Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 30: Chuồng bò người và sự việc (length: 7614)

Những người này đều là bị chuyển xuống tới, bởi vì thành phần không tốt, chỉ có thể ở chuồng bò.
Kiều Nhiễm là người thế kỷ hai mươi mốt, đối với lịch sử niên đại này còn có chút hiểu biết.
Hiện tại những người này tuy ở chuồng bò, nhưng qua mấy năm, tình hình tốt lên một chút, đều có cơ hội trở về.
Đối với những người gặp bất hạnh này, Kiều Nhiễm không giống với các đội viên trong đội sản xuất, không hề né tránh, càng không khinh thường chán ghét.
Chuồng bò ở đây hoàn cảnh đơn sơ, dơ dáy bẩn thỉu khỏi phải nói, lại còn không che mưa che gió.
Mùa hè muỗi nhiều, mùa đông thì lạnh cóng, càng khiến người ta khổ sở.
Kiều Nhiễm rất đồng tình với mấy người sống trong chuồng bò.
Theo ký ức của nguyên chủ, trong chuồng bò có một đôi vợ chồng là nhà tư bản từ kinh đô tới.
Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi là giáo sư của Bắc Đại.
Còn có một ông lão hơn sáu mươi tuổi, vẫn là người trong bộ đội. Nghe nói chức vụ rất cao, là Lão thủ trưởng.
Nhưng nguyên chủ trước kia đối với những người này cũng tránh như tránh tà, không có tiếp xúc nhiều, chỉ đại khái biết chút tin tức của những người này, phần lớn đều nghe được từ những người khác trong đội sản xuất.
Người đến quét dọn chuồng bò, ngoài Kiều Nhiễm ra, còn lại là những người sống ở chuồng bò này.
Thấy Kiều Nhiễm đến, mấy người vẫn rất kinh ngạc.
Vì bình thường, việc quét dọn chuồng bò, dọn phân trâu các loại đều do bọn họ làm, rất ít người ngoài đội sản xuất tới.
"Cô nương, ngươi đắc tội đại đội trưởng rồi à? Sao lại phân công ngươi làm việc ở đây?" Lão thủ trưởng Ngô đại gia ân cần hỏi Kiều Nhiễm.
Kiều Nhiễm cảm nhận được thiện ý của Ngô đại gia này.
Dù đã ở trong chuồng bò lâu như vậy, Ngô đại gia có chút tiều tụy.
Nhưng Kiều Nhiễm nhận ra, Ngô đại gia vẫn có một loại cảm giác kiên nghị, trên người có một sức dẻo dai.
Cuộc sống trắc trở cũng không làm mất ý chí của ông.
Khó trách là một người lính, dù trong hoàn cảnh nào cũng khác người thường.
Thời đại đặc biệt này, thật ra chỉ cần cố gắng chịu đựng, qua mấy năm này, tương lai sẽ tốt.
Kiều Nhiễm đáp lại Ngô đại gia bằng một nụ cười, "Không có, không phải đại đội trưởng phân công tôi tới đây, là tôi chủ động xin tới.
Tới đây làm việc, có thể kiếm được nhiều công điểm hơn, tôi thấy rất tốt."
Ngô đại gia nghe Kiều Nhiễm, khẽ gật đầu, "Cô nương, tuổi còn trẻ mà đã chịu được khổ, không sợ bẩn không sợ mệt."
Kiều Nhiễm cười, "Chỗ này chỉ hơi ô uế một chút, nhưng cũng không mệt gì mà? Chỉ là dọn dẹp vệ sinh thôi.
Những việc khác cũng không dễ, kiếm được công điểm lại không nhiều bằng."
Ngô đại gia gật đầu, "Thì ra là vậy.
Nhưng mà cô nương, có vẻ như người đến chuồng bò không nhiều lắm, ngươi là người đầu tiên ta thấy chủ động tới đây."
"Không đến mức vậy chứ? Chuồng bò dù có hơi bẩn, nhưng việc đánh quét chuồng heo, gánh phân cũng là công việc vừa bẩn vừa cực, so với những việc đó, tôi thấy quét dọn chuồng bò không tính là bẩn."
So với chuồng heo, chuồng bò có thể coi là sạch sẽ hơn nhiều.
Trâu không giống heo, phân trâu không dơ bằng phân heo, mùi phân trâu cũng không khó ngửi bằng cứt heo.
Nếu bắt Kiều Nhiễm chọn, chắc chắn cô sẽ chọn quét dọn chuồng bò thay vì chuồng heo.
Ngô đại gia nói, "Không phải là bẩn hay mệt, chủ yếu là chuồng bò có những người như chúng ta ở.
Người trong đội sản xuất tránh chúng ta không kịp, làm việc cũng không muốn cùng chúng ta làm chung.
Cô nương, ngươi chịu tới làm việc, lại còn chịu nói chuyện với ta, ngươi là người đầu tiên."
Kiều Nhiễm nghe Ngô đại gia, mới hiểu ra, thì ra bên trong còn có nhiều chuyện như vậy.
Nói đến, niên đại này đặc thù, thành phần của Ngô đại gia mấy người không tốt, người làm đội sản xuất, tiếp xúc nhiều với bọn họ, thật sự sợ rước phiền phức không cần thiết.
"Ngô đại gia, chuyện trước kia không nói, chỉ cần chúng ta cố gắng, chấp nhận cải tạo, đều là quần chúng tốt xây dựng xã hội."
"Đúng, cô nương nói không sai, những người như chúng ta cũng cố gắng chấp nhận cải tạo, không phải là người xấu."
Người trong đội sản xuất đều có thành kiến với bọn họ, bây giờ gặp một người đối xử bình thường với bọn họ, Ngô đại gia rất cảm động.
Lúc nói chuyện, Kiều Nhiễm đã bắt đầu làm.
Ngoài Ngô đại gia ra, còn có một người trung niên khác trong đội sản xuất, chính là giáo sư đại học bị chuyển xuống, thầy giáo sư cùng nhau làm việc.
Với việc Kiều Nhiễm đến, giáo sư Chu cũng rất bất ngờ.
Dù sao chuồng bò ở đây, rất ít người trong đội sản xuất đến.
So với tinh thần của Ngô đại gia, giáo sư Chu có vẻ tiều tụy hơn nhiều.
Điều kiện ở đội sản xuất quá kém, cộng thêm những người bị chuyển xuống thường ăn không ngon, uống không đủ, ngủ không yên, thân thể còn gầy gò hơn người trong đội sản xuất. Sắc mặt ai cũng vàng như nến, trông là biết suy dinh dưỡng.
Lúc làm việc, sắc mặt giáo sư Chu tái nhợt còn ho khan mấy tiếng.
"Kiến Hoa, hay là cậu về nghỉ ngơi đi? Để tôi làm, dạo này cậu khó chịu, ho vẫn chưa khỏi, cứ làm thế này, thân thể không chịu nổi mất." Ngô đại gia thấy giáo sư Chu kéo thân thể bệnh tật làm việc, khuyên nhủ một câu.
Giáo sư Chu lắc đầu, "Chú Ngô, không sao, tôi có thể chống đỡ được.
Chú Lý và thím Lý đang nghỉ rồi, nếu tôi không làm, một mình ngài đâu có làm hết nhiều việc như vậy?"
Ngô đại gia nói, "Không sao, đừng thấy lão đầu tử ta lớn tuổi, nhưng mà thân thể ta còn dẻo dai lắm, không vấn đề gì đâu.
Cũng đâu phải mình tôi làm, bây giờ lại có thêm một đồng chí nữa, có thể đỡ vất vả.
Cậu mau về nghỉ đi, chúng ta phải dưỡng sức cho tốt.
Còn sống mới có hy vọng, dù thế nào cũng phải đặt sức khỏe lên hàng đầu."
Kiều Nhiễm ở một bên nghe Ngô đại gia, không khỏi bội phục.
Không thể không nói, tâm cảnh của Ngô đại gia như thế này ở thời hiện đại thật là khó có được.
Chờ thêm mấy năm nữa, đoạn thời gian này kết thúc, mọi chuyện rồi sẽ tốt.
Giáo sư Chu liếc nhìn Kiều Nhiễm.
Tuy Ngô đại gia nói vậy, cũng phải nhìn xem người đồng chí mới tới thế nào đã.
Nếu người ta mách lẻo với đại đội trưởng thì họ những người ở chuồng bò này sẽ bị phạt.
Kiều Nhiễm nhìn ra tâm tư của giáo sư Chu, liền đi theo sau Ngô đại gia nói một câu, "Anh không khỏe, đi nghỉ đi.
Chúng ta xây dựng xã hội, cũng phải có sức khỏe tốt.
Có sức khỏe tốt, mới có thể làm việc tốt và có hiệu quả hơn."
Nghe Kiều Nhiễm nói vậy, giáo sư Chu mới yên tâm hơn chút.
Người đồng chí mới tới này thật có chút khác biệt với những người khác trong đội sản xuất.
Giáo sư Chu thật sự không chịu nổi nữa, vừa chuẩn bị về thì gặp một ông lão hớt hải chạy tới.
Ông lão này chính là chú Lý trong lời giáo sư Chu, Lý đại gia.
Ngô đại gia thấy vậy, biết là có chuyện, liền hỏi Lý đại gia, "Sao thế? Có chuyện gì?"
"Lão thủ trưởng, bà nhà tôi ngất xỉu rồi!" Lý đại gia nói, vẻ mặt lo lắng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận