Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 138: Ở đâu ra kỳ hoa (length: 7755)

Lúc này ngửi thấy mùi thịt, cũng khơi dậy cơn thèm trong bụng La Phượng Cầm.
Khóe miệng Kiều Nhiễm hơi giật.
Nàng coi La Phượng Cầm đến làm gì, lại là đến xem nhà nàng có phải đang ăn thịt hay không?
Từ đâu ra cái kiểu kỳ lạ này.
Kiều Nhiễm không vui nói, "Nhà ta ăn thịt liên quan gì đến ngươi?"
La Phượng Cầm hắng giọng, "Không có gì, chỉ là nhà ngươi ăn thịt, có thể cho ta xin một bát được không.
Đều tại ngươi, hầm thịt thơm quá, con ta ngửi thấy mùi thơm, trong nhà nháo lên lợi hại luôn."
Khóe miệng Kiều Nhiễm giật một cái, người này có phải đầu óc có vấn đề không?
Không đâu vào đâu, tìm nàng xin thịt ăn?
Đầu năm nay thịt quý giá bao nhiêu, nhà mình còn không đủ ăn, sao có thể tùy tiện cho người khác được?
Đối với loại người này, Kiều Nhiễm tự nhiên không thèm để ý, trực tiếp lạnh lùng cự tuyệt, "Nhà ta cũng muốn ăn, không có cho ngươi."
Bị Kiều Nhiễm từ chối, La Phượng Cầm bĩu môi nói, "Ngươi làm con ta thèm, còn không chịu trách nhiệm, sao ngươi lại thế này?"
Kiều Nhiễm suýt chút nữa bị chọc tức mà bật cười.
Người này chắc chắn đầu óc có bệnh, mới có cái kiểu suy nghĩ kỳ lạ thế này.
"Ta nói chị ơi, lời này của chị buồn cười quá rồi đó.
Nhà ta nướng thịt ăn, liên quan gì đến chị?
Con của chị thèm, ta liền phải đưa thịt cho con chị ăn, theo chị nói, cả xóm phải tới xin thịt nhà ta hết à.
Đến lúc nhà chị nướng thịt, ta có được sang nhà chị xin không?
Sao chị không mang con đến quán cơm quốc doanh mà xin thịt?" Kiều Nhiễm phanh phanh đối đáp vài câu.
Người gì vậy trời.
Đối phó với người vô liêm sỉ, Kiều Nhiễm cũng không có kiên nhẫn.
Tuy nói là hàng xóm, Kiều Nhiễm khinh thường giao du với loại người này.
Bị Kiều Nhiễm vặn lại, La Phượng Cầm lập tức đỏ bừng mặt.
"Chẳng phải chỉ có chút thịt thôi sao? Làm gì mà lên giọng thế, mày là con nông dân, tao xin thịt của mày là tao coi trọng mày đó." La Phượng Cầm nửa ngày mới nói ra được một câu, muốn vớt vát lại chút mặt mũi.
Kiều Nhiễm cười lạnh, "Một chút thịt xác thực chẳng là gì ghê gớm, vậy sao còn đến xin của ta?
Chị là người thành phố, không lẽ lại không có tiền bằng con nông dân như ta?
Con chị muốn ăn thịt, chị mua cho nó là được chứ gì, làm gì đến xin của con nông dân như ta?"
Kiều Nhiễm nói xong, cũng lười nói nhảm, trực tiếp "Phanh" một tiếng, đóng sập cửa lại.
La Phượng Cầm thấy Kiều Nhiễm thái độ như vậy với mình, vốn còn muốn mắng Kiều Nhiễm thêm mấy câu, nhưng sợ người khác biết chuyện nàng đến xin thịt, nên đành nén lại.
Lần này, Kiều Nhiễm chọc tức nàng rồi.
La Phượng Cầm giậm chân, trong lòng thầm thề, sau này nhất định sẽ không để cho Kiều Nhiễm sống yên ổn.
Con tiện nhân dám đối xử với nàng như thế, nhất định phải làm cho nó biết mặt.
Kiều Nhiễm mặc kệ La Phượng Cầm nghĩ gì, trở vào trong nhà, vui vẻ bắt đầu ăn thịt dê.
Thịt dê hầm nhừ, hương vị rất ngon.
Thịt dê không còn mùi gây, thực sự rất thơm.
Nếu mà mùi gây quá nặng, Kiều Nhiễm không ăn được.
Hai cân thịt dê, cả nhà đã ăn hết.
Còn lại chút canh thịt dê cùng củ cải, tối có thể hâm lại ăn.
Giang Vệ Quốc ăn nhiều nhất, hôm nay thịt dê này ăn thật sự quá sướng.
"Vợ à, em hầm thịt dê ngon quá." Giang Vệ Quốc lớn tiếng khen.
Nói về tài nấu nướng của vợ, đúng là đầu bếp chuyên nghiệp cũng không sánh bằng.
Đồ ăn nàng làm ra, Giang Vệ Quốc cảm thấy mình chẳng có món gì không thích cả.
Trước đây không để ý, bây giờ ngày nào cũng ăn đồ Kiều Nhiễm nấu, chỉ thấy cuộc sống thật hạnh phúc.
Và thứ hạnh phúc này, trước đây khi còn ở bộ đội, Giang Vệ Quốc chưa từng cảm nhận được.
Nghĩ lại thì thấy lúc trước mình thấy bộ đội tốt, đúng là quá thiển cận, không biết đến cái hay của vợ mình.
Nếu ngay từ đầu Giang Vệ Quốc đã biết như vậy, chắc đã sớm xuất ngũ về nhà rồi.
Ăn xong cơm tối, thu dọn xong, trời đã tối hẳn.
Kiều Nhiễm đun nước nóng, cho bọn nhỏ rửa mặt xong.
Giang Vệ Quốc nói, "Em đun thêm chút nước nóng, tối anh tắm."
Kiều Nhiễm đáp, "Ừm."
Bây giờ có lò than, đun nước vẫn tương đối tiện.
Kiều Nhiễm bắt tay vào làm, đun cho Giang Vệ Quốc mấy bình.
Hôm nay thời tiết nóng lên không ít, không còn lạnh như trước.
Chờ Kiều Nhiễm đun nước nóng xong, Giang Vệ Quốc cũng không xách vào trong phòng tắm, mà trực tiếp đổ nước nóng vào thùng, xách ra sân, bắt đầu tắm.
Giang Vệ Quốc chỉ mặc mỗi cái quần đùi, đứng ở đó.
Kiều Nhiễm liếc mắt nhìn, một thân cơ bắp cường tráng, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến nàng mặt đỏ tim đập rồi.
Người đàn ông cực phẩm thế này, mà mang đến thế kỷ 21, chắc chắn là hàng hot đó.
Vừa có tướng mạo, lại có dáng người.
Lại còn biết làm, biết thương vợ.
Kiều Nhiễm cảm thấy mình thật sự may mắn, ông trời cho nàng một người đàn ông như vậy.
Chứ với mình, thì có mà đốt đèn lồng cũng chẳng tìm ra người như vậy.
Lúc này, Giang Vệ Quốc không ngừng dội nước lên người mình.
Nước nóng ào ào chảy trên người hắn, một vài chỗ mờ mờ cũng có thể thấy.
Kiều Nhiễm nhìn thấy, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Gã Giang Vệ Quốc này, là cố ý câu dẫn nàng sao?
Kiều Nhiễm cảm giác hormone trong cơ thể đang tăng lên nhanh chóng, trở nên rục rịch.
Đầu óc rối bời, hiện lên những suy nghĩ không nên có.
Lúc này, Giang Vệ Quốc cũng chẳng khá hơn, cảm giác toàn thân khó chịu vô cùng.
Cũng không phải vì gì khác, chủ yếu là do ăn quá nhiều thịt dê, cảm giác như trong người có một đám lửa vậy.
Trước đây mỗi khi có ý nghĩ, hắn vẫn có thể dựa vào định lực mà kìm chế.
Nhưng lúc này, Giang Vệ Quốc có cảm giác rốt cuộc không nén nổi nữa rồi.
Không được, nếu không đè lửa trong người xuống, hắn cảm giác mình không dám đảm bảo sẽ không làm gì Kiều Nhiễm.
Tắm xong, Giang Vệ Quốc cảm thấy trong người đã thoải mái hơn một chút, nhưng vẫn rất khó chịu.
Liếc nhìn Kiều Nhiễm.
Người phụ nữ này, dưới ánh đèn, càng thêm xinh đẹp.
Không thể phủ nhận, vẻ đẹp của Kiều Nhiễm ở trong đám phụ nữ thuộc hàng ưu tú.
Trước đây còn không mấy cảm thấy, nhưng hôm nay Kiều Nhiễm ăn mặc theo phong cách tây, lại được ăn uống đủ chất, chăm sóc tốt, càng thêm xinh xắn động lòng người.
Nhan sắc vóc dáng của Kiều Nhiễm bây giờ, đừng nói phụ nữ thôn quê không sánh được, mà trong thành phố cũng chẳng thấy mấy ai có mị lực bằng nàng.
Yết hầu Giang Vệ Quốc vô thức giật giật, nhìn chằm chằm vào Kiều Nhiễm.
Kiều Nhiễm cảm nhận được ánh mắt nóng rực đó, ngẩng đầu lên, vừa hay chạm mắt Giang Vệ Quốc.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, củi khô gặp lửa, hai trái tim đều đập thình thịch.
Kiều Nhiễm cảm thấy ánh mắt Giang Vệ Quốc mang theo công kích cực mạnh, như muốn ăn tươi nàng, khiến nàng không sao giả vờ bình tĩnh được.
"Anh nhìn em làm gì?" Kiều Nhiễm đỏ mặt, lầm bầm một câu.
Giang Vệ Quốc lại cười nói, "Nhìn em xinh quá."
"Anh..."
Tên này, bình thường nhìn thì đúng là một gã trai thẳng, mà cũng có lúc dịu dàng.
Lúc này Giang Vệ Quốc thật sự nhịn hết nổi.
Nàng là vợ của hắn, về đây lâu như vậy rồi, hắn còn chưa chạm vào nàng, mà nàng lại trẻ đẹp thế này, hỏi sao có thằng đàn ông nào chịu được?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận