Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 447: Có người rút hùng hài tử (length: 7598)

Cũng không biết Kiều Nhiễm lấy đâu ra nhiều đồ ăn ngon như vậy.
Bất quá bọn hắn cũng chỉ có thể hâm mộ thôi.
Ăn xong, Kiều Nhiễm tự giác xoa xoa cái bụng căng tròn vì ăn quá no, cực kỳ thỏa mãn.
Quả nhiên đồ ăn ngon mang lại cho người ta sự khoái hoạt khác biệt.
Kiều Nhiễm hy vọng có thể luôn được vui vẻ như vậy.
Nói tóm lại, một đời này so với kiếp trước, cả người ít áp lực, trạng thái sống cũng tốt hơn rất nhiều.
Tuy rằng điều kiện vật chất của những năm 70 không thể so với thế kỷ 21, nhưng ở đây, Kiều Nhiễm không cần mỗi ngày tăng ca, không cần bị giục cưới, mỗi ngày sống cuộc sống của mình là được.
Lại tự đặt ra cho mình vài mục tiêu sống nhỏ, trạng thái cuộc sống sẽ càng tốt hơn nhiều.
Tàu tiếp tục chạy, ngoài cửa sổ đêm tối đã bao phủ.
Kiều Nhiễm nằm nghỉ một lát, thấy nhàm chán nên lấy sách ra đọc.
Chưa đọc được bao lâu thì nghe thấy một trận ồn ào.
Có tiếng người lớn la hét, còn có tiếng trẻ con khóc.
Kiều Nhiễm vểnh tai nghe ngóng.
Ôi chao, giọng này thật sự quen thuộc quá.
Chẳng phải là nhà cái tên nhóc nghịch ngợm kia sao?
Không biết lại gây sự với ai rồi!
Kiều Nhiễm thấy có chút hứng thú, muốn xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đến nơi, thấy một phụ nữ trung niên đang ôm đứa bé.
Tên nhóc nghịch ngợm giống như bị đánh, mặt sưng vù, còn có một dấu bàn tay đỏ ửng.
Người phụ nữ trung niên khóc lóc, thấy con bị đánh thì đau lòng ghê gớm.
Ngoài Kiều Nhiễm đến xem náo nhiệt thì cũng có không ít hành khách khác bị thu hút đến.
Cho nên chưa đợi Kiều Nhiễm mở miệng hỏi thăm, đã có người hỏi.
"Đây là có chuyện gì vậy?"
Có người biết chuyện đáp lời, "Thằng bé này quá nghịch, người ta ngồi tàu mệt mỏi cần nghỉ ngơi, kết quả tên nhóc này chạy đến quấy phá, hết móc mũi lại túm tóc, trêu cho người ta khó chịu.
Lần đầu người ta không chấp, đã nhắc nhở phụ huynh rồi, bảo quản con cái.
Kết quả lần thứ hai thằng bé lại chạy đến, quấy rầy người ta nghỉ ngơi.
Người này lại không được hiền, không nhịn được nên đánh thằng bé một trận.
Chẳng phải, mẹ nó thấy con bị đánh thì đau lòng đấy thôi!"
Kiều Nhiễm nghe mà buồn cười.
Thấy chưa, ta có tính tốt không chấp tên nhóc nghịch ngợm, không có nghĩa là người khác cũng không chấp.
Nếu không quản con cho tốt thì sớm muộn cũng gặp chuyện.
Xem đi, bị dạy dỗ nhanh như vậy rồi.
Sau khi biết rõ sự tình, các hành khách khác liền nói, "Thế thì không thể trách người ta được, mẹ nó quản không được con thì bị người ta đánh là đáng."
"Đúng đấy, đi ra ngoài chứ có phải nhà mình đâu, ai chiều con cô chứ?"
"Có bố mẹ mà không biết điều, để con nghịch ngợm quậy phá không quản."
"Mấy thằng nhóc nghịch ngợm này thật phiền! Người hiền thì còn chịu được chứ ai không hiền thì ai chịu nổi?"
"Đúng vậy, xảy ra chuyện lại trách người ta, ban đầu bảo cô quản thì sao cô không quản?
Nếu cô quản con mình cho tốt thì người ta có động tay không?"
"Nói đi nói lại cũng tại cô chiều con thôi."
"Không chỉ là chiều con mà còn không biết điều nữa! Chiều con đến mấy cũng không thể để nó không lễ phép với người khác chứ, đây là vấn đề giáo dục!"
". . ."
". . ."
Đa phần mọi người đều thấy phụ nữ trung niên phải chịu trách nhiệm nhiều hơn trong việc con trai bị đánh.
Đương nhiên, đánh một đứa bé nặng tay như vậy chắc chắn cũng không đúng.
Kiều Nhiễm xem náo nhiệt một lát rồi cũng trở về.
Lên giường lại đọc sách một lúc.
Nghỉ ngơi xong lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Hôm sau, Kiều Nhiễm thức dậy khá sớm.
Đại khái mới hơn năm giờ.
Trời bên ngoài đã tảng sáng.
Kiều Nhiễm ngáp một cái rồi dậy, vệ sinh cá nhân xong thì bắt đầu ăn sáng.
Bữa sáng trực tiếp lấy từ không gian ra hai cái bánh bao thịt và một cốc sữa đậu nành.
Ăn một bữa sáng như vậy coi như khá rồi.
Đến gần trưa, tàu xem như cũng đến nơi.
Kiều Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra đi tàu một ngày một đêm cũng tính là lâu, nhưng so với khoảng cách đi kinh đô thì Kiều Nhiễm vẫn chấp nhận được.
Đến ga, Kiều Nhiễm nhanh chóng xuống tàu.
Vì có không gian nên hành lý cũng không nhiều.
Trên tay chỉ cầm một chiếc cặp da nhỏ, bên trong không có gì nên cũng chẳng có sức nặng.
Xuống tàu cũng đến giờ ăn cơm.
Kiều Nhiễm không vội làm việc khác mà đi nhà khách trước để ổn định chỗ ở đã.
Cầm thư giới thiệu đặt một phòng.
Vì có phụ cấp nên phòng càng tốt càng tốt.
Kiều Nhiễm muốn một căn phòng lớn, có cửa sổ, thông thoáng.
Vào phòng, Kiều Nhiễm bỏ hành lý xuống rồi lấy một ít đồ ăn từ trong không gian ra.
Vì trong không gian có đồ ăn ngon nên cũng không cần ra ngoài tiệm cơm quốc doanh ăn.
Đồ ăn trong không gian mua được lần trước vẫn còn nhiều, Kiều Nhiễm lấy một phần bún ốc, hai cái bánh nướng thơm phức và một chai Coca.
Ăn uống no đủ cả người thấy sảng khoái.
Buổi chiều, Kiều Nhiễm cũng không ngủ trưa.
Đi dạo một vòng quanh Hải Thị để làm những việc cần thiết.
Còn hai ngày nữa mới phải đi học, trong hai ngày này có thể tự do sắp xếp thời gian.
Ra khỏi nhà khách, Kiều Nhiễm đi dạo xung quanh.
Hải Thị những năm 1970 đã rất phát triển rồi.
Trên đường đông nghịt người đi bộ, xe đạp và xe buýt.
Nói tóm lại rất phồn vinh.
Nhìn cảnh tấp nập nhộn nhịp, Kiều Nhiễm mới cảm thấy đây mới là dáng vẻ của thành phố lớn.
Đi dạo một lát, Kiều Nhiễm dự định sẽ đi mua sắm một ít đồ.
Thời đại này ở Hải Thị, nơi nổi tiếng nhất không ai khác chính là "Bách hóa tổng hợp Thế giới Mới", hàng hóa ở đây rất nhiều, muốn gì có thể đến đó mua.
Về cơ bản, đồ ở nơi khác mua được thì chỗ này đều có, đồ ở nơi khác không mua được thì chỗ này lại có.
Kiều Nhiễm đã nghe danh bách hóa tổng hợp Thế giới Mới rồi, nhưng chưa có dịp tự mình đến, lần này có cơ hội để đi xem một phen.
Bách hóa tổng hợp Thế giới Mới cách nhà khách một đoạn khá xa.
Kiều Nhiễm phải đi xe buýt mới tới được.
Ngồi khoảng nửa tiếng xe buýt thì đến nơi.
Người đến mua sắm rất đông.
Kiều Nhiễm cũng vào xem thử.
Cửa hàng rất lớn.
So với khu bách hóa mà Kiều Nhiễm từng đi ở kinh đô còn lớn hơn.
Về hàng hóa cũng đầy đủ hơn.
Ngoài hàng trong nước còn có cả hàng ngoại.
Hàng ngoại được bày một khu nhỏ, như đồng hồ đắt tiền, rượu vang, nước hoa các loại.
Hàng trong nước thì nhiều hơn.
Vải vóc kiểu mới, quần áo, khăn lụa, trang sức. . .
Nhìn đống hàng này Kiều Nhiễm cũng hoa mắt.
So với các thành phố nội địa thì hàng hóa ở đây vẫn tiên tiến hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận