Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 429: Làm áo lông (length: 7786)

"Nói ngươi đó! Cả ngày chỉ biết bới móc người ta, chưa bao giờ biết nghĩ lại xem mình có vấn đề gì."
"Giỏi nhỉ, Giang Vệ Dân, ngươi là một thằng đàn ông, chẳng có chí tiến thủ gì, ta còn không được nói ngươi vài câu chắc."
"..."
"..."
Vợ chồng nhà cả cãi nhau ầm ĩ, suýt chút nữa là đánh nhau.
Làm náo loạn lên lớn như vậy, người bên ngoài sao có thể không biết.
Lý Thúy Cúc nhỏ giọng hỏi Giang Vệ Đảng một câu, "Hay là chúng ta qua khuyên anh cả chị dâu đi?
Đều lớn tuổi cả rồi, nhà cửa hòa thuận thì mọi sự mới tốt đẹp, có gì mà phải cãi nhau um sùm thế!"
Giang Vệ Đảng vội ngăn Lý Thúy Cúc lại nói, "Bây giờ chúng ta không nên đi.
Anh cả chị dâu tám phần là vì chuyện nhà mình lợp mái mà cãi nhau.
Bây giờ mình qua, không phải khuyên can mà là đổ thêm dầu vào lửa, khiến người ta thêm khó chịu thôi."
Lý Thúy Cúc nghe Giang Vệ Đảng nói, cảm thấy cũng có lý.
Thường ngày vợ chồng nhà cả vốn hòa thuận, rất ít khi cãi nhau.
Hôm nay bỗng nhiên cãi nhau ầm ĩ lên, hẳn là có liên quan đến chuyện nhà mình lợp mái.
Nghĩ như vậy, Lý Thúy Cúc nói, "Vậy thôi vậy, hay là đừng qua."
...
Buổi chiều Kiều Nhiễm cùng Giang Vệ Quốc đưa bọn trẻ về lại huyện.
Sau Trung Thu, thời tiết ngày càng lạnh hơn.
Không biết từ lúc nào, trời đã vào đông.
Chẳng qua thời tiết đầu đông cũng chưa tính là đặc biệt lạnh.
Chờ đến giữa đông, lúc đó mới gọi là lạnh thấu xương.
Thời này chưa có hiện tượng ấm lên toàn cầu, cho nên nhiệt độ không khí không cao, mùa đông còn lạnh hơn nhiều so với thế kỷ 21.
Kiến trúc thời này cũng không kín đáo, cơ bản đều là nhà thấp, không tránh gió, lượng khí thải CO2 của thành phố lại vô cùng thấp, cho nên mùa đông lại càng lạnh cóng.
Đến mùa đông, sẽ thường xuyên có tuyết rơi, nếu không có chăn đệm quần áo ấm thì cuộc sống vô cùng khó khăn.
Nếu không phải Kiều Nhiễm mang theo không gian xuyên không tới đây, cuộc sống trong nhà chắc chắn cũng không dễ chịu gì.
Trước đây, mấy đứa trẻ trong nhà cứ đến mùa đông là tay chân với mặt mũi đều bị nẻ hết cả.
Mấy đứa nhỏ tuổi tuy còn nhỏ, nhưng đều nhớ những ngày tháng khổ cực khi còn bé.
Cũng chính vì vậy mà bọn chúng càng thêm trân trọng cuộc sống tốt đẹp hiện tại. Khi còn bé, thứ đáng sợ nhất là mùa đông ập đến.
Kiều Nhiễm thấy mỗi ngày trời càng ngày càng lạnh, định mua thêm cho cả người lớn lẫn trẻ con trong nhà mấy cái áo bông.
Thực ra Kiều Nhiễm cảm thấy, đến khi thật sự lạnh cóng thì mặc bao nhiêu áo bông dày cũng vô dụng, phải có áo lông mới được.
Áo lông giữ ấm hiệu quả tốt hơn áo bông nhiều.
Đáng tiếc là thời này vẫn chưa phổ biến áo lông, có muốn mua cũng không mua được.
Đừng nói áo lông, rất nhiều người ngay cả áo bông cũng chưa chắc đã có mà mặc.
Chủ yếu là điều kiện có hạn.
Trong thành phố thì còn đỡ, ở nông thôn, rất nhiều người giữa mùa đông cũng chỉ mặc mỗi một chiếc áo khoác mỏng.
Không mua được áo lông, Kiều Nhiễm cảm thấy, nếu có thể kiếm được chút lông ngỗng về tự may mấy cái áo lông cũng tốt.
Nàng không biết may quần áo, nhưng có thể bỏ tiền ra thuê người may.
May vài bộ đồ, trả tiền công cho người ta là được.
Nghĩ như vậy, Kiều Nhiễm đi một chuyến tới cửa hàng thực phẩm phụ.
Người ở cửa hàng thực phẩm phụ thấy Kiều Nhiễm tới, hỏi một câu, "Đồng chí, cô muốn mua gì?
Hôm nay thịt đã hết, còn lại ít xương sườn, với mấy thứ tạp của heo."
Kiều Nhiễm nói, "Tôi muốn hỏi chút, chỗ các anh có lông ngỗng bán không? Tôi muốn mua một ít lông ngỗng."
Nhân viên công tác nghe Kiều Nhiễm hỏi vậy, lập tức ngẩn người ra.
"Cái gì? Cô muốn mua lông ngỗng?"
Chỉ nghe qua có người mua ngỗng mua vịt, chưa từng nghe qua ai mua lông ngỗng bao giờ.
Nhân viên công tác còn tưởng mình nghe nhầm, cho nên hỏi lại một lần nữa.
Kiều Nhiễm khẳng định một câu, "Đúng vậy, chỗ các anh có bán không?"
"Có thì có, nhưng bình thường lông ngỗng toàn bị ném đi thôi.
Hay là thế này, nếu cô cần, tôi cho cô luôn."
Kiều Nhiễm nói, "Sao mà dám lấy không như thế chứ..."
"Không sao đâu, đằng nào không cho cô thì chúng tôi cũng vứt đi, đồ này chẳng dùng được vào việc gì."
Kiều Nhiễm trong lòng âm thầm cằn nhằn một câu, "Đồ không biết hàng!"
Nhưng người ta đã không lấy tiền, Kiều Nhiễm đương nhiên cũng sẽ không ép người ta nhận tiền bằng được.
Nhân tiện nói, "Vậy thì tốt, đồng chí, chỗ anh có bao nhiêu lông ngỗng, đưa hết cho tôi đi."
"Có mấy bao, tôi đi lấy cho cô."
Nói xong, nhân viên công tác đi lấy lông ngỗng cho Kiều Nhiễm.
Kiều Nhiễm nhìn, quả thật không ít.
Nhưng lông ngỗng này cũng không phải lấy về là dùng được ngay, phải sàng lọc lấy tơ ngỗng mới dùng được.
Nhiều lông ngỗng như vậy, lọc ra tơ ngỗng cũng chỉ đủ làm hai cái áo lông.
Nhà có bao nhiêu nhân khẩu, hai cái chắc chắn là không đủ.
Thế là Kiều Nhiễm lại nói với nhân viên công tác, "Đồng chí, chỗ anh về sau nếu có lông ngỗng nữa, có thể giữ lại cho tôi được không? Số này hiện giờ không đủ dùng."
Nhân viên công tác vừa định hỏi Kiều Nhiễm lấy nhiều lông ngỗng như vậy để làm gì, liền thấy Kiều Nhiễm lặng lẽ đưa ra một nắm kẹo sữa Thỏ Trắng, "Làm phiền anh, mấy cái kẹo này, anh cầm ăn cho ngọt miệng, coi như chút lòng cảm ơn của tôi."
Nhìn Kiều Nhiễm đưa kẹo sữa Thỏ Trắng, nhân viên công tác đương nhiên biết đây là đồ tốt.
Đầu năm nay, kẹo hoa quả bình thường ai cũng ăn được, chứ kẹo sữa Thỏ Trắng thì không phải ai cũng có mà ăn.
Cái này mà mang về cho bọn trẻ con ở nhà ăn thì chắc chúng nó sướng điên mất.
Vị nữ đồng chí này thật là người biết ăn nói và biết đối nhân xử thế.
Nhân viên công tác đương nhiên không khách sáo, nhận lấy kẹo sữa Thỏ Trắng, nhỏ giọng nói, "Được, lần sau nếu lại có lông ngỗng, tôi đều giữ lại cho cô."
"Thành, vậy làm phiền anh nhé."
"Khách sáo, khách sáo thôi mà."
Kiều Nhiễm mang lông ngỗng đi.
Chờ về đến nhà thì bắt đầu nhặt tơ ngỗng ra.
Còn lại, số lông ngỗng không dùng được thì vứt đi.
Nhìn Kiều Nhiễm đang thu thập lông ngỗng, Giang Vệ Quốc tò mò hỏi một câu, "Vợ, nàng làm nhiều lông ngỗng thế để làm gì?"
Kiều Nhiễm giải thích, "Để quay lại may cho mỗi người trong nhà một bộ quần áo mà mặc."
Giang Vệ Quốc mặt đầy kinh ngạc, "Thứ này còn may thành quần áo mặc được sao?"
"Đương nhiên rồi, không những may thành quần áo được, mà đồ may ra mặc còn ấm hơn cả áo bông đấy."
Tuy Giang Vệ Quốc chưa từng nghe qua, nhưng vợ nói thì chắc là đúng.
Chờ lúc may ra áo, anh mặc thử xem, có đúng là ấm thật không.
Lại qua mấy ngày, Kiều Nhiễm tới bên cung tiêu xã, nhân viên công tác lại giúp nàng gom được mấy bao lông ngỗng.
Cứ như vậy, tơ ngỗng gom được đủ để may quần áo cho cả nhà. Kiều Nhiễm không biết may quần áo, nên đi hỏi Vương Tuệ.
Thấy Kiều Nhiễm lại tìm đến, Vương Tuệ nhiệt tình chào hỏi, "Kiều xưởng trưởng, hôm nay cô đến tìm tôi có việc gì vậy?"
Kiều Nhiễm hỏi, "Chị dâu, tôi muốn hỏi một chút, chị có biết may quần áo không?"
Vương Tuệ liên tục gật đầu đáp, "Đương nhiên là biết, người vùng quê chúng tôi, có mấy người phụ nữ không biết may vá đâu.
Kiều xưởng trưởng, có chuyện gì vậy?"
Kiều Nhiễm cũng không vòng vo, nói thẳng, "Chị dâu, tôi muốn nhờ chị may giúp tôi mấy bộ quần áo.
Một bộ tôi trả tiền công cho chị ba đồng, chị thấy sao?"
Quần áo mùa đông khó may hơn quần áo mùa hè, một bộ quần áo ít nhất cũng phải tốn mấy ngày...
Bạn cần đăng nhập để bình luận