Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 287: Giúp Tần Phương giới thiệu đối tượng (length: 7672)

Kiều Nhiễm gặp Giang Vệ Quốc không chỉ có mang dưa hấu tới, hơn nữa còn đem dưa hấu cắt thành miếng nhỏ, đặt trong bát, cầm tăm là có thể xiên ăn.
Kiều Nhiễm nghĩ, Giang Vệ Quốc đúng là tri kỷ, sự phục vụ này thật không còn gì để nói!
Ăn dưa hấu xong, giải khát, hạ nhiệt, lại nghỉ ngơi một chút, Kiều Nhiễm cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Thời tiết bây giờ nóng kinh khủng, cơm tối Kiều Nhiễm liền làm tùy tiện ăn chút gì đó.
Nấu một nồi mì thịt sợi, thêm chút ớt thật cay, ăn cũng coi như hài lòng.
"À phải rồi, ta đi ra ngoài một chuyến, mua một tấm vải, chuẩn bị cho Nhị tẩu làm quần áo cho búp bê, tuần sau nếu ta có việc bận, ngươi liền đi về nông thôn một chuyến, mang vải cho Nhị tẩu."
Giang Vệ Quốc gật đầu đáp: "Được, việc này giao cho ta là được."
"Ừm."
Đi ra ngoài một chuyến, xem chừng mệt quá, Kiều Nhiễm rửa mặt xong xuôi, nằm trên giường không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Kiều Nhiễm tiếp tục đi làm.
Buổi sáng trôi qua, Tần Phương rất nhanh tìm tới nàng, tiếp tục xuất hàng.
Lần này lượng hàng cũng không ít, có thể kiếm được một khoản.
Kiều Nhiễm đồng ý, sau đó nói với Tần Phương, "trưa mai ta mời ngươi đi quán cơm quốc doanh ăn một bữa, giới thiệu cho ngươi một nam đồng chí!"
Tần Phương lập tức ngẩn người, "Hả? Giới thiệu nam đồng chí cho ta sao?"
Kiều Nhiễm cười nói, "Đương nhiên là tìm đối tượng rồi! Nếu ngươi thích thì tìm hiểu thử xem, không vừa mắt thì thôi!"
Tần Phương lắc đầu, "Thôi đi, ta không đi, sao tự nhiên ngươi lại quan tâm chuyện đối tượng của ta vậy? Còn hơn cả cha mẹ ta!"
Kiều Nhiễm chân thành nói, "Ngươi là bạn tốt của ta, làm bạn bè tốt, ta không lo lắng chuyện chung thân đại sự của ngươi sao?
Ngươi xem tuổi ngươi cũng không nhỏ rồi, người nhà không giúp thu xếp coi như xong, ngươi phải tự mình lo cho mình, tự mình tính toán.
Bây giờ còn trẻ, dễ tìm đối tượng chứ để lớn tuổi thì mấy anh chàng có điều kiện đều có chủ hết rồi.
Trừ khi ngươi định cả đời không kết hôn, còn không thì sớm muộn gì cũng phải tìm đối tượng!
Ngươi thật sự không định kết hôn sao, ngươi không sợ người ngoài đàm tiếu khó nghe à?"
Thời đại này dù sao cũng không mở mang như thế kỷ hai mươi mốt, nếu ở thế kỷ hai mươi mốt, kiên trì chủ nghĩa độc thân cũng được, chỉ là vẫn bị người lớn tuổi lời ra tiếng vào thôi.
Ở thời đại này thì càng khỏi nói, nếu không cưới không có gia đình, chắc chắn bị người khác xem là dị loại, bị đủ lời gièm pha.
Tần Phương nghe Kiều Nhiễm nói, trầm mặc một lát.
Tuổi của mình thật sự không còn nhỏ, bạn bè cùng tuổi thân thích, về cơ bản đã kết hôn sinh con từ lâu rồi.
Nếu không phải vì học hành, mình đoán chừng cũng giống như họ, sớm kết hôn sinh con.
Làm việc mấy năm, vẫn kéo dài tới giờ, cũng chưa có đối tượng thích hợp.
Người nhà cũng không phải không lo lắng cho nàng, chủ yếu là do mấy người đàn ông quen biết, điều kiện không được tốt lắm.
Mấy người đàn ông đó đều ở nông thôn làm lụng, không có công việc ở thành phố, còn nàng thì lại là cô gái có công việc trong thành phố, nếu gả đi thì thiệt thòi quá.
Bây giờ Kiều Nhiễm quan tâm mình, giúp mình tìm đối tượng, chắc chắn sẽ tìm cho mình nam sinh điều kiện không quá tệ.
Dù sao thì cũng là tấm lòng của Kiều Nhiễm, Tần Phương nghĩ nghĩ, vẫn là đồng ý, không phụ lòng tốt của nàng.
"Được, vậy ta đi quen thử một chút." Tần Phương đồng ý.
"Ừm!" Kiều Nhiễm mỉm cười, vỗ vai Tần Phương, "Vậy hẹn ngày mai gặp! Trưa mai đi quán cơm quốc doanh ăn cơm."
"Được."
Hai người quyết định xong, Tần Phương liền trở về.
Chờ Giang Đào đến làm, Kiều Nhiễm cũng kể chuyện này cho hắn nghe.
Giang Đào trước đó đã nói với Kiều Nhiễm, nên lúc này tự nhiên không có ý kiến gì.
Giang Đào nói, "Được, Kiều chủ nhiệm, bữa cơm trưa ngày mai, chắc chắn là tôi phải mời.
Chị giúp tôi giới thiệu đối tượng, không có lý nào để chị mời cơm cả!"
Kiều Nhiễm rất thích thái độ rõ ràng, hào phóng này của Giang Đào, "Được, anh mời."
Nói xong, Kiều Nhiễm tiếp tục làm việc.
Lần này, xác nhận nhiệm vụ sắp xếp của thôn xuống xưởng.
Mấy ngày nay lại bận rộn!
Nhưng bận rộn một chút cũng tốt, cuộc sống rất phong phú.
Ngày hôm sau, giữa trưa tan làm, Kiều Nhiễm cùng Giang Đào cùng đi, trực tiếp đến quán cơm quốc doanh. Nàng đã hẹn Tần Phương, trực tiếp gặp nhau ở quán cơm quốc doanh.
Vì là gặp đối tượng nữ, nên Giang Đào ăn mặc rất lịch sự.
Ra ngoài mặc áo sơ mi trắng, trông nho nhã lịch sự.
Cả người trông rất có tinh thần.
Nói tóm lại dáng vẻ không phải đặc biệt đẹp trai, nhưng mang đến ấn tượng tốt cho người đối diện.
Hai người đến quán cơm quốc doanh, Tần Phương còn chưa tới, bèn tìm một chỗ ngồi xuống chờ Tần Phương.
Không bao lâu, Tần Phương cũng tới.
Trước đây Tần Phương điều kiện kém, không có quần áo đẹp, ăn mặc đều khá mộc mạc.
Nhưng trong thời gian này, Tần Phương giúp Kiều Nhiễm xuất hàng, mỗi tháng kiếm được không ít tiền.
Vì vậy chuyện ăn mặc đều được cải thiện.
Lần này đi gặp nam đồng chí, Tần Phương cảm thấy mình cũng phải chú ý một chút.
Không cần phải nói, ít nhất cũng là một sự tôn trọng với đối phương.
Tần Phương mặc một chiếc váy hoa nhí, làm tóc, trên đầu cài chiếc kẹp tóc mà Kiều Nhiễm bán.
Cách ăn mặc này, trông khá hơn bình thường nhiều.
Tần Phương kỳ thực đường nét trên mặt không tệ, trước kia vì ăn uống kém nên sắc mặt không được tốt, người cũng khá gầy. Nhưng hiện tại, Tần Phương được cải thiện nhiều về chuyện ăn uống, cả người dù là sắc mặt hay tinh thần đều tươi tắn lên rất nhiều, người không còn tiều tụy như trước nữa.
Bây giờ có thêm chút nét tươi trẻ, Kiều Nhiễm nhìn vào, cũng cảm thấy rất xinh đẹp.
Giang Đào ban đầu còn không biết Tần Phương là nữ đồng chí mà Kiều Nhiễm giới thiệu cho mình.
Nhìn thấy Tần Phương từ ngoài quán cơm quốc doanh đi vào, ngay lập tức bị Tần Phương thu hút, trong lòng thầm nghĩ, cô gái này thật xinh đẹp.
Ai ngờ Kiều Nhiễm lại gọi cô gái đó, "Tần đồng chí, chỗ này!"
Kiều Nhiễm vẫy vẫy tay, Tần Phương nghe thấy giọng của Kiều Nhiễm thì quay lại.
Sau khi xác nhận là Kiều Nhiễm, cô đi thẳng tới.
Giang Đào thấy cô gái xinh đẹp này lại chính là người mà Kiều Nhiễm giới thiệu cho mình, trong lòng mừng rỡ.
Lãnh đạo thật sự tốt với anh!
Anh giúp lãnh đạo làm việc, lãnh đạo còn giúp anh giới thiệu đối tượng, một lãnh đạo tốt như vậy tìm đâu ra?
Tần Phương đi đến bàn mà Kiều Nhiễm đang ngồi rồi ngồi xuống.
Lúc này, Tần Phương cũng nhìn thấy Giang Đào ngồi cạnh Kiều Nhiễm.
Ấn tượng đầu tiên của Tần Phương về Giang Đào cũng không tệ, anh chàng này, trông rất cao ráo đẹp trai.
Về ngoại hình, Tần Phương cảm thấy không có gì đáng chê, chỉ không biết nhân phẩm thế nào, sống chung có hợp nhau không.
Theo ý cô, tìm đối tượng, điều kiện ngoại hình không quan trọng nhất, quan trọng nhất là tính cách, nhân phẩm.
Ở chung thấy thoải mái, hợp nhau, còn quan trọng hơn nhiều so với đẹp trai.
Thấy hai người đã đến đông đủ, Kiều Nhiễm bắt đầu giới thiệu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận