Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 371: Áy náy (length: 7828)

Thu dọn đồ đạc xong, Kiều Nhiễm ngả đầu xuống ngủ một giấc.
Trong khoảng thời gian này, vừa vặn nghỉ ngơi nhiều một chút.
Trong tay có tiền, trong lòng không hoảng.
Coi như không có công việc, vẫn có thể tự nuôi sống mình, có gì phải sốt ruột.
Xem ra Tôn Linh cho rằng, nàng mất việc, không có cách nào sống sót, cho nên sẽ đến cầu xin nàng a ~ Thật là nghĩ quá đơn giản!
Kiều Nhiễm không cần đi làm, nghỉ ngơi một lát, đến giờ bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.
Bọn trẻ buổi trưa ăn ở trường, Giang Vệ Quốc ăn ở nhà ăn.
Nàng ở nhà một mình ăn, ăn đơn giản một chút là được.
Nghĩ đến trong không gian còn có không ít đồ ăn ngon, Kiều Nhiễm liền lười nấu nướng, trực tiếp lấy từ không gian ra một phần lạp xưởng thịt khô nấu cơm, một cốc trà sữa.
Sau khi ăn xong, nàng hài lòng nằm trên giường.
Mặc dù bị nhà máy đuổi việc, Kiều Nhiễm đối với tương lai vẫn vô cùng lạc quan.
Hiện tại là năm 1975, cố gắng chịu đựng, chẳng mấy năm nữa sẽ đến thời kỳ cải cách mở cửa.
Đến lúc đó nhân lúc kinh tế phát triển, ra biển làm ăn, mở xưởng, theo kịp xu hướng kiếm lời, có thể đại triển tài năng.
Buổi chiều, Kiều Nhiễm chỉ ở nhà nghỉ ngơi.
Vì không phải đi làm, buổi chiều có nhiều thời gian, Kiều Nhiễm liền bắt đầu chuẩn bị bữa tối sớm hơn một chút.
Vì rảnh rỗi không có gì làm, bữa tối Kiều Nhiễm chuẩn bị phong phú hơn một chút.
Buổi tối hầm hai cân canh thịt dê, một nồi thịt kho tàu, lại thêm một đĩa nộm cánh gà ngâm tiêu.
Về rau quả, nấu một nồi củ cải trắng, thêm chút thịt khô vào, vô cùng thơm.
Một đĩa rau bí xào tỏi, một đĩa rau cải xào măng tây.
Bọn trẻ thích đồ ngọt, Kiều Nhiễm lại hấp một nồi bánh xốp đường đỏ.
Chờ bọn trẻ tan học, Giang Vệ Quốc tan làm về, vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn từ trong bếp.
"Mẹ, cơm hôm nay sao làm sớm thế?" Giang Đông Thăng hiếu kỳ hỏi một câu.
Giang Đông Yến cũng đi theo sau hỏi, "Đúng đó mẹ, cơm hôm nay ăn sớm quá?"
Ngay cả Giang Vệ Quốc cũng hỏi một câu, "Vợ à, hôm nay không phải đi làm sao? Sao lại chuẩn bị cơm tối sớm thế?"
Kiều Nhiễm cũng không giấu, nói thẳng, "Em bị nhà máy cho nghỉ việc rồi, không chỉ hôm nay ăn sớm, sau này ngày nào cũng có thể ăn sớm.
Được rồi, mọi người ngồi xuống ăn cơm đi.
Hôm nay em chuẩn bị không ít đồ ăn, mọi người cứ ăn thoải mái."
Nói rồi, Kiều Nhiễm vẫy tay, bày bát đũa ra.
Giang Vệ Quốc nghe Kiều Nhiễm nói, đầu óc trực tiếp choáng váng.
"Nghỉ việc?
Vợ à, em không có gạt anh đó chứ? Em bị nhà máy cho nghỉ việc rồi?"
Kiều Nhiễm gật đầu đáp, "Ừm, bị cho nghỉ."
"Tại sao vậy? Công việc của em không phải làm tốt lắm sao? Sao tự nhiên bị cho nghỉ việc rồi?"
Giang Vệ Quốc không thể hiểu được.
Dạo này, công việc của cô vợ nhỏ có thể nói là rất trôi chảy.
Trong huyện còn mấy lần biểu dương công tác của nàng.
Có thể được huyện khen ngợi, thì công việc làm có tệ đến mức nào?
Vậy mà đột nhiên lại bị cho nghỉ việc!
Sau khi chấn kinh, Giang Vệ Quốc chợt nghĩ đến điều gì, hỏi Kiều Nhiễm, "Vợ à, có phải Tôn Linh làm không?"
Không còn cách nào giải thích lý do, Giang Vệ Quốc chỉ có thể nghĩ đến Tôn Linh.
Nếu như là Tôn Linh làm, thì mọi chuyện dễ giải thích hơn.
Kiều Nhiễm cũng không ngờ Giang Vệ Quốc lại đoán trúng, vốn nàng cũng không có ý định giấu diếm, nên nói với Giang Vệ Quốc, "Anh đoán không sai.
Trước đó Tôn Linh đến tìm em, bảo em rời xa anh.
Nếu như em không đồng ý, thì sẽ cho em mất việc.
Em không đồng ý, nên bây giờ bị đuổi việc."
Kiều Nhiễm nói hết sức bình thản.
Giang Vệ Quốc nghe xong thì nắm chặt tay thành đấm.
"Sao nàng có thể quá đáng như vậy? Lại làm ra chuyện hèn hạ thế này?"
Sau khi tức giận, Giang Vệ Quốc nhìn Kiều Nhiễm, trong mắt lộ rõ vẻ áy náy.
"Vợ à, tất cả tại anh.
Nếu không phải tại anh, thì em đã không bị liên lụy mất việc."
Nói đi nói lại, vẫn là do hắn mà ra.
Nếu không phải tự mình trêu chọc phải hoa đào xấu, thì đã không có chuyện gì.
Giang Vệ Quốc biết, công việc ở nhà máy bột mì quan trọng với Kiều Nhiễm như thế nào.
Để lên được vị trí lãnh đạo không hề dễ dàng.
Bây giờ bị cho nghỉ việc rồi, thì còn đi đâu tìm được công việc tốt hơn?
Kiều Nhiễm thấy Giang Vệ Quốc như vậy, lại ngược lại an ủi, "Không sao đâu, chẳng qua chỉ là công việc thôi, có gì ghê gớm chứ?
Mất thì thôi, có gì đáng tiếc đâu.
Anh có công việc là được rồi, có thể nuôi sống em và các con.
So với công việc, thì anh vẫn quan trọng hơn.
Cho dù thế nào đi nữa, em cũng không thể nhường anh cho Tôn Linh được."
Giang Vệ Quốc nghe Kiều Nhiễm nói mà rất cảm động.
Rõ ràng người buồn nhất bây giờ đáng lẽ phải là cô vợ nhỏ (Kiều Nhiễm: Anh suy nghĩ nhiều rồi, em không buồn) thế nhưng cô ấy lại an ủi anh.
Quan trọng nhất là, cô vợ nhỏ có công việc tốt như thế, vậy mà vì anh mà mất việc, không hề than vãn một lời, có thể thấy trong lòng cô ấy, vị trí của anh quan trọng thế nào.
Giờ phút này, Giang Vệ Quốc mới biết, Kiều Nhiễm yêu anh đến mức nào.
"Vợ à, cảm ơn em, em tốt quá!" Giang Vệ Quốc, một đại nam nhân, lúc này cũng không kìm được mà đỏ hoe mắt.
"Vợ chồng có gì mà phải cảm ơn.
Đi thôi, tranh thủ ăn cơm đi!
Dù sao mất việc cũng không hẳn là xấu, sau này em sẽ có nhiều thời gian hơn để chăm sóc gia đình."
Giang Vệ Quốc lặng lẽ thở dài.
Bây giờ nói nhiều cũng vô ích, tâm trạng tiêu cực của anh cũng sẽ ảnh hưởng đến Kiều Nhiễm.
Bữa tối hôm nay ăn rất ngon, bọn trẻ đều ăn rất vui vẻ, không biết đến chuyện Kiều Nhiễm mất việc.
Giang Vệ Quốc bữa cơm này ăn mà cứ như nhai sáp nến, trong lòng vẫn luôn nghĩ đến chuyện công việc của Kiều Nhiễm.
Ngày hôm sau, Giang Vệ Quốc vẫn đi làm, Tôn Linh lại tìm đến.
Kiều Nhiễm nhìn thấy người phụ nữ đang đắc ý vênh váo trước mặt, tự mãn vô cùng.
Chắc là cảm thấy, sau khi để nàng mất việc rồi thì nàng sẽ thỏa hiệp thôi.
"Đồng chí Kiều Nhiễm, cô cũng thấy đó, tôi nói được là làm được.
Nếu cô biết điều, thì mau chóng rời khỏi Giang Vệ Quốc đi, chúng ta còn gì cũng dễ nói.
Nếu không biết điều, thì cả đời này cô đừng hòng lật người." Tôn Linh "cảnh cáo" Kiều Nhiễm một câu.
Kiều Nhiễm lại cười khẩy, "Chẳng qua chỉ là công việc thôi, mất thì thôi, sau này cả đời không đi làm thì ta cũng chẳng lo.
Ngươi nghĩ chỉ vậy mà ta sẽ rời bỏ Giang Vệ Quốc, ngươi đánh giá ta thấp quá rồi."
"Ha ha, cô là vịt chết còn mạnh miệng, chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ.
Tôi xem cô tay trắng như vậy, đến lúc đó Giang Vệ Quốc có còn cần cô nữa không!"
"Đồng chí Tôn Linh, trước khi Giang Vệ Quốc từ quân ngũ trở về, ta vốn chỉ là một người nông dân bình thường, chẳng có gì cả, vậy mà hắn vẫn về đó thôi.
Bây giờ cho dù ta lại một lần nữa không có gì cả, hắn vẫn sẽ không bỏ ta, chắc sẽ khiến cho ngươi thất vọng rồi.
Ngươi nhìn ngươi điều kiện tốt như vậy, cái gì cũng có, gia thế, học vấn, mọi thứ đều hơn ta, chẳng phải hắn vẫn không chọn ngươi sao, mà cứ một lòng một dạ với ta đó thôi?"
Mặc dù Tôn Linh không muốn thừa nhận, nhưng những lời Kiều Nhiễm nói đúng là sự thật.
Nếu Giang Vệ Quốc ham điều kiện vật chất, thì đã sớm đến với nàng rồi.
Thế nhưng chính vì Giang Vệ Quốc không phải là loại người tham phú quý đó, nên Tôn Linh mới thích người đàn ông này.
Những người đàn ông theo đuổi nàng bình thường, phần lớn đều là hướng về địa vị của cha mẹ nàng mà đến...
Bạn cần đăng nhập để bình luận