Nàng Là Kiếm Tu

Nàng Là Kiếm Tu - Chương 129: Phục Linh môn bên trong trước kia tục (length: 8420)

Mà người được thỉnh phong này nhất định phải là môn đồ cũ của Linh Chân, có một thân truyền thừa đạo pháp chính thống.
Điều này liền khiến Triệu Thuần khó xử.
Chỉ cần có linh mạch, có đạo pháp, việc thỉnh đất phong phù liền không phải vấn đề gì hóc búa. Đến lúc đó, việc tái lập sơn môn có nàng tọa trấn, bên trong môn phái bồi dưỡng mấy thiên tài tính tình ổn trọng, tốt nhất còn có thể có một người đạt cảnh giới phân huyền. Cứ theo kế hoạch này mà làm, đợi một thời gian nữa Linh Chân tất sẽ có thành tựu. Cho dù không trở thành đứng đầu Nam vực, nhưng cũng có thể đứng vững trong u cốc. Vì vậy, người thỉnh đất phong phù này phải là người mà nàng có thể tín nhiệm.
Mà trong số những người nàng quen biết, Mông Hãn vốn nên là lựa chọn cực kỳ thích hợp, chỉ tiếc hắn đã mất tích từ lâu, hiện nay cũng khó tìm được. Bất quá, Triệu Thuần có nắm chắc, đợi sau khi Linh Chân được lập lại, hắn tất nhiên sẽ xuất hiện ở tông môn, chỉ là vấn đề thời gian sớm muộn.
Sư tỷ Hồ Uyển Chi mặc dù là môn đồ cũ của Linh Chân, nhưng lại chưa từng trúc cơ, không được coi là đã bước vào đạo đồ. Với năng lực của nàng, cũng không cách nào thỉnh được phù. Về phần các đệ tử bên trong Thánh Đà thiên cung, người luyện khí thì không thể thành sự, còn người trúc cơ thành công thì lại bị thiên cung mời chào, sớm đã thay đổi môn phái.
Vì việc này, nàng đặc biệt dán thông báo cáo thị khắp nơi ở Nam vực, hy vọng có thể có đệ tử Linh Chân thời kỳ trúc cơ xuất hiện. Nếu tâm tính không tệ, liền có thể để người đó làm người cầm phù.
Không ngờ là, vài ngày sau quả thực có người tìm tới cửa, nhưng lại không phải đệ tử Linh Chân.
Tôi tớ bên ngoài trước tiên hô lên thông báo, đợi nghe được tiếng trả lời của Triệu Thuần, mới chạy ra ngoài dẫn khách vào trong.
Mấy ngày nay, tin tức nàng muốn lập lại Linh Chân bên trong u cốc đã truyền đi khiến không ít người biết được. Các gia tộc tu sĩ trong cốc biết được nàng chính là người hủy diệt Nhâm Dương, bọn họ còn chưa rõ ràng lắm tình cảnh của bản thân. May mà Triệu Thuần hứa hẹn, đợi sau khi Linh Chân lập lại, có thể thu nhận bọn họ vào đây, thân phận giống như các gia tộc phụ thuộc dưới trướng các đại tông môn, điều này mới khiến bọn họ mừng rỡ như điên mà đồng ý.
Có một nhân vật như vậy ở đây, sự quật khởi của Linh Chân đã là thế tất yếu. Bọn họ có thể được một thế lực lớn che chở, cớ sao mà không làm chứ?
Như vậy, họ liền mời Triệu Thuần trước tiên dừng chân bên trong u cốc, chờ đợi người thích hợp tìm tới cửa.
Nàng ngồi ngay ngắn trên ghế, một tôi tớ có dung mạo thanh tú dẫn một nữ tử đến. Nữ tử này khí độ rất có mấy phần hương vị anh tư hiên ngang, ngay cả diện mạo cũng khiến Triệu Thuần cảm thấy có chút quen thuộc.
"Tại hạ là Tôn Ấu Nghi của Xương Nguyên phái, xin ra mắt tiền bối." Đối phương thần sắc cung kính, sau khi đi vào liền hành lễ trước, thầm nghĩ người này đã đồ diệt toàn tông Nhâm Dương, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, nếu là hạng người có tính tình quái đản, chỉ sợ hơi đắc tội một chút liền sẽ rước họa cho Xương Nguyên.
Triệu Thuần im lặng đánh giá bộ dáng này, cuối cùng cũng nhớ ra Tôn Ấu Nghi của Xương Nguyên phái này là ai. Đó là chuyện từ rất lâu trước đây, lúc còn là đệ tử ở Linh Chân, theo tông môn đi dự trăm tông triều hội, trên đường gặp Xương Nguyên phái được mời luận đạo, và đã từng giao thủ với người trước mặt này.
Lúc đó hai người đều mới có tu vi luyện khí, hiện giờ chính mình đã đạt tới quy hợp, Tôn Ấu Nghi cũng đã tiến vào ngưng nguyên hậu kỳ. Thiên tư của nàng không tệ, tương lai nhất định có thể đặt chân vào hàng ngũ phân huyền. Chỉ có điều Xương Nguyên và Linh Chân xưa nay không hòa thuận, lại không biết đối phương vì sao tìm tới cửa.
Lần giao thủ năm đó đã là chuyện xảy ra mấy chục năm trước, trong cuộc đời của cả hai đều chỉ là một việc nhỏ không đáng kể. Tinh thần của Triệu Thuần cường đại, đối với những chuyện này vẫn có thể nhớ lại được, còn Tôn Ấu Nghi lại thần sắc như thường, hiển nhiên chưa thể nhớ ra Triệu Thuần là ai.
"Tôn cô nương miễn lễ." Triệu Thuần gật đầu ra hiệu, lúc này mới thấy nàng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Tôn Ấu Nghi không phải là người câu nệ, trong lòng mặc dù có chút khẩn trương, nhưng sau khi Triệu Thuần mở miệng hỏi về mục đích đến, nàng vẫn trình bày sự việc trong dăm ba câu, rồi mới âm thầm đánh giá thần sắc của người trước mặt.
Sự chú ý này Triệu Thuần sớm đã phát giác, bất quá nàng cũng không để ý, ngược lại có chút kinh ngạc về chuyện Tôn Ấu Nghi nói.
Ở phía đông Xương Nguyên phái có vài thành trì của tán tu, do các thế lực tông môn gần đó cùng nhau quản lý. Có lẽ vì những tông môn này đều có chút thù cũ với Nhâm Dương, nên sau khi Linh Chân bị hủy diệt, liền có không ít đệ tử đến đây tị nạn. Dần dần, nhóm đệ tử này tự tập hợp lại một chỗ, trong núi bên ngoài thành, dựng lên một thế lực tên là "Phục Linh môn", cũng coi như là một chút truyền thừa của Linh Chân được bảo lưu lại.
Bất quá, phần lớn những đệ tử này tu vi thấp kém, cho nên phải luôn luôn tránh né tai mắt của Nhâm Dương giáo, cứ như vậy mai danh ẩn tích mấy chục năm, từ đầu đến cuối tu hành dưới thân phận đệ tử Phục Linh môn. Nhưng theo việc Nhâm Dương giáo giao hảo với Quảng Lăng phái, thế lực tại Nam vực ngày càng cường thịnh, khiến cho các tông môn quản lý thành trì tán tu cũng phải tránh né mũi nhọn. Sau này không biết vì duyên cớ gì, chuyện của Phục Linh môn bị truyền ra ngoài. Nhâm Dương nghe tin thì vô cùng tức giận, định cử người đến đây tiêu diệt.
May mắn là trước khi bọn họ ra tay, đã bị Triệu Thuần đi trước một bước diệt tông môn, nếu không thì Phục Linh môn đã sắp sửa toi đời.
Nghe được tin tức như vậy, Triệu Thuần sao có thể yên tâm ngồi chờ ở đây được? Nàng lập tức bảo Tôn Ấu Nghi dẫn đường, đứng dậy đi về phía tòa thành trì tán tu kia.
Có đệ tử tập trung ở nơi này, liền có thể giúp sức trong việc thỉnh đất phong phù. Mà nếu Phục Linh môn đã nắm giữ phù trong tay, còn có thể trực tiếp dời đến u cốc, giảm bớt không ít chuyện.
Khi Triệu Thuần và Tôn Ấu Nghi đến nơi, bên trong Phục Linh môn vẫn đang thương nghị chuyện quan trọng. Nơi này cách Phong Tốc cốc rất xa, việc truyền tin tức giữa các tu sĩ cấp thấp lại không dễ dàng. Khi tin tức Nhâm Dương bị hủy diệt truyền đến, các đệ tử trong môn đầu tiên là kinh ngạc không dám tin, sau đó mới mừng rỡ như điên, khắp nơi ăn mừng chuyện này.
Đợi đến khi trong thành có cáo thị được dán lên, nói rằng vị cường giả Linh Chân đã diệt Nhâm Dương kia yêu cầu một danh di đồ của tông môn thuộc kỳ trúc cơ để thỉnh đất phong phù, tái lập sơn môn, mọi người mới kiên định niềm tin trong lòng, tin rằng Linh Chân cuối cùng cũng sắp lập lại và quật khởi, khiến bọn họ có tông môn để dựa vào.
Bất quá, đệ tử bên trong Phục Linh môn không nhiều. Trong những năm đó, cảm thấy việc tông môn lập lại là vô vọng, nên số người tự xin rời đi cũng không ít. Hiện giờ tính toán kỹ lưỡng cũng chỉ còn hơn một trăm ba mươi người, phía trên chỉ có bốn vị tu sĩ trúc cơ tọa trấn. Cho nên, việc chọn ai đi, giữ ai lại để che chở đệ tử cũng là chuyện cần phải thương thảo.
Huống chi, người đi thỉnh đất phong phù, ngày sau địa vị tại tông môn nhất định không tầm thường. Bốn vị tu sĩ trúc cơ trong điện liền đều có chút ý tứ nóng lòng muốn thử.
Vì thế, sự xuất hiện của Triệu Thuần đã đập tan bầu không khí sóng ngầm cuộn trào trong điện. Chỉ đơn giản nhìn qua bốn người này, trong lòng nàng liền có chủ ý.
Bởi vì trong số này có một người, Triệu Thuần có thể hoàn toàn tín nhiệm.
Sư tỷ của nàng, Liên Tịnh! Người năm đó không chịu nhận sự che chở của Thánh Đà thiên cung, cho nên đã đi xa đến nơi khác!
Đối phương nhìn thấy nàng còn kinh ngạc hơn cả chính Triệu Thuần. Ngày đó sau khi từ biệt Hồ Uyển Chi, Liên Tịnh liền một đường đào vong đến nơi này. Nàng vì trốn tránh Nhâm Dương, đã cắt đứt không ít liên hệ với ngoại giới, tự nhiên cũng không biết sống chết của Triệu Thuần. Mỗi lần nhớ lại chuyện cũ của Linh Chân, chỉ cảm thấy hận ý ngập tràn.
Mà dưới sự thôi thúc của mối nợ máu như vậy, nàng lại một đường đột phá, cuối cùng dựng thành linh cơ (trúc cơ thành công). Sau đó cùng các đệ tử Linh Chân khác thành lập Phục Linh môn, cho đến nay đã gần ba mươi năm.
Hôm nay thấy Triệu Thuần còn sống, lại biết được nàng chính là người đã diệt Nhâm Dương, lập tức vui mừng khôn xiết, có cảm giác vui mừng sau bao ngày khổ tận cam lai.
Liên Tịnh đã có quan hệ cũ với Triệu Thuần, ba người còn lại trong lòng cũng biết rõ, người đi thỉnh đất phong phù này không thể nào rơi vào tay người khác được. Mà những đệ tử chịu ở lại Phục Linh môn mấy chục năm này cũng không phải hạng người có tâm tư gian ác, chỉ hơi cảm thấy tiếc nuối một chút, sau đó tâm tư liền thông suốt.
( hết chương này )
Bạn cần đăng nhập để bình luận