Nàng Là Kiếm Tu

Nàng Là Kiếm Tu - Chương 487: Liễu ám hoa minh (length: 8501)

Nàng vừa khịt khịt chóp mũi, đã thấy một đạo hàn quang bắn nhanh đến!
Triệu Thuần vội lùi mấy bước né tránh, đạo hàn quang kia đánh 'bịch' một tiếng xuống mặt đất, lập tức bụi bặm tung lên, khoét một vết lõm sâu hoắm trên mặt đất! Nếu không kịp né tránh, e rằng đạo hàn quang đã xuyên qua ngực bụng của chính mình, gây ra trọng thương.
Nơi này vang lên tiếng động lạ, cách đó không xa liền có một người giống như chim sợ cành cong, vội vàng bật dậy khỏi mặt đất, định trốn khỏi đây.
Triệu Thuần tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng khóa chặt bóng người kia, lập tức lăng không bay đi, cùng lúc đó lại có mấy đạo hàn quang khác đánh tới, thế nhưng xung quanh không hề có người nào khác.
Không phải do người dùng pháp thuật, mà là cơ quan trận pháp!
Nàng lập tức hiểu ra, hóa thành tàn ảnh lướt qua núi rừng, những đạo hàn quang đó luôn chậm hơn nàng một nhịp, lần lượt rơi lại phía sau, làm bụi đất bay lên như làn sương.
Người chạy trốn phía trước tốc độ không được coi là nhanh, Triệu Thuần dùng thần thức quét qua, nhận thấy người này chỉ có tu vi Ngưng Nguyên trung kỳ, nhưng lại vô cùng quen thuộc với cách bố trí cơ quan xung quanh cùng những lối mòn bí mật, vì thế cũng có thể giống như nàng, liên tục né tránh các đợt công kích của hàn quang.
Không thể để người này cứ thế chạy thoát!
Tâm niệm vừa động, chân nguyên trong cơ thể lập tức sôi trào tuôn ra, Triệu Thuần vươn tay phải, đột nhiên chấn mạnh xuống dưới. Trong khoảnh khắc, cây cỏ hai bên ngả rạp, người đang chạy trốn bỗng cảm thấy cơ thể bị một lực cực nặng đè xuống, ngay lập tức hai đầu gối khuỵu xuống đất, cả người ngã sấp về phía trước, vật đang ôm trong lòng cũng vì thế lăn khỏi khuỷu tay, tỏa ra từng đợt mùi thuốc.
Nàng ta thấy vật đó không còn trong tay, liền tình nguyện chịu đựng sự đau đớn do bị trấn áp cũng cố đưa tay ra nhặt lại.
Trong lòng Triệu Thuần càng thêm kinh ngạc và nghi ngờ, nhân lúc hàn quang lại bắn tới, nàng vội vàng tóm lấy người đó, đồng thời nhặt luôn vật kia, chân liên tục điểm nhẹ, nhanh chóng rời khỏi khu vực bố trí cơ quan.
Chờ đến nơi an toàn hơn một chút, nàng mới thả người kia xuống, cầm lấy vật từ trong lòng người nọ lên xem xét.
Vật này thực chất là một cái đỉnh tròn nhỏ, kích thước chỉ bằng cái đầu người, trông vô cùng cổ xưa, toàn thân phủ đầy cặn thuốc lắng đọng mà thuật pháp thông thường khó lòng tẩy sạch được. Mà trên nắp đỉnh, nhiều hoa văn huyền bí đã bị mài mòn, chỉ ở phần quai đỉnh là còn lờ mờ nhìn thấy nửa chữ "Tiền".
Tiêu Thiền?
Triệu Thuần lập tức nghĩ đến hai chị em Tiêu gia dưới trướng Phục Gia thượng nhân, lại nhớ tới thị nữ tên Tụ Nhi từng kể rằng, tỷ tỷ Tiêu Thiền tinh thông y thuật, tu luyện sở trường này, vang danh 'diệu thủ nhân tâm'. Cái đỉnh tròn này mùi thuốc nồng nặc, rõ ràng dùng làm đỉnh luyện dược, nên việc nghi ngờ có liên quan đến Tiêu Thiền cũng không có gì lạ.
Tuy nhiên, cái đỉnh này đã quá cũ kỹ, chưa kể việc bị mài mòn nghiêm trọng dễ làm thất thoát dược tính, ngay cả chất liệu chế tạo đỉnh cũng rất tầm thường, chỉ có thể nấu luyện linh dược Hoàng giai. Hễ gặp phải loại dược liệu Huyền giai có linh tính tương đối mạnh mẽ một chút là đỉnh sẽ dễ dàng nứt vỡ. Với thân phận của Tiêu Thiền, muốn có được dược đỉnh trân quý nào mà chẳng dễ như trở bàn tay. Cái đỉnh cũ trước mắt này trông càng giống vật dùng để luyện tập khi tu vi còn thấp, đợi sau này khi thủ pháp dần thuần thục, tu vi ngày càng cao thâm thì có thể vứt bỏ, thay bằng dược đỉnh tốt hơn nhiều.
Vậy mà người có thể nhặt được cái đỉnh cũ mà nàng vứt đi...
Triệu Thuần nhíu mày, hỏi người nữ tử gầy gò đang sợ hãi run rẩy toàn thân trên mặt đất: "Ngươi là thị nữ của Tiêu Thiền?"
Nữ tử đó tóc tai bù xù, đầu cúi gằm, nghe hỏi thì sợ sệt ngước mắt lên, để lộ một gương mặt thanh tú, gầy gò, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ!
"Ta... Ta..." Nàng ta dường như đang cân nhắc, thân thể nằm trên mặt đất, dù có quần áo che đậy, vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ gầy trơ xương qua sống lưng. "Phải, ta là."
Thấy nàng ta do dự mãi mới chịu thừa nhận, Triệu Thuần lại gặng hỏi tên họ, biết được người này tên Thường Niệm, quả thật đang hầu hạ bên cạnh Tiêu Thiền.
Hỏi xong, nàng liền cúi mắt nhìn dược đỉnh trong tay, dùng sức đẩy nắp đỉnh ra, đưa tay vào khuấy đảo phần bã thuốc bên trong. Chỗ bã thuốc này rõ ràng đã mất đi phần lớn linh tính, hẳn là trước đó đã trải qua một lần nấu luyện, phần còn lưu lại trong đỉnh lúc này chính là bã thuốc nước hai, về linh tính thì kém xa nước đầu.
Suy đoán dần dần thành hình trong đầu, nàng nói thẳng: "Ngươi nhặt bã thuốc còn thừa của Tiêu Thiền để dùng riêng... Ngươi trộm thuốc?"
Thường Niệm bị nói trúng tim đen, toàn thân run lên bần bật, nhưng khi Triệu Thuần vừa thốt ra chữ "trộm", nàng ta lập tức cao giọng phản bác: "Ta không phải trộm! Chân nhân biết chuyện này, nàng vẫn luôn biết, những thứ này đều là nàng cho phép ta lấy về dùng!"
Thế nhưng Triệu Thuần lại cười lạnh một tiếng, đổ hết bã thuốc trong đỉnh xuống đất: "Chút bã thuốc này dược tính rất mạnh, cho dù đã qua mấy lần nấu luyện vẫn có thể khiến thần hồn người ta mê man. Dược chế thành từ thứ này chỉ có một công dụng, đó là trấn hồn. Thần hồn của ngươi vốn không bị tổn hại, dùng loại thuốc này lâu dài, e rằng chết trong lúc ngủ mơ khi nào cũng không hay biết!"
"Ngươi đã nói ngươi là thị nữ của Tiêu Thiền, lại nói là nàng cho phép ngươi giữ lại bã thuốc để dùng, vậy xem ra Tiêu Thiền chính là muốn lấy mạng ngươi rồi?"
Nghe nói loại thuốc này có thể gây chết người, trong mắt Thường Niệm thoáng qua vẻ sợ hãi tột độ, nhưng rồi lại như mang ơn mà lẩm bẩm: "Thì ra là thế, thì ra là thế..."
"Nguyên lai là thế nào?" Triệu Thuần chập hai ngón tay lại, một đạo kiếm khí sắc bén liền dừng lại ngay trước cổ Thường Niệm, chỉ cách hơn một tấc.
Dưới sự uy hiếp của cái chết, đồng tử nàng ta đột nhiên co rút lại, run giọng nói: "Chân nhân đối xử với đám thị nữ theo hầu chúng ta rất tốt. Bình thường khi nấu luyện linh dược xong, người sẽ cố ý giữ lại phần bã thuốc có ích cho việc tu hành cho chúng ta, để đám thị nữ chúng ta tự lấy về dùng."
"Chỉ là bắt đầu từ nửa năm trước, chân nhân bỗng nhiên dặn dò ta rằng lần bã thuốc này không được giữ lại nữa. Nhưng lúc đó ta đang tu hành đến giai đoạn đột phá mà mãi không có tiến triển, nên mới nổi lòng tham, lén lấy bã thuốc này về dùng."
Thường Niệm đột nhiên lao tới chỗ Triệu Thuần, níu lấy vạt áo nàng ta, khẩn thiết cầu xin: "Xin ngài tuyệt đối đừng nói cho chân nhân biết! Ta thật sự là bị lòng tham che mờ mắt nên mới hành động như vậy. Nếu bị người biết, nhất định người sẽ đuổi ta ra khỏi động phủ!"
Trước mặt sự tham lam và sợ hãi, người ta thường đánh mất lý trí. Sự tham lam khiến Thường Niệm phản bội chủ nhân, còn sự sợ hãi thì làm nàng ta không thể nào giữ được bình tĩnh để suy nghĩ cẩn thận.
Nơi này là Minh Lôi động, nếu Triệu Thuần giết nàng ta chắc chắn sẽ gây ra đại loạn trong động phủ. Sự đe dọa vừa rồi chẳng qua chỉ là một cách để ép cung mà thôi. Chỉ là Thường Niệm lúc bị truy đuổi đã vô cùng hoảng loạn, giờ lại thêm sợ hãi nên không còn giữ mồm giữ miệng, khai ra hết mọi chuyện, nửa thật nửa giả.
Về phần loại thuốc trấn hồn...
Triệu Thuần nhớ lại, nửa năm trước vừa đúng là thời điểm Tiêu Thiền tiếp nhận Trịnh Thiếu Y. Sau sự việc ở Thiên Kiếm Đài, Trịnh Thiếu Y bị tâm ma ám ảnh, đúng là cần dùng đến loại thuốc trấn định thần hồn này. Thế nhưng, dược tính mạnh như vậy mà lại liên tục sử dụng suốt nửa năm thì lại có vẻ cực kỳ khác thường.
Thấy Thường Niệm kia vẫn định cầu xin thêm, Triệu Thuần bỗng trấn tĩnh lại, đáp: "Ngươi không cần lo lắng, chuyện này ta sẽ không nói ra đâu. Nhưng ngươi phải trở về thu thập một phần bã thuốc y hệt như thế này mang đến cho ta."
"Việc này..." Giọng Thường Niệm đầy do dự, "Loại thuốc này chân nhân đã dừng chế luyện rồi, ta cũng không cách nào..."
"Dừng chế luyện rồi?" Triệu Thuần nhíu mày, rồi lại xua tay, "Không sao hết. Ngươi thu thập được thì cứ thu thập, không thu thập được cũng chẳng sao."
Thường Niệm đang nằm trên đất chỉ cảm thấy người trước mặt này tính tình thay đổi thất thường, nàng ta âm thầm đảo mắt, đoạn run run rẩy rẩy đứng dậy khỏi mặt đất, cúi người chào tạm biệt Triệu Thuần.
Thế nhưng, đúng lúc nàng ta xoay người, một ấn ký kiếm ý đã vô thanh vô tức dán chặt vào sau lưng nàng.
Triệu Thuần dĩ nhiên không ngây thơ đến mức cho rằng có thể dễ dàng mua chuộc người thân cận bên cạnh Tiêu Thiền. Hiện tại, điều duy nhất có thể chắc chắn chỉ là Thường Niệm đã làm sai, nên nàng ta không dám chủ động kể lại cuộc gặp gỡ hôm nay với Tiêu Thiền mà thôi.
Còn những chuyện khác, tốt nhất vẫn là tự mình ra tay điều tra mới chắc ăn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận