Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 400: Đưa nước quả ăn (length: 8008)

Cũng may là Kiều Nhiễm quá lo lắng.
Giang Đào nói, "Phương Phương có thai phản ứng đặc biệt nghiêm trọng, mấy ngày nay nôn rất dữ dội, ngay cả cơm đều không nuốt nổi.
Ngươi nói không ăn gì, nàng và đứa bé làm sao bây giờ?
Nàng ban ngày còn phải làm việc, ta sợ nàng chịu không nổi."
Nghe Giang Đào, Kiều Nhiễm cảm thấy rất bình thường, phụ nữ có thai ba tháng đầu phản ứng thường sẽ nghiêm trọng hơn.
Mang thai mười tháng, phụ nữ thực sự rất gian nan.
Mỗi ngày ở nhà nghỉ ngơi, có lẽ còn sẽ khó chịu, chưa kể còn phải kiên trì đi làm.
Kiều Nhiễm góp ý, "Ngươi làm chút đồ chua cho nàng ăn thử, xem có nuốt được không.
Khi mang thai nếu ăn không ngon, vị thanh đạm một chút chắc là sẽ dễ hơn.
Uống nhiều sữa bột, bổ sung dinh dưỡng."
Nghe Kiều Nhiễm, Giang Đào gật đầu lia lịa.
"Được, ta về thử xem."
Kiều Nhiễm nghĩ, rất nhiều phụ nữ mang thai giai đoạn đầu ăn không ngon, đều nhờ ăn trái cây mà cầm cự được.
Nghĩ vậy, tan tầm về, Kiều Nhiễm về nhà chuẩn bị một ít đồ, mang đến cho Tần Phương.
Đồ mang đến có một thùng táo, năm cân nho, mười cân lê, cùng một ít đào và táo gai.
Ngoài ra, Kiều Nhiễm cũng cho Tần Phương một thùng hoa quả đóng hộp.
Lại thêm hai hộp sữa bột cho phụ nữ có thai.
Hoa quả có thể bổ sung dinh dưỡng, sữa bột cho phụ nữ có thai thì khỏi phải nói.
Mỗi ngày uống một ly, bất kể là cho mẹ hay đứa bé trong bụng, đều vô cùng có lợi.
Nhưng vào thời điểm này, điều kiện có hạn, căn bản không có loại sữa bột cho phụ nữ có thai này.
Đừng nói sữa bột cho phụ nữ có thai, ngay cả sữa bột cho trẻ nhỏ cũng không có.
Trẻ con sau khi sinh ra, chỉ có thể bú sữa mẹ, nếu sữa mẹ không đủ, trẻ con sẽ bị đói.
Không giống thế kỷ hai mươi mốt, nếu sữa mẹ không đủ, còn có thể dùng sữa bột để nuôi dưỡng.
Cho nên thời đại này rất nhiều đứa trẻ sinh ra, đều gầy gò ốm yếu, vì mức sống chung của người dân còn khá kém, người lớn không đủ dinh dưỡng, đương nhiên sẽ không có nhiều sữa nuôi con.
Thấy Kiều Nhiễm mang xe đẩy nhỏ, đẩy mấy thùng đồ đến, Tần Phương ngơ ngác, nhìn về phía Kiều Nhiễm, tò mò hỏi, "Nhiễm Nhiễm, đây là cái gì vậy?"
Trước đây Tần Phương gọi Kiều Nhiễm là Kiều đồng chí, sau này Kiều Nhiễm lên làm phó quản đốc xưởng, mình lại muốn gọi cô là Kiều quản đốc xưởng, nhưng Kiều Nhiễm cảm thấy cách gọi đó quá xa lạ, khiến hai người không còn như bạn bè.
Nên bây giờ Tần Phương trực tiếp đổi cách gọi Kiều Nhiễm thành "Nhiễm Nhiễm" để gần gũi hơn.
Kiều Nhiễm nói, "Mang đồ đến cho cậu đấy!
Chồng cậu quan tâm cậu lắm nha, lo cậu ăn không vô, sầu não cả lên đấy.
Vừa hay tớ lấy được chút trái cây, mang qua cho cậu.
Đồ ăn dầu mỡ chắc cậu không ăn được, loại hoa quả chua chua ngọt ngọt này chắc là cậu ăn được.
Tớ cũng mang cho cậu đồ hộp hoa quả, với lại hai hộp sữa bột cho phụ nữ có thai.
Sữa bột này tớ nhờ bạn mang từ Hải Thị về, mỗi ngày cậu uống một ly, tốt cho cả cơ thể cậu và em bé trong bụng đấy."
Kiều Nhiễm vừa nói, Tần Phương trong lòng vô cùng cảm động.
Quả nhiên là bạn tốt nhất của mình.
Có thể quan tâm mình như vậy!
Tần Phương biết, vào thời buổi này, hoa quả là thứ quý giá, bình thường muốn mua cũng không mua được.
Nếu không phải Kiều Nhiễm có nhiều mối quan hệ, chắc chắn cũng không mua được nhiều trái cây như vậy.
Nhìn Kiều Nhiễm mang đến mấy thùng đồ, Tần Phương trước hết nói cảm ơn, sau đó hỏi, "Nhiễm Nhiễm, mấy thứ này hết bao nhiêu tiền và tem phiếu, tớ đưa cho cậu."
Kiều Nhiễm nghe Tần Phương, lập tức cau mày, vẻ mặt không vui.
"Đây là đồ tớ cho cậu, còn đòi tiền với tem phiếu làm gì!"
Tần Phương nghe xong, lập tức sững sờ.
Nếu Kiều Nhiễm chỉ mang mấy cân táo đến, có lẽ cô ấy đã nhận rồi.
Nhưng Kiều Nhiễm tặng quá nhiều!
Nhiều hoa quả như vậy, còn có nhiều đồ hộp hoa quả như vậy, lại thêm cả hai hộp sữa bột cho phụ nữ có thai, chắc chắn tốn không ít tiền.
Cô làm sao có thể để Kiều Nhiễm chi nhiều như vậy, tốn nhiều tiền đến thế?
"Nhiễm Nhiễm, tớ hiểu ý cậu, nhưng mà nhiều đồ như vậy, tớ không thể nhận không được." Tần Phương không muốn "ăn không", vẫn hy vọng Kiều Nhiễm nhận tiền.
"Cậu mà khách khí với tớ thế này, chẳng phải là không xem tớ là bạn bè à? Cho cậu chút đồ mà cậu cũng tính toán với tớ." Kiều Nhiễm hừ một tiếng.
Tần Phương ho vài tiếng, "Nhiễm Nhiễm, đây không phải là chút đồ đâu? Nếu thực sự chỉ là một chút đồ thì tớ cũng chẳng khách khí với cậu làm gì, cậu nhìn xem, đây toàn là mấy thùng đồ lớn, toàn thứ quý hiếm, có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Cậu cho tớ nhiều như vậy, tớ có trả cậu tiền và tem phiếu, cũng là tớ chiếm tiện nghi thôi."
"Đối với cậu thì là đồ quý, nhưng tớ có cách, không hiếm.
Tiền với tem phiếu cậu không cần cho tớ, tớ bây giờ không thiếu tiền.
Cậu đưa tiền với tem phiếu cho tớ, là vũ nhục tình bạn của hai ta."
Tần Phương cũng biết, Kiều Nhiễm quả thực không phải người thiếu tiền.
Chưa nói đến chuyện cô và Giang Vệ Quốc bây giờ hai người một tháng lương cộng lại đã hơn ba trăm tệ, hơn lương công nhân bình thường cả năm trời.
Chỉ tính riêng chuyện Kiều Nhiễm bí mật có những kênh kiếm tiền khác, thì số tiền cô ấy tích lũy trong tay chắc chắn là con số cô ấy không dám tưởng tượng nổi.
Người ta làm gì có chuyện thiếu tiền chứ!
Cũng vì không thiếu tiền, cho nên cô mới có thể hào phóng như vậy, đổi lại bất kỳ ai khác, đều không làm được như cô!
Thấy Tần Phương còn đang băn khoăn, Kiều Nhiễm nói, "Cậu đừng xoắn xuýt nữa.
Nếu trong lòng cậu thấy không yên, thì cứ ăn nhiều hoa quả vào, bổ sung đủ dinh dưỡng, dưỡng thai cho tốt.
Cậu khỏe thì Giang Đào mới có thể yên tâm làm việc cho tớ.
Nếu không cả ngày anh ta cứ lo lắng cho cậu thì làm sao giúp tớ được việc gì?
Tâm trạng anh ta không tốt thì cũng ảnh hưởng đến công việc của tớ!"
Nghe Kiều Nhiễm nói vậy, Tần Phương ngập ngừng, "Vậy được rồi, Nhiễm Nhiễm, tớ không khách khí với cậu nữa.
Tớ sẽ thử xem, ăn trái cây có dễ chịu hơn không."
"Ừm, đúng rồi, nếu cậu thấy mệt mỏi trong người quá, thì cứ ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt, đừng đi làm." Kiều Nhiễm cảm thấy, mặc dù công việc quan trọng, nhưng so ra thì sức khỏe của em bé trong bụng vẫn quan trọng hơn.
Nếu lỡ vì đi làm quá sức mà em bé trong bụng có chuyện gì thì làm thế nào?
Phản ứng thai nghén của Tần Phương xem như khá nghiêm trọng.
Nếu đã như vậy, thì cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.
Đợi đến khi hết ba tháng đầu, phản ứng đỡ hơn rồi đi làm lại cũng không muộn.
Tần Phương cau mày băn khoăn, "Không đi làm à? Như thế có được không? Xưởng mình xin nghỉ nhiều ngày quá thì không ổn.
Trạng thái của mình bây giờ đâu phải nghỉ ngơi một hai ngày là hết được."
Nếu dễ xin nghỉ thì Tần Phương cũng muốn mỗi ngày ở nhà, nằm trên giường, yên tĩnh nghỉ ngơi.
Cô không chỉ ăn không ngon, buồn nôn, mà đầu còn cả ngày chóng mặt. Với tình trạng này, đừng nói đi làm, ngay cả việc tự lo cho mình cũng khó khăn.
Nhưng công việc ở nhà máy bột mì lại không thể bỏ được, trước kia mình cố gắng thi đại học, cũng chỉ vì kiếm được một công việc tốt.
Tuy nói bây giờ Giang Đào có khả năng một mình nuôi sống cô, nuôi sống con, nhưng ai mà không muốn kiếm thêm chút nữa, để điều kiện kinh tế gia đình tốt hơn chút chứ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận