Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 418: Thăm hỏi (length: 7831)

Đầu năm nay điều kiện sinh hoạt của mọi người nhìn chung không tốt, đa phần trẻ con sinh ra đều khá gầy gò.
Những đứa trẻ vừa lọt lòng đã nặng tám, chín cân cũng không nhiều.
Cũng chính vì thế mà Kiều Chí Phong mới vui mừng như vậy.
Nặng những chín cân, quả thật là một cậu bé mập mạp!
Thật may mà có chị hắn, nếu không phải chị hắn cho nhiều đồ bổ như vậy, lại còn giới thiệu công việc trong thành, điều kiện trong nhà không tốt, không có tiền mua đồ ăn, thức uống, vợ trẻ dinh dưỡng không theo kịp thì đứa con trong bụng khẳng định không thể nào mập mạp thế này được.
Nói đi nói lại, nhất định phải cảm ơn chị hắn!
Kiều Nhiễm nghe tin cũng rất vui, nói với Kiều Chí Phong, "Vậy thì chúc mừng em và em dâu nhé.
Lần này em dâu vất vả rồi, thằng bé mập chín cân, chắc chắn là khó sinh lắm đây!"
Nếu chuyện này mà xảy ra ở thế kỷ 21, coi như là thai nhi lớn, không thích hợp sinh thường.
Thời đại này chưa có phương pháp mổ đẻ, phụ nữ sinh con ở bệnh viện thì may ra còn có thể phẫu thuật, còn đa phần ở nông thôn, tìm bà mụ đến đỡ đẻ.
Cho dù thai nhi có lớn đến mấy thì cũng phải cắn răng chịu đựng để sinh thường cho được.
Nhắc đến đây, Kiều Chí Phong gật đầu, "Đúng vậy, chín cân, khó sinh lắm.
Đáng tiếc là ta không có ngày nghỉ, lúc Ngọc Mai sinh con, ta không có cách nào ở bên cạnh chăm sóc nàng."
Nhắc đến chuyện này, Kiều Chí Phong thở dài, trong lòng không khỏi áy náy.
Đợi sau khi sinh xong, người nhà mới đến huyện báo tin vui cho hắn.
Hắn cố gắng thu xếp về nhà một chuyến, sợ công việc có sơ suất nên không ở lại nhà được bao lâu, lại vội vã trở lại huyện.
Trước kia ở nông thôn tuy phải đi làm nhưng mỗi ngày đều có thể về nhà.
Bây giờ thì khác, đi về huyện một chuyến không hề dễ dàng.
Mà xin nghỉ cũng chẳng dễ.
Xin được một ngày đã là xưởng rộng lượng lắm rồi, không thể xin liên tục nhiều ngày được.
Công việc khó khăn lắm mới kiếm được, không thể bỏ được.
Chưa kể từ khi có công việc trong thành, điều kiện kinh tế trong nhà tăng lên chóng mặt, mỗi tháng đều có thịt ăn.
Nếu như trước kia ở nông thôn, quanh năm làm lụng thì chuyện ăn ngon mặc đẹp đúng là không dám nghĩ, lúc trước sửa nhà còn đang nợ nần, chẳng biết bao giờ mới trả hết.
Nhưng vào làm rồi thì lại thấy có lỗi với vợ trẻ.
Con sinh ra lớn thế, vợ chắc chắn là chịu khổ rất nhiều.
Lúc này, nàng cần nhất là có hắn ở bên cạnh.
Thế nhưng, hắn lại không thể canh giữ bên cạnh nàng.
Kiều Nhiễm nói, "Lát nữa ta đến xưởng, duyệt cho em nghỉ phép một tháng, em ở nhà cùng mẹ, chăm sóc vợ cho tốt, đợi cô ấy ở cữ xong rồi thì quay lại làm việc!"
Kiều Nhiễm cảm thấy làm phó quản đốc bây giờ, cái lợi nhất là trong tay có chút quyền lực.
Việc duyệt nghỉ phép này đối với nàng chỉ là chuyện nhỏ, chào hỏi bộ phận của Kiều Chí Phong một tiếng là được.
Dù sao thì người quản lý mỗi bộ phận cũng phải nể mặt nàng cái chức phó quản đốc này.
Kiều Chí Phong nghe xong thì kinh ngạc, "Chị, chị cho em nghỉ những một tháng lận hả?"
Đó là một tháng chứ có phải một hai ngày đâu.
Nghỉ lâu thế thì Kiều Chí Phong không dám nghĩ đến.
Kiều Nhiễm gật đầu, "Đương nhiên, em đừng quên, chị em giờ là phó quản đốc, chuyện nhỏ này chị lo được cho em.
Sau này trong công việc có vấn đề gì, cứ nói với chị, chị che chở cho em!"
Kiều Chí Phong vui vẻ đáp, trên mặt nở hoa.
Hắn thật sự quá cần cái một tháng nghỉ phép này.
Không chỉ chăm sóc vợ, Kiều Chí Phong còn rất muốn tự mình chăm sóc con.
Nghĩ đến thằng bé mập mạp đáng yêu kia, Kiều Chí Phong hận không thể canh giữ bên cạnh hắn cả ngày.
Hai chị em lại nói vài câu, Kiều Chí Phong liền sốt sắng trở về, thu dọn một ít đồ đạc chuẩn bị về nông thôn.
Kiều Nhiễm định sáng mai sẽ đi thăm Tống Ngọc Mai.
Đến lúc đó lại đến cửa hàng thực phẩm mua chút đồ, đưa cho Tống Ngọc Mai.
Em dâu vừa sinh xong, rất cần bồi bổ cơ thể.
Nhất là trẻ con cần bú sữa, tốt nhất là nên ăn nhiều đồ lợi sữa.
Cá trích, móng giò các thứ, đều có thể lợi sữa.
Kiều Nhiễm đến xưởng, chào hỏi bộ phận của Kiều Chí Phong một tiếng.
Đợi Giang Vệ Quốc tan làm trở về, Kiều Nhiễm kể cho Giang Vệ Quốc nghe chuyện này.
Giang Vệ Quốc gật đầu, "Phải rồi, ngày mai anh không được nghỉ, chỉ có mình em về thăm thôi."
"Không sao, một mình em về là được, có lòng là chính."
"Ừ, ngày mai em mua nhiều đồ chút, đừng tiếc tiền."
"Vâng, em biết rồi."
Ngày thứ hai, Kiều Nhiễm đến cửa hàng mua sắm không ít thứ.
Mua một tấm vải, để may vài bộ quần áo nhỏ cho đứa cháu nhỏ.
Rồi mua hai hộp sữa bột, hai cân đường đỏ, một cân táo đỏ và một cân long nhãn.
Sau đó lại đến cửa hàng thực phẩm, thấy cá trích tươi ngon, đang nhảy tưng tưng bèn mua về nuôi trong nước, mỗi ngày đều có canh cá trích tươi mà uống. Kiều Nhiễm mua một lúc sáu con.
Không ít nhưng cũng không nhiều, mỗi ngày ăn một con thì sáu ngày là hết.
Thịt thà thì Kiều Nhiễm lấy trực tiếp từ không gian ra.
Thời tiết giờ nóng, mua nhiều thịt cũng không dễ bảo quản.
Vì vậy Kiều Nhiễm chỉ lấy hai cân thịt, một đôi móng giò, còn lấy một con gà.
Trứng gà thì đưa hai mươi quả, mỳ sợi năm cân.
Chuẩn bị xong xuôi những thứ này, lớn nhỏ không ít đồ, sau đó Kiều Nhiễm đạp xe về nhà mẹ đẻ, đưa đồ đạc đến, vợ chồng Kiều Chí Phong cảm ơn rối rít.
Đặc biệt là Tống Ngọc Mai, cảm thấy bà chị này tốt quá rồi.
Chị em của người ta, không sai biệt gì mẹ chồng, không gây sự là đã tốt rồi, đâu có thể mong bà ta tốt với mình thế nào.
Nhưng Kiều Nhiễm thì hoàn toàn khác.
Đối xử với người nhà đặc biệt tốt, không bao giờ gây sự, luôn luôn giúp đỡ mà không màng hồi đáp.
Nhờ có Kiều Nhiễm giúp đỡ, cuộc sống gia đình họ ngày một khấm khá.
Tống Ngọc Mai vô cùng biết ơn, Kiều Nhiễm chỉ cười, "Chúng ta là người một nhà, không cần phải khách khí vậy."
Thấy Kiều Nhiễm mang theo bao lớn bao nhỏ nhiều đồ như vậy đến, toàn là đưa cho Tống Ngọc Mai, lòng Kiều đại tẩu nhất thời khó chịu.
Chẳng vì gì, chỉ vì những thứ đồ tốt này, cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn, một chút cũng không được chia.
Lúc trước khi chưa chia nhà, cả nhà sống chung với nhau, Kiều Nhiễm đưa đồ tốt đến, cô ta đều có thể ké theo hưởng lây.
Bây giờ chia nhà rồi, đồ Kiều Nhiễm đưa cho phòng nào, phòng đó được hưởng.
Người ta không muốn chia sẻ, cô ta cũng chẳng có cách nào.
Kiều đại tẩu ấm ức trong lòng, xúi giục Kiều nhị tẩu, "Em gái cũng thật là bất công, mua bao nhiêu đồ như vậy, lại đưa hết cho nhà Tam phòng, còn chúng ta vợ cả vợ bé một chút cũng không được."
Nghe Kiều đại tẩu nói vậy, Kiều nhị tẩu không a dua theo, ngược lại còn khuyên Kiều Nhiễm, "Chị dâu, không thể nói thế được, Tam đệ muội vừa sinh con, Tam đệ mua nhiều đồ cho nàng thì phải."
Bạn cần đăng nhập để bình luận