Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 184: Mua nhiều lắm (length: 4198)

Kiều Nhiễm biết, điều kiện ở nông thôn vốn là như vậy, nàng làm sao có thể ghét bỏ.
Hơn nữa, nước đường đỏ nàng cũng không quá thích uống, còn không bằng nước đun sôi để nguội giải khát.
"Người trong nhà cả, không phải người ngoài, không cần khách khí vậy đâu." Kiều Nhiễm nói.
Kiều Đại tẩu cố ý nịnh nọt nói, "Vẫn là em út hiền hòa, không giống có người, vào thành rồi, đã thấy mình là người thành phố, không thèm để mắt tới thân thích nghèo ở nông thôn."
"Ta vốn dĩ chính là nông dân, có biến cũng không thành người thành phố được.
Hơn nữa, dù có biến thành người thành phố, các ngươi cũng là người nhà của ta, có gì mà phải khách khí chứ."
Kiều Nhiễm dù sao cũng chướng mắt loại người khinh thường người khác kia.
Dù có tiền đồ, lên như diều gặp gió thì cũng làm sao? Thật sự cho rằng mình ghê gớm lắm à.
Trong lúc nói chuyện, những người khác nhà họ Kiều cũng đến.
Thấy Kiều Nhiễm đến, Kiều lão cha và Kiều lão thái đều rất vui, dù sao cũng là con gái ruột mà.
Con gái với con trai, rốt cuộc vẫn khác nhau.
Con trai có thể ở bên cạnh mình mãi.
Con gái đi lấy chồng, thường ngày muốn gặp một lần cũng chẳng dễ dàng.
Đây là còn gần đấy, nếu mà gả đi xa thì vài năm không gặp được mặt là bình thường.
Khó khăn lắm mới gặp được, lần gặp này, tự nhiên là rất vui mừng.
Vợ chồng nhà họ Kiều lôi kéo Kiều Nhiễm hàn huyên hồi lâu, nghe Kiều Nhiễm nói cuộc sống ở huyện không tệ, đều thật lòng mừng cho nàng.
Nông dân, hồi trước ở huyện phát triển không dễ.
Dù sao cũng không có nhà cửa, không có bạn bè thân thích ở đó, gặp khó khăn thì đến người giúp cũng không có.
Kiều Đại tẩu ở một bên lặng lẽ nghe, nghĩ đến cô em chồng phát đạt, sau này bọn họ làm anh chị dâu, nhất định cũng có thể đi theo hít chút lộc.
Đợi con nàng lớn lên, nhờ Kiều Nhiễm giúp tìm một công việc, thu xếp lại ở huyện, vậy thì nằm mơ nàng cũng muốn cười tỉnh.
Chỉ cần vào được thành phố, bất kể thế nào, chắc chắn sẽ có tiền đồ hơn là làm ruộng ở nông thôn.
Nhìn cô em chồng của mình mà xem, bây giờ ăn mặc khác hẳn trước kia, đúng kiểu người thành phố, đâu còn nửa dáng vẻ nông dân nữa.
Nói chuyện hàn huyên một hồi, vào đề chính, "Cha, mẹ, Chí Phong muốn kết hôn, con làm chị, cũng nên bày tỏ chút lòng thành.
Hôm qua con có mua cho nó chút quà rồi."
Kiều Nhiễm nói, lấy đồ từ trong túi ra.
Một bộ chăn ga gối màu đỏ chót bốn món, một bộ đồ vest, một đôi giày da nhỏ.
Kiều Nhiễm lấy đồ ra, người nhà họ Kiều đều trợn mắt.
Nhiều quá vậy!
Mà cái nào cũng toàn đồ tốt, đáng không ít tiền!
Kiều Chí Phong có chút không bình tĩnh, nói thẳng, "Tỷ, tỷ mua nhiều thế này làm gì, phí phạm quá à?"
Kiều lão thái cũng xót xa theo, "Đúng đó, con gái à, con làm chị, em trai kết hôn con mua chút đồ là được, đâu cần thiết phải thế này chứ. Cái này nhiều quá, tốn hết bao nhiêu tiền..."
Dù tiền không phải bà bỏ ra, nhưng Kiều lão thái lại đau lòng thay Kiều Nhiễm.
Kiều lão cha cũng nói theo, "Nhiễm Nhiễm, con ở huyện, chỗ nào cũng cần tiền, cuộc sống của mình cũng không dễ dàng gì, phải tiết kiệm mới được."
Kiều Nhiễm biết người nhà thương mình, sợ cuộc sống của mình khó khăn, liền cười nói, "Mọi người đừng thấy đồ nhiều mà nghĩ tốn kém, thật ra không tốn bao nhiêu đâu.
Toàn đồ lỗi thôi, cũng không ảnh hưởng đến việc dùng là mấy.
Nhân viên trong đó, phải nhờ có mối quan hệ mới mua được.
Mọi người xem đôi giày da này, chỉ mười đồng, còn không cần phiếu.
Quần áo cũng vậy, đều khá rẻ, không cần phiếu.
Tính hết lại cũng không mất nhiều.
Chí Phong kết hôn, mặc đồ chỉnh tề một chút cho đẹp.
Đây là tấm lòng của con, một người chị."
Nghe Kiều Nhiễm nói, người nhà họ Kiều cảm thán, vậy là quá hời rồi.
Không cần phiếu đã đành, giá còn rẻ nhiều như thế.
Còn về chuyện lỗi, toàn là những chỗ không đáng gì. Nếu Kiều Nhiễm không chỉ ra, thì bọn họ cũng không nhận thấy được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận