Nàng Là Kiếm Tu

Nàng Là Kiếm Tu - Chương 505: Trở mặt (length: 8512)

Hai vị Chân Anh vĩ đại giao đấu, các tu sĩ không nén nổi sự kích động trong lòng, ai nấy đều vươn dài cổ tại bữa tiệc, mong muốn nhìn cho rõ ràng.
Tiêu Viện đảo mắt, phất tay hạ cấm chế xuống bốn phía để phòng những kẻ tu vi thấp kém bị liên lụy. Thế nhưng trong lòng nàng lại có mấy phần vội vàng, vẫn chưa biết tình hình chỗ Tiêu Thiền kia thế nào, liệu có thể chạy đến nơi này kịp lúc sư tôn hành sự hay không.
Nghĩ vậy, trong đôi mắt đẹp của nàng liền ẩn chứa mấy phần lo lắng, ánh mắt lướt về phía trên đài Thăng Vân.
Lúc này, Phục Gia và Thanh Dương hai người mới chỉ qua loa trao đổi vài chiêu, cả hai bên đều có chừng mực, vừa có ý thăm dò, lại vừa dè chừng giấu chiêu.
Mây đen khắp nơi càng thêm dày đặc, cho dù trước đó đã bị Phục Gia xua đi, nhưng giờ lại có xu thế quay trở lại. Tiếng sấm sét vang rền không ngớt, theo tiếng mưa rơi tí tách, một trận mưa như trút nước cứ thế đổ xuống đầm lầy Minh Lôi.
Thanh Dương mặt trầm như nước, một thanh trường kiếm giữ trong tay, lơ lửng giữa không trung. Có lời căn dặn của Triệu Thuần trước đó, trên yến tiệc lại nhận được mấy ánh mắt ngầm của vị Hứa chân nhân kia, hắn nào còn không biết Phục Gia đã có dị tâm. Ngay cả một chút dị thường trên đài Thăng Vân này, hắn cũng đã cảm giác được.
Nhưng thực ra là bởi vì chuyện lúc trước nên trong lòng hắn đã sớm có nghi ngờ, vì thế mới cố gắng lưu tâm, mới có thể chú ý đến những biến hóa rất nhỏ đó. Thử hỏi nếu hôm qua không có Triệu Thuần đuổi tới báo tin, liệu hôm nay hắn có tĩnh tâm lại, tỉ mỉ đánh giá hành vi của Phục Gia không?
Đáp án chắc chắn là không thể.
Trong lúc suy tư, Phục Gia thấy hắn tâm thần bất định, liền tiện tay gọi ra một đạo pháp quang từ trong tay áo, hai ngón tay khẽ vê, liền ngưng tụ thành một mũi tên nhỏ mảnh dài, phá không đánh tới đầu Thanh Dương!
Chỉ là chút thủ đoạn này trong mắt tu sĩ đã minh ngộ kiếm tâm hiển nhiên không đủ để xem. Thanh Dương lập tức vung mạnh ống tay áo, hai luồng thanh phong từ đầu đến cuối cuộn vào trong áo bào, làm căng phồng lồng ngực bụng lên, đến kiếm cũng không dùng, liền há mồm hét lớn một tiếng giận dữ, đánh bật mũi tên nhỏ trở về!
Phục Gia khóe miệng nhếch lên, biết là đã xem nhẹ đối thủ, trong đầu các loại tâm tư quay cuồng, khoảnh khắc sau cũng mở miệng ra.
Hắn lại không giống như Thanh Dương kia, đem chân nguyên hóa vào hơi thở để sử dụng. Mọi người chỉ thấy một làn sương mù tối tăm từ trong miệng hắn tuôn ra, trong mấy hơi thở liền ngưng tụ thành một cái bóng dài ngoằng trước người Phục Gia.
Vụ thú!
Đây là thuật thành danh của Phục Gia, năm đó hắn chính là dựa vào vật này, quét ngang các Chân Anh còn lại của Định Tiên thành, một lần đặt vững địa vị hôm nay.
"Đây chính là thứ mà năm đó ngươi hàng phục được phải không, trưởng thành đến bộ dáng như hiện giờ, thực sự là..."
Thực sự là tác nghiệt.
Thanh Dương ánh mắt nheo lại, ánh mắt sáng như đuốc cũng không cách nào nhìn thấu được bộ mặt thật của con vụ thú này, nhưng sau khi minh ngộ kiếm tâm, luồng khí tức khiến người ta chán ghét kháng cự mơ hồ truyền đến từ trên đó, lại không thể nào là giả được.
Mọi người chỉ thấy lời nói của Thanh Dương nói được một nửa thì đột nhiên ra tay, kiếm phong quét sạch bát hoang, khuấy động lưu vân phía trên, tung kiếm bổ xuống, liền chém con vụ thú kia làm hai nửa!
Nhưng mà vật hư vô mờ mịt lại không hề sợ tổn thương do đao kiếm can qua gây ra, hai đoàn sương mù xám lần lượt cuốn về hai bên trái phải, sau đó cấp tốc cuộn tròn lại hướng lên trên, chỉ trong nháy mắt, liền khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Cùng lúc đó, một kiếm tóe lên sát ý này của Thanh Dương khiến Phục Gia trong lòng giật thót. Hắn nhất thời ngẩng mắt nhìn về phía Thanh Dương, chỉ thấy ánh mắt đối phương lạnh lùng như băng, hai hàng lông mày dài hơi hạ xuống, thần sắc vừa uy nghiêm lại vừa giận dữ, trong sự chính nghĩa lẫm liệt còn mang theo một chút chán ghét.
Không ổn rồi!
Phục Gia phân biệt rõ mấy lần, liền biết tình huống không ổn, không biết Thanh Dương kia từ đâu nhìn ra dị thường, chỉ sợ đã hiểu rõ dụng ý của hắn!
Vậy trò hề hư tình giả ý hôm nay của mình, trong mắt đối phương chẳng phải buồn cười như lũ tôm tép nhãi nhép sao?
Phục Gia oán hận cắn răng, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, vụ thú trước người liền cấp tốc phình to ra, giống như sương mù lan tỏa ra bốn phía, không bao lâu, gần như toàn bộ địa điểm yến hội đều bị bao phủ trong màn sương mù xám mịt mờ!
Các tu sĩ nhìn thấy thủ đoạn này, ai nấy đều xem say sưa hứng thú, chỉ là sau khi sương mù tràn ra, tầm mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ, ban đầu chỉ là không nhìn thấy Phục Gia và Thanh Dương hai người, đến cuối cùng, ngay cả tu sĩ ngồi bên cạnh mình cũng không nhìn thấy được.
Các vị Chân Anh đến dự tiệc, trong lòng dần dần dâng lên cảm giác không ổn.
Lúc này chợt nghe chân trời truyền đến một tiếng quát lớn, tiếng này như tiếng sấm vang, khí thế kinh người, xác nhận là Thanh Dương thượng nhân không thể nghi ngờ.
Trong sương mù xám ẩn ẩn có thể nhìn thấy kiếm quang như điện, nhanh như cầu vồng, nhưng từ đầu đến cuối lại không hề nghe thấy âm thanh giao đấu. Rất lâu sau, một tiếng cười khẽ vang lên: "Ngươi nếu đã sớm biết, hà cớ gì còn ở trên yến tiệc giả vờ giả vịt."
"Cũng phải, rời khỏi Định Tiên thành nhiều năm như vậy, ở bên ngoài mai danh ẩn tích không để lộ tin tức, làm sao ngươi có thể không có chút tiến bộ nào chứ. Bản tọa lại tưởng ngươi vẫn là tên tiểu tử ngốc nghếch trước kia, ngu độn không biết biến báo."
Đây rõ ràng là giọng của Phục Gia thượng nhân, chỉ là lời nói mang theo ý châm chọc, lập tức không còn vẻ thân cận như trước nữa.
Các tu sĩ dỏng tai lên nghe, những người tâm tư linh hoạt lập tức liền nhìn ra giữa hai người, có lẽ còn che giấu rất nhiều bí mật mà người khác không biết.
Có lẽ là đã đánh ra lửa giận, ngươi tới ta đi không còn muốn giả dối với nhau nữa, hoặc lại là sớm đã có thù oán, hôm nay đều bùng phát ra cả.
Mọi người đều có những suy đoán riêng, chỉ là hồi lâu không thấy Thanh Dương đáp lại. Ngay lúc đám người trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, lại nghe một người ngữ khí lãnh đạm nói: "Ta hỏi ngươi, năm đó ngươi nói cho ta chỗ ở của kiếm thạch, có phải mang ác niệm hay không?"
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, trên bầu trời đầm lầy Minh Lôi, đột nhiên vang lên một tiếng sét kinh thiên động địa, giống như lời nói này đánh thẳng vào lòng mọi người!
Ở Định Tiên thành, hễ là người lớn tuổi một chút, đều biết năm đó Thanh Dương chính là vì tự tiện tìm hiểu kiếm thạch, trêu đến Đức Hợp tôn giả nổi giận đùng đùng, cuối cùng mới chật vật rời thành đi xa.
Nhưng hôm nay nghe Thanh Dương chất vấn, sự việc này lại không đơn giản như bọn họ nghĩ!
Lẽ nào Phục Gia năm đó thật sự có mưu đồ gì trong chuyện này?
"Nơi Đức Hợp tôn giả đặt kiếm thạch, ở trong Định Tiên thành cũng không phải là bí mật gì, dù không phải bản tọa, cũng sẽ có người khác nói cho ngươi chỗ của kiếm thạch. Là ngươi tự mình tìm phương pháp phá cấm, chọc cho tôn giả trong lòng không vui, tại sao lại muốn trách lên đầu bản tọa?"
Công dụng của đài Thăng Vân là nắm bắt thời cơ tu sĩ tâm thần bất ổn, nhân lúc hư mà vào, đồng thời rút ra tinh khí thần, gieo vào trong thức hải của đối phương yểm ma chi tức. Đợi sau đó, Phục Gia muốn lấy mạng những người này, liền dễ như lấy đồ trong túi.
Chỉ là Thanh Dương không phải hạng tầm thường, kiếm tu vốn tâm thần cứng cỏi, gần như khó có thể nắm bắt được thời cơ động thủ, việc rút ra tinh khí thần của hắn càng là khó hơn lên trời.
Vì vậy Phục Gia căn bản không tính dùng phương pháp này để tru sát Thanh Dương, mà là hao tâm tổn sức bày ra đại trận ngập trời, lại dùng đài Thăng Vân để tìm cơ hội suy yếu thực lực Thanh Dương. Đợi yểm ma chi tức gieo xuống, tâm hồn bị tổn hại, liền thuận thế khởi động đại trận, rút cạn tính mạng của tất cả mọi người trong động Minh Lôi hôm nay, một lần đem viên kiếm tâm kia của Thanh Dương luyện hóa thành dược, trợ giúp chính mình độ kiếp thành tôn!
Sự việc vốn đã chỉ còn chờ thời cơ, với tính tình cương liệt bất khuất của Thanh Dương, chỉ cần biết được tai họa năm đó chính là do bạn cũ một tay sắp đặt, dù chỉ là một thoáng tức giận lên đầu, cũng có thể bị yểm ma thừa lúc hư mà vào. Tiếc rằng hắn lại sớm có cảm giác, khiến cho kế hoạch của bản thân khó mà thực hiện được, đành phải tìm đường khác.
- Hôm nay nhàn nhạt một canh, bài tập bị lão sư đánh trở về sửa chữa...
( bản chương xong )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận