!
Chỉ một kiếm nàng liền bại xuống đài. Dưới kiếm ý có thể nói là khủng bố của Tịch kiếm chân nhân, Man La chỉ cảm thấy toàn thân đều run rẩy, cái cảm giác sinh tử chưa từng trải qua, thoáng chốc ập đến trước mặt!
Đó là thất bại đầu tiên trong đời Man La phải nếm trải. Sau khi trở về tộc, cũng vì vậy mà ngơ ngơ ngác ngác một thời gian. Chờ đến khi một mạch chuyên cần không ngừng, tự cảm thấy thực lực dần có tiến cảnh, mới dần dần lấy lại lòng tin, nhưng những khí thế kiêu căng ngày xưa thì lại không còn sót lại chút nào.
Mà hiện giờ thực lực đại trướng, nàng cũng từng nghĩ sẽ lại cùng Bùi Bạch Ức đánh một trận, chỉ tiếc đối phương sớm đã bước vào hàng ngũ chân anh, không thể nào đánh đồng với tu sĩ quy hợp.
Giờ phút này nhìn thấy Triệu Thuần, Man La càng cảm thấy có mấy phần nghiêm túc.
Thật sự mà nói, vị khôi thủ thiên kiếm đài này cùng Tịch kiếm chân nhân cũng không giống nhau. Nếu như ví cả hai người như một vũng đầm sâu, vậy thì Bùi Bạch Ức cực giống một đầm nước đọng, còn Triệu Thuần lại giống như dòng nước nguồn đang lăn tăn chảy. Nàng không phải yêu tu, nhưng huyết khí và sinh cơ trong cơ thể lại càng tràn đầy hơn, điều này là không nhìn thấy được trên người Tịch kiếm chân nhân. Nhưng hai người đều là kiếm tu, cái loại phong mang ẩn chứa trong hành vi cử chỉ kia, lại đột nhiên túc sát như gió thu!
Phi thường đáng sợ!
Một người một yêu, hai đạo ánh mắt thoáng chốc va chạm vào nhau. Cái lạnh thấu xương theo sống lưng Man La bò lên, một cảm giác sởn tóc gáy gần như khiến nàng dựng hết cả lông tơ.
Điều này lại không trách được nàng, Triệu Thuần tu hành mặt trời một đạo, cùng kim ô đại thần chính là đồng nguyên, trong tay lại có vỏ kiếm dung kim vũ đại bàng. Là một yêu thuộc dực tộc, Man La chịu uy hiếp tự nhiên phải mạnh hơn các tộc khác, giờ phút này toàn thân khó chịu cũng là chuyện tự nhiên.
Mà cách cuộc tiểu đấu ở Kim Ô cung lại qua ba ngày, Triệu Thuần phương theo sự ra hiệu của Thanh Chi thần nữ tế ra thiên chu, chở ba vị thiên tài yêu tộc được chọn ra từ cuộc tiểu đấu, cùng với Liễu Huyên, cùng đi đến nơi tụ hợp với phe nhân tộc.
Đại mạc nơi hoang tộc cư ngụ chính là vùng đất được thụ thần che chở. Tu sĩ từ quy hợp cảnh giới trở lên nếu ngông cuồng đi vào trong đó, lập tức sẽ bị thụ thần ra tay trấn sát.
Cho nên cả hai phe chính tà đều chỉ có thể đưa tu sĩ đến vùng rìa, không thể tiến quá gần vào sâu trong đại mạc.
Thanh Chi thần nữ vốn nên trấn giữ Nhật Nguyệt thành, người hộ tống các vị thiên tài yêu tộc và nhân tộc lần này lại là người Triệu Thuần có chút thân quen, Du Lung kiếm tôn, Tạ Tịnh!
Thiên chu vừa đi tới biên giới ba châu, tức thì nhìn thấy thân ảnh cao dài đĩnh bạt của Tạ Tịnh đạp không mà tới, cất giọng cười to nói với nàng:
"Không tệ, nhanh như vậy đã quy hợp hậu kỳ rồi, xem ra ta phải đi chuẩn bị lễ vật sớm đây, ngồi đợi ngươi thành tựu chân anh thời điểm!"
( bản chương xong ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận