Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 192: Tương lai nhà giàu nhất (length: 7826)

Không thể phủ nhận, người đàn ông này dáng dấp thực sự không tệ, nhưng Giang Vệ Quốc cũng không kém a!
Có Giang Vệ Quốc rồi, mấy thứ hoa cỏ bên ngoài, Kiều Nhiễm tự nhiên không có hứng thú.
Tần Phương nhếch miệng, có chút không tin, "Đã không có, vậy ngươi còn nhìn người ta như vậy?"
Kiều Nhiễm giải thích, "Ta chẳng qua là cảm thấy người này trông khá quen, giống như đã gặp ở đâu đó, nhưng lại nghĩ không ra."
Kiều Nhiễm nói, liền thấy hai người đàn ông kia cùng nhân viên phục vụ của quán cơm quốc doanh đang giải thích.
"Chào đồng chí, không phải chúng tôi không trả tiền, là ví tiền của chúng tôi bị mất rồi, chắc là bị người lấy cắp, chúng tôi về lấy tiền rồi mang đến ngay cho các chị, được không ạ?"
Nhân viên phục vụ quán cơm quốc doanh nói, "Ai biết các anh nói thật hay giả, nếu là giả, không quay lại trả tiền thì sao?"
"Đồng chí, chúng tôi thật sự không có gạt người, tiền thật sự bị mất. Chỉ là tiền một bữa cơm thôi mà, trông chúng tôi giống người không trả nổi sao?"
"Vậy ai mà biết được? Có người ăn mặc như người mà không có nghĩa là nhân phẩm tốt, sẽ không quỵt nợ. Các anh đừng có cái kiểu đó lừa phỉnh tôi, trước kia không phải cũng có người ăn quỵt cơm rồi nói quay lại trả tiền đó sao, cuối cùng đều quỵt nợ. Cũng toàn như các anh cả, quán chúng tôi làm ăn thế nào được." Nhân viên phục vụ quán cơm quốc doanh không buông tha.
Lúc này, người đàn ông trẻ tuổi hơn lên tiếng, "Đồng chí, tôi tên là Lục Giang, đây là giấy phép hành nghề của tôi. Chị xem, tôi để giấy phép hành nghề ở đây, rồi quay lại trả tiền được không?"
Nghe được cái tên Lục Giang này, Kiều Nhiễm lập tức giật mình.
Cô còn thắc mắc, sao người này nhìn quen mắt vậy, thì ra cuối cùng là chuyện này.
Nhắc đến Lục Giang, ở thế kỷ hai mươi mốt, thực sự là không ai không biết.
Bởi vì Lục Giang là người giàu nhất nước, ban đầu phất lên nhờ bất động sản, về sau còn lấn sang các ngành nghề mạng lưới, có con mắt đầu tư cực kỳ độc đáo, kiếm được đầy bồn đầy bát.
Một nhân vật đại lão như vậy, có tiền nhiều coi như xong, chủ yếu còn đẹp trai ngời ngời.
Lôi ảnh chụp thời trẻ của hắn ra, còn đẹp hơn cả minh tinh.
Lớn tuổi, lại là kiểu soái ca chín chắn đầy mị lực, bao nhiêu phụ nữ mê mẩn.
Đáng tiếc duy nhất là, Lục Giang cả đời không lấy vợ sinh con.
Cả nước đều than thở, Lục Giang cả đời phấn đấu tài sản không có người thừa kế không nói, gen tốt như vậy cũng thật lãng phí.
Chỉ nhìn vào khuôn mặt đẹp trai đó thôi, sinh ra con cái thì tốt biết bao nhiêu?
Kiều Nhiễm mới cảm thấy Lục Giang trông quen mắt, chủ yếu là vì kiếp trước cô từng xem ảnh thời trẻ của Lục Giang.
Cô nhớ là lúc học đại học mới xem, lúc ấy còn cùng bạn cùng phòng mơ mộng nếu có thể gả cho Lục Giang thì tốt biết bao.
Tuy nói khi đó Lục Giang đã lớn tuổi rồi, nhưng không ngăn cản được mị lực của một người đàn ông thành thục.
Kiều Nhiễm không ngờ rằng, mình xuyên không đến đây, có thể tận mắt nhìn thấy Lục Giang thời còn trẻ.
Nghĩ lại, trái tim nhỏ bé kích động nhảy phanh phanh.
Cô vậy mà đã gặp trước người giàu nhất tương lai!
Sau này kể chuyện với người khác, tuyệt đối sẽ là một khoảnh khắc cao quang!
Nhìn Kiều Nhiễm kích động như vậy, Tần Phương thấy hết sức tò mò, "Kiều đồng chí, sao cô kích động vậy?"
Kiều Nhiễm cũng không biết giải thích với Tần Phương thế nào, mình thấy người giàu nhất tương lai, có thể không kích động sao?
Lúc này, nhân viên quán cơm quốc doanh nói, "Đồng chí, chúng tôi cũng không biết giấy công tác này có phải của anh không, hay là mời anh trả tiền trước."
"Ê, người này sao thế, chúng tôi có vẻ giống kẻ giả mạo lừa gạt sao? Chỉ có một bữa ăn thôi mà, lẽ nào chúng tôi nợ tiền của mấy người sao?" Người đàn ông lớn tuổi có chút kích động nói.
Lục Giang thì xua tay, ra hiệu nói, "Đừng kích động, có gì chúng ta từ từ nói."
Lục Giang nói rồi, quay sang nhân viên quán cơm nói, "Nếu không thì thế này, chúng tôi để lại một người, người còn lại về nhà lấy tiền. Tiền chúng tôi mất rồi, có ngăn chúng tôi lại thì chúng tôi cũng không có tiền trả chị đâu, chị nói có phải không?"
Nhân viên quán cơm quốc doanh nghe biện pháp này, cảm thấy khả thi, còn chưa đợi người phục vụ gật đầu đồng ý, Kiều Nhiễm lúc này đã tiến lên nói, "Hết bao nhiêu tiền, để tôi giúp trả cho!"
Bây giờ giúp người giàu nhất tương lai, không chừng có thể bán cho người ta một cái nhân tình, kết giao bằng hữu đó.
Tương lai Lục Giang phát đạt rồi, chắc chắn là không thể thiếu cô lợi ích.
Chỉ là một bữa cơm, Kiều Nhiễm vẫn trả nổi.
Kiều Nhiễm vừa đi tới trước mặt, Lục Giang và người đàn ông trung niên bên cạnh đều nhìn về phía cô.
Thật không ngờ, vậy mà lại có người đồng ý giúp trả tiền.
Nhất là Lục Giang, nhìn Kiều Nhiễm với ánh mắt tràn đầy tò mò.
Bị Lục Giang nhìn chằm chằm như vậy, Kiều Nhiễm cảm thấy hơi không được tự nhiên.
Ôi chao, hào quang của đại lão mạnh quá, ở cạnh hắn không hiểu sao cảm thấy có một sức ép lớn.
Phải biết, Lục Giang bây giờ vẫn còn trẻ, chưa phát đạt, đã có khí thế như thế rồi, cái này nếu mà phát đạt thì còn thế nào nữa?
Cho nên mới nói, đại lão chính là đại lão.
Sở dĩ trở thành đại lão, tuyệt đối là có nguyên nhân.
Kiều Nhiễm đối diện với ánh mắt dò xét của Lục Giang, hít sâu một hơi, để cho mình trấn tĩnh lại, cố biểu hiện thật bình tĩnh.
"Bao nhiêu tiền, cô vẫn chưa nói mà!" Kiều Nhiễm quay sang nói với nhân viên quán cơm quốc doanh.
Người phục vụ hoàn hồn.
Bọn họ chỉ cần chiếu hóa đơn lấy tiền là được, về phần ai trả tiền, bọn họ không quan tâm.
Bây giờ có thể thu được tiền, giảm thiểu rủi ro xuống thấp nhất, đương nhiên là mong muốn của họ rồi.
Thế là nhân viên phục vụ quán cơm nói với Kiều Nhiễm, "hai người tổng cộng hết bốn đồng tám hào, thêm một cân hai lượng tem phiếu lương thực nữa."
Kiều Nhiễm nghe giá tiền này, cũng không rẻ.
Nhưng cô không bao giờ thiếu tiền, cho nên vô cùng hào phóng rút tiền trong túi ra, đưa cho nhân viên quán cơm.
Người phục vụ nhận tiền, kiểm lại một chút, đúng mức, thế là nói với hai người Lục Giang, "vị nữ đồng chí này đã giúp các anh trả tiền, các anh có thể đi!"
Nói xong, nhân viên phục vụ cũng mặc kệ hai người Lục Giang, xoay người đi làm việc.
Trong quán cơm vẫn còn không ít người cần chiêu đãi, rất bận rộn.
Thấy Kiều Nhiễm đã trả tiền, Lục Giang tò mò nhìn Kiều Nhiễm, suy nghĩ xem người phụ nữ này muốn làm gì.
Lục Giang trầm mặc một hồi, rồi hỏi Kiều Nhiễm, "Vị đồng chí này, xin hỏi chúng ta quen biết sao?"
Kiều Nhiễm lắc đầu, "Không quen!"
Cô nhận biết Lục Giang, nhưng người ta đâu có biết cô.
Ở thế kỷ hai mươi mốt, cô chỉ là một người làm thuê khổ cực, nhưng Lục Giang không giống, người ta là người giàu nhất cả nước, không thể so sánh được.
Kiếp trước cô cũng không có cơ hội đến gặp Lục Giang, không ngờ kiếp này lại gặp được Lục Giang còn chưa phát đạt.
Cô cũng không thể nói là mình xuyên không tới, tương lai biết hắn.
Cho nên khi đối diện với Lục Giang, Kiều Nhiễm chỉ có thể nói không quen.
Lục Giang nhìn Kiều Nhiễm thật sâu.
Người phụ nữ này, nói là không quen hắn, nhưng Lục Giang cảm thấy, ánh mắt của cô khi nhìn hắn, rõ ràng là biết hắn.
Thật là kỳ lạ, chuyện hắn tới đây, đều được giữ bí mật, đáng lẽ là không ai biết mới đúng chứ.
Cho nên là hắn suy nghĩ nhiều?
Người phụ nữ này thật sự không quen biết hắn?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận