Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 338: Dọn nhà ở tân phòng (length: 7620)

"Ngươi ngươi ngươi, ngươi lại dám đánh ta!" Người phụ nữ tức giận đến bờ môi run rẩy, chỉ vào Kiều Nhiễm, ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
Kiều Nhiễm hừ lạnh một tiếng nói, "Ta đánh ngươi thì sao? Ai bảo ngươi mở miệng toàn lời dơ bẩn?
Ngươi nếu thành thật một chút, đừng có ăn nói lung tung, ta cần gì phải đánh ngươi?"
"Ta với ngươi liều mạng!" Người phụ nữ cũng không phải loại người chịu thiệt, bị Kiều Nhiễm tát một cái, lập tức xông tới, muốn đánh trả.
Đáng tiếc, Giang Vệ Quốc lập tức đứng chắn trước mặt Kiều Nhiễm, như một ngọn núi lớn che chở nàng.
Người phụ nữ cuối cùng vẫn không đánh lại Giang Vệ Quốc, bị hắn cản lại, làm gì còn cơ hội đến gần Kiều Nhiễm.
Thấy người phụ nữ này không biết phải trái, Giang Vệ Quốc cũng chẳng khách sáo, một tay túm cổ áo người phụ nữ, liền kéo ra ngoài.
Người phụ nữ cảm thấy mình bị bắt nạt, vội vàng gào gọi chồng mình ra.
"Lão Kim, anh mau ra đây, anh xem này, bà chị bị người ta bắt nạt!"
Người phụ nữ vừa hét lên, từ căn phòng bên cạnh có một người đàn ông chạy nhanh ra.
Người phụ nữ thấy chồng mình tới, càng lớn giọng hơn, "Lão Kim, anh nhìn xem, mặt em bị đánh thành cái dạng gì rồi này.
Đều là do con đàn bà này làm chuyện tốt, anh nhất định phải ra tay giúp em hả giận."
Người đàn ông nhìn thoáng qua vết thương trên mặt người phụ nữ, lại nhìn Giang Vệ Quốc và Kiều Nhiễm, hỏi một câu, "Chuyện này là thế nào?"
"Anh đừng hỏi nhiều, bà chị của anh bị người ta bắt nạt rồi, anh mau mau thu dọn bọn họ đi, bằng không anh chính là thứ hèn nhát."
Người đàn ông trông có vẻ lý trí hơn người phụ nữ nhiều, chắc là hiểu rõ đức hạnh của bà vợ mình.
"Được rồi, em không nói đầu đuôi thế nào, anh không thể đi kiếm chuyện với người khác được, nhỡ đâu em sai trước thì sao?"
Người phụ nữ giận tím mặt, "Cho dù em sai đi nữa, em bị người ta đánh thành ra thế này, anh liền mặc kệ sao? Đến bà vợ mình anh cũng không bênh vực, anh còn là đàn ông không hả?"
Kiều Nhiễm đứng bên cạnh nghe không nổi, nói thẳng, "Chính ngươi không biết điều, còn muốn lôi kéo chồng ngươi cùng mình đi không biết điều à?
Miệng mồm thối tha, thiếu đánh, thì trách ai?
Ta không trêu chọc gì ngươi, chẳng phải chính ngươi đâm đầu tới trước sao."
Người đàn ông kéo người phụ nữ, "Được rồi, mau về nhà đi, đừng có gây chuyện nữa. Sau này tất cả đều là hàng xóm láng giềng, bộ dạng này của em, về sau sống với ai cho nổi? Suốt ngày cứ gây sự!"
Người phụ nữ thấy chồng không bênh mình, một mình mình lại không phải đối thủ của Kiều Nhiễm và Giang Vệ Quốc, bực tức giậm chân, phì phò trở về nhà.
Người đàn ông ngược lại rất lịch sự, đến trước mặt Kiều Nhiễm và Giang Vệ Quốc nói, "Hai đồng chí, thật ngại quá, làm phiền mọi người rồi."
Người ta thái độ tốt, Kiều Nhiễm và Giang Vệ Quốc cũng không tiện làm khó dễ.
"Không sao, ông nhắc vợ mình sau này đừng có gây chuyện nữa là được."
Người đàn ông gật nhẹ đầu, "Được, tôi sẽ nói chuyện đàng hoàng với vợ mình."
Sau này Kiều Nhiễm mới biết, hai người này, người đàn ông tên Kim Vĩ, người phụ nữ tên Lưu Ngọc Lan.
Tuy có một đoạn nhạc dạo không vui, nhưng rất nhanh, cả nhà đều đã điều chỉnh lại tâm tình.
Trong ngoài nhà mới, cả nhà cùng ra tay, cũng chỉ hai tiếng đồng hồ, đã quét dọn sạch sẽ.
Buổi trưa Kiều Nhiễm trở về, chuẩn bị bữa cơm trưa, buổi chiều lại tới căn phòng mới, đem rèm cửa treo lên, đơn giản sắp xếp một chút.
Sau này về nhà, có thể bắt đầu sắp xếp việc chuyển nhà.
Phòng mới thoải mái và dễ chịu hơn nhiều, có thể chuyển tới ở sớm chút, đương nhiên là tốt nhất.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là căn nhà của mình, không phải thuê được.
Nhà thuê cho dù có tốt, cũng không có cảm giác thân thuộc.
Nhà của mình, cho dù có nhỏ chút cũ chút xíu, vậy cũng tốt hơn so với nhà thuê nhiều, dù thế nào, đó vẫn là của mình.
Đến lúc đó muốn trang trí thế nào, mua thêm đồ vật gì, đều có thể "Muốn làm gì thì làm".
Kiều Nhiễm vừa mới treo xong rèm cửa, Tần Phương lại tới.
Tần Phương cũng vừa mới có được nhà ở, thu dọn xong, đã chuyển đến ở mấy hôm rồi.
Lúc này thấy nhà của Kiều Nhiễm, liền cảm thán, "Kiều đồng chí, vẫn là nhà cô trang trí đẹp hơn, thật là bắt mắt a! Nhất là bộ rèm cửa này, quá đẹp luôn."
Không nói những thứ khác, chỉ riêng đồ gia dụng thôi là nhà cô đã hơn hẳn nhà mình rồi.
Còn có những bộ rèm hoa tự tay cô làm nữa, quá là đẹp.
Tần Phương vốn là phụ nữ, rất thích loại phong cách này, vừa nhìn đã ưng.
Kiều Nhiễm cười cười, "Cũng chỉ tùy tiện làm thôi, cô thích thì khi nào có thể nhìn theo nhà tôi mà trang trí nhà cô.
Cô thích rèm cửa này thì chút nữa tôi cho cô ít vải, cô cắt ra, tự làm là xong thôi."
"A, thật được sao? Kiều đồng chí, mấy tấm vải này của cô bao nhiêu tiền, khi nào tôi trả tiền và phiếu cho cô."
Kiều Nhiễm khoát tay, "Không cần đâu, coi như tôi tặng cho cô."
Tần Phương thấy Kiều Nhiễm không cần tiền, cũng không cần phiếu, lập tức không vui, "Thế thì sao được?
Kiều đồng chí, sao tôi có thể lấy không đồ của cô được chứ."
Ban đầu nàng nhận được ưu ái của Kiều Nhiễm đã quá nhiều rồi, nay còn chiếm tiện nghi nữa thì Tần Phương thực sự thấy áy náy.
"Tôi mua vải nhiều lắm, còn dư dùng không hết, tặng cho cô cũng không sao.
Quan hệ chúng ta như thế này, cô khách khí với tôi làm gì?"
Kiều Nhiễm đã nói đến nước này rồi, Tần Phương đành phải "cung kính không bằng tuân mệnh", rồi sau đó hỏi Kiều Nhiễm khi nào thì chuyển tới.
Chờ Kiều Nhiễm chuyển tới, họ sẽ là hàng xóm của nhau.
Cứ như vậy, về sau có chuyện gì cũng có thể có người hỗ trợ.
"Hôm nay về, sắp xếp lại đồ đạc ở nhà, ngày mai sẽ chuyển tới."
Tần Phương nghe nói Kiều Nhiễm ngày mai sẽ đến đây ở, vui mừng khôn xiết.
"Vậy thì tốt quá rồi, Kiều đồng chí, ngày mai cô chuyển nhà, nhớ báo cho tôi một tiếng nhé, tôi với Giang Đào sẽ qua giúp cô."
Kiều Nhiễm gật đầu, "Được thôi!"
Chuyển nhà một chuyến, đồ đạc cũng không ít, có thêm hai người nữa, nhất định sẽ nhanh hơn nhiều.
Kiều Nhiễm đến huyện ở lâu như vậy, mua lớn mua nhỏ cũng không ít đồ mới.
Trong nhà có lò than, quạt điện, đây đều là những món đồ lớn.
Lặt vặt thì còn có nồi niêu xoong chảo, quần áo, giày dép.
Đem tất cả gom lại, chắc chắn phải được mấy kiện hàng.
Cũng may, trong nhà vẫn có một chiếc xe đạp, có thể vận chuyển được ít nào hay ít đó, tiết kiệm bớt chút sức lực.
Buổi chiều bố trí xong ở căn phòng mới, cả nhà Kiều Nhiễm liền trở về.
Về nhà bắt đầu thu dọn đồ đạc, để ngày mai dọn nhà sẽ đỡ mất công hơn.
Ba đứa nhỏ đều sốt ruột muốn chuyển đến nhà mới ở sớm một chút.
Bữa tối, Kiều Nhiễm chỉ làm qua loa.
Chủ yếu là do thu dọn đồ đạc mệt quá, Kiều Nhiễm cũng không có tâm trạng xuống bếp làm món gì phong phú, đơn giản làm tạm bữa.
Giang Vệ Quốc và ba đứa trẻ đều không phải là người kén chọn, cô làm gì thì họ ăn nấy.
Sáng ngày thứ hai sau khi ăn điểm tâm, Kiều Nhiễm liền bắt đầu dọn nhà.
Sáng sớm, Tần Phương đã dẫn Giang Đào tới nhà trọ của các nàng, giúp khuân đồ.
Thấy hai người tới sớm như vậy, Kiều Nhiễm nói, "Hai cô tới sớm thế!"
"Ừm, chuyển nhà nhập trạch thì phải sớm chút mới được chứ." Tần Phương cười nói.
"Hai người ăn sáng chưa?" Kiều Nhiễm lo lắng họ đến sớm quá, chưa ăn sáng. Nếu như thế, trong lòng nàng thấy không được thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận