Nàng Là Kiếm Tu

Nàng Là Kiếm Tu - Chương 0: Phiên ngoại: Nước đổ khó hốt ( 1 ) (length: 8926)

Nếu như nói anh tài trong thiên hạ là những vì sao rạng rỡ chiếu sáng giữa màn đêm thăm thẳm, thì phần lớn người khác lại giống như những hạt bụi nhỏ may mắn được sinh ra, kẻ trước nhận được rất nhiều, người sau lại luôn phải mất đi. Thế gian này là vô hạn, những kiếp nhân sinh cứ đến rồi đi, so với trời đất bao la, một hạt bụi nhỏ thật sự nhỏ bé đến cực điểm.
Thu Tiễn Ảnh khi còn trong tã lót đã bị Đồ Sinh đạo nhân mang về u cốc, đợi đến tuổi thiếu nữ mới hiểu được đạo lý này.
Nàng nghĩ, năm đó đôi vợ chồng kia khi vứt bỏ đứa bé chưa đầy hai tháng tuổi tại miếu sơn thần nhỏ, trong lòng hẳn đã không còn ý niệm muốn nàng sống sót. Chỉ là nàng mệnh lớn, gặp được đại đệ tử của Linh Chân ra ngoài lịch luyện, nhờ vậy mới thoát khỏi cảnh táng thân nơi gian khó.
Khi đó, Đồ Sinh đạo nhân còn chưa tiếp nhận chức chưởng môn, cũng chưa đột phá Phân Huyền cảnh để nhận đạo hiệu. Hắn họ Thạch, tên một chữ Hoãn. Các đệ tử Linh Chân trước kia gọi hắn là Thạch sư huynh, mãi cho đến khi hắn đột phá Ngưng Nguyên cảnh, trở thành người đệ tử đầu tiên làm được điều đó, cách xưng hô này mới biến thành đại sư huynh – đại sư huynh duy nhất của Linh Chân.
Thạch Hoãn ban đầu chỉ nghe thấy vài tiếng khóc nỉ non yếu ớt, lần theo tiếng động đi đến một ngôi miếu nhỏ bỏ hoang đã lâu, mới phát hiện tấm vải bố màu lam xám giữa đám cỏ dại khô héo.
"Ngươi không biết đâu, lúc đó ngươi chỉ nhỏ bằng chừng này thôi." Thạch Hoãn khi kể chuyện xưa với Thu Tiễn Ảnh, không nhịn được đưa tay ra khua, hắn chụm hai tay lại, thương tiếc nói: "Đó là lúc tiết trời cuối thu, sáng sớm trên núi đều đã kết sương trắng xóa, ngươi cứ nằm đó giữa đám cỏ và màn sương..."
"Ta lúc nào cũng nghĩ, một đứa trẻ đáng thương như vậy, tại sao lại có cha mẹ nỡ lòng vứt bỏ trong miếu, nếu không phải là ta..."
Nếu không phải là hắn, đứa trẻ này chắc chắn đã chết trong gió lạnh thấu xương.
Thu Tiễn Ảnh khi còn bé nghe những lời này, trong mắt chỉ đong đầy nước mắt, sau này khi nước mắt đã cạn, chính là nỗi hận khó mà kìm nén...
— Thạch Hoãn lấy danh nghĩa đồ nhi để thu nhận nàng vào môn hạ, nhưng việc chăm sóc giáo dưỡng có thể nói là tự tay làm hết, không hề nhờ đến người khác. Dần dần, cả phái Linh Chân đều biết chuyện hai người danh nghĩa là sư đồ, nhưng thực chất lại như cha con.
"Nếu như ta không có linh căn, a cha người sẽ đuổi ta đi sao?" Một ngày nọ, Thạch Hoãn chợt tỉnh lại từ nhập định, Thu Tiễn Ảnh cao bằng nửa người hắn đang phục trên đầu gối cha, hai tay chống khuôn mặt nhỏ, đôi mắt lộ rõ vẻ khẩn trương.
Lòng hắn khẽ động, ôm tiểu cô nương búi tóc hai chỏm vào lòng, cảm thán thời gian trôi nhanh như nước chảy, ngày xưa hài nhi chỉ nhỏ bằng hai bàn tay ôm lại, bây giờ cũng đã đến tuổi kiểm tra linh căn.
"A cha làm sao nỡ không cần ngươi, Tiễn Ảnh của chúng ta dù cho không có linh căn, a cha cũng nuôi ngươi cả đời!" Hắn nói chắc nịch. Thu Tiễn Ảnh lại đưa tay che miệng hắn, giận dỗi nói: "Không được không được, con nhất định phải có linh căn, con muốn làm tiên nhân, lợi hại hơn cả các sư huynh sư tỷ!"
Thạch Hoãn biết nàng luôn hiếu thắng, thấy vậy đành liên tục dỗ dành: "Được được được, lợi hại hơn cả bọn họ, Tiễn Ảnh muốn làm tiên nhân lợi hại nhất trên đời."
Nàng lại hỏi tu sĩ nào lợi hại nhất, Thạch Hoãn liền không chút nghĩ ngợi đáp: "Luận về đấu pháp, tự nhiên là kiếm tu xưng vương."
"Vậy con sẽ làm kiếm tu!"
Giọng điệu trẻ thơ khiến Thạch Hoãn cười lớn, sau đó lại chuyển sang vẻ nghiêm túc: "Bất luận là kiếm tu hay loại khác, muốn trở nên mạnh mẽ đều phải chuyên cần không ngừng, chỉ nói không làm cũng không thành, con có biết không?"
Thu Tiễn Ảnh gật đầu như giã tỏi: "Con nhất định sẽ cố gắng hơn tất cả mọi người!"
Sau này nàng nghĩ, nếu như mọi chênh lệch trên thế gian đều có thể bù đắp bằng hai chữ "cố gắng", vậy thì hố sâu ngăn cách kia đã không phải là lạch trời, mà chỉ là một con đường nhỏ hơi gập ghềnh mà thôi.
Nhưng khi đó, Thu Tiễn Ảnh mới tám tuổi nhìn ba vệt ảnh dài từ từ hiện lên trên chiếu linh ảnh bích, trong lòng chỉ có niềm vui sướng vì mình có thể trở thành tiên nhân. Ánh mắt bình thản của những người có mặt, cùng nỗi lo lắng ẩn dưới nụ cười của Thạch Hoãn, giống như hạt sen nàng từng ăn vụng trong hồ sen — vị ngọt thanh là lớp vỏ bên ngoài, còn tâm sen đắng chát mới là dư vị thật lâu khó tan.
Thu Tiễn Ảnh không phải không biết sự khác biệt giữa tam linh căn với đơn linh căn, song linh căn, nhưng Thạch Hoãn từng nói với nàng, bất luận là tu sĩ nào, muốn trở nên mạnh mẽ đều cần phải khắc khổ tu hành, chăm chỉ khổ luyện. Tình cảm quyến luyến của nàng đối với phụ thân sâu đậm đến mức, chỉ một câu nói của người cũng có thể chống đỡ nàng suốt mười năm.
Trong mười năm đó, vô số đệ tử từng sánh vai cùng nàng lúc khởi đầu, kể cả rất nhiều tài năng mới nổi, đều đã bỏ xa nàng ở phía sau. Thạch Hoãn biết nàng có lòng cầu tiến, nên lúc nào cũng an ủi, chính điều đó mới khiến Thu Tiễn Ảnh chưa từng lạc lối trong u uất.
Có lẽ cứ như vậy mãi, có phụ thân đồng hành, những giọt mồ hôi chìm trong gian nan vất vả cuối cùng rồi sẽ hóa thành đá tảng, xây đắp vững chắc cho con đường vấn đạo dài lâu của nàng.
Nhưng nàng chỉ là một người, còn trên đôi vai khoan hậu của Thạch Hoãn lại gánh vác cả Linh Chân.
Ngày đó Thạch Hoãn vội vàng đứng dậy đi đến Thượng Nghiêm điện, sau khi trở về, trên mặt liền không còn thấy ý cười nữa. Hắn vẫn như thường lệ đặt bàn tay lớn ấm áp lên vai Thu Tiễn Ảnh, khẽ thở dài buồn bã.
Từ đó, Thu Tiễn Ảnh rất ít khi gặp lại Thạch Hoãn.
Các trưởng lão nói, phụ thân nàng chính là thủ đồ của chưởng môn, có rất nhiều trách nhiệm không thể trốn tránh, bảo nàng đừng giữ tâm tính trẻ con nữa.
Còn có rất nhiều lời khuyên nhủ mà giọng điệu giờ đã tan biến trong ký ức, chỉ còn lại từng cặp mắt lạnh lùng, lãnh đạm cứ mãi treo trong lòng Thu Tiễn Ảnh. Lần này, nàng không còn là đứa trẻ tám tuổi nữa, sự khinh miệt ẩn giấu nơi đáy mắt kia đủ để nghiền nát tâm sen, nhét vị đắng chát vào bụng nàng.
Tầng tầng hào quang hư giả thoáng chốc bị đánh tan, thoát khỏi danh hiệu đồ tôn của chưởng môn, dưỡng nữ của Thạch Hoãn, nàng - Thu Tiễn Ảnh - chỉ là một kẻ tu hành mười năm, vừa mới Trúc Cơ, lại là tam linh căn mà thôi.
— "Phụ thân ngươi nói sai rồi, sai hoàn toàn!"
Tiếng cười nhạo của Trọng Minh như một lời cảnh tỉnh, khiến nàng thật lâu khó mà hoàn hồn.
"Hừ! Thiên tài chính là thiên tài, người bình thường khắc khổ cố gắng, chẳng qua chỉ để không ngừng tiến về phía trước. Ấy thế mà bị thứ hào quang này chiếu rọi, cứ nhìn chằm chằm vào người khác hồi lâu, liền cảm thấy chính mình cũng có thể tỏa sáng như vậy, thật nực cười biết bao!"
Thu Tiễn Ảnh biết được tên Trọng Minh, đã là chuyện của rất lâu sau này. Trong quãng thời gian quen biết không rõ tên họ, không rõ thân phận đó, bản thân nàng càng giống con thiêu thân lao vào lửa, thứ nàng cần là ngọn lửa rực cháy trong tay hắn, chứ không phải người châm lửa.
Nàng là con bướm, Trọng Minh mang đến lửa, còn Nhạc Toản giống như tro tàn sau khi bị ngọn lửa thiêu đốt.
Đống tro tàn này gặp lửa liền bùng cháy, khiến nàng gần như quên hết tất cả: thiện ác, lòng thương xót, sự kiêng kị...
— Năm hai mươi lăm tuổi, Thu Tiễn Ảnh dưới sự trợ giúp của Nhạc Toản đã đột phá Ngưng Nguyên cảnh. Cũng trong năm đó, chưởng môn Linh Chân tọa hóa, thủ đồ của ông là Thạch Hoãn tiếp nhận vị trí chưởng môn.
Khi lão nhân khô gầy, già nua kia đi đến trước mặt nàng, Thu Tiễn Ảnh gần như không nhận ra đây chính là người phụ thân đã từng cõng nàng trên vai. Hắn gầy gò nhỏ bé như vậy, thậm chí có thể nói là gầy trơ xương, sống lưng vốn thẳng tắp giờ đã còng xuống thật sâu, đôi mắt vốn ôn hòa thanh chính nay đã hõm sâu vào trong hốc mắt.
Hắn đã già, nhưng hắn mới một trăm mười tuổi.
"Con xem, đây là búp bê a cha làm cho con." Thạch Hoãn định vỗ vai nữ nhi như trước đây, nhưng hắn đã quá già, cả người thấp đi không ít. Thu Tiễn Ảnh trước kia thấp hơn hắn một cái đầu, giờ đây lại phải hơi cúi đầu để nhìn hắn.
Một hình hài trẻ nhỏ bằng gỗ thông được khắc với khuôn mặt bầu bĩnh, cánh tay như những khúc ngó sen, trông ước chừng dáng vẻ vừa đầy một tuổi. Thu Tiễn Ảnh cầm nó trong tay, chỉ cần nhìn ngũ quan liền nhận ra đây chính là mình lúc nhỏ.
"Giống không?"
Thạch Hoãn ngước mắt nhìn nàng, lại phát hiện người trước mặt vô cùng xa lạ. Nàng mặc miện bào của trưởng lão, kiếm không đeo bên mình, hai mắt tràn đầy vẻ kiệt ngạo phóng túng chưa từng có, mọi u uất trước đây đều đã tiêu tan sạch sẽ.
Thu Tiễn Ảnh dùng sự im lặng không lời để đáp lại hắn. Thạch Hoãn đành phải chậm rãi bước đi, lảng sang chuyện khác: "Mấy năm nay, sư tổ của con tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, a cha chỉ có thể ở lại trong Thượng Nghiêm điện, thay người coi sóc tông môn. Bao nhiêu năm rồi nhỉ... Bảy năm, phải không?"
Hắn sờ sờ trán mình, ngón tay khô gầy như cành cây: "Lúc ta đi, con mới vừa Trúc Cơ, bây giờ đã đạt thành tựu Ngưng Nguyên, lên làm trưởng lão rồi à, thật là... thật là..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận