Nàng Là Kiếm Tu

Nàng Là Kiếm Tu - Chương 13: Thuật pháp (length: 11558)

Thiếu niên áo tím lúc này mới biết sợ, hai mắt đảo một vòng, liền co quắp trên mặt đất không động đậy.
Triệu Thuần nhìn ra hắn giả vờ ngất, cũng không vạch trần, xách túi lên trực tiếp ra cửa đi, nàng hôm nay có nhiều việc, không có thời gian ở đây lãng phí.
Ngoại môn Linh Chân phái chiếm diện tích vô cùng rộng lớn. Huyên Thảo viên, Thanh Trúc viên cùng khu ở của đệ tử, khu học đường được tính là gần, nhưng nàng cũng phải đi mất một hai canh giờ. Nơi nhận thuật pháp là Vạn Tàng Lâu nằm ở giữa sơn cốc, Triệu Thuần có thể nhìn thấy từ xa, nhưng muốn thật sự đi qua, không thể thiếu một hai ngày hành trình.
May mà Linh Chân phái cũng biết tình trạng này, nên đã bố trí trạm yên thuyền trong môn phái, cung cấp cho đệ tử đi lại. Bất luận khoảng cách giữa hai nơi thế nào, lên thuyền là tốn hai khối tụy thạch.
Giống như Triệu Thuần, chuẩn bị đệ tử tam linh căn bình thường, mỗi tháng cũng chỉ được phát hai mươi tụy thạch, đủ cho năm lần đi về. Cho nên chuẩn bị đệ tử nếu không có chuyện quan trọng, rất ít khi đi xa.
Cũng không phải tông môn muốn **công phu sư tử ngoạm**, mà là phù lục biến hóa chế tác tốn thời gian tốn sức lực, không như hỏa cầu phù hay thủy đạn phù dùng hết là bỏ, loại phù lục này có thể tuần hoàn sử dụng hơn hai mươi lần, một tấm giá đã ba trăm tụy thạch.
Triệu Thuần đến trạm yên thuyền, đăng ký đích đến là Vạn Tàng Lâu, đợi đủ hai mươi người, tạp dịch áo xám mới ném ra phù lục, bảo mọi người đi lên.
Trong một đoàn người, nàng xem như đi xa nhất, lúc đến Vạn Tàng Lâu, trên thuyền đã chỉ còn mình nàng. Chờ Triệu Thuần cũng đi xuống xong, yên thuyền **công thành thân thoái**, liền bồng bềnh tản ra thành một cụm, bay về đường cũ.
Vạn Tàng Lâu bắc ngang sông Quán Thiên, đông lâu là nơi tàng thư ngoại môn, tây lâu thì dành cho nội môn. Ngàn vạn thuật pháp bí quyết trong này là gốc rễ lập tông của Linh Chân phái, cho nên phòng giữ sâm nghiêm. Triệu Thuần trước đưa lên thẻ thân phận, lại chịu hai lần kiểm tra thực hư của người trông coi mới được vào trong lầu.
"Chuẩn bị đệ tử được lấy một quyển thuật pháp phàm giai trung phẩm, hai quyển hạ phẩm. Lấy vượt quá thì trung phẩm một quyển bốn trăm tụy thạch, hạ phẩm một quyển một trăm tụy thạch." Tạp dịch phía trước quầy ở cửa ra vào nhắc nhở.
Trong tay Triệu Thuần tổng cộng có mười tám tụy thạch, lát nữa trở về còn phải dùng mất hai viên, dù muốn học nhiều cũng không được, nàng suy nghĩ rồi đi lên lầu. Vạn Tàng Lâu tổng cộng chín tầng, giống như dạng nhà vây trong hiện thực, bên trong thông suốt, bên ngoài thẳng đứng, ánh sáng trời chiếu thẳng xuống.
Triệu Thuần chỉ có thể chọn lựa trong ba tầng đầu, đi lên cao hơn nữa thì nàng không đủ tư cách.
Nhưng chỉ riêng tàng thư ba tầng này đã đủ khiến nàng hoa mắt. Tầng một là các loại thuật pháp sinh hoạt như trừ trần chú, khuếch âm thuật, không nằm trong phạm vi lựa chọn của nàng. Đến tầng hai là các loại đao pháp, kiếm thuật cùng chiêu thức các loại binh khí. Triệu Thuần nhíu mày, không ngờ tu sĩ cũng tu tập những thứ này.
Thuật pháp tầng ba thiên về nâng cao bản thân tu sĩ, như **«Hổ Lực Quyết»**, sau khi tu luyện thành có thể tăng gấp ba lực lượng; **«Xà Hành Bộ»**, tăng hai thành tốc độ. Hai loại pháp thuật này hỗ trợ lẫn nhau, có thể nâng thực lực Luyện Khí sơ kỳ lên một bậc lớn, gần như có thể có một không hai trong đám tu sĩ cùng kỳ, nhưng đối mặt với Luyện Khí trung kỳ và hậu kỳ thì không có tác dụng lắm.
Thuật pháp bày trên kệ đều chỉ đưa ra một phần nội dung, để phòng đệ tử học trộm.
Cũng không phải trung phẩm là nhất định mạnh hơn hạ phẩm, tình huống cụ thể phải tùy vào bản thân tu sĩ. Ví dụ như **«Phụ Giáp Quyết»** trong trung phẩm, tu thành xong sẽ hình thành một tầng khí giáp tại các khớp nối toàn thân, có thể phòng ngự ngoại thương, nhưng nó chỉ chú trọng chỗ khớp nối, còn các yếu hại như cổ, ngực bụng đều bị xem nhẹ. Chỉ cần tấn công vào yếu hại là có thể chiến thắng trong nháy mắt. Nó được xếp vào trung phẩm là do bản thân khí giáp tu hành độ khó cao, nhưng tu thành xong thì đao kiếm khó xuyên thủng. Nếu phối hợp thêm **«Hậu Giáp Quyết»** chuyên bảo vệ yếu hại thì uy lực sẽ tăng mạnh.
Trong các thuật pháp hạ phẩm, theo Triệu Thuần, **«Vãn Diệp Kiếm Pháp»** giúp ích cho tu sĩ không thua gì trung phẩm. Chiêu thức này giản dị chặt chẽ, có thể công có thể thủ, rất thích hợp cho người mới học, uy lực không tệ, hiệu quả lại nhanh.
Tuy nhiên, trong thế giới Hoành Vân, từ đầu đến cuối đều lấy linh khí của tu sĩ làm gốc, ngoại vật và thuật pháp chỉ là phụ. Trong mắt họ, chỉ có phàm nhân và người đến từ tiểu thế giới mới dựa vào ngoại vật để đặt chân.
Triệu Thuần gật đầu, trước mắt nàng quả thực cần lấy nền tảng làm trọng, nhưng có được vài môn thuật pháp có thể nhanh chóng tăng cường chiến lực cũng là điều tốt.
Thiếu niên áo tím kia mình đã đắc tội rồi, hắn hành sự quái đản, sau lưng tất nhiên có chỗ dựa. Nhưng thấy hắn sau đó cũng không lựa chọn uy hiếp Triệu Thuần nghiêm trọng, hoặc là chỗ dựa kia thân phận không đủ, hoặc là bản thân hắn không được coi trọng, không chắc người kia có vì hắn mà ra mặt hay không. Hắn ra tay trước là sự thật không thể chối cãi, Triệu Thuần cũng không sợ hắn gây khó dễ ngoài mặt. Loại người này đáng ghét nhất là giở trò ám muội sau lưng, khó lòng phòng bị.
Làm thế nào để nâng cao chiến lực trong thời gian ngắn là điều nàng cân nhắc hàng đầu hiện tại. Suất thuật pháp trung phẩm, Triệu Thuần nhắm vào **«Bạo Khí Quyết»**. Nó không giống **«Hổ Lực Quyết»** hay **«Xà Hành Bộ»** trực tiếp cường hóa năng lực thân thể tu sĩ, mà là điều động linh khí lưu chuyển toàn thân, giúp tu sĩ có thể bộc phát ra thực lực gấp hai trong thời gian ngắn.
Trong số thuật pháp trung phẩm có rất nhiều loại mà một quyển đơn lẻ không phát huy tác dụng, chỉ có nhiều quyển hỗ trợ mới có thể thành tựu. Triệu Thuần chỉ có một suất, chọn **«Bạo Khí Quyết»**, loại thuật pháp tuy uy lực hơi kém một chút nhưng có thể tu luyện đơn lẻ một quyển này, rõ ràng là lựa chọn sáng suốt hơn.
Về phần hạ phẩm, Triệu Thuần chọn **«Tật Hành Kiếm Pháp»**. **«Vãn Diệp Kiếm Pháp»** lúc nãy tuy công thủ phù hợp, nhưng chỉ thích hợp với người mới học. Trong mắt Triệu Thuần, chiêu thức này quá mức giản dị, đi theo đường lối lấy sức mạnh chiến thắng. Nàng có thể một cước đá bay thiếu niên áo tím là do bản thân hắn quá yếu, chứ không phải Triệu Thuần quá mạnh. Nàng không thể lấy kẻ yếu làm tiêu chuẩn để đánh giá chính mình. Sức mạnh, từ đầu đến cuối vẫn là điểm yếu của nàng.
Vóc người Triệu Thuần nhỏ nhắn, thích hợp với chiêu thức linh hoạt. **«Tật Hành Kiếm Pháp»** đúng như tên gọi, chẳng những kiếm nhanh, chiêu thức này còn bao gồm cả thân pháp bộ pháp, có thể khiến người nhẹ như én, nhanh như gió. Một bộ kiếm pháp như vậy được đặt ở khu hạ phẩm, xem như Triệu Thuần nhặt được món hời.
Có thuật cận chiến rồi, Triệu Thuần quyết định chọn **«Nhất Tuyết Phi Đao»** để bù đắp cho sự thiếu hụt về tấn công tầm xa. Nếu vậy, còn phải đến Đoán Vật đường của tông môn đặt làm một ít phi đao cỡ nhỏ, phi đao bình thường đối với vóc người của Triệu Thuần mà nói thì quá cồng kềnh.
Trong số kiếm pháp hạ phẩm, có rất nhiều bộ khiến nàng thèm thuồng, chỉ là không có tiền để lấy, đành phải lật xem qua loa rồi thôi.
Sau khi chọn xong, nàng đăng ký ở quầy phía trước, sử dụng hết các suất miễn phí. Tạp dịch áo xám dựa theo tên đã đăng ký, lấy ra sách đầy đủ đưa cho Triệu Thuần, trong lúc đó ngoài câu "Đưa ngươi", không nói thêm lời nào khác.
Lúc ngồi yên thuyền về đến Huyên Thảo viên, mặt trời đã lặn quá nửa ở đường chân trời. Sân viện ngập trong màu đỏ cam, không có chút hơi người.
Dùng bữa tối ở thiện đường xong, Triệu Thuần nhốt mình trong phòng, tiếp tục tu hành lặp đi lặp lại.
Ngày hôm sau nàng dậy thật sớm, đáp yên thuyền đến Đoán Vật đường. Đi về lại tốn bốn tụy thạch, còn lại mười hai viên. Triệu Thuần chuẩn bị mua một thanh kiếm nhỏ, nếu còn thừa thì dùng toàn bộ để đặt làm phi đao.
Vừa vào Đoán Vật đường, liền nhìn thấy ba mặt tường trưng bày đầy các loại vật phẩm. Triệu Thuần xem một lượt, phát hiện số lượng tuy nhiều, chủng loại cũng đa dạng, nhưng đối với nàng thì kích cỡ đều không phù hợp, xem ra kiếm cũng phải đặt làm riêng.
Tạp dịch đón tiếp có dáng người cao lớn khỏe mạnh, râu quai nón che gần nửa khuôn mặt, giọng nói trầm thấp: "Có chọn được món nào không?"
Triệu Thuần lắc đầu, nói: "Ta còn nhỏ, những thứ này đều không phù hợp."
Người kia cũng không ngờ nàng thẳng thắn như vậy, cười ha hả nói: "Cũng phải, ngươi vẫn còn là một **tiểu hài** đâu!" Cười xong, hắn dẫn Triệu Thuần vào trong nhà, nói: "Ngươi cứ nói yêu cầu cho ta, ba ngày sau làm xong, tự nhiên sẽ có người mang đến cho ngươi."
"Khoảng chừng bằng cánh tay ta là được rồi, không biết giá cả thế nào?"
"Kiếm khí bình thường giá từ tám đến mười tụy thạch. Ngươi yêu cầu loại ngắn nhỏ hơn, lấy sáu viên là được!"
Triệu Thuần cảm ơn một tiếng, lại hỏi: "Ta còn cần một ít phi đao, rộng khoảng một ngón tay, dài bằng bàn tay, sáu viên tụy thạch có thể làm được bao nhiêu cái?"
Tạp dịch hơi suy nghĩ, nói: "Thứ này vốn không đắt, chỉ là đồ vật nhỏ làm khá tốn công tốn sức. Phi đao của ta, ba thanh lấy ngươi một viên tụy thạch, được không?"
Triệu Thuần gật đầu, đơn hàng cứ như vậy định ra. Lại trở về Huyên Thảo viên, nàng đã nhẵn túi, hoàn toàn không còn tiền.
Phải nói hiệu suất của Đoán Vật đường quả thực rất cao, sáng sớm ngày thứ ba đã có người giao hàng tận cửa. Triệu Thuần nhận đồ vật rồi đi thiện đường dùng bữa, lúc trở về đã thấy một đội huyền y đệ tử chặn trước cửa, hỏi: "Chuẩn bị đệ tử viện ba mươi chín, Triệu Thuần, ở đâu?"
Nàng nhíu mày, trả lời: "Là ta."
Người huyền y dẫn đầu thấy là một **hoàng mao nha đầu**, thần sắc hơi thả lỏng, nói: "Giờ Mùi hôm qua, ngươi và chuẩn bị đệ tử cùng viện ba mươi chín là Từ Khuông Thụy đã xảy ra tranh chấp, làm bị thương sườn trái và gãy xương của hắn, có chuyện này không?"
"Quả đúng là vậy." Đến cũng nhanh thật, Triệu Thuần thầm nghĩ.
Người huyền y thấy nàng không giấu diếm, gật đầu nói: "Tông môn có luật, giữa các đệ tử không được tự ý đấu đá, người vi phạm cấm túc nửa năm. Tuy nhiên, nể tình ngươi là lần đầu vi phạm lại không phải người ra tay trước, hình phạt giảm một nửa, phán ngươi cấm túc ba tháng. Triệu Thuần, ngươi có nhận phạt không?"
"Xin hỏi vị sư huynh này, Từ Khuông Thụy kia có bị phạt gì không?"
Thấy Triệu Thuần tránh không trả lời, sắc mặt người huyền y lạnh đi, nói: "Tất nhiên có phạt, hắn khiêu khích và ra tay trước, bị phán cấm túc nửa năm."
Vậy còn tính là đáng giá, Triệu Thuần cười khẽ, nói: "Đệ tử nhận phạt."
Sau khi ra tay nàng đã biết khó có thể bình yên vô sự, nhưng cũng đoán được hình phạt sẽ không quá nặng. Kết quả ngày hôm nay Triệu Thuần không cảm thấy bất công. Cấm túc đối với người quen tĩnh tu như nàng không là gì, nhưng đối với loại người thích phong lưu hưởng lạc như Từ Khuông Thụy thì không khác gì cực hình. Chỉ là việc bỏ lỡ các buổi học lớn nhỏ này khiến nàng rất không vui.
"Nếu đã vậy, đi thu dọn đồ đạc đi thôi!"
Linh Chân phái lập ra một nơi gọi là **ăn năn đường** dành cho đệ tử phạm lỗi. Nơi đó vắng vẻ, xung quanh vài dặm không có người ở. Một mặt là để trừng phạt, mặt khác cũng là tông môn hy vọng đệ tử ở đây có thể mài giũa tâm tính, tĩnh tâm tu luyện.
Triệu Thuần ngồi xuống trong tĩnh thất, phát hiện nơi này còn thanh tịnh hơn trước kia, tâm trạng xuống dốc cũng hồi phục lại đôi chút.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận