Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 88: Giang Vệ Quốc giữ gìn (length: 7843)

Cuối cùng, Giang Vệ Quốc lại nói, "Ba phòng nhà chúng ta lợp mái chắc chắn tốn không ít tiền, nếu ngươi cho mượn tiền thì tiện thể lấy từ số tiền này trả lại."
Nghĩ đến chuyện chi tiêu trong nhà dạo gần đây, không nhỏ chút nào.
Kiều Nhiễm một thân một mình phụ nữ, cũng không thể kiếm được đồng nào.
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là đã thiếu nợ.
Vừa khéo, số tiền này có thể dùng để bù đắp vào khoản thiếu.
Đã phân chia ra ở riêng rồi, Kiều Nhiễm chính là nữ chủ nhân của cái nhà này.
Tiền của hắn và phiếu tự nhiên cũng phải giao cho nữ chủ nhân trong nhà chứ không phải đưa cho mẹ hắn.
Hơn nữa, qua lời kể của Nhị ca và Giang Vệ Đảng, Giang Vệ Quốc cũng hiểu được tính nết của mẹ mình.
Nếu đem toàn bộ tiền và phiếu đưa cho bà ta, ba phòng sẽ chẳng còn gì để dùng.
Đến lúc đó ba phòng có khổ sở đến mấy, chắc chắn mẹ hắn cũng chẳng đoái hoài.
Theo lời Nhị ca hắn kể, trong nhà dù nhiều tiền đến mấy, mẹ hắn cũng chỉ dồn cho em gái và Tứ đệ.
Nhìn thấy sau khi phân gia, mấy đứa con của Giang Đông Thăng được Kiều Nhiễm nuôi trắng trẻo mập mạp, Giang Vệ Quốc biết nàng đã chăm sóc chúng rất tốt.
Chắc chắn nàng sẽ dùng tiền và phiếu vào việc lo cho con cái.
Kiều Nhiễm cũng chẳng hề khách sáo.
Giang Vệ Quốc đã nói thế thì nàng nhận thôi.
Tiền và phiếu cầm trong tay nàng mới là an toàn nhất.
Chính Giang Vệ Quốc giữ trong tay, chẳng biết ngày nào lại bị Thái Kim Hoa dụ dỗ mà cho không.
Hắn cũng không muốn để bà già đáng ghét kia được lợi.
Buổi chiều, Kiều Nhiễm cùng Giang Vệ Quốc lại tiếp tục đi làm.
Thái Kim Hoa bên kia thì lại giả bộ quan tâm, tới chỗ Giang Vệ Quốc nói, "Ôi chao, Vệ Quốc à, con khó khăn lắm mới về, tối nay đến chỗ mẹ ăn cơm đi, mẹ làm cho con chút món ngon."
Kiều Nhiễm hờ hững liếc nhìn Thái Kim Hoa, không có việc gì mà tỏ vẻ ân cần, chắc chắn là có âm mưu.
Lão bà già này chắc chắn là không có ý tốt gì.
May mà số tiền và phiếu Giang Vệ Quốc mang về đã đưa hết cho nàng rồi, bà già kia có dỗ ngon dỗ ngọt Giang Vệ Quốc thì cũng chẳng vơ vét được gì.
"Mẹ, không cần đâu, con ăn ở nhà là được rồi." Giang Vệ Quốc lạnh nhạt từ chối.
Mẹ hắn muốn đẩy chuyện Giang Đông Yến đi, trong lòng Giang Vệ Quốc còn có khúc mắc, lúc này hắn chẳng thể nào thân thiết nổi với Thái Kim Hoa.
Từ nhỏ Giang Vệ Quốc đã bị nhồi nhét tư tưởng phải hiếu thuận cha mẹ người lớn, nhưng hắn không phải là kẻ ngu hiếu, cũng có giới hạn của mình.
Hắn hiếu thuận khi cha mẹ cũng đối xử tốt với hắn, còn bây giờ mẹ hắn lại muốn cho khuê nữ của hắn cho người khác, vứt ra bên ngoài, nếu hắn nhắm mắt làm ngơ mà hiếu thuận bọn họ, thì chính là ngu xuẩn.
Kiều Nhiễm nghe Giang Vệ Quốc từ chối Thái Kim Hoa thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Giang Vệ Quốc ít qua lại với Thái Kim Hoa, mới có thể giảm bớt nguy cơ bị hãm hại.
Thấy bị Giang Vệ Quốc từ chối, mặt Thái Kim Hoa liền xụ xuống, "Lão Tam à, con vất vả lắm mới về được một chuyến, mẹ bảo con sang ăn một bữa cơm mà con lại không đi, không phải làm mẹ thất vọng đau khổ sao?"
Thái Kim Hoa vừa nói, còn cố tình làm ra vẻ tủi thân mà len lén lau nước mắt.
Giang Vệ Quốc thản nhiên nói, "Mẹ, con không đi ăn cơm, chẳng phải sẽ đỡ cho mẹ tốn gạo sao? Sao mẹ còn không vui?"
Khóe miệng Thái Kim Hoa giật giật, luôn cảm thấy lão Tam có ý trong lời nói.
"Con khó khăn lắm mới về được một chuyến, ăn chút cơm thì có tốn mấy đâu?
Yên tâm đi, một bữa cơm, mẹ vẫn lo liệu được.
Chủ yếu là con lâu vậy rồi không về, mẹ không biết tình hình của con ở ngoài kia thế nào.
Con sang ăn bữa cơm, mẹ có vài lời muốn tâm sự với con, chúng ta mẹ con, còn có cả bố con nữa, có thể trải lòng mà trò chuyện đôi chút."
Giang Vệ Quốc vẫn từ chối, "Mẹ, không cần đâu, con đã nói rồi, không đi ăn đâu.
Có gì thì mẹ nói trực tiếp với con đi, tối con còn phải về ăn cơm với Đông Thăng, Yến Yến nữa."
Thái Kim Hoa bị Giang Vệ Quốc từ chối liên tiếp hai lần, trong lòng có chút sốt ruột.
Thật là chẳng có cách nào.
Vốn chỉ muốn bảo Giang Vệ Quốc sang ăn cơm, để có thể nói bóng gió một chút với hắn, kể khổ một chút, nói xấu Kiều Nhiễm, than thở vợ chồng già bọn họ không dễ dàng gì.
Có vậy sau này khi Giang Vệ Quốc kiếm được tiền, mới có thể dễ dàng giao tiền cho bà ta.
Nếu không bà ta lấy tiền đâu mà trợ cấp cho lão Tứ?
Nghĩ đến lão Tứ mà Thái Kim Hoa đau lòng không thôi.
Lần trước không gài bẫy được Kiều Nhiễm, không thể đuổi Kiều Nhiễm đi, khiến mọi chuyện hỏng hết, lão Tứ chắc chắn sẽ nổi giận.
Chuyện này Thái Kim Hoa không biết làm sao mà ăn nói với lão Tứ.
Giờ mà không nghĩ cách, không lừa được lão Tam thì sau này làm sao có tiền mà trợ cấp cho lão Tứ, có lẽ lão Tứ sẽ càng coi thường bà ta hơn.
Thái Kim Hoa bực bội trừng mắt nhìn Kiều Nhiễm, mắng chửi xơi xơi, "Con đĩ chó kia có phải tối qua đã thổi gió bên tai lão Tam, nói xấu ta nên lão Tam bây giờ mới không thân thiết với ta vậy không?"
Thái Kim Hoa mắng xong Kiều Nhiễm, lại vội vàng nói với Giang Vệ Quốc, "Lão Tam à, con ngàn vạn lần đừng tin con đĩ kia, miệng nó toàn phun phân, chẳng có câu nào thật lòng."
"Con không biết đâu, con đĩ kia thường xuyên lộng hành đại nghịch bất đạo, ức hiếp mẹ con.
Nếu con không tin, cứ ra đội sản xuất hỏi một vòng, xem nó có coi mẹ con ra gì không, căn bản là không coi mẹ con là trưởng bối.
Dù gì đi nữa, ta cũng là mẹ chồng của nó, là người lớn trong nhà, sao nó có thể đối xử với ta như vậy?"
Mặt Kiều Nhiễm trầm xuống.
Bà già chết tiệt này, đúng là có tài đổi trắng thay đen.
Mình ở trước mặt Giang Vệ Quốc còn chưa hề nói nửa lời vậy mà Thái Kim Hoa vô duyên vô cớ lại giội nước bẩn lên người nàng.
Cũng may trong lòng Giang Vệ Quốc hiểu rõ mọi chuyện, rốt cuộc là thế nào trong lòng hắn hẳn đã có phán đoán của mình rồi.
Nếu người đàn ông này bênh vực mẹ hắn, Kiều Nhiễm cũng chẳng quan tâm, cùng lắm thì ly hôn chứ sao.
Vốn dĩ nàng đã định làm quả phụ rồi, không có Giang Vệ Quốc, nàng nuôi ba đứa con cũng vẫn sống tốt được.
Chưa kịp để Kiều Nhiễm phản bác, Giang Vệ Quốc liền lên tiếng, "Mẹ, mẹ làm những chuyện gì, mẹ tự hiểu rõ hơn ai hết.
Đông Thăng nương chưa từng nói xấu mẹ nửa câu, con đi một vòng hỏi thăm ở đội sản xuất là biết mọi chuyện thế nào rồi.
Con sẽ không nghe theo một phía mình mẹ, cũng sẽ không chỉ nghe mỗi Đông Thăng nương.
Ít nhất là sau khi con hỏi thăm mọi người thì tất cả đều đứng về phía Đông Thăng nương.
Mẹ à, lần này con mệnh lớn nên không hy sinh.
Chứ nếu không thì Đông Thăng nương dễ bị ức hiếp, bây giờ mẹ con bọn nó còn không biết sẽ sống ra sao nữa.
Trước kia tiền lương mỗi tháng con đều gửi về cho mẹ, thế mà mẹ đối xử với vợ con của con như vậy đấy à?
Mẹ à, mẹ hãy tự hỏi lòng xem, những việc mẹ làm có đúng hay không?"
Kiều Nhiễm không ngờ Giang Vệ Quốc lại nói những lời này.
Nghe người đàn ông này nói, Kiều Nhiễm không khỏi nhìn hắn bằng con mắt khác.
Không nói đến chuyện khác, ít nhất thì hắn không mù quáng.
Không giống Giang Vệ Dân, đúng là một kẻ nghe lời mẹ, mẹ ruột nói gì cũng đúng.
Chỉ biết để cho vợ và con mình chịu ấm ức, nhất quyết không để mẹ mình chịu thiệt dù chỉ một chút.
Bởi vậy, thiện cảm của Kiều Nhiễm đối với Giang Vệ Quốc lại tăng thêm một chút, cảm thấy người đàn ông này cũng không tệ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận