Nàng Là Kiếm Tu

Nàng Là Kiếm Tu - Chương 173: Kim ô bão nhật sơn hà trấn (length: 8724)

Thiên Tu rừng cây chính là rào cản ngăn cách Tùng châu với thế giới bên ngoài, cũng chính nhờ sự tồn tại này mà lũ tà ma thi quỷ từ lâu không thể xâm phạm vào nơi đây.
Nếu như Thiên Tu thụ xảy ra chuyện, đối với Tùng châu mà nói, thì chính là điềm báo đại nạn sắp ập đến!
Huống hồ vào lúc này, đang có đại quân tập kết tại nơi giáp ranh giữa hai châu Bụi và Cấm, đủ để thấy tình hình của yêu tộc tinh quái nguy cấp và khẩn trương đến mức nào.
Trong lòng Liễu Huyên cũng không thể bình tĩnh, theo như nàng biết, Thiên Tu thụ có sinh cơ cường thịnh, không thể hóa thành hình người, cũng sẽ không bị ngoại vật làm hại, thuộc về một loại cực kỳ đặc thù trong vạn ngàn tinh quái, hiện nay tà ma thi quỷ lại có thủ đoạn ảnh hưởng đến tộc này, chỉ sợ cũng là do nhân ma xuất thế!
Nàng gật đầu với huynh muội Vũ Sất, nói: "Đan dược thanh độc tránh chướng tất nhiên là có, nhưng ta chưa từng tận mắt thấy độc chướng kia, hiện giờ cũng không rõ nguồn gốc phát sinh chướng khí, nếu tiếp tục sử dụng giải độc linh đan thường dùng, thì không thể bảo đảm có hữu dụng hay không."
Linh đan thanh độc tránh chướng thường thường chính là đúng bệnh bốc thuốc, để phát huy hiệu dụng ở mức độ lớn nhất, xét cho cùng chướng khí của cỏ cây và chướng khí của tà vật không thể đánh đồng làm một, Liễu Huyên khi chưa biết nguồn gốc độc chướng trong Thiên Tu rừng cây từ đâu mà ra, tự nhiên cũng không thể luyện chế ra linh đan thích hợp được.
Vũ Sất cảm thấy lời này có lý, nhưng trên mặt không khỏi lộ ra vài phần thất vọng, mức độ quan trọng của Thiên Tu thụ đối với Tùng châu có thể tưởng tượng được, lần này nếu không thể tìm ra căn nguyên khiến nó xuất hiện dị trạng, tộc Khuất Nha của bọn họ chắc chắn cũng khó mà thoát thân khỏi ma kiếp.
"Hay là như vầy, hai vị đạo hữu có thể sau khi tiến vào Thiên Tu rừng cây, thu thập một chút chướng khí đặt vào trong bình, đợi ta phân biệt cẩn thận một phen, rồi đối chiếu vật ấy luyện chế ra đan dược càng hữu hiệu hơn, còn trước đó, hai vị đạo hữu chỉ có thể dùng tạm giải độc linh đan bình thường." Liễu Huyên trầm tư một lát, rồi lấy từ trong tay áo ra một chiếc bình ngọc cổ nhỏ cỡ bàn tay, đưa cho huynh muội Vũ Sất.
"Như vậy cũng tốt." Mục Oanh tiến lên nhận lấy bình ngọc, nỗi sầu lo trong ánh mắt thoáng chốc vơi đi không ít, linh đan mà Liễu Huyên có thể đưa cho bọn họ trước mắt tuy không thể bảo đảm hiệu quả, nhưng mang đan dược bên người, dù sao cũng là có còn hơn không.
Triệu Thuần không nói lời nào, trong lòng vẫn luôn suy nghĩ về sự dị thường của Thiên Tu thụ, lúc vẫy tay tạm biệt huynh muội Vũ Sất, Liễu Huyên cũng chú ý đến vẻ trầm ngâm của nàng.
"Xem ra như vậy, phe tà ma đã quyết tâm muốn nuốt trọn Tùng châu rồi."
Đầu tiên là đại quân áp sát biên giới, tiếp đến là phá hoại sự bảo vệ của Thiên Tu thụ đối với châu này, có thể thấy quyết tâm quay trở lại lần này của tà ma lớn hơn rất nhiều so với trước đây.
Triệu Thuần khẽ "dạ" một tiếng, coi như hưởng ứng lời của Liễu Huyên, nhưng đám mây đen đang vướng bận trong lòng luôn mách bảo rằng nguyên nhân của sự dị thường này không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Mà càng nghĩ, khát khao đối với thực lực trong lòng lại càng thêm mãnh liệt, chỉ cần thực lực của nàng mạnh hơn một chút, không nói đến ngoại hóa tôn giả, chỉ cần có cảnh giới chân anh, thì bất luận là khả năng tự vệ hay vai trò trong chiến cuộc, đều sẽ lớn hơn hiện tại rất nhiều.
Ít nhất cũng phải nhanh chóng ngưng tụ thành đạo đài thần tượng, đột phá đến hậu kỳ cảnh giới, khi đó dựa vào «Thái Thương Đoạt Linh Đại Pháp» cũng có thể tung hoành vô địch dưới cảnh giới chân anh.
Sau khi từ biệt Liễu Huyên, Triệu Thuần liền lại lựa chọn bế quan tu hành. Mục tiêu lần này của nàng chính là không đột phá hậu kỳ thì không xuất quan.
Cứ như vậy đóng chặt cửa phủ, hai tai không nghe chuyện bên ngoài cửa sổ qua mười ba năm, việc Triệu Thuần mong muốn cuối cùng cũng có dấu hiệu.
Sáng sớm ngày hôm đó, trên cỏ cây ở Kim Hà loan, sương sớm còn chưa kịp rơi xuống, đã thấy ánh sáng vàng hồng hư ảo từ phía chân trời chiếu rọi xuống, như cuồng phong cuốn mây bao phủ nửa bầu trời.
Liễu Huyên trong lòng có cảm ứng, lập tức bay người lên không trung, thấy ánh sáng huy hoàng phát ra từ nơi Triệu Thuần đang tạm trú, liền không khỏi sinh ra mấy phần vui mừng.
Trọn vẹn hai mươi ba năm, có sự trợ giúp của Thần Cung đan không tì vết, cuối cùng cũng khiến Triệu Thuần ngưng luyện hoàn thành hai tòa Nguyên Thần thần tượng, Quy Hợp hậu kỳ có thể thành tựu!
Dị tượng như vậy cũng hấp dẫn không ít yêu tu tộc Khuất Nha tới, chúng yêu đưa mắt nhìn về hướng đó, liền thấy một con kim ô vỗ cánh bay vút lên trời cao, hai cánh dang rộng tựa như che khuất bầu trời, nhưng ngay sau đó, từ vị trí ngực bụng của nó lại hiện lên một vầng mặt trời đỏ rực, trong nháy mắt bị kim ô kia bao bọc lấy, hình ảnh này ngưng tụ thành thực thể, ầm vang trấn giữ trên một tòa đạo đài vừa hiện ra!
Liễu Huyên thấy vậy, trong tay lập tức liền muốn hành động, nàng rõ ràng một đôi Nguyên Thần của Triệu Thuần không thể bại lộ, nên hai tòa thần tượng Nguyên Thần tự nhiên cũng chỉ có thể hiển lộ một tòa, đang định ra tay che giấu, bỗng thấy ánh sáng vàng hồng nơi chân trời tắt lịm, nhất thời khiến khắp nơi chìm vào tĩnh lặng.
Chúng yêu đều cho rằng cảnh giới đột phá đến đây là đã kết thúc, nhưng Triệu Thuần bên trong động phủ lại không như bọn họ nghĩ, kết thúc nhập định mà tỉnh lại.
Điều Liễu Huyên lo lắng cũng chính là điều nàng cần phải đề phòng, vì thế sau khi thần tượng Kim Ô Bão Nhật ngưng tụ thành thực thể trấn xuống, nàng liền cố gắng thu liễm khí tức, đem thần tượng Kiếm Trấn Sơn Hà ghìm giữ bên trong động phủ, hành động có phần gò bó như vậy, mặc dù sẽ gây thêm không ít khó khăn cho việc đột phá, nhưng dù sao cũng tốt hơn là bại lộ trước mặt người khác, khiến bản thân rơi vào tình thế khó lòng giải thích.
Mà sự tích lũy dài lâu cũng khiến cho việc ngưng tụ hình ảnh Kiếm Trấn Sơn Hà trở nên thuận lợi như nước chảy thành sông, Triệu Thuần không cho rằng việc áp chế vài phần khí tức sẽ làm mất đi thời cơ đột phá này.
Kết quả cũng như nàng nghĩ, hình ảnh này ở trong động phủ mặc dù chịu chút ràng buộc, nhưng một khi Nguyên Thần thôi động, lập tức bắt đầu chuyển hóa sang trạng thái ngưng tụ thành thực thể, đợi đến gần nửa canh giờ sau, liền ầm vang rơi xuống trên đạo đài, cùng với thần tượng Kim Ô Bão Nhật kia chia đôi giang sơn, hai hình ảnh đối đầu nhau!
Để khiến khí tức hai tòa thần tượng giao hòa, không đến mức làm phân liệt đạo đài phía trên linh cơ đan điền, Triệu Thuần lại dùng linh căn trấn vào bên trong hình ảnh Kiếm Trấn Sơn Hà, lại dẫn một luồng thần lực từ bên trong Kim Ô Bão Nhật rót vào Trường Tẫn, nhờ đó khiến đại nhật chi đạo cùng kiếm đạo giao hòa cộng sinh, bước đầu hiện ra trạng thái dung hợp.
Nàng cũng không biết làm như vậy rốt cuộc là lợi hay hại, chỉ là trông thấy hai tòa thần tượng trên đạo đài, trong lòng lại đột nhiên nảy ra cách làm này, khiến Triệu Thuần hành động như vậy.
Nhưng xét theo kết quả, việc hai tòa thần tượng giao hòa, dường như cũng không phải là chuyện xấu.
Đạo đài thần tượng ngưng tụ thành thực thể, báo hiệu Triệu Thuần cuối cùng đã đột phá đến Quy Hợp hậu kỳ, nàng từ trong nhập định chậm rãi tỉnh lại, bước ra động phủ, liền thấy Liễu Huyên mỉm cười nghênh đón, chúc mừng nói: "Hai mươi ba năm, cuối cùng cũng đi đến bước này."
"Lần này thuận lợi đột phá, phần nhiều là nhờ sư tỷ tương trợ, nếu không có Thần Cung đan kia, ta còn không biết phải tu hành bao nhiêu năm tháng nữa." Lời này của Triệu Thuần cũng không khoa trương, Thần Cung đan vốn là một trong những loại đan dược nuôi dưỡng Nguyên Thần trân quý và hiếm có nhất, huống hồ những viên Liễu Huyên đưa cho nàng dùng đều là phẩm chất không tì vết. Đãi ngộ như vậy, nhìn khắp cả Trọng Tiêu, chỉ sợ đều tìm không ra người thứ hai, nàng thân mang một đôi thần tượng Nguyên Thần, việc tích lũy và nuôi dưỡng vốn đã khó khăn hơn người khác, nếu hoàn toàn dựa vào bản thân vùi đầu khổ tu, thời gian đột phá Quy Hợp, có lẽ còn phải trì hoãn hơn năm mươi năm!
Chỉ mười năm năm tháng là đủ để khiến tình hình chiến trường thay đổi, Triệu Thuần nếu khổ tu năm mươi năm không màng thế sự, còn nói gì đến chuyện hạ giới phá kiếp, chi bằng cứ ở lại thượng giới, dù sao cũng đều là tu hành sống qua ngày.
Liễu Huyên nghe vậy cười nhẹ, đôi mắt đẹp khẽ chuyển, lại nói: "A Thuần đã đột phá tới Quy Hợp hậu kỳ, ta chờ liền nên đi từ biệt yêu tôn đại nhân."
"Tiếp theo đi đâu?" Triệu Thuần nhận ra trong lời nàng có ẩn ý.
"Nhật Nguyệt thành." Liễu Huyên lên tiếng đáp.
- Bị cảm sốt nhẹ, uống thuốc xong lại gõ chữ một canh (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận