Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 137: Tự cho mình thanh cao người trong thành (length: 7825)

Kiều Nhiễm nói, "thím, ta cũng là nông dân mà.
Coi như ta là người thành phố, cũng sẽ không xem thường ngươi.
Bây giờ mới là Trung Quốc, những người thành phố kia mà còn phân biệt giai cấp thì thật là không đúng.
Chúng ta sinh ra ai cũng bình đẳng, không ai cao quý hơn ai cả."
Dương Tiểu Thúy nghe Kiều Nhiễm nói mình cũng là nông dân, rất kinh ngạc.
Kiều Nhiễm nhìn giống người thành phố hơn cả người thành phố, đâu có nửa điểm dáng vẻ nông dân.
"Em dâu, chắc là em muốn an ủi ta nên mới cố nói mình là nông dân đấy chứ?" Dương Tiểu Thúy khó tin lẩm bẩm.
Kiều Nhiễm bật cười vì câu nói của Dương Tiểu Thúy, "Thím à, ta lừa thím làm gì?
Ta chính là nông dân.
Sao vậy?
Làm nông dân thì có gì mà mất mặt?
Nếu không phải nông dân chúng ta trồng lương thực thì người thành phố ăn uống cái gì?
Chúng ta không cần vì suy nghĩ của họ mà coi thường bản thân mình, làm nông dân không chỉ không cần tự ti, mà còn phải thấy vinh quang và tự hào.
Người thành phố xem thường nông dân, chứng tỏ tư tưởng và nhận thức của họ có vấn đề."
Dương Tiểu Thúy luôn cảm thấy tự ti vì mình là nông dân, nghe Kiều Nhiễm nói vậy, thấy rất có lý, liền lấy lại được vài phần tự tin.
Đúng vậy, người thành phố thì thế nào?
Không có nông dân thì họ lấy đâu ra lương thực mà ăn?
Ăn lương thực của nông dân làm ra mà lại xem thường nông dân, thật là vô lý!
"Em dâu nói đúng, chúng ta là nông dân, không có gì mất mặt cả.
Không thể vì người khác xem thường mình mà mình cũng cảm thấy thấp kém đi được."
Thấy tư tưởng của Dương Tiểu Thúy đã thay đổi, Kiều Nhiễm cười nói, "Thím nghĩ được vậy là tốt rồi. Nông dân mình vất vả cần cù, không trộm cắp không cướp giật thì có gì phải hổ thẹn chứ?"
Hai người hàn huyên vài câu, Dương Tiểu Thúy sợ làm phiền Kiều Nhiễm làm việc, liền quay về.
Qua lần tiếp xúc này, Dương Tiểu Thúy có ấn tượng rất tốt về Kiều Nhiễm, sau này có cơ hội sẽ tìm Kiều Nhiễm chơi.
Dù sao cũng là hàng xóm láng giềng, lại có thể nói chuyện, bây giờ chỉ có Kiều Nhiễm thôi.
Mấy người thành phố kia đều tự cao tự đại, không thèm để ý đến nàng.
Dương Tiểu Thúy cũng không phải loại người thích nịnh bợ.
Người ta không để ý đến nàng, nàng cũng không thèm quan tâm đến họ.
Họ là người thành phố thì sao chứ? Dù có làm thân với họ cũng không được lợi lộc gì, lãng phí thời gian công sức mà làm gì.
Sau khi Dương Tiểu Thúy rời đi, Kiều Nhiễm tiếp tục hầm canh thịt dê.
Lửa nhỏ hầm từ từ, lại dùng nồi đất nên chẳng mấy chốc mà hương thơm đã lan tỏa khắp nơi.
Giang Đông Thăng chạy tới hỏi, "Nương, trong nồi mẹ nấu gì mà thơm thế?
Hình như không phải mùi thịt heo."
Kiều Nhiễm cười nói, "Mũi con thính thật, đúng là không phải thịt heo mà là thịt dê."
Giang Đông Yến nghe nói là thịt dê, vội vàng hỏi, "Nương ơi, thịt dê có ngon không?"
Cũng chẳng trách Giang Đông Yến lại hỏi vậy, trong nhà bọn trẻ có bao giờ được ăn thịt dê đâu.
Đừng nói thịt dê, cả năm ngoái, đến thịt heo còn không dám ăn thả ga nữa là, làm gì có cơ hội ăn thịt dê chứ.
Giang Đông Thăng vốn cũng định hỏi thịt dê có ngon không, thấy Giang Đông Yến đã hỏi, bèn nhìn Kiều Nhiễm với vẻ mặt mong chờ câu trả lời.
"Ngon, đương nhiên là ngon rồi, không ngon nương làm cho các con ăn làm gì?
Chờ một chút, hầm xong các con nếm thử."
Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến đồng loạt gật đầu, "Vâng, nương lát nữa chúng con sẽ nếm thử."
Kiều Nhiễm trông coi nồi, sợ hầm quá nhừ.
Chờ đến khi thịt hầm mềm rồi mới cho thêm củ cải trắng vào.
Bữa tối, chỉ có canh thịt dê thì chắc chắn không đủ, Kiều Nhiễm lại hấp một nồi bánh màn thầu bột mì pha ngô.
Thật ra nàng vẫn thích ăn màn thầu bột mì trắng tinh hơn, nhưng quá xa xỉ.
Người ta cơm còn ăn không đủ no, nhà nàng ăn uống tốt quá sẽ bị chú ý.
Kỳ thực ngay cả màn thầu bột mì pha ngô này vào thời điểm này cũng đã là đồ tốt lắm rồi, nhà bình thường cả tháng không được ăn mấy lần.
Trước kia ở Giang gia, Thái Kim Hoa keo kiệt, hà khắc với mọi người trong nhà, mỗi ngày đều ăn cháo rau dại, cháo ngô, căn bản không đủ no.
Bây giờ có thể ăn no, thỉnh thoảng lại còn được ăn thịt, so với cuộc sống trước đây thì đã tốt hơn gấp vạn lần.
Màn thầu vừa chín, thịt dê cũng hầm gần xong.
Lúc này trời cũng đã tối.
Khoảng 6 giờ.
Kiều Nhiễm gọi Giang Vệ Quốc và bọn trẻ ra ăn cơm.
Một nồi canh thịt dê thơm nức, cả nhà ai nấy đều đã thèm thuồng.
Đến cả Giang Vệ Quốc cũng mong ngóng.
Anh khác với bọn trẻ, trước đây ở trong quân đội anh cũng đã từng được ăn thịt dê.
Thịt dê rất tươi, thỉnh thoảng được ăn một bữa, anh rất thích.
Lần này Kiều Nhiễm hầm thịt dê thơm như vậy, chỉ ngửi mùi thôi đã biết vị chắc chắn không tệ.
Bây giờ có thể coi như là hầm xong, có thể ăn được rồi.
Kiều Nhiễm múc cho mỗi người một bát lớn.
Thịt dê khá nhiều, có đến hai cân.
Vậy nên ai nấy trong bát cũng đều có không ít thịt, ăn hết thịt rồi lại ăn củ cải và chan canh.
"Nương, thơm quá đi." Giang Đông Thăng bưng bát canh thịt dê nóng hổi, cảm khái nói.
"Từ từ ăn thôi, đừng để bị bỏng." Kiều Nhiễm dặn dò.
"Vâng, nương, con biết rồi." Giang Đông Thăng cười hì hì đáp.
Kiều Nhiễm múc cho mọi người xong xuôi, rồi mình mới múc một bát.
Nàng đợi một lát rồi ăn, cho Giang Đông Tuấn ăn xong trước đã.
Cậu bé nghe mùi thơm của thịt dê thì mừng quýnh lên.
"Nương, thơm ~" Giang Đông Tuấn bĩu môi nói.
Khóe môi Kiều Nhiễm nở một nụ cười nhạt, "Nghe đã thấy thơm rồi, ăn vào còn thơm hơn nữa."
Nói rồi, Kiều Nhiễm thổi cho thịt dê bớt nóng, đợi đến khi vừa đủ độ ấm thì đưa vào miệng Giang Đông Tuấn.
Vì thịt dê đã được hầm mềm nhừ, nên cậu bé cũng nhai được.
Nếm được vị thơm ngon của thịt dê, cậu bé vui vẻ cười tít cả mắt.
"Tuấn Tuấn, có ngon không con?" Kiều Nhiễm cười hỏi.
Giang Đông Tuấn vội vàng gật đầu, "Vâng, ngon ạ."
"Ngon thì con ăn nhiều một chút nhé, trong nồi vẫn còn nhiều lắm."
Cho Giang Đông Tuấn ăn hết một bát nhỏ thịt dê, lại ăn thêm mấy miếng củ cải, uống thêm một chút canh.
Bụng cậu bé đã no căng, không thể ăn thêm được nữa.
Thấy Giang Đông Tuấn đã no rồi, Kiều Nhiễm vừa định ăn thì nghe tiếng gõ cửa.
Kiều Nhiễm đứng dậy đi mở cửa.
Mở cửa ra, nàng thấy người hàng xóm hay bàn tán về nàng trước đây, mặc bộ đồ màu xám tro.
Ở đây mấy hôm, Kiều Nhiễm đã biết tên người này, gọi là La Phượng Cầm.
Vì người này là dân thành phố, tự cao tự đại, coi thường dân quê như nàng.
Cho nên khi thấy La Phượng Cầm đến, Kiều Nhiễm cũng không có vẻ gì niềm nở cả.
Nàng vốn là người như vậy, người khác khách khí với nàng, nàng cũng sẽ khách khí lại.
Nhưng nếu người khác đối xử không tốt, Kiều Nhiễm cũng sẽ trả đũa.
La Phượng Cầm xem thường dân quê, Kiều Nhiễm cũng không cần phải nhiệt tình mà lấy lòng làm gì.
"Xin hỏi có chuyện gì không?" Kiều Nhiễm hỏi một cách thờ ơ.
La Phượng Cầm không nói gì, mà vươn dài cổ ra, hít hà về phía trong nhà Kiều Nhiễm, rồi lẩm bẩm, "Mùi thơm thịt đúng là từ nhà chị, thơm quá."
Dù La Phượng Cầm là người thành phố, nhưng vào thời buổi này mọi thứ cung cấp có hạn, mỗi tháng mỗi nhà chỉ có hai ba cân tem phiếu, đâu có đủ mà ăn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận