Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 82: Không cấp dưỡng già lương (length: 7835)

Nhị đại gia và Nhị đại nương nghe Kiều Nhiễm nói vậy cũng thấy có lý.
Chuyện không có chứng cứ này, Thái Kim Hoa chắc chắn sẽ chết chối không nhận.
Lão bà này mặt dày hơn cả tường thành, tìm nàng để nói lý chỉ tổ rước bực vào thân.
Thái Kim Hoa là người tham tiền, để nàng mất ba trăm đồng, đoán chừng đủ làm nàng khổ sở một phen.
Nhị đại gia thở dài, chỉ có thể nhắc nhở: "Ai, Vệ Quốc con dâu à, sau này con cẩn thận, phòng bị nhiều vào, đừng để lão bà kia lừa gạt nữa."
Kiều Nhiễm gật đầu: "Vâng, Nhị đại gia, ông yên tâm, con nhất định sẽ cẩn thận."
"Vậy được, Vệ Quốc con dâu chuyện này ta tạm thời không tính sổ với nàng ta. Sau này bà con nếu bắt nạt con thì cứ đến tìm Nhị đại gia."
"Vâng ạ."
Kiều Nhiễm đưa xong sủi cảo rồi rời đi, Đông Tử mới tranh thủ lúc còn nóng ăn sủi cảo.
"Ông ơi, bà ơi, đây là sủi cảo nhân thịt mà!" Đông Tử kinh ngạc thốt lên.
Đối với một đứa trẻ thường không được ăn thịt mà nói, sủi cảo nhân thịt thật là quá ngon.
Vừa tươi vừa thơm, ngon vô cùng.
"Cái gì? Nhân thịt à?" Nhị đại gia và Nhị đại nương hiển nhiên cũng không ngờ đến.
Đông Tử gật đầu lia lịa: "Vâng ạ, nhân thịt mà."
"Ôi chao, con dâu Vệ Quốc hào phóng quá. Đồ chay thì thôi, lại còn cho một bát tô lớn sủi cảo nhân thịt thế này. Biết là nhân thịt thì ta đã không nhận rồi..." Nhị đại nương nói.
Đông Tử tuy có giúp một tay, nhưng người ta lại biếu một bát sủi cảo nhân thịt to như vậy, cũng quá khách sáo, thật không cần thiết.
Nhị đại gia nói: "Đã nhận rồi, đừng nói nhiều. Vệ Quốc con dâu thật là người biết ơn, người như vậy, phẩm hạnh chắc không kém."
"Đúng đấy, nhà mình trước kia chỉ giúp nó chút việc nhỏ thôi mà thường xuyên tặng đồ đến báo đáp." Nhị đại nương tiếp lời.
Đông Tử thì tiếp tục ăn sủi cảo, không kìm được mà cảm khái: "Ông ơi, bà ơi, cha mẹ và thím ba làm sủi cảo ngon thật, con chưa từng được ăn sủi cảo nào ngon như thế đâu. Ông bà ăn thử đi ~"
Đông Tử là đứa bé hiếu thuận, có đồ ngon không muốn một mình độc chiếm mà định chia sẻ cho ông bà cha mẹ.
Nhìn Đông Tử ngoan ngoãn như vậy, cả nhà đều vui mừng.
Những người lớn trong nhà lại xua tay: "Đông Tử, đây là thím ba tặng cho cháu đấy, cháu tự ăn đi, chúng ta không ăn đâu."
"Đúng đấy, Đông Tử cháu tự ăn đi."
"Một mình cháu ăn không hết, hay là thế này đi, mỗi người nếm một cái, nếm thử hương vị là được rồi, tiện thể giúp cháu giải quyết mấy cái."
Không cãi lại được Đông Tử, người lớn đành phải đồng ý.
Nếm thử một miếng sủi cảo Kiều Nhiễm đưa đến, hương vị quả thực rất ngon, không trách Đông Tử khen ngon.
"Con dâu Vệ Quốc tay nghề cũng khá đấy chứ."
"Đúng đấy, nó làm sủi cảo rất thơm, rất ngon."
...
Kiều Nhiễm sau khi về nhà lại xếp thêm một bát sủi cảo, chuẩn bị sang nhị phòng, tiện đường đón Giang Đông Tuấn về.
Bên nhà họ Giang giờ phút này đã nháo nhào cả lên.
Bởi vì Thái Kim Hoa lần này lấy ra ba trăm đồng đưa cho Kiều Nhiễm mà Lưu Mỹ Linh mới biết được bà già chết tiệt này cất giấu tiền.
Trước kia chia nhà, bà ta nói trong tay không có tiền nên bọn họ cũng chỉ được chia rất ít.
Ai ngờ bà ta bí mật cất nhiều tiền như vậy.
Ba trăm đồng cơ đấy, lúc chia nhà mà chia cho mấy phòng còn lại thì chắc đã có thể sống tốt hơn nhiều.
Kết quả lão bà này lại giấu đi.
Lưu Mỹ Linh làm ầm ĩ tự nhiên là muốn Thái Kim Hoa móc tiền cho mình.
Trong nhà vốn đã chẳng dễ dàng gì, chia nhà lại cho ít tiền như thế, sao mà đủ được?
Nhất là khi Lưu Mỹ Linh nhìn thấy Kiều Nhiễm cho Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến đi học, nàng tự nhiên cũng không muốn thua kém, cũng đưa con mình đến trường.
Cho con đi học cũng tốn không ít, nếu có thể moi được chút nào từ Thái Kim Hoa thì một chút cũng không thể thiệt thòi.
"Mẹ à, mẹ quá đáng rồi đấy. Lúc trước chia nhà, mẹ bảo trong tay không có nhiều tiền.
Giờ quay ra có thể lấy ba trăm đồng!
Xem ra mẹ cố ý lừa chúng con, không muốn chia tiền cho chúng con đúng không?
Con mặc kệ, giờ mẹ phải lấy tiền ra giúp đỡ cho đại phòng, bằng không thì đừng có mơ con và Vệ Dân nuôi dưỡng lúc mẹ về già." Lưu Mỹ Linh chống nạnh, tức tối đứng trước cửa phòng Thái Kim Hoa la hét.
Thái Kim Hoa nghe Lưu Mỹ Linh làm ầm ĩ, mặt đen sì bước ra: "Mụ đàn bà thúi, đây là tiền của ta chuẩn bị đồ cưới cho con gái út đấy, chút tiền ấy mà mày cũng nhòm ngó, mày làm chị dâu còn có chút lương tâm nào không?" Thái Kim Hoa chửi ầm lên.
Thái Kim Hoa nói rồi quay sang mắng xơi xơi Giang Vệ Dân: "Lão đại, con dâu mày không quản nổi à? Cứ để cho nó chống đối mẹ mày như vậy?
Đồ bất hiếu, tao đã đổ mồ hôi nước mắt nuôi mày lớn từng này đấy!"
Giang Vệ Dân là một thằng con trai nhu nhược nghe mẹ, trong lòng tự nhiên vẫn nghĩ đến mẹ.
"Vợ ơi thôi đi, có chút tiền thôi mà..." Giang Vệ Dân giật giật tay áo Lưu Mỹ Linh khuyên nhủ.
Lưu Mỹ Linh trừng mắt nhìn Giang Vệ Dân: "Thôi cái gì? Anh nói thật nhẹ nhàng, mẹ anh chia của tốt cho con gái út và thằng út, vậy mà không cho mấy phòng còn lại?
Đều là con đẻ của bà ta cả, sao mà lại có thể bất công đến thế?
Anh cũng là con trai của bà ta đấy, mẹ anh bất công như vậy, không coi anh ra gì, vậy mà anh lại còn bênh bà ta, thật là ngu ngốc!"
Bị Lưu Mỹ Linh mắng cho một trận như vậy, Giang Vệ Dân cúi đầu xuống.
Nói đến cái này, trong lòng Giang Vệ Dân làm sao có thể không có ý kiến?
Hắn cũng biết mẹ hắn từ trước đến giờ đều yêu quý thằng út và con gái út hơn, không thích những người con còn lại.
Cũng chính vì vậy nên Giang Vệ Dân mới một mực nghe lời mẹ, là muốn được mẹ tán thành hơn.
Nhưng đến tận bây giờ, Thái Kim Hoa vẫn như trước đây, căn bản không hề coi hắn là con trai.
Nếu nói một chút thất vọng đau khổ cũng là giả.
Giang Vệ Dân không lên tiếng, ngược lại là Giang Vệ Đảng ở nhị phòng nghe lời của Lưu Mỹ Linh lọt tai.
"Mẹ à, chị dâu cả nói đúng đấy. Đều là con của mẹ cả, nên phải đối xử công bằng.
Chứ không thể mẹ chia hết đồ tốt cho thằng út và con gái út, mà lại còn trông chờ chúng con hiếu thuận với mẹ.
Bây giờ mẹ bất công, không chia tiền cho chúng con không sao, đến khi mẹ và cha già không làm được gì nữa, thì tìm con gái út và thằng út mà dưỡng già đấy."
Nhị phòng có thể thống nhất với đại phòng, Lưu Mỹ Linh lúc này lại càng thêm tự tin.
"Mẹ, con nói thật đấy, hoặc mẹ đưa tiền ra cho chúng con, hoặc thì đừng mơ chúng con dưỡng già."
Mặt Thái Kim Hoa và Giang Thủy Sinh đều đen sầm lại.
Hai phòng người này thật là quá đáng, lại còn dùng chuyện dưỡng lão để uy hiếp họ.
"Hai phòng nhà các người thật không có lương tâm, dù gì cũng là bố mẹ nuôi các người khôn lớn, không nuôi dưỡng bố mẹ lúc về già thì các người không sợ bị sét đánh hay sao?" Thái Kim Hoa tức tối quát lên.
"Mẹ à, nếu như mẹ không bất công, chúng con đương nhiên sẽ nuôi dưỡng bố mẹ. Nhưng chính mẹ đã làm không đúng trước thì cũng đừng trách chúng con tuyệt tình.
Mẹ cứ bù tiền đã chia cho chúng con là được, đương nhiên chúng con sẽ không lôi chuyện này ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận